Trang lá cải
Trang Lá cải 11 tháng 9 -2024:
***********
Sau 1 đêm gần gũi người yêu bỗng bặt vô âm tín, 5 năm sau quay trở lại tìm con và cái kết khiến người xem đau lòng
Theo như sáng hôm sau cô tỉnh dậy, anh đã không còn bên cạnh. Thứ duy nhất còn sót lại sau cuộc ân ái đêm trước là một tờ giấy nhắn. Anh viết: “5 năm sau hãy tìm anh”. Nhìn tờ giấy trong tay, cô bàng hoàng. Đây hẳn là một trò đùa của anh! Nhất định đây chỉ là một trò đùa, anh chỉ đang trêu chọc cô mà thôi. Sau lần đó cô hận anh đến tột cùng. Cũng hận mình ngu dại. Tại sao không sớm nhận ra bộ mặt thật xấu xa đó mà đi yêu anh ta bằng cả con tim như thế.
Cô và anh yêu nhau đã một khoảng thời gian khá dài. Anh là người đàng hoàng, tử tế. Yêu anh, cô luôn nhận được sự quan tâm chăm sóc đúng mực. Không giống những cặp đôi khác, chỉ vài tháng bên nhau đã lên giường, cô và anh chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh không lợi dụng cô bất kì điều gì. Những gì hai đứa làm chỉ đơn giản là nắm tay, hôn môi. Khi bên nhau, anh luôn cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cô. Anh nói, anh không muốn cô chịu thiệt thòi khi chuyện kết hôn của hai người chưa tính toán xong. Cô càng tin tưởng vào tình yêu của anh hơn và quyết tâm không phải anh thì không lấy ai khác.
Nhưng rồi sau một lần anh say rượu, không kiểm soát được bản thân, cô và anh đã ngủ cùng nhau. Khi chuyện xảy ra, cô không quá thất vọng hay suy nghĩ tiêu cực gì. Bởi cô yêu anh và cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn cùng anh từ lâu. Cô dự định hôm sau khi anh tỉnh, sẽ cùng anh bàn chuyện cưới xin.
Nhưng cô thật không ngờ về những gì xảy ra sau đó.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, anh đã không còn bên cạnh. Thứ duy nhất còn sót lại sau cuộc ân ái đêm trước là một tờ giấy nhắn.
Anh viết: “5 năm sau hãy tìm anh”
Nhìn tờ giấy trong tay, cô bàng hoàng. Đây hẳn là một trò đùa của anh! Nhất định đây chỉ là một trò đùa, anh chỉ đang trêu chọc cô mà thôi!
Cô cứ ngồi ngây trên giường mà chờ đợi anh trở về. Cô không khóc. Cô nghĩ về những tháng ngày anh và cô bên nhau, nhớ những lời hứa hẹn về hôn nhân của hai đứa. Nhưng mà điều cô đợi được sau cả ngày trời trông ngóng, là những cuộc điện thoại không kết nối.
Rồi ngày qua ngày, tuần qua tuần, anh biệt tăm không tung tích. Đến lúc này, cô mới thật sự hết hi vọng. Cô nhận ra, sự tử tế khi trước của anh ta chỉ là giả dối. Lừa được cô lên giường, anh ta đã đạt được mục đích nên giờ cao chạy xa bay.
Cô hận anh đến tột cùng. Cũng hận mình ngu dại. Tại sao không sớm nhận ra bộ mặt thật xấu xa đó mà mù dại đi yêu anh ta bằng cả con tim như thế. Cô thề, nếu gặp lại, cô nhất định sẽ không để anh ta được yên.
Sau hai tháng đau khổ vì bị lừa tình, cô lại rơi vào một sự khó khăn khác. Cô phát hiện mình có thai. Cô vô cùng hoang mang, lo sợ, không biết phải làm như thế nào. Người đàn ông kia đã biệt tăm tung tích, cô giờ chỉ có một mình. Nên giữ hay nên bỏ cái thai này đây?
Là một đứa trẻ không cha, lớn lên chỉ có mẹ và bà ngoại chăm sóc, cô không muốn con mình cũng chịu số phận như mình. Rất nhiều lần cô đã có suy nghĩ muốn từ bỏ đứa bé này. Nhưng cảm nhận được sinh mệnh mỗi ngày tồn tại cùng mình, cô lại không lỡ. Cô hận bố nó, nhưng nó vô tội.
Cuối cùng, cô quyết định giữ cái thai lại và nói dối gia đình là ra nước ngoài làm ăn một thời gian. Cô sẽ một mình nuôi dạy nó như một mình mẹ đã nuôi dạy cô.
Một mình với bao nhiêu vất vả khó khăn, cô đã đối mặt tất cả để sinh ra con mình, một cô công chúa nhỏ. Cô làm rất nhiều việc để kiếm tiền nuôi con. Biết con có nhiều thiệt thòi so với những đứa trẻ khác khi không có bố nuôi dạy, cô càng thương yêu và chăm sóc kĩ càng con hơn.
Rồi khó khăn cũng dần qua theo từng bước chân con lớn. Con gái cô giờ đã đi học nhà trẻ, và cô cũng tìm được một công việc ổn định với mức lương khá. Cuộc sống của hai mẹ con đã bớt đi rất nhiều chật vật. Nhìn lại những năm tháng vất vả mà cô và con phải trải qua, cô lại càng hận anh và không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Thế nhưng sự đời chẳng ai đoán trước được điều gì. Tờ giấy nhắn 5 năm trước hóa ra không phải một trò đùa. Anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô một lần nữa. Đột ngột và gây sốc hơn cả lần anh biến mất.
Không hiểu sao anh biết sự tồn tại của con gái nhỏ, cũng như biết địa chỉ của cô hiện tại. Trong ngày sinh nhật con gái 4 tuổi, nghĩa là gần 5 năm sau ngày ấy, anh đến trường đón con gái về nhà cô.
Nhận được điện thoại của anh, vẫn số điện thoại trước đây cô liên tục gọi trong lúc tuyệt vọng nhất. Chỉ khác là khi đó thuê bao không liên lạc được, còn hiện tại, thuê bao ấy gọi cho cô. Cô đã do dự rất lâu trước khi bắt máy. Cô không biết nên dùng giọng điệu nào để đối mặt với kẻ phản bội này.
Thế nhưng khi tiếp nhận, nghe được lời anh nói từ đầu dây bên kia, cô thực sự nổi điên. Anh lại dám đón con gái cô về nhà cô. Bỏ qua hết mọi cảm xúc, mọi thắc mắc tại sao anh làm thế, cô tức tốc trở về nhà. Anh dám quay lại sau bao nhiêu năm vô trách nhiệm, cái con người bỉ ối ấy. Cô sẽ không để yên cho anh.
Nhưng khi trở về nhà, cô choáng váng khi thấy căn nhà mình trang hoàng đầy hoa và nến. Con gái cô thì đang vô cùng thích thú với chiếc bánh sinh nhật mà bố nó cầm trên tay.
"Bố!"
Tiếng gọi mới trớ trêu làm sao? Cô nuôi con vất vả bao năm, mà anh chỉ định dùng mấy trò vớ vẩn này để dành con gái với cô?
Cô đinh gào lên cho thỏa nỗi căm hận trong lòng. Cô muốn lao ngay đến để xé tan cái bộ mặt giả dối của người đàn ông này.
Thế nhưng chưa kịp làm gì, anh đã buông bánh xuống và lao đến ôm chặt cô trước. Bị bất ngờ bởi cái ôm của anh, mọi cảm xúc phẫn hận của cô dường như tụt đâu hết. Và nỗi phẫn hận ấy hoàn toàn biến mất sau khi anh vội vàng giải thích cho sự biến mất 5 năm qua của mình.
Hóa ra trước khi bỏ đi, anh biết mình bị bệnh nặng. Hơn nữa sự nghiệp trong tay không có gì, nên anh không dám đối mặt với cô. Anh lựa chọn bỏ đi, với hi vọng cô gái mạnh mẽ như cô sẽ sớm vượt qua nỗi đau, dùng sự phẫn nộ với anh mà sống một cuộc đời tốt hơn. Anh đã rất đau khổ khi phải làm như vậy. Gần đây, khi bệnh tình đã thuyên giảm, công việc cũng tạm coi như có khởi sắc, anh mới đủ can đảm tìm kiếm tin tức về cô. Anh thật không ngờ, giữa cô và anh đã có kết tinh hạnh phúc này. Anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con cô bằng tình yêu mãnh liệt mà anh vẫn dành cho cô trong suốt những năm tháng cách xa.
Anh khóc. Cô cũng nước mắt nhạt nhòa. Nhìn con gái ngây thơ đứng bên cạnh nhìn hai người, cô biết, cô nên làm gì
*********
Hóa ra trong Tây Du Ký có 1 "nhân vật" có thật: Nghe hư cấu nhất nhưng lại tồn tại thực sự
"Nhân vật thuỷ quái” có thật trong Tây Du Ký
Trong "Tây Du Ký", một tác phẩm kinh điển của văn học Trung Quốc, có một phần kể về 4 thầy trò Đường Tăng khi họ đi thỉnh kinh và cần vượt qua sông Thông Thiên. Do không có phương tiện, họ đã nhờ đến sự giúp đỡ của một "cụ rùa" to lớn để chở qua sông. Lão Rùa đã đề nghị Đường Tăng hỏi Phật Tổ về việc mình tu hành một ngàn ba trăm năm mà chưa hóa được thành người. Tuy nhiên, khi Đường Tăng quay trở lại, ông đã quên mất điều này và không đáp ứng được yêu cầu của Lão Rùa. Sự việc này dẫn đến việc cả 4 thầy trò bị Lão Rùa hất xuống sông và kinh sách của họ bị ướt. Câu chuyện này là nạn thứ 81 mà họ phải vượt qua trong hành trình.
Mãi cho đến ngày nay, nhiều người vẫn tò mò về nguồn gốc của nhân vật cụ rùa, liệu đó có phải là yêu quái hay chỉ là một con vật bình thường. Ngô Thừa Ân, tác giả của "Tây Du Ký", được khen ngợi vì óc sáng tạo của mình khi đã tạo ra rất nhiều nhân vật đặc biệt, thú vị như Lão Rùa. Tuy nhiên, con rùa khổng lồ trong Tây Du Ký không phải là hư cấu và chỉ có trong trang sách. Loài rùa với kích thước khó tin này hoàn toàn tồn tại ngoài đời.
Sự thật thú vị về rùa khổng lồ
Qua nghiên cứu khoa học, loài rùa khổng lồ có thật đã từng tồn tại trên Trái đất, không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Loài rùa này có tên khoa học là Stupendemys geographicus, có nghĩa là "rùa khổng lồ". Đó là một loài rùa cổ đại với hóa thạch được phát hiện ở phía bắc Nam Mỹ, tồn tại từ kỷ Miocene đến đầu Pliocene, khoảng 13 đến 5 triệu năm trước.
Hóa thạch cho thấy rùa Stupendemys geographicus có mai dài khoảng 4 mét, và tổng chiều dài cơ thể có thể đạt hơn 5 mét, với trọng lượng hơn 5 tấn. Kích thước này cho phép chúng có khả năng chở nhiều người cùng một lúc trên lưng. Một số hóa thạch của loài rùa này đã được tìm thấy ở nhiều nơi khác nhau ở Nam Mỹ, thường sống trong ao, hồ của rừng mưa nhiệt đới hay các dòng sông chảy chậm, và chúng chủ yếu ăn thực vật.
Một trong những khám phá đặc biệt là mẫu hóa thạch gần như hoàn chỉnh được nhóm cổ sinh vật học người Venezuela phát hiện, trong đó có các đặc điểm như mấu sừng dài ở các cá thể đực, phát triển ở phía trước của mai và hai bên cổ, giúp chúng tự vệ trước kẻ săn mồi. Loài rùa này chỉ có một kẻ thù tự nhiên là cá sấu Purussaurus, cũng là một loài đã tuyệt chủng từ thời Miocene.
Cho đến nay, hóa thạch của rùa Stupendemys geographicus được xem là loài rùa có kích thước lớn nhất từng được phát hiện. Họ hàng gần nhất của chúng trong thời hiện đại là loài Podocnemis expansa, sống ở các đầm lầy lớn ở Nam Mỹ, với chiều dài khoảng 1 mét và trọng lượng ước chừng 90 kg. Các mẫu hóa thạch còn tiết lộ mối liên hệ gen giữa Stupendemys geographicus và nhiều loài rùa sống ở khu vực Amazon ngày nay.
Nguồn: Sci News
*******
Thấy đầu gối của chị gái bị sưng đỏ, tôi hỏi chuyện rồi sốc ngất khi phát hiện sự thật về hạnh phúc được bao ngư
Mấy tuần trước, tôi có dịp đi ngang nhà chị thì ghé qua thăm vợ chồng anh chị. Nhưng khi ăn cùng anh chị, tôi cứ thấy có cảm giác hình như trong nhà chị đã có chuyện gì đó.
Chị gái của tôi là người phụ nữ dịu dàng, luôn hiểu chuyện. Chị rất hiếu thuận, nghe lời bố mẹ. Hôn nhân của chị cũng là do người quen của bố mẹ giới thiệu. Dù anh rể của tôi lớn hơn chị 8 tuổi nhưng có nhà có xe, công việc ổn định. Chị tôi không phản đối, gật đầu làm quen.
Người quen của bố mẹ tôi khen ngợi anh rể hết lời, bố mẹ tôi được nịnh nọt lại càng cao hứng thúc giục chị mau chóng kết hôn. Tôi lại thấy anh rể ít nói lại có vẻ lạnh lùng, không thể hiện tình cảm gì với chị tôi.
3 năm sau khi chị gái lấy chồng, tôi vẫn thấy vui mỗi khi nhìn thấy gia đình hạnh phúc của chị. Anh rể rất yêu chiều vợ, sống có trách nhiệm với vợ con. Chị tôi không phải cực khổ kiếm tiền mà chỉ việc chăm con thật tốt. Lần nào anh rể cùng chị gái về quê cũng tặng bố mẹ tôi quà cáp đắt tiền, còn giúp ông bà xây sửa nhà cửa.
Một năm nay, chị gái tôi không về quê thăm bố mẹ. Là vì bên nhà chồng có tang, gia đình chị vẫn phải ở lại để chăm lo, động viên người nhà. Đương nhiên nhà tôi chẳng giận hờn gì chị, chỉ thấy nhớ chị cả năm rồi chẳng thấy mặt. Mấy tuần trước, tôi có dịp đi ngang nhà chị thì ghé qua thăm vợ chồng anh chị. Nhưng khi ăn cùng anh chị, tôi cứ thấy có cảm giác hình như trong nhà chị đã có chuyện gì đó.
Đến chiều, khi tình cờ thấy chị vén quần lên cao, tôi chết sững khi thấy đầu gối sưng đỏ của chị. Tôi hỏi anh rể sao chị lại bị thương như thế? Anh rể lạnh lùng nói tôi: “Cứ hỏi chị gái của em rồi biết”. Tôi quay sang nhìn thì thấy chị gái đã đỏ mắt muốn khóc. Chị nghèn nghẹn kể với tôi rằng chị lỡ có tình cảm với một người đàn ông khác. Không may, chồng chị phát hiện thì đùng đùng nổi giận. Chị thề là mình chưa từng làm gì đi quá giới hạn với người kia nhưng chồng vẫn không tin.
Sau đó, anh rể tôi trả thù chị bằng việc bắt chị quỳ gối mỗi tối trước giường ngủ. Hôm nào chồng ngủ sớm thì chị được lên giường sớm, hôm nào anh ấy thức tới sáng thì chị cũng phải quỳ đến sáng. Tôi nghe mà lặng người đau xót, thương chị gái vô cùng. Chị tôi dù có làm sai thì anh rể cũng không nên trút giận lên cơ thể của chị ấy như thế. Nhưng chuyện chị tôi sai với chồng cũng không dễ giải quyết. Giờ tôi phải làm sao để giúp chị gái mình bớt khổ đây?
*********
Định lái chiếc xe ATV để tẩu thoát, vài giây sau tên trộm đã phải trả giá: Video hiện trường gây sốc
Một vụ trộm xe tại Mỹ đã đi đến cái kết đáng nhớ cho kẻ đã gây cho nó. Đoạn video ghi lại diễn biến của vụ việc đã nổi như cồn trên mạng và được dư luận bàn tán xôn xao. Theo thông tin được đăng tải, sự việc diễn ra tại một bãi đậu xe ở bang Florida của Mỹ cách đây chưa lâu.
Theo đó, một người đàn ông đã đánh cắp một chiếc ATV - loại xe với thiết kế 4 bánh nhưng lại có tay lái kiểu xe máy, được thiết kế để "chuyên trị" những cung đường khó đi như đầm lầy, sông suối, thảo nguyên.... Có lẽ chưa quen với loại phương tiện này nên mới chỉ điều khiển nó chưa được vài giây, anh ta đã lập tức phải trả giá cho hành động của mình khi các nhân chứng ở hiện trường chưa kịp trở tay.
Từ hình ảnh video được ghi lại tại hiện trường, có thể thấy tên trộm đã ngồi lên chiếc ATV và định lái đi để tẩu thoát khỏi hiện trường thì nó bỗng đột ngột tăng tốc ngoài kiểm soát, khiến hắn không kịp trở tay. Chiếc xe lao về phía trước, đâm vào cái cây trước mặt, bị hất tung lên không trung khiến tên trộm ngã nhào xuống đất. Không rõ mức độ bị thương của tên trộm cũng như việc hắn có bị cảnh sát bắt giữ sau đó hay không, tuy nhiên rõ ràng là một bài học đầy đau đớn cho hắn.
Được biết, ATV là loại phương tiện hiệu quả để vượt qua những địa hình hiểm trở, tuy nhiên việc điều khiển chiếc ATV khá khó khăn, phải dùng nhiều cách thức và sức lực.
Nếu bạn là người lần đầu tiên lái nó, thì chỉ có thể điều khiển được tối đa 20 phút là bắt đầu cảm nhận được cảm giác đau và mỏi cánh tay. Người cầm lái cần phải có thời gian làm quen, hiểu rõ bản tính của chiếc xe mà mình điều khiển, thì mới có thể khiến nó "khuất phục". Những người mới cầm lái hoặc không có kinh nghiệm mà đã điều khiển ATV thì dễ gặp các sự cố nguy hiểm. Do đó, nếu đang có ý định mua hoặc sử dụng loại phương tiện này thì bạn nên chú ý để đảm bảo an toàn cho bản thân và người khác.
Đầu tháng 6 năm nay, một phụ nữ trẻ ở bang New Jersey của Mỹ đã thiệt mạng sau một vụ tai nạn xe ATV ở Quận Adams. Evelyn Pineda Guadron, 22 tuổi, ở Hightstown, New Jersey, bị thương sau vụ tai nạn ATV và qua đời vì vết thương tại hiện trường vụ va chạm.
Theo Cảnh sát bang Pennsylvania, Guadron được cho là đã mất kiểm soát chiếc xe bốn bánh địa hình Yamaha mà cô đang lái khi nó đi chệch khỏi đường chính.“Do độ cao ngay sát lòng đường bị giảm nên Guadron đã rơi khỏi xe”, thông cáo cho biết.
Theo dữ liệu mới nhất của Ủy ban An toàn Sản phẩm Tiêu dùng Hoa Kỳ, mỗi năm có hơn 800 ca tử vong là do phương tiện giao thông này gây ra. Ước tính có khoảng 100.000 ca chấn thương liên quan đến ATV được điều trị tại khoa cấp cứu cũng được báo cáo hàng năm.
*******
Bức ảnh chứng minh “sự tàn khốc của đi làm”
"Béo phì do làm việc quá sức" đang trở thành vấn đề đáng báo động tại Trung Quốc. Tình trạng này thường bắt nguồn từ áp lực công việc, thời gian làm việc kéo dài, chế độ sinh hoạt thiếu khoa học.
Cô gái trẻ Âu Dương Văn Tĩnh (24 tuổi, đến từ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc) là một minh chứng cho vấn đề này. Chia sẻ trên tài khoản Xiaohongshu (một mạng xã hội của Trung Quốc) cá nhân, cô cho biết cân nặng của mình đã tăng từ 60kg lên 80kg chỉ sau một năm làm việc.
Dù không tiết lộ cụ thể về công việc hay tên công ty, nhưng Văn Tĩnh tâm sự với tờ Star Video rằng công việc trước đây đã trở thành “thảm họa” đối với cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của cô. Cô quyết định nghỉ việc vào tháng 6 và hiện tại "cảm thấy tốt hơn rất nhiều".
Văn Tĩnh cho biết cô thường xuyên phải tăng ca, làm việc theo ca và phải gọi đồ ăn sẵn cho tất cả các bữa ăn. Cô thừa nhận rằng lối sống thiếu lành mạnh cùng với áp lực công việc đã khiến cân nặng của mình tăng chóng mặt.
Cô chia sẻ rằng mình từng nặng 105kg khi còn học trung học trước khi giảm 45kg trong 4 năm tiếp theo. Thế nhưng việc đi làm, bước chân vào thị trường lao động đã phá hoại những nỗ lực giảm cân đó và cô đã bắt đầu tăng cân trở lại.
Cô gái trẻ hiện đang làm KOL về giảm cân với 41.000 người theo dõi trên Xiaohongshu. Cô đã điều chỉnh chế độ ăn uống của mình, giảm dầu và đường, tập trung vào các bữa ăn cân bằng với rau, ngũ cốc và protein. Văn Tĩnh cho biết mình đã giảm 6kg trong một tháng sau những thay đổi này.
Kinh nghiệm của cô gái gen Z được nhiều người đồng tình và họ cũng chia sẻ trải nghiệm của mình với “béo phì do làm việc quá sức”.
Một phụ nữ 33 tuổi làm việc tại một công ty công nghệ ở Thượng Hải cho biết cô đã tăng 3kg trong hai tháng do áp lực công việc, điều mà cô cho là khiến cô "ăn quá nhiều đồ tráng miệng".
“Tôi đã dùng hết ý chí vào công việc nên không còn sức lực để sống nữa”, cô chia sẻ trên Xiaohongshu.
Câu chuyện của Văn Tĩnh đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về vấn nạn “béo phì do làm việc quá sức”, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Việc duy trì một chế độ làm việc, nghỉ ngơi hợp lý, kết hợp với chế độ dinh dưỡng khoa học là điều vô cùng cần thiết để bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần.
Mặc dù luật lao động của Trung Quốc quy định rằng nhân viên không được làm việc quá 40 giờ mỗi tuần, nhiều công ty thường bỏ qua những quy định này.
Văn hóa làm việc “996” – làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần – hiện rất phổ biến trong các công ty công nghệ tại quốc gia tỷ dân. Trên diễn đàn trực tuyến Douban, các thành viên của một nhóm “nghiện công việc” cho biết hiếm khi tìm được công việc nào có chế độ nghỉ 2 ngày một tuần.
Nguồn: SCMP
***********
1h sáng, tôi hoảng loạn khi thấy hành động của con gái qua khe cửa phòng tắm, đến giờ mới biết lý do con luôn mặc áo dài kín tay
Chồng tôi là thạc sĩ và hiện đang công tác tại một trường giáo dục thường xuyên, cũng có chức có quyền trong trường. Anh nói rằng mình giỏi giang, thành đạt thì con cái cũng phải học giỏi để anh nở mày nở mặt với người ta. Đó là lý do anh ép buộc 2 con phải học thêm, học kèm, học trung tâm từ lúc 5 tuổi đến bây giờ. Thời gian biểu một ngày của các con, ngoài việc ăn ngủ thì là việc học. Chơi bời trở thành điều quá xa xỉ đối với chúng.
Tôi vẫn nhớ năm con gái học lớp 4, vừa từ trường ra là tôi chở con thẳng đến trung tâm học tiếng Anh. Con hỏi tại sao các bạn được đi siêu thị, đi chơi, còn con thì chỉ có việc học? Tôi giải thích rằng học tập là điều tốt, sẽ giúp ích cho tương lai của con rất nhiều. Nhưng con buồn bã đáp lời rằng mình chỉ thích được đi chơi một buổi thôi, học nhiều làm con mệt mỏi quá.
Sau khi lấy chồng, tôi nghỉ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian và đưa đón con đi học. Chồng tôi tài giỏi nên anh có ý coi thường vợ, thường cho rằng ngoài biết chợ búa bếp núc thì tôi chẳng biết gì cả. Sự coi thường đó thể hiện rõ bằng hành động và lời nói, có khi anh quát nạt vợ, chê bai vợ dốt ngay trước mặt các con. Các con tôi sợ bố, thương mẹ nhưng không dám bênh vực hay bảo vệ mẹ.
Năm nay con gái tôi học lớp 11, con trai học lớp 7. 2 đứa đều xa cách bố, không nói chuyện nhiều, không tâm sự nhiều. Mà chồng tôi ngoài hỏi han chuyện học hành của con thì cũng không biết nói chuyện gì nữa. Khi kiểm tra, thấy con học không được như ý muốn của mình là chồng tôi to tiếng mắng chửi. Con thi phải được điểm tối đa, trong lớp phải đứng đầu và nằm trong top 10 của trường thì anh mới hài lòng. Con gái tôi chịu áp lực từ bố quá lớn nên thường thức đêm học bài đến 1-2h sáng là chuyện bình thường.
Thấy con ghi vở không cẩn thận, tẩy xóa nhiều, chồng tôi chửi các con một trận. Bị bố mắng chửi, con gái tôi chỉ biết im lặng chịu đựng. Con trai thì khóc nức nở thu dọn lại sách vở bị bố ném vứt đi. Chửi con xong rồi, anh bỏ đi nhậu. Con gái chỉ nói một câu mà tôi đau đớn: "Sao mẹ không ly hôn cho rồi. 3 mẹ con sống với nhau vẫn sướng hơn sống cùng ông ấy". Nói rồi, con vùng vằng bỏ vào phòng, đóng cửa thật mạnh.
Tối đó, thấy phòng con gái vẫn còn sáng đèn, tôi định đem hộp sữa cho con. Nào ngờ con không có ở trong phòng. Tôi đi tìm thì thấy đèn phòng tắm còn sáng. Nhìn qua khe cửa, tôi hoảng loạn, run rẩy khi thấy con gái đang dùng dao lam, rạch từng đường trên cánh tay mình. Máu chảy nhỏ xuống nền nhưng sắc mặt con vẫn rất bình thản, cứ như đây là chuyện thường xảy ra.
Tôi ngã quỵ xuống nền nhà. Nghe tiếng động, con gái vội lấy áo mặc vào che kín tay rồi bước ra. Thấy tôi, con sững sờ rồi bật khóc nấc lên. Mẹ con tôi ôm lấy nhau mà khóc. Tôi rửa vết thương, dán băng keo cá nhân từng vết cắt mà nước mắt không ngừng rơi. Con gái một lần nữa hỏi tôi có thể đưa con về ông bà ngoại, cách xa bố không? Tôi im lặng. Con tỏ thái độ không phục nên hất tay tôi ra rồi bỏ vào phòng.
Thấy con như vậy, tôi xót xa không thể tả. Giờ tôi có nên ly hôn để đem lại cuộc sống bình thường cho các con không? Tôi chỉ sợ mình không thể nuôi nổi 2 con, đến lúc đó các con lại chịu thiếu thốn thì thiệt thòi cho con quá.
*********
Vụ sập cầu Phong Châu: 'Cứ nghĩ là mình chết rồi'
“Nếu rơi xuống nước thì chắc là chết rồi vì mình không biết bơi. Nghĩ tới đó là rùng mình, không biết hai đứa con nhỏ sẽ sống thế nào,” anh Nguyễn Minh Hải kể.
Gần cuối buổi sáng ngày 9/9, anh Nguyễn Minh Hải, 30 tuổi, trú tại huyện Tam Nông, vừa đi làm lại mái tôn cho mấy trường học bên huyện Lâm Thao.
Trên đường về nhà, anh chạy xe qua cầu Phong Châu. Đấy là lần thứ tư trong ngày hôm đó anh đi qua cây cầu này.
Thế rồi, trong khoảnh khắc không ngờ nhất, biến cố đã xảy ra.
Nếu cầu Phong Châu sập muộn hơn chỉ khoảng 3 giây thôi, có lẽ anh Hải đã không rơi xuống. Còn nếu cầu sập sớm hơn vài giây, thì...
Anh Hải không dám hình dung điều gì sẽ xảy đến nếu anh đi chậm hơn, hoặc cầu sập sớm hơn, vài giây.
Lúc bấy giờ anh đang chở đồng nghiệp là anh Bùi Quý Trọng, 32 tuổi, trên đường từ nơi làm tại huyện Lâm Thao về lại nhà ở huyện Tam Nông.
Họ chạy xe chầm chậm qua cầu. Và rồi, khoảnh khắc sinh tử đã xảy đến vào lúc 10 giờ 2 phút buổi sáng ngày 9/9.
“Đi đến gần hết cầu thì có một xe tải lớn đi theo hướng ngược lại. Tôi nghe tiếng rầm rầm lại nghĩ là tiếng xe tải phanh. Nhưng chỉ chốc lát sau, cây cầu sập xuống."
“Mọi việc xảy ra quá nhanh, tôi không thể phản xạ kịp.”
Anh Hải, anh Trọng cùng xe máy rơi xuống. Cùng với họ là 8 người khác đang lưu thông trên cầu vào thời điểm ấy.
Rất may, anh Hải cùng anh Trọng rơi trúng trụ cầu bên dưới.
“Rơi xuống, mình vẫn còn ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Định thần lại, mình mới biết là mình vẫn còn sống. Quay lại nhìn đoạn cầu thì thấy tất cả đã bị dòng nước cuốn trôi. Không còn gì nữa rồi,” anh Hải nhớ lại.
Trong khi anh Hải đang loay hoay, anh Trọng phía sau hét:
“Mày ngồi gọn vào, [lỡ] có xe ở trên rơi xuống lại đè vào mình đấy.”
Đi trước xe của anh Hải một đoạn là chiếc taxi của anh Ngô Tuấn Hùng, trong xe khi đó còn có vợ anh. Anh Hùng may mắn hơn anh Hải khi đã qua khỏi cầu.
“Mình ngồi trong ô tô nên không nghe thấy gì. Chỉ thấy hai bên đường xôn xao nên mình quay lại thôi. [Lúc ấy] dân đổ ra đông lắm. Mình cũng hú hồn, may mà thoát nạn,” anh Hùng nhớ lại sự kiện ngày 9/9.
Quay lại, anh Hùng thấy người dân tập trung lại, người thì giục nhau gọi lực lượng chức năng, người thì hô hào tìm cách cứu những người bị rơi xuống dưới.
“[Mọi người] kêu ầm lên bảo cứu người. Nhưng mà nói thật là dòng nước như thế chỉ lực lượng chức năng mới dám thôi. Nước nó [xiết] như thế cơ mà,” anh Hùng nói với BBC News Tiếng Việt vào sáng 10/9.
Theo anh Hùng, chỉ khoảng vài phút sau thì lực lượng chức năng xuất hiện yêu cầu mọi người tránh xa khỏi khu vực cầu Phong Châu.
May mắn thoát nạn, nhưng cả anh Hùng và vợ vẫn một phen hú vía. Vợ anh “vã hết mồ hôi, đến hôm nay mới hoàn hồn”.
“Hôm qua, hai vợ chồng đứng thất thần mãi rồi mới chạy xe về,” anh Hùng chia sẻ.
Sau khi rơi xuống chân trụ cầu, anh Hải và anh Trọng mất một lúc mới lấy lại được sự bình tĩnh.
“[Lúc ấy] người dân người ta ra rồi họ bảo là ‘ô, ở đây vẫn còn người', rồi người ta kéo lên. Người dân kéo lên thì mới lên được chứ mình không tự lên được, vì khoảng cách tới chừng 3 mét.”
Không có dụng cụ cứu hộ, anh Hải bám vào trụ cầu, cố gắng leo lên rồi đưa tay và được người dân kéo lên.
Lên được bên trên rồi, anh Hải quyết định chưa gọi cho gia đình vì không muốn mọi người lo lắng. Ngồi vài phút, xe cứu thương đưa anh Hải vào Trung tâm Y tế huyện Tam Nông.
“Mình vào bệnh viện rửa vết thương rồi mới gọi cho gia đình bảo là mình ổn, không có gì đáng ngại”.
Anh Hải và anh Trọng đều chỉ bị xây xát và bầm ở một vài chỗ.
“Gặp lại gia đình mình nghĩ là cuộc sống vô thường quá. Còn sống còn thở thì phải yêu thương nhau, chứ đừng đến lúc chết rồi mới thương tiếc. Sống nay chết mai, như cái sự cố sập cầu này, ai mà nghĩ ra được,” anh Hải chia sẻ cảm giác khi cuối cùng cũng gặp lại gia đình.
Vào thời điểm chia sẻ câu chuyện với BBC, anh Hải và anh Trọng vẫn đang ở trong bệnh viện. Dù không bị thương nặng về mặt thể chất, sự việc có thể gây ra những tổn thương về tinh thần. Anh Hải nói rằng sau sự việc thì anh cảm thấy sợ khi nghĩ tới chuyện đi qua cầu.
“Chắc chắn là sợ đấy. Vì gần như là mình từ cõi chết trở về rồi. Cái tâm lý của mình cũng ghê ấy. Thoát được cái cửa tử. Nghĩ là chết rồi mình lại được sống.”
Một nạn nhân khác của vụ sập cầu cũng đang được tại Trung tâm Y tế huyện Tam Nông là ông Phan Trường Sơn (50 tuổi).
Theo báo Tuổi Trẻ, ông Sơn bị rơi hẳn xuống sông, bị nước lũ cuốn trôi 3 – 4km, rồi thoát nạn sau khi bám được vào một cây chuối và được người dân cứu lên.
"Chỉ khi đến bệnh viện tôi mới biết mình còn sống, thật sự là quá may mắn," báo Tuổi Trẻ dẫn lời ông Sơn.
Sự cố cầu Phong Châu xảy ra vào khoảng 10 giờ 2 phút ngày 9/9.
Ngoài anh Hải, anh Sơn và anh Trọng, công an tỉnh Phú Thọ xác định còn 8 nạn nhân khác đang mất tích sau tai nạn sập cầu.
Trong số các nạn nhân có 7 người dân địa phương và 1 người ở tỉnh Đắk Nông.
Các nạn nhân gồm:
- Hà Quốc Chí (38 tuổi, trú Khu 5, xã Chu Hóa, TP.Việt Trì, Phú Thọ); phương tiện: Xe ô tô đầu kéo biển số 19H-024.19.
- Nguyễn Thị Yến (45 tuổi, trú Khu 17, xã Sơn Vi, H.Lâm Thao, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô SYM Angel biển số 19S1-086.82
- Nguyễn Hà Chi (19 tuổi, trú xã Quảng Phú, H.Krông Nô, Đắk Nông); phương tiện: Xe mô tô Honda Vision đỏ biển số 19L1-274.86
- Nguyễn Thị Lan (19 tuổi, trú Khu 18, xã Vạn Xuân, H.Tam Nông, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô Honda Vision đỏ biển số 19L1-274.86
- Dương Công Chiến (43 tuổi, trú xã Đang Phượng, H.Hạ Hòa, Phú Thọ); phương tiện: Xe ô tô đầu kéo biển số 19H - 042.12.
- Lương Xuân Thành (56 tuổi, trú Khu 1, xã Thạch Đồng, H.Thanh Thủy, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô mang biển 19L1-107.49
- Nguyễn Thị Hường (48 tuổi, trú Khu 1, xã Thạch Đồng, H.Thanh Thủy, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô biển số 19L1-107.49
- Nguyễn Thị Bích Hằng (36 tuổi, trú xã Thuỵ Vân, TP.Việt Trì, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô biển số 19N1-310.61
Vụ sập cầu Phong Châu cũng đã gây gián đoạn giao thông tại tỉnh Phú Thọ.
Theo báo Thanh Niên, sáng ngày 10/9, Trung tướng Phạm Đức Duyên, Bí thư Đảng ủy, Chính ủy Quân khu 2, và đại diện các đơn vị đã tới khảo sát vị trí lắp cầu phao tại khu vực gần cầu Phong Châu.
Tới 17 giờ chiều cùng ngày, chưa có thông tin về việc cầu phao đã được lắp đặt.
Sau sự cố sập cầu Phong Châu, một số cây cầu khác đã bị hạn chế hoặc cấm lưu thông.
Vào 8 giờ 30 phút sáng ngày 10/9, Sở Giao thông vận tải Hà Nội có thông báo về việc tổ chức lại giao thông, trong đó có cấm nhiều loại phương tiện lưu thông trên cầu Chương Dương.
Các loại phương tiện bị cấm gồm: xe khách, xe hợp đồng, xe du lịch trên 9 chỗ, xe tải có tải trọng trên 0,5 tấn. Riêng xe buýt được phép hoạt động theo chiều Long Biên đi Hoàn Kiếm, hướng ngược lại không được phép.
Những xe bị cấm lưu thông có thể chuyển sang các cầu: Thanh Trì, Nhật Tân, Vĩnh Tuy, Thăng Long để qua sông Hồng.
Tới 15 giờ cùng ngày, chính quyền ra lệnh cấm toàn bộ người và phương tiện đi qua cầu Long Biên (Hà Nội).
Một số cầu khác trên địa bàn tỉnh Phú Thọ và các tỉnh trong vùng lũ cũng bị hạn chế hoặc cấm.
*************
*********
Bàn ra tán vào (0)
Trang Lá cải 11 tháng 9 -2024:
***********
Sau 1 đêm gần gũi người yêu bỗng bặt vô âm tín, 5 năm sau quay trở lại tìm con và cái kết khiến người xem đau lòng
Theo như sáng hôm sau cô tỉnh dậy, anh đã không còn bên cạnh. Thứ duy nhất còn sót lại sau cuộc ân ái đêm trước là một tờ giấy nhắn. Anh viết: “5 năm sau hãy tìm anh”. Nhìn tờ giấy trong tay, cô bàng hoàng. Đây hẳn là một trò đùa của anh! Nhất định đây chỉ là một trò đùa, anh chỉ đang trêu chọc cô mà thôi. Sau lần đó cô hận anh đến tột cùng. Cũng hận mình ngu dại. Tại sao không sớm nhận ra bộ mặt thật xấu xa đó mà đi yêu anh ta bằng cả con tim như thế.
Cô và anh yêu nhau đã một khoảng thời gian khá dài. Anh là người đàng hoàng, tử tế. Yêu anh, cô luôn nhận được sự quan tâm chăm sóc đúng mực. Không giống những cặp đôi khác, chỉ vài tháng bên nhau đã lên giường, cô và anh chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh không lợi dụng cô bất kì điều gì. Những gì hai đứa làm chỉ đơn giản là nắm tay, hôn môi. Khi bên nhau, anh luôn cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cô. Anh nói, anh không muốn cô chịu thiệt thòi khi chuyện kết hôn của hai người chưa tính toán xong. Cô càng tin tưởng vào tình yêu của anh hơn và quyết tâm không phải anh thì không lấy ai khác.
Nhưng rồi sau một lần anh say rượu, không kiểm soát được bản thân, cô và anh đã ngủ cùng nhau. Khi chuyện xảy ra, cô không quá thất vọng hay suy nghĩ tiêu cực gì. Bởi cô yêu anh và cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn cùng anh từ lâu. Cô dự định hôm sau khi anh tỉnh, sẽ cùng anh bàn chuyện cưới xin.
Nhưng cô thật không ngờ về những gì xảy ra sau đó.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, anh đã không còn bên cạnh. Thứ duy nhất còn sót lại sau cuộc ân ái đêm trước là một tờ giấy nhắn.
Anh viết: “5 năm sau hãy tìm anh”
Nhìn tờ giấy trong tay, cô bàng hoàng. Đây hẳn là một trò đùa của anh! Nhất định đây chỉ là một trò đùa, anh chỉ đang trêu chọc cô mà thôi!
Cô cứ ngồi ngây trên giường mà chờ đợi anh trở về. Cô không khóc. Cô nghĩ về những tháng ngày anh và cô bên nhau, nhớ những lời hứa hẹn về hôn nhân của hai đứa. Nhưng mà điều cô đợi được sau cả ngày trời trông ngóng, là những cuộc điện thoại không kết nối.
Rồi ngày qua ngày, tuần qua tuần, anh biệt tăm không tung tích. Đến lúc này, cô mới thật sự hết hi vọng. Cô nhận ra, sự tử tế khi trước của anh ta chỉ là giả dối. Lừa được cô lên giường, anh ta đã đạt được mục đích nên giờ cao chạy xa bay.
Cô hận anh đến tột cùng. Cũng hận mình ngu dại. Tại sao không sớm nhận ra bộ mặt thật xấu xa đó mà mù dại đi yêu anh ta bằng cả con tim như thế. Cô thề, nếu gặp lại, cô nhất định sẽ không để anh ta được yên.
Sau hai tháng đau khổ vì bị lừa tình, cô lại rơi vào một sự khó khăn khác. Cô phát hiện mình có thai. Cô vô cùng hoang mang, lo sợ, không biết phải làm như thế nào. Người đàn ông kia đã biệt tăm tung tích, cô giờ chỉ có một mình. Nên giữ hay nên bỏ cái thai này đây?
Là một đứa trẻ không cha, lớn lên chỉ có mẹ và bà ngoại chăm sóc, cô không muốn con mình cũng chịu số phận như mình. Rất nhiều lần cô đã có suy nghĩ muốn từ bỏ đứa bé này. Nhưng cảm nhận được sinh mệnh mỗi ngày tồn tại cùng mình, cô lại không lỡ. Cô hận bố nó, nhưng nó vô tội.
Cuối cùng, cô quyết định giữ cái thai lại và nói dối gia đình là ra nước ngoài làm ăn một thời gian. Cô sẽ một mình nuôi dạy nó như một mình mẹ đã nuôi dạy cô.
Một mình với bao nhiêu vất vả khó khăn, cô đã đối mặt tất cả để sinh ra con mình, một cô công chúa nhỏ. Cô làm rất nhiều việc để kiếm tiền nuôi con. Biết con có nhiều thiệt thòi so với những đứa trẻ khác khi không có bố nuôi dạy, cô càng thương yêu và chăm sóc kĩ càng con hơn.
Rồi khó khăn cũng dần qua theo từng bước chân con lớn. Con gái cô giờ đã đi học nhà trẻ, và cô cũng tìm được một công việc ổn định với mức lương khá. Cuộc sống của hai mẹ con đã bớt đi rất nhiều chật vật. Nhìn lại những năm tháng vất vả mà cô và con phải trải qua, cô lại càng hận anh và không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Thế nhưng sự đời chẳng ai đoán trước được điều gì. Tờ giấy nhắn 5 năm trước hóa ra không phải một trò đùa. Anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô một lần nữa. Đột ngột và gây sốc hơn cả lần anh biến mất.
Không hiểu sao anh biết sự tồn tại của con gái nhỏ, cũng như biết địa chỉ của cô hiện tại. Trong ngày sinh nhật con gái 4 tuổi, nghĩa là gần 5 năm sau ngày ấy, anh đến trường đón con gái về nhà cô.
Nhận được điện thoại của anh, vẫn số điện thoại trước đây cô liên tục gọi trong lúc tuyệt vọng nhất. Chỉ khác là khi đó thuê bao không liên lạc được, còn hiện tại, thuê bao ấy gọi cho cô. Cô đã do dự rất lâu trước khi bắt máy. Cô không biết nên dùng giọng điệu nào để đối mặt với kẻ phản bội này.
Thế nhưng khi tiếp nhận, nghe được lời anh nói từ đầu dây bên kia, cô thực sự nổi điên. Anh lại dám đón con gái cô về nhà cô. Bỏ qua hết mọi cảm xúc, mọi thắc mắc tại sao anh làm thế, cô tức tốc trở về nhà. Anh dám quay lại sau bao nhiêu năm vô trách nhiệm, cái con người bỉ ối ấy. Cô sẽ không để yên cho anh.
Nhưng khi trở về nhà, cô choáng váng khi thấy căn nhà mình trang hoàng đầy hoa và nến. Con gái cô thì đang vô cùng thích thú với chiếc bánh sinh nhật mà bố nó cầm trên tay.
"Bố!"
Tiếng gọi mới trớ trêu làm sao? Cô nuôi con vất vả bao năm, mà anh chỉ định dùng mấy trò vớ vẩn này để dành con gái với cô?
Cô đinh gào lên cho thỏa nỗi căm hận trong lòng. Cô muốn lao ngay đến để xé tan cái bộ mặt giả dối của người đàn ông này.
Thế nhưng chưa kịp làm gì, anh đã buông bánh xuống và lao đến ôm chặt cô trước. Bị bất ngờ bởi cái ôm của anh, mọi cảm xúc phẫn hận của cô dường như tụt đâu hết. Và nỗi phẫn hận ấy hoàn toàn biến mất sau khi anh vội vàng giải thích cho sự biến mất 5 năm qua của mình.
Hóa ra trước khi bỏ đi, anh biết mình bị bệnh nặng. Hơn nữa sự nghiệp trong tay không có gì, nên anh không dám đối mặt với cô. Anh lựa chọn bỏ đi, với hi vọng cô gái mạnh mẽ như cô sẽ sớm vượt qua nỗi đau, dùng sự phẫn nộ với anh mà sống một cuộc đời tốt hơn. Anh đã rất đau khổ khi phải làm như vậy. Gần đây, khi bệnh tình đã thuyên giảm, công việc cũng tạm coi như có khởi sắc, anh mới đủ can đảm tìm kiếm tin tức về cô. Anh thật không ngờ, giữa cô và anh đã có kết tinh hạnh phúc này. Anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con cô bằng tình yêu mãnh liệt mà anh vẫn dành cho cô trong suốt những năm tháng cách xa.
Anh khóc. Cô cũng nước mắt nhạt nhòa. Nhìn con gái ngây thơ đứng bên cạnh nhìn hai người, cô biết, cô nên làm gì
*********
Hóa ra trong Tây Du Ký có 1 "nhân vật" có thật: Nghe hư cấu nhất nhưng lại tồn tại thực sự
"Nhân vật thuỷ quái” có thật trong Tây Du Ký
Trong "Tây Du Ký", một tác phẩm kinh điển của văn học Trung Quốc, có một phần kể về 4 thầy trò Đường Tăng khi họ đi thỉnh kinh và cần vượt qua sông Thông Thiên. Do không có phương tiện, họ đã nhờ đến sự giúp đỡ của một "cụ rùa" to lớn để chở qua sông. Lão Rùa đã đề nghị Đường Tăng hỏi Phật Tổ về việc mình tu hành một ngàn ba trăm năm mà chưa hóa được thành người. Tuy nhiên, khi Đường Tăng quay trở lại, ông đã quên mất điều này và không đáp ứng được yêu cầu của Lão Rùa. Sự việc này dẫn đến việc cả 4 thầy trò bị Lão Rùa hất xuống sông và kinh sách của họ bị ướt. Câu chuyện này là nạn thứ 81 mà họ phải vượt qua trong hành trình.
Mãi cho đến ngày nay, nhiều người vẫn tò mò về nguồn gốc của nhân vật cụ rùa, liệu đó có phải là yêu quái hay chỉ là một con vật bình thường. Ngô Thừa Ân, tác giả của "Tây Du Ký", được khen ngợi vì óc sáng tạo của mình khi đã tạo ra rất nhiều nhân vật đặc biệt, thú vị như Lão Rùa. Tuy nhiên, con rùa khổng lồ trong Tây Du Ký không phải là hư cấu và chỉ có trong trang sách. Loài rùa với kích thước khó tin này hoàn toàn tồn tại ngoài đời.
Sự thật thú vị về rùa khổng lồ
Qua nghiên cứu khoa học, loài rùa khổng lồ có thật đã từng tồn tại trên Trái đất, không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Loài rùa này có tên khoa học là Stupendemys geographicus, có nghĩa là "rùa khổng lồ". Đó là một loài rùa cổ đại với hóa thạch được phát hiện ở phía bắc Nam Mỹ, tồn tại từ kỷ Miocene đến đầu Pliocene, khoảng 13 đến 5 triệu năm trước.
Hóa thạch cho thấy rùa Stupendemys geographicus có mai dài khoảng 4 mét, và tổng chiều dài cơ thể có thể đạt hơn 5 mét, với trọng lượng hơn 5 tấn. Kích thước này cho phép chúng có khả năng chở nhiều người cùng một lúc trên lưng. Một số hóa thạch của loài rùa này đã được tìm thấy ở nhiều nơi khác nhau ở Nam Mỹ, thường sống trong ao, hồ của rừng mưa nhiệt đới hay các dòng sông chảy chậm, và chúng chủ yếu ăn thực vật.
Một trong những khám phá đặc biệt là mẫu hóa thạch gần như hoàn chỉnh được nhóm cổ sinh vật học người Venezuela phát hiện, trong đó có các đặc điểm như mấu sừng dài ở các cá thể đực, phát triển ở phía trước của mai và hai bên cổ, giúp chúng tự vệ trước kẻ săn mồi. Loài rùa này chỉ có một kẻ thù tự nhiên là cá sấu Purussaurus, cũng là một loài đã tuyệt chủng từ thời Miocene.
Cho đến nay, hóa thạch của rùa Stupendemys geographicus được xem là loài rùa có kích thước lớn nhất từng được phát hiện. Họ hàng gần nhất của chúng trong thời hiện đại là loài Podocnemis expansa, sống ở các đầm lầy lớn ở Nam Mỹ, với chiều dài khoảng 1 mét và trọng lượng ước chừng 90 kg. Các mẫu hóa thạch còn tiết lộ mối liên hệ gen giữa Stupendemys geographicus và nhiều loài rùa sống ở khu vực Amazon ngày nay.
Nguồn: Sci News
*******
Thấy đầu gối của chị gái bị sưng đỏ, tôi hỏi chuyện rồi sốc ngất khi phát hiện sự thật về hạnh phúc được bao ngư
Mấy tuần trước, tôi có dịp đi ngang nhà chị thì ghé qua thăm vợ chồng anh chị. Nhưng khi ăn cùng anh chị, tôi cứ thấy có cảm giác hình như trong nhà chị đã có chuyện gì đó.
Chị gái của tôi là người phụ nữ dịu dàng, luôn hiểu chuyện. Chị rất hiếu thuận, nghe lời bố mẹ. Hôn nhân của chị cũng là do người quen của bố mẹ giới thiệu. Dù anh rể của tôi lớn hơn chị 8 tuổi nhưng có nhà có xe, công việc ổn định. Chị tôi không phản đối, gật đầu làm quen.
Người quen của bố mẹ tôi khen ngợi anh rể hết lời, bố mẹ tôi được nịnh nọt lại càng cao hứng thúc giục chị mau chóng kết hôn. Tôi lại thấy anh rể ít nói lại có vẻ lạnh lùng, không thể hiện tình cảm gì với chị tôi.
3 năm sau khi chị gái lấy chồng, tôi vẫn thấy vui mỗi khi nhìn thấy gia đình hạnh phúc của chị. Anh rể rất yêu chiều vợ, sống có trách nhiệm với vợ con. Chị tôi không phải cực khổ kiếm tiền mà chỉ việc chăm con thật tốt. Lần nào anh rể cùng chị gái về quê cũng tặng bố mẹ tôi quà cáp đắt tiền, còn giúp ông bà xây sửa nhà cửa.
Một năm nay, chị gái tôi không về quê thăm bố mẹ. Là vì bên nhà chồng có tang, gia đình chị vẫn phải ở lại để chăm lo, động viên người nhà. Đương nhiên nhà tôi chẳng giận hờn gì chị, chỉ thấy nhớ chị cả năm rồi chẳng thấy mặt. Mấy tuần trước, tôi có dịp đi ngang nhà chị thì ghé qua thăm vợ chồng anh chị. Nhưng khi ăn cùng anh chị, tôi cứ thấy có cảm giác hình như trong nhà chị đã có chuyện gì đó.
Đến chiều, khi tình cờ thấy chị vén quần lên cao, tôi chết sững khi thấy đầu gối sưng đỏ của chị. Tôi hỏi anh rể sao chị lại bị thương như thế? Anh rể lạnh lùng nói tôi: “Cứ hỏi chị gái của em rồi biết”. Tôi quay sang nhìn thì thấy chị gái đã đỏ mắt muốn khóc. Chị nghèn nghẹn kể với tôi rằng chị lỡ có tình cảm với một người đàn ông khác. Không may, chồng chị phát hiện thì đùng đùng nổi giận. Chị thề là mình chưa từng làm gì đi quá giới hạn với người kia nhưng chồng vẫn không tin.
Sau đó, anh rể tôi trả thù chị bằng việc bắt chị quỳ gối mỗi tối trước giường ngủ. Hôm nào chồng ngủ sớm thì chị được lên giường sớm, hôm nào anh ấy thức tới sáng thì chị cũng phải quỳ đến sáng. Tôi nghe mà lặng người đau xót, thương chị gái vô cùng. Chị tôi dù có làm sai thì anh rể cũng không nên trút giận lên cơ thể của chị ấy như thế. Nhưng chuyện chị tôi sai với chồng cũng không dễ giải quyết. Giờ tôi phải làm sao để giúp chị gái mình bớt khổ đây?
*********
Định lái chiếc xe ATV để tẩu thoát, vài giây sau tên trộm đã phải trả giá: Video hiện trường gây sốc
Một vụ trộm xe tại Mỹ đã đi đến cái kết đáng nhớ cho kẻ đã gây cho nó. Đoạn video ghi lại diễn biến của vụ việc đã nổi như cồn trên mạng và được dư luận bàn tán xôn xao. Theo thông tin được đăng tải, sự việc diễn ra tại một bãi đậu xe ở bang Florida của Mỹ cách đây chưa lâu.
Theo đó, một người đàn ông đã đánh cắp một chiếc ATV - loại xe với thiết kế 4 bánh nhưng lại có tay lái kiểu xe máy, được thiết kế để "chuyên trị" những cung đường khó đi như đầm lầy, sông suối, thảo nguyên.... Có lẽ chưa quen với loại phương tiện này nên mới chỉ điều khiển nó chưa được vài giây, anh ta đã lập tức phải trả giá cho hành động của mình khi các nhân chứng ở hiện trường chưa kịp trở tay.
Từ hình ảnh video được ghi lại tại hiện trường, có thể thấy tên trộm đã ngồi lên chiếc ATV và định lái đi để tẩu thoát khỏi hiện trường thì nó bỗng đột ngột tăng tốc ngoài kiểm soát, khiến hắn không kịp trở tay. Chiếc xe lao về phía trước, đâm vào cái cây trước mặt, bị hất tung lên không trung khiến tên trộm ngã nhào xuống đất. Không rõ mức độ bị thương của tên trộm cũng như việc hắn có bị cảnh sát bắt giữ sau đó hay không, tuy nhiên rõ ràng là một bài học đầy đau đớn cho hắn.
Được biết, ATV là loại phương tiện hiệu quả để vượt qua những địa hình hiểm trở, tuy nhiên việc điều khiển chiếc ATV khá khó khăn, phải dùng nhiều cách thức và sức lực.
Nếu bạn là người lần đầu tiên lái nó, thì chỉ có thể điều khiển được tối đa 20 phút là bắt đầu cảm nhận được cảm giác đau và mỏi cánh tay. Người cầm lái cần phải có thời gian làm quen, hiểu rõ bản tính của chiếc xe mà mình điều khiển, thì mới có thể khiến nó "khuất phục". Những người mới cầm lái hoặc không có kinh nghiệm mà đã điều khiển ATV thì dễ gặp các sự cố nguy hiểm. Do đó, nếu đang có ý định mua hoặc sử dụng loại phương tiện này thì bạn nên chú ý để đảm bảo an toàn cho bản thân và người khác.
Đầu tháng 6 năm nay, một phụ nữ trẻ ở bang New Jersey của Mỹ đã thiệt mạng sau một vụ tai nạn xe ATV ở Quận Adams. Evelyn Pineda Guadron, 22 tuổi, ở Hightstown, New Jersey, bị thương sau vụ tai nạn ATV và qua đời vì vết thương tại hiện trường vụ va chạm.
Theo Cảnh sát bang Pennsylvania, Guadron được cho là đã mất kiểm soát chiếc xe bốn bánh địa hình Yamaha mà cô đang lái khi nó đi chệch khỏi đường chính.“Do độ cao ngay sát lòng đường bị giảm nên Guadron đã rơi khỏi xe”, thông cáo cho biết.
Theo dữ liệu mới nhất của Ủy ban An toàn Sản phẩm Tiêu dùng Hoa Kỳ, mỗi năm có hơn 800 ca tử vong là do phương tiện giao thông này gây ra. Ước tính có khoảng 100.000 ca chấn thương liên quan đến ATV được điều trị tại khoa cấp cứu cũng được báo cáo hàng năm.
*******
Bức ảnh chứng minh “sự tàn khốc của đi làm”
"Béo phì do làm việc quá sức" đang trở thành vấn đề đáng báo động tại Trung Quốc. Tình trạng này thường bắt nguồn từ áp lực công việc, thời gian làm việc kéo dài, chế độ sinh hoạt thiếu khoa học.
Cô gái trẻ Âu Dương Văn Tĩnh (24 tuổi, đến từ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc) là một minh chứng cho vấn đề này. Chia sẻ trên tài khoản Xiaohongshu (một mạng xã hội của Trung Quốc) cá nhân, cô cho biết cân nặng của mình đã tăng từ 60kg lên 80kg chỉ sau một năm làm việc.
Dù không tiết lộ cụ thể về công việc hay tên công ty, nhưng Văn Tĩnh tâm sự với tờ Star Video rằng công việc trước đây đã trở thành “thảm họa” đối với cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của cô. Cô quyết định nghỉ việc vào tháng 6 và hiện tại "cảm thấy tốt hơn rất nhiều".
Văn Tĩnh cho biết cô thường xuyên phải tăng ca, làm việc theo ca và phải gọi đồ ăn sẵn cho tất cả các bữa ăn. Cô thừa nhận rằng lối sống thiếu lành mạnh cùng với áp lực công việc đã khiến cân nặng của mình tăng chóng mặt.
Cô chia sẻ rằng mình từng nặng 105kg khi còn học trung học trước khi giảm 45kg trong 4 năm tiếp theo. Thế nhưng việc đi làm, bước chân vào thị trường lao động đã phá hoại những nỗ lực giảm cân đó và cô đã bắt đầu tăng cân trở lại.
Cô gái trẻ hiện đang làm KOL về giảm cân với 41.000 người theo dõi trên Xiaohongshu. Cô đã điều chỉnh chế độ ăn uống của mình, giảm dầu và đường, tập trung vào các bữa ăn cân bằng với rau, ngũ cốc và protein. Văn Tĩnh cho biết mình đã giảm 6kg trong một tháng sau những thay đổi này.
Kinh nghiệm của cô gái gen Z được nhiều người đồng tình và họ cũng chia sẻ trải nghiệm của mình với “béo phì do làm việc quá sức”.
Một phụ nữ 33 tuổi làm việc tại một công ty công nghệ ở Thượng Hải cho biết cô đã tăng 3kg trong hai tháng do áp lực công việc, điều mà cô cho là khiến cô "ăn quá nhiều đồ tráng miệng".
“Tôi đã dùng hết ý chí vào công việc nên không còn sức lực để sống nữa”, cô chia sẻ trên Xiaohongshu.
Câu chuyện của Văn Tĩnh đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về vấn nạn “béo phì do làm việc quá sức”, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Việc duy trì một chế độ làm việc, nghỉ ngơi hợp lý, kết hợp với chế độ dinh dưỡng khoa học là điều vô cùng cần thiết để bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần.
Mặc dù luật lao động của Trung Quốc quy định rằng nhân viên không được làm việc quá 40 giờ mỗi tuần, nhiều công ty thường bỏ qua những quy định này.
Văn hóa làm việc “996” – làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần – hiện rất phổ biến trong các công ty công nghệ tại quốc gia tỷ dân. Trên diễn đàn trực tuyến Douban, các thành viên của một nhóm “nghiện công việc” cho biết hiếm khi tìm được công việc nào có chế độ nghỉ 2 ngày một tuần.
Nguồn: SCMP
***********
1h sáng, tôi hoảng loạn khi thấy hành động của con gái qua khe cửa phòng tắm, đến giờ mới biết lý do con luôn mặc áo dài kín tay
Chồng tôi là thạc sĩ và hiện đang công tác tại một trường giáo dục thường xuyên, cũng có chức có quyền trong trường. Anh nói rằng mình giỏi giang, thành đạt thì con cái cũng phải học giỏi để anh nở mày nở mặt với người ta. Đó là lý do anh ép buộc 2 con phải học thêm, học kèm, học trung tâm từ lúc 5 tuổi đến bây giờ. Thời gian biểu một ngày của các con, ngoài việc ăn ngủ thì là việc học. Chơi bời trở thành điều quá xa xỉ đối với chúng.
Tôi vẫn nhớ năm con gái học lớp 4, vừa từ trường ra là tôi chở con thẳng đến trung tâm học tiếng Anh. Con hỏi tại sao các bạn được đi siêu thị, đi chơi, còn con thì chỉ có việc học? Tôi giải thích rằng học tập là điều tốt, sẽ giúp ích cho tương lai của con rất nhiều. Nhưng con buồn bã đáp lời rằng mình chỉ thích được đi chơi một buổi thôi, học nhiều làm con mệt mỏi quá.
Sau khi lấy chồng, tôi nghỉ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian và đưa đón con đi học. Chồng tôi tài giỏi nên anh có ý coi thường vợ, thường cho rằng ngoài biết chợ búa bếp núc thì tôi chẳng biết gì cả. Sự coi thường đó thể hiện rõ bằng hành động và lời nói, có khi anh quát nạt vợ, chê bai vợ dốt ngay trước mặt các con. Các con tôi sợ bố, thương mẹ nhưng không dám bênh vực hay bảo vệ mẹ.
Năm nay con gái tôi học lớp 11, con trai học lớp 7. 2 đứa đều xa cách bố, không nói chuyện nhiều, không tâm sự nhiều. Mà chồng tôi ngoài hỏi han chuyện học hành của con thì cũng không biết nói chuyện gì nữa. Khi kiểm tra, thấy con học không được như ý muốn của mình là chồng tôi to tiếng mắng chửi. Con thi phải được điểm tối đa, trong lớp phải đứng đầu và nằm trong top 10 của trường thì anh mới hài lòng. Con gái tôi chịu áp lực từ bố quá lớn nên thường thức đêm học bài đến 1-2h sáng là chuyện bình thường.
Thấy con ghi vở không cẩn thận, tẩy xóa nhiều, chồng tôi chửi các con một trận. Bị bố mắng chửi, con gái tôi chỉ biết im lặng chịu đựng. Con trai thì khóc nức nở thu dọn lại sách vở bị bố ném vứt đi. Chửi con xong rồi, anh bỏ đi nhậu. Con gái chỉ nói một câu mà tôi đau đớn: "Sao mẹ không ly hôn cho rồi. 3 mẹ con sống với nhau vẫn sướng hơn sống cùng ông ấy". Nói rồi, con vùng vằng bỏ vào phòng, đóng cửa thật mạnh.
Tối đó, thấy phòng con gái vẫn còn sáng đèn, tôi định đem hộp sữa cho con. Nào ngờ con không có ở trong phòng. Tôi đi tìm thì thấy đèn phòng tắm còn sáng. Nhìn qua khe cửa, tôi hoảng loạn, run rẩy khi thấy con gái đang dùng dao lam, rạch từng đường trên cánh tay mình. Máu chảy nhỏ xuống nền nhưng sắc mặt con vẫn rất bình thản, cứ như đây là chuyện thường xảy ra.
Tôi ngã quỵ xuống nền nhà. Nghe tiếng động, con gái vội lấy áo mặc vào che kín tay rồi bước ra. Thấy tôi, con sững sờ rồi bật khóc nấc lên. Mẹ con tôi ôm lấy nhau mà khóc. Tôi rửa vết thương, dán băng keo cá nhân từng vết cắt mà nước mắt không ngừng rơi. Con gái một lần nữa hỏi tôi có thể đưa con về ông bà ngoại, cách xa bố không? Tôi im lặng. Con tỏ thái độ không phục nên hất tay tôi ra rồi bỏ vào phòng.
Thấy con như vậy, tôi xót xa không thể tả. Giờ tôi có nên ly hôn để đem lại cuộc sống bình thường cho các con không? Tôi chỉ sợ mình không thể nuôi nổi 2 con, đến lúc đó các con lại chịu thiếu thốn thì thiệt thòi cho con quá.
*********
Vụ sập cầu Phong Châu: 'Cứ nghĩ là mình chết rồi'
“Nếu rơi xuống nước thì chắc là chết rồi vì mình không biết bơi. Nghĩ tới đó là rùng mình, không biết hai đứa con nhỏ sẽ sống thế nào,” anh Nguyễn Minh Hải kể.
Gần cuối buổi sáng ngày 9/9, anh Nguyễn Minh Hải, 30 tuổi, trú tại huyện Tam Nông, vừa đi làm lại mái tôn cho mấy trường học bên huyện Lâm Thao.
Trên đường về nhà, anh chạy xe qua cầu Phong Châu. Đấy là lần thứ tư trong ngày hôm đó anh đi qua cây cầu này.
Thế rồi, trong khoảnh khắc không ngờ nhất, biến cố đã xảy ra.
Nếu cầu Phong Châu sập muộn hơn chỉ khoảng 3 giây thôi, có lẽ anh Hải đã không rơi xuống. Còn nếu cầu sập sớm hơn vài giây, thì...
Anh Hải không dám hình dung điều gì sẽ xảy đến nếu anh đi chậm hơn, hoặc cầu sập sớm hơn, vài giây.
Lúc bấy giờ anh đang chở đồng nghiệp là anh Bùi Quý Trọng, 32 tuổi, trên đường từ nơi làm tại huyện Lâm Thao về lại nhà ở huyện Tam Nông.
Họ chạy xe chầm chậm qua cầu. Và rồi, khoảnh khắc sinh tử đã xảy đến vào lúc 10 giờ 2 phút buổi sáng ngày 9/9.
“Đi đến gần hết cầu thì có một xe tải lớn đi theo hướng ngược lại. Tôi nghe tiếng rầm rầm lại nghĩ là tiếng xe tải phanh. Nhưng chỉ chốc lát sau, cây cầu sập xuống."
“Mọi việc xảy ra quá nhanh, tôi không thể phản xạ kịp.”
Anh Hải, anh Trọng cùng xe máy rơi xuống. Cùng với họ là 8 người khác đang lưu thông trên cầu vào thời điểm ấy.
Rất may, anh Hải cùng anh Trọng rơi trúng trụ cầu bên dưới.
“Rơi xuống, mình vẫn còn ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Định thần lại, mình mới biết là mình vẫn còn sống. Quay lại nhìn đoạn cầu thì thấy tất cả đã bị dòng nước cuốn trôi. Không còn gì nữa rồi,” anh Hải nhớ lại.
Trong khi anh Hải đang loay hoay, anh Trọng phía sau hét:
“Mày ngồi gọn vào, [lỡ] có xe ở trên rơi xuống lại đè vào mình đấy.”
Đi trước xe của anh Hải một đoạn là chiếc taxi của anh Ngô Tuấn Hùng, trong xe khi đó còn có vợ anh. Anh Hùng may mắn hơn anh Hải khi đã qua khỏi cầu.
“Mình ngồi trong ô tô nên không nghe thấy gì. Chỉ thấy hai bên đường xôn xao nên mình quay lại thôi. [Lúc ấy] dân đổ ra đông lắm. Mình cũng hú hồn, may mà thoát nạn,” anh Hùng nhớ lại sự kiện ngày 9/9.
Quay lại, anh Hùng thấy người dân tập trung lại, người thì giục nhau gọi lực lượng chức năng, người thì hô hào tìm cách cứu những người bị rơi xuống dưới.
“[Mọi người] kêu ầm lên bảo cứu người. Nhưng mà nói thật là dòng nước như thế chỉ lực lượng chức năng mới dám thôi. Nước nó [xiết] như thế cơ mà,” anh Hùng nói với BBC News Tiếng Việt vào sáng 10/9.
Theo anh Hùng, chỉ khoảng vài phút sau thì lực lượng chức năng xuất hiện yêu cầu mọi người tránh xa khỏi khu vực cầu Phong Châu.
May mắn thoát nạn, nhưng cả anh Hùng và vợ vẫn một phen hú vía. Vợ anh “vã hết mồ hôi, đến hôm nay mới hoàn hồn”.
“Hôm qua, hai vợ chồng đứng thất thần mãi rồi mới chạy xe về,” anh Hùng chia sẻ.
Sau khi rơi xuống chân trụ cầu, anh Hải và anh Trọng mất một lúc mới lấy lại được sự bình tĩnh.
“[Lúc ấy] người dân người ta ra rồi họ bảo là ‘ô, ở đây vẫn còn người', rồi người ta kéo lên. Người dân kéo lên thì mới lên được chứ mình không tự lên được, vì khoảng cách tới chừng 3 mét.”
Không có dụng cụ cứu hộ, anh Hải bám vào trụ cầu, cố gắng leo lên rồi đưa tay và được người dân kéo lên.
Lên được bên trên rồi, anh Hải quyết định chưa gọi cho gia đình vì không muốn mọi người lo lắng. Ngồi vài phút, xe cứu thương đưa anh Hải vào Trung tâm Y tế huyện Tam Nông.
“Mình vào bệnh viện rửa vết thương rồi mới gọi cho gia đình bảo là mình ổn, không có gì đáng ngại”.
Anh Hải và anh Trọng đều chỉ bị xây xát và bầm ở một vài chỗ.
“Gặp lại gia đình mình nghĩ là cuộc sống vô thường quá. Còn sống còn thở thì phải yêu thương nhau, chứ đừng đến lúc chết rồi mới thương tiếc. Sống nay chết mai, như cái sự cố sập cầu này, ai mà nghĩ ra được,” anh Hải chia sẻ cảm giác khi cuối cùng cũng gặp lại gia đình.
Vào thời điểm chia sẻ câu chuyện với BBC, anh Hải và anh Trọng vẫn đang ở trong bệnh viện. Dù không bị thương nặng về mặt thể chất, sự việc có thể gây ra những tổn thương về tinh thần. Anh Hải nói rằng sau sự việc thì anh cảm thấy sợ khi nghĩ tới chuyện đi qua cầu.
“Chắc chắn là sợ đấy. Vì gần như là mình từ cõi chết trở về rồi. Cái tâm lý của mình cũng ghê ấy. Thoát được cái cửa tử. Nghĩ là chết rồi mình lại được sống.”
Một nạn nhân khác của vụ sập cầu cũng đang được tại Trung tâm Y tế huyện Tam Nông là ông Phan Trường Sơn (50 tuổi).
Theo báo Tuổi Trẻ, ông Sơn bị rơi hẳn xuống sông, bị nước lũ cuốn trôi 3 – 4km, rồi thoát nạn sau khi bám được vào một cây chuối và được người dân cứu lên.
"Chỉ khi đến bệnh viện tôi mới biết mình còn sống, thật sự là quá may mắn," báo Tuổi Trẻ dẫn lời ông Sơn.
Sự cố cầu Phong Châu xảy ra vào khoảng 10 giờ 2 phút ngày 9/9.
Ngoài anh Hải, anh Sơn và anh Trọng, công an tỉnh Phú Thọ xác định còn 8 nạn nhân khác đang mất tích sau tai nạn sập cầu.
Trong số các nạn nhân có 7 người dân địa phương và 1 người ở tỉnh Đắk Nông.
Các nạn nhân gồm:
- Hà Quốc Chí (38 tuổi, trú Khu 5, xã Chu Hóa, TP.Việt Trì, Phú Thọ); phương tiện: Xe ô tô đầu kéo biển số 19H-024.19.
- Nguyễn Thị Yến (45 tuổi, trú Khu 17, xã Sơn Vi, H.Lâm Thao, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô SYM Angel biển số 19S1-086.82
- Nguyễn Hà Chi (19 tuổi, trú xã Quảng Phú, H.Krông Nô, Đắk Nông); phương tiện: Xe mô tô Honda Vision đỏ biển số 19L1-274.86
- Nguyễn Thị Lan (19 tuổi, trú Khu 18, xã Vạn Xuân, H.Tam Nông, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô Honda Vision đỏ biển số 19L1-274.86
- Dương Công Chiến (43 tuổi, trú xã Đang Phượng, H.Hạ Hòa, Phú Thọ); phương tiện: Xe ô tô đầu kéo biển số 19H - 042.12.
- Lương Xuân Thành (56 tuổi, trú Khu 1, xã Thạch Đồng, H.Thanh Thủy, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô mang biển 19L1-107.49
- Nguyễn Thị Hường (48 tuổi, trú Khu 1, xã Thạch Đồng, H.Thanh Thủy, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô biển số 19L1-107.49
- Nguyễn Thị Bích Hằng (36 tuổi, trú xã Thuỵ Vân, TP.Việt Trì, Phú Thọ); phương tiện: Xe mô tô biển số 19N1-310.61
Vụ sập cầu Phong Châu cũng đã gây gián đoạn giao thông tại tỉnh Phú Thọ.
Theo báo Thanh Niên, sáng ngày 10/9, Trung tướng Phạm Đức Duyên, Bí thư Đảng ủy, Chính ủy Quân khu 2, và đại diện các đơn vị đã tới khảo sát vị trí lắp cầu phao tại khu vực gần cầu Phong Châu.
Tới 17 giờ chiều cùng ngày, chưa có thông tin về việc cầu phao đã được lắp đặt.
Sau sự cố sập cầu Phong Châu, một số cây cầu khác đã bị hạn chế hoặc cấm lưu thông.
Vào 8 giờ 30 phút sáng ngày 10/9, Sở Giao thông vận tải Hà Nội có thông báo về việc tổ chức lại giao thông, trong đó có cấm nhiều loại phương tiện lưu thông trên cầu Chương Dương.
Các loại phương tiện bị cấm gồm: xe khách, xe hợp đồng, xe du lịch trên 9 chỗ, xe tải có tải trọng trên 0,5 tấn. Riêng xe buýt được phép hoạt động theo chiều Long Biên đi Hoàn Kiếm, hướng ngược lại không được phép.
Những xe bị cấm lưu thông có thể chuyển sang các cầu: Thanh Trì, Nhật Tân, Vĩnh Tuy, Thăng Long để qua sông Hồng.
Tới 15 giờ cùng ngày, chính quyền ra lệnh cấm toàn bộ người và phương tiện đi qua cầu Long Biên (Hà Nội).
Một số cầu khác trên địa bàn tỉnh Phú Thọ và các tỉnh trong vùng lũ cũng bị hạn chế hoặc cấm.
*************
*********