Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Ông Hàng Xóm Da Đen - Đồ Ngu
Cách đây có khoảng hơn 20 năm, vào hôm dọn nhà đến đây, vợ tôi chạy vào, giọng có vẻ mất bình tĩnh:
- Anh ơi, có một ông Mỹ đen bấm chuông ngoài cổng!
Tôi vừa phủi bụi, vừa chạy ra, cảm giác thảng thốt, cha này quá cao to, mặt đen bóng nhưng bình tĩnh ngay khi thấy trên tay ông có một bó hoa.
Câu hỏi đầu tiên bằng tiếng Hoa:
- Ông là người Trung Quốc?
Tôi chối ngay, cũng bằng tiếng Hoa:
– Không, tôi là người Việt Nam.
Bỗng tôi nghe tiếng hét cuả Ông:
- Trời ơi!
Ông ôm mặt, khóc nức nở, rồi nói giọng y hết như người Việt .
- Tao xin lỗi, ngày vui cuả mày mà tao lại đến đây khóc, trời ơi, Việt Nam - Em ơi, Em Hoa ơi... ( Đứng lặng một lúc ) cho Tao gửi lời chào mừng cả nhà mày…
Ông bỗng dí dỏm:
-Mày mua được cái nhà này là nhờ tao đấy ( Là vì ông nghĩ người chủ trước là người da trắng, không thích ông nên bán cho tôi...)
- Sao vậy?
Ông chỉ vào ngôi nhà khá lớn có mái ngói đỏ bên phải:
- Thôi, Tao về cho mày làm việc. ( Vưà đi vưà huýt gió, thế là từ nay ta có "đồng hương" rồi ! )
Ông đi vài bước rồi quay lại chỉ vào cái sẹo dài trên cánh tay cuả tôi giọng buồn buồn:
- Mày bị thương hả? Tôi gật.
- Trận nào thế?
- Rừng Sát
- Năm nào thế?
– 1968
- Sao lại thế này, quả đất sao hẹp như thế này, có phải trận Phước Tân đó không?
(
Phước Tân là một xã cực nam cuả quận Nhà Bè, có một con sông nhỏ nước
xanh ngắt, bên kia sông là nới đóng quân cuả một Tiểu đoàn Địa Phương
Quân. Cách đó không xa là một Căn cứ hoả lực Blue River (Người đặt tên
cho nó chắc lấy ý của nhành sông có mầu xanh?) và một đơn vị Biệt Kích.
Hàng ngày, một chiếc trực thăng, hộ tống bởi một chiếc Cobra đem những
toán Biệt kích đổ xuống khắp vùng trong tầm tác xạ cuả những khẩu pháo
155, 175 ly rồi hàng đêm người ta nghe được những tiếng gầm rú cuả nhưng
cây pháo ấy . . .
Cũng từ ngày có sự hiện diện cuả căn cứ Blue River, cái xã nghèo Phước Tân đã thay da dổi thịt, quán xá, hộp đêm mọc lên như nấm, hàng đêm những chiếc váy ngắn dài, có lẫn những chiếc áo dài đủ mầu, xuất hiện cùng với tiếng súng đại bác xé trời.
[ Các bà, chắc có vị lại chép miệng đoán rằng: Thằng cha “nhà văn” hạng bét này khi mở đầu đã “show” ra cái nhân vật: một quân nhân Mỹ, lẽ dĩ nhiên là ông Mỹ Đen Hàng Xóm, lẽ dĩ nhiên đóng quân tại căn cứ Blue River, khi được xả trại ra ngoài phố chén chú chén anh rồi gặp cô Hoa rồi hai người yêu nhau, thề thốt...Có bà chắc còn đi xa hơn là cho cô Hoa bị gia đình cổ phản đối mạnh mẽ vì người cô yêu là một thằng Mỹ Đen, mặt thì đen ngòm như củ tam thất, thân thể như con trâu nước, môi đỏ au, hàm răng trắng nhởn. Có bà lắm chuyện còn có thể thêu dệt là cô Hoa, một người con có hiếu lại đứng giữa cái ngã ba định mệnh, một bên là người cô yêu, một bên là sự khắt khe cuả đấng sinh thành. . . Cô chọn cái chết để lại cho Ông Mỹ một cô con gái. . . Rồi Ông Mỹ này ôm cái hận thiên thu về nước, ông mua căn nhà mà việc đầu tiên, ông phá cái mái nhà cũ, để lợp bằng ngói đỏ, để nhớ đến những mái nhà dưới những hàng cau mà bước chân hành quân ông đã đi qua. . .]
Nhưng bi kịch đâu có "nên thơ " như vậy. Mời các bạn hãy theo chân của tôi...
. . . Tôi sẽ không kể cho bạn nghe cái bối cảnh chính trị cuả cuộc Tổng Tấn Công Mậu Thân đâu, chỉ tóm tắt thu nhỏ vào cái đồn Điạ phương Quân trong đêm hưu chiến đã bị Cộng Quân dùng biển người tràn ngập, mà đơn vị Trinh Sát cuả tôi được lênh giải toả. Tôi chép miệng cùng với ý nghĩ sau khi nghe Đại tá Trung Đoàn Trưởng, có gốc Nhảy Dù ban lệnh hành quân “Giải toả cái mẹ gì nữa, đường đến đồn Phước Tân là con đường độc đạo. Việt Cộng là bọn gian manh với chiến thuật công đồn đả viện thì một nhúm người như thế này, không bõ cho chúng dắt răng.."
Nhưng
tôi đã lầm, và chắc bọn VC đã lầm khi đánh dồn Phước Tân là sự phản ứng
rất nhanh chóng và hữu hiệu cuả Căn cứ hoả lực Blue River: Sau khi tắm
máu " Đồn địch" xong, vưà rút quân ra thì những quả pháo dội dữ dội ập
xuống quanh đồn . . Khi đoàn trực thăng cuả không lực VNCH thả đơn vị
Trinh Sát xuống cánh đồng ngập nước phiá Nam. Trong ánh sáng rõ như ban
ngày cuả đạn pháo sáng, của Hoả Long trên trời. Sáng đến nỗi tôi có thể
nhìn thấy xác Cộng nằm la liệt . .
Trước mặt tôi là một bãi tử thi
cuả quân nhân trú phòng. Có rất nhiều phụ nữ là vợ con cuả các người
này, cả xác cuả vị Tiểu Đoàn Trưởng nằm gối đầu trên khẩu Colt 45...
Có những tiếng khóc xé lòng cuả những đưá bé mà, chỉ vài giờ trước vẫn còn sống hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ. . .
Sau này gặp ông Hàng Xóm Da Đen tôi mới biết một trong những đứa trẻ nạn nhân trong đêm VC tàn sát đồn Phước Tân ấy, còn sống sót, có một cháu gái, người này là con cuả Hoa. . .
Khi
tôi sang nhà ông chơi, ông chỉ vào bàn thờ một người con gái mặc áo dài
trắng, bên dưới có một bức hình cuả một quân nhân Việt Nam. Tôi ngạc
nhiên:
- Ai đây?
Trả lời:
- Chồng của Hoa
- Thế ông không phải là chồng cuả nàng sao? Hèn gì con Quỳnh Hoa. . .
- Nó không mang mầu da “củ súng” cuả tôi chứ gì? Tôi yêu Hoa, yêu say đắm nhưng tôi và em chưa hề chung chăn chung chiếu lần nào. Mỗi lần tôi chạm vào vai nàng. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra : Em xin lỗi, em không thể, em và Tùng yêu nhau khi một đứa đang học Gia Long, và một đứa vừa thi trượt Tú Tài. Cái hôm Tùng báo: Thế là anh phải đi khoá Hạ Sĩ Quan rồi. . . Rồi chuyện chúng mình làm sao ? . Hoa gay gắt: “Sao với trăng gì cả, thời này con gái ai chả muốn cảnh Áo Hồng Ngựa Bạch...Nhưng cái anh chàng tráng sĩ trong lòng họ đâu có phải chỉ là những sĩ quan? Em sẽ bỏ cha mẹ, bỏ trường lớp theo anh đến tận chân trời góc biển. . . Rồi nàng theo chàng Trung Sĩ đến tận đồn Phước Tân này, rồi chồng nàng chết trọng trận phục kích khi nàng mới mang thai 3 tháng...
Tôi
lại phải ngừng kể, vì nếu không những giọt nước mắt trong chuyện này
nào đã ngưng chảy, nó sẽ lôi tôi vào các chi tiết cuả một bi kịch dài,
tôi lại không có tài dàn trải...
Tôi bước ra ngoài đường, đã hơn 7
giờ sáng mà cả khu phố còn tràn ngập sương mù, nhìn mái nhà cuả Ông Hàng
Xóm chỉ thấy những mảng ngói mầu đen xậm!
Đồ Ngu (HNPĐ)
Ông Hàng Xóm Da Đen - Đồ Ngu
Cách đây có khoảng hơn 20 năm, vào hôm dọn nhà đến đây, vợ tôi chạy vào, giọng có vẻ mất bình tĩnh:
- Anh ơi, có một ông Mỹ đen bấm chuông ngoài cổng!
Tôi vừa phủi bụi, vừa chạy ra, cảm giác thảng thốt, cha này quá cao to, mặt đen bóng nhưng bình tĩnh ngay khi thấy trên tay ông có một bó hoa.
Câu hỏi đầu tiên bằng tiếng Hoa:
- Ông là người Trung Quốc?
Tôi chối ngay, cũng bằng tiếng Hoa:
– Không, tôi là người Việt Nam.
Bỗng tôi nghe tiếng hét cuả Ông:
- Trời ơi!
Ông ôm mặt, khóc nức nở, rồi nói giọng y hết như người Việt .
- Tao xin lỗi, ngày vui cuả mày mà tao lại đến đây khóc, trời ơi, Việt Nam - Em ơi, Em Hoa ơi... ( Đứng lặng một lúc ) cho Tao gửi lời chào mừng cả nhà mày…
Ông bỗng dí dỏm:
-Mày mua được cái nhà này là nhờ tao đấy ( Là vì ông nghĩ người chủ trước là người da trắng, không thích ông nên bán cho tôi...)
- Sao vậy?
Ông chỉ vào ngôi nhà khá lớn có mái ngói đỏ bên phải:
- Thôi, Tao về cho mày làm việc. ( Vưà đi vưà huýt gió, thế là từ nay ta có "đồng hương" rồi ! )
Ông đi vài bước rồi quay lại chỉ vào cái sẹo dài trên cánh tay cuả tôi giọng buồn buồn:
- Mày bị thương hả? Tôi gật.
- Trận nào thế?
- Rừng Sát
- Năm nào thế?
– 1968
- Sao lại thế này, quả đất sao hẹp như thế này, có phải trận Phước Tân đó không?
(
Phước Tân là một xã cực nam cuả quận Nhà Bè, có một con sông nhỏ nước
xanh ngắt, bên kia sông là nới đóng quân cuả một Tiểu đoàn Địa Phương
Quân. Cách đó không xa là một Căn cứ hoả lực Blue River (Người đặt tên
cho nó chắc lấy ý của nhành sông có mầu xanh?) và một đơn vị Biệt Kích.
Hàng ngày, một chiếc trực thăng, hộ tống bởi một chiếc Cobra đem những
toán Biệt kích đổ xuống khắp vùng trong tầm tác xạ cuả những khẩu pháo
155, 175 ly rồi hàng đêm người ta nghe được những tiếng gầm rú cuả nhưng
cây pháo ấy . . .
Cũng từ ngày có sự hiện diện cuả căn cứ Blue River, cái xã nghèo Phước Tân đã thay da dổi thịt, quán xá, hộp đêm mọc lên như nấm, hàng đêm những chiếc váy ngắn dài, có lẫn những chiếc áo dài đủ mầu, xuất hiện cùng với tiếng súng đại bác xé trời.
[ Các bà, chắc có vị lại chép miệng đoán rằng: Thằng cha “nhà văn” hạng bét này khi mở đầu đã “show” ra cái nhân vật: một quân nhân Mỹ, lẽ dĩ nhiên là ông Mỹ Đen Hàng Xóm, lẽ dĩ nhiên đóng quân tại căn cứ Blue River, khi được xả trại ra ngoài phố chén chú chén anh rồi gặp cô Hoa rồi hai người yêu nhau, thề thốt...Có bà chắc còn đi xa hơn là cho cô Hoa bị gia đình cổ phản đối mạnh mẽ vì người cô yêu là một thằng Mỹ Đen, mặt thì đen ngòm như củ tam thất, thân thể như con trâu nước, môi đỏ au, hàm răng trắng nhởn. Có bà lắm chuyện còn có thể thêu dệt là cô Hoa, một người con có hiếu lại đứng giữa cái ngã ba định mệnh, một bên là người cô yêu, một bên là sự khắt khe cuả đấng sinh thành. . . Cô chọn cái chết để lại cho Ông Mỹ một cô con gái. . . Rồi Ông Mỹ này ôm cái hận thiên thu về nước, ông mua căn nhà mà việc đầu tiên, ông phá cái mái nhà cũ, để lợp bằng ngói đỏ, để nhớ đến những mái nhà dưới những hàng cau mà bước chân hành quân ông đã đi qua. . .]
Nhưng bi kịch đâu có "nên thơ " như vậy. Mời các bạn hãy theo chân của tôi...
. . . Tôi sẽ không kể cho bạn nghe cái bối cảnh chính trị cuả cuộc Tổng Tấn Công Mậu Thân đâu, chỉ tóm tắt thu nhỏ vào cái đồn Điạ phương Quân trong đêm hưu chiến đã bị Cộng Quân dùng biển người tràn ngập, mà đơn vị Trinh Sát cuả tôi được lênh giải toả. Tôi chép miệng cùng với ý nghĩ sau khi nghe Đại tá Trung Đoàn Trưởng, có gốc Nhảy Dù ban lệnh hành quân “Giải toả cái mẹ gì nữa, đường đến đồn Phước Tân là con đường độc đạo. Việt Cộng là bọn gian manh với chiến thuật công đồn đả viện thì một nhúm người như thế này, không bõ cho chúng dắt răng.."
Nhưng
tôi đã lầm, và chắc bọn VC đã lầm khi đánh dồn Phước Tân là sự phản ứng
rất nhanh chóng và hữu hiệu cuả Căn cứ hoả lực Blue River: Sau khi tắm
máu " Đồn địch" xong, vưà rút quân ra thì những quả pháo dội dữ dội ập
xuống quanh đồn . . Khi đoàn trực thăng cuả không lực VNCH thả đơn vị
Trinh Sát xuống cánh đồng ngập nước phiá Nam. Trong ánh sáng rõ như ban
ngày cuả đạn pháo sáng, của Hoả Long trên trời. Sáng đến nỗi tôi có thể
nhìn thấy xác Cộng nằm la liệt . .
Trước mặt tôi là một bãi tử thi
cuả quân nhân trú phòng. Có rất nhiều phụ nữ là vợ con cuả các người
này, cả xác cuả vị Tiểu Đoàn Trưởng nằm gối đầu trên khẩu Colt 45...
Có những tiếng khóc xé lòng cuả những đưá bé mà, chỉ vài giờ trước vẫn còn sống hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ. . .
Sau này gặp ông Hàng Xóm Da Đen tôi mới biết một trong những đứa trẻ nạn nhân trong đêm VC tàn sát đồn Phước Tân ấy, còn sống sót, có một cháu gái, người này là con cuả Hoa. . .
Khi
tôi sang nhà ông chơi, ông chỉ vào bàn thờ một người con gái mặc áo dài
trắng, bên dưới có một bức hình cuả một quân nhân Việt Nam. Tôi ngạc
nhiên:
- Ai đây?
Trả lời:
- Chồng của Hoa
- Thế ông không phải là chồng cuả nàng sao? Hèn gì con Quỳnh Hoa. . .
- Nó không mang mầu da “củ súng” cuả tôi chứ gì? Tôi yêu Hoa, yêu say đắm nhưng tôi và em chưa hề chung chăn chung chiếu lần nào. Mỗi lần tôi chạm vào vai nàng. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra : Em xin lỗi, em không thể, em và Tùng yêu nhau khi một đứa đang học Gia Long, và một đứa vừa thi trượt Tú Tài. Cái hôm Tùng báo: Thế là anh phải đi khoá Hạ Sĩ Quan rồi. . . Rồi chuyện chúng mình làm sao ? . Hoa gay gắt: “Sao với trăng gì cả, thời này con gái ai chả muốn cảnh Áo Hồng Ngựa Bạch...Nhưng cái anh chàng tráng sĩ trong lòng họ đâu có phải chỉ là những sĩ quan? Em sẽ bỏ cha mẹ, bỏ trường lớp theo anh đến tận chân trời góc biển. . . Rồi nàng theo chàng Trung Sĩ đến tận đồn Phước Tân này, rồi chồng nàng chết trọng trận phục kích khi nàng mới mang thai 3 tháng...
Tôi
lại phải ngừng kể, vì nếu không những giọt nước mắt trong chuyện này
nào đã ngưng chảy, nó sẽ lôi tôi vào các chi tiết cuả một bi kịch dài,
tôi lại không có tài dàn trải...
Tôi bước ra ngoài đường, đã hơn 7
giờ sáng mà cả khu phố còn tràn ngập sương mù, nhìn mái nhà cuả Ông Hàng
Xóm chỉ thấy những mảng ngói mầu đen xậm!
Đồ Ngu (HNPĐ)