Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Lan Man Chuyện Trên Trời, Dưới Đất Với Bảo Dù - Đồ Ngu
( HNPĐ ) Nếu có câu: " Bạn cứ chỉ cho tôi một người bạn ( thân ) của bạn, tôi sẽ biết chắc chắn bạn là ai..." Thì với Đồ và Thằng bạn có cái nick name cực kỳ nổi tiếng , mà cư dân của Thành phố biển San Diego này, không ai không biết, thì chẳng có gì giống nhau cả ( Phần khác nhau từ ưu điểm của gã ). Do vậy, viết gì về gã, không thể bịa được, mà giới thiệu về Bảo Dù một cách nghiêm túc thì cũng khó, vì mỗi giới ở đây gọi gã bằng 1 cái tên, bài viết này gọi là tạp ghi mới đúng. Mà tên của gã, gọi là hỗn danh cũng đúng nữa...Nhưng gọi sao cũng được, mà hễ ai gọi gã là Nhà văn, nhất là thêm cho 2 chữ Quân đội vào nữa, chẳng khác gì thêm dầu vào cơn lửa giận dữ của gã...( Nhà văn cái đéo gì ? như bố mày đây, viết nhăng viết cuội...có " em" phóng viên ( nữ ) mô tả đó là... sáng tác...Sáng tác cái đéo gì tao, ấy là tao chỉ ghi lại những việc làm bình thường của người chiến binh bình thường, trong một thời kỳ đéo bình thường ( tác phẩm Khoảng Tối Nhìn Lên với tác giả có cái tên cúng cơm là Đào Đức Bảo, đã tái bản lần thứ 3 ) . Gọi gã với cấp bậc cũ, thì hắn khoác tay:" Cái hồi Bố mới qua Mỹ, người qua đây còn ít...Nhiều " con" bốc cấp bậc của mình lên tận trời...thằng trung sĩ thì vỗ ngực xưng đại úy...Thằng đại úy thì tự gắn lon thành Đại tá...Bố nhận là gì đây.? Quân đội mình đã có ông Lê Văn Tỵ là Thống tướng rồi...chả lẽ bố xưng là...nguyên soái ?"
Cho đến khi, có một thằng bạn cùng khóa tên Trần Như Xuyên ở Úc, gọi gã là Cùi Say...Xem ra gã khoái hơn hết..Nhưng gã cũng bài bác: "Gọi Cùi nghe thì ghê ghê nhưng...ấm áp...Nhưng bảo bố say thì sai bét...các con mới say....đứa thì say gái, đứa say tiền, đứa say danh vọng ( Gã đảo mắt thấy chị Oanh đang lúi húi làm bếp ) Bố chỉ say ...Mẹ " ( Gã và vợ, thường gọi nhau bằng Bố, bằng Mẹ )...Thấy nhắc đến mình, trăm lần như một. Chị Oanh, người phụ nữ ( xinh đẹp và đức hạnh...vượt thời gian ) thường nhắc:
- Bố lại lảm nhảm gì rồi ?
Gã nham nhở: Mẹ mà sao không say được...này nhé...ở đời biết ai tỉnh, biết ai say...
Đến đây, Đồ Ngu tôi lại phải dùng chữ Việt Cộng:..... " Chốt " lại, cứ gọi hắn là Bảo Dù thì hắn thường im lặng ( trong tác phẩm Khoảng Tối Nhìn Lên, hắn đã lấy được nước mắt của không biết bao nhiêu " Bà HO ", các cô nhi tử sĩ trong trận đánh đẫm máu ( cả nước mắt ) ở đường 9 Nam Lào..). Đéo Mẹ, Bố nghe thấy một tiếng bịch, như tiếng xì hơi của quả bóng. Nhìn xuống dưới bụng, ha ha lần đầu tiên bố mới thấy cái bộ đồ lòng của mình, trắng nõn, phập phồng như nhắc Bố đến sự sống và cái chết...Bố nhét nó vào ổ bụng, thằng " ô đô" chạy tới đang xé băng cá nhân thì nghe tiếng " bộp " khác nó cũng lăn quay... Thế mà vẵn còn cầm tay Bố lắc lắc: " thẩm quyền phải sống...Có gặp con Mịch nói với nó, con thương nó lắm, bụng mang dạ chửa...Trai hay gái, Thẩm quyền bảo nó đặt tên là Trường Hận...".
Bố nghỉ 29 ngày tái khám, đến nhà nó, con Mịch thấy Bố, khóc rầm lên...Bố an ủi nhưng nghĩ ngay phải giấu chuyện việc đặt tên nghe " cải lương" kia đi, nhưng phần chính là chẳng nên để những đứa hài nhi vô tư tự kia khoác cái tên nghe như kiếm hiệp...Cho đến giờ cũng vậy...Bố bảo với thằng Quang, con Linh ( 2 con của Bảo Dù )... chuyện ngày xưa của Bố, là của riêng Bố, của những đồng đội của Bố, đến hết cái thời của Bố, thì những thằng thủ phạm kẻ thù cũng sẽ chấm dứt luôn, các con không cần phải xen vào....Mẹ kiếp, Bố có thể ăn gan chúng nó, còn chưa hả giận...Nhưng bắt con trẻ gánh thêm hận thù, được ích gì ?
Đồ tôi nhiều lần hỏi Bảo Dù: Đến giờ này, " mày" còn nhớ đến một ký ức nào đó, không quên được không ? ( Mỗi lần nói chuyện, cũng câu gợi ý này, gã trả lời mỗi khác, chuyện khác... )
Bảo Dù cười buồn: Bố nói Con nghe, nhiều lần ông Đỗ Cao Trí nhấn mạnh đến vai trò của Hạ sĩ quan trong một quân đội...Bọn mình không biết xui hay hên là không ít ảnh hưởng đến quân đội Pháp và Mỹ, ấy là Bố mày nói đến cách tổ chức của quân đội thôi nhé. Thì, quan điểm dụng nhân của tướng Trí, ổng chú trọng thành phần từ Hạ sĩ Nhất đến Thượng sĩ Nhất là phải...Đó là xương sống của quân đội...Bố rất hãnh diện về thành phần này, về Sĩ quan Trung cấp, đến Cao cấp ( từ Thiếu úy đến Đại tá trẻ ), nhưng cũng không mấy " thích thú" gì với một vài Tướng lãnh, cũng may chỉ có một vài thôi...Bố nói thẳng, chẳng hạn như Tướng Hoàng Xuân Lãm chẳng hạn... Còn cái kết quả của Lam Sơn 719, về mặt chiến thuật thì tưởng mình thất bại, nhưng nhìn về chiến lược thì " Chiến dịch này còn là một thử nghiệm về khả năng Quân lực Việt Nam Cộng hòa có thể tự chiến đấu trong tình huống Mỹ tiếp tục rút quân ra khỏi chiến trường miền Nam Việt Nam, một thử nghiệm về chiến lược Việt Nam hóa chiến tranh và năng lực hoạt động độc lập một cách hiệu quả của Quân lực Việt Nam Cộng hòa." được, được nhiều thứ lắm chứ!..
Nhưng Con có thấy Tướng Trí, Tướng Trưởng đi thị sát hành quân thì mới thấy mấy ông Tướng ảnh hưởng Mỹ và mấy ông xuất thân từ lính khố xanh, khố đỏ, có khác nhau... Ông Trí thì câu đầu khi bước xuống trực thăng là: " Mấy ông bị thương đâu rồi..." Có lần Bố nói to ( vì có tiếng trực thăng ): "Bên ta không có ai bị thương cả...Chỉ có 3 tù binh Việt Cộng bị thương nặng." Ông Tướng quát to: "Tù binh không là người Việt Nam à....Cho lên máy bay của tôi, chở gấp họ đến quân y viện..." Còn...Bố mày không mấy thiện cảm với kiểu cách bệ vệ, cây can kẹp nách, điếu xì gà ngậm miệng...Trông chả giống ai...
À, còn một chuyện vừa cay đắng vừa đáng nhớ ấy là...Hôm ấy, đội 1 của Bố đang dựng lại cái nhà kho bên bộ chỉ huy trại 5, Hoàng Liên Sơn bị trận bão quật đổ...Anh em đang ngồi nghỉ...Bỗng nhiên thấy Bố chạy đuổi theo chú chó mực đang ngoạm một cục bánh mì luộc..."Tao phải chiếm đoạt của mày cục bánh mì kia, vì tao đói quá ". Nhưng, con chó này, đúng là chó Việt Cộng, nó chạy hình chữ chi, rồi nhử bố đến mỏm đá tai mèo..Bố vấp ngã....Đây này, cái sẹo vì tranh ăn với chó ở trên cánh tay phải, đã lẫn vào những đám sẹo do binh đao tạo ra trên khắp người của bố...thành mối hận thiên thu...
- Chuyện chót: Hỏi mày, đánh giá thế nào về " phong trào" chống Cộng ở Hải Ngoại ( câu này, Bảo Dù đã từng phát biểu bên lề trong những lần hội họp )
Bảo Dù: Nhão nhoét, chệch mục tiêu, chụp mũ để tỏ ta đây mới là người chống Cộng, phần còn lại...là việt cộng, việt gian tất...Ngay hàng xóm của tao, có tay Trung tá người gốc Hoa ( Trong quân đội Trung Hoa Dân Quốc ) tay này làm việc trong tổ " cố vấn" về Chiến tranh Chính trị thuộc Tổng cục Chiến tranh Chính trị/ QLVNCH...Thằng chả rất ngạc nhiên khi thấy nạn chụp mũ vô tội vạ xẩy ra trong thành phần chống Cộng ở Hải ngoại...Thằng Chả ấy nói có vẻ như đùa, nhưng ngẫm nghĩ xem ra chẳng sai chút nào:
- Đồng hương của các ông ( VN ) gặp nhau nơi công cộng, không tay bắt mặt mừng như người nước khác.
- Tổ chức Hội đoàn của VN không có hội viên, vì toàn là...Hội trưởng...Hình như người Việt các ông, ai cũng là lãnh tụ cả....làm khác ý họ, thì lập tức thành...kẻ thù !
Bảo Dù chỉ cái bịch ny lon Đồ tôi để cạnh:
- Cái gì thế này..
Đồ tôi bắt chước mấy ông nhà quê ra tỉnh:
- Ấy, thưa quan, chả là 2, 3 tuần nay, không thấy Quan ghé tệ xá...Sợ quan " ấm đầu", nên, nhà em có ghé cửa hàng gà tươi sống, mua mấy con gà đi bộ đã làm sẵn, đem đến biếu quan.... làm mồi.
- Ủa con đi với bà xã hả, bả đâu, sao không mời vào đây...Để Bố ra xe...
Đồ tôi cản:
- Thôi, bả ấy ngồi xe, chơi game có lẽ bả thoải mái hơn...Tao nói thực nghe, mày ăn ở dơ bỏ mẹ, đã thế còn nuôi 2 con chó nữa...Sở dĩ tao phải kéo mày ra phía trước này ngồi là vì...tao cũng bị dự ứng mùi chó...
Bảo Dù cười : Mày biết đấy, thằng Quang, Con Linh vẫn ép vợ chồng tao về ở với chúng nó. Miệng thì nói y như là muốn " đền ơn đáp nghĩa " nhưng, đéo mẹ...mày xem...nhà nước cho nhà tao ở, tao tư do tự tại, hút thuốc phun đầy nhà...nhớ cháu thì lái xe tới...Tiếng là chúng phụng dưỡng mình, nhưng kỳ thực về làm mọi cho con cho cháu... Như con vợ tao đấy, sáng nay chồng con Linh đến gõ cửa: Mẹ ơi. Mẹ qua nhà con gấp...cháu nó ấm đầu, nghỉ học...
Bố mày đâu có dại...Bảo Dù xem đồng hồ:
- Ủa thằng sửa máy giặt, máy nước nóng, hẹn giờ này sao chưa tới..
Đồ tôi cười:
- Con thì giặt giũ, tắm rửa cái mẹ gì mà cần sửa máy nước nóng..
Bảo Dù cười hề hề ( những người ưa say xỉn, khi chưa uống rượu, cười rất hiền ):
- Ấy, trước kia, cả tuần bố không tắm. Độ này Con vợ cứ vài ngày lại nhắc.
Đồ tôi đứng lên:
- Bà Oanh còn nhắc mày tắm táp, là vợ chồng mày còn ...du dương lắm rồi !
Khi ra xe, có một câu Đồ tôi giấu vợ, ấy là sau khi chia tay, tôi vừa rẽ ra phía hồ tắm...Thì nghe thấy tiếng Bảo Dù bô bô:
- Tina, Luna, bữa nay tụi bay có chất tươi rồi...
Đồ Ngu Ghi chép
( HNPĐ )
* Xin lỗi về cách xưng hô lung tung.
* Minh Họa của Lính Dù.
* Nhắn tin: Anh Nguyễn Xuân Tiến: cái account email riêng, nó trục trặc rồi...Gửi lại giùm bên HNPD nghe...
Lan Man Chuyện Trên Trời, Dưới Đất Với Bảo Dù - Đồ Ngu
( HNPĐ ) Nếu có câu: " Bạn cứ chỉ cho tôi một người bạn ( thân ) của bạn, tôi sẽ biết chắc chắn bạn là ai..." Thì với Đồ và Thằng bạn có cái nick name cực kỳ nổi tiếng , mà cư dân của Thành phố biển San Diego này, không ai không biết, thì chẳng có gì giống nhau cả ( Phần khác nhau từ ưu điểm của gã ). Do vậy, viết gì về gã, không thể bịa được, mà giới thiệu về Bảo Dù một cách nghiêm túc thì cũng khó, vì mỗi giới ở đây gọi gã bằng 1 cái tên, bài viết này gọi là tạp ghi mới đúng. Mà tên của gã, gọi là hỗn danh cũng đúng nữa...Nhưng gọi sao cũng được, mà hễ ai gọi gã là Nhà văn, nhất là thêm cho 2 chữ Quân đội vào nữa, chẳng khác gì thêm dầu vào cơn lửa giận dữ của gã...( Nhà văn cái đéo gì ? như bố mày đây, viết nhăng viết cuội...có " em" phóng viên ( nữ ) mô tả đó là... sáng tác...Sáng tác cái đéo gì tao, ấy là tao chỉ ghi lại những việc làm bình thường của người chiến binh bình thường, trong một thời kỳ đéo bình thường ( tác phẩm Khoảng Tối Nhìn Lên với tác giả có cái tên cúng cơm là Đào Đức Bảo, đã tái bản lần thứ 3 ) . Gọi gã với cấp bậc cũ, thì hắn khoác tay:" Cái hồi Bố mới qua Mỹ, người qua đây còn ít...Nhiều " con" bốc cấp bậc của mình lên tận trời...thằng trung sĩ thì vỗ ngực xưng đại úy...Thằng đại úy thì tự gắn lon thành Đại tá...Bố nhận là gì đây.? Quân đội mình đã có ông Lê Văn Tỵ là Thống tướng rồi...chả lẽ bố xưng là...nguyên soái ?"
Cho đến khi, có một thằng bạn cùng khóa tên Trần Như Xuyên ở Úc, gọi gã là Cùi Say...Xem ra gã khoái hơn hết..Nhưng gã cũng bài bác: "Gọi Cùi nghe thì ghê ghê nhưng...ấm áp...Nhưng bảo bố say thì sai bét...các con mới say....đứa thì say gái, đứa say tiền, đứa say danh vọng ( Gã đảo mắt thấy chị Oanh đang lúi húi làm bếp ) Bố chỉ say ...Mẹ " ( Gã và vợ, thường gọi nhau bằng Bố, bằng Mẹ )...Thấy nhắc đến mình, trăm lần như một. Chị Oanh, người phụ nữ ( xinh đẹp và đức hạnh...vượt thời gian ) thường nhắc:
- Bố lại lảm nhảm gì rồi ?
Gã nham nhở: Mẹ mà sao không say được...này nhé...ở đời biết ai tỉnh, biết ai say...
Đến đây, Đồ Ngu tôi lại phải dùng chữ Việt Cộng:..... " Chốt " lại, cứ gọi hắn là Bảo Dù thì hắn thường im lặng ( trong tác phẩm Khoảng Tối Nhìn Lên, hắn đã lấy được nước mắt của không biết bao nhiêu " Bà HO ", các cô nhi tử sĩ trong trận đánh đẫm máu ( cả nước mắt ) ở đường 9 Nam Lào..). Đéo Mẹ, Bố nghe thấy một tiếng bịch, như tiếng xì hơi của quả bóng. Nhìn xuống dưới bụng, ha ha lần đầu tiên bố mới thấy cái bộ đồ lòng của mình, trắng nõn, phập phồng như nhắc Bố đến sự sống và cái chết...Bố nhét nó vào ổ bụng, thằng " ô đô" chạy tới đang xé băng cá nhân thì nghe tiếng " bộp " khác nó cũng lăn quay... Thế mà vẵn còn cầm tay Bố lắc lắc: " thẩm quyền phải sống...Có gặp con Mịch nói với nó, con thương nó lắm, bụng mang dạ chửa...Trai hay gái, Thẩm quyền bảo nó đặt tên là Trường Hận...".
Bố nghỉ 29 ngày tái khám, đến nhà nó, con Mịch thấy Bố, khóc rầm lên...Bố an ủi nhưng nghĩ ngay phải giấu chuyện việc đặt tên nghe " cải lương" kia đi, nhưng phần chính là chẳng nên để những đứa hài nhi vô tư tự kia khoác cái tên nghe như kiếm hiệp...Cho đến giờ cũng vậy...Bố bảo với thằng Quang, con Linh ( 2 con của Bảo Dù )... chuyện ngày xưa của Bố, là của riêng Bố, của những đồng đội của Bố, đến hết cái thời của Bố, thì những thằng thủ phạm kẻ thù cũng sẽ chấm dứt luôn, các con không cần phải xen vào....Mẹ kiếp, Bố có thể ăn gan chúng nó, còn chưa hả giận...Nhưng bắt con trẻ gánh thêm hận thù, được ích gì ?
Đồ tôi nhiều lần hỏi Bảo Dù: Đến giờ này, " mày" còn nhớ đến một ký ức nào đó, không quên được không ? ( Mỗi lần nói chuyện, cũng câu gợi ý này, gã trả lời mỗi khác, chuyện khác... )
Bảo Dù cười buồn: Bố nói Con nghe, nhiều lần ông Đỗ Cao Trí nhấn mạnh đến vai trò của Hạ sĩ quan trong một quân đội...Bọn mình không biết xui hay hên là không ít ảnh hưởng đến quân đội Pháp và Mỹ, ấy là Bố mày nói đến cách tổ chức của quân đội thôi nhé. Thì, quan điểm dụng nhân của tướng Trí, ổng chú trọng thành phần từ Hạ sĩ Nhất đến Thượng sĩ Nhất là phải...Đó là xương sống của quân đội...Bố rất hãnh diện về thành phần này, về Sĩ quan Trung cấp, đến Cao cấp ( từ Thiếu úy đến Đại tá trẻ ), nhưng cũng không mấy " thích thú" gì với một vài Tướng lãnh, cũng may chỉ có một vài thôi...Bố nói thẳng, chẳng hạn như Tướng Hoàng Xuân Lãm chẳng hạn... Còn cái kết quả của Lam Sơn 719, về mặt chiến thuật thì tưởng mình thất bại, nhưng nhìn về chiến lược thì " Chiến dịch này còn là một thử nghiệm về khả năng Quân lực Việt Nam Cộng hòa có thể tự chiến đấu trong tình huống Mỹ tiếp tục rút quân ra khỏi chiến trường miền Nam Việt Nam, một thử nghiệm về chiến lược Việt Nam hóa chiến tranh và năng lực hoạt động độc lập một cách hiệu quả của Quân lực Việt Nam Cộng hòa." được, được nhiều thứ lắm chứ!..
Nhưng Con có thấy Tướng Trí, Tướng Trưởng đi thị sát hành quân thì mới thấy mấy ông Tướng ảnh hưởng Mỹ và mấy ông xuất thân từ lính khố xanh, khố đỏ, có khác nhau... Ông Trí thì câu đầu khi bước xuống trực thăng là: " Mấy ông bị thương đâu rồi..." Có lần Bố nói to ( vì có tiếng trực thăng ): "Bên ta không có ai bị thương cả...Chỉ có 3 tù binh Việt Cộng bị thương nặng." Ông Tướng quát to: "Tù binh không là người Việt Nam à....Cho lên máy bay của tôi, chở gấp họ đến quân y viện..." Còn...Bố mày không mấy thiện cảm với kiểu cách bệ vệ, cây can kẹp nách, điếu xì gà ngậm miệng...Trông chả giống ai...
À, còn một chuyện vừa cay đắng vừa đáng nhớ ấy là...Hôm ấy, đội 1 của Bố đang dựng lại cái nhà kho bên bộ chỉ huy trại 5, Hoàng Liên Sơn bị trận bão quật đổ...Anh em đang ngồi nghỉ...Bỗng nhiên thấy Bố chạy đuổi theo chú chó mực đang ngoạm một cục bánh mì luộc..."Tao phải chiếm đoạt của mày cục bánh mì kia, vì tao đói quá ". Nhưng, con chó này, đúng là chó Việt Cộng, nó chạy hình chữ chi, rồi nhử bố đến mỏm đá tai mèo..Bố vấp ngã....Đây này, cái sẹo vì tranh ăn với chó ở trên cánh tay phải, đã lẫn vào những đám sẹo do binh đao tạo ra trên khắp người của bố...thành mối hận thiên thu...
- Chuyện chót: Hỏi mày, đánh giá thế nào về " phong trào" chống Cộng ở Hải Ngoại ( câu này, Bảo Dù đã từng phát biểu bên lề trong những lần hội họp )
Bảo Dù: Nhão nhoét, chệch mục tiêu, chụp mũ để tỏ ta đây mới là người chống Cộng, phần còn lại...là việt cộng, việt gian tất...Ngay hàng xóm của tao, có tay Trung tá người gốc Hoa ( Trong quân đội Trung Hoa Dân Quốc ) tay này làm việc trong tổ " cố vấn" về Chiến tranh Chính trị thuộc Tổng cục Chiến tranh Chính trị/ QLVNCH...Thằng chả rất ngạc nhiên khi thấy nạn chụp mũ vô tội vạ xẩy ra trong thành phần chống Cộng ở Hải ngoại...Thằng Chả ấy nói có vẻ như đùa, nhưng ngẫm nghĩ xem ra chẳng sai chút nào:
- Đồng hương của các ông ( VN ) gặp nhau nơi công cộng, không tay bắt mặt mừng như người nước khác.
- Tổ chức Hội đoàn của VN không có hội viên, vì toàn là...Hội trưởng...Hình như người Việt các ông, ai cũng là lãnh tụ cả....làm khác ý họ, thì lập tức thành...kẻ thù !
Bảo Dù chỉ cái bịch ny lon Đồ tôi để cạnh:
- Cái gì thế này..
Đồ tôi bắt chước mấy ông nhà quê ra tỉnh:
- Ấy, thưa quan, chả là 2, 3 tuần nay, không thấy Quan ghé tệ xá...Sợ quan " ấm đầu", nên, nhà em có ghé cửa hàng gà tươi sống, mua mấy con gà đi bộ đã làm sẵn, đem đến biếu quan.... làm mồi.
- Ủa con đi với bà xã hả, bả đâu, sao không mời vào đây...Để Bố ra xe...
Đồ tôi cản:
- Thôi, bả ấy ngồi xe, chơi game có lẽ bả thoải mái hơn...Tao nói thực nghe, mày ăn ở dơ bỏ mẹ, đã thế còn nuôi 2 con chó nữa...Sở dĩ tao phải kéo mày ra phía trước này ngồi là vì...tao cũng bị dự ứng mùi chó...
Bảo Dù cười : Mày biết đấy, thằng Quang, Con Linh vẫn ép vợ chồng tao về ở với chúng nó. Miệng thì nói y như là muốn " đền ơn đáp nghĩa " nhưng, đéo mẹ...mày xem...nhà nước cho nhà tao ở, tao tư do tự tại, hút thuốc phun đầy nhà...nhớ cháu thì lái xe tới...Tiếng là chúng phụng dưỡng mình, nhưng kỳ thực về làm mọi cho con cho cháu... Như con vợ tao đấy, sáng nay chồng con Linh đến gõ cửa: Mẹ ơi. Mẹ qua nhà con gấp...cháu nó ấm đầu, nghỉ học...
Bố mày đâu có dại...Bảo Dù xem đồng hồ:
- Ủa thằng sửa máy giặt, máy nước nóng, hẹn giờ này sao chưa tới..
Đồ tôi cười:
- Con thì giặt giũ, tắm rửa cái mẹ gì mà cần sửa máy nước nóng..
Bảo Dù cười hề hề ( những người ưa say xỉn, khi chưa uống rượu, cười rất hiền ):
- Ấy, trước kia, cả tuần bố không tắm. Độ này Con vợ cứ vài ngày lại nhắc.
Đồ tôi đứng lên:
- Bà Oanh còn nhắc mày tắm táp, là vợ chồng mày còn ...du dương lắm rồi !
Khi ra xe, có một câu Đồ tôi giấu vợ, ấy là sau khi chia tay, tôi vừa rẽ ra phía hồ tắm...Thì nghe thấy tiếng Bảo Dù bô bô:
- Tina, Luna, bữa nay tụi bay có chất tươi rồi...
Đồ Ngu Ghi chép
( HNPĐ )
* Xin lỗi về cách xưng hô lung tung.
* Minh Họa của Lính Dù.
* Nhắn tin: Anh Nguyễn Xuân Tiến: cái account email riêng, nó trục trặc rồi...Gửi lại giùm bên HNPD nghe...