Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

Tâm sự cùng bạn đọc - Việt Nhân

(HNPĐ) Thân gửi đến bạn đọc Haingoaiphiemdam – Và riêng cho ông: Nguoiviettudo.


Đến cái tuổi mà bước chân trên con đường đời đã mỏi, thì ngay cả những gì lý tưởng cao đẹp cũng đành tạm gác sang bên, đó là lúc thấm nhất cái câu lực bất tòng tâm. Việt Nhân tôi dạo này là thế, vẫn phải thường ngưng ngang công việc, vì cái quý nhất là sức khỏe, nay theo thời gian đã không còn ở lại với mình được mấy.

Cái thú ham viết ưa đọc từ ngày còn nhỏ, nay cái laptop chỉ cách một tay với phải đành lơ, cái quy luật của tạo hóa, cái vô thường của kiếp người là vậy. Có cố gắng lắm sau những ngày ấy, lúc tay chạm lại bàn phím là gõ liên hồi không khác kẻ ăn trả bữa cho cơn ốm, cái vui như lại đến, sức sống như lại về. Nhưng rồi cũng đến lúc, cảm giác buồn chán buông xuôi nghe đậm hơn!

Vẫn biết hãy nên tử tế với chính mình, rửa tay gạt bỏ tất cả, tìm lấy giây phút nhẹ nhàng, nhưng muốn là một chuyện còn quay lưng được với tất cả hay không lại là chuyện khác. Trong các mail những ngày qua, anh Đồ Haingoaiphiemdam, nhắn là cứ nghỉ thêm cho khỏe mọi chuyện để anh, còn Nguyên Anh bên Quyenduocbiet, lại mong người bạn già sẽ lại bước đều cho bạn trẻ theo cùng, tuy ý có khác nhưng đều là vì yêu quý. Cả bạn bên kia đại dương, Lộc của Namuctuanbao, đã reo khi thấy Việt Nhân lại gõ phím!

Đã theo công việc viết lách, mấy ai chịu buông bút lúc tuổi già đó là cái nét hay… Việt Nhân tôi cũng mong được vậy, góp những bài báo cùng các bạn đấu tranh, khi quê nhà còn quỷ đỏ, mai kia nếu may mắn được nhìn đất nước quang phục, thì lại bằng thơ văn cùng nhau ca ngợi quê hương. Tiếng Việt mình âm vần tự nó đã là thơ là nhạc, lại dồi dào dư cho ta diễn đạt… Còn đây biết bao thơ văn êm như tơ, mượt như nhung của người đi trước, mà kẻ đến sau khi đọc lòng phải xuyến xao.

Tiếng Việt mà Việt Nhân tôi nói đây, nó mang cái trau chuốt của dân tràng an văn chương lịch duyệt, đến cái dịu dàng cổ kính mê đắm lòng người, và cùng là cái mộc mạc chân thành kết nối yêu thương, đó là tiếng Việt của ba miền Bắc Trung Nam. Trước khi cả nước bị nhuộm đỏ, đất phương Nam không phân biệt tiếng nói vùng miền, nơi đây được nghe đủ giọng ba miền, tất cả đã sống chung một nhà thân ái, văn chương bất luận tác giả miền nào, vẫn được trân trọng.

Biến cố tháng Tư! Dân miền Nam được biết đến một thứ tiếng Việt khác, tiếng của bên thắng cuộc, dị ứng người nghe mà bị miệt thị là thứ chữ nghĩa Việt cộng, có cả gọi là tiếng của người miền Bắc. Gọi là của người Bắc xin không đồng ý, tiếng Việt trong sáng của Tự Lực Văn Đoàn những năm 1930, hay tiếng Việt thanh lịch của người Hà Nội trước 1954, đem so đọ với thứ tiếng Việt cộng thô ráp tối nghĩa, tuy cũng từ miền Bắc, nhưng khác nhau một trời một vực.

Chính xác đó là chữ nghĩa của dân xã nghĩa, của Hồ Pắc bó, của lũ khỉ Trường Sơn, thứ chữ nghĩa (cả nói lẫn viết) của dân thất học bần nông, từ 1954 có được miền Bắc, chúng giết chết tiếng Việt lúc ấy đã rất trong sáng, thay bằng thứ tiếng lai tạp học từ Tầu cộng. Những: Lễ tân, tham quan, đăng ký, hoành tráng, quán triệt, chiếu cố, triển khai… Chúng ồn ào nói, nhưng hỏi nghĩa thì ú ớ!

Trong ngôn ngữ Việt từ gốc Hán trước kia cũng có, nhưng không vay mượn bừa bãi mà là chọn lọc, được dùng với cách viết và nói của người Việt, khác với chữ nghĩa Việt cộng. Người miền Nam có chữ lẹ, miền Bắc có chữ nhanh, nhưng đám nón cối dép râu cứ mở miệng ra là ‘khẩn trương’, đó là thứ chữ nghĩa ngu dốt, mà nhiều người (như ông nguoiviettudo) gọi là rác rưởi. Với chúng tiếng Hán thì dùng bừa, ngay tiếng Việt thuần chúng nói cũng có đúng đâu!

Chữ cụ thể (tính từ), đám cán ngố một ngày tháng Năm 1975 trên đường phố í ới gọi nhau xem ‘hai con chó đang cụ thể’, người Sài Gòn nghe gọi chó mắc lẹo như thế có thể cười, nhưng bệnh viện Từ Dũ mà gọi là xưởng đẻ thì buộc phải chửi thôi… Chữ nghĩa như thế còn gì là tiếng Việt! Nhớ lại ngày đầu biệt xứ nơi đất Bắc, ngẩn người với câu nói (tối nghĩa) của tên trại trưởng: Tóc các anh tốt quá, trại sẽ chiếu cố (?!). Nghe cứ như lời dọa, nhưng không chỉ đơn giản là tóc đám tù dài quá, sẽ được cho cắt (hớt) tóc!

Ngôn ngữ của một dân tộc không đứng ở một chỗ, theo thời gian nó dần được loại đi những chữ tối nghĩa hoặc thô, cùng lúc làm giầu thêm bằng những từ mới sáng nghĩa và đẹp, nhưng chuyện vậy không thấy có ở thời xã nghĩa. Tiếng Việt đã là nạn nhân của bác và đảng, sách vở văn hóa miền Bắc 1954, miền Nam 1975 đã bị truy bức, đốt phá, thay bằng thứ văn hóa xã nghĩa, không chỉ trong nước, nay tại các thư viện hải ngoại, các tác phẩm văn hóa, sách báo, tự điển của trước kia dần bị ‘biến’, để thay bằng thứ sách báo Việt cộng.

Chuyện cũng xảy ra khắp nơi, trang Wikipedia tiếng Việt của google, bằng thứ chữ nghĩa đó tuyên giáo đảng, phổ biến tất cả mọi thứ đã bị biến dạng, kể cả lịch sử được viết có lợi cho đảng bất chấp sự thật. Thứ chữ nghĩa khó nghe này bao năm rồi vẫn vậy, như tuồng nó ‘hay và đúng’ (mượn lời ông nguoiviettudo), không khác gì tên bộ trưởng giáo dục xã nghĩa, mặc người chửi, hắn (Phùng Xuân Nhạ) vẫn ‘vô tư’ phát âm sai (ngọng), như cha ông hắn hàng trăm năm trước.

Là người Việt tỵ nạn, được dạy dỗ trọn vẹn bởi nền giáo dục miền Nam trước kia, nói về chữ nghĩa Việt cộng, lên án lũ Ba Đình đã giết chết sự trong sáng của tiếng Việt, Việt Nhân tôi viết cũng khá nhiều. Các bài viết đều hướng về người dân bên quê nhà, mà thời gian hơn bốn mươi năm qua họ đã bị nhuộm hầu hết, họ đang dùng và nói thứ chữ nghĩa Việt cộng, đến với họ ta phải tìm cách để họ hiểu!

Giữa chúng ta (ít), và dân xã nghĩa (đông), đã từng có tay dư luận viên nói ngang, cho rằng cái đúng thuộc về đa số, thiểu số là kẻ sai (?!). Bảo tồn sự trong sáng cho ngôn ngữ Việt, vẫn là đang trong sự cố gắng của chúng ta, cùng lúc với sự đấu tranh cho một nước Việt không cộng sản, mà sức mạnh vẫn là trông nơi người dân trong nước. Một khi chế độ An Nam cộng sập, là lúc chúng ta phải bỏ ra hàng trăm năm để dọn đống rác chúng để lại, trong đó có chữ nghĩa Việt cộng.

Viết là để cho người dân xã nghĩa trong nước, và cho cả bọn đỏ ngày nay đang có mặt rất đông ở hải ngoại đọc, không chỉ báo mạng, mà hàng tháng, hàng tuần đều đặn đã nhiều năm qua, trên báo giấy quận Cam, các bài viết Việt Nhân tôi vẫn có chữ nghĩa Việt cộng trong đó. Để tránh người đọc (nguoiviettudo) dị ứng, mà chúng được đặt trong ‘dấu nháy’, cách này cũng tạm gọi là êm, chỉ khi gặp người khó tánh thì đành chịu coi như thân làm dâu trăm họ.

Bài viết luôn trích lời (giữ nguyên văn) của lũ Ba Đình, mục đích thì tùy lúc tùy bài, để cho phần lập luận thêm vững, hay muốn đòn phang chúng cho thêm nặng, mà trưng cả lời đồng bọn chúng thú tội. Còn đăng lại bài của Việt cộng, thấy ra không chỉ mỗi HNPĐ làm việc đó, xin đừng kết là tiếp tay cho Việt cộng, trong khi anh em lính cũ HNPĐ rõ ràng chửi cha lũ chúng, bằng lời bàn mao tôn cương, thánh thán đã kèm nơi tựa bài.

Bài đã quá dài, đến lúc phải kết thúc, phần cuối xin phép được nói riêng cùng ông Nguoiviettudo… Những gì Việt Nhân tôi tâm sự hy vọng ông đã hết bực, duy có điều lá thư ông chấm dứt bằng hai chữ ‘đang chờ’, vì sự thể bất khả kháng mà Việt Nhân tôi đã để ông chờ đúng ba tuần, cái trễ hồi âm này mong ông không phiền… Nay đến phần Việt Nhân tôi có vài điều được hỏi ông!

Người Việt Quốc gia chúng ta cái tâm quá đơn thuần, mà mắc lừa cộng sản không ít, trong đó có ngón đòn chia rẻ nghi kỵ, khiến chúng ta tiêu hao năng lực, mãi lo đối phó nhau mất hết hơi sức để đánh chúng. Còn chuyện bài vở ông đã ngưng góp tay cùng HNPĐ, thật lấy làm tiếc cho độc giả, bởi họ đã đánh giá ông rất cao, các bài của ông đăng trên HNPĐ, số lượt người xem mỗi bài không dưới năm con số (chục ngàn), ông nghĩ sao những việc này?

Chúng tôi những thằng lính cũ, thân sau cuộc chiến đã không lành lặn gì nay lại tuổi già, góp sức cùng mọi người đấu tranh, tờ điện báo HNPĐ được như ngày nay, là bằng vào tất cả cố gắng với sức mình là chính, không dựa vào bất cứ nguồn tài trợ nào, vì muốn quan điểm được độc lập (lệ thuộc kinh tế là lệ thuộc tất cả). HNPĐ dang tay đón mọi thân hữu cùng chung chí hướng, hiểu nhau tìm đến nhau, đó là cái cần vì đông tay vỗ nên bộp, như cụ Phan Tây Hồ đã từng khuyên!

Đây là lời tâm sự, không là hơn thua, và lần này rồi thôi, sẽ không bao bao giờ Việt Nhân tôi lập lại vấn đề không lấy gì làm thú vị này, nhất là đang thời điểm đất nước bên bờ vực Bắc thuộc, dân tộc phải đối mặt với họa diệt vong. Anh em chúng tôi muốn dành sức để đả Hồ diệt cộng… Kính Chào!

Việt Nhân ( HNPD )

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Tâm sự cùng bạn đọc - Việt Nhân

(HNPĐ) Thân gửi đến bạn đọc Haingoaiphiemdam – Và riêng cho ông: Nguoiviettudo.


Đến cái tuổi mà bước chân trên con đường đời đã mỏi, thì ngay cả những gì lý tưởng cao đẹp cũng đành tạm gác sang bên, đó là lúc thấm nhất cái câu lực bất tòng tâm. Việt Nhân tôi dạo này là thế, vẫn phải thường ngưng ngang công việc, vì cái quý nhất là sức khỏe, nay theo thời gian đã không còn ở lại với mình được mấy.

Cái thú ham viết ưa đọc từ ngày còn nhỏ, nay cái laptop chỉ cách một tay với phải đành lơ, cái quy luật của tạo hóa, cái vô thường của kiếp người là vậy. Có cố gắng lắm sau những ngày ấy, lúc tay chạm lại bàn phím là gõ liên hồi không khác kẻ ăn trả bữa cho cơn ốm, cái vui như lại đến, sức sống như lại về. Nhưng rồi cũng đến lúc, cảm giác buồn chán buông xuôi nghe đậm hơn!

Vẫn biết hãy nên tử tế với chính mình, rửa tay gạt bỏ tất cả, tìm lấy giây phút nhẹ nhàng, nhưng muốn là một chuyện còn quay lưng được với tất cả hay không lại là chuyện khác. Trong các mail những ngày qua, anh Đồ Haingoaiphiemdam, nhắn là cứ nghỉ thêm cho khỏe mọi chuyện để anh, còn Nguyên Anh bên Quyenduocbiet, lại mong người bạn già sẽ lại bước đều cho bạn trẻ theo cùng, tuy ý có khác nhưng đều là vì yêu quý. Cả bạn bên kia đại dương, Lộc của Namuctuanbao, đã reo khi thấy Việt Nhân lại gõ phím!

Đã theo công việc viết lách, mấy ai chịu buông bút lúc tuổi già đó là cái nét hay… Việt Nhân tôi cũng mong được vậy, góp những bài báo cùng các bạn đấu tranh, khi quê nhà còn quỷ đỏ, mai kia nếu may mắn được nhìn đất nước quang phục, thì lại bằng thơ văn cùng nhau ca ngợi quê hương. Tiếng Việt mình âm vần tự nó đã là thơ là nhạc, lại dồi dào dư cho ta diễn đạt… Còn đây biết bao thơ văn êm như tơ, mượt như nhung của người đi trước, mà kẻ đến sau khi đọc lòng phải xuyến xao.

Tiếng Việt mà Việt Nhân tôi nói đây, nó mang cái trau chuốt của dân tràng an văn chương lịch duyệt, đến cái dịu dàng cổ kính mê đắm lòng người, và cùng là cái mộc mạc chân thành kết nối yêu thương, đó là tiếng Việt của ba miền Bắc Trung Nam. Trước khi cả nước bị nhuộm đỏ, đất phương Nam không phân biệt tiếng nói vùng miền, nơi đây được nghe đủ giọng ba miền, tất cả đã sống chung một nhà thân ái, văn chương bất luận tác giả miền nào, vẫn được trân trọng.

Biến cố tháng Tư! Dân miền Nam được biết đến một thứ tiếng Việt khác, tiếng của bên thắng cuộc, dị ứng người nghe mà bị miệt thị là thứ chữ nghĩa Việt cộng, có cả gọi là tiếng của người miền Bắc. Gọi là của người Bắc xin không đồng ý, tiếng Việt trong sáng của Tự Lực Văn Đoàn những năm 1930, hay tiếng Việt thanh lịch của người Hà Nội trước 1954, đem so đọ với thứ tiếng Việt cộng thô ráp tối nghĩa, tuy cũng từ miền Bắc, nhưng khác nhau một trời một vực.

Chính xác đó là chữ nghĩa của dân xã nghĩa, của Hồ Pắc bó, của lũ khỉ Trường Sơn, thứ chữ nghĩa (cả nói lẫn viết) của dân thất học bần nông, từ 1954 có được miền Bắc, chúng giết chết tiếng Việt lúc ấy đã rất trong sáng, thay bằng thứ tiếng lai tạp học từ Tầu cộng. Những: Lễ tân, tham quan, đăng ký, hoành tráng, quán triệt, chiếu cố, triển khai… Chúng ồn ào nói, nhưng hỏi nghĩa thì ú ớ!

Trong ngôn ngữ Việt từ gốc Hán trước kia cũng có, nhưng không vay mượn bừa bãi mà là chọn lọc, được dùng với cách viết và nói của người Việt, khác với chữ nghĩa Việt cộng. Người miền Nam có chữ lẹ, miền Bắc có chữ nhanh, nhưng đám nón cối dép râu cứ mở miệng ra là ‘khẩn trương’, đó là thứ chữ nghĩa ngu dốt, mà nhiều người (như ông nguoiviettudo) gọi là rác rưởi. Với chúng tiếng Hán thì dùng bừa, ngay tiếng Việt thuần chúng nói cũng có đúng đâu!

Chữ cụ thể (tính từ), đám cán ngố một ngày tháng Năm 1975 trên đường phố í ới gọi nhau xem ‘hai con chó đang cụ thể’, người Sài Gòn nghe gọi chó mắc lẹo như thế có thể cười, nhưng bệnh viện Từ Dũ mà gọi là xưởng đẻ thì buộc phải chửi thôi… Chữ nghĩa như thế còn gì là tiếng Việt! Nhớ lại ngày đầu biệt xứ nơi đất Bắc, ngẩn người với câu nói (tối nghĩa) của tên trại trưởng: Tóc các anh tốt quá, trại sẽ chiếu cố (?!). Nghe cứ như lời dọa, nhưng không chỉ đơn giản là tóc đám tù dài quá, sẽ được cho cắt (hớt) tóc!

Ngôn ngữ của một dân tộc không đứng ở một chỗ, theo thời gian nó dần được loại đi những chữ tối nghĩa hoặc thô, cùng lúc làm giầu thêm bằng những từ mới sáng nghĩa và đẹp, nhưng chuyện vậy không thấy có ở thời xã nghĩa. Tiếng Việt đã là nạn nhân của bác và đảng, sách vở văn hóa miền Bắc 1954, miền Nam 1975 đã bị truy bức, đốt phá, thay bằng thứ văn hóa xã nghĩa, không chỉ trong nước, nay tại các thư viện hải ngoại, các tác phẩm văn hóa, sách báo, tự điển của trước kia dần bị ‘biến’, để thay bằng thứ sách báo Việt cộng.

Chuyện cũng xảy ra khắp nơi, trang Wikipedia tiếng Việt của google, bằng thứ chữ nghĩa đó tuyên giáo đảng, phổ biến tất cả mọi thứ đã bị biến dạng, kể cả lịch sử được viết có lợi cho đảng bất chấp sự thật. Thứ chữ nghĩa khó nghe này bao năm rồi vẫn vậy, như tuồng nó ‘hay và đúng’ (mượn lời ông nguoiviettudo), không khác gì tên bộ trưởng giáo dục xã nghĩa, mặc người chửi, hắn (Phùng Xuân Nhạ) vẫn ‘vô tư’ phát âm sai (ngọng), như cha ông hắn hàng trăm năm trước.

Là người Việt tỵ nạn, được dạy dỗ trọn vẹn bởi nền giáo dục miền Nam trước kia, nói về chữ nghĩa Việt cộng, lên án lũ Ba Đình đã giết chết sự trong sáng của tiếng Việt, Việt Nhân tôi viết cũng khá nhiều. Các bài viết đều hướng về người dân bên quê nhà, mà thời gian hơn bốn mươi năm qua họ đã bị nhuộm hầu hết, họ đang dùng và nói thứ chữ nghĩa Việt cộng, đến với họ ta phải tìm cách để họ hiểu!

Giữa chúng ta (ít), và dân xã nghĩa (đông), đã từng có tay dư luận viên nói ngang, cho rằng cái đúng thuộc về đa số, thiểu số là kẻ sai (?!). Bảo tồn sự trong sáng cho ngôn ngữ Việt, vẫn là đang trong sự cố gắng của chúng ta, cùng lúc với sự đấu tranh cho một nước Việt không cộng sản, mà sức mạnh vẫn là trông nơi người dân trong nước. Một khi chế độ An Nam cộng sập, là lúc chúng ta phải bỏ ra hàng trăm năm để dọn đống rác chúng để lại, trong đó có chữ nghĩa Việt cộng.

Viết là để cho người dân xã nghĩa trong nước, và cho cả bọn đỏ ngày nay đang có mặt rất đông ở hải ngoại đọc, không chỉ báo mạng, mà hàng tháng, hàng tuần đều đặn đã nhiều năm qua, trên báo giấy quận Cam, các bài viết Việt Nhân tôi vẫn có chữ nghĩa Việt cộng trong đó. Để tránh người đọc (nguoiviettudo) dị ứng, mà chúng được đặt trong ‘dấu nháy’, cách này cũng tạm gọi là êm, chỉ khi gặp người khó tánh thì đành chịu coi như thân làm dâu trăm họ.

Bài viết luôn trích lời (giữ nguyên văn) của lũ Ba Đình, mục đích thì tùy lúc tùy bài, để cho phần lập luận thêm vững, hay muốn đòn phang chúng cho thêm nặng, mà trưng cả lời đồng bọn chúng thú tội. Còn đăng lại bài của Việt cộng, thấy ra không chỉ mỗi HNPĐ làm việc đó, xin đừng kết là tiếp tay cho Việt cộng, trong khi anh em lính cũ HNPĐ rõ ràng chửi cha lũ chúng, bằng lời bàn mao tôn cương, thánh thán đã kèm nơi tựa bài.

Bài đã quá dài, đến lúc phải kết thúc, phần cuối xin phép được nói riêng cùng ông Nguoiviettudo… Những gì Việt Nhân tôi tâm sự hy vọng ông đã hết bực, duy có điều lá thư ông chấm dứt bằng hai chữ ‘đang chờ’, vì sự thể bất khả kháng mà Việt Nhân tôi đã để ông chờ đúng ba tuần, cái trễ hồi âm này mong ông không phiền… Nay đến phần Việt Nhân tôi có vài điều được hỏi ông!

Người Việt Quốc gia chúng ta cái tâm quá đơn thuần, mà mắc lừa cộng sản không ít, trong đó có ngón đòn chia rẻ nghi kỵ, khiến chúng ta tiêu hao năng lực, mãi lo đối phó nhau mất hết hơi sức để đánh chúng. Còn chuyện bài vở ông đã ngưng góp tay cùng HNPĐ, thật lấy làm tiếc cho độc giả, bởi họ đã đánh giá ông rất cao, các bài của ông đăng trên HNPĐ, số lượt người xem mỗi bài không dưới năm con số (chục ngàn), ông nghĩ sao những việc này?

Chúng tôi những thằng lính cũ, thân sau cuộc chiến đã không lành lặn gì nay lại tuổi già, góp sức cùng mọi người đấu tranh, tờ điện báo HNPĐ được như ngày nay, là bằng vào tất cả cố gắng với sức mình là chính, không dựa vào bất cứ nguồn tài trợ nào, vì muốn quan điểm được độc lập (lệ thuộc kinh tế là lệ thuộc tất cả). HNPĐ dang tay đón mọi thân hữu cùng chung chí hướng, hiểu nhau tìm đến nhau, đó là cái cần vì đông tay vỗ nên bộp, như cụ Phan Tây Hồ đã từng khuyên!

Đây là lời tâm sự, không là hơn thua, và lần này rồi thôi, sẽ không bao bao giờ Việt Nhân tôi lập lại vấn đề không lấy gì làm thú vị này, nhất là đang thời điểm đất nước bên bờ vực Bắc thuộc, dân tộc phải đối mặt với họa diệt vong. Anh em chúng tôi muốn dành sức để đả Hồ diệt cộng… Kính Chào!

Việt Nhân ( HNPD )

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm