Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Một bài báo cũ tháng 5 - Việt Nhân
Tháng Tư với người miền Nam nó có ngày phỏng giái, và những gì xảy ra sau đó đến nay là cái nhớ đời, nhớ hơn cả lần vịt công tấn công tết năm 1968, hay những lúc chúng bắn 122ly vô Saigon. Vì dù gì nạn nhân Mậu Thân hay bị pháo hỏa tiễn, thì sau đó chính phủ Quốc Gia cũng đã đem lại yên ổn cho người dân, chứ sau tháng Tư miền Nam bị vịt cộng siết cổ đâu còn ai giúp.
“Một năm người có mười hai tháng, Ta trọn năm dài một tháng Tư…” Nhà văn Thanh Nam, sau ngày cộng sản chiếm lấy miền Nam ông trôi dạt tha hương, trên đất khách ngày đầu xuân 1977 ông có câu thơ như vậy và mọi người đều cho là hay. Và những tay lính cũ như mỗ tui cũng hổng khác gì, cứ tháng Tư về lại ngồi cùng nhau mà nhớ, mà đau, mà nguyền rủa cái nhà nước cắt mạng tự xưng.
Cái tật bọn mỗ tui là vậy (già rồi mà), nói gì thì cũng lôi chuyện xưa ra nhắc! Chuyện ngày này 40 năm trước, cũng là sau tháng Tư tan hàng, tụ nhau nơi quán cóc lề đường Saigon, lúc đó mới là tháng Năm chưa bị mắc điếm vịt cộng, đứa nào cũng ở tuổi ba mươi hơ hớ còn trẻ măng, vẫn luôn cái tật của những thằng lính ưa giỡn ăn nói rổn rảng, có đâu như bây giờ tất cả đều già chát.
Nhớ lại tháng Năm sau bữa tan hàng, thời gian đó rảnh rỗi nhưng có mần được cái giống gì đâu, hết đi ra rồi lại đi vô, rồi xúm lại ngồi với nhau… Lính nói cho Ngụy nghe là đó, nhiều hôm đạp xe lọc cọc hơn chục cây số, gặp nhau chỉ để hỏi mỗi câu “Có gì mới hông?”, cái mới hỏi nhau đây là chuyện “học tập”, vào giữa tháng Năm có tin đám lính mỗ tui, nay chính thức trên đài bị kêu là Ngụy sẽ “được” học tập cải tạo.
Chỉ mới non tháng chứ mấy! Nhưng bởi ngán cảnh ở không ngồi rồi, mà đã rọ rạy muốn tính chuyện mần ăn, nhưng ngặt phận mình chưa ra đâu với đâu nên mọi cái đâm ra khó tính toán, với lại lúc đó đi tìm chắc gì đã có việc mần. Đến đầu tháng Sáu, cái gọi là ủy ban quân quản thành phố có thông cáo trên đài cũng như trên báo, rằng các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa phải trình diện để đi học tập cải tạo.
Để rồi sau cả một tháng Năm dài sốt ruột, mà anh em mỗ tui mần những chuyện bây giờ nhớ lại bắt nổi sùng… Nghe thông báo biết được địa điểm cùng thời gian trình diện, vậy là réo nhau đi! Ngày nào ‘tiền lính tính liền’ thì nay đâu có của dư, nên tính đi lẹ để về mà còn mần ăn, nghe câu “Các học viên phải mang theo một tháng tiền ăn và những đồ đạc cần thiết”, đã có người hổng thuộc thành phần như thông cáo nói, vẫn xin được đi (tù) cho sớm.
Mắc điếm vịt cộng là ở chỗ này, cứ nghĩ chỉ có một tháng thì đi xong cho rồi… Ngay mấy cái đài BBC, VOA khi đọc lại các thông cáo cũng đã khen nức nở cắt mạng “khoan hồng”, để rồi tất cả dắt nhau vô chuồng một cách xuôi rót, tin rằng một tháng, để rồi ở tù mút chỉ cà tha. Chuyện đó là chuyện cũ bốn chục năm rồi, câu ca dao thời xã nghĩa “năm đồng đổi lấy một xu, người khôn đi học, thằng ngu làm thầy” cho tới nay hổng một ai quên!
Vậy mà tháng Tư năm nay, có tay phó giáo sư tiến sĩ chuyên ngành sử đảng, dạy tại đại học Hà Nội, dõng dạc tuyên bố: “Tôi nghĩ rằng sau chiến tranh, Việt Nam không có ngược đãi đối với mọi người. Bởi vì chính sách lúc ấy của nhà nước Việt Nam là chính sách hòa hợp dân tộc, chính sách này đã công bố công khai ngay từ thời chiến tranh, chứ không phải sau hậu chiến mới có chính sách đó…”
Lạ thiệt! Bây giờ còn định xí gạt ai nữa đây mà nói trắng thành đen “…không có nhà tù nào để giam cầm tất cả anh em sỹ quan binh sỹ quân đội Sài Gòn, cũng như (nhân viên) chính quyền Sài Gòn trước đây, trong nhà tù để mà đánh đập, để mà tra tấn, thì hoàn toàn không có” (BBC 18-4-2015). Đây là bản chất của cái đảng cắt mạng quang dzinh này, ngay cả thành phần được cho là trí thức, cũng sẵn sàng nói những điều trái sự thật để được ăn cám đảng.
Bốn chục năm nhìn lại 1975-2015, tiếng Việt thời xã nghĩa có thêm nhiều từ mới mà trong đó hai chữ “tư bản đỏ” và “dân oan” là đậm nét nhất… Hai giai cấp mới này đối chọi nhau như hai thái cực, một đằng là tận cùng dưới đáy xã hội, bị cướp hổng còn lấy mảnh đất cắm dùi, đem thân mần dân oan sống vất vưởng ngoài công viên hè phố!
Và đằng khác là ông cách mạng tư bản đỏ, bỏ dép râu nón cối, nay ông đeo kính gọng vàng, ngồi co chân nước lụt trên xe Mẹc, chính các ông tự xưng là giải phóng để cướp đất dân lành sinh ra tầng lớp dân oan, và ông từ một tay du thủ du thực, hổng một hòn đất chọi chim nay thành đại gia, thực tế phải thấy ông và dân là thù địch của nhau, kẻ cướp và người bị cướp.
Ra tay cướp bắt đầu từ ngày tháng Năm, những căn phố lớn, phố nhỏ đất Sài gòn một sớm một chiều thay đổi chủ. Anh Tư, anh Ba, chị Năm, theo đảng càng lâu thì căn nhà anh chị cướp được, sẽ là nơi con đường phố lớn. Vậy rồi mạnh ai nấy cướp, mấy anh nằm vùng hổng chịu thua các anh Bắc kỳ hai nút, cả một cái đảng lộ nguyên hình là đảng cướp… Ông trung ương chủ trương đánh tư sản kiếm vàng, thì các anh cò ke lục chốt du kích tổ chức bán bãi vượt biên cũng để lấy vàng!
Nói đến vượt biên thì cũng hổng thể quên từ sau tháng Tư, nữa triệu người chết vì hổng muốn sống với cắt mạng, thà chết trong rừng sâu hay đầm xác giữa biển khơi, đó là sự thực khó chối. Đến nay 40 năm rồi mà người dân Việt vẫn bằng mọi cách trốn chạy mấy ông, mới đây họ đã vượt biển sang Úc, tiếc rằng là họ hổng được nhận mà bị trả về (VOA 23/04/2015).
Cũng tin ngày 23/04/2015, Quốc Hội Canada vừa chính thức thông qua đạo luật S-219 “Ngày Hành trình đến Tự do” và đạo luật được vị Toàn Quyền Canada, đại diện Nữ Hoàng ký và ban hành. Nhà nước cắt mạng tức tối nhưng đâu có mần gì được, sự thực vẫn luôn là sự thực, Canada đã công nhận ngày 30/4 hàng năm là ngày quốc lễ để tưởng nhớ những nạn nhân chết vì đi tìm tự do, thì rồi đây các nơi có người Việt tỵ nạn họ cũng sẽ bắt trước mần giống vậy.
Cuối cùng chuyện tháng Tư đen năm nay, đang lúc nhà nước mần lễ cái ngày ăn cướp mền Nam 30/04/1975 có cả rước đuốc, thì vụ 16 tấn vàng của ngân hàng nhà nước VNCH được báo Tuổi Trẻ nói rằng, đảng An Nam cộng của bác đã đem sang Liên Sô. Vậy ra hổng như Văn Tiến Dũng (Đại thắng mùa xuân/sách1976), đã nói rằng TT Nguyễn Văn Thiệu lấy: “Cho đến ngày 26 tháng 4, khi Thiệu và gia đình hắn đem 16 tấn vàng bạc, đô la, của cải vội vã chạy sang Đài Loan...”
Tới nay chuyện 16 tấn vàng cắt mạng vẫn chưa chịu nói thiệt! Tuy chưa bắt tận tay nhưng dân biết rõ vàng vô túi ai, đã đúng 40 năm sau khi không đổ thừa được nữa thì lấp liếm nói “Nó đã được bán ra quốc tế trong tổng số hơn 40 tấn vàng để giải quyết những vấn đề khó khăn cấp bách của quốc gia, trong đó có miếng ăn của người dân…” Nói vậy có nghĩa đảng đem vàng đi mua bo-bo!
Báo vịt cộng đăng thì đọc chơi vậy thôi, chứ nói kiểu đó thì cựu đại tá quân đội nhân dân Bùi Tín, có mặt tại Dinh Độc Lập vào cái ngày 30/04/1975 đã viết bài đăng trên VOA (12/04/2012), nói chuyện 16 tấn vàng cũng hổng khác mấy, là Nguyễn Văn Hảo phó thủ tướng đặc trách về kinh tế và tài chính (VNCH), đã bàn giao cho phe cắt mạng.
Bài của Bùi Tín đã kể lại như sau: “Vừa ngồi xuống, ông Hảo nói ngay: Chúng tôi vừa trao đổi với nhau, muốn nhờ ông báo ra ngoài đó là bọn này đã giữ lại hơn 16 tấn vàng không để họ mang đi, hiện để trong ngân khố, mong ngoài đó cho người vô nhận…” để rồi đầu tháng 05/1975 nguyên một chuyến chuyên cơ IL 18, đã chở số vàng này từ Sài Gòn đem ra Hà Nội.
Và cuối cùng, Trường Chinh năm 1987 giải thích với Bùi Tín tại Đà Lạt: “Tôi có biết chuyện này, nhưng hết sạch cả rồi, trong mấy năm khó khăn, cấu véo hết tấn này đến tấn khác, mua lương thực, nguyên liệu, nay còn gì nữa đâu”(?!). Nếu lấy xài cho dân cho nước thì việc gì mà hổng dám công khai, lại còn mần trò ngậm máu phun người như Văn Tiến Dũng vu cáo TT Thiệu lấy, thiệt là lộng ngôn xảo chữ!
Bên nhà năm nay đảng An Nam cộng ăn mừng ngày 30/04 thiệt bự, cũng bởi ngày này họ đổi đời, từ vô sản chuyên chính biến thành đại gia tiền tỷ đô la. Còn người dân Việt, trong cuộc chiến 1954-1975 bị chết ba triệu người thì vui cái nổi gì, đã 40 năm từ ngày gọi là thống nhứt, chờ hoài thiên đường của bác ở đâu hổng thấy, chỉ thấy bước chân tha phương cầu thực ngày càng đi đông và đi xa… Có người đến tận Phi Châu để lao nô, mần đĩ!
VIỆT NHÂN (2015)
Một bài báo cũ tháng 5 - Việt Nhân
Tháng Tư với người miền Nam nó có ngày phỏng giái, và những gì xảy ra sau đó đến nay là cái nhớ đời, nhớ hơn cả lần vịt công tấn công tết năm 1968, hay những lúc chúng bắn 122ly vô Saigon. Vì dù gì nạn nhân Mậu Thân hay bị pháo hỏa tiễn, thì sau đó chính phủ Quốc Gia cũng đã đem lại yên ổn cho người dân, chứ sau tháng Tư miền Nam bị vịt cộng siết cổ đâu còn ai giúp.
“Một năm người có mười hai tháng, Ta trọn năm dài một tháng Tư…” Nhà văn Thanh Nam, sau ngày cộng sản chiếm lấy miền Nam ông trôi dạt tha hương, trên đất khách ngày đầu xuân 1977 ông có câu thơ như vậy và mọi người đều cho là hay. Và những tay lính cũ như mỗ tui cũng hổng khác gì, cứ tháng Tư về lại ngồi cùng nhau mà nhớ, mà đau, mà nguyền rủa cái nhà nước cắt mạng tự xưng.
Cái tật bọn mỗ tui là vậy (già rồi mà), nói gì thì cũng lôi chuyện xưa ra nhắc! Chuyện ngày này 40 năm trước, cũng là sau tháng Tư tan hàng, tụ nhau nơi quán cóc lề đường Saigon, lúc đó mới là tháng Năm chưa bị mắc điếm vịt cộng, đứa nào cũng ở tuổi ba mươi hơ hớ còn trẻ măng, vẫn luôn cái tật của những thằng lính ưa giỡn ăn nói rổn rảng, có đâu như bây giờ tất cả đều già chát.
Nhớ lại tháng Năm sau bữa tan hàng, thời gian đó rảnh rỗi nhưng có mần được cái giống gì đâu, hết đi ra rồi lại đi vô, rồi xúm lại ngồi với nhau… Lính nói cho Ngụy nghe là đó, nhiều hôm đạp xe lọc cọc hơn chục cây số, gặp nhau chỉ để hỏi mỗi câu “Có gì mới hông?”, cái mới hỏi nhau đây là chuyện “học tập”, vào giữa tháng Năm có tin đám lính mỗ tui, nay chính thức trên đài bị kêu là Ngụy sẽ “được” học tập cải tạo.
Chỉ mới non tháng chứ mấy! Nhưng bởi ngán cảnh ở không ngồi rồi, mà đã rọ rạy muốn tính chuyện mần ăn, nhưng ngặt phận mình chưa ra đâu với đâu nên mọi cái đâm ra khó tính toán, với lại lúc đó đi tìm chắc gì đã có việc mần. Đến đầu tháng Sáu, cái gọi là ủy ban quân quản thành phố có thông cáo trên đài cũng như trên báo, rằng các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa phải trình diện để đi học tập cải tạo.
Để rồi sau cả một tháng Năm dài sốt ruột, mà anh em mỗ tui mần những chuyện bây giờ nhớ lại bắt nổi sùng… Nghe thông báo biết được địa điểm cùng thời gian trình diện, vậy là réo nhau đi! Ngày nào ‘tiền lính tính liền’ thì nay đâu có của dư, nên tính đi lẹ để về mà còn mần ăn, nghe câu “Các học viên phải mang theo một tháng tiền ăn và những đồ đạc cần thiết”, đã có người hổng thuộc thành phần như thông cáo nói, vẫn xin được đi (tù) cho sớm.
Mắc điếm vịt cộng là ở chỗ này, cứ nghĩ chỉ có một tháng thì đi xong cho rồi… Ngay mấy cái đài BBC, VOA khi đọc lại các thông cáo cũng đã khen nức nở cắt mạng “khoan hồng”, để rồi tất cả dắt nhau vô chuồng một cách xuôi rót, tin rằng một tháng, để rồi ở tù mút chỉ cà tha. Chuyện đó là chuyện cũ bốn chục năm rồi, câu ca dao thời xã nghĩa “năm đồng đổi lấy một xu, người khôn đi học, thằng ngu làm thầy” cho tới nay hổng một ai quên!
Vậy mà tháng Tư năm nay, có tay phó giáo sư tiến sĩ chuyên ngành sử đảng, dạy tại đại học Hà Nội, dõng dạc tuyên bố: “Tôi nghĩ rằng sau chiến tranh, Việt Nam không có ngược đãi đối với mọi người. Bởi vì chính sách lúc ấy của nhà nước Việt Nam là chính sách hòa hợp dân tộc, chính sách này đã công bố công khai ngay từ thời chiến tranh, chứ không phải sau hậu chiến mới có chính sách đó…”
Lạ thiệt! Bây giờ còn định xí gạt ai nữa đây mà nói trắng thành đen “…không có nhà tù nào để giam cầm tất cả anh em sỹ quan binh sỹ quân đội Sài Gòn, cũng như (nhân viên) chính quyền Sài Gòn trước đây, trong nhà tù để mà đánh đập, để mà tra tấn, thì hoàn toàn không có” (BBC 18-4-2015). Đây là bản chất của cái đảng cắt mạng quang dzinh này, ngay cả thành phần được cho là trí thức, cũng sẵn sàng nói những điều trái sự thật để được ăn cám đảng.
Bốn chục năm nhìn lại 1975-2015, tiếng Việt thời xã nghĩa có thêm nhiều từ mới mà trong đó hai chữ “tư bản đỏ” và “dân oan” là đậm nét nhất… Hai giai cấp mới này đối chọi nhau như hai thái cực, một đằng là tận cùng dưới đáy xã hội, bị cướp hổng còn lấy mảnh đất cắm dùi, đem thân mần dân oan sống vất vưởng ngoài công viên hè phố!
Và đằng khác là ông cách mạng tư bản đỏ, bỏ dép râu nón cối, nay ông đeo kính gọng vàng, ngồi co chân nước lụt trên xe Mẹc, chính các ông tự xưng là giải phóng để cướp đất dân lành sinh ra tầng lớp dân oan, và ông từ một tay du thủ du thực, hổng một hòn đất chọi chim nay thành đại gia, thực tế phải thấy ông và dân là thù địch của nhau, kẻ cướp và người bị cướp.
Ra tay cướp bắt đầu từ ngày tháng Năm, những căn phố lớn, phố nhỏ đất Sài gòn một sớm một chiều thay đổi chủ. Anh Tư, anh Ba, chị Năm, theo đảng càng lâu thì căn nhà anh chị cướp được, sẽ là nơi con đường phố lớn. Vậy rồi mạnh ai nấy cướp, mấy anh nằm vùng hổng chịu thua các anh Bắc kỳ hai nút, cả một cái đảng lộ nguyên hình là đảng cướp… Ông trung ương chủ trương đánh tư sản kiếm vàng, thì các anh cò ke lục chốt du kích tổ chức bán bãi vượt biên cũng để lấy vàng!
Nói đến vượt biên thì cũng hổng thể quên từ sau tháng Tư, nữa triệu người chết vì hổng muốn sống với cắt mạng, thà chết trong rừng sâu hay đầm xác giữa biển khơi, đó là sự thực khó chối. Đến nay 40 năm rồi mà người dân Việt vẫn bằng mọi cách trốn chạy mấy ông, mới đây họ đã vượt biển sang Úc, tiếc rằng là họ hổng được nhận mà bị trả về (VOA 23/04/2015).
Cũng tin ngày 23/04/2015, Quốc Hội Canada vừa chính thức thông qua đạo luật S-219 “Ngày Hành trình đến Tự do” và đạo luật được vị Toàn Quyền Canada, đại diện Nữ Hoàng ký và ban hành. Nhà nước cắt mạng tức tối nhưng đâu có mần gì được, sự thực vẫn luôn là sự thực, Canada đã công nhận ngày 30/4 hàng năm là ngày quốc lễ để tưởng nhớ những nạn nhân chết vì đi tìm tự do, thì rồi đây các nơi có người Việt tỵ nạn họ cũng sẽ bắt trước mần giống vậy.
Cuối cùng chuyện tháng Tư đen năm nay, đang lúc nhà nước mần lễ cái ngày ăn cướp mền Nam 30/04/1975 có cả rước đuốc, thì vụ 16 tấn vàng của ngân hàng nhà nước VNCH được báo Tuổi Trẻ nói rằng, đảng An Nam cộng của bác đã đem sang Liên Sô. Vậy ra hổng như Văn Tiến Dũng (Đại thắng mùa xuân/sách1976), đã nói rằng TT Nguyễn Văn Thiệu lấy: “Cho đến ngày 26 tháng 4, khi Thiệu và gia đình hắn đem 16 tấn vàng bạc, đô la, của cải vội vã chạy sang Đài Loan...”
Tới nay chuyện 16 tấn vàng cắt mạng vẫn chưa chịu nói thiệt! Tuy chưa bắt tận tay nhưng dân biết rõ vàng vô túi ai, đã đúng 40 năm sau khi không đổ thừa được nữa thì lấp liếm nói “Nó đã được bán ra quốc tế trong tổng số hơn 40 tấn vàng để giải quyết những vấn đề khó khăn cấp bách của quốc gia, trong đó có miếng ăn của người dân…” Nói vậy có nghĩa đảng đem vàng đi mua bo-bo!
Báo vịt cộng đăng thì đọc chơi vậy thôi, chứ nói kiểu đó thì cựu đại tá quân đội nhân dân Bùi Tín, có mặt tại Dinh Độc Lập vào cái ngày 30/04/1975 đã viết bài đăng trên VOA (12/04/2012), nói chuyện 16 tấn vàng cũng hổng khác mấy, là Nguyễn Văn Hảo phó thủ tướng đặc trách về kinh tế và tài chính (VNCH), đã bàn giao cho phe cắt mạng.
Bài của Bùi Tín đã kể lại như sau: “Vừa ngồi xuống, ông Hảo nói ngay: Chúng tôi vừa trao đổi với nhau, muốn nhờ ông báo ra ngoài đó là bọn này đã giữ lại hơn 16 tấn vàng không để họ mang đi, hiện để trong ngân khố, mong ngoài đó cho người vô nhận…” để rồi đầu tháng 05/1975 nguyên một chuyến chuyên cơ IL 18, đã chở số vàng này từ Sài Gòn đem ra Hà Nội.
Và cuối cùng, Trường Chinh năm 1987 giải thích với Bùi Tín tại Đà Lạt: “Tôi có biết chuyện này, nhưng hết sạch cả rồi, trong mấy năm khó khăn, cấu véo hết tấn này đến tấn khác, mua lương thực, nguyên liệu, nay còn gì nữa đâu”(?!). Nếu lấy xài cho dân cho nước thì việc gì mà hổng dám công khai, lại còn mần trò ngậm máu phun người như Văn Tiến Dũng vu cáo TT Thiệu lấy, thiệt là lộng ngôn xảo chữ!
Bên nhà năm nay đảng An Nam cộng ăn mừng ngày 30/04 thiệt bự, cũng bởi ngày này họ đổi đời, từ vô sản chuyên chính biến thành đại gia tiền tỷ đô la. Còn người dân Việt, trong cuộc chiến 1954-1975 bị chết ba triệu người thì vui cái nổi gì, đã 40 năm từ ngày gọi là thống nhứt, chờ hoài thiên đường của bác ở đâu hổng thấy, chỉ thấy bước chân tha phương cầu thực ngày càng đi đông và đi xa… Có người đến tận Phi Châu để lao nô, mần đĩ!
VIỆT NHÂN (2015)