Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Lời Người Lính Già Gửi Chú Em Chu Tất Tiến. - HNPĐ
( HNPĐ )LTS: Thật là hiếm hoi khi một Niên trưởng đáng kính của chúng tôi, bộc bạch tâm sự của mình bằng cách cho phép chúng tôi gõ lại rồi post ngay lên web..
LTS: Phương tiện để truyền đạt tư tưởng, quan điểm chính trị. Thấp hơn, những " bức xúc" về một vấn đề thời sự gì đấy. Thì, ngày nay internet được xem là rất đắc địa. Có một người lính già, cũng là một độc giả rất thường xuyên của HNPĐ, Cụ sinh hoạt vẫn bình thường, nhưng gõ bài trên máy tính thì tay đã run run. Nhân đọc bài của Nhà văn Chu Tất Tiến viết cho Cựu Thiếu tá Liên Thành. Cụ có vài suy nghĩ muốn gửi đến tác giả bài viết. Chúng tôi cố gắng ghi nguyên văn " thư" này. Nội dung ghi không được đầy đủ, hình thức có chút lộn xộn, ấy là do khiếm khuyết của người ghi lại... Mong quý bạn đọc niệm tình tha lỗi. ( HNPĐ )
Chú Tiến,
Goa có đọc bài viết Tác Giả Bài Này, Rất Can Đảm: Thư thứ hai gửi “cựu” Thiếu Tá Liên Thành. - Chu Tất Tiến ( Repost ). Thư thứ nhất em viết thế nào thì Goa không được đọc. Thư này, đọc xong, đọc lại. Tuy trí nhớ của tuổi già suy vi lắm rồi, nhưng cũng gần như thuộc lòng mấy ý chính của bài em viết.
Vì thường xuyên vào báo của mấy em HNPD. Có mấy điều Goa thấy như thế này, những điều sau đây có thể không theo thứ tự liên quan với nhau:
1/ Những bàn ra tán vào của báo này, được các em tuyển chọn trước khi cho xuất bản nên về mặt nổi nó không xô bồ như các diễn đàn khác, hình như Độc giả của báo này rất tiết kiệm lời nói. Riêng bài của chú em, chỉ trong 24 giờ mà rất nhiều người góp ý, tán thưởng. Có người còn dùng 2 chữ " Nói Hộ", ý như họ không có khả năng diễn đạt tâm ý trong lòng họ, những điều em viết ra chính là những điều họ từng phải...ngậm miệng hay hơn nữa là: Ngậm đắng nuốt cay !
2/ Nguyên do đâu mà nhiều người vào đọc, vào ý kiến vậy, theo kinh nghiệm bản thân của Goa thì lý do rất dễ hiểu:
- Cái tệ nạn, rất tai hại từ một thiểu số nhưng rất to mồm, biết chút viết lách lại gặp được cái môi trường tự do tư tưởng ở phương Tây, lúc nào cũng sẵn sàng để quy chụp cho nạn nhân. Còn nạn nhân là ai? đau khổ là họ là người Quốc gia mới chết chứ, quốc gia hơn cả cái áo quốc gia mà chúng đang khoác vào người nữa. Chúng dựng chuyện đời tư ( y như thật ), nhưng toàn chuyện vô chứng vô bằng. Người Việt mình lại có tính xấu là thích nghe chuyện bôi bác người khác. Tò mò muốn xem chỗ gầm giường người khác, bất chấp chuyện ấy đúng hay sai.
Goa xin kể một chuyện làm bằng:
- Cách đây hơn 20 năm. Trong một cuộc biểu tình chống Cộng, Goa có được mời lên phát biểu cảm tưởng. Goa còn nhớ nội dung những lời nói hôm ấy, chỉ để khuyên mấy em trẻ tiếp bước theo các cha chú của mình để đi tiếp còn đường chống Cộng sản. Thế mà chỉ mấy ngày sau đó. Có một bài báo công kích Goa thậm tệ. Việc công, thì gán cho Goa cái tội thất trận này, rút lui trận khác. Việc tư thì, ôi thôi, đủ chuyện đặt điều xấu xa, mà cho dù anh đầu đường xó chợ cũng không dám làm.
Những người đàn em dưới quyền, biết rõ, họ phẫn nộ. Người chỉ biết tiếng của Goa ngày trước thì nghi nghi hồ hồ. Mấy em biết chuyện mới lần tìm ra người viết: Hóa ra ngày trước, anh ta ( tác giả ) vì cơn ghen tuông, đã thẳng tay bắn chết một đồng đội , phải ra tòa án quân sự...Anh ta mang bản án ấy theo Goa sang tới tận bên này. Từ đó, Goa hứa với gia đình là sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện nữa..
3/ Bài viết của em tuy viết cho một người, nhưng lại là viết cho rất nhiều người, nhiều lắm ở Hải ngoại này, họ sống bằng nghề chống Cộng, họ tự nhận là có uy quyền, cho ai sống, được sống, bắt ai chịu nhục, phải nhục. 2 chữ "Nằm Vùng ". 3 cái nón cối, dép râu họ mang sẳn trong người, họ sẽ quăng bừa bải vào những ai chúng ghét ( những nạn nhân này rất thảm thương, phần vì không quen viết lách, mà có viết được cũng chẳng có báo, web nào để đăng tải )
4/ Bửa hổm, khi Chú Điếu Cầy mới chân ướt chân ráo ở VN qua, đọc bài viết của anh Nguyễn Nhơn, Goa có gay gắt với mấy em biên tập ( cũng nhờ tình cảm thày trò ngày xưa mà mấy em không giận ):
- Các chú làm gì kỳ vậy, đã thiếu tự tin mà còn ép người quá đáng nữa, ( Goa muốn nhấn mạnh 2 chữ tự tin: tin vào chính nghĩa Quốc gia, tin vào lý tưởng chống Cộng... ) . Ở chốn đông người, một cựu sĩ quan VNCH có gia đình còn ở lại VN, còn không dám cầm Quốc kỳ của mình, huống hồ người ta mới đến lạ nước lạ cái? Mà không phải Điếu Cầy, những người mới qua, họ cũng là nạn nhân của Cộng sản mà cứ theo mè nheo họ là làm sao ? Mình là chủ, thế mà khách mới đến nhà mình, đã chỉ vào mặt họ, gọi họ bằng " Tên" bằng " Thằng" là làm sao ? Các em không còn nhớ đến những lý tưởng dân tộc, nhân vị trong Quốc sách Chiêu hồi của 2 nền Cộng Hòa của mình hay sao ?
5/ Cũng trong " sự kiện Điếu Cầy" ấy, mấy em biên tập có gửi cho Goa xem tấm hình minh họa của chú Nguyễn Bá Chổi. Goa thấy câu: " một bức hình thay vạn lời nói" là thấm thía: Nanh vuốt của một con cáo, khoác áo mão Quốc gia lúc nào cũng muốn phủ chụp lên những đồng đội, đồng hương của mình.
Nhưng, chờ mấy ngày không thấy mấy em biên tập post lên web. Goa gọi máy hỏi lại. Được mấy em trả lời: " Sợ chúng xuyên tạc chụp mũ" Goa buông máy, thở dài: Những con người kia ( là mấy em biên tập ) ngày xưa trước mũi tên hòn đạn còn không sợ, sao bây giờ...Chợt nhớ đến chuyện của Goa vừa kể ở trên. Goa chỉ biết than: kinh khiếp thật, dơ dáy thật, chúng đang cố tình ngáng chân những chiến hữu miệt mài chống Cộng !!
6/ Câu cuối cùng, chắc chắn đây là câu cuối cùng trong đời: Goa có nói với mấy em biên tập, chỉ nội mấy em khen chú ( Tiến ) là can đảm, các em ấy cũng đã can đảm lắm rồi. Các em nghe Goa: Cứ ngẩng đầu lên mà tiến bước, Cáo tru mặc cáo , đoạn đường còn lại trong công cuộc trường chinh chống Cộng, cứ đi !
Còn bọn Goa, tuổi tác đã quá cao rồi. Có thể lát nữa, tuần sau, hay cùng quá năm sau là đi theo ông bà, về với cát bụi. Nhưng với tình thế này, với tâm não của những người vỗ ngực chống Cộng như thế này…
Goa chắc chẳng bao giờ được nhìn thấy là cờ vàng tung bay nơi đất Mẹ nữa đâu !
Thương mến Chú em
Ghi chép của HNPĐ.
Hình Minh Họa Của Nhà Văn Nguyễn Bá Chổi: Điếu Cầy & Cáo Cầy:
LTS: Phương tiện để truyền đạt tư tưởng, quan điểm chính trị. Thấp hơn, những " bức xúc" về một vấn đề thời sự gì đấy. Thì, ngày nay internet được xem là rất đắc địa. Có một người lính già, cũng là một độc giả rất thường xuyên của HNPĐ, Cụ sinh hoạt vẫn bình thường, nhưng gõ bài trên máy tính thì tay đã run run. Nhân đọc bài của Nhà văn Chu Tất Tiến viết cho Cựu Thiếu tá Liên Thành. Cụ có vài suy nghĩ muốn gửi đến tác giả bài viết. Chúng tôi cố gắng ghi nguyên văn " thư" này. Nội dung ghi không được đầy đủ, hình thức có chút lộn xộn, ấy là do khiếm khuyết của người ghi lại... Mong quý bạn đọc niệm tình tha lỗi. ( HNPĐ )
Chú Tiến,
Goa có đọc bài viết Tác Giả Bài Này, Rất Can Đảm: Thư thứ hai gửi “cựu” Thiếu Tá Liên Thành. - Chu Tất Tiến ( Repost ). Thư thứ nhất em viết thế nào thì Goa không được đọc. Thư này, đọc xong, đọc lại. Tuy trí nhớ của tuổi già suy vi lắm rồi, nhưng cũng gần như thuộc lòng mấy ý chính của bài em viết.
Vì thường xuyên vào báo của mấy em HNPD. Có mấy điều Goa thấy như thế này, những điều sau đây có thể không theo thứ tự liên quan với nhau:
1/ Những bàn ra tán vào của báo này, được các em tuyển chọn trước khi cho xuất bản nên về mặt nổi nó không xô bồ như các diễn đàn khác, hình như Độc giả của báo này rất tiết kiệm lời nói. Riêng bài của chú em, chỉ trong 24 giờ mà rất nhiều người góp ý, tán thưởng. Có người còn dùng 2 chữ " Nói Hộ", ý như họ không có khả năng diễn đạt tâm ý trong lòng họ, những điều em viết ra chính là những điều họ từng phải...ngậm miệng hay hơn nữa là: Ngậm đắng nuốt cay !
2/ Nguyên do đâu mà nhiều người vào đọc, vào ý kiến vậy, theo kinh nghiệm bản thân của Goa thì lý do rất dễ hiểu:
- Cái tệ nạn, rất tai hại từ một thiểu số nhưng rất to mồm, biết chút viết lách lại gặp được cái môi trường tự do tư tưởng ở phương Tây, lúc nào cũng sẵn sàng để quy chụp cho nạn nhân. Còn nạn nhân là ai? đau khổ là họ là người Quốc gia mới chết chứ, quốc gia hơn cả cái áo quốc gia mà chúng đang khoác vào người nữa. Chúng dựng chuyện đời tư ( y như thật ), nhưng toàn chuyện vô chứng vô bằng. Người Việt mình lại có tính xấu là thích nghe chuyện bôi bác người khác. Tò mò muốn xem chỗ gầm giường người khác, bất chấp chuyện ấy đúng hay sai.
Goa xin kể một chuyện làm bằng:
- Cách đây hơn 20 năm. Trong một cuộc biểu tình chống Cộng, Goa có được mời lên phát biểu cảm tưởng. Goa còn nhớ nội dung những lời nói hôm ấy, chỉ để khuyên mấy em trẻ tiếp bước theo các cha chú của mình để đi tiếp còn đường chống Cộng sản. Thế mà chỉ mấy ngày sau đó. Có một bài báo công kích Goa thậm tệ. Việc công, thì gán cho Goa cái tội thất trận này, rút lui trận khác. Việc tư thì, ôi thôi, đủ chuyện đặt điều xấu xa, mà cho dù anh đầu đường xó chợ cũng không dám làm.
Những người đàn em dưới quyền, biết rõ, họ phẫn nộ. Người chỉ biết tiếng của Goa ngày trước thì nghi nghi hồ hồ. Mấy em biết chuyện mới lần tìm ra người viết: Hóa ra ngày trước, anh ta ( tác giả ) vì cơn ghen tuông, đã thẳng tay bắn chết một đồng đội , phải ra tòa án quân sự...Anh ta mang bản án ấy theo Goa sang tới tận bên này. Từ đó, Goa hứa với gia đình là sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện nữa..
3/ Bài viết của em tuy viết cho một người, nhưng lại là viết cho rất nhiều người, nhiều lắm ở Hải ngoại này, họ sống bằng nghề chống Cộng, họ tự nhận là có uy quyền, cho ai sống, được sống, bắt ai chịu nhục, phải nhục. 2 chữ "Nằm Vùng ". 3 cái nón cối, dép râu họ mang sẳn trong người, họ sẽ quăng bừa bải vào những ai chúng ghét ( những nạn nhân này rất thảm thương, phần vì không quen viết lách, mà có viết được cũng chẳng có báo, web nào để đăng tải )
4/ Bửa hổm, khi Chú Điếu Cầy mới chân ướt chân ráo ở VN qua, đọc bài viết của anh Nguyễn Nhơn, Goa có gay gắt với mấy em biên tập ( cũng nhờ tình cảm thày trò ngày xưa mà mấy em không giận ):
- Các chú làm gì kỳ vậy, đã thiếu tự tin mà còn ép người quá đáng nữa, ( Goa muốn nhấn mạnh 2 chữ tự tin: tin vào chính nghĩa Quốc gia, tin vào lý tưởng chống Cộng... ) . Ở chốn đông người, một cựu sĩ quan VNCH có gia đình còn ở lại VN, còn không dám cầm Quốc kỳ của mình, huống hồ người ta mới đến lạ nước lạ cái? Mà không phải Điếu Cầy, những người mới qua, họ cũng là nạn nhân của Cộng sản mà cứ theo mè nheo họ là làm sao ? Mình là chủ, thế mà khách mới đến nhà mình, đã chỉ vào mặt họ, gọi họ bằng " Tên" bằng " Thằng" là làm sao ? Các em không còn nhớ đến những lý tưởng dân tộc, nhân vị trong Quốc sách Chiêu hồi của 2 nền Cộng Hòa của mình hay sao ?
5/ Cũng trong " sự kiện Điếu Cầy" ấy, mấy em biên tập có gửi cho Goa xem tấm hình minh họa của chú Nguyễn Bá Chổi. Goa thấy câu: " một bức hình thay vạn lời nói" là thấm thía: Nanh vuốt của một con cáo, khoác áo mão Quốc gia lúc nào cũng muốn phủ chụp lên những đồng đội, đồng hương của mình.
Nhưng, chờ mấy ngày không thấy mấy em biên tập post lên web. Goa gọi máy hỏi lại. Được mấy em trả lời: " Sợ chúng xuyên tạc chụp mũ" Goa buông máy, thở dài: Những con người kia ( là mấy em biên tập ) ngày xưa trước mũi tên hòn đạn còn không sợ, sao bây giờ...Chợt nhớ đến chuyện của Goa vừa kể ở trên. Goa chỉ biết than: kinh khiếp thật, dơ dáy thật, chúng đang cố tình ngáng chân những chiến hữu miệt mài chống Cộng !!
6/ Câu cuối cùng, chắc chắn đây là câu cuối cùng trong đời: Goa có nói với mấy em biên tập, chỉ nội mấy em khen chú ( Tiến ) là can đảm, các em ấy cũng đã can đảm lắm rồi. Các em nghe Goa: Cứ ngẩng đầu lên mà tiến bước, Cáo tru mặc cáo , đoạn đường còn lại trong công cuộc trường chinh chống Cộng, cứ đi !
Còn bọn Goa, tuổi tác đã quá cao rồi. Có thể lát nữa, tuần sau, hay cùng quá năm sau là đi theo ông bà, về với cát bụi. Nhưng với tình thế này, với tâm não của những người vỗ ngực chống Cộng như thế này…
Goa chắc chẳng bao giờ được nhìn thấy là cờ vàng tung bay nơi đất Mẹ nữa đâu !
Thương mến Chú em
Ghi chép của HNPĐ.
Hình Minh Họa Của Nhà Văn Nguyễn Bá Chổi: Điếu Cầy & Cáo Cầy:
Lời Người Lính Già Gửi Chú Em Chu Tất Tiến. - HNPĐ
( HNPĐ )LTS: Thật là hiếm hoi khi một Niên trưởng đáng kính của chúng tôi, bộc bạch tâm sự của mình bằng cách cho phép chúng tôi gõ lại rồi post ngay lên web..
LTS:
Phương tiện để truyền đạt tư tưởng, quan điểm chính trị. Thấp hơn,
những " bức xúc" về một vấn đề thời sự gì đấy. Thì, ngày nay internet
được xem là rất đắc địa. Có một người lính già, cũng là một độc giả rất
thường xuyên của HNPĐ, Cụ sinh hoạt vẫn bình thường, nhưng gõ bài trên
máy tính thì tay đã run run. Nhân đọc bài của Nhà văn Chu Tất Tiến viết
cho Cựu Thiếu tá Liên Thành. Cụ có vài suy nghĩ muốn gửi đến tác giả bài
viết. Chúng tôi cố gắng ghi nguyên văn " thư" này. Nội dung ghi không
được đầy đủ, hình thức có chút lộn xộn, ấy là do khiếm khuyết của người
ghi lại... Mong quý bạn đọc niệm tình tha lỗi. ( HNPĐ )
Chú Tiến,
Goa có đọc bài viết Tác Giả Bài Này, Rất Can Đảm: Thư thứ hai gửi “cựu” Thiếu Tá Liên Thành. - Chu Tất Tiến ( Repost ). Thư thứ nhất em viết thế nào thì Goa không được đọc. Thư này, đọc xong, đọc lại. Tuy trí nhớ của tuổi già suy vi lắm rồi, nhưng cũng gần như thuộc lòng mấy ý chính của bài em viết.
Vì thường xuyên vào báo của mấy em HNPD. Có mấy điều Goa thấy như thế này, những điều sau đây có thể không theo thứ tự liên quan với nhau:
1/ Những bàn ra tán vào của báo này, được các em tuyển chọn trước khi cho xuất bản nên về mặt nổi nó không xô bồ như các diễn đàn khác, hình như Độc giả của báo này rất tiết kiệm lời nói. Riêng bài của chú em, chỉ trong 24 giờ mà rất nhiều người góp ý, tán thưởng. Có người còn dùng 2 chữ " Nói Hộ", ý như họ không có khả năng diễn đạt tâm ý trong lòng họ, những điều em viết ra chính là những điều họ từng phải...ngậm miệng hay hơn nữa là: Ngậm đắng nuốt cay !
2/ Nguyên do đâu mà nhiều người vào đọc, vào ý kiến vậy, theo kinh nghiệm bản thân của Goa thì lý do rất dễ hiểu:
- Cái tệ nạn, rất tai hại từ một thiểu số nhưng rất to mồm, biết chút viết lách lại gặp được cái môi trường tự do tư tưởng ở phương Tây, lúc nào cũng sẵn sàng để quy chụp cho nạn nhân. Còn nạn nhân là ai? đau khổ là họ là người Quốc gia mới chết chứ, quốc gia hơn cả cái áo quốc gia mà chúng đang khoác vào người nữa. Chúng dựng chuyện đời tư ( y như thật ), nhưng toàn chuyện vô chứng vô bằng. Người Việt mình lại có tính xấu là thích nghe chuyện bôi bác người khác. Tò mò muốn xem chỗ gầm giường người khác, bất chấp chuyện ấy đúng hay sai.
Goa xin kể một chuyện làm bằng:
- Cách đây hơn 20 năm. Trong một cuộc biểu tình chống Cộng, Goa có được mời lên phát biểu cảm tưởng. Goa còn nhớ nội dung những lời nói hôm ấy, chỉ để khuyên mấy em trẻ tiếp bước theo các cha chú của mình để đi tiếp còn đường chống Cộng sản. Thế mà chỉ mấy ngày sau đó. Có một bài báo công kích Goa thậm tệ. Việc công, thì gán cho Goa cái tội thất trận này, rút lui trận khác. Việc tư thì, ôi thôi, đủ chuyện đặt điều xấu xa, mà cho dù anh đầu đường xó chợ cũng không dám làm.
Những người đàn em dưới quyền, biết rõ, họ phẫn nộ. Người chỉ biết tiếng của Goa ngày trước thì nghi nghi hồ hồ. Mấy em biết chuyện mới lần tìm ra người viết: Hóa ra ngày trước, anh ta ( tác giả ) vì cơn ghen tuông, đã thẳng tay bắn chết một đồng đội , phải ra tòa án quân sự...Anh ta mang bản án ấy theo Goa sang tới tận bên này. Từ đó, Goa hứa với gia đình là sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện nữa..
3/ Bài viết của em tuy viết cho một người, nhưng lại là viết cho rất nhiều người, nhiều lắm ở Hải ngoại này, họ sống bằng nghề chống Cộng, họ tự nhận là có uy quyền, cho ai sống, được sống, bắt ai chịu nhục, phải nhục. 2 chữ "Nằm Vùng ". 3 cái nón cối, dép râu họ mang sẳn trong người, họ sẽ quăng bừa bải vào những ai chúng ghét ( những nạn nhân này rất thảm thương, phần vì không quen viết lách, mà có viết được cũng chẳng có báo, web nào để đăng tải )
4/ Bửa hổm, khi Chú Điếu Cầy mới chân ướt chân ráo ở VN qua, đọc bài viết của anh Nguyễn Nhơn, Goa có gay gắt với mấy em biên tập ( cũng nhờ tình cảm thày trò ngày xưa mà mấy em không giận ):
- Các chú làm gì kỳ vậy, đã thiếu tự tin mà còn ép người quá đáng nữa, ( Goa muốn nhấn mạnh 2 chữ tự tin: tin vào chính nghĩa Quốc gia, tin vào lý tưởng chống Cộng... ) . Ở chốn đông người, một cựu sĩ quan VNCH có gia đình còn ở lại VN, còn không dám cầm Quốc kỳ của mình, huống hồ người ta mới đến lạ nước lạ cái? Mà không phải Điếu Cầy, những người mới qua, họ cũng là nạn nhân của Cộng sản mà cứ theo mè nheo họ là làm sao ? Mình là chủ, thế mà khách mới đến nhà mình, đã chỉ vào mặt họ, gọi họ bằng " Tên" bằng " Thằng" là làm sao ? Các em không còn nhớ đến những lý tưởng dân tộc, nhân vị trong Quốc sách Chiêu hồi của 2 nền Cộng Hòa của mình hay sao ?
5/ Cũng trong " sự kiện Điếu Cầy" ấy, mấy em biên tập có gửi cho Goa xem tấm hình minh họa của chú Nguyễn Bá Chổi. Goa thấy câu: " một bức hình thay vạn lời nói" là thấm thía: Nanh vuốt của một con cáo, khoác áo mão Quốc gia lúc nào cũng muốn phủ chụp lên những đồng đội, đồng hương của mình.
Nhưng, chờ mấy ngày không thấy mấy em biên tập post lên web. Goa gọi máy hỏi lại. Được mấy em trả lời: " Sợ chúng xuyên tạc chụp mũ" Goa buông máy, thở dài: Những con người kia ( là mấy em biên tập ) ngày xưa trước mũi tên hòn đạn còn không sợ, sao bây giờ...Chợt nhớ đến chuyện của Goa vừa kể ở trên. Goa chỉ biết than: kinh khiếp thật, dơ dáy thật, chúng đang cố tình ngáng chân những chiến hữu miệt mài chống Cộng !!
6/ Câu cuối cùng, chắc chắn đây là câu cuối cùng trong đời: Goa có nói với mấy em biên tập, chỉ nội mấy em khen chú ( Tiến ) là can đảm, các em ấy cũng đã can đảm lắm rồi. Các em nghe Goa: Cứ ngẩng đầu lên mà tiến bước, Cáo tru mặc cáo , đoạn đường còn lại trong công cuộc trường chinh chống Cộng, cứ đi !
Còn bọn Goa, tuổi tác đã quá cao rồi. Có thể lát nữa, tuần sau, hay cùng quá năm sau là đi theo ông bà, về với cát bụi. Nhưng với tình thế này, với tâm não của những người vỗ ngực chống Cộng như thế này…
Goa chắc chẳng bao giờ được nhìn thấy là cờ vàng tung bay nơi đất Mẹ nữa đâu !
Thương mến Chú em
Ghi chép của HNPĐ.
Hình Minh Họa Của Nhà Văn Nguyễn Bá Chổi: Điếu Cầy & Cáo Cầy:
Chú Tiến,
Goa có đọc bài viết Tác Giả Bài Này, Rất Can Đảm: Thư thứ hai gửi “cựu” Thiếu Tá Liên Thành. - Chu Tất Tiến ( Repost ). Thư thứ nhất em viết thế nào thì Goa không được đọc. Thư này, đọc xong, đọc lại. Tuy trí nhớ của tuổi già suy vi lắm rồi, nhưng cũng gần như thuộc lòng mấy ý chính của bài em viết.
Vì thường xuyên vào báo của mấy em HNPD. Có mấy điều Goa thấy như thế này, những điều sau đây có thể không theo thứ tự liên quan với nhau:
1/ Những bàn ra tán vào của báo này, được các em tuyển chọn trước khi cho xuất bản nên về mặt nổi nó không xô bồ như các diễn đàn khác, hình như Độc giả của báo này rất tiết kiệm lời nói. Riêng bài của chú em, chỉ trong 24 giờ mà rất nhiều người góp ý, tán thưởng. Có người còn dùng 2 chữ " Nói Hộ", ý như họ không có khả năng diễn đạt tâm ý trong lòng họ, những điều em viết ra chính là những điều họ từng phải...ngậm miệng hay hơn nữa là: Ngậm đắng nuốt cay !
2/ Nguyên do đâu mà nhiều người vào đọc, vào ý kiến vậy, theo kinh nghiệm bản thân của Goa thì lý do rất dễ hiểu:
- Cái tệ nạn, rất tai hại từ một thiểu số nhưng rất to mồm, biết chút viết lách lại gặp được cái môi trường tự do tư tưởng ở phương Tây, lúc nào cũng sẵn sàng để quy chụp cho nạn nhân. Còn nạn nhân là ai? đau khổ là họ là người Quốc gia mới chết chứ, quốc gia hơn cả cái áo quốc gia mà chúng đang khoác vào người nữa. Chúng dựng chuyện đời tư ( y như thật ), nhưng toàn chuyện vô chứng vô bằng. Người Việt mình lại có tính xấu là thích nghe chuyện bôi bác người khác. Tò mò muốn xem chỗ gầm giường người khác, bất chấp chuyện ấy đúng hay sai.
Goa xin kể một chuyện làm bằng:
- Cách đây hơn 20 năm. Trong một cuộc biểu tình chống Cộng, Goa có được mời lên phát biểu cảm tưởng. Goa còn nhớ nội dung những lời nói hôm ấy, chỉ để khuyên mấy em trẻ tiếp bước theo các cha chú của mình để đi tiếp còn đường chống Cộng sản. Thế mà chỉ mấy ngày sau đó. Có một bài báo công kích Goa thậm tệ. Việc công, thì gán cho Goa cái tội thất trận này, rút lui trận khác. Việc tư thì, ôi thôi, đủ chuyện đặt điều xấu xa, mà cho dù anh đầu đường xó chợ cũng không dám làm.
Những người đàn em dưới quyền, biết rõ, họ phẫn nộ. Người chỉ biết tiếng của Goa ngày trước thì nghi nghi hồ hồ. Mấy em biết chuyện mới lần tìm ra người viết: Hóa ra ngày trước, anh ta ( tác giả ) vì cơn ghen tuông, đã thẳng tay bắn chết một đồng đội , phải ra tòa án quân sự...Anh ta mang bản án ấy theo Goa sang tới tận bên này. Từ đó, Goa hứa với gia đình là sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện nữa..
3/ Bài viết của em tuy viết cho một người, nhưng lại là viết cho rất nhiều người, nhiều lắm ở Hải ngoại này, họ sống bằng nghề chống Cộng, họ tự nhận là có uy quyền, cho ai sống, được sống, bắt ai chịu nhục, phải nhục. 2 chữ "Nằm Vùng ". 3 cái nón cối, dép râu họ mang sẳn trong người, họ sẽ quăng bừa bải vào những ai chúng ghét ( những nạn nhân này rất thảm thương, phần vì không quen viết lách, mà có viết được cũng chẳng có báo, web nào để đăng tải )
4/ Bửa hổm, khi Chú Điếu Cầy mới chân ướt chân ráo ở VN qua, đọc bài viết của anh Nguyễn Nhơn, Goa có gay gắt với mấy em biên tập ( cũng nhờ tình cảm thày trò ngày xưa mà mấy em không giận ):
- Các chú làm gì kỳ vậy, đã thiếu tự tin mà còn ép người quá đáng nữa, ( Goa muốn nhấn mạnh 2 chữ tự tin: tin vào chính nghĩa Quốc gia, tin vào lý tưởng chống Cộng... ) . Ở chốn đông người, một cựu sĩ quan VNCH có gia đình còn ở lại VN, còn không dám cầm Quốc kỳ của mình, huống hồ người ta mới đến lạ nước lạ cái? Mà không phải Điếu Cầy, những người mới qua, họ cũng là nạn nhân của Cộng sản mà cứ theo mè nheo họ là làm sao ? Mình là chủ, thế mà khách mới đến nhà mình, đã chỉ vào mặt họ, gọi họ bằng " Tên" bằng " Thằng" là làm sao ? Các em không còn nhớ đến những lý tưởng dân tộc, nhân vị trong Quốc sách Chiêu hồi của 2 nền Cộng Hòa của mình hay sao ?
5/ Cũng trong " sự kiện Điếu Cầy" ấy, mấy em biên tập có gửi cho Goa xem tấm hình minh họa của chú Nguyễn Bá Chổi. Goa thấy câu: " một bức hình thay vạn lời nói" là thấm thía: Nanh vuốt của một con cáo, khoác áo mão Quốc gia lúc nào cũng muốn phủ chụp lên những đồng đội, đồng hương của mình.
Nhưng, chờ mấy ngày không thấy mấy em biên tập post lên web. Goa gọi máy hỏi lại. Được mấy em trả lời: " Sợ chúng xuyên tạc chụp mũ" Goa buông máy, thở dài: Những con người kia ( là mấy em biên tập ) ngày xưa trước mũi tên hòn đạn còn không sợ, sao bây giờ...Chợt nhớ đến chuyện của Goa vừa kể ở trên. Goa chỉ biết than: kinh khiếp thật, dơ dáy thật, chúng đang cố tình ngáng chân những chiến hữu miệt mài chống Cộng !!
6/ Câu cuối cùng, chắc chắn đây là câu cuối cùng trong đời: Goa có nói với mấy em biên tập, chỉ nội mấy em khen chú ( Tiến ) là can đảm, các em ấy cũng đã can đảm lắm rồi. Các em nghe Goa: Cứ ngẩng đầu lên mà tiến bước, Cáo tru mặc cáo , đoạn đường còn lại trong công cuộc trường chinh chống Cộng, cứ đi !
Còn bọn Goa, tuổi tác đã quá cao rồi. Có thể lát nữa, tuần sau, hay cùng quá năm sau là đi theo ông bà, về với cát bụi. Nhưng với tình thế này, với tâm não của những người vỗ ngực chống Cộng như thế này…
Goa chắc chẳng bao giờ được nhìn thấy là cờ vàng tung bay nơi đất Mẹ nữa đâu !
Thương mến Chú em
Ghi chép của HNPĐ.
Hình Minh Họa Của Nhà Văn Nguyễn Bá Chổi: Điếu Cầy & Cáo Cầy: