Truyện Ngắn & Phóng Sự
-
Người Buôn Gió - Nhớ về một con sông đang gần cạn.
Bọn trẻ chúng tôi ngày ấy đi bơi ở bể Tăng Bạt Hổ. Phải một tuần mới có dịp đi một lần vì tiền không có. Chúng tôi cuốc bộ từ nhà đến Tăng Bạt Hổ. Đoạn đường khá dài so với bây giờ, nhưng hồi ấy đôi chân của chúng tôi không biết mệt mỏi là gì..
-
NGƯỜI TÌNH MỘT THUỞ
An sinh trưởng nơi một gia đình khá giả lại là con út trong 10 người con. An lớn lên với tình thương bao la của cha mẹ và các anh chị. Từ ngày nàng chào đời, công việc kinh doanh của Ba Má nàng phát đạt hơn,.
-
Đảo
Có chút mưa váng vất như sương, và hòn Trống tựa hồ chao nhẹ khi tàu cập bờ đón món quà rời khỏi đó. Ngoái lại không thấy khói lên. Hòn đảo lặng như không người.
-
Một ngày ở Nursing Home
. Quên bản thân, quên quyến thuộc, quên luôn cả tử thần đang rình rập, chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng vốn đã mong manh trong từng hơi thở. Tại ai ? Tại con người ? Tại xã hội hay tại ta sinh lầm thế kỹ .
-
Elena Pucillo Truong – Phòng số 3
Rất nhiều năm tôi đã sống cuộc đời này, như con chuột nằm trong bẫy. Không đủ tiền để đổi đời nên hằng ngày tôi đều phải mang lên người chiếc mặt nạ lạnh lùng..
-
Trở về - Thạch Lam (1909 - 1942)
Mùa hè năm nay, Tâm và vợ chàng về nghỉ mát ở nhà một người bạn ở vùng thôn quê. Khi người bạn mời thì Tâm nhận lời ngay, vì chàng tính được chỗ nghỉ mát suốt một tháng hè không phải mất tiền,.
-
CHỒNG TÔI
Bây giờ chàng đã quên mất cô vợ ngày ấy; thay vào đó là những cái nhìn ngẩn, nhìn ngơ cho những cô gái chân dài bất tận, không liên hệ chi với chàng, mà còn khen rối rít,“con nhỏ đó có cặp giò ngon dễ sợ!” hoặc "Cô ta có bộ ngực núi lửa". .
-
Ao quê !
Cái ao làng ngoài đầu ngõ nhà tôi rộng mênh mang như . . .biển trong mắt cậu bé mười tuổi gày gò “yểu tướng” lúc nào cũng ngơ ngác mở to nhìn “trần gian muôn mầu”..
-
Em Tôi - Phan Nhật Nam
Năm em lên ba, bố tôi bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ lên đường tập kết. Tôi hơn em sáu tuổi. Chín tuổi con nhà nghèo khôn lắm, tôi đủ khôn để thấy khuôn mặt mẹ buồn hiu hắt,.
-
Võ Phiến - Thương Hoài Ngàn Năm
Trong bốn chị em chỉ có mình Bạch là con của cha. Cả cha và mẹ Bạch đều không rõ tại sao lại thế. Có lẽ cũng không có lý do gì đích đáng; sự thắng cuộc của ông Nghĩa lần này có thể chỉ là sự ngẫu nhiên.
-
Một Lễ rửa tội - Minh Văn
“Khi nhìn vào cái xoáy con Bò là tôi hiểu ngay được tính nết của nó, con nào thì dễ bảo, con nào gan lỳ. Từ đó mà biết cách trị cho nó phải nghe mới thôi. Con Bò nào mà không chịu đi, ta bịt mắt nó lại rồi dắt theo ý mình, việc tuyên truyền chủ nghĩa Mác cũng vậy”..
-
ĐÁ NÁT VÀNG PHAI
Giữa năm 1976, từ trại Long Giao, Nguyễn bị đưa ra Bắc, cùng với các thành phần “ác ôn, có nợ máu” gồm An Ninh, Tình Báo, Chiến Tranh Chính Trị, Bộ Binh, Cảnh Sát, Tuyên Úy - toàn thứ dữ dằn dưới mắt Việt Cộng..
-
ÁNH SÁNG CUỐI ĐƯỜNG HẦM
“Mười lăm năm, biết bao nhiêu vật đổi sao dời, sợ rằng mọi vị thế đều thay đổi, nhận không ra. Hy vọng anh ấy là dân sống ở đây lâu năm thì hàng xóm láng giềng biết sẽ chỉ cho chị, hy vọng không khó lắm”..
-
Mẩu Chuyện Đứt Quãng Sau 30/4 Về Dân Học Văn Khoa_Phạm Nga
Nhớ mấy ngày đầu sau 30/4, có một ông "nón cối" thường xuất hiện ở nhà tôi. Tội nghiệp ba mẹ tôi đã tốn nhiều quà cáp, trọng vọng quá sức người bà con mới nhận lại này, chỉ mong dựa hơi cán bộ để kiếm việc làm cho con cái..
-
Tự truyện của một người vô tích sự - Nguyễn Xuân Hoàng
Tôi là đứa con thứ mười hai trong một gia đình mười ba anh chị em. Mười ba người con trong một gia đình, con số ấy đâu có nhỏ, phải không? Nhưng biết làm sao.