Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Thư Cu Tí Gửi Chú Điếu Cầy - Đồ Ngu Sao Chép
( HNPĐ ) Những điều cháu viết ra đây, chú đừng tự ái mà chửi rủa rằng: " ta đây, đang bước lên đỉnh cao của sự sủng ái của thiên hạ, mày con nít con nôi dạy dỗ cái gì?
Thưa Chú,
Cháu là Tí, dân chòm xóm gọi cháu là thằng Cu Tí.
Những điều cháu viết ra đây, chú đừng tự ái mà chửi rủa rằng: " Ta đây, ta đang bước lên đỉnh cao của sự sủng mộ của thiên hạ, mày con nít con nôi dạy dỗ cái gì?"
Đừng nóng, chú Điếu Cầy! Người ta bảo, từ ông già gần đất xa trời, đến một thằng con nít như cháu, tất cả đều thích khen vuốt , chứ chẳng ai thích ý kiến ý cò. Phải không chú ?
Chú đã ở trong tù nhiều năm rồi, hàng ngày chú phải đối mặt với những khắc nghiệt của cuộc sống tù tội : Hình phạt với đói cơm, khát nước. Hình phạt với những lời mắng mỏ thô tục của mấy tên công an coi ngục.
Nay, chú đã được " giải phóng". Người thì bảo Mỹ và Cộng sản toa rập với nhau để phát vãng chú qua bên này. Đứa thì bảo chú tình nguyện để được đến vùng đất, mà từ thằng khố rách áo ôm, đến đại gia lắm của nhiều tiền. Ai cũng đều muốn tới.
Thôi thì, ai nói, mặc xác họ..
Cháu có đọc truyện Tam Quốc, cháu ngẫm nghĩ đến câu nói của văn nô Trần Lâm: " Mũi tên ở trên cung, thế tất phải bắn" . Họ dẫn chuyện: Tào Tháo đang bị bệnh nhức đầu, quân hầu đưa cái " hịch" Trần Lâm dâng Tào coi . Ôi thôi, nội dung họ Trần lôi cả tam tứ đại của Tào ra mà chửi. Tào lạnh ngắt vì giận và cũng ngay lúc đó, bệnh nhức đầu bay đi mất tiêu. Tào nghiến răng, mà rằng: "Tao mà túm được mày, tao sẽ xẻ thịt nướng barbecue cho mà xem. "
Tháo túm được Trần Lâm thiệt, trừng mắt nhìn Trần Lâm vẫn ung dung thư thái. Hỏi: " không sợ à? " Lâm nói: " Tôi giống như mũi tên trên cung, thế tất phải bắn. Chúa công giận vì tôi chửi quá hay phải không? Hãy dùng tôi đi, tôi sẽ vì chúa công mà chửi kẻ thù của ông." Tào cười, tha, hậu đãi, trọng dụng..
Đọc đến đây chú Điếu Cầy sẽ nghĩ rằng Tí tôi biết đọc tới Tam Quốc, chắc là thằng người lớn nào mớm cho. Tùy chú thôi...Tí xin nói tiếp nha chú:
Chú ở VN, đấu tranh chống bạo quyền. Đáng ca ngợi lắm, nhưng có phải ở đó, cái ranh giới giữa thù và bạn như một lần kẻ, rách ròi. Ở đó, không phải là chính quyền, là công an, tất là bạn. Phải không hả chú?
Nhưng ở đây thì khác. Bạn thù lẫn lộn, Ủng hộ và phản đối chỉ tích tắc là có thể hoán vị cho nhau. Chú hỏi: "Ai là Bạn? Những thành phần nào ủng hộ chú? " Cháu trả lời: "Tất cả những người Quốc gia đi đón chú ở phi trường LA, và những người yêu Tự Do, sống trên khắp Thế giới là bạn chú, ủng hộ chú" . Chú sẽ hỏi: "Ai là thù, những thành phần nào sẽ phản đối chú ?". Cháu sẽ trả lời: "Tất cả những người Quốc gia đi đón chú ở phi trường LA, và những người Căm thù Cộng sản, sống trên khắp Thế giới sẽ là người vất chú vào xọt rác lịch sử, sẽ quay mặt đi với chú."
Chú sẽ lại hỏi: " Sao lạ vậy, cà? "
Cháu chỉ kể 2 chuyện nhỏ của 2 người đã được ( bị ) đến trước chú:
- Người thứ nhất là bác Đoàn Viết Hoạt. Cái background của bác này thì khỏi chê, nghe nói là giáo sư tiến sĩ gì đấy. Nội cái văn phong của những bài phê phán CS, mạnh mẽ, đanh thép không khác chi hịch Trần Lâm. Dân chúng quốc nội và hải ngoại ủng hộ bác ta hết mình. Các đoàn thể nhân quyền trên khắp thế giới đều kêu gọi Cộng sản thả ngay bác ra.
Bác được ra, y như chú, thẳng một lèo đến Mỹ. Khốn nỗi, khi mới đặt chân xuống đất, bác nhìn quanh nhìn quất rồi la to: " Vợ tôi đâu ? " Ôi, chú ơi, chú có thể tưởng tượng đến cảnh rừng người, cờ xí, hôm ấy, giống như trái bóng bị cái dùi đâm mạnh...xì hơi không?
Nhưng, Dân Hải ngoại vốn dĩ đã hấp thụ nền văn minh Tây phương, họ không biểu lộ sự phẫn nộ ra mặt. Nhưng, ngay lúc ấy, chẳng ai bảo ai họ quyết định " chôn sống" bác Hoạt ngay tại phi trường !
- Người thứ hai là nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy. Bà này có bề dầy đấu tranh trong nước, trong tù kinh lắm. Nội cứ nghe bả chửi Hồ Chí Minh bằng văn chương bình dân so với thứ hịch Trần Lâm chỉ vào hạng bét ! Cộng sản không biết tính sao với một bà lắm điều này. Ở Hải ngoại ngưỡng mộ bả lắm. Có nhiều website làm logo có hình bà Thủy với hàng chữ: "Tự do cho Trần Khải Thanh Thủy." Rồi thì,. Bà Thủy cũng được mang thẳng từ nhà tù qua đây...Cuộc đón tiếp bà không có xẩy ra " sự cố" gì, nhưng, lại cái nhưng quái ác! Thay vì cảm ơn đồng bào Hải Ngoại. Bả đã vỗ ngực xưng ngay là Đảng viên Việt Tân...Rôi cám ơn đảng Việt Tân đả bảo lãnh bả qua được bến bờ Tự do !
Tội nghiệp cho người dân Hải Ngoại, cũng như đối với bác Đoàn Viết Hoạt, họ khao khát có một lãnh tụ, thấp hơn chút, là một người đồng hành trong cuộc trường chinh chống bọn độc tài Cộng sản . Họ cuồng nhiệt đó, nhưng cũng lạnh lùng ngay đó. Họ có cảm tưởng như có ai thọi ngay vào mạng mỡ của mình! Và đến nay, bả không những bị đồng bào mà cả đảng Việt Tân .."Chôn sống" bả luôn !
Qua 2 trường hợp trên, câu mà người trong nước thường dùng là: "Cho chúng nó qua Mỹ để ở đấy thiêu sống chúng" , là sai ! Nào có ai luộc, ai thiêu họ đâu chớ? Tự họ..Tự sát, đấy thôi !
Chú ạ, đấy là cháu mới kể đến có 2 người bị "chết" tức tưởi ngay sau khi đến đất tự do. Còn những cái "chết" khác, cũng " vui" lắm. Có dịp, cháu sẽ kể cho chú nghe.
Cẩn thận chú nhé...Chú đã vượt được cả một đại dương mênh mông để qua đây, chú đừng để bị chết đuối ở bãi trâu đầm, nghe chú.
Thư bất tận ngôn.
Cu Tí
Đồ Ngu sao chép
( HNPĐ )
Thưa Chú,
Cháu là Tí, dân chòm xóm gọi cháu là thằng Cu Tí.
Những điều cháu viết ra đây, chú đừng tự ái mà chửi rủa rằng: " Ta đây, ta đang bước lên đỉnh cao của sự sủng mộ của thiên hạ, mày con nít con nôi dạy dỗ cái gì?"
Đừng nóng, chú Điếu Cầy! Người ta bảo, từ ông già gần đất xa trời, đến một thằng con nít như cháu, tất cả đều thích khen vuốt , chứ chẳng ai thích ý kiến ý cò. Phải không chú ?
Chú đã ở trong tù nhiều năm rồi, hàng ngày chú phải đối mặt với những khắc nghiệt của cuộc sống tù tội : Hình phạt với đói cơm, khát nước. Hình phạt với những lời mắng mỏ thô tục của mấy tên công an coi ngục.
Nay, chú đã được " giải phóng". Người thì bảo Mỹ và Cộng sản toa rập với nhau để phát vãng chú qua bên này. Đứa thì bảo chú tình nguyện để được đến vùng đất, mà từ thằng khố rách áo ôm, đến đại gia lắm của nhiều tiền. Ai cũng đều muốn tới.
Thôi thì, ai nói, mặc xác họ..
Cháu có đọc truyện Tam Quốc, cháu ngẫm nghĩ đến câu nói của văn nô Trần Lâm: " Mũi tên ở trên cung, thế tất phải bắn" . Họ dẫn chuyện: Tào Tháo đang bị bệnh nhức đầu, quân hầu đưa cái " hịch" Trần Lâm dâng Tào coi . Ôi thôi, nội dung họ Trần lôi cả tam tứ đại của Tào ra mà chửi. Tào lạnh ngắt vì giận và cũng ngay lúc đó, bệnh nhức đầu bay đi mất tiêu. Tào nghiến răng, mà rằng: "Tao mà túm được mày, tao sẽ xẻ thịt nướng barbecue cho mà xem. "
Tháo túm được Trần Lâm thiệt, trừng mắt nhìn Trần Lâm vẫn ung dung thư thái. Hỏi: " không sợ à? " Lâm nói: " Tôi giống như mũi tên trên cung, thế tất phải bắn. Chúa công giận vì tôi chửi quá hay phải không? Hãy dùng tôi đi, tôi sẽ vì chúa công mà chửi kẻ thù của ông." Tào cười, tha, hậu đãi, trọng dụng..
Đọc đến đây chú Điếu Cầy sẽ nghĩ rằng Tí tôi biết đọc tới Tam Quốc, chắc là thằng người lớn nào mớm cho. Tùy chú thôi...Tí xin nói tiếp nha chú:
Chú ở VN, đấu tranh chống bạo quyền. Đáng ca ngợi lắm, nhưng có phải ở đó, cái ranh giới giữa thù và bạn như một lần kẻ, rách ròi. Ở đó, không phải là chính quyền, là công an, tất là bạn. Phải không hả chú?
Nhưng ở đây thì khác. Bạn thù lẫn lộn, Ủng hộ và phản đối chỉ tích tắc là có thể hoán vị cho nhau. Chú hỏi: "Ai là Bạn? Những thành phần nào ủng hộ chú? " Cháu trả lời: "Tất cả những người Quốc gia đi đón chú ở phi trường LA, và những người yêu Tự Do, sống trên khắp Thế giới là bạn chú, ủng hộ chú" . Chú sẽ hỏi: "Ai là thù, những thành phần nào sẽ phản đối chú ?". Cháu sẽ trả lời: "Tất cả những người Quốc gia đi đón chú ở phi trường LA, và những người Căm thù Cộng sản, sống trên khắp Thế giới sẽ là người vất chú vào xọt rác lịch sử, sẽ quay mặt đi với chú."
Chú sẽ lại hỏi: " Sao lạ vậy, cà? "
Cháu chỉ kể 2 chuyện nhỏ của 2 người đã được ( bị ) đến trước chú:
- Người thứ nhất là bác Đoàn Viết Hoạt. Cái background của bác này thì khỏi chê, nghe nói là giáo sư tiến sĩ gì đấy. Nội cái văn phong của những bài phê phán CS, mạnh mẽ, đanh thép không khác chi hịch Trần Lâm. Dân chúng quốc nội và hải ngoại ủng hộ bác ta hết mình. Các đoàn thể nhân quyền trên khắp thế giới đều kêu gọi Cộng sản thả ngay bác ra.
Bác được ra, y như chú, thẳng một lèo đến Mỹ. Khốn nỗi, khi mới đặt chân xuống đất, bác nhìn quanh nhìn quất rồi la to: " Vợ tôi đâu ? " Ôi, chú ơi, chú có thể tưởng tượng đến cảnh rừng người, cờ xí, hôm ấy, giống như trái bóng bị cái dùi đâm mạnh...xì hơi không?
Nhưng, Dân Hải ngoại vốn dĩ đã hấp thụ nền văn minh Tây phương, họ không biểu lộ sự phẫn nộ ra mặt. Nhưng, ngay lúc ấy, chẳng ai bảo ai họ quyết định " chôn sống" bác Hoạt ngay tại phi trường !
- Người thứ hai là nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy. Bà này có bề dầy đấu tranh trong nước, trong tù kinh lắm. Nội cứ nghe bả chửi Hồ Chí Minh bằng văn chương bình dân so với thứ hịch Trần Lâm chỉ vào hạng bét ! Cộng sản không biết tính sao với một bà lắm điều này. Ở Hải ngoại ngưỡng mộ bả lắm. Có nhiều website làm logo có hình bà Thủy với hàng chữ: "Tự do cho Trần Khải Thanh Thủy." Rồi thì,. Bà Thủy cũng được mang thẳng từ nhà tù qua đây...Cuộc đón tiếp bà không có xẩy ra " sự cố" gì, nhưng, lại cái nhưng quái ác! Thay vì cảm ơn đồng bào Hải Ngoại. Bả đã vỗ ngực xưng ngay là Đảng viên Việt Tân...Rôi cám ơn đảng Việt Tân đả bảo lãnh bả qua được bến bờ Tự do !
Tội nghiệp cho người dân Hải Ngoại, cũng như đối với bác Đoàn Viết Hoạt, họ khao khát có một lãnh tụ, thấp hơn chút, là một người đồng hành trong cuộc trường chinh chống bọn độc tài Cộng sản . Họ cuồng nhiệt đó, nhưng cũng lạnh lùng ngay đó. Họ có cảm tưởng như có ai thọi ngay vào mạng mỡ của mình! Và đến nay, bả không những bị đồng bào mà cả đảng Việt Tân .."Chôn sống" bả luôn !
Qua 2 trường hợp trên, câu mà người trong nước thường dùng là: "Cho chúng nó qua Mỹ để ở đấy thiêu sống chúng" , là sai ! Nào có ai luộc, ai thiêu họ đâu chớ? Tự họ..Tự sát, đấy thôi !
Chú ạ, đấy là cháu mới kể đến có 2 người bị "chết" tức tưởi ngay sau khi đến đất tự do. Còn những cái "chết" khác, cũng " vui" lắm. Có dịp, cháu sẽ kể cho chú nghe.
Cẩn thận chú nhé...Chú đã vượt được cả một đại dương mênh mông để qua đây, chú đừng để bị chết đuối ở bãi trâu đầm, nghe chú.
Thư bất tận ngôn.
Cu Tí
Đồ Ngu sao chép
( HNPĐ )
Thư Cu Tí Gửi Chú Điếu Cầy - Đồ Ngu Sao Chép
( HNPĐ ) Những điều cháu viết ra đây, chú đừng tự ái mà chửi rủa rằng: " ta đây, đang bước lên đỉnh cao của sự sủng ái của thiên hạ, mày con nít con nôi dạy dỗ cái gì?
Thưa Chú,
Cháu là Tí, dân chòm xóm gọi cháu là thằng Cu Tí.
Những điều cháu viết ra đây, chú đừng tự ái mà chửi rủa rằng: " Ta đây, ta đang bước lên đỉnh cao của sự sủng mộ của thiên hạ, mày con nít con nôi dạy dỗ cái gì?"
Đừng nóng, chú Điếu Cầy! Người ta bảo, từ ông già gần đất xa trời, đến một thằng con nít như cháu, tất cả đều thích khen vuốt , chứ chẳng ai thích ý kiến ý cò. Phải không chú ?
Chú đã ở trong tù nhiều năm rồi, hàng ngày chú phải đối mặt với những khắc nghiệt của cuộc sống tù tội : Hình phạt với đói cơm, khát nước. Hình phạt với những lời mắng mỏ thô tục của mấy tên công an coi ngục.
Nay, chú đã được " giải phóng". Người thì bảo Mỹ và Cộng sản toa rập với nhau để phát vãng chú qua bên này. Đứa thì bảo chú tình nguyện để được đến vùng đất, mà từ thằng khố rách áo ôm, đến đại gia lắm của nhiều tiền. Ai cũng đều muốn tới.
Thôi thì, ai nói, mặc xác họ..
Cháu có đọc truyện Tam Quốc, cháu ngẫm nghĩ đến câu nói của văn nô Trần Lâm: " Mũi tên ở trên cung, thế tất phải bắn" . Họ dẫn chuyện: Tào Tháo đang bị bệnh nhức đầu, quân hầu đưa cái " hịch" Trần Lâm dâng Tào coi . Ôi thôi, nội dung họ Trần lôi cả tam tứ đại của Tào ra mà chửi. Tào lạnh ngắt vì giận và cũng ngay lúc đó, bệnh nhức đầu bay đi mất tiêu. Tào nghiến răng, mà rằng: "Tao mà túm được mày, tao sẽ xẻ thịt nướng barbecue cho mà xem. "
Tháo túm được Trần Lâm thiệt, trừng mắt nhìn Trần Lâm vẫn ung dung thư thái. Hỏi: " không sợ à? " Lâm nói: " Tôi giống như mũi tên trên cung, thế tất phải bắn. Chúa công giận vì tôi chửi quá hay phải không? Hãy dùng tôi đi, tôi sẽ vì chúa công mà chửi kẻ thù của ông." Tào cười, tha, hậu đãi, trọng dụng..
Đọc đến đây chú Điếu Cầy sẽ nghĩ rằng Tí tôi biết đọc tới Tam Quốc, chắc là thằng người lớn nào mớm cho. Tùy chú thôi...Tí xin nói tiếp nha chú:
Chú ở VN, đấu tranh chống bạo quyền. Đáng ca ngợi lắm, nhưng có phải ở đó, cái ranh giới giữa thù và bạn như một lần kẻ, rách ròi. Ở đó, không phải là chính quyền, là công an, tất là bạn. Phải không hả chú?
Nhưng ở đây thì khác. Bạn thù lẫn lộn, Ủng hộ và phản đối chỉ tích tắc là có thể hoán vị cho nhau. Chú hỏi: "Ai là Bạn? Những thành phần nào ủng hộ chú? " Cháu trả lời: "Tất cả những người Quốc gia đi đón chú ở phi trường LA, và những người yêu Tự Do, sống trên khắp Thế giới là bạn chú, ủng hộ chú" . Chú sẽ hỏi: "Ai là thù, những thành phần nào sẽ phản đối chú ?". Cháu sẽ trả lời: "Tất cả những người Quốc gia đi đón chú ở phi trường LA, và những người Căm thù Cộng sản, sống trên khắp Thế giới sẽ là người vất chú vào xọt rác lịch sử, sẽ quay mặt đi với chú."
Chú sẽ lại hỏi: " Sao lạ vậy, cà? "
Cháu chỉ kể 2 chuyện nhỏ của 2 người đã được ( bị ) đến trước chú:
- Người thứ nhất là bác Đoàn Viết Hoạt. Cái background của bác này thì khỏi chê, nghe nói là giáo sư tiến sĩ gì đấy. Nội cái văn phong của những bài phê phán CS, mạnh mẽ, đanh thép không khác chi hịch Trần Lâm. Dân chúng quốc nội và hải ngoại ủng hộ bác ta hết mình. Các đoàn thể nhân quyền trên khắp thế giới đều kêu gọi Cộng sản thả ngay bác ra.
Bác được ra, y như chú, thẳng một lèo đến Mỹ. Khốn nỗi, khi mới đặt chân xuống đất, bác nhìn quanh nhìn quất rồi la to: " Vợ tôi đâu ? " Ôi, chú ơi, chú có thể tưởng tượng đến cảnh rừng người, cờ xí, hôm ấy, giống như trái bóng bị cái dùi đâm mạnh...xì hơi không?
Nhưng, Dân Hải ngoại vốn dĩ đã hấp thụ nền văn minh Tây phương, họ không biểu lộ sự phẫn nộ ra mặt. Nhưng, ngay lúc ấy, chẳng ai bảo ai họ quyết định " chôn sống" bác Hoạt ngay tại phi trường !
- Người thứ hai là nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy. Bà này có bề dầy đấu tranh trong nước, trong tù kinh lắm. Nội cứ nghe bả chửi Hồ Chí Minh bằng văn chương bình dân so với thứ hịch Trần Lâm chỉ vào hạng bét ! Cộng sản không biết tính sao với một bà lắm điều này. Ở Hải ngoại ngưỡng mộ bả lắm. Có nhiều website làm logo có hình bà Thủy với hàng chữ: "Tự do cho Trần Khải Thanh Thủy." Rồi thì,. Bà Thủy cũng được mang thẳng từ nhà tù qua đây...Cuộc đón tiếp bà không có xẩy ra " sự cố" gì, nhưng, lại cái nhưng quái ác! Thay vì cảm ơn đồng bào Hải Ngoại. Bả đã vỗ ngực xưng ngay là Đảng viên Việt Tân...Rôi cám ơn đảng Việt Tân đả bảo lãnh bả qua được bến bờ Tự do !
Tội nghiệp cho người dân Hải Ngoại, cũng như đối với bác Đoàn Viết Hoạt, họ khao khát có một lãnh tụ, thấp hơn chút, là một người đồng hành trong cuộc trường chinh chống bọn độc tài Cộng sản . Họ cuồng nhiệt đó, nhưng cũng lạnh lùng ngay đó. Họ có cảm tưởng như có ai thọi ngay vào mạng mỡ của mình! Và đến nay, bả không những bị đồng bào mà cả đảng Việt Tân .."Chôn sống" bả luôn !
Qua 2 trường hợp trên, câu mà người trong nước thường dùng là: "Cho chúng nó qua Mỹ để ở đấy thiêu sống chúng" , là sai ! Nào có ai luộc, ai thiêu họ đâu chớ? Tự họ..Tự sát, đấy thôi !
Chú ạ, đấy là cháu mới kể đến có 2 người bị "chết" tức tưởi ngay sau khi đến đất tự do. Còn những cái "chết" khác, cũng " vui" lắm. Có dịp, cháu sẽ kể cho chú nghe.
Cẩn thận chú nhé...Chú đã vượt được cả một đại dương mênh mông để qua đây, chú đừng để bị chết đuối ở bãi trâu đầm, nghe chú.
Thư bất tận ngôn.
Cu Tí
Đồ Ngu sao chép
( HNPĐ )