Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Hồ Công Tâm " Xưa ", Hồ Công Tâm Nay...- Đồ Ngu
( HNPĐ ) Đã nhiều năm nay, độc giả HNPD thường thấy trên trang Thơ Cay Văn Đắng có một nhà thơ biếm, có tên Trạng Phét, cũng là tác giả những bài thơ tình mượt mang tên miền quê văn học
( HNPĐ ) Đã nhiều năm nay, độc giả HNPD thường thấy trên trang Thơ Cay Văn Đắng có một nhà thơ biếm, có tên Trạng Phét, cũng là tác giả những bài thơ tình mượt mà mang tên miền quê văn học của anh, ngoài Bắc: Nguyễn Kinh Bắc, tiếp sau là 4 chữ HNPĐ. Rồi cách đây trên dưới 4 tháng, xuất hiện một lão ông mang tên Hà Thượng Thủ, cái tên giống cái tài, ông làm thơ Đường vào bậc...thượng thừa.
Rồi có những bài xướng họa với ba nhà thơ Trạng Phét, Hà Thượng Thủ và Hồ Công Tâm. Có nhiều lúc Đồ tôi đâm nghi: Hay ba cha này là một (dù rằng rất nhiều lần Đồ tôi đã nói chuyện phone với Nguyễn Kinh Bắc. Đó là một văn nhân còn rất trẻ trong lớp lính bút đã hơi già).
Cho đến một hôm, Đồ tôi ngỡ ngàng khi nhận được email của Trạng với giọng từ tốn nhưng dứt khoát rằng sẽ ngừng vĩnh viễn cộng tác với HNPĐ. Đồ tôi reply tiếc nuối: “Rất tiếc, xin lỗi đã gây ra những sai sót, chúng tôi coi như ngày xưa ra trận bị địch bắn bị thương.” Trạng hồi đáp liền: "Các Anh không có lỗi gì hết. Thậm chí, làm việc rất tốt và chuyên nghiệp, tôi chấm dứt cộng tác từ những lý do khác...".
Đồ tôi ngẫm nghĩ rồi bật cười: Lại từ "ông nội" Hồ Công Tâm chứ gì. Chuyện ấy rồi chúng tôi cũng sắp xếp ổn thỏa, và như quý vị đã thấy vẫn còn Nguyễn Kinh Bắc, vẫn còn Hà Thượng Thủ, và dĩ nhiên như cả gần mười năm nay, vẫn còn Hồ Công Tâm! Có điều là, có khi Đồ tôi mới post bài của Hồ Công Tâm, vào web đọc lại thì mất biến. Chuyện ấy lập đi lập lại nhiều lần. Có ít nhất 3 thành viên đã nhận mình làm việc đó. Họ gay gắt: "Thằng cha này chửi đông chửi tây. Gã chửi Cộng Sản thì nghe được, nhưng gã chửi cả người Quốc Gia, chửi Việt Tân." Đồ tôi nói: "Nhưng những bài tôi post, ông ấy chỉ chửi Cộng sản mà...", một thành viên nói dỗi: "Anh cứ post bài hắn, độc giả chẳng ai thích thú đâu!"
Cách đây vài tháng, Đồ tôi đọc ở đâu đó, câu viết của Hồ Công Tâm: “Báo Người Việt đã từng dối gạt độc giả, từng có nhiều hành động tiếp tay cho Cộng sản, nhưng đến giờ, xem lại nhiều bài viết trên báo giấy, báo mạng...Họ đã ân hận. Trong cuộc đấu tranh một mất một còn với Cộng sản chúng ta cần thêm bạn bớt thù.”
Đọc đến đoạn ấy, Đồ tôi mỉm cười: "Người ta bảo giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, là sai".
Một câu hỏi tiếp theo, ấy là: “nhưng sao cha này lại chống Cộng quá khích quá vậy cà”?
Câu hỏi ấy, mới đêm hôm qua, Đồ tôi nhận được câu trả lời rất "người" từ một email hỏi dồn dập:
- Có phải anh là...trước kia ở Sư Đoàn 25 BB, anh từng đảm nhận…? Câu này thì chính xác nhưng vẫn không làm Đồ tôi ngạc nhiên, khi "con ma xó " hỏi thêm: "Có phải sau mỗi lần hành quân về, anh thường ngồi tán gẫu ở quán có cô Tàu lai xinh đẹp tên A Muối ở trước cửa BCH/ Trung đoàn? Câu hỏi ngạc nhiên hơn: "Nhiều lúc tôi, từ Tiểu đoàn 3 đóng tại Nhà Dài, xã Mỹ Lộc, lên Quận chơi thấy anh ngồi thì thầm với cô chủ tiệm may trên con đường hông Bộ Chỉ huy Trung Đoàn!
Câu này, khiến Đồ tôi cười vang, vội lục lọi số phone mà Hồ Công Tâm cho tôi.
Đoạn sau đây là lời kể của anh. Xin lỗi Đồ tôi phải cắt bỏ đoạn đầu, dù rằng anh đã cho phép, đoạn cắt là một đoạn ngắn, nhưng không có một bi kịch nào...bi thảm hơn!
Sau 5 năm, 8 tháng, 20 ngày ở tù về:
......................
................
...Tôi cứ đứng im cho người vợ có 4 mặt con của tôi, trút cơn giận bằng cách dùng gậy đập tới tấp vào người tôi, tôi không dám la vì sợ thằng cha Bảy Đức, Bí thư Tỉnh ủy Long An ở kế bên nghe thấy. Chỉ cần nó nhấc điện thoại là Công An sẽ ập tới...Cho đến khi cây gậy thứ 3 gãy đôi, chịu thêm hết nổi, tôi vụt chạy ra cửa, có một bàn tay ấm áp của đứa con gái lớn giúi vào túi tôi vài chục...Tôi thất thểu đến gõ của người bạn là nhà văn Cao Thoại Châu, chờ sáng sớm hôm sau, tôi đáp xe đò về nhà cha mẹ đẻ ở Gia Định.
...Một tháng sau tôi vượt biên. Sang bên này, tôi đã bảo lãnh cho cả 5 mẹ con, riêng bà vợ, có thể do bả mặc cảm về cơn giận xưa, lại tiếng Anh không rành, bả ấy xin về lại VN, tháng tháng chúng tôi đều gửi tiền về...Tôi sống ở vậy với thằng Út cho đến bây giờ..
Đấy, đó là lý do mà mỗi khi nghe thấy 2 chữ Cộng Sản là tôi cứ điên lên như người lên đồng...
..........................
Tôi nói với anh: Anh thường khen web của tôi phong phú, được đông người gõ cửa, ấy là tôi khác với anh...Tôi không hề động đến bất cứ cá nhân, đoàn thể đảng phái chống Cộng nào ở Hải ngoại này. Nếu không muốn nói chúng tôi luôn đứng về phía họ. Ông Thích Trí Quang ư? Đảng Việt Tân ư? Phong trào A, Hội đoàn B ư ?...Có những độc giả hàng ngày trong số trên dưới 50 ngàn, họ là đạo hữu, đảng viên, hội viên ở trên. Họ sẽ buồn lắm chứ! Chẳng ai muốn độc giả của mình buồn cả. Chúng tôi chống Cộng bằng cái tâm thẳng như mực tàu của người Lính, trước mặt chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất là Đảng Cộng Sản VN! Do vậy NHỮNG ĐỨA CHỐNG LẠI CHÚNG TÔI, CHỤP MŨ CHO CHÚNG TÔI…THÌ RÕ RÀNG CHÂN TƯỚNG CỦA CHÚNG LỘ NGUYÊN HÌNH LÀ CỘNG SẢN CHỨ CÒN GÌ NỮA!
Còn anh nhiều người Quốc gia cũng buồn anh, là sao? Anh trầm ngâm: "Thì có những người như Nhạc sĩ Tô Hải vậy, lúc đầu mình chửi ông ta không tiếc lời, nhưng đọc kỹ cuốn Tôi Là Thằng Hèn mình đâm ra thương”
....Còn nữa, bây giờ mình đã ngộ rồi ! "
Ấy, anh Minh ơi, tôi thật vô tâm, quên hỏi, anh là ai, sao biết cả mấy chi tiết mà chính tôi đã quên?
- Anh có nhớ đêm giao thừa năm nào, có người ngâm Bài Ca Sông Dịch của Vũ Hoàng Chương?
Đồ tôi nhớ ra rồi, một ông Chuẩn úy quần lính bạc phếch vì nước phèn Rừng Sát nhưng không che nổi nét văn nhân, đã ươm ấm tiết trời Đông nơi Hội trường Trung đoàn đêm ấy…
.......
Ta há quan tâm gì việc thành hay bại
Thế gian ơi kìa bãi bể nương dâu
Cung điện Hàm Dương ba tháng đỏ
Thành xây cõi dựng là đâu
-------
Đến câu cuối cùng:
Nước sông Dịch còn trôi hay đã cạn
Gương anh hùng vằng vặc sáng thiên thu.
.... Anh lảo đảo đi nhanh về phía hậu trường, mặc cho Trung tá Trần Vĩnh Huyến, Trung đoàn trưởng cùng quan khách vỗ tay không ngớt…
Lúc ấy, quán A Muối đã chuẩn bị đóng cửa, nơi chiếc bàn kê sát mé sông, chàng Chuẩn úy Kinh Kha gục đầu trên bàn, tay còn cầm chai rượu.
Con sông Phước Lại như giòng Dịch Thủy, êm ả xuôi về phía hạ lưu…
Đồ Ngu
(HNPĐ)
( HNPĐ ) Đã nhiều năm nay, độc giả HNPD thường thấy trên trang Thơ Cay Văn Đắng có một nhà thơ biếm, có tên Trạng Phét, cũng là tác giả những bài thơ tình mượt mà mang tên miền quê văn học của anh, ngoài Bắc: Nguyễn Kinh Bắc, tiếp sau là 4 chữ HNPĐ. Rồi cách đây trên dưới 4 tháng, xuất hiện một lão ông mang tên Hà Thượng Thủ, cái tên giống cái tài, ông làm thơ Đường vào bậc...thượng thừa.
Rồi có những bài xướng họa với ba nhà thơ Trạng Phét, Hà Thượng Thủ và Hồ Công Tâm. Có nhiều lúc Đồ tôi đâm nghi: Hay ba cha này là một (dù rằng rất nhiều lần Đồ tôi đã nói chuyện phone với Nguyễn Kinh Bắc. Đó là một văn nhân còn rất trẻ trong lớp lính bút đã hơi già).
Cho đến một hôm, Đồ tôi ngỡ ngàng khi nhận được email của Trạng với giọng từ tốn nhưng dứt khoát rằng sẽ ngừng vĩnh viễn cộng tác với HNPĐ. Đồ tôi reply tiếc nuối: “Rất tiếc, xin lỗi đã gây ra những sai sót, chúng tôi coi như ngày xưa ra trận bị địch bắn bị thương.” Trạng hồi đáp liền: "Các Anh không có lỗi gì hết. Thậm chí, làm việc rất tốt và chuyên nghiệp, tôi chấm dứt cộng tác từ những lý do khác...".
Đồ tôi ngẫm nghĩ rồi bật cười: Lại từ "ông nội" Hồ Công Tâm chứ gì. Chuyện ấy rồi chúng tôi cũng sắp xếp ổn thỏa, và như quý vị đã thấy vẫn còn Nguyễn Kinh Bắc, vẫn còn Hà Thượng Thủ, và dĩ nhiên như cả gần mười năm nay, vẫn còn Hồ Công Tâm! Có điều là, có khi Đồ tôi mới post bài của Hồ Công Tâm, vào web đọc lại thì mất biến. Chuyện ấy lập đi lập lại nhiều lần. Có ít nhất 3 thành viên đã nhận mình làm việc đó. Họ gay gắt: "Thằng cha này chửi đông chửi tây. Gã chửi Cộng Sản thì nghe được, nhưng gã chửi cả người Quốc Gia, chửi Việt Tân." Đồ tôi nói: "Nhưng những bài tôi post, ông ấy chỉ chửi Cộng sản mà...", một thành viên nói dỗi: "Anh cứ post bài hắn, độc giả chẳng ai thích thú đâu!"
Cách đây vài tháng, Đồ tôi đọc ở đâu đó, câu viết của Hồ Công Tâm: “Báo Người Việt đã từng dối gạt độc giả, từng có nhiều hành động tiếp tay cho Cộng sản, nhưng đến giờ, xem lại nhiều bài viết trên báo giấy, báo mạng...Họ đã ân hận. Trong cuộc đấu tranh một mất một còn với Cộng sản chúng ta cần thêm bạn bớt thù.”
Đọc đến đoạn ấy, Đồ tôi mỉm cười: "Người ta bảo giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, là sai".
Một câu hỏi tiếp theo, ấy là: “nhưng sao cha này lại chống Cộng quá khích quá vậy cà”?
Câu hỏi ấy, mới đêm hôm qua, Đồ tôi nhận được câu trả lời rất "người" từ một email hỏi dồn dập:
- Có phải anh là...trước kia ở Sư Đoàn 25 BB, anh từng đảm nhận…? Câu này thì chính xác nhưng vẫn không làm Đồ tôi ngạc nhiên, khi "con ma xó " hỏi thêm: "Có phải sau mỗi lần hành quân về, anh thường ngồi tán gẫu ở quán có cô Tàu lai xinh đẹp tên A Muối ở trước cửa BCH/ Trung đoàn? Câu hỏi ngạc nhiên hơn: "Nhiều lúc tôi, từ Tiểu đoàn 3 đóng tại Nhà Dài, xã Mỹ Lộc, lên Quận chơi thấy anh ngồi thì thầm với cô chủ tiệm may trên con đường hông Bộ Chỉ huy Trung Đoàn!
Câu này, khiến Đồ tôi cười vang, vội lục lọi số phone mà Hồ Công Tâm cho tôi.
Đoạn sau đây là lời kể của anh. Xin lỗi Đồ tôi phải cắt bỏ đoạn đầu, dù rằng anh đã cho phép, đoạn cắt là một đoạn ngắn, nhưng không có một bi kịch nào...bi thảm hơn!
Sau 5 năm, 8 tháng, 20 ngày ở tù về:
......................
................
...Tôi cứ đứng im cho người vợ có 4 mặt con của tôi, trút cơn giận bằng cách dùng gậy đập tới tấp vào người tôi, tôi không dám la vì sợ thằng cha Bảy Đức, Bí thư Tỉnh ủy Long An ở kế bên nghe thấy. Chỉ cần nó nhấc điện thoại là Công An sẽ ập tới...Cho đến khi cây gậy thứ 3 gãy đôi, chịu thêm hết nổi, tôi vụt chạy ra cửa, có một bàn tay ấm áp của đứa con gái lớn giúi vào túi tôi vài chục...Tôi thất thểu đến gõ của người bạn là nhà văn Cao Thoại Châu, chờ sáng sớm hôm sau, tôi đáp xe đò về nhà cha mẹ đẻ ở Gia Định.
...Một tháng sau tôi vượt biên. Sang bên này, tôi đã bảo lãnh cho cả 5 mẹ con, riêng bà vợ, có thể do bả mặc cảm về cơn giận xưa, lại tiếng Anh không rành, bả ấy xin về lại VN, tháng tháng chúng tôi đều gửi tiền về...Tôi sống ở vậy với thằng Út cho đến bây giờ..
Đấy, đó là lý do mà mỗi khi nghe thấy 2 chữ Cộng Sản là tôi cứ điên lên như người lên đồng...
..........................
Tôi nói với anh: Anh thường khen web của tôi phong phú, được đông người gõ cửa, ấy là tôi khác với anh...Tôi không hề động đến bất cứ cá nhân, đoàn thể đảng phái chống Cộng nào ở Hải ngoại này. Nếu không muốn nói chúng tôi luôn đứng về phía họ. Ông Thích Trí Quang ư? Đảng Việt Tân ư? Phong trào A, Hội đoàn B ư ?...Có những độc giả hàng ngày trong số trên dưới 50 ngàn, họ là đạo hữu, đảng viên, hội viên ở trên. Họ sẽ buồn lắm chứ! Chẳng ai muốn độc giả của mình buồn cả. Chúng tôi chống Cộng bằng cái tâm thẳng như mực tàu của người Lính, trước mặt chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất là Đảng Cộng Sản VN! Do vậy NHỮNG ĐỨA CHỐNG LẠI CHÚNG TÔI, CHỤP MŨ CHO CHÚNG TÔI…THÌ RÕ RÀNG CHÂN TƯỚNG CỦA CHÚNG LỘ NGUYÊN HÌNH LÀ CỘNG SẢN CHỨ CÒN GÌ NỮA!
Còn anh nhiều người Quốc gia cũng buồn anh, là sao? Anh trầm ngâm: "Thì có những người như Nhạc sĩ Tô Hải vậy, lúc đầu mình chửi ông ta không tiếc lời, nhưng đọc kỹ cuốn Tôi Là Thằng Hèn mình đâm ra thương”
....Còn nữa, bây giờ mình đã ngộ rồi ! "
Ấy, anh Minh ơi, tôi thật vô tâm, quên hỏi, anh là ai, sao biết cả mấy chi tiết mà chính tôi đã quên?
- Anh có nhớ đêm giao thừa năm nào, có người ngâm Bài Ca Sông Dịch của Vũ Hoàng Chương?
Đồ tôi nhớ ra rồi, một ông Chuẩn úy quần lính bạc phếch vì nước phèn Rừng Sát nhưng không che nổi nét văn nhân, đã ươm ấm tiết trời Đông nơi Hội trường Trung đoàn đêm ấy…
.......
Ta há quan tâm gì việc thành hay bại
Thế gian ơi kìa bãi bể nương dâu
Cung điện Hàm Dương ba tháng đỏ
Thành xây cõi dựng là đâu
-------
Đến câu cuối cùng:
Nước sông Dịch còn trôi hay đã cạn
Gương anh hùng vằng vặc sáng thiên thu.
.... Anh lảo đảo đi nhanh về phía hậu trường, mặc cho Trung tá Trần Vĩnh Huyến, Trung đoàn trưởng cùng quan khách vỗ tay không ngớt…
Lúc ấy, quán A Muối đã chuẩn bị đóng cửa, nơi chiếc bàn kê sát mé sông, chàng Chuẩn úy Kinh Kha gục đầu trên bàn, tay còn cầm chai rượu.
Con sông Phước Lại như giòng Dịch Thủy, êm ả xuôi về phía hạ lưu…
Đồ Ngu
(HNPĐ)
Hồ Công Tâm " Xưa ", Hồ Công Tâm Nay...- Đồ Ngu
( HNPĐ ) Đã nhiều năm nay, độc giả HNPD thường thấy trên trang Thơ Cay Văn Đắng có một nhà thơ biếm, có tên Trạng Phét, cũng là tác giả những bài thơ tình mượt mang tên miền quê văn học
( HNPĐ ) Đã nhiều năm nay, độc giả HNPD thường thấy trên trang Thơ Cay Văn Đắng có một nhà thơ biếm, có tên Trạng Phét, cũng là tác giả những bài thơ tình mượt mà mang tên miền quê văn học của anh, ngoài Bắc: Nguyễn Kinh Bắc, tiếp sau là 4 chữ HNPĐ. Rồi cách đây trên dưới 4 tháng, xuất hiện một lão ông mang tên Hà Thượng Thủ, cái tên giống cái tài, ông làm thơ Đường vào bậc...thượng thừa.
Rồi có những bài xướng họa với ba nhà thơ Trạng Phét, Hà Thượng Thủ và Hồ Công Tâm. Có nhiều lúc Đồ tôi đâm nghi: Hay ba cha này là một (dù rằng rất nhiều lần Đồ tôi đã nói chuyện phone với Nguyễn Kinh Bắc. Đó là một văn nhân còn rất trẻ trong lớp lính bút đã hơi già).
Cho đến một hôm, Đồ tôi ngỡ ngàng khi nhận được email của Trạng với giọng từ tốn nhưng dứt khoát rằng sẽ ngừng vĩnh viễn cộng tác với HNPĐ. Đồ tôi reply tiếc nuối: “Rất tiếc, xin lỗi đã gây ra những sai sót, chúng tôi coi như ngày xưa ra trận bị địch bắn bị thương.” Trạng hồi đáp liền: "Các Anh không có lỗi gì hết. Thậm chí, làm việc rất tốt và chuyên nghiệp, tôi chấm dứt cộng tác từ những lý do khác...".
Đồ tôi ngẫm nghĩ rồi bật cười: Lại từ "ông nội" Hồ Công Tâm chứ gì. Chuyện ấy rồi chúng tôi cũng sắp xếp ổn thỏa, và như quý vị đã thấy vẫn còn Nguyễn Kinh Bắc, vẫn còn Hà Thượng Thủ, và dĩ nhiên như cả gần mười năm nay, vẫn còn Hồ Công Tâm! Có điều là, có khi Đồ tôi mới post bài của Hồ Công Tâm, vào web đọc lại thì mất biến. Chuyện ấy lập đi lập lại nhiều lần. Có ít nhất 3 thành viên đã nhận mình làm việc đó. Họ gay gắt: "Thằng cha này chửi đông chửi tây. Gã chửi Cộng Sản thì nghe được, nhưng gã chửi cả người Quốc Gia, chửi Việt Tân." Đồ tôi nói: "Nhưng những bài tôi post, ông ấy chỉ chửi Cộng sản mà...", một thành viên nói dỗi: "Anh cứ post bài hắn, độc giả chẳng ai thích thú đâu!"
Cách đây vài tháng, Đồ tôi đọc ở đâu đó, câu viết của Hồ Công Tâm: “Báo Người Việt đã từng dối gạt độc giả, từng có nhiều hành động tiếp tay cho Cộng sản, nhưng đến giờ, xem lại nhiều bài viết trên báo giấy, báo mạng...Họ đã ân hận. Trong cuộc đấu tranh một mất một còn với Cộng sản chúng ta cần thêm bạn bớt thù.”
Đọc đến đoạn ấy, Đồ tôi mỉm cười: "Người ta bảo giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, là sai".
Một câu hỏi tiếp theo, ấy là: “nhưng sao cha này lại chống Cộng quá khích quá vậy cà”?
Câu hỏi ấy, mới đêm hôm qua, Đồ tôi nhận được câu trả lời rất "người" từ một email hỏi dồn dập:
- Có phải anh là...trước kia ở Sư Đoàn 25 BB, anh từng đảm nhận…? Câu này thì chính xác nhưng vẫn không làm Đồ tôi ngạc nhiên, khi "con ma xó " hỏi thêm: "Có phải sau mỗi lần hành quân về, anh thường ngồi tán gẫu ở quán có cô Tàu lai xinh đẹp tên A Muối ở trước cửa BCH/ Trung đoàn? Câu hỏi ngạc nhiên hơn: "Nhiều lúc tôi, từ Tiểu đoàn 3 đóng tại Nhà Dài, xã Mỹ Lộc, lên Quận chơi thấy anh ngồi thì thầm với cô chủ tiệm may trên con đường hông Bộ Chỉ huy Trung Đoàn!
Câu này, khiến Đồ tôi cười vang, vội lục lọi số phone mà Hồ Công Tâm cho tôi.
Đoạn sau đây là lời kể của anh. Xin lỗi Đồ tôi phải cắt bỏ đoạn đầu, dù rằng anh đã cho phép, đoạn cắt là một đoạn ngắn, nhưng không có một bi kịch nào...bi thảm hơn!
Sau 5 năm, 8 tháng, 20 ngày ở tù về:
......................
................
...Tôi cứ đứng im cho người vợ có 4 mặt con của tôi, trút cơn giận bằng cách dùng gậy đập tới tấp vào người tôi, tôi không dám la vì sợ thằng cha Bảy Đức, Bí thư Tỉnh ủy Long An ở kế bên nghe thấy. Chỉ cần nó nhấc điện thoại là Công An sẽ ập tới...Cho đến khi cây gậy thứ 3 gãy đôi, chịu thêm hết nổi, tôi vụt chạy ra cửa, có một bàn tay ấm áp của đứa con gái lớn giúi vào túi tôi vài chục...Tôi thất thểu đến gõ của người bạn là nhà văn Cao Thoại Châu, chờ sáng sớm hôm sau, tôi đáp xe đò về nhà cha mẹ đẻ ở Gia Định.
...Một tháng sau tôi vượt biên. Sang bên này, tôi đã bảo lãnh cho cả 5 mẹ con, riêng bà vợ, có thể do bả mặc cảm về cơn giận xưa, lại tiếng Anh không rành, bả ấy xin về lại VN, tháng tháng chúng tôi đều gửi tiền về...Tôi sống ở vậy với thằng Út cho đến bây giờ..
Đấy, đó là lý do mà mỗi khi nghe thấy 2 chữ Cộng Sản là tôi cứ điên lên như người lên đồng...
..........................
Tôi nói với anh: Anh thường khen web của tôi phong phú, được đông người gõ cửa, ấy là tôi khác với anh...Tôi không hề động đến bất cứ cá nhân, đoàn thể đảng phái chống Cộng nào ở Hải ngoại này. Nếu không muốn nói chúng tôi luôn đứng về phía họ. Ông Thích Trí Quang ư? Đảng Việt Tân ư? Phong trào A, Hội đoàn B ư ?...Có những độc giả hàng ngày trong số trên dưới 50 ngàn, họ là đạo hữu, đảng viên, hội viên ở trên. Họ sẽ buồn lắm chứ! Chẳng ai muốn độc giả của mình buồn cả. Chúng tôi chống Cộng bằng cái tâm thẳng như mực tàu của người Lính, trước mặt chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất là Đảng Cộng Sản VN! Do vậy NHỮNG ĐỨA CHỐNG LẠI CHÚNG TÔI, CHỤP MŨ CHO CHÚNG TÔI…THÌ RÕ RÀNG CHÂN TƯỚNG CỦA CHÚNG LỘ NGUYÊN HÌNH LÀ CỘNG SẢN CHỨ CÒN GÌ NỮA!
Còn anh nhiều người Quốc gia cũng buồn anh, là sao? Anh trầm ngâm: "Thì có những người như Nhạc sĩ Tô Hải vậy, lúc đầu mình chửi ông ta không tiếc lời, nhưng đọc kỹ cuốn Tôi Là Thằng Hèn mình đâm ra thương”
....Còn nữa, bây giờ mình đã ngộ rồi ! "
Ấy, anh Minh ơi, tôi thật vô tâm, quên hỏi, anh là ai, sao biết cả mấy chi tiết mà chính tôi đã quên?
- Anh có nhớ đêm giao thừa năm nào, có người ngâm Bài Ca Sông Dịch của Vũ Hoàng Chương?
Đồ tôi nhớ ra rồi, một ông Chuẩn úy quần lính bạc phếch vì nước phèn Rừng Sát nhưng không che nổi nét văn nhân, đã ươm ấm tiết trời Đông nơi Hội trường Trung đoàn đêm ấy…
.......
Ta há quan tâm gì việc thành hay bại
Thế gian ơi kìa bãi bể nương dâu
Cung điện Hàm Dương ba tháng đỏ
Thành xây cõi dựng là đâu
-------
Đến câu cuối cùng:
Nước sông Dịch còn trôi hay đã cạn
Gương anh hùng vằng vặc sáng thiên thu.
.... Anh lảo đảo đi nhanh về phía hậu trường, mặc cho Trung tá Trần Vĩnh Huyến, Trung đoàn trưởng cùng quan khách vỗ tay không ngớt…
Lúc ấy, quán A Muối đã chuẩn bị đóng cửa, nơi chiếc bàn kê sát mé sông, chàng Chuẩn úy Kinh Kha gục đầu trên bàn, tay còn cầm chai rượu.
Con sông Phước Lại như giòng Dịch Thủy, êm ả xuôi về phía hạ lưu…
Đồ Ngu
(HNPĐ)