Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Người Chết Chưa Chôn - Lính Cà
( HNPĐ ) Bữa hổm, tui có viết một bài cùng tựa: Người Chết Chưa Chôn, kể sơ qua thân phận của một kẻ đã bị sống lưu vong, lại còn mắc phải bệnh trầm kha
( HNPĐ ) Bữa hổm, tui có viết một bài cùng tựa: Người Chết Chưa Chôn, kể sơ qua thân phận của một kẻ đã bị sống lưu vong, lại còn mắc phải bệnh trầm kha ( mà có một ông bạn khó tính nào đấy chê là viết chuyện riêng tư ), ấy thật là trong cái riêng nó đã thành cái chung. Một cái quả ung, vì cái nhân đã bị chiến tranh và tù đầy làm thối nẫu từ lâu rồi.
Nay, tui muốn nêu ra một cái chết nữa, cùng như với tui, cùng như với bao người tha phường cầu an khác, như những cái chết đã hẹn giờ. Đó là trường hợp của Ông Nguyễn Văn Hải Điếu Cầy. Ở cái nhìn khác, thì ông Nguyễn Văn Hải chưa chết, nhưng Điếu Cầy thì vừa mới được Ngụy quyền Cộng sản và chính phủ Mỹ đem chôn. Ở góc nhìn khác, thì ngược lại.
Tui không tin như lời giải thích của chính phủ Mỹ, là ông Điếu Cầy tình nguyện " bị trục xuất" nghe giống như " bị bắt buộc đi thanh niên xung phong ". Bởi lẽ, một sự thất tín, vạn sự bất tin. Người Mỹ, vốn ghét nhất tội nói dối. Nhưng đã làm điều gian dối khi bán đứng VNCH cho Tầu, Cho Cộng sản VN . Nhưng, có ý kiến của con trai ông Hải, anh Nguyển Chí Dũng đáng cho ta suy nghĩ: " Tôi có thể thấy bố tôi đóng 1 vai trò trong những thỏa thuận lớn giữa hai nước. Bố tôi thực sự là “đã được lựa chọn”. Sự lựa chọn đó là “ở tù” và “tự do lưu vong”, chứ ko phải là “tự do ở VN” và “tự do ở Mỹ”. Vốn dĩ ông đang là người không có bất cứ sự lựa chọn nào. Chính những người quan tâm, các tổ chức đấu tranh cho bố tôi đã mang lại sự lựa chọn cho ông. Vì vậy nếu nói ông bị CSVN ép phải đi nước ngoài cũng đúng, mà nói ông có ý nguyện muốn đi Mỹ cũng đúng. !"
Những dòng trên là...Chính luận. Những dòng sau này là chuyện phiếm, cứ xem là chuyện ruồi bu. Lính Cà tui bàn láo về ngoại hình của một người đã phải ra chốn nhĩ mục quan chiêm. Tiếng Mỹ hình như là ra " public ":
- Số khán giả đã hơn 1 lần xem phim Gone with the Wind đã tới mức không đếm được. Đó là một kỷ lục của kỷ lục. Một thống kê bên lề cho thấy 80% nam giới và 95% nữ giới bị mê hoặc, không phải vì cốt truyện, không phải tài diễn xuất. Mà, vì bộ râu mép, vừa trai lơ, vừa quả cảm của Clark Gable trong vai Rhett.
- Ông Thiệu thua ông Kỳ, bởi ông Thiệu không có bộ râu ( có râu đâu là để ) rất đàn ông, xen chút đểu cáng của ông Kỳ
- Ông Nguyễn Khánh, tuy không có " lý lịch đen" về chuyện tình ái, nhưng bộ râu dê không nghiêm túc của ông đã khiến cho mất điểm khi đối diện với công chúng.
Còn, lý do cho việc tui mến mộ ông Điếu Cầy. Ấy bởi bộ râu mép khinh khỉnh, cao ngạo trước cường quyền, cùng với gương mặt xương xương, với nụ cười lộ ra những chiếc răng vàng vàng, ám khói thuốc lào.
Nay, nhìn ông chân vẫn mang đôi dép nhựa, áo gió phong phanh. Nhưng hỡi ôi : Khuôn mặt mum múp vì phù thủng với " mày râu nhẫn nhụi "
Hình ảnh Điếu Cầy, với tui còn thê thảm hơn, nếu mai kia thêm vào .." Áo quần bảnh bao " !
Lính Cà ( HNPĐ )
( HNPĐ ) Bữa hổm, tui có viết một bài cùng tựa: Người Chết Chưa Chôn, kể sơ qua thân phận của một kẻ đã bị sống lưu vong, lại còn mắc phải bệnh trầm kha ( mà có một ông bạn khó tính nào đấy chê là viết chuyện riêng tư ), ấy thật là trong cái riêng nó đã thành cái chung. Một cái quả ung, vì cái nhân đã bị chiến tranh và tù đầy làm thối nẫu từ lâu rồi.
Nay, tui muốn nêu ra một cái chết nữa, cùng như với tui, cùng như với bao người tha phường cầu an khác, như những cái chết đã hẹn giờ. Đó là trường hợp của Ông Nguyễn Văn Hải Điếu Cầy. Ở cái nhìn khác, thì ông Nguyễn Văn Hải chưa chết, nhưng Điếu Cầy thì vừa mới được Ngụy quyền Cộng sản và chính phủ Mỹ đem chôn. Ở góc nhìn khác, thì ngược lại.
Tui không tin như lời giải thích của chính phủ Mỹ, là ông Điếu Cầy tình nguyện " bị trục xuất" nghe giống như " bị bắt buộc đi thanh niên xung phong ". Bởi lẽ, một sự thất tín, vạn sự bất tin. Người Mỹ, vốn ghét nhất tội nói dối. Nhưng đã làm điều gian dối khi bán đứng VNCH cho Tầu, Cho Cộng sản VN . Nhưng, có ý kiến của con trai ông Hải, anh Nguyển Chí Dũng đáng cho ta suy nghĩ: " Tôi có thể thấy bố tôi đóng 1 vai trò trong những thỏa thuận lớn giữa hai nước. Bố tôi thực sự là “đã được lựa chọn”. Sự lựa chọn đó là “ở tù” và “tự do lưu vong”, chứ ko phải là “tự do ở VN” và “tự do ở Mỹ”. Vốn dĩ ông đang là người không có bất cứ sự lựa chọn nào. Chính những người quan tâm, các tổ chức đấu tranh cho bố tôi đã mang lại sự lựa chọn cho ông. Vì vậy nếu nói ông bị CSVN ép phải đi nước ngoài cũng đúng, mà nói ông có ý nguyện muốn đi Mỹ cũng đúng. !"
Những dòng trên là...Chính luận. Những dòng sau này là chuyện phiếm, cứ xem là chuyện ruồi bu. Lính Cà tui bàn láo về ngoại hình của một người đã phải ra chốn nhĩ mục quan chiêm. Tiếng Mỹ hình như là ra " public ":
- Số khán giả đã hơn 1 lần xem phim Gone with the Wind đã tới mức không đếm được. Đó là một kỷ lục của kỷ lục. Một thống kê bên lề cho thấy 80% nam giới và 95% nữ giới bị mê hoặc, không phải vì cốt truyện, không phải tài diễn xuất. Mà, vì bộ râu mép, vừa trai lơ, vừa quả cảm của Clark Gable trong vai Rhett.
- Ông Thiệu thua ông Kỳ, bởi ông Thiệu không có bộ râu ( có râu đâu là để ) rất đàn ông, xen chút đểu cáng của ông Kỳ
- Ông Nguyễn Khánh, tuy không có " lý lịch đen" về chuyện tình ái, nhưng bộ râu dê không nghiêm túc của ông đã khiến cho mất điểm khi đối diện với công chúng.
Còn, lý do cho việc tui mến mộ ông Điếu Cầy. Ấy bởi bộ râu mép khinh khỉnh, cao ngạo trước cường quyền, cùng với gương mặt xương xương, với nụ cười lộ ra những chiếc răng vàng vàng, ám khói thuốc lào.
Nay, nhìn ông chân vẫn mang đôi dép nhựa, áo gió phong phanh. Nhưng hỡi ôi : Khuôn mặt mum múp vì phù thủng với " mày râu nhẫn nhụi "
Hình ảnh Điếu Cầy, với tui còn thê thảm hơn, nếu mai kia thêm vào .." Áo quần bảnh bao " !
Lính Cà ( HNPĐ )
Người Chết Chưa Chôn - Lính Cà
( HNPĐ ) Bữa hổm, tui có viết một bài cùng tựa: Người Chết Chưa Chôn, kể sơ qua thân phận của một kẻ đã bị sống lưu vong, lại còn mắc phải bệnh trầm kha
( HNPĐ ) Bữa hổm, tui có viết một bài cùng tựa: Người Chết Chưa Chôn, kể sơ qua thân phận của một kẻ đã bị sống lưu vong, lại còn mắc phải bệnh trầm kha ( mà có một ông bạn khó tính nào đấy chê là viết chuyện riêng tư ), ấy thật là trong cái riêng nó đã thành cái chung. Một cái quả ung, vì cái nhân đã bị chiến tranh và tù đầy làm thối nẫu từ lâu rồi.
Nay, tui muốn nêu ra một cái chết nữa, cùng như với tui, cùng như với bao người tha phường cầu an khác, như những cái chết đã hẹn giờ. Đó là trường hợp của Ông Nguyễn Văn Hải Điếu Cầy. Ở cái nhìn khác, thì ông Nguyễn Văn Hải chưa chết, nhưng Điếu Cầy thì vừa mới được Ngụy quyền Cộng sản và chính phủ Mỹ đem chôn. Ở góc nhìn khác, thì ngược lại.
Tui không tin như lời giải thích của chính phủ Mỹ, là ông Điếu Cầy tình nguyện " bị trục xuất" nghe giống như " bị bắt buộc đi thanh niên xung phong ". Bởi lẽ, một sự thất tín, vạn sự bất tin. Người Mỹ, vốn ghét nhất tội nói dối. Nhưng đã làm điều gian dối khi bán đứng VNCH cho Tầu, Cho Cộng sản VN . Nhưng, có ý kiến của con trai ông Hải, anh Nguyển Chí Dũng đáng cho ta suy nghĩ: " Tôi có thể thấy bố tôi đóng 1 vai trò trong những thỏa thuận lớn giữa hai nước. Bố tôi thực sự là “đã được lựa chọn”. Sự lựa chọn đó là “ở tù” và “tự do lưu vong”, chứ ko phải là “tự do ở VN” và “tự do ở Mỹ”. Vốn dĩ ông đang là người không có bất cứ sự lựa chọn nào. Chính những người quan tâm, các tổ chức đấu tranh cho bố tôi đã mang lại sự lựa chọn cho ông. Vì vậy nếu nói ông bị CSVN ép phải đi nước ngoài cũng đúng, mà nói ông có ý nguyện muốn đi Mỹ cũng đúng. !"
Những dòng trên là...Chính luận. Những dòng sau này là chuyện phiếm, cứ xem là chuyện ruồi bu. Lính Cà tui bàn láo về ngoại hình của một người đã phải ra chốn nhĩ mục quan chiêm. Tiếng Mỹ hình như là ra " public ":
- Số khán giả đã hơn 1 lần xem phim Gone with the Wind đã tới mức không đếm được. Đó là một kỷ lục của kỷ lục. Một thống kê bên lề cho thấy 80% nam giới và 95% nữ giới bị mê hoặc, không phải vì cốt truyện, không phải tài diễn xuất. Mà, vì bộ râu mép, vừa trai lơ, vừa quả cảm của Clark Gable trong vai Rhett.
- Ông Thiệu thua ông Kỳ, bởi ông Thiệu không có bộ râu ( có râu đâu là để ) rất đàn ông, xen chút đểu cáng của ông Kỳ
- Ông Nguyễn Khánh, tuy không có " lý lịch đen" về chuyện tình ái, nhưng bộ râu dê không nghiêm túc của ông đã khiến cho mất điểm khi đối diện với công chúng.
Còn, lý do cho việc tui mến mộ ông Điếu Cầy. Ấy bởi bộ râu mép khinh khỉnh, cao ngạo trước cường quyền, cùng với gương mặt xương xương, với nụ cười lộ ra những chiếc răng vàng vàng, ám khói thuốc lào.
Nay, nhìn ông chân vẫn mang đôi dép nhựa, áo gió phong phanh. Nhưng hỡi ôi : Khuôn mặt mum múp vì phù thủng với " mày râu nhẫn nhụi "
Hình ảnh Điếu Cầy, với tui còn thê thảm hơn, nếu mai kia thêm vào .." Áo quần bảnh bao " !
Lính Cà ( HNPĐ )