Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Thư gửi các bạn độc giả của trang Lá Cải ( 3 )
( HNPĐ ) Lại nói về chuyện bác hồ.... Tự sướng
Người ta thường bảo rằng, mấy người thông minh, tri chí là người mau quên, còn đứa ngu phu như loại Đồ Ngu tôi thì lại là một đứa nhớ lâu... Ở " tòa soạn" HNPĐ, anh em thường gọi đùa ( nhưng Đồ tôi lại thích ) Đồ Ngu là một " nhà Hồ học"
Nghĩa đẹp của chữ " học" này có nghĩa là biết rành về cái gì. Thí dụ như ô Nguyễn Đắc Xuân tự nhận là một nhà Huế học, khi năm ni, tuy ông đã 76 tuổi mà vẫn nhớ như in cái mùi mặn của máu dân lành vô tội Huế chết dưới tay ông như thế nào....)
Những nhà sử học thời xưa như một bố trong đoản truyện Triệu Thuẫn Giết Vua ở cái thời của Nước Lạ là Đông Châu Liệt Quốc thì ngoài cái tài chép sử còn phải là người tiết tháo...Ở VN bây giờ, nổi danh nhất có lẽ là nhà sử học Dương Trung Quốc , người ta ( ở VN ) nhất là sau cái thời Tiền cộng sản VN, cái lúc mà mấy bồ chữ không bằng một gánh phân của bác hồ ( câu trí thức không bằng gánh phân, thực ra là của Mao Trạch Đông, bác thuổng lấy rồi dùng mà thôi ) thì ông Dương Trung Quốc này được xem là cái túi khôn của chế độ. Phàm trong một xứ mù thì kẻ chột làm vua, do vậy, ông ta thường là cái đinh trong các cuộc hội thảo. Ông ta lại là một đại biểu cuốc hội nữa....Đứng trước cuộc xâm lược của Đại Hán Trung cộng...trong một ngày biểu tình chống TQ, ngày ấy có rất nhiều trí thức ( thật ) của VN tham gia, anh chàng láu cá sử gia này chắc thấy nhột, nên cho đàn em len lỏi vào các web ( lề trái ) này phao tin là " trong đoàn biểu tình hôm nay sẽ có nhà sử học Dương Trung Quốc....Thiên hạ náo nức lắm ..Lúc ấy, do cảm giác của một đứa ngu ( người Ngu thường có linh giác sắc nhậy ) Đồ tôi chỉ cúi đầu chép miệng:
- Bố bảo thằng này cũng không dám bén mảng tới khu hồ Hoàn Kiếm !
Quả đúng thực vậy, dân mạng sau đó có người còn phao lên rằng, ông sử gia người Giồng Trôm Bến Tre này ( quê hương của Tư Ếch, Bác Ba Phi ) đã sinh ra ở Hà Nội là sản sinh của một đêm ép liễu, " nhồi" hoa với một anh chủ hụi người Tầu, khi mẹ anh ta lâm vào cảnh khốn cùng. Lớn lên anh ta được gửi đi Nam Kinh học ( Lẽ dĩ nhiên toàn là thầy Tầu ) , nên mới có tên là Trung Quốc ( phần này, do có chút hiểu biết lem nhem về chữ Lạ, nên Đồ tôi biết anh ta bị oan vì chữ Trung tên đệm này có chữ Tâm ở dưới, khác với chữ Trung ( 4 nét ) của 2 chữ tên riêng nước Trung Hoa ) Còn bà Dương Thu Hương thì tiết lộ anh ta chẳng là sử gia, sử giếc gì cả, mà chỉ là kẻ tư túi, anh ta lại là kẻ háo danh, háo sắc . Anh ta dùng tiếng tăm để chạy chọt xin lại cái nhà của bà vợ tên Hằng ( Số 7 Ngõ Lê Văn Hưu ? ) Bà Hằng là em của Nhạc sĩ Nguyên Cường. Nghe nói cái nhà bề thế làm . Và ngay sau khi đã nhuốt xong cái mồi câu ấy của chính quyền HN, anh chàng sử gia thân cư thê này, biến thành....gia nô từ đó.. Và, sở dĩ Đồ Tôi nhắc đến ông này nhiều, bởi vì trong một cuộc hội thảo về đề tài "làm theo lời bác" Ông Đại biểu của tỉnh Đồng Nai này đã vỗ ngực: " Sở dĩ tôi có được như thế này là tôi đã đi theo con đường đạo đức mẫu mực của Hồ Chủ Tịch ( sic )...Đúng quá đi chớ, ông đã theo cách của bác về tác phong chơi chạy...Chuyện này thì phải hỏi bà Hằng ( vợ ông ở HN ), Bà Hi Văn ở Vĩ Dạ ( Huế ), Mụ...
Ôi thôi, quý vị thấy không, cái thất bại của cách viết trực tiếp, viết theo cảm tính trào dâng bất chợt, nó sai lầm là chỗ ấy, vừa rồi, nếu Đồ tui không biết tự chế thì bi giờ cái chuyện ba láp về ông sử gia Dương Trung Quốc này sẽ bị xếp vào trang Lá Cải vì khui chuyện gầm giường rồi...
Đồ tôi sở dĩ nói đến sử nô Dương Trung Quốc và muốn nhắc đến một sử gia VC thứ thiệt là Trần Quốc Vượng, ( chính ông đã đem 2 chữ VC này ra làm trò đùa tới 2 lần trong 1 lần Mỹ du ) Ông Vượng là một người quảng bác, ông rành Hồ Chí Minh như lòng bàn tay và là người đầu tiên phất lên ngọn cờ hạ bệ thần tượng hồ chí minh ( đây là thời gian internet chưa mấy phổ biến ) vì ông biết quá nhiều nên khi ông chết... đã có ngay một sử nô (cùng loại Dương Trung Quốc) tên Đỗ Văn Ninh đã mượn đài BBC để sủa với theo... Mời xem 1 đoạn viết của nhà thơ Viên Linh:
[ Hôm 8 tháng 8, 2005 nghe tin Giáo Sư Vượng mất ở Hà Nội vì ung thư thực quản, tôi nhắm mắt ngồi xuống ghế. Tôi cố nhớ. Chân dung Trần Quốc Vượng dễ vẽ. Song con người Trần Quốc Vượng khó tìm. Không văn hoa không sáo ngữ, trong một thời đại hà khắc hiểm độc, con người kiểm soát đe nẹt nhau từ miếng ăn, manh áo, từ thìa đường, quả trứng, đến nỗi vào thế kỷ XXI, trước sự ra đi của một trong tứ trụ đại khoa, thì một giáo sư khoa bảng ở Hà Nội là ông Ðỗ Văn Ninh, đã trả lời đài BBC như sau về vị đồng nghiệp vừa mãn phần, không nguyên văn nhưng ý đúng: “Ông ấy nói những lời dại dột. Nhà nước đãi ngộ ông ấy nhiều hơn là ông ấy đáng được hưởng...” Cái nghĩa tận của văn hóa sống người Việt, qua câu nói ấy của một trí thức đối với một trí thức lớn vừa qua đời, nghe thấy cái tanh tưởi của nước miếng, sự ung thối của nhân tính trong một trại súc vật nhớn nhác tranh công, hình dung bởi George Orwell từ thế kỷ trước ]
Lại dông dài rồi Đồ Ngu tôi xin trở về với cái tít ở phần mở bài là Hồ Chí Minh tự sướng
- Phàm những vua, tướng VN hay Tầu, người nào toàn bích về 3 mặt Nhân, Trí, Dũng thì được hậu thế phong làm Thánh Quân. Thí dụ như ở Tầu thì có Quan Vân Trường, Ở VN thì có Đức Trần Hưng Đạo.... Năm 1945, khi viếng thăm đền thờ Đức thánh Trần, Hồ Chí Minh đã vô liêm sỉ...tự sướng như thế này:
Cũng cờ cũng kiếm cũng anh hùng,
Tôi bác chung nhau nợ núi sông.
Bác phá quân Nguyên thanh kiếm bạc,
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.
Bác đưa một xứ qua nô lệ,
Tôi dắt năm châu tới đại đồng.
Bác có anh linh cười một tiếng/ Rằng tôi cách mạng đã thành công.
Thiên hạ đồn rằng, Đức Thánh Trần rất linh thiêng, nên sau khi nghe thằng bé họ Hồ láo xược như thế ( Dù thực chất hắn chỉ đọc thôi, còn người làm bài thơ này là văn nô Tố Hữu ), thì cả cuộc đời và sự nghiệp của HCM thành một cuốn tiểu thuyết bi hài đẫm nước mắt...
Đồ tôi nhớ không lầm ( nhà Hồ học mà ) thì hồ chi minh khi xưng là cha già dân tộc ( nghĩa là cha của mọi người VN, mọi thời đại trong lịch sử VN) khi ấy Hồ mới 52 tuổi, cái tuổi sung sức nhất của một nam nhân tuổi hồi xuân.... hắn tự phong là thánh , lại tự nhận là một Nho gia. Đạo Nho với tam cương ngũ thường làm giềng mối, chính danh với chữ Nhân làm chuẩn mực trong các quan hệ gia đình xã hội. Thế mà, "cha" đã bế biết bao nhiêu con gái lên giường... Bế cả vợ của đồng chì Lê Hồng Phong là học trò của mình lên giường.
Còn câu phét lác " Tôi dắt năm châu đến đại đồng" bác dắt ai dzậy? Có phải Hồ Chí Minh đã dắt dân tộc Việt Nam đến tình trạng suy đồi như hiện nay ? Hay, ông dắt những cháu gái vô tội lên cái thiên đường mù để ....hưởng lạc !
Đồ tôi chưa gọi ông là Tặc, ấy là vẫn còn biết sợ, sợ đám con cháu ông...
Bọn khốn nạn CAM ấy mà !
Đồ Ngu
( HNPĐ )
Thư gửi các bạn độc giả của trang Lá Cải ( 3 )
( HNPĐ ) Lại nói về chuyện bác hồ.... Tự sướng
Người ta thường bảo rằng, mấy người thông minh, tri chí là người mau quên, còn đứa ngu phu như loại Đồ Ngu tôi thì lại là một đứa nhớ lâu... Ở " tòa soạn" HNPĐ, anh em thường gọi đùa ( nhưng Đồ tôi lại thích ) Đồ Ngu là một " nhà Hồ học"
Nghĩa đẹp của chữ " học" này có nghĩa là biết rành về cái gì. Thí dụ như ô Nguyễn Đắc Xuân tự nhận là một nhà Huế học, khi năm ni, tuy ông đã 76 tuổi mà vẫn nhớ như in cái mùi mặn của máu dân lành vô tội Huế chết dưới tay ông như thế nào....)
Những nhà sử học thời xưa như một bố trong đoản truyện Triệu Thuẫn Giết Vua ở cái thời của Nước Lạ là Đông Châu Liệt Quốc thì ngoài cái tài chép sử còn phải là người tiết tháo...Ở VN bây giờ, nổi danh nhất có lẽ là nhà sử học Dương Trung Quốc , người ta ( ở VN ) nhất là sau cái thời Tiền cộng sản VN, cái lúc mà mấy bồ chữ không bằng một gánh phân của bác hồ ( câu trí thức không bằng gánh phân, thực ra là của Mao Trạch Đông, bác thuổng lấy rồi dùng mà thôi ) thì ông Dương Trung Quốc này được xem là cái túi khôn của chế độ. Phàm trong một xứ mù thì kẻ chột làm vua, do vậy, ông ta thường là cái đinh trong các cuộc hội thảo. Ông ta lại là một đại biểu cuốc hội nữa....Đứng trước cuộc xâm lược của Đại Hán Trung cộng...trong một ngày biểu tình chống TQ, ngày ấy có rất nhiều trí thức ( thật ) của VN tham gia, anh chàng láu cá sử gia này chắc thấy nhột, nên cho đàn em len lỏi vào các web ( lề trái ) này phao tin là " trong đoàn biểu tình hôm nay sẽ có nhà sử học Dương Trung Quốc....Thiên hạ náo nức lắm ..Lúc ấy, do cảm giác của một đứa ngu ( người Ngu thường có linh giác sắc nhậy ) Đồ tôi chỉ cúi đầu chép miệng:
- Bố bảo thằng này cũng không dám bén mảng tới khu hồ Hoàn Kiếm !
Quả đúng thực vậy, dân mạng sau đó có người còn phao lên rằng, ông sử gia người Giồng Trôm Bến Tre này ( quê hương của Tư Ếch, Bác Ba Phi ) đã sinh ra ở Hà Nội là sản sinh của một đêm ép liễu, " nhồi" hoa với một anh chủ hụi người Tầu, khi mẹ anh ta lâm vào cảnh khốn cùng. Lớn lên anh ta được gửi đi Nam Kinh học ( Lẽ dĩ nhiên toàn là thầy Tầu ) , nên mới có tên là Trung Quốc ( phần này, do có chút hiểu biết lem nhem về chữ Lạ, nên Đồ tôi biết anh ta bị oan vì chữ Trung tên đệm này có chữ Tâm ở dưới, khác với chữ Trung ( 4 nét ) của 2 chữ tên riêng nước Trung Hoa ) Còn bà Dương Thu Hương thì tiết lộ anh ta chẳng là sử gia, sử giếc gì cả, mà chỉ là kẻ tư túi, anh ta lại là kẻ háo danh, háo sắc . Anh ta dùng tiếng tăm để chạy chọt xin lại cái nhà của bà vợ tên Hằng ( Số 7 Ngõ Lê Văn Hưu ? ) Bà Hằng là em của Nhạc sĩ Nguyên Cường. Nghe nói cái nhà bề thế làm . Và ngay sau khi đã nhuốt xong cái mồi câu ấy của chính quyền HN, anh chàng sử gia thân cư thê này, biến thành....gia nô từ đó.. Và, sở dĩ Đồ Tôi nhắc đến ông này nhiều, bởi vì trong một cuộc hội thảo về đề tài "làm theo lời bác" Ông Đại biểu của tỉnh Đồng Nai này đã vỗ ngực: " Sở dĩ tôi có được như thế này là tôi đã đi theo con đường đạo đức mẫu mực của Hồ Chủ Tịch ( sic )...Đúng quá đi chớ, ông đã theo cách của bác về tác phong chơi chạy...Chuyện này thì phải hỏi bà Hằng ( vợ ông ở HN ), Bà Hi Văn ở Vĩ Dạ ( Huế ), Mụ...
Ôi thôi, quý vị thấy không, cái thất bại của cách viết trực tiếp, viết theo cảm tính trào dâng bất chợt, nó sai lầm là chỗ ấy, vừa rồi, nếu Đồ tui không biết tự chế thì bi giờ cái chuyện ba láp về ông sử gia Dương Trung Quốc này sẽ bị xếp vào trang Lá Cải vì khui chuyện gầm giường rồi...
Đồ tôi sở dĩ nói đến sử nô Dương Trung Quốc và muốn nhắc đến một sử gia VC thứ thiệt là Trần Quốc Vượng, ( chính ông đã đem 2 chữ VC này ra làm trò đùa tới 2 lần trong 1 lần Mỹ du ) Ông Vượng là một người quảng bác, ông rành Hồ Chí Minh như lòng bàn tay và là người đầu tiên phất lên ngọn cờ hạ bệ thần tượng hồ chí minh ( đây là thời gian internet chưa mấy phổ biến ) vì ông biết quá nhiều nên khi ông chết... đã có ngay một sử nô (cùng loại Dương Trung Quốc) tên Đỗ Văn Ninh đã mượn đài BBC để sủa với theo... Mời xem 1 đoạn viết của nhà thơ Viên Linh:
[ Hôm 8 tháng 8, 2005 nghe tin Giáo Sư Vượng mất ở Hà Nội vì ung thư thực quản, tôi nhắm mắt ngồi xuống ghế. Tôi cố nhớ. Chân dung Trần Quốc Vượng dễ vẽ. Song con người Trần Quốc Vượng khó tìm. Không văn hoa không sáo ngữ, trong một thời đại hà khắc hiểm độc, con người kiểm soát đe nẹt nhau từ miếng ăn, manh áo, từ thìa đường, quả trứng, đến nỗi vào thế kỷ XXI, trước sự ra đi của một trong tứ trụ đại khoa, thì một giáo sư khoa bảng ở Hà Nội là ông Ðỗ Văn Ninh, đã trả lời đài BBC như sau về vị đồng nghiệp vừa mãn phần, không nguyên văn nhưng ý đúng: “Ông ấy nói những lời dại dột. Nhà nước đãi ngộ ông ấy nhiều hơn là ông ấy đáng được hưởng...” Cái nghĩa tận của văn hóa sống người Việt, qua câu nói ấy của một trí thức đối với một trí thức lớn vừa qua đời, nghe thấy cái tanh tưởi của nước miếng, sự ung thối của nhân tính trong một trại súc vật nhớn nhác tranh công, hình dung bởi George Orwell từ thế kỷ trước ]
Lại dông dài rồi Đồ Ngu tôi xin trở về với cái tít ở phần mở bài là Hồ Chí Minh tự sướng
- Phàm những vua, tướng VN hay Tầu, người nào toàn bích về 3 mặt Nhân, Trí, Dũng thì được hậu thế phong làm Thánh Quân. Thí dụ như ở Tầu thì có Quan Vân Trường, Ở VN thì có Đức Trần Hưng Đạo.... Năm 1945, khi viếng thăm đền thờ Đức thánh Trần, Hồ Chí Minh đã vô liêm sỉ...tự sướng như thế này:
Cũng cờ cũng kiếm cũng anh hùng,
Tôi bác chung nhau nợ núi sông.
Bác phá quân Nguyên thanh kiếm bạc,
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.
Bác đưa một xứ qua nô lệ,
Tôi dắt năm châu tới đại đồng.
Bác có anh linh cười một tiếng/ Rằng tôi cách mạng đã thành công.
Thiên hạ đồn rằng, Đức Thánh Trần rất linh thiêng, nên sau khi nghe thằng bé họ Hồ láo xược như thế ( Dù thực chất hắn chỉ đọc thôi, còn người làm bài thơ này là văn nô Tố Hữu ), thì cả cuộc đời và sự nghiệp của HCM thành một cuốn tiểu thuyết bi hài đẫm nước mắt...
Đồ tôi nhớ không lầm ( nhà Hồ học mà ) thì hồ chi minh khi xưng là cha già dân tộc ( nghĩa là cha của mọi người VN, mọi thời đại trong lịch sử VN) khi ấy Hồ mới 52 tuổi, cái tuổi sung sức nhất của một nam nhân tuổi hồi xuân.... hắn tự phong là thánh , lại tự nhận là một Nho gia. Đạo Nho với tam cương ngũ thường làm giềng mối, chính danh với chữ Nhân làm chuẩn mực trong các quan hệ gia đình xã hội. Thế mà, "cha" đã bế biết bao nhiêu con gái lên giường... Bế cả vợ của đồng chì Lê Hồng Phong là học trò của mình lên giường.
Còn câu phét lác " Tôi dắt năm châu đến đại đồng" bác dắt ai dzậy? Có phải Hồ Chí Minh đã dắt dân tộc Việt Nam đến tình trạng suy đồi như hiện nay ? Hay, ông dắt những cháu gái vô tội lên cái thiên đường mù để ....hưởng lạc !
Đồ tôi chưa gọi ông là Tặc, ấy là vẫn còn biết sợ, sợ đám con cháu ông...
Bọn khốn nạn CAM ấy mà !
Đồ Ngu
( HNPĐ )