Kinh Đời
Sự ngây thơ tội lỗi
Những người ngây thơ tin rằng đất nước không cần chi tiền cho quốc phòng, không cần chiến tranh tiêu diệt khủng bố. Sống hiền lành, không hại ai thì không ai làm hại mình. Nhưng họ không biết rằng, họ có hòa bình là vì họ đủ sức đè bẹp bất kỳ kẻ nào tấn công họ. Cái đó gọi là “sức mạnh răn đe”. Bạn chỉ có hòa bình khi kẻ thù không dám gây chiến với bạn. Còn để không có kẻ thù, không có người ghét mình? Ở thiên đàng chứ không phải ở thế giới này.
Những người ngây thơ tin rằng đất nước của họ phải bao cấp toàn bộ giáo dục, y tế, phải có trợ cấp thất nghiệp thiệt cao, phải theo đuổi xã hội chủ nghĩa. Họ quên rằng đó là cái nôi của chủ nghĩa cộng sản. Họ không biết rằng Venezuela đã tàn mạt như thế nào khi chuyển tư hữu thành công hữu.
Những người ngây thơ tin rằng người giàu phải chia lại của cải cho người nghèo vì người giàu đã lấy đi tiền của người nghèo. Mà họ không biết chuyện thằng mập và thằng ốm, thằng mập nó mập không có nghĩa là nhờ giành đồ ăn của thằng ốm.
Những người ngây thơ muốn một xã hội không có khoảng cách giàu nghèo. Họ không biết rằng xã hội đó không có khoảng cách giàu nghèo vì họ chia rất đều sự nghèo khó.
Những người ngây thơ tin rằng Fidel Castro là một người hùng của Cuba. Vâng, họ chưa bao giờ nghe chuyện của người Cuba vượt biên kể lại. Chưa từng sống 1 ngày như người dân thực sự ở Cuba.
Những người ngây thơ tin rằng bản thân mình tốt lên là được, là xã hội nó sẽ tốt lên. Cái dây chuyền nó ra sản phẩm dỏm, thì bạn có tay nghề giỏi trong dây chuyền đó thì đầu ra vẫn là đồ dỏm. Cái nền giáo dục tệ hại thì con bạn có là Bill Gates học mười mấy năm cũng bị dốt mà thôi.
Những người ngây thơ tin rằng đường lối là đúng đắn, chỉ có những người thực hiện là làm sai. Mà họ không nghĩ rằng những kẻ làm sai đó đưa ra đường lối đó chứ đâu ra.
Những người ngây thơ tin rằng thấy cái xấu thì cũng không nên nói làm gì, tu thân là đủ, kẻo mang khẩu nghiệp. Nhưng con thỏ sẽ không biết ơn sự im lặng của bạn khi nó bị con cáo bắt ăn thịt đâu.
Những người ngây thơ tin rằng sống yên ổn, có công việc, có thu nhập, ăn chơi thoải mái là được. Chuyện xã hội kệ nó. Nhưng bất công nó sẽ biết đường mà tránh họ ra à? Những thằng bệnh hoạn sẽ chừa con bạn ra không đụng vào? Đồ ăn sẽ tự làm sạch hóa chất? Trộm cướp sẽ né bạn?
Khi những người ngây thơ đó xuống đường ở Mỹ biểu tình chống chiến tranh Việt Nam, rồi vào quốc hội chống lại chính sách của chính phủ, họ đã giết rất rất nhiều người ở Việt Nam.
Khi những người ngây thơ đó ở VIệt Nam chửi con cái họ là phản động khi con cái họ nói về thực trạng xã hội, họ đã giúp một tay để những bất công đó lan rộng hơn.
Khi những người ngây thơ đó mở miệng ca ngợi ông Hồ, họ đã giúp giữ cái vòng kim cô của Trung Quốc trên đầu dân Việt.
Khi những người ngây thơ đó chửi những người biểu tình cho là rảnh, là ngu, họ đã giữ bản thân họ và nhiều người khác ở trong kiếp sống nô lệ.
Khi những người ngây thơ đó choàng cái khăn trùm lên đầu để biểu thị sự ủng hộ với Hồi giáo, họ đã tiếp sức cho sự áp bức phụ nữ vì nguồn gốc của việc trùm đầu đó là do người ta cho rằng mái tóc của phụ nữ cám dỗ đàn ông gây ra tội lỗi.
Khi những người ngây thơ đó ngậm tăm khi thấy chuyện bất bình, họ đã lan truyền sự vô cảm trong xã hội. Họ đã đồng lõa với tội ác.
SỰ NGÂY THƠ CHƯA BAO GIỜ LÀ VÔ TỘI.
Sưu Tầm
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Sự ngây thơ tội lỗi
Những người ngây thơ tin rằng đất nước không cần chi tiền cho quốc phòng, không cần chiến tranh tiêu diệt khủng bố. Sống hiền lành, không hại ai thì không ai làm hại mình. Nhưng họ không biết rằng, họ có hòa bình là vì họ đủ sức đè bẹp bất kỳ kẻ nào tấn công họ. Cái đó gọi là “sức mạnh răn đe”. Bạn chỉ có hòa bình khi kẻ thù không dám gây chiến với bạn. Còn để không có kẻ thù, không có người ghét mình? Ở thiên đàng chứ không phải ở thế giới này.
Những người ngây thơ tin rằng đất nước của họ phải bao cấp toàn bộ giáo dục, y tế, phải có trợ cấp thất nghiệp thiệt cao, phải theo đuổi xã hội chủ nghĩa. Họ quên rằng đó là cái nôi của chủ nghĩa cộng sản. Họ không biết rằng Venezuela đã tàn mạt như thế nào khi chuyển tư hữu thành công hữu.
Những người ngây thơ tin rằng người giàu phải chia lại của cải cho người nghèo vì người giàu đã lấy đi tiền của người nghèo. Mà họ không biết chuyện thằng mập và thằng ốm, thằng mập nó mập không có nghĩa là nhờ giành đồ ăn của thằng ốm.
Những người ngây thơ muốn một xã hội không có khoảng cách giàu nghèo. Họ không biết rằng xã hội đó không có khoảng cách giàu nghèo vì họ chia rất đều sự nghèo khó.
Những người ngây thơ tin rằng Fidel Castro là một người hùng của Cuba. Vâng, họ chưa bao giờ nghe chuyện của người Cuba vượt biên kể lại. Chưa từng sống 1 ngày như người dân thực sự ở Cuba.
Những người ngây thơ tin rằng bản thân mình tốt lên là được, là xã hội nó sẽ tốt lên. Cái dây chuyền nó ra sản phẩm dỏm, thì bạn có tay nghề giỏi trong dây chuyền đó thì đầu ra vẫn là đồ dỏm. Cái nền giáo dục tệ hại thì con bạn có là Bill Gates học mười mấy năm cũng bị dốt mà thôi.
Những người ngây thơ tin rằng đường lối là đúng đắn, chỉ có những người thực hiện là làm sai. Mà họ không nghĩ rằng những kẻ làm sai đó đưa ra đường lối đó chứ đâu ra.
Những người ngây thơ tin rằng thấy cái xấu thì cũng không nên nói làm gì, tu thân là đủ, kẻo mang khẩu nghiệp. Nhưng con thỏ sẽ không biết ơn sự im lặng của bạn khi nó bị con cáo bắt ăn thịt đâu.
Những người ngây thơ tin rằng sống yên ổn, có công việc, có thu nhập, ăn chơi thoải mái là được. Chuyện xã hội kệ nó. Nhưng bất công nó sẽ biết đường mà tránh họ ra à? Những thằng bệnh hoạn sẽ chừa con bạn ra không đụng vào? Đồ ăn sẽ tự làm sạch hóa chất? Trộm cướp sẽ né bạn?
Khi những người ngây thơ đó xuống đường ở Mỹ biểu tình chống chiến tranh Việt Nam, rồi vào quốc hội chống lại chính sách của chính phủ, họ đã giết rất rất nhiều người ở Việt Nam.
Khi những người ngây thơ đó ở VIệt Nam chửi con cái họ là phản động khi con cái họ nói về thực trạng xã hội, họ đã giúp một tay để những bất công đó lan rộng hơn.
Khi những người ngây thơ đó mở miệng ca ngợi ông Hồ, họ đã giúp giữ cái vòng kim cô của Trung Quốc trên đầu dân Việt.
Khi những người ngây thơ đó chửi những người biểu tình cho là rảnh, là ngu, họ đã giữ bản thân họ và nhiều người khác ở trong kiếp sống nô lệ.
Khi những người ngây thơ đó choàng cái khăn trùm lên đầu để biểu thị sự ủng hộ với Hồi giáo, họ đã tiếp sức cho sự áp bức phụ nữ vì nguồn gốc của việc trùm đầu đó là do người ta cho rằng mái tóc của phụ nữ cám dỗ đàn ông gây ra tội lỗi.
Khi những người ngây thơ đó ngậm tăm khi thấy chuyện bất bình, họ đã lan truyền sự vô cảm trong xã hội. Họ đã đồng lõa với tội ác.
SỰ NGÂY THƠ CHƯA BAO GIỜ LÀ VÔ TỘI.
Sưu Tầm