Tham Khảo

Nạn Cộng Sản - Lê Dinh

1944 để bài trừ, rồi đến sau này, bệnh Sida, một thứ bệnh nan y, đã âm thầm bách hại 42 triệu bệnh nhân trên thế giới, cũng còn có thuốc mới tìm ra để trị. Chỉ có nạn Cộng sản là không có thuốc nào để trừ khử được.



Như chúng ta đã biết, thông thường nhân loại chỉ thấy có những thứ nạn như nạn bão (bão Katrina nam 2005), nạn lụt (nạn bão lụt năm Thìn 1904), nạn đói (nạn đói năm Ất Dậu 1945), nạn hạn hán, nạn cào cào, châu chấu…, những thứ tai họa, thiên tai không ngừa trước được. Những thứ nạn này chỉ tàn phá một vùng nào đó thôi và chỉ cần một thời gian là giải quyết xong, bài trừ xong, rồi dần dần cuộc sống của người dân được ổn định, nhờ sự cứu trợ của quốc tế và với sự giúp đỡ của đồng bào ruột thịt, bầu ơi thương lấy bí cùng.





Nhưng từ năm 1945 đến nay, ngót gần 70 năm qua, dân Việt Nam phải chịu một thứ nạn mới, đó là nạn Cộng sản, một thứ nạn có sức tàn phá ghê gớm, tàn phá cả một xứ sở. Người dân chỉ biết lánh xa thật xa nạn này như cùi hủi, một thứ tai họa mà hàng triệu người đã phải bỏ quê hương miền Bắc để vào miền Nam lánh nạn, rồi lại phải chạy lần nữa khi mà cái nạn khó tiễu trừ này như loài vi khuẩn gớm ghiếc, chưa tìm được thuốc chữa, tấn công miền Nam. Họ sợ những con vi trùng Cộng sản này hơn mọi thứ vi trùng nào khác trên trái đất, vì suốt 67 năm qua, loại vi trùng không thuốc chữa này đã giết hại bao nhiêu triệu sanh linh VN từ Bắc chí Nam.









Năm 1945, tôi mới 12 tuổi, lứa tuổi ngây thơ chỉ biết có học hành và ăn chơi. Nhưng trường học bị đóng cửa cho nên suốt ngày ở nhà, tôi chỉ lẻo đẻo theo sau anh Trầu, người giúp việc trong nhà tôi, để nhìn anh đẻo đục, gọt xẻ, chuốt nhọn những cây tầm vông mà anh nói là để đi đánh Tây. Thật tình mà nói, thuở đó, tôi có biết mặt mũi thằng Tây ra sao đâu. Tôi nghe anh Trầu nói để đi đánh Tây thì tôi cũng biết vậy thôi, chứ tôi không hỏi Tây là ai, Tây ở đâu?

Anh Trầu dạy tôi mấy bài hát như:

“Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi
Nào có sá chi đâu ngày trở về…”

Hoặc:

“Mùa thu rồi, ngày hăm ba, ta ra di
Theo tiếng gọi sơn hà nguy biến…”

Và một bài hát êm đềm nữa mà thuở bé bỏng đó, tôi ngân nga suốt ngày:

“ …Áo anh rách vai, quần tôi có hai miếng vá
Lòng còn cười, buốt già chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”

Với tuổi non dại của tôi ngày đó, tôi không hiểu gì hết nhưng tôi thấy hay hay, trong đầu tôi có hình ảnh hai người đều quyết lòng đi đánh Tây, nằm chung một chiếu, ngủ chung một giường và rất thương yêu nhau… Riêng tôi, tôi cũng ước muốn được như vậy, muốn thương nhau… tay nắm lấy bàn tay.

Rồi còn những buổi diễn kịch nữa. Không biết xuất phát từ đâu mà các anh các chị toàn mặc bà ba đen, cổ quấn khăn rằn, đến làng tôi, dựng một sân khấu sơ sài nơi chái trên nhà ông ngọai tôi để diễn kịch cho bà con lối xóm đến xem.

Trong đêm đó, tôi nghe một chị cất tiếng lanh lảnh, hát:

“Mùa đông gió lạnh lùng, gió lạnh lùng
Chim thôi bay, nhìn mưa gió hãi hùng
Ngoài xa, ngoài biên cương
Bao chiến binh ôm súng buồn nhớ quê hương…”

Và đồng thời ở trên sân khấu, những anh chiến binh, lúc ẩn lúc hiện, vai mang súng dài, lầm lũi bước đi trong đêm tối, trông thật hiên ngang, thật oai hùng, làm cho tôi ước muốn, khi lớn lên, cũng được như vậy, được mang súng đi trong đêm như các anh trong màn kịch…









Thời gian trôi qua, ở nơi làng hiền hòa của tôi, đã xảy ra những biến chuyển lớn lao mà mọi người không ngờ được. Làng Vĩnh Hựu nhỏ bé của tôi, ở tận cùng của miền Đông Nam nước Việt, thuộc tỉnh Gò Công, chứng kiến bao nhiêu sự việc mà ngôi làng yên ấm này chưa từng thấy bao giờ. Gần cây Cầu Ngang ở xóm trên, nơi mà hàng ngày dân làng đặt lờ, đặt đó, đặt đăng để bắt tôm bắt cá, vài ba ngày lại có một xác chết trôi sông, có xác cụt đầu, có xác mất chân, bụng phình to lên, trôi ngang qua và mắc kẹt ở đó. Cậu Như con của bà Ba tét lá chuối – vì nghề của bà là đi tét là chuối khô ở những khu vườn quanh nhà để đem ra chợ bán nuôi sống hai mẹ con – bị bắt đi mất. Bà Ba khóc ơi là khóc vì chỉ có hai mẹ con, nhưng bà còn hy vọng là cậu Như sẽ trở về. Có người nói cậu Như theo mấy ổng, có nghĩa là đi theo mấy người mặc đồ đen, cổ quấn khăn rằn, diễn kịch ở nhà ngọai tôi mấy hôm trước. Rồi chú Mười hớt tóc ở đầu làng, cũng bị những người lạ mặt đến nhà bịt mắt bắt đi trong đêm tối. Người ta nói, có lẽ trong khi hớt tóc cho khách, chú Mười nói năng lung tung, không giữ lời cho nên bị mấy ổng bắt. Kế đến, ông ngoại tôi, làm hương cả làng Vĩnh Viễn, một làng kế cận làng Vĩnh Hựu của tôi, cũng bị một toán người lạ mặt, mặc đồ đen, đến nhà trong đêm tối, trói tay ông ngọai tôi và dẫn đi mất. Bà ngọai tôi buồn bã, biếng ăn, mất ngủ, rồi lâm bệnh và qua đời chỉ sáu tháng sau ngày ông tôi bị Việt Minh bắt.

Kể từ đó, một bầu không khí âm u, tang tóc bao phủ ngôi làng nhỏ bé cạnh nhánh sông Cửa Tiểu này của dòng sông Cửu Long. Trời chạng vạng tối là không có một bóng người đi ngoài đường. Không có tiếng nô đùa cười giỡn của trẻ con hàng xóm. Ban đêm, nhà nhà đóng cửa kín mít, nghe tiếng chó sủa là người trong nhà run bần bật, tắt đèn tối om trong nhà, khi chó hết sủa mới thấy yên tâm. Có nhà còn tin dị đoan treo mấy nhánh tỏi tòn ten trước cửa nhà, như để đuổi tà ma, âm binh hay quỷ yêu gì đó. Bà ngọai tôi, khi chưa qua đời, vừa nhai trầu, vừa than thở một mình: Không biết đến khi nào mới hết nạn giặc giã Việt Minh này…

Ba mươi năm sau, miền Nam thân yêu của tôi lại gặp nạn nữa, nhưng lần này là nạn Cộng sản thứ thiệt, không phải nạn Việt Minh tập sự, tầm vong vạt nhọn nữa. Năm 1954, khi Pháp thất trận ở Điện Bỉên Phủ, nước Việt Nam bị chia hai, phân nửa miến Bắc từ sông Bến Hải trở ra miên Bắc thuộc về Cộng sản, còn từ sông Bến Hải trở vô miền Nam là của những người yêu tự do, không thích Cộng sản. Thế mà chúng nào chịu để yên. Chúng lập lờ lập lững, đẻ ra phong trào này, phong trào nọ, không thi hành hiệp định đình chiến phân chia hai miền Nam Bắc mà quyết chiếm cho được miền Nam. Việc gì đến rồi phải đến. Tháng tư năm 1975, đồng bào miền Nam lại phải chạy nạn Cộng sản. Đối với đồng bào miền Nam, đây là lần thứ nhất, nhưng đồi với đồng bào di cư từ năm 1954 thì đây là lần thứ hai. Riêng gia đình nhỏ bé của tôi, năm 1946 phải bỏ nhà cửa, vườn tược ở làng Vĩnh Hựu để xuống thành phố Gò Công tìm nơi yên ổn để sống, rồi đến năm 1978 lại phải bỏ nhà cửa lần nữa, vượt biên tìm nơi lánh nạn CS. Đất lành chim đậu, đất dữ chim bay là vậy, cũng đành thôi.







Chúng ta cứ tưởng đâu rằng, khi phân chia hai miền Nam Bắc, ai cũng có phần mình, Cộng sản Bắc Việt nghĩ đến việc kiến thiết miền Bắc, lo cho dân miền Bắc ấm no, nào ngờ, với bản tính ăn cướp, chúng vẫn âm thầm nuôi ý định xâm chiếm nốt miền Nam. Dân quê miền Nam mình, mỗi khi nghe Cộng sản kéo về một thôn xóm hay một khu làng nào đó, thi hồn phi phách tán, gồng gánh chạy về phía quốc gia, chạy theo những người lính Việt Nam Cộng Hòa, miệng la bài hãi: Việt Cộng về, mấy ổng về. Họ xa lánh Việt Cộng như xa lánh ma quỷ, như trốn chạy dịch hạch, thổ tả.

Người dân quê bỏ nhà cửa ruộng vườn lên thành thị để sống vì ở những nơi này, an ninh được bảo đảm hơn, Cộng sản khó có thể muốn đến lúc nào thì đến, xâm nhập lúc nào thì xâm nhập. Nhưng rồi người dân nào có được yên đâu? Năm 1975, họ lại còn phải chạy nữa, chạy nạn Cộng sản, một cái nạn mà không như nạn đói, nạn lụt, dù với sự giúp sức của Hoa Kỳ, của Úc, của Đại Hàn, của Phi luật Tân… cũng không trừ khử nổi. Thôi thì đành bỏ lại tất cả để ra đi, giữ tấm thân, giữ mạng sống để còn làm lại cuộc đời khác, ở một nơi an bình khác.

Nạn Cộng sản! Chỉ 3 tiếng thôi mà sao tôi thấy như nói lên những chuyện kinh tởm, ghê rợn, chỉ 3 tiếng thôi mà như là biểu hiệu của cả một địa ngục, âm ti tối ám, nơi có bầy quỷ sứ đầy nanh vuốt, với gươm giáo giết người không gớm tay. Nạn Cộng sản là nạn kinh khủng, hãi hùng nhất cho nhân loài. Chẳng may mà bị nạn Cộng sản là ngóc đầu lên không nổi, như sống với loài quỷ dữ, như sống với nanh vuốt yêu tinh. Chẳng may mà bị nạn Cộng sản là sẽ không còn gì cả, một thân một mình trơ trụi, tài sản rồi sẽ bị cướp hết, chưa nói đến những danh từ trừu tượng không bao giờ thấy được, không sờ mó được – mà chúng đã hứa hẹn - như tự do, dân chủ hay nhân quyền. Sống với nạn Cộng sản là cái gì của mình sẽ không còn là của mình. Một sớm một chiều, mất tiêu hết của cải và mạng sống thì như ngàn cân treo trên sợi tóc.


Rồi còn những biến chứng của nạn CS, những thứ bệnh phụ thuộc mà thiên hạ nghe qua cũng đều ghê sợ. Nào là tham ô, tham nhũng, bán nước, buôn dân, rồi nào là đầu gấu, mafia, xã hội đen, những thứ phụ tùng gớm ghiếc của Cộng sản, ngày ngày bủa giăng cuộc sống của người dân để hút máu họ làm cho cơ thể họ bị tê liệt rồi chết dần chết mòn.

Nạn đói còn có thể giải quyết trong vòng một năm vì vài tháng đầu tiên có sự trợ giúp của các quốc gia khác, rồi một năm sau, lúa trồng sẽ trổ bông sinh ra hột lúa, nuôi dân chúng, chấm dứt nạn đói. Nạn lụt thì cũng sẽ giải quyết dễ dàng, nhanh chóng, nhờ sự trợ giúp của lân bang và sự ân cần đùm bọc với lòng nhân đạo của đồng bào ở những vùng không bị nạn. Còn nạn Cộng sản là nạn chung cho cả nước, ụp xuống toàn dân, rất khó mà tiêu diệt. Con vi khuần Cộng sản đã lan tràn khắp nước, soi mòn cơ thể miền Nam suốt 37 năm nay, làm tê liệt hết những tế bào, uống hết máu trong thân thể, chỉ còn lại trơ bộ xương gầy. Nạn Cộng sản tàn hại dân chúng, làm bại họai thể xác và lụn bại tinh thần, để cho dân chúng điêu đứng, sống không ra sống mà chết thì cũng không ra chết, cứ lây lất mà sống, trước sức hoành hành của chứng bệnh Cộng sản.





Ngày trước, bệnh lao phổi – mà nhân loại phải chịu đựng trên 6000 năm - còn có thuốc Streptomycine tìm ra được vào năm 1944 để bài trừ, rồi đến sau này, bệnh Sida, một thứ bệnh nan y, đã âm thầm bách hại 42 triệu bệnh nhân trên thế giới, cũng còn có thuốc mới tìm ra để trị. Chỉ có nạn Cộng sản là không có thuốc nào để trừ khử được. Nhưng, đó là thời xưa. Thời nay, nhìn xem có chế độ độc tài, vô lại nào trên thế giới mà không lần lượt sụp đổ không? Như ông bà mình nói, thiện ác đáo đầu chung hữu báo, không có điều gì ác mà tránh khỏi sự trừng phạt của Trời đất. Có ai ngờ rằng bức tường ô nhục Bá Linh - một bức tường gây ra thiệt hại cho biết bao nhiêu sinh mạng của người Đông Đức – một sớm một chiều, đã bị đập tan nát không? Điều không tưởng này trở thành sự thật, bức tường tưởng đâu rằng sẽ tồn tại vĩnh viễn, đã trở thành đống gạch vụn sau 28 năm hiện diện. Nạn Cộng sản, dù hiện thời không có thuốc trị, nhưng tôi tin rằng, đến ngày, đến giờ, đến phút nào đó mà Trời đất đã an bài, nạn Cộng sản sẽ không còn, con vi trùng Cộng sản sẽ bị tiêu diệt và rồi người dân hiền lành sẽ được sống mốt đời đáng sống, không còn nơm nớp lo sợ nữa, không sợ tiếng chó sủa, không sợ bộ bà ba đen, không sợ chiếc khăn rằn…





Thiên đạo chí công, có bàn tay của Trời đất nhúng vào thì sẽ có sự công bằng cho tất cả nhân loài. Mỗi sáng thức dậy, khoảng 06:00, tôi có thói quen đưa tay bấm cái remote control TV để xem tin tức sốt dẻo trong 24 giờ qua. Tôi chờ đợi tin sốt dẻo ở Việt Nam từ 21 năm nay, tôi mong đợi được nghe một tin sốt dẻo về Việt Nam, cũng như tin ngày 8-12-1991 báo cho thế giới biết sự tan rả của Đảng Cộng sản Liên Xô và Liên Bang Xô Viết, một tin làm nhân lọai hân hoan, vui mừng hả hê và làm sửng sốt mọi người vì không có điềm gì báo trước. Đảng CS Việt Nam rồi cũng thế thôi.





Bè lũ Cộng sản sẽ đi vào ác đạo, ba con đường tối tăm mà những kẻ gian hiểm như chúng sẽ phải gánh chịu: Đó là địa ngục, ngạ quỷ và súc sinh.

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Nạn Cộng Sản - Lê Dinh

1944 để bài trừ, rồi đến sau này, bệnh Sida, một thứ bệnh nan y, đã âm thầm bách hại 42 triệu bệnh nhân trên thế giới, cũng còn có thuốc mới tìm ra để trị. Chỉ có nạn Cộng sản là không có thuốc nào để trừ khử được.



Như chúng ta đã biết, thông thường nhân loại chỉ thấy có những thứ nạn như nạn bão (bão Katrina nam 2005), nạn lụt (nạn bão lụt năm Thìn 1904), nạn đói (nạn đói năm Ất Dậu 1945), nạn hạn hán, nạn cào cào, châu chấu…, những thứ tai họa, thiên tai không ngừa trước được. Những thứ nạn này chỉ tàn phá một vùng nào đó thôi và chỉ cần một thời gian là giải quyết xong, bài trừ xong, rồi dần dần cuộc sống của người dân được ổn định, nhờ sự cứu trợ của quốc tế và với sự giúp đỡ của đồng bào ruột thịt, bầu ơi thương lấy bí cùng.





Nhưng từ năm 1945 đến nay, ngót gần 70 năm qua, dân Việt Nam phải chịu một thứ nạn mới, đó là nạn Cộng sản, một thứ nạn có sức tàn phá ghê gớm, tàn phá cả một xứ sở. Người dân chỉ biết lánh xa thật xa nạn này như cùi hủi, một thứ tai họa mà hàng triệu người đã phải bỏ quê hương miền Bắc để vào miền Nam lánh nạn, rồi lại phải chạy lần nữa khi mà cái nạn khó tiễu trừ này như loài vi khuẩn gớm ghiếc, chưa tìm được thuốc chữa, tấn công miền Nam. Họ sợ những con vi trùng Cộng sản này hơn mọi thứ vi trùng nào khác trên trái đất, vì suốt 67 năm qua, loại vi trùng không thuốc chữa này đã giết hại bao nhiêu triệu sanh linh VN từ Bắc chí Nam.









Năm 1945, tôi mới 12 tuổi, lứa tuổi ngây thơ chỉ biết có học hành và ăn chơi. Nhưng trường học bị đóng cửa cho nên suốt ngày ở nhà, tôi chỉ lẻo đẻo theo sau anh Trầu, người giúp việc trong nhà tôi, để nhìn anh đẻo đục, gọt xẻ, chuốt nhọn những cây tầm vông mà anh nói là để đi đánh Tây. Thật tình mà nói, thuở đó, tôi có biết mặt mũi thằng Tây ra sao đâu. Tôi nghe anh Trầu nói để đi đánh Tây thì tôi cũng biết vậy thôi, chứ tôi không hỏi Tây là ai, Tây ở đâu?

Anh Trầu dạy tôi mấy bài hát như:

“Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi
Nào có sá chi đâu ngày trở về…”

Hoặc:

“Mùa thu rồi, ngày hăm ba, ta ra di
Theo tiếng gọi sơn hà nguy biến…”

Và một bài hát êm đềm nữa mà thuở bé bỏng đó, tôi ngân nga suốt ngày:

“ …Áo anh rách vai, quần tôi có hai miếng vá
Lòng còn cười, buốt già chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”

Với tuổi non dại của tôi ngày đó, tôi không hiểu gì hết nhưng tôi thấy hay hay, trong đầu tôi có hình ảnh hai người đều quyết lòng đi đánh Tây, nằm chung một chiếu, ngủ chung một giường và rất thương yêu nhau… Riêng tôi, tôi cũng ước muốn được như vậy, muốn thương nhau… tay nắm lấy bàn tay.

Rồi còn những buổi diễn kịch nữa. Không biết xuất phát từ đâu mà các anh các chị toàn mặc bà ba đen, cổ quấn khăn rằn, đến làng tôi, dựng một sân khấu sơ sài nơi chái trên nhà ông ngọai tôi để diễn kịch cho bà con lối xóm đến xem.

Trong đêm đó, tôi nghe một chị cất tiếng lanh lảnh, hát:

“Mùa đông gió lạnh lùng, gió lạnh lùng
Chim thôi bay, nhìn mưa gió hãi hùng
Ngoài xa, ngoài biên cương
Bao chiến binh ôm súng buồn nhớ quê hương…”

Và đồng thời ở trên sân khấu, những anh chiến binh, lúc ẩn lúc hiện, vai mang súng dài, lầm lũi bước đi trong đêm tối, trông thật hiên ngang, thật oai hùng, làm cho tôi ước muốn, khi lớn lên, cũng được như vậy, được mang súng đi trong đêm như các anh trong màn kịch…









Thời gian trôi qua, ở nơi làng hiền hòa của tôi, đã xảy ra những biến chuyển lớn lao mà mọi người không ngờ được. Làng Vĩnh Hựu nhỏ bé của tôi, ở tận cùng của miền Đông Nam nước Việt, thuộc tỉnh Gò Công, chứng kiến bao nhiêu sự việc mà ngôi làng yên ấm này chưa từng thấy bao giờ. Gần cây Cầu Ngang ở xóm trên, nơi mà hàng ngày dân làng đặt lờ, đặt đó, đặt đăng để bắt tôm bắt cá, vài ba ngày lại có một xác chết trôi sông, có xác cụt đầu, có xác mất chân, bụng phình to lên, trôi ngang qua và mắc kẹt ở đó. Cậu Như con của bà Ba tét lá chuối – vì nghề của bà là đi tét là chuối khô ở những khu vườn quanh nhà để đem ra chợ bán nuôi sống hai mẹ con – bị bắt đi mất. Bà Ba khóc ơi là khóc vì chỉ có hai mẹ con, nhưng bà còn hy vọng là cậu Như sẽ trở về. Có người nói cậu Như theo mấy ổng, có nghĩa là đi theo mấy người mặc đồ đen, cổ quấn khăn rằn, diễn kịch ở nhà ngọai tôi mấy hôm trước. Rồi chú Mười hớt tóc ở đầu làng, cũng bị những người lạ mặt đến nhà bịt mắt bắt đi trong đêm tối. Người ta nói, có lẽ trong khi hớt tóc cho khách, chú Mười nói năng lung tung, không giữ lời cho nên bị mấy ổng bắt. Kế đến, ông ngoại tôi, làm hương cả làng Vĩnh Viễn, một làng kế cận làng Vĩnh Hựu của tôi, cũng bị một toán người lạ mặt, mặc đồ đen, đến nhà trong đêm tối, trói tay ông ngọai tôi và dẫn đi mất. Bà ngọai tôi buồn bã, biếng ăn, mất ngủ, rồi lâm bệnh và qua đời chỉ sáu tháng sau ngày ông tôi bị Việt Minh bắt.

Kể từ đó, một bầu không khí âm u, tang tóc bao phủ ngôi làng nhỏ bé cạnh nhánh sông Cửa Tiểu này của dòng sông Cửu Long. Trời chạng vạng tối là không có một bóng người đi ngoài đường. Không có tiếng nô đùa cười giỡn của trẻ con hàng xóm. Ban đêm, nhà nhà đóng cửa kín mít, nghe tiếng chó sủa là người trong nhà run bần bật, tắt đèn tối om trong nhà, khi chó hết sủa mới thấy yên tâm. Có nhà còn tin dị đoan treo mấy nhánh tỏi tòn ten trước cửa nhà, như để đuổi tà ma, âm binh hay quỷ yêu gì đó. Bà ngọai tôi, khi chưa qua đời, vừa nhai trầu, vừa than thở một mình: Không biết đến khi nào mới hết nạn giặc giã Việt Minh này…

Ba mươi năm sau, miền Nam thân yêu của tôi lại gặp nạn nữa, nhưng lần này là nạn Cộng sản thứ thiệt, không phải nạn Việt Minh tập sự, tầm vong vạt nhọn nữa. Năm 1954, khi Pháp thất trận ở Điện Bỉên Phủ, nước Việt Nam bị chia hai, phân nửa miến Bắc từ sông Bến Hải trở ra miên Bắc thuộc về Cộng sản, còn từ sông Bến Hải trở vô miền Nam là của những người yêu tự do, không thích Cộng sản. Thế mà chúng nào chịu để yên. Chúng lập lờ lập lững, đẻ ra phong trào này, phong trào nọ, không thi hành hiệp định đình chiến phân chia hai miền Nam Bắc mà quyết chiếm cho được miền Nam. Việc gì đến rồi phải đến. Tháng tư năm 1975, đồng bào miền Nam lại phải chạy nạn Cộng sản. Đối với đồng bào miền Nam, đây là lần thứ nhất, nhưng đồi với đồng bào di cư từ năm 1954 thì đây là lần thứ hai. Riêng gia đình nhỏ bé của tôi, năm 1946 phải bỏ nhà cửa, vườn tược ở làng Vĩnh Hựu để xuống thành phố Gò Công tìm nơi yên ổn để sống, rồi đến năm 1978 lại phải bỏ nhà cửa lần nữa, vượt biên tìm nơi lánh nạn CS. Đất lành chim đậu, đất dữ chim bay là vậy, cũng đành thôi.







Chúng ta cứ tưởng đâu rằng, khi phân chia hai miền Nam Bắc, ai cũng có phần mình, Cộng sản Bắc Việt nghĩ đến việc kiến thiết miền Bắc, lo cho dân miền Bắc ấm no, nào ngờ, với bản tính ăn cướp, chúng vẫn âm thầm nuôi ý định xâm chiếm nốt miền Nam. Dân quê miền Nam mình, mỗi khi nghe Cộng sản kéo về một thôn xóm hay một khu làng nào đó, thi hồn phi phách tán, gồng gánh chạy về phía quốc gia, chạy theo những người lính Việt Nam Cộng Hòa, miệng la bài hãi: Việt Cộng về, mấy ổng về. Họ xa lánh Việt Cộng như xa lánh ma quỷ, như trốn chạy dịch hạch, thổ tả.

Người dân quê bỏ nhà cửa ruộng vườn lên thành thị để sống vì ở những nơi này, an ninh được bảo đảm hơn, Cộng sản khó có thể muốn đến lúc nào thì đến, xâm nhập lúc nào thì xâm nhập. Nhưng rồi người dân nào có được yên đâu? Năm 1975, họ lại còn phải chạy nữa, chạy nạn Cộng sản, một cái nạn mà không như nạn đói, nạn lụt, dù với sự giúp sức của Hoa Kỳ, của Úc, của Đại Hàn, của Phi luật Tân… cũng không trừ khử nổi. Thôi thì đành bỏ lại tất cả để ra đi, giữ tấm thân, giữ mạng sống để còn làm lại cuộc đời khác, ở một nơi an bình khác.

Nạn Cộng sản! Chỉ 3 tiếng thôi mà sao tôi thấy như nói lên những chuyện kinh tởm, ghê rợn, chỉ 3 tiếng thôi mà như là biểu hiệu của cả một địa ngục, âm ti tối ám, nơi có bầy quỷ sứ đầy nanh vuốt, với gươm giáo giết người không gớm tay. Nạn Cộng sản là nạn kinh khủng, hãi hùng nhất cho nhân loài. Chẳng may mà bị nạn Cộng sản là ngóc đầu lên không nổi, như sống với loài quỷ dữ, như sống với nanh vuốt yêu tinh. Chẳng may mà bị nạn Cộng sản là sẽ không còn gì cả, một thân một mình trơ trụi, tài sản rồi sẽ bị cướp hết, chưa nói đến những danh từ trừu tượng không bao giờ thấy được, không sờ mó được – mà chúng đã hứa hẹn - như tự do, dân chủ hay nhân quyền. Sống với nạn Cộng sản là cái gì của mình sẽ không còn là của mình. Một sớm một chiều, mất tiêu hết của cải và mạng sống thì như ngàn cân treo trên sợi tóc.


Rồi còn những biến chứng của nạn CS, những thứ bệnh phụ thuộc mà thiên hạ nghe qua cũng đều ghê sợ. Nào là tham ô, tham nhũng, bán nước, buôn dân, rồi nào là đầu gấu, mafia, xã hội đen, những thứ phụ tùng gớm ghiếc của Cộng sản, ngày ngày bủa giăng cuộc sống của người dân để hút máu họ làm cho cơ thể họ bị tê liệt rồi chết dần chết mòn.

Nạn đói còn có thể giải quyết trong vòng một năm vì vài tháng đầu tiên có sự trợ giúp của các quốc gia khác, rồi một năm sau, lúa trồng sẽ trổ bông sinh ra hột lúa, nuôi dân chúng, chấm dứt nạn đói. Nạn lụt thì cũng sẽ giải quyết dễ dàng, nhanh chóng, nhờ sự trợ giúp của lân bang và sự ân cần đùm bọc với lòng nhân đạo của đồng bào ở những vùng không bị nạn. Còn nạn Cộng sản là nạn chung cho cả nước, ụp xuống toàn dân, rất khó mà tiêu diệt. Con vi khuần Cộng sản đã lan tràn khắp nước, soi mòn cơ thể miền Nam suốt 37 năm nay, làm tê liệt hết những tế bào, uống hết máu trong thân thể, chỉ còn lại trơ bộ xương gầy. Nạn Cộng sản tàn hại dân chúng, làm bại họai thể xác và lụn bại tinh thần, để cho dân chúng điêu đứng, sống không ra sống mà chết thì cũng không ra chết, cứ lây lất mà sống, trước sức hoành hành của chứng bệnh Cộng sản.





Ngày trước, bệnh lao phổi – mà nhân loại phải chịu đựng trên 6000 năm - còn có thuốc Streptomycine tìm ra được vào năm 1944 để bài trừ, rồi đến sau này, bệnh Sida, một thứ bệnh nan y, đã âm thầm bách hại 42 triệu bệnh nhân trên thế giới, cũng còn có thuốc mới tìm ra để trị. Chỉ có nạn Cộng sản là không có thuốc nào để trừ khử được. Nhưng, đó là thời xưa. Thời nay, nhìn xem có chế độ độc tài, vô lại nào trên thế giới mà không lần lượt sụp đổ không? Như ông bà mình nói, thiện ác đáo đầu chung hữu báo, không có điều gì ác mà tránh khỏi sự trừng phạt của Trời đất. Có ai ngờ rằng bức tường ô nhục Bá Linh - một bức tường gây ra thiệt hại cho biết bao nhiêu sinh mạng của người Đông Đức – một sớm một chiều, đã bị đập tan nát không? Điều không tưởng này trở thành sự thật, bức tường tưởng đâu rằng sẽ tồn tại vĩnh viễn, đã trở thành đống gạch vụn sau 28 năm hiện diện. Nạn Cộng sản, dù hiện thời không có thuốc trị, nhưng tôi tin rằng, đến ngày, đến giờ, đến phút nào đó mà Trời đất đã an bài, nạn Cộng sản sẽ không còn, con vi trùng Cộng sản sẽ bị tiêu diệt và rồi người dân hiền lành sẽ được sống mốt đời đáng sống, không còn nơm nớp lo sợ nữa, không sợ tiếng chó sủa, không sợ bộ bà ba đen, không sợ chiếc khăn rằn…





Thiên đạo chí công, có bàn tay của Trời đất nhúng vào thì sẽ có sự công bằng cho tất cả nhân loài. Mỗi sáng thức dậy, khoảng 06:00, tôi có thói quen đưa tay bấm cái remote control TV để xem tin tức sốt dẻo trong 24 giờ qua. Tôi chờ đợi tin sốt dẻo ở Việt Nam từ 21 năm nay, tôi mong đợi được nghe một tin sốt dẻo về Việt Nam, cũng như tin ngày 8-12-1991 báo cho thế giới biết sự tan rả của Đảng Cộng sản Liên Xô và Liên Bang Xô Viết, một tin làm nhân lọai hân hoan, vui mừng hả hê và làm sửng sốt mọi người vì không có điềm gì báo trước. Đảng CS Việt Nam rồi cũng thế thôi.





Bè lũ Cộng sản sẽ đi vào ác đạo, ba con đường tối tăm mà những kẻ gian hiểm như chúng sẽ phải gánh chịu: Đó là địa ngục, ngạ quỷ và súc sinh.

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm