Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
MA... QUỈ...- Việt Nhân
(HNPĐ) Ngày Halloween là ngày kết thúc tháng mười, như vậy đã đúng hai chục năm tròn, cũng một ngày cuối tháng mười mỗ tôi đặt chân lên đất Mỹ - Bên quê nhà khi xưa mỗ tôi đây cũng đã có từng nghe, từng được biết về tục lệ này, chứ không phải chưa từng mà đâm lạ lẫm. Có lần anh chàng cố vấn Mỹ như giới thiệu nét văn hóa cho ngày lễ Halloween xứ anh, mà tặng tôi đem về cho đứa con gái đầu lòng, một con puppet mụ phù thủy cỡi chổi, khi ấy không nói quí vị cũng biết, trẻ con mình chắc chắn không quen những thứ đồ chơi trông gớm ghiếc đó.
Không muốn con bé sợ, vì thế mà con puppet này đã bị cho vào thùng rác trước khi tôi về đến nhà, và đứa con gái tôi hơn hai mươi năm sau, mãi đến khi đến được xứ này mới biết thế nào là Halloween, còn những đứa con của nó, thì nay đã từng giả phù thủy mà gõ cửa nhà người xin kẹo. Đất mỹ này lắm trò, đêm Halloween những con ma giả đi nghễu nghện trên đường phố, mặt mũi xám xịt màu da xác chết, bết mực đỏ giả máu me trông phát gớm, nhưng không một ai sợ lại còn cười khen đẹp, khen hay, đấy là người thật giả ma mua vui ở đất Cờ Hoa.
Từ năm 75 xứ xã nghĩa, những con ma ngày nào dật dờ, chúng từ lòng đất, từ dưới địa đạo chui lên, mặt mày xanh dớt, nón cối, tai bèo, dép râu, nay chúng ngày càng phổng phao, giả làm người thật giống, nghe nói đất điện ảnh Hollywood đã phải cho người đi học cách nơi chúng. Da chúng thật như da người, béo tốt hồng hào, bụng béo phệ như bụng heo, chúng vận lên người những bộ bành tô giá chục ngàn đô, đeo kính gọng vàng, giày Italy da bóng, xe chúng đi là những chiếc Mẹc của hàng tỷ phú, chúng muốn người ta xem chúng là loài có đẳng cấp, nhưng chúng chỉ là ma giả người.
Biết chúng là ma quỉ trong lốt người, nhưng người dân xứ xã nghĩa lại sợ chúng, ông bà mình ngày xưa vẫn nói ma sợ người chứ người nào sợ ma, cái này nghe có vẻ trái khoáy, vì trên thực tế đã có cả triệu người năm 54, vắt giò lên cổ mà chạy vì ma đuổi. Rồi hơn hai mươi năm sau, lại thêm một đợt nữa, những người Việt còn gặp được họ trên xứ người, là những kẻ còn sống sót trong số cả triệu người vượt biển vượt biên, thống kê nói người sống sót đến được đất đồng xứ người, ít hơn con số người chết đầm giữa biển khơi hay trong rừng thẵm. Gặp ma quỉ thật, thì rõ ràng dân ta gặp quá nhiều rồi, công tâm mà nói không phải chỉ là ma trong lốt người của bên thắng cuộc, mà theo ngày tháng bên thua cuộc không ít người thích làm ma về hùa kẻ nghịch.
Bên thắng hôm nay, ma danh, ma lợi, ma quyền lực! Chúng ta đã không còn lạ những khuôn mặt cách mạng ma, sau tháng tư đen ngày quỉ lộng, người dân phải buông câu than là chúng chẳng ái quốc ái quần gì, chúng chỉ là bọn ma le, thời cuộc sinh ra thế, vận nước đến hồi đen tối sinh ra dịp cho ma ăn cỗ. Bên thua cuộc hôm nay đã phải bỏ xứ ra đi, biết bao kẻ sống âm thầm vọng về cố quốc, khát khao nhớ về quê hương vào lúc trời chiều đời mình, nhưng những người nặng lòng chuyện nước non, thử hỏi còn được mấy? Chuyện phe nhóm chập chờn áo mão, lắm lúc làm buồn lòng những anh em đồng đội xưa, tranh hơn nhau chi từ cái cấp bậc ngày nào, rồi để cái tôi quá to sinh ra lắm chuyện phịa về mình, để làm trò cười cho đám trẻ.
Không thiếu chuyện bát nháo ô hợp vẫn thường xảy ra, lại thêm cạnh đó đục nước béo cò, mà những con ma xã nghĩa ra sức chèo kéo, khiến lắm người thích làm ma lai rút ruột đi tìm phân để ăn, thứ này có người ra mặt hẳn hoi, có anh chỉ là thứ chập chờn nghiêng ngã. Thà rằng bọn đi tìm phân, mà ra mặt như thể gái đĩ đứng đường, không chút dấu che mà lại là hay, rạch ròi đen trắng, dám can đảm vỗ ngực nhận việc mình làm, còn hơn những con ma trơi lấp ló đi đêm, thứ này đáng khinh bội phần. Đám nửa người nửa ma này quậy những nơi có đông người mình sống, ồn lên những tiếng không khác ma kêu quỉ hờn!
Bên nhà tháng mười vừa rồi có kẻ chết, già rồi thì phải chết thôi, một trăm linh ba tuổi còn gì không gọi là thọ, nhưng đa thọ đa nhục ai cũng biết thế, huống chi khi còn sống đã từng bị làm nhục rồi, nay cổ quan đóng nắp, chuyện định công luận tội là việc hiển nhiên thường tình. Chết rồi thì cũng phải ra ma, nhưng cái ra ma này khiến không ít kẻ như động rồ múa may quay cuồng, trong cơn say lên đồng, nói mà không biết mình nói gì, không nghĩ cả lúc còn dương trần, con ma kia phải chi có đôi chút cái dũng, cái nhân. Có kẻ nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, lại có người nói đây là thứ ma mãnh, gây cảnh thây phơi trăm họ nên công một người, chuyện như thế xưa nay thế gian nào hiếm, kẻ sống trên xương máu kẻ khác lại tự cho mình là anh hùng.
Đây là con ma, mà người ta nói có hơn ba triệu oan hồn uổng tử đang đeo bám, đã được chôn để về với cát bụi, sau khi phải chịu nằm phơi năm năm trời hành xác, nhưng dầu sao không như con quỉ đầu sỏ, đang bị bêu cho người đời hiếu kỳ đến xem. Nói về con quỉ đầu đàn của đám ma thắng cuộc hôm nay, nằm đó xác thật, bằng sáp hay bằng đất sét nào ai biết, trong một cái nhà mồ dáng hình cái cũi với các chấn song, công tâm mà nói cái cũi này cũng xứng tầm nhốt một con quỉ như thế. Dân xã nghĩa ngày nay không ít vẫn còn bị nhập, mà tôn quỉ như thể cha đẻ, điều dễ hiểu, trong một xã hội quỉ ma và người lẫn lộn thì chuyện đó có đâu là khó hiểu, nhưng nay ánh sáng truyền thông đã xua dần những âm u bọc quanh nó, trả lại những gì là của sự thật.
Lịch sử rồi sẽ phán xét! Chúng ta đang sống vào thời mà lịch sử cận đại chưa lên tiếng, trong lúc những con ma thắng cuộc chuyện trắng rành rành lại đi bôi đen, vơ lấy cái đúng cái phải về chúng. Quá khứ đã qua chúng ta chẳng thể đổi thay được nó, nhưng chuyện xét đoán là điều phải làm để tránh vết xe đổ, nên xin đừng lúc nào cũng dựa dẫm vào hào quang của quá khứ, rồi lại mũ mãng ngồi mơ với nhau, mà quên đi chuyện quang phục cho quê hương đất nước.
Hôm nay xứ người, nhìn những đứa trẻ tay xách đèn bí ngô gõ cửa xin kẹo, trông chúng thật hồn nhiên chơi trò làm ma, rồi nhớ lại mà cười cho mình lúc còn nhóc con, sợ cả đom đóm chập chờn lúc ngang qua bãi tha ma đêm - Trong cái vui đó mà tản mạn đôi giòng, lếu láo chuyện ma tháng mười vừa rồi bên nhà, chuyện Halloween hôm nay xứ Mỹ, mua vui cùng độc giả báo lính HNPĐ.
Việt Nhân (HNPĐ )
Lính Dù post và minh họa
Bàn ra tán vào (5)
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
MA... QUỈ...- Việt Nhân
(HNPĐ) Ngày Halloween là ngày kết thúc tháng mười, như vậy đã đúng hai chục năm tròn, cũng một ngày cuối tháng mười mỗ tôi đặt chân lên đất Mỹ - Bên quê nhà khi xưa mỗ tôi đây cũng đã có từng nghe, từng được biết về tục lệ này, chứ không phải chưa từng mà đâm lạ lẫm. Có lần anh chàng cố vấn Mỹ như giới thiệu nét văn hóa cho ngày lễ Halloween xứ anh, mà tặng tôi đem về cho đứa con gái đầu lòng, một con puppet mụ phù thủy cỡi chổi, khi ấy không nói quí vị cũng biết, trẻ con mình chắc chắn không quen những thứ đồ chơi trông gớm ghiếc đó.
Không muốn con bé sợ, vì thế mà con puppet này đã bị cho vào thùng rác trước khi tôi về đến nhà, và đứa con gái tôi hơn hai mươi năm sau, mãi đến khi đến được xứ này mới biết thế nào là Halloween, còn những đứa con của nó, thì nay đã từng giả phù thủy mà gõ cửa nhà người xin kẹo. Đất mỹ này lắm trò, đêm Halloween những con ma giả đi nghễu nghện trên đường phố, mặt mũi xám xịt màu da xác chết, bết mực đỏ giả máu me trông phát gớm, nhưng không một ai sợ lại còn cười khen đẹp, khen hay, đấy là người thật giả ma mua vui ở đất Cờ Hoa.
Từ năm 75 xứ xã nghĩa, những con ma ngày nào dật dờ, chúng từ lòng đất, từ dưới địa đạo chui lên, mặt mày xanh dớt, nón cối, tai bèo, dép râu, nay chúng ngày càng phổng phao, giả làm người thật giống, nghe nói đất điện ảnh Hollywood đã phải cho người đi học cách nơi chúng. Da chúng thật như da người, béo tốt hồng hào, bụng béo phệ như bụng heo, chúng vận lên người những bộ bành tô giá chục ngàn đô, đeo kính gọng vàng, giày Italy da bóng, xe chúng đi là những chiếc Mẹc của hàng tỷ phú, chúng muốn người ta xem chúng là loài có đẳng cấp, nhưng chúng chỉ là ma giả người.
Biết chúng là ma quỉ trong lốt người, nhưng người dân xứ xã nghĩa lại sợ chúng, ông bà mình ngày xưa vẫn nói ma sợ người chứ người nào sợ ma, cái này nghe có vẻ trái khoáy, vì trên thực tế đã có cả triệu người năm 54, vắt giò lên cổ mà chạy vì ma đuổi. Rồi hơn hai mươi năm sau, lại thêm một đợt nữa, những người Việt còn gặp được họ trên xứ người, là những kẻ còn sống sót trong số cả triệu người vượt biển vượt biên, thống kê nói người sống sót đến được đất đồng xứ người, ít hơn con số người chết đầm giữa biển khơi hay trong rừng thẵm. Gặp ma quỉ thật, thì rõ ràng dân ta gặp quá nhiều rồi, công tâm mà nói không phải chỉ là ma trong lốt người của bên thắng cuộc, mà theo ngày tháng bên thua cuộc không ít người thích làm ma về hùa kẻ nghịch.
Bên thắng hôm nay, ma danh, ma lợi, ma quyền lực! Chúng ta đã không còn lạ những khuôn mặt cách mạng ma, sau tháng tư đen ngày quỉ lộng, người dân phải buông câu than là chúng chẳng ái quốc ái quần gì, chúng chỉ là bọn ma le, thời cuộc sinh ra thế, vận nước đến hồi đen tối sinh ra dịp cho ma ăn cỗ. Bên thua cuộc hôm nay đã phải bỏ xứ ra đi, biết bao kẻ sống âm thầm vọng về cố quốc, khát khao nhớ về quê hương vào lúc trời chiều đời mình, nhưng những người nặng lòng chuyện nước non, thử hỏi còn được mấy? Chuyện phe nhóm chập chờn áo mão, lắm lúc làm buồn lòng những anh em đồng đội xưa, tranh hơn nhau chi từ cái cấp bậc ngày nào, rồi để cái tôi quá to sinh ra lắm chuyện phịa về mình, để làm trò cười cho đám trẻ.
Không thiếu chuyện bát nháo ô hợp vẫn thường xảy ra, lại thêm cạnh đó đục nước béo cò, mà những con ma xã nghĩa ra sức chèo kéo, khiến lắm người thích làm ma lai rút ruột đi tìm phân để ăn, thứ này có người ra mặt hẳn hoi, có anh chỉ là thứ chập chờn nghiêng ngã. Thà rằng bọn đi tìm phân, mà ra mặt như thể gái đĩ đứng đường, không chút dấu che mà lại là hay, rạch ròi đen trắng, dám can đảm vỗ ngực nhận việc mình làm, còn hơn những con ma trơi lấp ló đi đêm, thứ này đáng khinh bội phần. Đám nửa người nửa ma này quậy những nơi có đông người mình sống, ồn lên những tiếng không khác ma kêu quỉ hờn!
Bên nhà tháng mười vừa rồi có kẻ chết, già rồi thì phải chết thôi, một trăm linh ba tuổi còn gì không gọi là thọ, nhưng đa thọ đa nhục ai cũng biết thế, huống chi khi còn sống đã từng bị làm nhục rồi, nay cổ quan đóng nắp, chuyện định công luận tội là việc hiển nhiên thường tình. Chết rồi thì cũng phải ra ma, nhưng cái ra ma này khiến không ít kẻ như động rồ múa may quay cuồng, trong cơn say lên đồng, nói mà không biết mình nói gì, không nghĩ cả lúc còn dương trần, con ma kia phải chi có đôi chút cái dũng, cái nhân. Có kẻ nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, lại có người nói đây là thứ ma mãnh, gây cảnh thây phơi trăm họ nên công một người, chuyện như thế xưa nay thế gian nào hiếm, kẻ sống trên xương máu kẻ khác lại tự cho mình là anh hùng.
Đây là con ma, mà người ta nói có hơn ba triệu oan hồn uổng tử đang đeo bám, đã được chôn để về với cát bụi, sau khi phải chịu nằm phơi năm năm trời hành xác, nhưng dầu sao không như con quỉ đầu sỏ, đang bị bêu cho người đời hiếu kỳ đến xem. Nói về con quỉ đầu đàn của đám ma thắng cuộc hôm nay, nằm đó xác thật, bằng sáp hay bằng đất sét nào ai biết, trong một cái nhà mồ dáng hình cái cũi với các chấn song, công tâm mà nói cái cũi này cũng xứng tầm nhốt một con quỉ như thế. Dân xã nghĩa ngày nay không ít vẫn còn bị nhập, mà tôn quỉ như thể cha đẻ, điều dễ hiểu, trong một xã hội quỉ ma và người lẫn lộn thì chuyện đó có đâu là khó hiểu, nhưng nay ánh sáng truyền thông đã xua dần những âm u bọc quanh nó, trả lại những gì là của sự thật.
Lịch sử rồi sẽ phán xét! Chúng ta đang sống vào thời mà lịch sử cận đại chưa lên tiếng, trong lúc những con ma thắng cuộc chuyện trắng rành rành lại đi bôi đen, vơ lấy cái đúng cái phải về chúng. Quá khứ đã qua chúng ta chẳng thể đổi thay được nó, nhưng chuyện xét đoán là điều phải làm để tránh vết xe đổ, nên xin đừng lúc nào cũng dựa dẫm vào hào quang của quá khứ, rồi lại mũ mãng ngồi mơ với nhau, mà quên đi chuyện quang phục cho quê hương đất nước.
Hôm nay xứ người, nhìn những đứa trẻ tay xách đèn bí ngô gõ cửa xin kẹo, trông chúng thật hồn nhiên chơi trò làm ma, rồi nhớ lại mà cười cho mình lúc còn nhóc con, sợ cả đom đóm chập chờn lúc ngang qua bãi tha ma đêm - Trong cái vui đó mà tản mạn đôi giòng, lếu láo chuyện ma tháng mười vừa rồi bên nhà, chuyện Halloween hôm nay xứ Mỹ, mua vui cùng độc giả báo lính HNPĐ.
Việt Nhân (HNPĐ )
Lính Dù post và minh họa