Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Sâu bọ! - Việt Nhân
HNPĐ) Cha mẹ mỗ tôi bỏ miền Bắc vào Nam từ ngày rất sớm! Lúc đó 1945 thực lực của Hồ không là mấy, người Nhật nói với Vua Bảo Đại là cả nước chúng
(HNPĐ) Cha mẹ mỗ tôi bỏ miền Bắc vào Nam từ ngày rất sớm! Lúc đó 1945 thực lực của Hồ không là mấy, người Nhật nói với Vua Bảo Đại là cả nước chúng chỉ năm ngàn người, theo Trần Đỉnh trong Đèn Cù chính miệng Hồ nói thì khoảng năm trăm, còn tài liệu đảng lính lác của Hồ (giải phóng quân 05/1945) chưa tới trăm, thêm cũng chừng đó là đám rãi rác vòng ngoài quậy phá. Để tranh lấy quyền lực mà chúng giở trò ám sát, giết lén, các người hoạt động kháng Pháp thuộc các đảng phái Quốc Gia… Gia đình mỗ tôi bỏ đi, vì là nạn nhân của trò hèn này!
Năm 1954, có cuộc di cư của người dân miền Bắc lúc đó mỗ tôi đã ở tại Saigon, là đứa trẻ lên mười thì cũng đã nhận biết được nhiều thứ đến nay còn in trong đầu, nhớ nhất là người di cư mỗi khi nói đến lũ cộng, cái khinh miệt luôn là mấy chữ ‘sâu bọ lên làm người’ để gọi. Từ đó đến nay thời gian đủ dài cho một đời người, nhưng thấy ra với chúng vẫn chưa đủ để thành người, nhất là để thành một người Việt với văn hóa và phong cách Việt, với hơn bốn ngàn năm Văn hiến. Chúng không là thiếu mà là không có, nên chúng hành sử và thể hiện là thứ vô văn hóa!
Sâu bọ nào phải là người thì không có văn hóa làm người là đúng thôi, xin hãy cứ nhìn đi, đám trẻ cháu ngoan bác trồng hôm nay ra sao, trộm cắp lưu manh đĩ điếm, không chút tự trọng bản thân, nói gì đến cung cách làm người, còn nói đến để thể hiện được văn hóa của một người Việt Nam thì là điều không tưởng. Chúng úp mặt vào ghế của ca sĩ (Brian) Hàn Quốc vừa đặt đít ngồi mà hôn mà hít, chúng lạy và cả quỳ mọp người xuống đất để le lưỡi liếm giày tay tỷ phú (Jack Ma) Tầu cộng, cha mẹ chúng là thứ sâu bọ nên đã dạy chúng làm thế để tôn vinh thần tượng?
Hành vi như thế cho thấy chúng thiếu giáo dục để làm người có tự trọng, nhưng lại thừa cái dạy dỗ để làm kẻ nô lệ, đó là cái dễ nhận ra nơi những con người xã nghĩa, có người cho đó là do quan niệm sống ‘cứu cánh biện minh cho phương tiện’, làm gì cũng được miễn đạt được kết quả mong muốn là tốt. Nô lệ cho cái tham vọng dù có phải tráo trở gian manh, có phải chịu nhục hèn hạ cúi mình, cái kết đúng ý là trên hết, con người cộng sản không có lòng tự tôn dân tộc, thậm chí cả không danh dự bản thân, cố đạt cho bằng được tham vọng dù có bị khinh bỉ.
Không là nói quá lời, xin nhìn vào nhân cách Hồ! Trong cầu cạnh lính Mỹ OSS giúp sức, đích thân mở miệng xin dâng món gái cùng thuốc kích dục, và mặc dù cố gắng rất nhiều mà không lợi dụng được Hoa Kỳ (tám lá thư gửi Harry S Truman), Hồ quay qua Pháp mong được sự công nhận và hỗ trợ, đồng thời nhờ vào Pháp để triệt các đảng phái Quốc Gia, cuối cùng là Tầu cộng, vì muốn được bảo kê quyền bính mà ký dâng biển đảo. Ngày nay đàn em Hồ cũng một giuộc không khác, hành sử mọi rợ khiến mỗ tôi nhớ lại câu chúng từng bị gọi: Sâu bọ lên làm người.
Tháng 11/2017 tại xứ xã nghĩa có sự kiện APEC, nhà nước An Nam cộng vẫn ồn ào như lần trước về cái gọi là thành công, nhìn lại một APEC 2006 để thấy trăm phần lần này chắc chắn không gì khá hơn. Và cũng xin đừng lạc quan sảng lời lẽ ngoại giao mà Trump đã nói khi tới thăm viếng chính thức xứ xã nghĩa… Câu chuyện cuối tuần này, nói về lũ sâu bọ Ba Đình đãi tiệc các nguyên thủ APEC, bằng cách cho hầu gái bận yếm đãi khách, chiêu đãi ăn bằng miệng và cả bằng mắt, tư duy của loài sâu bọ đã làm thấp nhân cách và văn hóa người Việt.
Hôm nay đi chùa Hương…
…Em đeo dải yếm đào
Quần lĩnh áo the mới
Tay cầm nón quai thao…
Bài thơ đi chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp là một bức tranh thật đẹp tả thiếu nữ Việt, qua đó nói rất rõ về trang phục dân tộc, ngoài thì nặc áo the quần lĩnh, trong đeo dải yếm. Cái yếm của người Việt xưa, chỉ che kín từ cổ xuống đến rốn, hở vai, nách và lưng, dù cho kiểu may khác nhau, phần cổ yếm may tròn gọi yếm cổ xây, hay yếm cổ xe thì nhọn hình chữ V, nhưng cái yếm vẫn chỉ là manh vải vuông che lấy phần ngực (vú) người đàn bà con gái, với hai góc chéo đính dây để buộc sau lưng, cổ yếm cũng đính dây buộc quanh cổ, nó là thứ mặc bên trong.
Vậy yếm chỉ là một loại đồ lót, dùng chữ thời nay của dân xã nghĩa là ‘nội y’, như vậy có ý gì không khi cho đàn bà con gái Việt mặc đồ lót ra tiếp khách, mà đó lại là khách nước ngoài, không chắc chắn gì là tận tường văn hóa dân tộc Việt, được mời đến dự Gala Dinner quốc tiệc (chữ dùng của báo chí nhà nước xã nghĩa). Đàn bà con gái Việt bản tính vốn kín đáo từ lời ăn tiếng nói đến ăn mặc, nay đã buộc phải thay đổi ngược hẳn, tiếp khác lại đi mặc yếm thì đúng là thứ văn hóa mọi rợ của quân rừng rú ở hang (Pắc Bó), lõa lồ có bận cũng như không.
Chúng gọi (quốc tiệc) Gala dinner là để tri ân khách hàng, là lời cảm ơn đối tác tin cậy?! Xin hỏi chúng có cái quái gì để mà bán với buôn, hay đây lại cho thấy trong đầu lũ Ba Đình ngu dốt, suy bụng mình ra bụng người, đầu óc không qua khỏi cái thân xác cùng lỗ trôn người đàn bà, nên lấy đó để mà chiêu đãi? Đã có rồi chuyện chúng đem các cô giáo ra làm hầu gái, tiếp rượu cho cán đỏ vui chơi trong các buổi tiệc… Nhưng cái đốn mạt vô văn hóa đó khuất trong xó bếp nhà chúng thì mặc xác chúng, đây là chuyện thiên hạ nhìn vào, và đánh giá cả một dân tộc!
Chuyện hôm nay có khác gì hôm xưa, Hồ cầu cạnh sự giúp đỡ mà đem gái cùng thuốc kích dục ra mồi chài các tay lính Mỹ OSS không? Bác cháu chúng một phường cùng ý tưởng mà như nhau… Đã có người cho Hồ và thằng liếm giày tỷ phú (Jack Ma) không là người Việt, chúng là người Tung Của làm thế để hạ nhục dân Việt, nhưng còn cái vụ cho gái Việt bận đồ lót hầu tiệc của bọn Ba Đình thì nói sao đây, thằng Trọng Lú có là người Việt?
Chuyện này mỗ tôi gọi phôn hỏi một bạn cũ còn lại trong xứ, vẫn anh bạn một thời nhà giáo cả hai chế độ nay đã về hưu, anh than đây là cái tận cùng nhục nhã cho một dân tộc có bề dầy văn hóa tự hào, đi xứ người chủ tịt nước mồi chài du khách ‘đất nước tôi có nhiều gái đẹp’, nay khách tới chơi đã cho gái bận yếm ra tiếp, đây là lũ ma cô hay vô học? Chúng là cả hai!
Nghe bạn nói thế mà nhớ ngày xưa đáp lại cái sàm sỡ của lũ phương Bắc: An Nam nhất thốn thổ, bất tri kỷ nhân canh. Hồng Hà Nữ Sĩ Đoàn Thị Điểm đã trả lời bằng câu: Bắc quốc đại trượng phu, giai do thử đồ xuất. Chê rằng nước Nam có một (lỗ trôn) tất đất, không biết bao người cày, thì đại trượng phu Bắc quốc cũng bởi một chỗ ấy mà ra!
Đàn bà Việt không dễ bỡn cợt suồng sã đó là đặc tính, nay gái xã nghĩa đảng bán đi làm đĩ bốn phương, vật chơi cho thiên hạ, biết rằng Ba Đình là nhà nước ma cô, nhưng cũng phải thấy gái xã nghĩa ngày nay không còn là gái Việt. Nhục!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)
(HNPĐ) Cha mẹ mỗ tôi bỏ miền Bắc vào Nam từ ngày rất sớm! Lúc đó 1945 thực lực của Hồ không là mấy, người Nhật nói với Vua Bảo Đại là cả nước chúng chỉ năm ngàn người, theo Trần Đỉnh trong Đèn Cù chính miệng Hồ nói thì khoảng năm trăm, còn tài liệu đảng lính lác của Hồ (giải phóng quân 05/1945) chưa tới trăm, thêm cũng chừng đó là đám rãi rác vòng ngoài quậy phá. Để tranh lấy quyền lực mà chúng giở trò ám sát, giết lén, các người hoạt động kháng Pháp thuộc các đảng phái Quốc Gia… Gia đình mỗ tôi bỏ đi, vì là nạn nhân của trò hèn này!
Năm 1954, có cuộc di cư của người dân miền Bắc lúc đó mỗ tôi đã ở tại Saigon, là đứa trẻ lên mười thì cũng đã nhận biết được nhiều thứ đến nay còn in trong đầu, nhớ nhất là người di cư mỗi khi nói đến lũ cộng, cái khinh miệt luôn là mấy chữ ‘sâu bọ lên làm người’ để gọi. Từ đó đến nay thời gian đủ dài cho một đời người, nhưng thấy ra với chúng vẫn chưa đủ để thành người, nhất là để thành một người Việt với văn hóa và phong cách Việt, với hơn bốn ngàn năm Văn hiến. Chúng không là thiếu mà là không có, nên chúng hành sử và thể hiện là thứ vô văn hóa!
Sâu bọ nào phải là người thì không có văn hóa làm người là đúng thôi, xin hãy cứ nhìn đi, đám trẻ cháu ngoan bác trồng hôm nay ra sao, trộm cắp lưu manh đĩ điếm, không chút tự trọng bản thân, nói gì đến cung cách làm người, còn nói đến để thể hiện được văn hóa của một người Việt Nam thì là điều không tưởng. Chúng úp mặt vào ghế của ca sĩ (Brian) Hàn Quốc vừa đặt đít ngồi mà hôn mà hít, chúng lạy và cả quỳ mọp người xuống đất để le lưỡi liếm giày tay tỷ phú (Jack Ma) Tầu cộng, cha mẹ chúng là thứ sâu bọ nên đã dạy chúng làm thế để tôn vinh thần tượng?
Hành vi như thế cho thấy chúng thiếu giáo dục để làm người có tự trọng, nhưng lại thừa cái dạy dỗ để làm kẻ nô lệ, đó là cái dễ nhận ra nơi những con người xã nghĩa, có người cho đó là do quan niệm sống ‘cứu cánh biện minh cho phương tiện’, làm gì cũng được miễn đạt được kết quả mong muốn là tốt. Nô lệ cho cái tham vọng dù có phải tráo trở gian manh, có phải chịu nhục hèn hạ cúi mình, cái kết đúng ý là trên hết, con người cộng sản không có lòng tự tôn dân tộc, thậm chí cả không danh dự bản thân, cố đạt cho bằng được tham vọng dù có bị khinh bỉ.
Không là nói quá lời, xin nhìn vào nhân cách Hồ! Trong cầu cạnh lính Mỹ OSS giúp sức, đích thân mở miệng xin dâng món gái cùng thuốc kích dục, và mặc dù cố gắng rất nhiều mà không lợi dụng được Hoa Kỳ (tám lá thư gửi Harry S Truman), Hồ quay qua Pháp mong được sự công nhận và hỗ trợ, đồng thời nhờ vào Pháp để triệt các đảng phái Quốc Gia, cuối cùng là Tầu cộng, vì muốn được bảo kê quyền bính mà ký dâng biển đảo. Ngày nay đàn em Hồ cũng một giuộc không khác, hành sử mọi rợ khiến mỗ tôi nhớ lại câu chúng từng bị gọi: Sâu bọ lên làm người.
Tháng 11/2017 tại xứ xã nghĩa có sự kiện APEC, nhà nước An Nam cộng vẫn ồn ào như lần trước về cái gọi là thành công, nhìn lại một APEC 2006 để thấy trăm phần lần này chắc chắn không gì khá hơn. Và cũng xin đừng lạc quan sảng lời lẽ ngoại giao mà Trump đã nói khi tới thăm viếng chính thức xứ xã nghĩa… Câu chuyện cuối tuần này, nói về lũ sâu bọ Ba Đình đãi tiệc các nguyên thủ APEC, bằng cách cho hầu gái bận yếm đãi khách, chiêu đãi ăn bằng miệng và cả bằng mắt, tư duy của loài sâu bọ đã làm thấp nhân cách và văn hóa người Việt.
Hôm nay đi chùa Hương…
…Em đeo dải yếm đào
Quần lĩnh áo the mới
Tay cầm nón quai thao…
Bài thơ đi chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp là một bức tranh thật đẹp tả thiếu nữ Việt, qua đó nói rất rõ về trang phục dân tộc, ngoài thì nặc áo the quần lĩnh, trong đeo dải yếm. Cái yếm của người Việt xưa, chỉ che kín từ cổ xuống đến rốn, hở vai, nách và lưng, dù cho kiểu may khác nhau, phần cổ yếm may tròn gọi yếm cổ xây, hay yếm cổ xe thì nhọn hình chữ V, nhưng cái yếm vẫn chỉ là manh vải vuông che lấy phần ngực (vú) người đàn bà con gái, với hai góc chéo đính dây để buộc sau lưng, cổ yếm cũng đính dây buộc quanh cổ, nó là thứ mặc bên trong.
Vậy yếm chỉ là một loại đồ lót, dùng chữ thời nay của dân xã nghĩa là ‘nội y’, như vậy có ý gì không khi cho đàn bà con gái Việt mặc đồ lót ra tiếp khách, mà đó lại là khách nước ngoài, không chắc chắn gì là tận tường văn hóa dân tộc Việt, được mời đến dự Gala Dinner quốc tiệc (chữ dùng của báo chí nhà nước xã nghĩa). Đàn bà con gái Việt bản tính vốn kín đáo từ lời ăn tiếng nói đến ăn mặc, nay đã buộc phải thay đổi ngược hẳn, tiếp khác lại đi mặc yếm thì đúng là thứ văn hóa mọi rợ của quân rừng rú ở hang (Pắc Bó), lõa lồ có bận cũng như không.
Chúng gọi (quốc tiệc) Gala dinner là để tri ân khách hàng, là lời cảm ơn đối tác tin cậy?! Xin hỏi chúng có cái quái gì để mà bán với buôn, hay đây lại cho thấy trong đầu lũ Ba Đình ngu dốt, suy bụng mình ra bụng người, đầu óc không qua khỏi cái thân xác cùng lỗ trôn người đàn bà, nên lấy đó để mà chiêu đãi? Đã có rồi chuyện chúng đem các cô giáo ra làm hầu gái, tiếp rượu cho cán đỏ vui chơi trong các buổi tiệc… Nhưng cái đốn mạt vô văn hóa đó khuất trong xó bếp nhà chúng thì mặc xác chúng, đây là chuyện thiên hạ nhìn vào, và đánh giá cả một dân tộc!
Chuyện hôm nay có khác gì hôm xưa, Hồ cầu cạnh sự giúp đỡ mà đem gái cùng thuốc kích dục ra mồi chài các tay lính Mỹ OSS không? Bác cháu chúng một phường cùng ý tưởng mà như nhau… Đã có người cho Hồ và thằng liếm giày tỷ phú (Jack Ma) không là người Việt, chúng là người Tung Của làm thế để hạ nhục dân Việt, nhưng còn cái vụ cho gái Việt bận đồ lót hầu tiệc của bọn Ba Đình thì nói sao đây, thằng Trọng Lú có là người Việt?
Chuyện này mỗ tôi gọi phôn hỏi một bạn cũ còn lại trong xứ, vẫn anh bạn một thời nhà giáo cả hai chế độ nay đã về hưu, anh than đây là cái tận cùng nhục nhã cho một dân tộc có bề dầy văn hóa tự hào, đi xứ người chủ tịt nước mồi chài du khách ‘đất nước tôi có nhiều gái đẹp’, nay khách tới chơi đã cho gái bận yếm ra tiếp, đây là lũ ma cô hay vô học? Chúng là cả hai!
Nghe bạn nói thế mà nhớ ngày xưa đáp lại cái sàm sỡ của lũ phương Bắc: An Nam nhất thốn thổ, bất tri kỷ nhân canh. Hồng Hà Nữ Sĩ Đoàn Thị Điểm đã trả lời bằng câu: Bắc quốc đại trượng phu, giai do thử đồ xuất. Chê rằng nước Nam có một (lỗ trôn) tất đất, không biết bao người cày, thì đại trượng phu Bắc quốc cũng bởi một chỗ ấy mà ra!
Đàn bà Việt không dễ bỡn cợt suồng sã đó là đặc tính, nay gái xã nghĩa đảng bán đi làm đĩ bốn phương, vật chơi cho thiên hạ, biết rằng Ba Đình là nhà nước ma cô, nhưng cũng phải thấy gái xã nghĩa ngày nay không còn là gái Việt. Nhục!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)
Sâu bọ! - Việt Nhân
HNPĐ) Cha mẹ mỗ tôi bỏ miền Bắc vào Nam từ ngày rất sớm! Lúc đó 1945 thực lực của Hồ không là mấy, người Nhật nói với Vua Bảo Đại là cả nước chúng
(HNPĐ) Cha mẹ mỗ tôi bỏ miền Bắc vào Nam từ ngày rất sớm! Lúc đó 1945 thực lực của Hồ không là mấy, người Nhật nói với Vua Bảo Đại là cả nước chúng chỉ năm ngàn người, theo Trần Đỉnh trong Đèn Cù chính miệng Hồ nói thì khoảng năm trăm, còn tài liệu đảng lính lác của Hồ (giải phóng quân 05/1945) chưa tới trăm, thêm cũng chừng đó là đám rãi rác vòng ngoài quậy phá. Để tranh lấy quyền lực mà chúng giở trò ám sát, giết lén, các người hoạt động kháng Pháp thuộc các đảng phái Quốc Gia… Gia đình mỗ tôi bỏ đi, vì là nạn nhân của trò hèn này!
Năm 1954, có cuộc di cư của người dân miền Bắc lúc đó mỗ tôi đã ở tại Saigon, là đứa trẻ lên mười thì cũng đã nhận biết được nhiều thứ đến nay còn in trong đầu, nhớ nhất là người di cư mỗi khi nói đến lũ cộng, cái khinh miệt luôn là mấy chữ ‘sâu bọ lên làm người’ để gọi. Từ đó đến nay thời gian đủ dài cho một đời người, nhưng thấy ra với chúng vẫn chưa đủ để thành người, nhất là để thành một người Việt với văn hóa và phong cách Việt, với hơn bốn ngàn năm Văn hiến. Chúng không là thiếu mà là không có, nên chúng hành sử và thể hiện là thứ vô văn hóa!
Sâu bọ nào phải là người thì không có văn hóa làm người là đúng thôi, xin hãy cứ nhìn đi, đám trẻ cháu ngoan bác trồng hôm nay ra sao, trộm cắp lưu manh đĩ điếm, không chút tự trọng bản thân, nói gì đến cung cách làm người, còn nói đến để thể hiện được văn hóa của một người Việt Nam thì là điều không tưởng. Chúng úp mặt vào ghế của ca sĩ (Brian) Hàn Quốc vừa đặt đít ngồi mà hôn mà hít, chúng lạy và cả quỳ mọp người xuống đất để le lưỡi liếm giày tay tỷ phú (Jack Ma) Tầu cộng, cha mẹ chúng là thứ sâu bọ nên đã dạy chúng làm thế để tôn vinh thần tượng?
Hành vi như thế cho thấy chúng thiếu giáo dục để làm người có tự trọng, nhưng lại thừa cái dạy dỗ để làm kẻ nô lệ, đó là cái dễ nhận ra nơi những con người xã nghĩa, có người cho đó là do quan niệm sống ‘cứu cánh biện minh cho phương tiện’, làm gì cũng được miễn đạt được kết quả mong muốn là tốt. Nô lệ cho cái tham vọng dù có phải tráo trở gian manh, có phải chịu nhục hèn hạ cúi mình, cái kết đúng ý là trên hết, con người cộng sản không có lòng tự tôn dân tộc, thậm chí cả không danh dự bản thân, cố đạt cho bằng được tham vọng dù có bị khinh bỉ.
Không là nói quá lời, xin nhìn vào nhân cách Hồ! Trong cầu cạnh lính Mỹ OSS giúp sức, đích thân mở miệng xin dâng món gái cùng thuốc kích dục, và mặc dù cố gắng rất nhiều mà không lợi dụng được Hoa Kỳ (tám lá thư gửi Harry S Truman), Hồ quay qua Pháp mong được sự công nhận và hỗ trợ, đồng thời nhờ vào Pháp để triệt các đảng phái Quốc Gia, cuối cùng là Tầu cộng, vì muốn được bảo kê quyền bính mà ký dâng biển đảo. Ngày nay đàn em Hồ cũng một giuộc không khác, hành sử mọi rợ khiến mỗ tôi nhớ lại câu chúng từng bị gọi: Sâu bọ lên làm người.
Tháng 11/2017 tại xứ xã nghĩa có sự kiện APEC, nhà nước An Nam cộng vẫn ồn ào như lần trước về cái gọi là thành công, nhìn lại một APEC 2006 để thấy trăm phần lần này chắc chắn không gì khá hơn. Và cũng xin đừng lạc quan sảng lời lẽ ngoại giao mà Trump đã nói khi tới thăm viếng chính thức xứ xã nghĩa… Câu chuyện cuối tuần này, nói về lũ sâu bọ Ba Đình đãi tiệc các nguyên thủ APEC, bằng cách cho hầu gái bận yếm đãi khách, chiêu đãi ăn bằng miệng và cả bằng mắt, tư duy của loài sâu bọ đã làm thấp nhân cách và văn hóa người Việt.
Hôm nay đi chùa Hương…
…Em đeo dải yếm đào
Quần lĩnh áo the mới
Tay cầm nón quai thao…
Bài thơ đi chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp là một bức tranh thật đẹp tả thiếu nữ Việt, qua đó nói rất rõ về trang phục dân tộc, ngoài thì nặc áo the quần lĩnh, trong đeo dải yếm. Cái yếm của người Việt xưa, chỉ che kín từ cổ xuống đến rốn, hở vai, nách và lưng, dù cho kiểu may khác nhau, phần cổ yếm may tròn gọi yếm cổ xây, hay yếm cổ xe thì nhọn hình chữ V, nhưng cái yếm vẫn chỉ là manh vải vuông che lấy phần ngực (vú) người đàn bà con gái, với hai góc chéo đính dây để buộc sau lưng, cổ yếm cũng đính dây buộc quanh cổ, nó là thứ mặc bên trong.
Vậy yếm chỉ là một loại đồ lót, dùng chữ thời nay của dân xã nghĩa là ‘nội y’, như vậy có ý gì không khi cho đàn bà con gái Việt mặc đồ lót ra tiếp khách, mà đó lại là khách nước ngoài, không chắc chắn gì là tận tường văn hóa dân tộc Việt, được mời đến dự Gala Dinner quốc tiệc (chữ dùng của báo chí nhà nước xã nghĩa). Đàn bà con gái Việt bản tính vốn kín đáo từ lời ăn tiếng nói đến ăn mặc, nay đã buộc phải thay đổi ngược hẳn, tiếp khác lại đi mặc yếm thì đúng là thứ văn hóa mọi rợ của quân rừng rú ở hang (Pắc Bó), lõa lồ có bận cũng như không.
Chúng gọi (quốc tiệc) Gala dinner là để tri ân khách hàng, là lời cảm ơn đối tác tin cậy?! Xin hỏi chúng có cái quái gì để mà bán với buôn, hay đây lại cho thấy trong đầu lũ Ba Đình ngu dốt, suy bụng mình ra bụng người, đầu óc không qua khỏi cái thân xác cùng lỗ trôn người đàn bà, nên lấy đó để mà chiêu đãi? Đã có rồi chuyện chúng đem các cô giáo ra làm hầu gái, tiếp rượu cho cán đỏ vui chơi trong các buổi tiệc… Nhưng cái đốn mạt vô văn hóa đó khuất trong xó bếp nhà chúng thì mặc xác chúng, đây là chuyện thiên hạ nhìn vào, và đánh giá cả một dân tộc!
Chuyện hôm nay có khác gì hôm xưa, Hồ cầu cạnh sự giúp đỡ mà đem gái cùng thuốc kích dục ra mồi chài các tay lính Mỹ OSS không? Bác cháu chúng một phường cùng ý tưởng mà như nhau… Đã có người cho Hồ và thằng liếm giày tỷ phú (Jack Ma) không là người Việt, chúng là người Tung Của làm thế để hạ nhục dân Việt, nhưng còn cái vụ cho gái Việt bận đồ lót hầu tiệc của bọn Ba Đình thì nói sao đây, thằng Trọng Lú có là người Việt?
Chuyện này mỗ tôi gọi phôn hỏi một bạn cũ còn lại trong xứ, vẫn anh bạn một thời nhà giáo cả hai chế độ nay đã về hưu, anh than đây là cái tận cùng nhục nhã cho một dân tộc có bề dầy văn hóa tự hào, đi xứ người chủ tịt nước mồi chài du khách ‘đất nước tôi có nhiều gái đẹp’, nay khách tới chơi đã cho gái bận yếm ra tiếp, đây là lũ ma cô hay vô học? Chúng là cả hai!
Nghe bạn nói thế mà nhớ ngày xưa đáp lại cái sàm sỡ của lũ phương Bắc: An Nam nhất thốn thổ, bất tri kỷ nhân canh. Hồng Hà Nữ Sĩ Đoàn Thị Điểm đã trả lời bằng câu: Bắc quốc đại trượng phu, giai do thử đồ xuất. Chê rằng nước Nam có một (lỗ trôn) tất đất, không biết bao người cày, thì đại trượng phu Bắc quốc cũng bởi một chỗ ấy mà ra!
Đàn bà Việt không dễ bỡn cợt suồng sã đó là đặc tính, nay gái xã nghĩa đảng bán đi làm đĩ bốn phương, vật chơi cho thiên hạ, biết rằng Ba Đình là nhà nước ma cô, nhưng cũng phải thấy gái xã nghĩa ngày nay không còn là gái Việt. Nhục!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)