Cà Kê Dê Ngỗng
Một bức thư ngỏ làm rung động mọi người: sự thật về vụ thảm sát Thiên An Môn
Ngày 7/6/1989, một nhóm người dân Bắc Kinh nhìn về phía quảng trường Thiên An Môn nơi những chiếc xe tăng đang chiếm giữ (Ảnh: Internet)
Ngày 7/6/1989, một nhóm người dân Bắc Kinh nhìn về phía quảng trường
Thiên An Môn nơi những chiếc xe tăng đang chiếm giữ (Ảnh: Internet)
Thứ năm, ngày 4 tháng 6, hàng triệu người Trung Quốc trên thế giới đã tổ
chức kỷ niệm 26 năm vụ thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn – Bắc Kinh,
khi chế độ cộng sản đã điều xe tăng đến đối phó với những sinh viên
không có vũ khí và ôn hòa.
Một bức thư ngày 20 tháng 5 có chữ ký của một số những người đã tham gia
vào sự kiện khi đó đang lưu truyền trên internet và trên những trang
báo, đã gây sốc cho mọi người.
Trong một thế giới thiếu lý tưởng, thiếu mất giá trị, một thế giới đánh
mất lý trí, kể cả lý trí để tồn tại như một con người bình thường, có lẽ
bức thư này sẽ gây ấn tượng với bạn cũng như nó đã gây ấn tượng với rất
nhiều người.
Bức thư viết bằng tiếng Trung, đã lưu truyền thông qua các hòm thư điện
tử và trên phương tiện truyền thông xã hội. Gần đây, tờ Thời báo Hoàn
cầu (Global Times) do Đảng Cộng sản Trung Quốc kiểm soát, đã quảng cáo
miễn phí cho bức thư này (hãy click vào đây và vào đây để xem thư)
***
Chúng tôi là một nhóm sinh viên Trung Quốc sinh ra trong những năm 1980
và 1990, hiện đang học ở nước ngoài. Cách đây 26 năm, vào ngày 4 tháng
6, những sinh viên trẻ, đang trong mùa xuân của cuộc đời, với một tình
yêu vô hạn đối với đất nước mình, giống như chúng tôi ngày hôm nay, họ
đã bị giết chết bởi những viên đạn của Quân giải phóng nhân dân (PLA)
trên đường phố Bắc Kinh. Kể từ đó, sự kiện lịch sử này đã được che giấu
một cách cẩn thận, khiến cho nhiều người trong chúng ta ngày hôm nay
biết rất ít về nó. Hiện nay ở bên ngoài Trung Quốc, chúng ta có thể truy
cập ảnh, video clip và tin tức những người sống sót. Chúng tôi cảm thấy
các cơn dư chấn của thảm kịch này trong suốt một phần tư thế kỷ. Càng
hiểu biết nhiều, chúng tôi càng cảm thấy một trách nhiệm trọng đại trên
hai vai. Chúng tôi viết bức thư ngỏ này cho các bạn sinh viên bên trong
Trung Quốc, để chia sẻ về sự thật với các bạn và để vạch trần những tội
ác đã phạm phải trong vụ thảm sát ở Thiên An Môn năm 1989.
Chúng tôi không có quyền áp đặt suy nghĩ của các bạn, cũng không yêu cầu các bạn phải làm một cái gì đó, nhưng chúng tôi có một ước mơ: rằng trong một tương lai không quá xa, mỗi người trong chúng ta có thể sống trong một đất nước không có sự sợ hãi, nơi sự thật lịch sử được phục hồi và công lý phải được thực hiện
Khoảng 21:30 đêm 3 tháng 6 năm 1989, tiếng súng đã vang lên trên những
đường phố đang rất căng thẳng ở Bắc Kinh. Trong ngày hôm đó, quân đội áp
đặt thiết quân luật đã nổ súng vào sinh viên và những người dân đã phản
đối một cách ôn hòa qua gần hai tháng. Các cuộc biểu tình do sinh viên
khởi xướng đã được mọi tầng lớp xã hội tham gia – với hơn 300.000 người
trong giai đoạn cao điểm. Khu vực trung tâm của cuộc biểu tình ôn hòa là
Quảng trường Thiên An Môn. Đã có thời điểm khi đất nước được khuyến
khích bởi bầu không khí chính trị tương đối tự do và cởi mở trong suốt
thập niên 80, khi người dân đã có sự tin tưởng nhất định đối với Đảng
Cộng sản và họ đã đặt hy vọng vào một chính phủ tự nhận là “của nhân
dân”. Vào thời điểm khi cuộc khủng hoảng kinh tế đang đe dọa và tham
nhũng đang trở nên trầm trọng, giới sinh viên và người dân cảm thấy cần
bắt đầu một cuộc đối thoại với các nhà lãnh đạo của đất nước để làm cho
đất nước này thành một nơi tốt hơn. Nhưng những người biểu tình ôn hòa
lại không thể ngờ rằng đang đợi họ là một cuộc tàn sát đã được lên kế
hoạch.
Hành động theo lệnh của Đặng Tiểu Bình, Lý Bằng và các nhà lãnh đạo khác
của Trung Quốc, quân đội Trung Quốc đã phong tỏa các con đường dẫn tới
Quảng trường Thiên An Môn để dọn sạch những sinh viên đang chiếm giữ địa
điểm này. Họ đưa xe tăng với súng máy gắn trên tháp xe tăng và binh
lính thì hét lên: “Tôi sẽ không tấn công trừ khi bị tấn công”, trong khi
nổ súng vào sinh viên và dân thường. Trên tuyến đường dẫn đến Mộc Tê
Địa, vài trăm người không vũ trang đã ngã xuống, tạo nên một dòng sông
máu trong khi hét lên “đồ phát xít!”, “quân giết người!” Trong số đó có
Yến Văn, một sinh viên 23 tuổi khoa toán ở Đại học Bắc Kinh, bị chết bởi
đạn bắn vào đùi. Cậu ta đang ở đó với một máy ảnh để ghi lại những hình
ảnh lịch sử. Một học sinh trung học khác, Tưởng Thiệp Liên, 17 tuổi,
quyết định đi vào quảng trường để sát cánh cùng các anh các chị của
mình. Vương Nam, 19 tuổi, đã trở thành một liệt sĩ khác. Chiếc mũ anh
đội, với một lỗ thủng, đang được trưng bày tại Hong Kong. Ngô Hướng
Đông, 21 tuổi, mang trong mình một bức thư, được viết: “Vì dân chủ và tự
do, vì số phận của dân tộc, mỗi người đều có trách nhiệm”.
Một nhóm sinh viên, trong đó có 1 cô gái cầm máy ảnh, đang giằng co với quân đội PLA tại Thiên An Môn, 1989 (Ảnh: Internet)
Theo lời kể của các nhân chứng, quân đội tiến vào Quảng trường đã đánh
sinh viên bằng dùi cui, ngay cả khi sinh viên đã đồng ý rút lui; những
chiếc xe tăng đã đuổi theo và cán lên những sinh viên đang rời quảng
trường và đang đi bộ trở về khuôn viên của trường. Phương Chính, một
sinh viên của Đại học Thể thao Bắc Kinh, đã bị cụt hai chân dưới xích
sắt của xe tăng.
Có những báo cáo chưa được kiểm chứng cho biết những nhóm người biểu
tình đã bị bao vây và bị hành quyết tập thể. Trong ngày 4 tháng 6, thảm
sát đã diễn ra ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, và các nơi khác.
Vào giữa và cuối tháng 6 năm đó, chính phủ đã ban hành ba phiên bản của
một “báo cáo về cuộc đàn áp bạo loạn”. Trong đó, những người dân thường
được mô tả như mafia đang tiến hành bạo loạn. Báo cáo này đưa ra chính
xác số người chết và bị thương trong quân đội, về số xe quân sự bị hỏng,
nhưng rất mơ hồ và mâu thuẫn về số thường dân thiệt mạng.
Nhiều câu hỏi tới nay vẫn chưa được trả lời: vì sao các lực lượng vũ
trang không thể kiểm soát được tình hình [nếu thực sự có một cuộc bạo
loạn]? Nếu họ không thể tự bảo vệ mình, thì làm cách nào họ vượt qua
được sự phong tỏa của hàng trăm ngàn người dân? Vì lý do gì mà các đám
đông tụ tập trên đường phố thủ đô ngăn chặn quân đội tiến vào quảng
trường?
Bản báo cáo cho rằng chỉ có vài người dân thường bị chết. Nếu vậy, tại
sao báo cáo lại nhiều lần thay đổi con số người chết và không công bố
một số chính xác? Nếu báo cáo là đáng tin cậy, thì dân thường phải là
lực lượng đã tấn công quân đội trước. Nếu vậy, tại sao mãi ba giờ sau
khi quân đội nổ súng thì cái chết của người lính đầu tiên mới được báo
cáo và lúc đó máu đã chảy ở Mộc Tê Địa? Trong thời gian biểu tình, cảnh
sát đã thông báo cho Chu Phong Tỏa, một trong những lãnh đạo sinh viên
tại Quảng trường, rằng “trật tự công cộng ở Bắc Kinh chưa bao giờ tốt”
như trong hai tháng cuối cùng của “rối loạn” và “bạo loạn”. Theo hồi ký
của Hầu Đức Kiện [ca sĩ Đài Loan], người đã ở quảng trường đến giây phút
cuối cùng, các sinh viên đã trung thành với nguyên tắc bất bạo động,
thậm chí cho đến phút cuối cùng buộc phải rút đi, họ đã ném bỏ lại bất
kỳ đồ vật nào có thể dùng để tấn công.
Trong khi đó, sự tàn bạo của quân đội đã được ghi lại trong các bức ảnh
với những người bị thương chảy máu, những thân người xếp chồng lên nhau,
video clip quay cảnh bắn vào dân thường, nhận dạng các xác chết trong
bệnh viện và số xác chết, phóng sự gây sốc của Vũ Tiểu Dũng từ Đài phát
thanh nhân dân Trung ương, đó là chưa nói đến những câu hỏi dai dẳng của
các bà mẹ có con chết ở Thiên An Môn trong hai mươi sáu năm qua. Nếu
tất cả những điều này đều là dối trá, như tuyên bố của chính phủ, thì họ
sẽ trả lời như thế nào với các bậc cha mẹ này, những người cho đến tận
bây giờ vẫn đang đi tìm công lý sau nhiều năm như vậy?
Năm ngoái ở Capitol Hill, Washington DC, tác giả của bức thư đã gặp gỡ
một số trong những người sống sót trong vụ thảm sát. Người điều hành lễ
kỷ niệm đã đọc to một phần danh sách của những người chết, và mọi người
tham dự đã xếp thành một hàng dài, trên tay là những bông hoa để tưởng
niệm. Từ hàng trăm và lên đến hàng ngàn, đã có các con số khác nhau, và
bạn có thể không bao giờ biết chính xác có bao nhiêu người bị giết chết
năm đó tại Bắc Kinh.
Sinh viên biểu tình trên Thiên An Môn (Ảnh: Internet)
Nhưng người Trung Quốc đã chứng kiến nhiều tội ác gây sốc, và có lẽ
nhiều tội ác đã xảy ra tại những nơi xa lạ mà không có nhân chứng. Một
số nhân chứng đã già đi, số khác đã chết, một số khác nữa thì không dám
nói, mặc dù bây giờ họ đang sống ở nước ngoài một cách an toàn. Chính
phủ Trung Quốc chưa bao giờ dám công bố con số chính xác người chết, và
trước một sự kiện lịch sử lớn như vậy, họ đã chủ trương đóng khung sự
kiện này, coi đó như một “cuộc bạo loạn phản cách mạng”, và sau đó, suốt
những năm qua đã giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của nó, coi như một “làn
sóng chính trị”, nhằm xóa bỏ sự kiện này một cách có hệ thống trong trí
nhớ của các thế hệ.
Hàng năm, ngày 4 tháng 6 đã trở thành một ngày “nhạy cảm”, một ngày
không thể gọi tên. Một điều cấm kỵ như vậy là một bằng chứng cho thấy sự
tàn bạo chống lại dân thường vào năm 1989 là một cái gì đó mà Đảng Cộng
sản sẽ tiếp tục giữ im lặng, vì đây là một đảng có một lịch sử tội ác
với cuộc nội chiến, với các phong trào chính trị chống lại hữu khuynh và
với cuộc cách mạng văn hóa.
Một người bạn của tác giả bức thư này cho rằng các sự kiện cách đây 26
năm là quá xa, Trung Quốc ngày nay đã ngày càng tốt hơn, và anh ta có
một cuộc sống rất hạnh phúc. Hai năm trước, tôi đã đi trên Đại lộ Hòa
bình Vĩnh cửu. Tôi không thấy bất cứ dấu vết nào của máu hay đạn, chỉ
thấy những tòa nhà chọc trời và một đường phố nhộn nhịp với người và xe.
Chúng ta sống trong thịnh vượng, nhưng là loại thịnh vượng gì, là sự
thịnh vượng mà chúng tôi không thể tưởng tượng được bởi sự phất lên đáng
ngờ của các quan chức cả cấp cao và cấp thấp, bởi sự câu kết giữa quyền
lực và tiền bạc. Vì những biểu hiện này mà sinh viên đã tiến hành phản
đối cách đây 26 năm, thế mà ngày nay nó đã trở thành phổ biến.
Chế độ của Tập Cận Bình giương cờ chống tham nhũng, nhưng những người
dân thường đang bị ném vào tù vì mang biểu ngữ đòi các quan chức phải kê
khai tài sản. Phe cánh của Đặng Tiểu Bình và Lý Bằng, với bàn tay đã
nhuốm máu của sinh viên, đã trở nên giàu có một cách bẩn thỉu. Chúng tôi
bị sốc khi phát hiện ra rằng chúng ta đang bị dẫn dắt bởi các quan chức
có người thân sống ở nước ngoài. Nói cách khác, chúng ta bị chi phối
bởi một nhóm người nước ngoài, còn Trung Quốc chỉ là con ngỗng đẻ ra
những quả trứng vàng cho họ.
Cách đây 26 năm, những sinh viên đã muốn tự do báo chí; và 26 năm sau,
tất cả các phương tiện truyền thông vẫn đang bị cơ quan tuyên truyền của
đảng kiểm soát, còn các luật sư và nhà báo bị ném vào tù vì những tội
do chính quyền tưởng tượng ra và gán cho họ. Tội của Cao Du là làm rò rỉ
bí mật quốc gia. Một số bạn bè của tôi nghĩ rằng những người bị bắt vào
tù bởi vì họ đã lên án những sai trái của đảng cầm quyền. Chúng tôi chỉ
là những người bình thường không quan tâm đến chính trị. Nhưng những
người bình thường liệu có được an toàn trước cái xấu? Hãy nghĩ tới Hạ
Tuấn Phong, Từ Thuần Hợp, và con gái của Đường Huệ. Không ai được an
toàn trong một chế độ độc tài.
Khi những người lính Bắc Triều Tiên đã vượt qua biên giới và giết những
người Trung Quốc, người Miến Điện vô tội, hoặc khi máy bay đã ném bom
lãnh thổ Trung Quốc, thì lúc đó chính phủ chỉ lên tiếng “phản đối”. Vì
thế, có thể khẳng định rằng chiến thắng quân sự duy nhất của PLA trong
ba mươi năm qua chính là đã đàn áp và gây nên dòng sông máu trên đường
phố Bắc Kinh vào ngày 4 tháng 6 năm 1989!
Đây là một sự thịnh vượng mong manh và méo mó. Chi phí để duy trì sự ổn
định và an ninh trong nước cũng cao như ngân sách quân sự; sự kiểm duyệt
và ngăn chặn trực tuyến, do đảng dựng lên với sự giúp đỡ của hãng Cisco
đang gia tăng. Tất cả điều này chỉ ra rằng, bất cứ lúc nào, sự thật sẽ
được đưa ra ánh sáng, và sự thịnh vượng có thể sụp đổ.
Một tiếng nói từ bên trong Trung Quốc cho rằng vụ thảm sát Thiên An Môn
là rất đáng tiếc và Đảng Cộng sản Trung Quốc đã học được một bài học, và
Đảng không muốn bị ám ảnh vì điều đó nữa. Nhưng sự thật về ngày 4 tháng
6 vẫn còn bị ém nhẹm, người chết vẫn không được minh oan, một số người
sống sót đã trải qua những năm dài tù đầy, còn những bà mẹ có con chết ở
Thiên An Môn vẫn bị lực lượng an ninh ngăn cản tới thăm nơi chôn cất
con cái họ.
Năm ngoái, một nhóm các nhà nghiên cứu bị bắt vì đã tổ chức một cuộc hội
thảo trong một căn hộ để kỷ niệm ngày này; một sinh viên đến từ Đại học
nghiên cứu Quốc tế Bắc Kinh đã biến mất sau khi đề xuất việc phát triển
phần mềm để lưu truyền sự thật về sự kiện Thiên An Môn.
Trong khi đó, kẻ đã ra quyết định nổ súng vào sinh viên và dân thường
lại được ngưỡng mộ và tôn vinh là kiến trúc sư trưởng [của tăng trưởng
kinh tế của Trung Quốc], và không có sĩ quan, không có binh lính nào gây
ra các tội ác trên bị đưa ra tòa án. Các bạn đừng hy vọng chế độ này
nhận tội. Họ đã không thú nhận bất kỳ lỗi lầm nào họ đã làm sau khi kết
thúc cuộc Cách mạng Văn hóa, bởi vì họ biết rất rõ rằng một khi thừa
nhận tội ác, họ có thể bị đánh đổ bởi cơn thịnh nộ của người dân. Họ
nghĩ rằng họ có quyền làm như vậy và họ đã dựng những bức tường lửa trên
Internet, và ngồi ẩn trong phòng tối để xóa đi tin tức và ý kiến bình
luận không có lợi cho họ.
Đây là một chế độ đầy tội lỗi. Súng đã nổ trong ngày 4 tháng 6, và những
gì chính quyền này đã thực hiện từ sau ngày 4 tháng 6 đến nay không
quan trọng. Chúng tôi không yêu cầu Đảng khắc phục những hậu quả của các
sự kiện trong mùa xuân năm đó, cũng không đòi hỏi bọn tội phạm phục
hồi lại tên các nạn nhân của chúng. Nhưng chúng tôi không quên, không
tha thứ, cho đến khi công lý được thực hiện và chính sách khủng bố hiện
nay ngừng lại.
Tác giả của bức thư và những người cùng ký tên trong thư biết rất rõ có
thể có những hậu quả cho việc viết và ký bức thư này. Nhưng đó là trách
nhiệm của chúng tôi và chúng tôi hy vọng rằng những người hiện đang sống
ở Trung Quốc biết được sự kiện này, và xem xét lại bạo lực và tội ác từ
khi Đảng Cộng sản Trung Quốc thành lập năm 1921. Từ Tỉnh Cương Sơn
[một trong những cơ sở đầu tiên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ở tỉnh
Giang Tây] tới Quảng trường Thiên An Môn, hàng triệu người dân vô tội đã
chết và họ cần được mọi người ghi nhớ.
Sinh viên dựng lều tạm trước quảng trưởng Thiên An Môn. Một tấm biển
với dòng chữ: “Chiến thắng mãi thuộc về chúng ta”. (Ảnh: Internet)
Chúng ta cũng nên suy nghĩ về những khổ đau vô tận. Chúng tôi không có
quyền áp đặt suy nghĩ cho các bạn, không yêu cầu các bạn phải làm một
cái gì đó, nhưng chúng tôi có một ước mơ: rằng trong một tương lai không
xa, mỗi người chúng ta có thể sống mà không có sự sợ hãi trong một đất
nước mà sự thật lịch sử được khôi phục và công lý phải được thực hiện.
Đây là ước mơ Trung Quốc của chúng tôi – chúng tôi, một nhóm sinh viên
Trung Quốc đang học tập ở nước ngoài.
Được viết bởi:
Yi Gu (古 懿, Đại học Georgia, slmngy@uga.edu)
Đồng ký tên bởi:
Feng Yun (封 云, University of Central Lancashire)
Chuangchuang Chen (陈 闯 创, Đại học Columbia)
Dan Zheng (郑 丹, Adelphi University)
Chen Bingxu (陈炳旭, Đại học bang Missouri)
Meng Jin (金 萌 State University ở tây bắc Missouri)
Lu Yan (卢 炎, Đại học Albania, SUNY)
Xiaoyue Wang (王 宵 悦, Đại học Albania, SUNY)
Wang Jianying (王剑 鹰, Đại học Missouri)
Meng Li (Đại học St. John)
Lebao Wu (吴 乐 宝, Melbourne, Australia).
Gina Sturdza - ET Romania
(Đại Kỷ Nguyên)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
Một bức thư ngỏ làm rung động mọi người: sự thật về vụ thảm sát Thiên An Môn
Ngày 7/6/1989, một nhóm người dân Bắc Kinh nhìn về phía quảng trường Thiên An Môn nơi những chiếc xe tăng đang chiếm giữ (Ảnh: Internet)
Ngày 7/6/1989, một nhóm người dân Bắc Kinh nhìn về phía quảng trường
Thiên An Môn nơi những chiếc xe tăng đang chiếm giữ (Ảnh: Internet)
Thứ năm, ngày 4 tháng 6, hàng triệu người Trung Quốc trên thế giới đã tổ
chức kỷ niệm 26 năm vụ thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn – Bắc Kinh,
khi chế độ cộng sản đã điều xe tăng đến đối phó với những sinh viên
không có vũ khí và ôn hòa.
Một bức thư ngày 20 tháng 5 có chữ ký của một số những người đã tham gia
vào sự kiện khi đó đang lưu truyền trên internet và trên những trang
báo, đã gây sốc cho mọi người.
Trong một thế giới thiếu lý tưởng, thiếu mất giá trị, một thế giới đánh
mất lý trí, kể cả lý trí để tồn tại như một con người bình thường, có lẽ
bức thư này sẽ gây ấn tượng với bạn cũng như nó đã gây ấn tượng với rất
nhiều người.
Bức thư viết bằng tiếng Trung, đã lưu truyền thông qua các hòm thư điện
tử và trên phương tiện truyền thông xã hội. Gần đây, tờ Thời báo Hoàn
cầu (Global Times) do Đảng Cộng sản Trung Quốc kiểm soát, đã quảng cáo
miễn phí cho bức thư này (hãy click vào đây và vào đây để xem thư)
***
Chúng tôi là một nhóm sinh viên Trung Quốc sinh ra trong những năm 1980
và 1990, hiện đang học ở nước ngoài. Cách đây 26 năm, vào ngày 4 tháng
6, những sinh viên trẻ, đang trong mùa xuân của cuộc đời, với một tình
yêu vô hạn đối với đất nước mình, giống như chúng tôi ngày hôm nay, họ
đã bị giết chết bởi những viên đạn của Quân giải phóng nhân dân (PLA)
trên đường phố Bắc Kinh. Kể từ đó, sự kiện lịch sử này đã được che giấu
một cách cẩn thận, khiến cho nhiều người trong chúng ta ngày hôm nay
biết rất ít về nó. Hiện nay ở bên ngoài Trung Quốc, chúng ta có thể truy
cập ảnh, video clip và tin tức những người sống sót. Chúng tôi cảm thấy
các cơn dư chấn của thảm kịch này trong suốt một phần tư thế kỷ. Càng
hiểu biết nhiều, chúng tôi càng cảm thấy một trách nhiệm trọng đại trên
hai vai. Chúng tôi viết bức thư ngỏ này cho các bạn sinh viên bên trong
Trung Quốc, để chia sẻ về sự thật với các bạn và để vạch trần những tội
ác đã phạm phải trong vụ thảm sát ở Thiên An Môn năm 1989.
Chúng tôi không có quyền áp đặt suy nghĩ của các bạn, cũng không yêu cầu các bạn phải làm một cái gì đó, nhưng chúng tôi có một ước mơ: rằng trong một tương lai không quá xa, mỗi người trong chúng ta có thể sống trong một đất nước không có sự sợ hãi, nơi sự thật lịch sử được phục hồi và công lý phải được thực hiện
Khoảng 21:30 đêm 3 tháng 6 năm 1989, tiếng súng đã vang lên trên những
đường phố đang rất căng thẳng ở Bắc Kinh. Trong ngày hôm đó, quân đội áp
đặt thiết quân luật đã nổ súng vào sinh viên và những người dân đã phản
đối một cách ôn hòa qua gần hai tháng. Các cuộc biểu tình do sinh viên
khởi xướng đã được mọi tầng lớp xã hội tham gia – với hơn 300.000 người
trong giai đoạn cao điểm. Khu vực trung tâm của cuộc biểu tình ôn hòa là
Quảng trường Thiên An Môn. Đã có thời điểm khi đất nước được khuyến
khích bởi bầu không khí chính trị tương đối tự do và cởi mở trong suốt
thập niên 80, khi người dân đã có sự tin tưởng nhất định đối với Đảng
Cộng sản và họ đã đặt hy vọng vào một chính phủ tự nhận là “của nhân
dân”. Vào thời điểm khi cuộc khủng hoảng kinh tế đang đe dọa và tham
nhũng đang trở nên trầm trọng, giới sinh viên và người dân cảm thấy cần
bắt đầu một cuộc đối thoại với các nhà lãnh đạo của đất nước để làm cho
đất nước này thành một nơi tốt hơn. Nhưng những người biểu tình ôn hòa
lại không thể ngờ rằng đang đợi họ là một cuộc tàn sát đã được lên kế
hoạch.
Hành động theo lệnh của Đặng Tiểu Bình, Lý Bằng và các nhà lãnh đạo khác
của Trung Quốc, quân đội Trung Quốc đã phong tỏa các con đường dẫn tới
Quảng trường Thiên An Môn để dọn sạch những sinh viên đang chiếm giữ địa
điểm này. Họ đưa xe tăng với súng máy gắn trên tháp xe tăng và binh
lính thì hét lên: “Tôi sẽ không tấn công trừ khi bị tấn công”, trong khi
nổ súng vào sinh viên và dân thường. Trên tuyến đường dẫn đến Mộc Tê
Địa, vài trăm người không vũ trang đã ngã xuống, tạo nên một dòng sông
máu trong khi hét lên “đồ phát xít!”, “quân giết người!” Trong số đó có
Yến Văn, một sinh viên 23 tuổi khoa toán ở Đại học Bắc Kinh, bị chết bởi
đạn bắn vào đùi. Cậu ta đang ở đó với một máy ảnh để ghi lại những hình
ảnh lịch sử. Một học sinh trung học khác, Tưởng Thiệp Liên, 17 tuổi,
quyết định đi vào quảng trường để sát cánh cùng các anh các chị của
mình. Vương Nam, 19 tuổi, đã trở thành một liệt sĩ khác. Chiếc mũ anh
đội, với một lỗ thủng, đang được trưng bày tại Hong Kong. Ngô Hướng
Đông, 21 tuổi, mang trong mình một bức thư, được viết: “Vì dân chủ và tự
do, vì số phận của dân tộc, mỗi người đều có trách nhiệm”.
Một nhóm sinh viên, trong đó có 1 cô gái cầm máy ảnh, đang giằng co với quân đội PLA tại Thiên An Môn, 1989 (Ảnh: Internet)
Theo lời kể của các nhân chứng, quân đội tiến vào Quảng trường đã đánh
sinh viên bằng dùi cui, ngay cả khi sinh viên đã đồng ý rút lui; những
chiếc xe tăng đã đuổi theo và cán lên những sinh viên đang rời quảng
trường và đang đi bộ trở về khuôn viên của trường. Phương Chính, một
sinh viên của Đại học Thể thao Bắc Kinh, đã bị cụt hai chân dưới xích
sắt của xe tăng.
Có những báo cáo chưa được kiểm chứng cho biết những nhóm người biểu
tình đã bị bao vây và bị hành quyết tập thể. Trong ngày 4 tháng 6, thảm
sát đã diễn ra ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, và các nơi khác.
Vào giữa và cuối tháng 6 năm đó, chính phủ đã ban hành ba phiên bản của
một “báo cáo về cuộc đàn áp bạo loạn”. Trong đó, những người dân thường
được mô tả như mafia đang tiến hành bạo loạn. Báo cáo này đưa ra chính
xác số người chết và bị thương trong quân đội, về số xe quân sự bị hỏng,
nhưng rất mơ hồ và mâu thuẫn về số thường dân thiệt mạng.
Nhiều câu hỏi tới nay vẫn chưa được trả lời: vì sao các lực lượng vũ
trang không thể kiểm soát được tình hình [nếu thực sự có một cuộc bạo
loạn]? Nếu họ không thể tự bảo vệ mình, thì làm cách nào họ vượt qua
được sự phong tỏa của hàng trăm ngàn người dân? Vì lý do gì mà các đám
đông tụ tập trên đường phố thủ đô ngăn chặn quân đội tiến vào quảng
trường?
Bản báo cáo cho rằng chỉ có vài người dân thường bị chết. Nếu vậy, tại
sao báo cáo lại nhiều lần thay đổi con số người chết và không công bố
một số chính xác? Nếu báo cáo là đáng tin cậy, thì dân thường phải là
lực lượng đã tấn công quân đội trước. Nếu vậy, tại sao mãi ba giờ sau
khi quân đội nổ súng thì cái chết của người lính đầu tiên mới được báo
cáo và lúc đó máu đã chảy ở Mộc Tê Địa? Trong thời gian biểu tình, cảnh
sát đã thông báo cho Chu Phong Tỏa, một trong những lãnh đạo sinh viên
tại Quảng trường, rằng “trật tự công cộng ở Bắc Kinh chưa bao giờ tốt”
như trong hai tháng cuối cùng của “rối loạn” và “bạo loạn”. Theo hồi ký
của Hầu Đức Kiện [ca sĩ Đài Loan], người đã ở quảng trường đến giây phút
cuối cùng, các sinh viên đã trung thành với nguyên tắc bất bạo động,
thậm chí cho đến phút cuối cùng buộc phải rút đi, họ đã ném bỏ lại bất
kỳ đồ vật nào có thể dùng để tấn công.
Trong khi đó, sự tàn bạo của quân đội đã được ghi lại trong các bức ảnh
với những người bị thương chảy máu, những thân người xếp chồng lên nhau,
video clip quay cảnh bắn vào dân thường, nhận dạng các xác chết trong
bệnh viện và số xác chết, phóng sự gây sốc của Vũ Tiểu Dũng từ Đài phát
thanh nhân dân Trung ương, đó là chưa nói đến những câu hỏi dai dẳng của
các bà mẹ có con chết ở Thiên An Môn trong hai mươi sáu năm qua. Nếu
tất cả những điều này đều là dối trá, như tuyên bố của chính phủ, thì họ
sẽ trả lời như thế nào với các bậc cha mẹ này, những người cho đến tận
bây giờ vẫn đang đi tìm công lý sau nhiều năm như vậy?
Năm ngoái ở Capitol Hill, Washington DC, tác giả của bức thư đã gặp gỡ
một số trong những người sống sót trong vụ thảm sát. Người điều hành lễ
kỷ niệm đã đọc to một phần danh sách của những người chết, và mọi người
tham dự đã xếp thành một hàng dài, trên tay là những bông hoa để tưởng
niệm. Từ hàng trăm và lên đến hàng ngàn, đã có các con số khác nhau, và
bạn có thể không bao giờ biết chính xác có bao nhiêu người bị giết chết
năm đó tại Bắc Kinh.
Sinh viên biểu tình trên Thiên An Môn (Ảnh: Internet)
Nhưng người Trung Quốc đã chứng kiến nhiều tội ác gây sốc, và có lẽ
nhiều tội ác đã xảy ra tại những nơi xa lạ mà không có nhân chứng. Một
số nhân chứng đã già đi, số khác đã chết, một số khác nữa thì không dám
nói, mặc dù bây giờ họ đang sống ở nước ngoài một cách an toàn. Chính
phủ Trung Quốc chưa bao giờ dám công bố con số chính xác người chết, và
trước một sự kiện lịch sử lớn như vậy, họ đã chủ trương đóng khung sự
kiện này, coi đó như một “cuộc bạo loạn phản cách mạng”, và sau đó, suốt
những năm qua đã giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của nó, coi như một “làn
sóng chính trị”, nhằm xóa bỏ sự kiện này một cách có hệ thống trong trí
nhớ của các thế hệ.
Hàng năm, ngày 4 tháng 6 đã trở thành một ngày “nhạy cảm”, một ngày
không thể gọi tên. Một điều cấm kỵ như vậy là một bằng chứng cho thấy sự
tàn bạo chống lại dân thường vào năm 1989 là một cái gì đó mà Đảng Cộng
sản sẽ tiếp tục giữ im lặng, vì đây là một đảng có một lịch sử tội ác
với cuộc nội chiến, với các phong trào chính trị chống lại hữu khuynh và
với cuộc cách mạng văn hóa.
Một người bạn của tác giả bức thư này cho rằng các sự kiện cách đây 26
năm là quá xa, Trung Quốc ngày nay đã ngày càng tốt hơn, và anh ta có
một cuộc sống rất hạnh phúc. Hai năm trước, tôi đã đi trên Đại lộ Hòa
bình Vĩnh cửu. Tôi không thấy bất cứ dấu vết nào của máu hay đạn, chỉ
thấy những tòa nhà chọc trời và một đường phố nhộn nhịp với người và xe.
Chúng ta sống trong thịnh vượng, nhưng là loại thịnh vượng gì, là sự
thịnh vượng mà chúng tôi không thể tưởng tượng được bởi sự phất lên đáng
ngờ của các quan chức cả cấp cao và cấp thấp, bởi sự câu kết giữa quyền
lực và tiền bạc. Vì những biểu hiện này mà sinh viên đã tiến hành phản
đối cách đây 26 năm, thế mà ngày nay nó đã trở thành phổ biến.
Chế độ của Tập Cận Bình giương cờ chống tham nhũng, nhưng những người
dân thường đang bị ném vào tù vì mang biểu ngữ đòi các quan chức phải kê
khai tài sản. Phe cánh của Đặng Tiểu Bình và Lý Bằng, với bàn tay đã
nhuốm máu của sinh viên, đã trở nên giàu có một cách bẩn thỉu. Chúng tôi
bị sốc khi phát hiện ra rằng chúng ta đang bị dẫn dắt bởi các quan chức
có người thân sống ở nước ngoài. Nói cách khác, chúng ta bị chi phối
bởi một nhóm người nước ngoài, còn Trung Quốc chỉ là con ngỗng đẻ ra
những quả trứng vàng cho họ.
Cách đây 26 năm, những sinh viên đã muốn tự do báo chí; và 26 năm sau,
tất cả các phương tiện truyền thông vẫn đang bị cơ quan tuyên truyền của
đảng kiểm soát, còn các luật sư và nhà báo bị ném vào tù vì những tội
do chính quyền tưởng tượng ra và gán cho họ. Tội của Cao Du là làm rò rỉ
bí mật quốc gia. Một số bạn bè của tôi nghĩ rằng những người bị bắt vào
tù bởi vì họ đã lên án những sai trái của đảng cầm quyền. Chúng tôi chỉ
là những người bình thường không quan tâm đến chính trị. Nhưng những
người bình thường liệu có được an toàn trước cái xấu? Hãy nghĩ tới Hạ
Tuấn Phong, Từ Thuần Hợp, và con gái của Đường Huệ. Không ai được an
toàn trong một chế độ độc tài.
Khi những người lính Bắc Triều Tiên đã vượt qua biên giới và giết những
người Trung Quốc, người Miến Điện vô tội, hoặc khi máy bay đã ném bom
lãnh thổ Trung Quốc, thì lúc đó chính phủ chỉ lên tiếng “phản đối”. Vì
thế, có thể khẳng định rằng chiến thắng quân sự duy nhất của PLA trong
ba mươi năm qua chính là đã đàn áp và gây nên dòng sông máu trên đường
phố Bắc Kinh vào ngày 4 tháng 6 năm 1989!
Đây là một sự thịnh vượng mong manh và méo mó. Chi phí để duy trì sự ổn
định và an ninh trong nước cũng cao như ngân sách quân sự; sự kiểm duyệt
và ngăn chặn trực tuyến, do đảng dựng lên với sự giúp đỡ của hãng Cisco
đang gia tăng. Tất cả điều này chỉ ra rằng, bất cứ lúc nào, sự thật sẽ
được đưa ra ánh sáng, và sự thịnh vượng có thể sụp đổ.
Một tiếng nói từ bên trong Trung Quốc cho rằng vụ thảm sát Thiên An Môn
là rất đáng tiếc và Đảng Cộng sản Trung Quốc đã học được một bài học, và
Đảng không muốn bị ám ảnh vì điều đó nữa. Nhưng sự thật về ngày 4 tháng
6 vẫn còn bị ém nhẹm, người chết vẫn không được minh oan, một số người
sống sót đã trải qua những năm dài tù đầy, còn những bà mẹ có con chết ở
Thiên An Môn vẫn bị lực lượng an ninh ngăn cản tới thăm nơi chôn cất
con cái họ.
Năm ngoái, một nhóm các nhà nghiên cứu bị bắt vì đã tổ chức một cuộc hội
thảo trong một căn hộ để kỷ niệm ngày này; một sinh viên đến từ Đại học
nghiên cứu Quốc tế Bắc Kinh đã biến mất sau khi đề xuất việc phát triển
phần mềm để lưu truyền sự thật về sự kiện Thiên An Môn.
Trong khi đó, kẻ đã ra quyết định nổ súng vào sinh viên và dân thường
lại được ngưỡng mộ và tôn vinh là kiến trúc sư trưởng [của tăng trưởng
kinh tế của Trung Quốc], và không có sĩ quan, không có binh lính nào gây
ra các tội ác trên bị đưa ra tòa án. Các bạn đừng hy vọng chế độ này
nhận tội. Họ đã không thú nhận bất kỳ lỗi lầm nào họ đã làm sau khi kết
thúc cuộc Cách mạng Văn hóa, bởi vì họ biết rất rõ rằng một khi thừa
nhận tội ác, họ có thể bị đánh đổ bởi cơn thịnh nộ của người dân. Họ
nghĩ rằng họ có quyền làm như vậy và họ đã dựng những bức tường lửa trên
Internet, và ngồi ẩn trong phòng tối để xóa đi tin tức và ý kiến bình
luận không có lợi cho họ.
Đây là một chế độ đầy tội lỗi. Súng đã nổ trong ngày 4 tháng 6, và những
gì chính quyền này đã thực hiện từ sau ngày 4 tháng 6 đến nay không
quan trọng. Chúng tôi không yêu cầu Đảng khắc phục những hậu quả của các
sự kiện trong mùa xuân năm đó, cũng không đòi hỏi bọn tội phạm phục
hồi lại tên các nạn nhân của chúng. Nhưng chúng tôi không quên, không
tha thứ, cho đến khi công lý được thực hiện và chính sách khủng bố hiện
nay ngừng lại.
Tác giả của bức thư và những người cùng ký tên trong thư biết rất rõ có
thể có những hậu quả cho việc viết và ký bức thư này. Nhưng đó là trách
nhiệm của chúng tôi và chúng tôi hy vọng rằng những người hiện đang sống
ở Trung Quốc biết được sự kiện này, và xem xét lại bạo lực và tội ác từ
khi Đảng Cộng sản Trung Quốc thành lập năm 1921. Từ Tỉnh Cương Sơn
[một trong những cơ sở đầu tiên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ở tỉnh
Giang Tây] tới Quảng trường Thiên An Môn, hàng triệu người dân vô tội đã
chết và họ cần được mọi người ghi nhớ.
Sinh viên dựng lều tạm trước quảng trưởng Thiên An Môn. Một tấm biển
với dòng chữ: “Chiến thắng mãi thuộc về chúng ta”. (Ảnh: Internet)
Chúng ta cũng nên suy nghĩ về những khổ đau vô tận. Chúng tôi không có
quyền áp đặt suy nghĩ cho các bạn, không yêu cầu các bạn phải làm một
cái gì đó, nhưng chúng tôi có một ước mơ: rằng trong một tương lai không
xa, mỗi người chúng ta có thể sống mà không có sự sợ hãi trong một đất
nước mà sự thật lịch sử được khôi phục và công lý phải được thực hiện.
Đây là ước mơ Trung Quốc của chúng tôi – chúng tôi, một nhóm sinh viên
Trung Quốc đang học tập ở nước ngoài.
Được viết bởi:
Yi Gu (古 懿, Đại học Georgia, slmngy@uga.edu)
Đồng ký tên bởi:
Feng Yun (封 云, University of Central Lancashire)
Chuangchuang Chen (陈 闯 创, Đại học Columbia)
Dan Zheng (郑 丹, Adelphi University)
Chen Bingxu (陈炳旭, Đại học bang Missouri)
Meng Jin (金 萌 State University ở tây bắc Missouri)
Lu Yan (卢 炎, Đại học Albania, SUNY)
Xiaoyue Wang (王 宵 悦, Đại học Albania, SUNY)
Wang Jianying (王剑 鹰, Đại học Missouri)
Meng Li (Đại học St. John)
Lebao Wu (吴 乐 宝, Melbourne, Australia).
Gina Sturdza - ET Romania
(Đại Kỷ Nguyên)