Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Hạnh phúc! - Việt Nhân
(HNPĐ) Trên mạng mỗ tôi đọc được một bài viết, với cái tựa ‘Gì cũng sợ’, nội dung thì cũng loay hoay mấy cái chuyện xã hội hôm nay bên quê nhà, mà mọi người vẫn lôi ra nói nhau nghe đã nhiều năm rồi.
(HNPĐ) Trên mạng mỗ tôi đọc được một bài viết, với cái tựa ‘Gì cũng sợ’, nội dung thì cũng loay hoay mấy cái chuyện xã hội hôm nay bên quê nhà, mà mọi người vẫn lôi ra nói nhau nghe đã nhiều năm rồi. Tức là ‘bức xúc’ cho tương lai đất nước rồi đây sẽ đi về mô, khi dân mình hôm nay sống vô cảm, tỉnh bơ trước mọi cái, chuyện thế gian không màng nhìn, chuyện người đời không màng nghe, nôm na tất cả đều ù lì đến lạ.
Không là bàn loạn, cũng không là đóng góp ý kiến, ý ruồi, nên xin miễn cho mỗ tôi đi vào chi tiết bài viết, kẻo gây sự hiểu lầm... Tác giả kể lại cái vô cảm của người đi đường, trước một nạn nhân tai nạn giao thông, dừng lại đôi ba giây rồi chạy thẳng, sao không làm một cú phôn gọi cảnh sát, biết đâu cứu được một mạng người? Chứng kiến cảnh giằng co cái túi xách giữa cô gái với kẻ cướp, sao không hê lên một tiếng cho thằng ăn cướp nó sợ mà tha cho nạn nhân?
Không phải chuyện mình thì dính vô chi cho rách việc, không chừng lại chuốc lấy ân oán giang hồ, cái vô cảm theo tác giả nó là từ cái sợ mà ra. Vậy xin hỏi trước những người gọi là khách du lịch Tầu cộng, nó hành xử thiếu văn hóa trên đường phố xứ mình, khạc nhổ, xả rác, xi con đái bờ tường gốc cây… mắc míu gì nó là khách, mình là chủ nhà lại đi sợ một cách vô lối như vậy, sao không thay mặt cha mẹ nó dạy nó làm người có văn minh? Vô cảm như rứa sẽ mất nước!
Bên nớ không còn là nước Việt… Nói vậy rồi tác giả kết: “Mai này dân Việt trong tay bọn tàu hủ thúi ra sao chưa cần biết, chỉ thấy hôm nay đầu đường cuối phố, chỗ nào cũng quán nhậu, sáng say chiều xỉn, báo đăng một năm uống mười tỷ lít rượu bia”. Có lẽ vì lúc nào cũng sợ nên người ta, từ dân tới ông nhà nước, từ quan đến lính uống bia rượu dữ dội thiệt. Hình như dùng ma men để lên gân, lấy say để quên sợ đó thôi… Thiệt không, say để quên sợ nghe đây là lần đầu!
Dân Việt hôm nay lúc nào cũng sợ: Dân lành ra đường sợ giang hồ giật xe, túi xách, về tới nhà thấy mình yên thì bớt sợ một chút, một chút thôi, đã có chuyện vào tận trong nhà dí dao cướp iphone (thanhnien online 26/05/2016). Và hơn hết dân đen sợ biến thành dân trắng tay, vì ông xã nghĩa cướp đất, cướp nhà. Còn ông nhà nước cũng sợ, ông Ba Đình sợ ông Bắc Kinh, những đứa con hoang sợ thằng cha ghẻ, nó sợ cha chê không đủ bốn tốt mười sáu vàng mà mất ghế!
Cái sợ lan tràn khiến sinh vô cảm, và cái vô cảm đã đến mức độc ác vô cùng, biển chết ngư dân mất nghề, cá mú mắm muối bị độc di hại đến người dân nhiều đời, ông nhà nước làm lơ vì sợ mất đảng. Nếu có một ai đặt vấn đề và lại cho rằng một đất nước, một xã hội như vậy, người dân đang sống hạnh phúc vô cùng, thì chắc chắn sẽ bị mắng là đồ thần kinh chập mạch, là dân té giếng… Nhưng mà có đấy, thiên đàng của bác lọt vòng top-ten hạnh phúc nhứt thế giới:
VOA 22/07/2016 đăng bài ‘Có vấn đề’ về phương pháp xếp hạng VN là quốc gia hạnh phúc thứ 5 thế giới: “Báo Independent của Anh 21/7 đưa tin VN đứng thứ 5 trong danh sách 10 nước hạnh phúc nhất thế giới - Đây là kết quả đánh giá về Chỉ số Hành tinh Hạnh phúc của Quỹ Tân Kinh tế học ở Anh. Chỉ số này đo lường mức độ hạnh phúc của một nước trong mối liên hệ với sự no đủ, tuổi thọ và bất bình đẳng xã hội rồi chia cho mức độ tác động đến sinh thái của đất nước”.
Đem bản tin này đặt cạnh cái bài xứ xã nghĩa hôm nay cái gì cũng sợ, để rồi nói dân sống ở thiên đàng bác Hù hạnh phúc đứng thứ 5 thế giới, thì đúng là có vấn đề thật rồi.
Đọc lời còm có kẻ nói không chừng các ông Ăng-lê sang xứ của bác, thấy đâu đâu cũng nhậu, vậy là thiên đường rồi còn gì, sống hạnh phúc quá đi chớ, lâu lâu gặp nhau cụng ly thì nói gì, đó là chuyện thường xứ nào cũng có, đàng này sáng say chiều xỉn, 90 triệu dân uống 10 tỷ lít rượu bia một năm.
Rồi từ thấy chuyện ngoài phố ăn nhậu mà đoán chuyện trong nhà, chắc ăn như bắp rằng trong nhà lon gạo bó rau, củi lửa điện nước chắc chắn phải đâu ổn đó rồi, mới ngồi nhậu tràn ly không cần lo. Ngay cả ngày mai vợ con có đứa trúng gió mắc toi, không cần lo chuyện thầy thuốc, vì đã có ông nhà nước, bệnh viện, và cơ quan xã hội người ta lo tất, nên cái ăn nhậu trên cả nước nó mới được rầm rộ và khí thế như thế. Như vậy xếp hạng 5 thế giới e là còn thù địch đấy!
Câu kịch cần được người diễn lột tả, lắm lúc nó sẽ hay hơn, bản tin này của người Anh, nếu được Mr Bean đọc với nét mặt của ông chắc chắn vô cùng lý thú… Phớt tỉnh Ăng-lê, không một biểu lộ vui mừng khen chê, thì người nghe sẽ hiểu ngay cái ý thật của sự xếp hạng này, bảo đảm có cù cũng khóc thét! Ai nói dân Ăng-lê không chú ý đến thiên hạ sự, và không biết đùa, chính vì vậy dân Việt mới có đôi điều xin nói cùng các ông!
Các ông nghĩ sao về bọn Ba Đình, mà lại đi khôi hài đen kiểu đó, đám Trọng Lú cùng đám nhà nước ma-dzê in vịt cộng, chúng không hiểu cái đùa của các ông đâu, rồi đây dân xã nghĩa lại phải họp tổ dân phố học tập làm bản thu hoạch cái kết quả đánh giá của các ông: ‘Xứ ta là thiên đàng, hạnh phúc vạn lần mấy thằng tư bản giãy chết’.
Còn nếu cái Quỹ Tân Kinh tế học của các ông có ân oán giang hồ gì với những ‘trại cỏ’, mà ‘người rơm’ con cháu bác đang quậy bên nước các ông, thì cho phú-lít bắt tống cổ chúng về quét lăng Hồ, chứ các ông dùng chiêu này không ăn thua. Mỗi đứa tốn hơn 25.000 EU để sang được xứ ông để trồng cỏ, chưa ngu mà bị các ông gạt quay về thiên đàng mù này để cụt vốn.
Từ năm 1975, cái câu có kẻ mơ ngủ đêm sáng dậy trở thành vịt cộng, những ‘đỉnh cao trí tuệ’ Ba Đình vẫn ôm bên mình cái tự hào đó đến tận giờ, nên quyết kiên trì con đường bác đi, làm thằng dân xã nghĩa thêm ngàn lần bi đát. Nay lại nghe xứ An Nam cộng của chúng lọt vào top-ten, thì đám tuyên giáo cùng bọn dư lợn viên, lại làm khổ con ráy thiên hạ mất thôi!
Tháng 07/2012 tòa án quận Pest ở Budapest đã xử tổng cộng 36 năm cho 8 người gốc Việt đưa người Việt nhập cư trái phép vào Anh. Chuyện “người rơm” trồng cần sa, là chuyện không người dân Anh nào không biết, để tới được Anh Quốc những người Việt này đã phải chi một số tiền lớn, với một chuyến đi chết người… Xin mời Quý độc giả HNPĐ đọc lại bài “TRỐN CHẠY”:
(HNPĐ Jul23, 2012) Người ta nói muốn đi từ Hungary sang Anh những người Việt nhập lậu phải chi hơn 5000 euro, mà nếu tính trọn chi phí cho chuyến đi đến được Châu Âu, thì tổng cộng lên đến 21.500 euro mới đủ. Và tin còn cho biết thêm, để chi trả số tiền này nếu không có tiền mặt, thì phải làm việc tại các trại trồng cần sa để trả nợ. Ở một cái xứ nghèo như An Nam ta, số tiền trên cũng là một số tiền lớn đối với hầu hết người dân, mà bình quân GDP đầu người của họ chỉ có 3025 đô… Nhưng ở mặt khác số tiền đó chỉ đủ chi một hay hai đêm cho các tay nhô con đỏ đít, uống rượu ngoại cùng nhảy nhót với gái.
Những câu chuyện nơi quán cà fé Bến Nghé, người ta theo hứng mà đổi đề tài câu chuyện lắm lúc thật thú vị, nó đi dần xa câu chuyện ban đầu đến cả nữa vòng trái đất, thoạt đầu từ chuyện Hungary xử người gốc Việt tổ chức nhập cư trái phép vào Anh mới đây. Người ta dần chuyển sang bàn chuyện đi chuyện ở, đi đây là đi khỏi cái đất thổ tả xã nghĩa, còn ở thì rõ ràng là ở lại với nó rồi, khỏi bàn chi cho nó thêm rộn chuyện. Cứ thế câu chuyện dần xoay trở lại cái xứ Anh, mà các tay đưa người Việt nhập cư lậu từ Hungary vào đấy để trồng cần xa mà báo chí đăng tải mới đây, với những chuyến xe tải chuyển người bị chận bắt, họ nói cả chuyện tòa án quận Pest ở Budapest mới đây xử tù giam tổng cộng 36 năm cho 8 người tổ chức.
Cuộc sống bên nhà hôm nay quá khó khăn, chuyện gà què ăn quẩn cối xay, đến khi cối xay không còn gì thì gà què cũng phải bương ra xa mà kiếm thóc, nhưng đi xa như thế không phải là điều ai cũng có thể làm được. Hiện thời bên nhà muốn đi lao động nước ngoài phải chạy dịch vụ bao nhiêu là tiền, rồi lại thêm tiền thế chân nữa cũng bộn xu, chính vì thế mà muốn đi kiếm cơm xứ người, có người phải vay nóng hoặc cầm cố sổ đỏ mà đi. Vì vậy chuyện ra đi vì cuộc sống ai cũng biết, và ai cũng thèm, cả khi nói đi khỏi cái đất Xã Nghĩa thì báo chí của chính cái thiên đường cộng sản An Nam cũng phải công nhận cuộc sống nơi xứ người thì tốt, lao động thì thu nhập cao, ai cũng muốn đi, chả thế con cháu các quan đỏ tuy không thiếu thứ gì mà cũng đã đi.
Trên một trang mạng trong nước hôm nay 22/07/2012, người ta loan với cái tít lớn tin vui cho vận động viên xứ mình, tham dự Olympic ở nước sương mù Anh Quốc, mà theo đó anh nào chị nào chộp được cái mề đay vàng thì được giải thưởng “nóng” do riêng Ủy ban Olympic Việt Nam là 5000 đôla, 3000 đôla cho huy chương bạc, còn huy chương đồng là 2000 đôla. Đây được bản tin nói là Ủy ban Olympic Việt Nam cùng các nhà tài trợ treo giải thưởng cao nhất trong lịch sử Olympic An Nam.
Đón nhận tin này, một ông khách quen của quán, hát lên câu hát đồng quê miền nam mình, trong bài ai đưa con sáo sang sông, ông hát chỉ mỗi một câu rằng… phải chăng để cho con sáo sổ lồng bay xa... Ông nhắc người ta chuyện hôm tháng 03/2012, hai vận động viên đua thuyền Lương Đức Toàn của Hà Nội và Nguyễn Phương Đông của Hải Phòng, Việt Nam khi đi tập huấn ở Úc để chuẩn bị cho vòng loại Olympic London đã bỏ trốn thành công khỏi đội tuyển và ở lại Úc.
Sau đó báo An Ninh Thủ Đô trong nước ngày 21/03 cũng đã có bài viết cho biết chỉ trong mười năm qua đã có đến 13 vụ trốn chạy như thế xảy ra, khiến nhà nước mất cả chì lẫn chài, tốn công tốn của đào tạo huấn luyện, mà uy tín của nhà nước vì chuyện trốn của VĐV đã bị tụt giảm. Có ý kiến xin nêu là xử lý chuyện này dễ thôi, cứ làm như bài bản cũ trước đây, là nhà nước kách mạng cứ xích chân họ vào chân ghế, như đã xích chân lính CSVN vào chân súng ngày nào.
Lúc nào họ thi đấu thì ta tháo khóa, còn không thì cứ xích ngày lẫn đêm cho an tâm, vì họ dốt lắm chỉ chực làm toàn chuyện dại dột không thôi, thiên đường không chịu ở mà cứ tìm cách trốn xuống địa ngục. Cũng giống An Nam cộng sản, mấy anh võ sĩ quyền anh của Cuba ra nước ngoài thi đấu cũng thế, cũng trốn tuốt, phải áp dụng cách của Bắc Hàn mới được việc, là mấy cầu thủ bóng đá luôn bị “quản chế” tốt nên không một ai thoát lưới.
Nói đùa cho vui thế thôi, chứ chuyện đi ở ông bà ta đã nói là tự ở lòng người, thiếu tự do, không sống được thì người ta bỏ đi thôi, giữ được người ở mấy ai giữ được người đi, trong tù anh em chế độ cũ chúng tôi, dù có canh gác nghiêm nhặt cách mấy, mà hể có dịp là chúng tôi vượt trại ngay. Riêng tại Úc, cũng đã xảy ra nhiều chuyện trước đây, là cả nhóm nghệ sĩ Việt Nam Múa Rối Nước, kéo nhau xin tỵ nạn nguyên đoàn, rồi sau đó một Vận động viên bơi lội, một tuyển thủ môn bóng bàn cũng trốn ở lại.
Từ chuyện trốn chạy này nhớ chuyện năm 2008, ba tuyển thủ môn vật là Nguyễn văn Phong, Nguyễn Doãn Dũng, Nguyễn đình Quang bỏ trốn, phía Hàn Quốc hỏi tại sao lại có tình trạng như vậy, ông Nguyễn Quang Long HLV môn vật thi đấu tại Hàn Quốc đã không dám trả lời thật, mà chỉ nói là không biết tại sao (!?). Cái phét lác của các ngài đỉnh cao trí tuệ rằng nước các ngài đời sống tốt đẹp, và người dân được ngàn lần tự do dân chủ hơn tư bản, chỉ là những lời nói dối không biết ngượng.
37 năm đã qua mà vẫn còn người tìm cách trốn ra nước ngoài, vẫn có người mưu tìm cho mình một cuộc sống, thì nó đã nói lên rất nhiều điều về chế độ cộng sản, và cũng là những gì đáng để ta suy gẫm… Ước tính riêng ở Vương quốc Anh hiện nay có khoảng 35.000 người Việt nhập cư bất hợp pháp, và trong những ngày tới, con số này chắc sẽ có thêm.
Việt Nhân (HNPĐ)
(HNPĐ) Trên mạng mỗ tôi đọc được một bài viết, với cái tựa ‘Gì cũng sợ’, nội dung thì cũng loay hoay mấy cái chuyện xã hội hôm nay bên quê nhà, mà mọi người vẫn lôi ra nói nhau nghe đã nhiều năm rồi. Tức là ‘bức xúc’ cho tương lai đất nước rồi đây sẽ đi về mô, khi dân mình hôm nay sống vô cảm, tỉnh bơ trước mọi cái, chuyện thế gian không màng nhìn, chuyện người đời không màng nghe, nôm na tất cả đều ù lì đến lạ.
Không là bàn loạn, cũng không là đóng góp ý kiến, ý ruồi, nên xin miễn cho mỗ tôi đi vào chi tiết bài viết, kẻo gây sự hiểu lầm... Tác giả kể lại cái vô cảm của người đi đường, trước một nạn nhân tai nạn giao thông, dừng lại đôi ba giây rồi chạy thẳng, sao không làm một cú phôn gọi cảnh sát, biết đâu cứu được một mạng người? Chứng kiến cảnh giằng co cái túi xách giữa cô gái với kẻ cướp, sao không hê lên một tiếng cho thằng ăn cướp nó sợ mà tha cho nạn nhân?
Không phải chuyện mình thì dính vô chi cho rách việc, không chừng lại chuốc lấy ân oán giang hồ, cái vô cảm theo tác giả nó là từ cái sợ mà ra. Vậy xin hỏi trước những người gọi là khách du lịch Tầu cộng, nó hành xử thiếu văn hóa trên đường phố xứ mình, khạc nhổ, xả rác, xi con đái bờ tường gốc cây… mắc míu gì nó là khách, mình là chủ nhà lại đi sợ một cách vô lối như vậy, sao không thay mặt cha mẹ nó dạy nó làm người có văn minh? Vô cảm như rứa sẽ mất nước!
Bên nớ không còn là nước Việt… Nói vậy rồi tác giả kết: “Mai này dân Việt trong tay bọn tàu hủ thúi ra sao chưa cần biết, chỉ thấy hôm nay đầu đường cuối phố, chỗ nào cũng quán nhậu, sáng say chiều xỉn, báo đăng một năm uống mười tỷ lít rượu bia”. Có lẽ vì lúc nào cũng sợ nên người ta, từ dân tới ông nhà nước, từ quan đến lính uống bia rượu dữ dội thiệt. Hình như dùng ma men để lên gân, lấy say để quên sợ đó thôi… Thiệt không, say để quên sợ nghe đây là lần đầu!
Dân Việt hôm nay lúc nào cũng sợ: Dân lành ra đường sợ giang hồ giật xe, túi xách, về tới nhà thấy mình yên thì bớt sợ một chút, một chút thôi, đã có chuyện vào tận trong nhà dí dao cướp iphone (thanhnien online 26/05/2016). Và hơn hết dân đen sợ biến thành dân trắng tay, vì ông xã nghĩa cướp đất, cướp nhà. Còn ông nhà nước cũng sợ, ông Ba Đình sợ ông Bắc Kinh, những đứa con hoang sợ thằng cha ghẻ, nó sợ cha chê không đủ bốn tốt mười sáu vàng mà mất ghế!
Cái sợ lan tràn khiến sinh vô cảm, và cái vô cảm đã đến mức độc ác vô cùng, biển chết ngư dân mất nghề, cá mú mắm muối bị độc di hại đến người dân nhiều đời, ông nhà nước làm lơ vì sợ mất đảng. Nếu có một ai đặt vấn đề và lại cho rằng một đất nước, một xã hội như vậy, người dân đang sống hạnh phúc vô cùng, thì chắc chắn sẽ bị mắng là đồ thần kinh chập mạch, là dân té giếng… Nhưng mà có đấy, thiên đàng của bác lọt vòng top-ten hạnh phúc nhứt thế giới:
VOA 22/07/2016 đăng bài ‘Có vấn đề’ về phương pháp xếp hạng VN là quốc gia hạnh phúc thứ 5 thế giới: “Báo Independent của Anh 21/7 đưa tin VN đứng thứ 5 trong danh sách 10 nước hạnh phúc nhất thế giới - Đây là kết quả đánh giá về Chỉ số Hành tinh Hạnh phúc của Quỹ Tân Kinh tế học ở Anh. Chỉ số này đo lường mức độ hạnh phúc của một nước trong mối liên hệ với sự no đủ, tuổi thọ và bất bình đẳng xã hội rồi chia cho mức độ tác động đến sinh thái của đất nước”.
Đem bản tin này đặt cạnh cái bài xứ xã nghĩa hôm nay cái gì cũng sợ, để rồi nói dân sống ở thiên đàng bác Hù hạnh phúc đứng thứ 5 thế giới, thì đúng là có vấn đề thật rồi.
Đọc lời còm có kẻ nói không chừng các ông Ăng-lê sang xứ của bác, thấy đâu đâu cũng nhậu, vậy là thiên đường rồi còn gì, sống hạnh phúc quá đi chớ, lâu lâu gặp nhau cụng ly thì nói gì, đó là chuyện thường xứ nào cũng có, đàng này sáng say chiều xỉn, 90 triệu dân uống 10 tỷ lít rượu bia một năm.
Rồi từ thấy chuyện ngoài phố ăn nhậu mà đoán chuyện trong nhà, chắc ăn như bắp rằng trong nhà lon gạo bó rau, củi lửa điện nước chắc chắn phải đâu ổn đó rồi, mới ngồi nhậu tràn ly không cần lo. Ngay cả ngày mai vợ con có đứa trúng gió mắc toi, không cần lo chuyện thầy thuốc, vì đã có ông nhà nước, bệnh viện, và cơ quan xã hội người ta lo tất, nên cái ăn nhậu trên cả nước nó mới được rầm rộ và khí thế như thế. Như vậy xếp hạng 5 thế giới e là còn thù địch đấy!
Câu kịch cần được người diễn lột tả, lắm lúc nó sẽ hay hơn, bản tin này của người Anh, nếu được Mr Bean đọc với nét mặt của ông chắc chắn vô cùng lý thú… Phớt tỉnh Ăng-lê, không một biểu lộ vui mừng khen chê, thì người nghe sẽ hiểu ngay cái ý thật của sự xếp hạng này, bảo đảm có cù cũng khóc thét! Ai nói dân Ăng-lê không chú ý đến thiên hạ sự, và không biết đùa, chính vì vậy dân Việt mới có đôi điều xin nói cùng các ông!
Các ông nghĩ sao về bọn Ba Đình, mà lại đi khôi hài đen kiểu đó, đám Trọng Lú cùng đám nhà nước ma-dzê in vịt cộng, chúng không hiểu cái đùa của các ông đâu, rồi đây dân xã nghĩa lại phải họp tổ dân phố học tập làm bản thu hoạch cái kết quả đánh giá của các ông: ‘Xứ ta là thiên đàng, hạnh phúc vạn lần mấy thằng tư bản giãy chết’.
Còn nếu cái Quỹ Tân Kinh tế học của các ông có ân oán giang hồ gì với những ‘trại cỏ’, mà ‘người rơm’ con cháu bác đang quậy bên nước các ông, thì cho phú-lít bắt tống cổ chúng về quét lăng Hồ, chứ các ông dùng chiêu này không ăn thua. Mỗi đứa tốn hơn 25.000 EU để sang được xứ ông để trồng cỏ, chưa ngu mà bị các ông gạt quay về thiên đàng mù này để cụt vốn.
Từ năm 1975, cái câu có kẻ mơ ngủ đêm sáng dậy trở thành vịt cộng, những ‘đỉnh cao trí tuệ’ Ba Đình vẫn ôm bên mình cái tự hào đó đến tận giờ, nên quyết kiên trì con đường bác đi, làm thằng dân xã nghĩa thêm ngàn lần bi đát. Nay lại nghe xứ An Nam cộng của chúng lọt vào top-ten, thì đám tuyên giáo cùng bọn dư lợn viên, lại làm khổ con ráy thiên hạ mất thôi!
Tháng 07/2012 tòa án quận Pest ở Budapest đã xử tổng cộng 36 năm cho 8 người gốc Việt đưa người Việt nhập cư trái phép vào Anh. Chuyện “người rơm” trồng cần sa, là chuyện không người dân Anh nào không biết, để tới được Anh Quốc những người Việt này đã phải chi một số tiền lớn, với một chuyến đi chết người… Xin mời Quý độc giả HNPĐ đọc lại bài “TRỐN CHẠY”:
(HNPĐ Jul23, 2012) Người ta nói muốn đi từ Hungary sang Anh những người Việt nhập lậu phải chi hơn 5000 euro, mà nếu tính trọn chi phí cho chuyến đi đến được Châu Âu, thì tổng cộng lên đến 21.500 euro mới đủ. Và tin còn cho biết thêm, để chi trả số tiền này nếu không có tiền mặt, thì phải làm việc tại các trại trồng cần sa để trả nợ. Ở một cái xứ nghèo như An Nam ta, số tiền trên cũng là một số tiền lớn đối với hầu hết người dân, mà bình quân GDP đầu người của họ chỉ có 3025 đô… Nhưng ở mặt khác số tiền đó chỉ đủ chi một hay hai đêm cho các tay nhô con đỏ đít, uống rượu ngoại cùng nhảy nhót với gái.
Những câu chuyện nơi quán cà fé Bến Nghé, người ta theo hứng mà đổi đề tài câu chuyện lắm lúc thật thú vị, nó đi dần xa câu chuyện ban đầu đến cả nữa vòng trái đất, thoạt đầu từ chuyện Hungary xử người gốc Việt tổ chức nhập cư trái phép vào Anh mới đây. Người ta dần chuyển sang bàn chuyện đi chuyện ở, đi đây là đi khỏi cái đất thổ tả xã nghĩa, còn ở thì rõ ràng là ở lại với nó rồi, khỏi bàn chi cho nó thêm rộn chuyện. Cứ thế câu chuyện dần xoay trở lại cái xứ Anh, mà các tay đưa người Việt nhập cư lậu từ Hungary vào đấy để trồng cần xa mà báo chí đăng tải mới đây, với những chuyến xe tải chuyển người bị chận bắt, họ nói cả chuyện tòa án quận Pest ở Budapest mới đây xử tù giam tổng cộng 36 năm cho 8 người tổ chức.
Cuộc sống bên nhà hôm nay quá khó khăn, chuyện gà què ăn quẩn cối xay, đến khi cối xay không còn gì thì gà què cũng phải bương ra xa mà kiếm thóc, nhưng đi xa như thế không phải là điều ai cũng có thể làm được. Hiện thời bên nhà muốn đi lao động nước ngoài phải chạy dịch vụ bao nhiêu là tiền, rồi lại thêm tiền thế chân nữa cũng bộn xu, chính vì thế mà muốn đi kiếm cơm xứ người, có người phải vay nóng hoặc cầm cố sổ đỏ mà đi. Vì vậy chuyện ra đi vì cuộc sống ai cũng biết, và ai cũng thèm, cả khi nói đi khỏi cái đất Xã Nghĩa thì báo chí của chính cái thiên đường cộng sản An Nam cũng phải công nhận cuộc sống nơi xứ người thì tốt, lao động thì thu nhập cao, ai cũng muốn đi, chả thế con cháu các quan đỏ tuy không thiếu thứ gì mà cũng đã đi.
Trên một trang mạng trong nước hôm nay 22/07/2012, người ta loan với cái tít lớn tin vui cho vận động viên xứ mình, tham dự Olympic ở nước sương mù Anh Quốc, mà theo đó anh nào chị nào chộp được cái mề đay vàng thì được giải thưởng “nóng” do riêng Ủy ban Olympic Việt Nam là 5000 đôla, 3000 đôla cho huy chương bạc, còn huy chương đồng là 2000 đôla. Đây được bản tin nói là Ủy ban Olympic Việt Nam cùng các nhà tài trợ treo giải thưởng cao nhất trong lịch sử Olympic An Nam.
Đón nhận tin này, một ông khách quen của quán, hát lên câu hát đồng quê miền nam mình, trong bài ai đưa con sáo sang sông, ông hát chỉ mỗi một câu rằng… phải chăng để cho con sáo sổ lồng bay xa... Ông nhắc người ta chuyện hôm tháng 03/2012, hai vận động viên đua thuyền Lương Đức Toàn của Hà Nội và Nguyễn Phương Đông của Hải Phòng, Việt Nam khi đi tập huấn ở Úc để chuẩn bị cho vòng loại Olympic London đã bỏ trốn thành công khỏi đội tuyển và ở lại Úc.
Sau đó báo An Ninh Thủ Đô trong nước ngày 21/03 cũng đã có bài viết cho biết chỉ trong mười năm qua đã có đến 13 vụ trốn chạy như thế xảy ra, khiến nhà nước mất cả chì lẫn chài, tốn công tốn của đào tạo huấn luyện, mà uy tín của nhà nước vì chuyện trốn của VĐV đã bị tụt giảm. Có ý kiến xin nêu là xử lý chuyện này dễ thôi, cứ làm như bài bản cũ trước đây, là nhà nước kách mạng cứ xích chân họ vào chân ghế, như đã xích chân lính CSVN vào chân súng ngày nào.
Lúc nào họ thi đấu thì ta tháo khóa, còn không thì cứ xích ngày lẫn đêm cho an tâm, vì họ dốt lắm chỉ chực làm toàn chuyện dại dột không thôi, thiên đường không chịu ở mà cứ tìm cách trốn xuống địa ngục. Cũng giống An Nam cộng sản, mấy anh võ sĩ quyền anh của Cuba ra nước ngoài thi đấu cũng thế, cũng trốn tuốt, phải áp dụng cách của Bắc Hàn mới được việc, là mấy cầu thủ bóng đá luôn bị “quản chế” tốt nên không một ai thoát lưới.
Nói đùa cho vui thế thôi, chứ chuyện đi ở ông bà ta đã nói là tự ở lòng người, thiếu tự do, không sống được thì người ta bỏ đi thôi, giữ được người ở mấy ai giữ được người đi, trong tù anh em chế độ cũ chúng tôi, dù có canh gác nghiêm nhặt cách mấy, mà hể có dịp là chúng tôi vượt trại ngay. Riêng tại Úc, cũng đã xảy ra nhiều chuyện trước đây, là cả nhóm nghệ sĩ Việt Nam Múa Rối Nước, kéo nhau xin tỵ nạn nguyên đoàn, rồi sau đó một Vận động viên bơi lội, một tuyển thủ môn bóng bàn cũng trốn ở lại.
Từ chuyện trốn chạy này nhớ chuyện năm 2008, ba tuyển thủ môn vật là Nguyễn văn Phong, Nguyễn Doãn Dũng, Nguyễn đình Quang bỏ trốn, phía Hàn Quốc hỏi tại sao lại có tình trạng như vậy, ông Nguyễn Quang Long HLV môn vật thi đấu tại Hàn Quốc đã không dám trả lời thật, mà chỉ nói là không biết tại sao (!?). Cái phét lác của các ngài đỉnh cao trí tuệ rằng nước các ngài đời sống tốt đẹp, và người dân được ngàn lần tự do dân chủ hơn tư bản, chỉ là những lời nói dối không biết ngượng.
37 năm đã qua mà vẫn còn người tìm cách trốn ra nước ngoài, vẫn có người mưu tìm cho mình một cuộc sống, thì nó đã nói lên rất nhiều điều về chế độ cộng sản, và cũng là những gì đáng để ta suy gẫm… Ước tính riêng ở Vương quốc Anh hiện nay có khoảng 35.000 người Việt nhập cư bất hợp pháp, và trong những ngày tới, con số này chắc sẽ có thêm.
Việt Nhân (HNPĐ)
Hạnh phúc! - Việt Nhân
(HNPĐ) Trên mạng mỗ tôi đọc được một bài viết, với cái tựa ‘Gì cũng sợ’, nội dung thì cũng loay hoay mấy cái chuyện xã hội hôm nay bên quê nhà, mà mọi người vẫn lôi ra nói nhau nghe đã nhiều năm rồi.
(HNPĐ) Trên mạng mỗ tôi đọc được một bài viết, với cái tựa ‘Gì cũng sợ’, nội dung thì cũng loay hoay mấy cái chuyện xã hội hôm nay bên quê nhà, mà mọi người vẫn lôi ra nói nhau nghe đã nhiều năm rồi. Tức là ‘bức xúc’ cho tương lai đất nước rồi đây sẽ đi về mô, khi dân mình hôm nay sống vô cảm, tỉnh bơ trước mọi cái, chuyện thế gian không màng nhìn, chuyện người đời không màng nghe, nôm na tất cả đều ù lì đến lạ.
Không là bàn loạn, cũng không là đóng góp ý kiến, ý ruồi, nên xin miễn cho mỗ tôi đi vào chi tiết bài viết, kẻo gây sự hiểu lầm... Tác giả kể lại cái vô cảm của người đi đường, trước một nạn nhân tai nạn giao thông, dừng lại đôi ba giây rồi chạy thẳng, sao không làm một cú phôn gọi cảnh sát, biết đâu cứu được một mạng người? Chứng kiến cảnh giằng co cái túi xách giữa cô gái với kẻ cướp, sao không hê lên một tiếng cho thằng ăn cướp nó sợ mà tha cho nạn nhân?
Không phải chuyện mình thì dính vô chi cho rách việc, không chừng lại chuốc lấy ân oán giang hồ, cái vô cảm theo tác giả nó là từ cái sợ mà ra. Vậy xin hỏi trước những người gọi là khách du lịch Tầu cộng, nó hành xử thiếu văn hóa trên đường phố xứ mình, khạc nhổ, xả rác, xi con đái bờ tường gốc cây… mắc míu gì nó là khách, mình là chủ nhà lại đi sợ một cách vô lối như vậy, sao không thay mặt cha mẹ nó dạy nó làm người có văn minh? Vô cảm như rứa sẽ mất nước!
Bên nớ không còn là nước Việt… Nói vậy rồi tác giả kết: “Mai này dân Việt trong tay bọn tàu hủ thúi ra sao chưa cần biết, chỉ thấy hôm nay đầu đường cuối phố, chỗ nào cũng quán nhậu, sáng say chiều xỉn, báo đăng một năm uống mười tỷ lít rượu bia”. Có lẽ vì lúc nào cũng sợ nên người ta, từ dân tới ông nhà nước, từ quan đến lính uống bia rượu dữ dội thiệt. Hình như dùng ma men để lên gân, lấy say để quên sợ đó thôi… Thiệt không, say để quên sợ nghe đây là lần đầu!
Dân Việt hôm nay lúc nào cũng sợ: Dân lành ra đường sợ giang hồ giật xe, túi xách, về tới nhà thấy mình yên thì bớt sợ một chút, một chút thôi, đã có chuyện vào tận trong nhà dí dao cướp iphone (thanhnien online 26/05/2016). Và hơn hết dân đen sợ biến thành dân trắng tay, vì ông xã nghĩa cướp đất, cướp nhà. Còn ông nhà nước cũng sợ, ông Ba Đình sợ ông Bắc Kinh, những đứa con hoang sợ thằng cha ghẻ, nó sợ cha chê không đủ bốn tốt mười sáu vàng mà mất ghế!
Cái sợ lan tràn khiến sinh vô cảm, và cái vô cảm đã đến mức độc ác vô cùng, biển chết ngư dân mất nghề, cá mú mắm muối bị độc di hại đến người dân nhiều đời, ông nhà nước làm lơ vì sợ mất đảng. Nếu có một ai đặt vấn đề và lại cho rằng một đất nước, một xã hội như vậy, người dân đang sống hạnh phúc vô cùng, thì chắc chắn sẽ bị mắng là đồ thần kinh chập mạch, là dân té giếng… Nhưng mà có đấy, thiên đàng của bác lọt vòng top-ten hạnh phúc nhứt thế giới:
VOA 22/07/2016 đăng bài ‘Có vấn đề’ về phương pháp xếp hạng VN là quốc gia hạnh phúc thứ 5 thế giới: “Báo Independent của Anh 21/7 đưa tin VN đứng thứ 5 trong danh sách 10 nước hạnh phúc nhất thế giới - Đây là kết quả đánh giá về Chỉ số Hành tinh Hạnh phúc của Quỹ Tân Kinh tế học ở Anh. Chỉ số này đo lường mức độ hạnh phúc của một nước trong mối liên hệ với sự no đủ, tuổi thọ và bất bình đẳng xã hội rồi chia cho mức độ tác động đến sinh thái của đất nước”.
Đem bản tin này đặt cạnh cái bài xứ xã nghĩa hôm nay cái gì cũng sợ, để rồi nói dân sống ở thiên đàng bác Hù hạnh phúc đứng thứ 5 thế giới, thì đúng là có vấn đề thật rồi.
Đọc lời còm có kẻ nói không chừng các ông Ăng-lê sang xứ của bác, thấy đâu đâu cũng nhậu, vậy là thiên đường rồi còn gì, sống hạnh phúc quá đi chớ, lâu lâu gặp nhau cụng ly thì nói gì, đó là chuyện thường xứ nào cũng có, đàng này sáng say chiều xỉn, 90 triệu dân uống 10 tỷ lít rượu bia một năm.
Rồi từ thấy chuyện ngoài phố ăn nhậu mà đoán chuyện trong nhà, chắc ăn như bắp rằng trong nhà lon gạo bó rau, củi lửa điện nước chắc chắn phải đâu ổn đó rồi, mới ngồi nhậu tràn ly không cần lo. Ngay cả ngày mai vợ con có đứa trúng gió mắc toi, không cần lo chuyện thầy thuốc, vì đã có ông nhà nước, bệnh viện, và cơ quan xã hội người ta lo tất, nên cái ăn nhậu trên cả nước nó mới được rầm rộ và khí thế như thế. Như vậy xếp hạng 5 thế giới e là còn thù địch đấy!
Câu kịch cần được người diễn lột tả, lắm lúc nó sẽ hay hơn, bản tin này của người Anh, nếu được Mr Bean đọc với nét mặt của ông chắc chắn vô cùng lý thú… Phớt tỉnh Ăng-lê, không một biểu lộ vui mừng khen chê, thì người nghe sẽ hiểu ngay cái ý thật của sự xếp hạng này, bảo đảm có cù cũng khóc thét! Ai nói dân Ăng-lê không chú ý đến thiên hạ sự, và không biết đùa, chính vì vậy dân Việt mới có đôi điều xin nói cùng các ông!
Các ông nghĩ sao về bọn Ba Đình, mà lại đi khôi hài đen kiểu đó, đám Trọng Lú cùng đám nhà nước ma-dzê in vịt cộng, chúng không hiểu cái đùa của các ông đâu, rồi đây dân xã nghĩa lại phải họp tổ dân phố học tập làm bản thu hoạch cái kết quả đánh giá của các ông: ‘Xứ ta là thiên đàng, hạnh phúc vạn lần mấy thằng tư bản giãy chết’.
Còn nếu cái Quỹ Tân Kinh tế học của các ông có ân oán giang hồ gì với những ‘trại cỏ’, mà ‘người rơm’ con cháu bác đang quậy bên nước các ông, thì cho phú-lít bắt tống cổ chúng về quét lăng Hồ, chứ các ông dùng chiêu này không ăn thua. Mỗi đứa tốn hơn 25.000 EU để sang được xứ ông để trồng cỏ, chưa ngu mà bị các ông gạt quay về thiên đàng mù này để cụt vốn.
Từ năm 1975, cái câu có kẻ mơ ngủ đêm sáng dậy trở thành vịt cộng, những ‘đỉnh cao trí tuệ’ Ba Đình vẫn ôm bên mình cái tự hào đó đến tận giờ, nên quyết kiên trì con đường bác đi, làm thằng dân xã nghĩa thêm ngàn lần bi đát. Nay lại nghe xứ An Nam cộng của chúng lọt vào top-ten, thì đám tuyên giáo cùng bọn dư lợn viên, lại làm khổ con ráy thiên hạ mất thôi!
Tháng 07/2012 tòa án quận Pest ở Budapest đã xử tổng cộng 36 năm cho 8 người gốc Việt đưa người Việt nhập cư trái phép vào Anh. Chuyện “người rơm” trồng cần sa, là chuyện không người dân Anh nào không biết, để tới được Anh Quốc những người Việt này đã phải chi một số tiền lớn, với một chuyến đi chết người… Xin mời Quý độc giả HNPĐ đọc lại bài “TRỐN CHẠY”:
(HNPĐ Jul23, 2012) Người ta nói muốn đi từ Hungary sang Anh những người Việt nhập lậu phải chi hơn 5000 euro, mà nếu tính trọn chi phí cho chuyến đi đến được Châu Âu, thì tổng cộng lên đến 21.500 euro mới đủ. Và tin còn cho biết thêm, để chi trả số tiền này nếu không có tiền mặt, thì phải làm việc tại các trại trồng cần sa để trả nợ. Ở một cái xứ nghèo như An Nam ta, số tiền trên cũng là một số tiền lớn đối với hầu hết người dân, mà bình quân GDP đầu người của họ chỉ có 3025 đô… Nhưng ở mặt khác số tiền đó chỉ đủ chi một hay hai đêm cho các tay nhô con đỏ đít, uống rượu ngoại cùng nhảy nhót với gái.
Những câu chuyện nơi quán cà fé Bến Nghé, người ta theo hứng mà đổi đề tài câu chuyện lắm lúc thật thú vị, nó đi dần xa câu chuyện ban đầu đến cả nữa vòng trái đất, thoạt đầu từ chuyện Hungary xử người gốc Việt tổ chức nhập cư trái phép vào Anh mới đây. Người ta dần chuyển sang bàn chuyện đi chuyện ở, đi đây là đi khỏi cái đất thổ tả xã nghĩa, còn ở thì rõ ràng là ở lại với nó rồi, khỏi bàn chi cho nó thêm rộn chuyện. Cứ thế câu chuyện dần xoay trở lại cái xứ Anh, mà các tay đưa người Việt nhập cư lậu từ Hungary vào đấy để trồng cần xa mà báo chí đăng tải mới đây, với những chuyến xe tải chuyển người bị chận bắt, họ nói cả chuyện tòa án quận Pest ở Budapest mới đây xử tù giam tổng cộng 36 năm cho 8 người tổ chức.
Cuộc sống bên nhà hôm nay quá khó khăn, chuyện gà què ăn quẩn cối xay, đến khi cối xay không còn gì thì gà què cũng phải bương ra xa mà kiếm thóc, nhưng đi xa như thế không phải là điều ai cũng có thể làm được. Hiện thời bên nhà muốn đi lao động nước ngoài phải chạy dịch vụ bao nhiêu là tiền, rồi lại thêm tiền thế chân nữa cũng bộn xu, chính vì thế mà muốn đi kiếm cơm xứ người, có người phải vay nóng hoặc cầm cố sổ đỏ mà đi. Vì vậy chuyện ra đi vì cuộc sống ai cũng biết, và ai cũng thèm, cả khi nói đi khỏi cái đất Xã Nghĩa thì báo chí của chính cái thiên đường cộng sản An Nam cũng phải công nhận cuộc sống nơi xứ người thì tốt, lao động thì thu nhập cao, ai cũng muốn đi, chả thế con cháu các quan đỏ tuy không thiếu thứ gì mà cũng đã đi.
Trên một trang mạng trong nước hôm nay 22/07/2012, người ta loan với cái tít lớn tin vui cho vận động viên xứ mình, tham dự Olympic ở nước sương mù Anh Quốc, mà theo đó anh nào chị nào chộp được cái mề đay vàng thì được giải thưởng “nóng” do riêng Ủy ban Olympic Việt Nam là 5000 đôla, 3000 đôla cho huy chương bạc, còn huy chương đồng là 2000 đôla. Đây được bản tin nói là Ủy ban Olympic Việt Nam cùng các nhà tài trợ treo giải thưởng cao nhất trong lịch sử Olympic An Nam.
Đón nhận tin này, một ông khách quen của quán, hát lên câu hát đồng quê miền nam mình, trong bài ai đưa con sáo sang sông, ông hát chỉ mỗi một câu rằng… phải chăng để cho con sáo sổ lồng bay xa... Ông nhắc người ta chuyện hôm tháng 03/2012, hai vận động viên đua thuyền Lương Đức Toàn của Hà Nội và Nguyễn Phương Đông của Hải Phòng, Việt Nam khi đi tập huấn ở Úc để chuẩn bị cho vòng loại Olympic London đã bỏ trốn thành công khỏi đội tuyển và ở lại Úc.
Sau đó báo An Ninh Thủ Đô trong nước ngày 21/03 cũng đã có bài viết cho biết chỉ trong mười năm qua đã có đến 13 vụ trốn chạy như thế xảy ra, khiến nhà nước mất cả chì lẫn chài, tốn công tốn của đào tạo huấn luyện, mà uy tín của nhà nước vì chuyện trốn của VĐV đã bị tụt giảm. Có ý kiến xin nêu là xử lý chuyện này dễ thôi, cứ làm như bài bản cũ trước đây, là nhà nước kách mạng cứ xích chân họ vào chân ghế, như đã xích chân lính CSVN vào chân súng ngày nào.
Lúc nào họ thi đấu thì ta tháo khóa, còn không thì cứ xích ngày lẫn đêm cho an tâm, vì họ dốt lắm chỉ chực làm toàn chuyện dại dột không thôi, thiên đường không chịu ở mà cứ tìm cách trốn xuống địa ngục. Cũng giống An Nam cộng sản, mấy anh võ sĩ quyền anh của Cuba ra nước ngoài thi đấu cũng thế, cũng trốn tuốt, phải áp dụng cách của Bắc Hàn mới được việc, là mấy cầu thủ bóng đá luôn bị “quản chế” tốt nên không một ai thoát lưới.
Nói đùa cho vui thế thôi, chứ chuyện đi ở ông bà ta đã nói là tự ở lòng người, thiếu tự do, không sống được thì người ta bỏ đi thôi, giữ được người ở mấy ai giữ được người đi, trong tù anh em chế độ cũ chúng tôi, dù có canh gác nghiêm nhặt cách mấy, mà hể có dịp là chúng tôi vượt trại ngay. Riêng tại Úc, cũng đã xảy ra nhiều chuyện trước đây, là cả nhóm nghệ sĩ Việt Nam Múa Rối Nước, kéo nhau xin tỵ nạn nguyên đoàn, rồi sau đó một Vận động viên bơi lội, một tuyển thủ môn bóng bàn cũng trốn ở lại.
Từ chuyện trốn chạy này nhớ chuyện năm 2008, ba tuyển thủ môn vật là Nguyễn văn Phong, Nguyễn Doãn Dũng, Nguyễn đình Quang bỏ trốn, phía Hàn Quốc hỏi tại sao lại có tình trạng như vậy, ông Nguyễn Quang Long HLV môn vật thi đấu tại Hàn Quốc đã không dám trả lời thật, mà chỉ nói là không biết tại sao (!?). Cái phét lác của các ngài đỉnh cao trí tuệ rằng nước các ngài đời sống tốt đẹp, và người dân được ngàn lần tự do dân chủ hơn tư bản, chỉ là những lời nói dối không biết ngượng.
37 năm đã qua mà vẫn còn người tìm cách trốn ra nước ngoài, vẫn có người mưu tìm cho mình một cuộc sống, thì nó đã nói lên rất nhiều điều về chế độ cộng sản, và cũng là những gì đáng để ta suy gẫm… Ước tính riêng ở Vương quốc Anh hiện nay có khoảng 35.000 người Việt nhập cư bất hợp pháp, và trong những ngày tới, con số này chắc sẽ có thêm.
Việt Nhân (HNPĐ)