Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
HỌC LÀM NGƯỜI! _ Việt Nhân
(HNPĐ) Bản tin của anh tài xế xe hàng đưa ra, đã làm xẹp ngay cái sôi nổi đang ghim vào nội dung cái thông báo, của tiệm bán thức ăn nhanh không tiếp người Nhật, Phi, Việt và Chó ở bên Tàu, và cả quán quay qua bàn về câu anh tài xế nói ở bầu thì tròn ở ống thì dài. Bắt đầu có phần ồn ào hơn, lớn tiếng hơn với cái nhận xét là sự giáo dục người dân tạo nên bộ mặt tốt xấu cho xã hội của một nước, mà tất cả dân họp chợ trong quán Bến Nghé đều đồng ý, là dân trí người dân được nâng cao bởi một chính sách giáo dục đúng đắn... Bản tin của anh tài xế đọc cho mọi người nghe là, “Người homeless với cái nhẫn kim cương!”
Nghe xong bản tin anh em nhanh chóng dịu ngay cái kích động, bởi nội dung bản thông báo chạm đến tự ái dân tộc, vừa mới mươi phút trước để bắt lấy ngay cái ý mới của đề tài, đây là cái tánh cố hữu của các buổi họp chợ nơi quán ông Tư. Mà anh em vẫn vui miệng nói là diễn đàn Bến Nghé không kén mồi, cái dễ tính cũng là cái khiến cho không khí lúc nào cũng dễ bùng lên trong mọi câu chuyện, không khác gì chỉ cần có ai đó rao hàng là có người í ới muốn mua ngay. Câu nói ở bầu thì tròn ở ống thì dài, là ý anh tài xế bắt lấy câu nho chùm, của người xưa là nhân chi sơ tánh bổn thiện, rồi bởi sự giáo dục cùng xã hội, mà sinh nên kẻ ác người lành, chứ có ai mới vừa sinh ra đã là kẻ ác liền đâu, cái giáo dục và môi trường sống là cái quan trọng.
Như hạp ý mình mà ông Tư gật đầu đồng ý nói liền –Phải đa, cái thằng Xà Mâu mới mười tuổi đầu, mà chung đụng với bọn đâm cha chém chú rồi hổng có ai dạy dỗ, thì làm sao nó thành người tốt cho được. Hổng thấy nó là thủ tướng, nhưng cách làm việc giống y chang bọn trộm cắp xã hội đen đó sao, một đứa trẻ được dạy không được lấy vật không phải là của mình, rồi thấy mọi người chung quanh đều như thế, thì hành động của nó sẽ tự nhiên rập khuôn. Lòng ham muốn tự nhiên nơi con người sẽ được được giải quyết bằng thỏa thuận trao đổi mà không bằng vũ lực hay bằng thủ đoạn gian trá lưu manh, ngay từ còn bé người ta được giáo dục, là ta có thể có vật mình thích bằng mua xin trong sự đồng ý, chứ không bằng sự trộm cắp hay cướp đoạt.
Chuyện đời không là tuyệt đối, vẫn hiện diện quanh ta cái tốt cái xấu, nhưng cái chung, cái nhiều vẫn là cái để người ta đánh giá - Trong sinh hoạt nước Mỹ ta gặp không ít người nghèo, trong các siêu thị lớn to mênh mông, hàng hóa tràn ngập họ tìm mua thứ họ cần và trong khả năng tiền bạc họ có, cái dân trí của người dân là đây. Thế giới con người, cái giá trị cao quí không ở nơi giàu nghèo, làm nên kẻ sang người hèn mà là ở nơi tư cách con người, nên vẫn có cái đẹp của một người ăn xin vô gia cư tầm thường trả lại chiếc nhẫn kim cương cho người mất, và có cái xấu của những người lãnh đạo to lớn của một nước đất rộng mênh mông, dân cả tỷ rưởi nhưng vẫn có hành vi ăn cướp chiếm của người khác mà miệng vẫn cho là điều đúng, lại cả dạy người dân tập sống quen điều sai trái.
Báo đăng những người Tầu cộng hôm nay, họ tập cách để làm người văn minh, vì họ bắt đầu giàu, họ học cách cầm ly champagne, cầm nĩa cho đúng cách khi ăn mì spaghetti, họ muốn quên đi cái quá khứ bần cùng thô lậu của họ ngày nào. Họ tốn khá nhiều tiền bạc và thời gian tìm đến các lớp hướng dẫn để được trở nên người văn minh, người ta cười khi thấy họ tập ăn chuối bằng nĩa bằng dao, những cái đó chắc chắn không cần thiết cho họ, cái họ cần là học làm người, trong ba chữ ‘người văn minh’, họ phải tập làm người trước rồi mới nên nghĩ tới văn minh. Có người nói nơi họ cần học là đến học nơi ông Billy Ray Harris, một người vô gia cư sống ở thành phố Kansas, bang Missouri, nước Mỹ, đến người nghèo này để mà xin ông dạy cho cách làm người.
Chuyện người homeless này có thể tóm tắt như sau - Theo đài CNN, cô Sarah Darling, cũng sống tại Kansas, cuối tuần qua cho biết cô đã lột chiếc nhẫn kim cương, và bỏ nó vào chiếc ví đựng tiền xu do chiếc nhẫn khiến cô nổi mẩn ngứa. Khi cô nhìn thấy ông Billy Ray Harris, cô đã cho ông ít tiền lẻ nhưng quên mất việc để nhẫn quý trong ví, hai ngày sau, cô tìm thấy ông Harris, và người đàn ông da đen nói rằng ông đã giữ chiếc nhẫn và xin trao lại cho cô - Ông nói ông muốn “trả lại một thứ gì đó không thuộc về mình”. Cảm động trước sự trung thực của một người ăn xin, ông Bill Krejci chồng bà Sarah Darling là một nhà thiết kế website, đã lập ra một trang web để mọi người có thể truy cập vào đây, hầu có thể giúp đở ông Harris.
Kết quả cho tới nay gần 100.000 đô đã quyên góp được – ‘Không phải của mình thì mình không lấy’, cái đó là cái người Tầu cộng cần nên học, chuyện biển Đông hôm nay, bên cạnh cái đi cướp biển đảo là cái tham còn có thể thông cảm và lý giải như hành vi đế quốc xâm lược. Nhưng cái ngụy tạo điều giả trá, cùng chủ trương giáo dục nói điều không thành có, tin vào điều láo, sống với điều sai, và luôn nói điều không thật, cho cả một dân tộc thì đây là một việc làm đáng khinh bỉ. Người Trung Hoa tự hào có một nền văn hóa nhiều ngàn năm, mà nay dân trí họ ngày càng lụi tàn, nếp suy nghĩ thua cả một người ăn xin của nước Mỹ, dân một nước mới lập quốc chỉ hơn 300 năm, đó là điều những thức giả người Trung Hoa cần thấy nơi dân tộc họ hôm nay.
Nói đến cả một dân tộc tức là nói đến số đông, nên anh bạn cùng bàn với anh Tài xế đưa ý kiến, là một ông Harris có thế dùng làm biểu tượng chung để nói về cả một nước Mỹ không, e rằng như thế có là thiên vị? Anh tài xế xe hàng không trả lời thẳng câu hỏi của người bạn cùng bàn đặt ra cho anh, mà anh lại đặt ngược vấn đề -Vậy chủ trương chính sách chỉ của một nhà nước Tầu cộng, đang đưa cả dân tộc Trung Hoa trên con đường gây đại họa cho toàn cầu, ta vẫn có thể gọi chung đó là người Trung quốc được chứ?
Việt Nhân (HNPĐ)
HỌC LÀM NGƯỜI! _ Việt Nhân
(HNPĐ) Bản tin của anh tài xế xe hàng đưa ra, đã làm xẹp ngay cái sôi nổi đang ghim vào nội dung cái thông báo, của tiệm bán thức ăn nhanh không tiếp người Nhật, Phi, Việt và Chó ở bên Tàu, và cả quán quay qua bàn về câu anh tài xế nói ở bầu thì tròn ở ống thì dài. Bắt đầu có phần ồn ào hơn, lớn tiếng hơn với cái nhận xét là sự giáo dục người dân tạo nên bộ mặt tốt xấu cho xã hội của một nước, mà tất cả dân họp chợ trong quán Bến Nghé đều đồng ý, là dân trí người dân được nâng cao bởi một chính sách giáo dục đúng đắn... Bản tin của anh tài xế đọc cho mọi người nghe là, “Người homeless với cái nhẫn kim cương!”
Nghe xong bản tin anh em nhanh chóng dịu ngay cái kích động, bởi nội dung bản thông báo chạm đến tự ái dân tộc, vừa mới mươi phút trước để bắt lấy ngay cái ý mới của đề tài, đây là cái tánh cố hữu của các buổi họp chợ nơi quán ông Tư. Mà anh em vẫn vui miệng nói là diễn đàn Bến Nghé không kén mồi, cái dễ tính cũng là cái khiến cho không khí lúc nào cũng dễ bùng lên trong mọi câu chuyện, không khác gì chỉ cần có ai đó rao hàng là có người í ới muốn mua ngay. Câu nói ở bầu thì tròn ở ống thì dài, là ý anh tài xế bắt lấy câu nho chùm, của người xưa là nhân chi sơ tánh bổn thiện, rồi bởi sự giáo dục cùng xã hội, mà sinh nên kẻ ác người lành, chứ có ai mới vừa sinh ra đã là kẻ ác liền đâu, cái giáo dục và môi trường sống là cái quan trọng.
Như hạp ý mình mà ông Tư gật đầu đồng ý nói liền –Phải đa, cái thằng Xà Mâu mới mười tuổi đầu, mà chung đụng với bọn đâm cha chém chú rồi hổng có ai dạy dỗ, thì làm sao nó thành người tốt cho được. Hổng thấy nó là thủ tướng, nhưng cách làm việc giống y chang bọn trộm cắp xã hội đen đó sao, một đứa trẻ được dạy không được lấy vật không phải là của mình, rồi thấy mọi người chung quanh đều như thế, thì hành động của nó sẽ tự nhiên rập khuôn. Lòng ham muốn tự nhiên nơi con người sẽ được được giải quyết bằng thỏa thuận trao đổi mà không bằng vũ lực hay bằng thủ đoạn gian trá lưu manh, ngay từ còn bé người ta được giáo dục, là ta có thể có vật mình thích bằng mua xin trong sự đồng ý, chứ không bằng sự trộm cắp hay cướp đoạt.
Chuyện đời không là tuyệt đối, vẫn hiện diện quanh ta cái tốt cái xấu, nhưng cái chung, cái nhiều vẫn là cái để người ta đánh giá - Trong sinh hoạt nước Mỹ ta gặp không ít người nghèo, trong các siêu thị lớn to mênh mông, hàng hóa tràn ngập họ tìm mua thứ họ cần và trong khả năng tiền bạc họ có, cái dân trí của người dân là đây. Thế giới con người, cái giá trị cao quí không ở nơi giàu nghèo, làm nên kẻ sang người hèn mà là ở nơi tư cách con người, nên vẫn có cái đẹp của một người ăn xin vô gia cư tầm thường trả lại chiếc nhẫn kim cương cho người mất, và có cái xấu của những người lãnh đạo to lớn của một nước đất rộng mênh mông, dân cả tỷ rưởi nhưng vẫn có hành vi ăn cướp chiếm của người khác mà miệng vẫn cho là điều đúng, lại cả dạy người dân tập sống quen điều sai trái.
Báo đăng những người Tầu cộng hôm nay, họ tập cách để làm người văn minh, vì họ bắt đầu giàu, họ học cách cầm ly champagne, cầm nĩa cho đúng cách khi ăn mì spaghetti, họ muốn quên đi cái quá khứ bần cùng thô lậu của họ ngày nào. Họ tốn khá nhiều tiền bạc và thời gian tìm đến các lớp hướng dẫn để được trở nên người văn minh, người ta cười khi thấy họ tập ăn chuối bằng nĩa bằng dao, những cái đó chắc chắn không cần thiết cho họ, cái họ cần là học làm người, trong ba chữ ‘người văn minh’, họ phải tập làm người trước rồi mới nên nghĩ tới văn minh. Có người nói nơi họ cần học là đến học nơi ông Billy Ray Harris, một người vô gia cư sống ở thành phố Kansas, bang Missouri, nước Mỹ, đến người nghèo này để mà xin ông dạy cho cách làm người.
Chuyện người homeless này có thể tóm tắt như sau - Theo đài CNN, cô Sarah Darling, cũng sống tại Kansas, cuối tuần qua cho biết cô đã lột chiếc nhẫn kim cương, và bỏ nó vào chiếc ví đựng tiền xu do chiếc nhẫn khiến cô nổi mẩn ngứa. Khi cô nhìn thấy ông Billy Ray Harris, cô đã cho ông ít tiền lẻ nhưng quên mất việc để nhẫn quý trong ví, hai ngày sau, cô tìm thấy ông Harris, và người đàn ông da đen nói rằng ông đã giữ chiếc nhẫn và xin trao lại cho cô - Ông nói ông muốn “trả lại một thứ gì đó không thuộc về mình”. Cảm động trước sự trung thực của một người ăn xin, ông Bill Krejci chồng bà Sarah Darling là một nhà thiết kế website, đã lập ra một trang web để mọi người có thể truy cập vào đây, hầu có thể giúp đở ông Harris.
Kết quả cho tới nay gần 100.000 đô đã quyên góp được – ‘Không phải của mình thì mình không lấy’, cái đó là cái người Tầu cộng cần nên học, chuyện biển Đông hôm nay, bên cạnh cái đi cướp biển đảo là cái tham còn có thể thông cảm và lý giải như hành vi đế quốc xâm lược. Nhưng cái ngụy tạo điều giả trá, cùng chủ trương giáo dục nói điều không thành có, tin vào điều láo, sống với điều sai, và luôn nói điều không thật, cho cả một dân tộc thì đây là một việc làm đáng khinh bỉ. Người Trung Hoa tự hào có một nền văn hóa nhiều ngàn năm, mà nay dân trí họ ngày càng lụi tàn, nếp suy nghĩ thua cả một người ăn xin của nước Mỹ, dân một nước mới lập quốc chỉ hơn 300 năm, đó là điều những thức giả người Trung Hoa cần thấy nơi dân tộc họ hôm nay.
Nói đến cả một dân tộc tức là nói đến số đông, nên anh bạn cùng bàn với anh Tài xế đưa ý kiến, là một ông Harris có thế dùng làm biểu tượng chung để nói về cả một nước Mỹ không, e rằng như thế có là thiên vị? Anh tài xế xe hàng không trả lời thẳng câu hỏi của người bạn cùng bàn đặt ra cho anh, mà anh lại đặt ngược vấn đề -Vậy chủ trương chính sách chỉ của một nhà nước Tầu cộng, đang đưa cả dân tộc Trung Hoa trên con đường gây đại họa cho toàn cầu, ta vẫn có thể gọi chung đó là người Trung quốc được chứ?
Việt Nhân (HNPĐ)