Truyện Ngắn & Phóng Sự
Vẫn Là Những Mùa Xuân Buồn.- Topa
( HNPĐ )- Cứ mỗi mùa xuân đến là tôi lại nghĩ đến hắn, bởi tôi gặp hắn cũng đúng vào mùa xuân và chia tay cũng vào mùa xuân. Những mùa xuân năm đó rực rỡ thương yêu tình tự, những mùa xuân sau này là những mùa xuân ảm đạm
( HNPĐ ) - Cứ mỗi mùa xuân đến là tôi lại nghĩ đến hắn, bởi tôi gặp hắn cũng đúng vào mùa xuân và chia tay cũng vào mùa xuân. Những mùa xuân năm đó rực rỡ thương yêu tình tự, những mùa xuân sau này là những mùa xuân ảm đạm và hãi hùng. Hắn vốn là tên hèn nhát nên không bao giờ có can đảm dám nói ra những điều mà những tên xảo trá hèn hạ và tàn ác đã hành động từ mấy chục năm qua mà ai ai cũng thấy rõ. Thật ra thì hắn cũng thấy như mọi người chứ chẳng phải không, nhưng từ đầu, từ mấy chục năm trước hắn đã nói bậy viết bậy quá nhiều rồi và nay chỉ vì tham vọng quyền lợi cộng với sự hèn nhát, một lần nữa hắn lại quỳ mọp trước bọn người xảo quyệt; mọi người gọi hắn là thằng mặt mẹt thằng lập... dị hợm.
Nói xong và với vẻ mặt không có gì là giận, ông liền bỏ tấm hình của người mà ông gọi là hèn nhát xuống đất rồi lấy chân dí lên cho đến khi tấm hình rách nát ra. Liền sau đó ông vạch lưng cho tôi thấy hai vết sẹo hằn trên lưng và kéo dài lên đến tận vai tạo thành hai đường thẳng song song... vẫn luôn ửng một màu đỏ. Ông nói tiếp:
- Vết sẹo trên lưng tôi không phải là sẹo thật. Tôi tự tạo vào mỗi ngày đầu xuân để tưởng nhớ lại một lần tôi bị bọn hắn chém nhưng may mắn thoát chết. Trước khi bị chém tôi đã kịp nằm xuống để tránh lưỡi dao vì bọn hắn cố ý chém vô đầu chứ không phải vô lưng. May mắn là tôi đã kịp lấy tấm tôn và che lên đầu. Khắp mình tôi có rất nhiều vết sẹo. Sẹo do dao chém, sẹo do súng đạn của kẻ thù bắn, nhưng, có một cái sẹo thật lớn đã hằn sâu trong trái tim tôi làm cho tôi cứ bị đau đớn mãi, cái sẹo đó thì tôi không thể trưng ra cho anh thấy được.
Tôi muốn kể cho anh nghe vì sao tôi lại có nhiều vết sẹo đến như vậy nhưng chỉ có một cái sẹo làm cho tôi thấy đau đớn dằng dai mà thôi. Một ngày đầu xuân từ vùng hỏa tuyến, vùng biên giới mà tôi đang làm nhiệm vụ giữ an ninh, biên giới giữa chúng ta và kẻ thù đã được phân định lằn ranh bởi các cường quốc nhưng, kẻ thù thì luôn luôn và bất cứ thời điểm nào cũng muốn tấn công, muốn xâm lăng qua phần đất bên này. Tôi bị thương và được chuyển về Tổng-Y-Viện Cộng-Hoà. Sàigòn ngày đầu xuân khắp nơi tràn ngập những bông hoa rực rỡ khoe sắc trong ánh mặt trời chói chang nhưng nồng ấm, hoà cùng âm thanh nhộn nhịp người và xe cộ trên đường phố tạo thành bản tình ca bất hủ ghi khắc sâu đậm trong lòng người. Lần về này tôi được gặp lại bạn bè và sau đó tôi được gặp hắn, người thanh niên lớn hơn tôi vài tuổi nhưng có thân hình lực lưỡng, một thân hình làm cho các quý bà có cuộc sống vợ chồng không trọn vẹn phải mơ ước. Người thanh niên đó nói với tôi là hắn cũng có tên tuổi đàng hoàng nhưng mọi người lại gọi hắn là thằng lập... dị hợm. Khi gặp hắn lần đầu tôi thấy đúng là tôi đang đứng trước một người lập dị thật, vì hắn không phải như tôi, như nhiều trăm ngàn thanh niên khác đang cầm súng chiến đấu để ngăn chận kẻ thù với dã tâm xâm lăng. Hắn được yên thân ăn học, được tự do muốn đi đâu và muốn làm gì thì làm. Hắn được tự do yêu... trong không khí thanh bình giữa thủ đô không chiến tranh nên không có tiếng súng, nhưng hắn lại không biết mang ơn những người đã bỏ thân ngoài chiến trường, mà lại giở trò nghiên cứu những chủ thuyết xa lạ rồi tụ tập những tên bị kẻ thù mê hoặc để chống lại chính phủ, chống lại những người đang cho hắn và nhóm bạn của hắn cơ hội sống và có việc làm lương đủ nuôi cả gia đình. Hắn đi đâu cũng ôm kè kè bên mình một chồng sách dầy cộm và những tập nhạc viết dở dang mà tôi thì không hiểu hắn nghiên cứu cái gì trong những quyển sách dầy và đầy chữ đó. Hắn tỏ ra bực mình khi nghe người ta nói là hắn đang… làm dáng để tỏ cho mọi người thấy hắn thông thái hơn người. Tôi ở gần hắn nên tôi biết đó là điều mà mọi người nói rất đúng về hắn. Hắn luôn tỏ ra ngạo mạn vì cho rằng mọi người đã sai lầm khi chịu nhẫn nhục sống trong xã hội hiện tại. Theo hắn thì xã hội tốt đẹp nhất là phải tạo ra công ăn việc làm cho từng mỗi một con người. Qua đó, người làm nhiều thì hưởng nhiều, người làm ít thì hưởng ít, không làm gì hết thì... nhịn. Đã nhiều lần tôi nói với hắn là không bao giờ có một xã hội nào như hắn mong muốn sẽ hiện diện, nhất là với xã hội mà chúng ta đang sống vì mọi người trong gia đình luôn thương yêu và đùm bọc lẫn nhau nhưng, hắn giả điếc và không muốn nghe tôi nói. Hắn ca ngợi và cổ võ cho những người ở bên kia biên giới mau sớm đánh bại cái chính phủ đang dung dưỡng hắn. Hắn cho rằng một cuộc cách mạng phải được tiến hành đồng thời với lòng hận thù sâu đậm và tàn nhẫn thì mới đem đến thành công. Hắn và tôi thường thảo luận ở bất cứ chỗ nào và khi nào, kể cả những khi đêm khuya cần sự yên tĩnh cho mọi người mà tôi thì chỉ muốn cho hắn nhìn thấy sự tuyên truyền xảo trá và sự tàn ác dã man của những người bên kia biên giới đối với những người cùng dòng máu mà hắn đang hết lòng ủng hộ. Trong những cuộc thảo luận đầy tình người của những người cùng có trình độ và tấm lòng yêu dân tộc và quê hương, nhưng cuối cùng thì luôn luôn hắn tỏ vẻ ngạo mạn và tỏ ra tức giận. Hắn phê phán quân đội quốc gia chỉ là đám lính đánh thuê và rằng kẻ thù mới có chính nghĩa.
Có một lần đang đi trên đường phố, hắn và tôi gặp một chiếc xe chở quan tài người lính chết trận chạy ngang trước mặt. Tôi hỏi hắn:
- Người lính đó còn sống hay đã chết rồi?
Hắn nhìn tôi vẻ ngạc nhiên rồi nhìn theo chiếc xe chở quan tài và nói:
- Làm sao một người nằm trong quan tài từ mặt trận đưa về và đã qua một thời gian lại còn sống được.
- Tôi nghĩ người lính - những người lính Việt-Nam Cộng-Hòa - nằm trong quan tài sau khi đã làm một việc can đảm là cầm súng chiến đấu với kẻ thù đến quên cả thân mình để giữ an bình cho mọi người, trong đó có anh và gia đình anh, thì họ sẽ lưu lại hình ảnh tốt đẹp và oai hùng trong lòng mọi người. Như vậy người lính vẫn còn sống.
Một hôm hắn đưa tôi đến Viện-Đại-Học Sàigòn để nghe hắn và nhóm bạn của hắn nói về những ngày tươi sáng một khi cách mạng thành công. Có cả những người gọi là trí thức và cả những người lãnh đạo các tôn giáo cũng cùng tham dự vì lầm tưởng bọn người của hắn là những tinh hoa của dân tộc nên hết lòng ủng hộ. Một nhóm sinh viên đối lập và yêu nước thật sự đã lấy bàn ghế của phòng họp quăng về phía nhóm của hắn. Một sự hỗn loạn mà tôi chắc chắn sẽ đưa đến đổ máu diễn ra ngay sau những đường bay của các cái ghế và những cái bàn. Thế là tôi kéo hắn chạy tránh xa chỗ đang diễn ra cảnh chẳng khác gì ngoài chiến trường, chỉ có điều là ở đây không có những tiếng nổ. Hắn phản đối và nói không muốn đi đâu hết vì hắn muốn, sau khi nói chuyện xong sẽ còn phải hát cho đồng bào nghe nữa. Tôi biết những lời hát đó chỉ là những lời kích động mọi người chống lại cuộc chiến tranh đã quá lâu dài làm nhiều gia đình phải ly tan. Sở dĩ hắn và nhóm bạn của hắn không sợ bất cứ ai hoặc chướng ngại vật nào chỉ vì, thứ nhất là chính phủ đã cho mọi người dân được hưởng quyền tự do quá rộng rãi, kể cả quyền được phê phán chính phủ. Điều thứ hai là có vị Tướng “gà mờ chính trị” luôn sẵn sàng đưa hai tay ra cứu rỗi mỗi khi hắn và đồng bọn bị nguy khốn.
Tôi hỏi ngay khi ông vừa dứt câu và đang nuốt nước miếng:
- Làm sao ông biết được vị Tướng đó gà mờ chính trị?
Ông trợn tròn hai con mắt nhìn tôi như không tin là tôi không biết tại sao. Ông nói:
- Thì chính ông ta đã xác nhận về sau này mà. Ông ta nói trước các ký giả phỏng vấn là ông ta ít học và cũng không rành về chính trị. Cũng vì ít học và... gà mờ nên sau này vị Tướng đó đã... mừng húm khi được kẻ thù chìa tay ra cho ông bắt và ông liền quay đầu lại chửi những người đã từng ủng hộ ông là bọn phản quốc. Ngày ông Tướng mất đi bọn chúng liền gọi ông là đứa con hư đã trở về nhưng, không cho cái xác của ông Tướng được chôn tại quê hương. Đó là điều nhục nhã mà sử sách sẽ ghi lại để ngàn đời sau con cháu chúng ta không quên.
- Ông quả là tay... Ông biết nhiều quá.
- Cám ơn lời khen của anh nhưng tôi chỉ biết về thằng lập... dị hợm này thôi anh à. Tôi kể tiếp anh nghe nhé. Thế rồi ông Tướng đó đã đưa nhóm của hắn về dinh của ông ta trú ngụ. Nhờ ở trong dinh của viên Tướng nên có ai dám hó hé gì đâu. Dinh của ông Tướng to lớn và dĩ nhiên là có rất nhiều phòng dư chỗ cho bọn hắn. Ngoài ra trong các phòng còn có rất nhiều sách mà phần nhiều là để trưng cho oai thôi chứ tôi chẳng thấy ai lấy đọc cả. Tôi đã nói với hắn là trong cuộc chiến xâm lăng này có thể - có thể thôi - chúng tôi sẽ thua chỉ vì chúng tôi có vị Tướng lãnh gà mờ đang nắm vận mạng đất nước và chỉ huy binh sĩ. Hắn gật đầu tán thành lời tôi và, đây là lần duy nhất. Những ngày ở trong dinh ông Tướng hắn tha hồ tung hoành và ra sức sáng tác những bản nhạc gọi là để phổ biến cho đồng bào hắn nghe. Thế rồi... Kết cuộc chỉ có hơn ba mươi ngày đêm thì thủ đô đã bị những con người man rợ tràn ngập. Những tên lính với vẻ mặt ngơ ngác nhìn thủ đô giàu có mà thèm thuồng đến chảy cả nước miếng. Những tên lính mà mới hơn tháng trước còn trốn chui trốn nhũi giữa rừng già và đói khát thì nay tỏa ra khắp các ngỏ trong thủ đô để lùng sục bắt người và chiếm đoạt của cải. Tháng đầu tiên thành phố có nhiều xác chết bị kéo bỏ ngoài đường lộ bởi sự cộng tác của bọn chỉ điểm mặt mẹt. Và, hắn đã đề nghị bắt giữ tôi khi tôi tình cờ gặp lại hắn trên đường phố. Hắn và bọn mặt mẹt đuổi theo tôi cho đến khu nhà của tôi. Tôi chạy trốn trên những mái nhà nhưng tên mặt mẹt là hắn nắm rõ về khu nhà này nên chẳng bao lâu sau tôi bị bọn hắn dồn đến một góc của căn nhà mà người chủ đã kịp bỏ đi trước khi lũ man rợ kéo đến. Tôi chộp được một khúc cây và toan đập lại bọn hắn, nhưng một tên trong bọn đã kịp chộp được một con dao dài giống như cây mã tấu và chém vô đầu tôi nhưng tôi đã kịp nằm xuống và kéo tấm tôn để che thân. Tôi nằm giả chết và một lúc thật lâu sau thì bọn hắn bỏ đi.
- Tên... hèn nhát đó rồi ra sao? Tôi hỏi.
- Tên hèn nhát đó được thưởng công làm nhân viên của cái gọi là Sở Văn Hóa - Thông Tin...
Ông ngưng lại như để cố nhớ những chi tiết đã quá lâu theo thời gian mà tôi thì thấy rõ câu chuyện của ông có những điều nghe không suông. Ông nói tiếp:
- Từ ngày đó cho đến nay tôi chưa thấy mùa xuân nào là mùa xuân vui thật sự cả. Hơn bốn mươi năm trôi qua rồi mà người Việt Nam vẫn còn thù hận nhau như thuở đất nước bị chia đôi. Vẫn là những mùa xuân buồn vì đa số người dân… quên cười khi đón xuân bởi cái nghèo và thiếu ăn luôn hiện hữu. Của cải, đất đai của một số người thì luôn bị nhà cầm quyền hăm he cướp lấy bằng một thứ luật… rừng. Và, đó chính là vết sẹo đau nhất trong người tôi.Vết sẹo ghi hằn lên trái tim tôi mà chưa biết đến khi nào mới phai mờ.Nhưng,cũng nhờ bởi có những mùa xuân buồn thảm đó mà thế giới đã hiểu rõ hơn về quân dân miền Nam và chúng ta tự hào rằng chính chúng ta mới có chính nghĩa.
Cuộc gặp gỡ giữa ông và tôi ngày đầu xuân và được nghe câu chuyện từ miệng một người gọi là trong cuộc nói ra mà giờ đây như vẫn còn bên tai tôi. Bây giờ ông đã ra sao rồi, ông vẫn bị cái sẹo hành hạ nhưng tâm hồn ông có được bình an không?
Tôi âm thầm chúc ông luôn may mắn đến một ngày không xa nữa vết sẹo thôi làm ông đau đớn ./.
Topa (Hòa Lan)
( HNPĐ )
( HNPĐ ) - Cứ mỗi mùa xuân đến là tôi lại nghĩ đến hắn, bởi tôi gặp hắn cũng đúng vào mùa xuân và chia tay cũng vào mùa xuân. Những mùa xuân năm đó rực rỡ thương yêu tình tự, những mùa xuân sau này là những mùa xuân ảm đạm và hãi hùng. Hắn vốn là tên hèn nhát nên không bao giờ có can đảm dám nói ra những điều mà những tên xảo trá hèn hạ và tàn ác đã hành động từ mấy chục năm qua mà ai ai cũng thấy rõ. Thật ra thì hắn cũng thấy như mọi người chứ chẳng phải không, nhưng từ đầu, từ mấy chục năm trước hắn đã nói bậy viết bậy quá nhiều rồi và nay chỉ vì tham vọng quyền lợi cộng với sự hèn nhát, một lần nữa hắn lại quỳ mọp trước bọn người xảo quyệt; mọi người gọi hắn là thằng mặt mẹt thằng lập... dị hợm.
Nói xong và với vẻ mặt không có gì là giận, ông liền bỏ tấm hình của người mà ông gọi là hèn nhát xuống đất rồi lấy chân dí lên cho đến khi tấm hình rách nát ra. Liền sau đó ông vạch lưng cho tôi thấy hai vết sẹo hằn trên lưng và kéo dài lên đến tận vai tạo thành hai đường thẳng song song... vẫn luôn ửng một màu đỏ. Ông nói tiếp:
- Vết sẹo trên lưng tôi không phải là sẹo thật. Tôi tự tạo vào mỗi ngày đầu xuân để tưởng nhớ lại một lần tôi bị bọn hắn chém nhưng may mắn thoát chết. Trước khi bị chém tôi đã kịp nằm xuống để tránh lưỡi dao vì bọn hắn cố ý chém vô đầu chứ không phải vô lưng. May mắn là tôi đã kịp lấy tấm tôn và che lên đầu. Khắp mình tôi có rất nhiều vết sẹo. Sẹo do dao chém, sẹo do súng đạn của kẻ thù bắn, nhưng, có một cái sẹo thật lớn đã hằn sâu trong trái tim tôi làm cho tôi cứ bị đau đớn mãi, cái sẹo đó thì tôi không thể trưng ra cho anh thấy được.
Tôi muốn kể cho anh nghe vì sao tôi lại có nhiều vết sẹo đến như vậy nhưng chỉ có một cái sẹo làm cho tôi thấy đau đớn dằng dai mà thôi. Một ngày đầu xuân từ vùng hỏa tuyến, vùng biên giới mà tôi đang làm nhiệm vụ giữ an ninh, biên giới giữa chúng ta và kẻ thù đã được phân định lằn ranh bởi các cường quốc nhưng, kẻ thù thì luôn luôn và bất cứ thời điểm nào cũng muốn tấn công, muốn xâm lăng qua phần đất bên này. Tôi bị thương và được chuyển về Tổng-Y-Viện Cộng-Hoà. Sàigòn ngày đầu xuân khắp nơi tràn ngập những bông hoa rực rỡ khoe sắc trong ánh mặt trời chói chang nhưng nồng ấm, hoà cùng âm thanh nhộn nhịp người và xe cộ trên đường phố tạo thành bản tình ca bất hủ ghi khắc sâu đậm trong lòng người. Lần về này tôi được gặp lại bạn bè và sau đó tôi được gặp hắn, người thanh niên lớn hơn tôi vài tuổi nhưng có thân hình lực lưỡng, một thân hình làm cho các quý bà có cuộc sống vợ chồng không trọn vẹn phải mơ ước. Người thanh niên đó nói với tôi là hắn cũng có tên tuổi đàng hoàng nhưng mọi người lại gọi hắn là thằng lập... dị hợm. Khi gặp hắn lần đầu tôi thấy đúng là tôi đang đứng trước một người lập dị thật, vì hắn không phải như tôi, như nhiều trăm ngàn thanh niên khác đang cầm súng chiến đấu để ngăn chận kẻ thù với dã tâm xâm lăng. Hắn được yên thân ăn học, được tự do muốn đi đâu và muốn làm gì thì làm. Hắn được tự do yêu... trong không khí thanh bình giữa thủ đô không chiến tranh nên không có tiếng súng, nhưng hắn lại không biết mang ơn những người đã bỏ thân ngoài chiến trường, mà lại giở trò nghiên cứu những chủ thuyết xa lạ rồi tụ tập những tên bị kẻ thù mê hoặc để chống lại chính phủ, chống lại những người đang cho hắn và nhóm bạn của hắn cơ hội sống và có việc làm lương đủ nuôi cả gia đình. Hắn đi đâu cũng ôm kè kè bên mình một chồng sách dầy cộm và những tập nhạc viết dở dang mà tôi thì không hiểu hắn nghiên cứu cái gì trong những quyển sách dầy và đầy chữ đó. Hắn tỏ ra bực mình khi nghe người ta nói là hắn đang… làm dáng để tỏ cho mọi người thấy hắn thông thái hơn người. Tôi ở gần hắn nên tôi biết đó là điều mà mọi người nói rất đúng về hắn. Hắn luôn tỏ ra ngạo mạn vì cho rằng mọi người đã sai lầm khi chịu nhẫn nhục sống trong xã hội hiện tại. Theo hắn thì xã hội tốt đẹp nhất là phải tạo ra công ăn việc làm cho từng mỗi một con người. Qua đó, người làm nhiều thì hưởng nhiều, người làm ít thì hưởng ít, không làm gì hết thì... nhịn. Đã nhiều lần tôi nói với hắn là không bao giờ có một xã hội nào như hắn mong muốn sẽ hiện diện, nhất là với xã hội mà chúng ta đang sống vì mọi người trong gia đình luôn thương yêu và đùm bọc lẫn nhau nhưng, hắn giả điếc và không muốn nghe tôi nói. Hắn ca ngợi và cổ võ cho những người ở bên kia biên giới mau sớm đánh bại cái chính phủ đang dung dưỡng hắn. Hắn cho rằng một cuộc cách mạng phải được tiến hành đồng thời với lòng hận thù sâu đậm và tàn nhẫn thì mới đem đến thành công. Hắn và tôi thường thảo luận ở bất cứ chỗ nào và khi nào, kể cả những khi đêm khuya cần sự yên tĩnh cho mọi người mà tôi thì chỉ muốn cho hắn nhìn thấy sự tuyên truyền xảo trá và sự tàn ác dã man của những người bên kia biên giới đối với những người cùng dòng máu mà hắn đang hết lòng ủng hộ. Trong những cuộc thảo luận đầy tình người của những người cùng có trình độ và tấm lòng yêu dân tộc và quê hương, nhưng cuối cùng thì luôn luôn hắn tỏ vẻ ngạo mạn và tỏ ra tức giận. Hắn phê phán quân đội quốc gia chỉ là đám lính đánh thuê và rằng kẻ thù mới có chính nghĩa.
Có một lần đang đi trên đường phố, hắn và tôi gặp một chiếc xe chở quan tài người lính chết trận chạy ngang trước mặt. Tôi hỏi hắn:
- Người lính đó còn sống hay đã chết rồi?
Hắn nhìn tôi vẻ ngạc nhiên rồi nhìn theo chiếc xe chở quan tài và nói:
- Làm sao một người nằm trong quan tài từ mặt trận đưa về và đã qua một thời gian lại còn sống được.
- Tôi nghĩ người lính - những người lính Việt-Nam Cộng-Hòa - nằm trong quan tài sau khi đã làm một việc can đảm là cầm súng chiến đấu với kẻ thù đến quên cả thân mình để giữ an bình cho mọi người, trong đó có anh và gia đình anh, thì họ sẽ lưu lại hình ảnh tốt đẹp và oai hùng trong lòng mọi người. Như vậy người lính vẫn còn sống.
Một hôm hắn đưa tôi đến Viện-Đại-Học Sàigòn để nghe hắn và nhóm bạn của hắn nói về những ngày tươi sáng một khi cách mạng thành công. Có cả những người gọi là trí thức và cả những người lãnh đạo các tôn giáo cũng cùng tham dự vì lầm tưởng bọn người của hắn là những tinh hoa của dân tộc nên hết lòng ủng hộ. Một nhóm sinh viên đối lập và yêu nước thật sự đã lấy bàn ghế của phòng họp quăng về phía nhóm của hắn. Một sự hỗn loạn mà tôi chắc chắn sẽ đưa đến đổ máu diễn ra ngay sau những đường bay của các cái ghế và những cái bàn. Thế là tôi kéo hắn chạy tránh xa chỗ đang diễn ra cảnh chẳng khác gì ngoài chiến trường, chỉ có điều là ở đây không có những tiếng nổ. Hắn phản đối và nói không muốn đi đâu hết vì hắn muốn, sau khi nói chuyện xong sẽ còn phải hát cho đồng bào nghe nữa. Tôi biết những lời hát đó chỉ là những lời kích động mọi người chống lại cuộc chiến tranh đã quá lâu dài làm nhiều gia đình phải ly tan. Sở dĩ hắn và nhóm bạn của hắn không sợ bất cứ ai hoặc chướng ngại vật nào chỉ vì, thứ nhất là chính phủ đã cho mọi người dân được hưởng quyền tự do quá rộng rãi, kể cả quyền được phê phán chính phủ. Điều thứ hai là có vị Tướng “gà mờ chính trị” luôn sẵn sàng đưa hai tay ra cứu rỗi mỗi khi hắn và đồng bọn bị nguy khốn.
Tôi hỏi ngay khi ông vừa dứt câu và đang nuốt nước miếng:
- Làm sao ông biết được vị Tướng đó gà mờ chính trị?
Ông trợn tròn hai con mắt nhìn tôi như không tin là tôi không biết tại sao. Ông nói:
- Thì chính ông ta đã xác nhận về sau này mà. Ông ta nói trước các ký giả phỏng vấn là ông ta ít học và cũng không rành về chính trị. Cũng vì ít học và... gà mờ nên sau này vị Tướng đó đã... mừng húm khi được kẻ thù chìa tay ra cho ông bắt và ông liền quay đầu lại chửi những người đã từng ủng hộ ông là bọn phản quốc. Ngày ông Tướng mất đi bọn chúng liền gọi ông là đứa con hư đã trở về nhưng, không cho cái xác của ông Tướng được chôn tại quê hương. Đó là điều nhục nhã mà sử sách sẽ ghi lại để ngàn đời sau con cháu chúng ta không quên.
- Ông quả là tay... Ông biết nhiều quá.
- Cám ơn lời khen của anh nhưng tôi chỉ biết về thằng lập... dị hợm này thôi anh à. Tôi kể tiếp anh nghe nhé. Thế rồi ông Tướng đó đã đưa nhóm của hắn về dinh của ông ta trú ngụ. Nhờ ở trong dinh của viên Tướng nên có ai dám hó hé gì đâu. Dinh của ông Tướng to lớn và dĩ nhiên là có rất nhiều phòng dư chỗ cho bọn hắn. Ngoài ra trong các phòng còn có rất nhiều sách mà phần nhiều là để trưng cho oai thôi chứ tôi chẳng thấy ai lấy đọc cả. Tôi đã nói với hắn là trong cuộc chiến xâm lăng này có thể - có thể thôi - chúng tôi sẽ thua chỉ vì chúng tôi có vị Tướng lãnh gà mờ đang nắm vận mạng đất nước và chỉ huy binh sĩ. Hắn gật đầu tán thành lời tôi và, đây là lần duy nhất. Những ngày ở trong dinh ông Tướng hắn tha hồ tung hoành và ra sức sáng tác những bản nhạc gọi là để phổ biến cho đồng bào hắn nghe. Thế rồi... Kết cuộc chỉ có hơn ba mươi ngày đêm thì thủ đô đã bị những con người man rợ tràn ngập. Những tên lính với vẻ mặt ngơ ngác nhìn thủ đô giàu có mà thèm thuồng đến chảy cả nước miếng. Những tên lính mà mới hơn tháng trước còn trốn chui trốn nhũi giữa rừng già và đói khát thì nay tỏa ra khắp các ngỏ trong thủ đô để lùng sục bắt người và chiếm đoạt của cải. Tháng đầu tiên thành phố có nhiều xác chết bị kéo bỏ ngoài đường lộ bởi sự cộng tác của bọn chỉ điểm mặt mẹt. Và, hắn đã đề nghị bắt giữ tôi khi tôi tình cờ gặp lại hắn trên đường phố. Hắn và bọn mặt mẹt đuổi theo tôi cho đến khu nhà của tôi. Tôi chạy trốn trên những mái nhà nhưng tên mặt mẹt là hắn nắm rõ về khu nhà này nên chẳng bao lâu sau tôi bị bọn hắn dồn đến một góc của căn nhà mà người chủ đã kịp bỏ đi trước khi lũ man rợ kéo đến. Tôi chộp được một khúc cây và toan đập lại bọn hắn, nhưng một tên trong bọn đã kịp chộp được một con dao dài giống như cây mã tấu và chém vô đầu tôi nhưng tôi đã kịp nằm xuống và kéo tấm tôn để che thân. Tôi nằm giả chết và một lúc thật lâu sau thì bọn hắn bỏ đi.
- Tên... hèn nhát đó rồi ra sao? Tôi hỏi.
- Tên hèn nhát đó được thưởng công làm nhân viên của cái gọi là Sở Văn Hóa - Thông Tin...
Ông ngưng lại như để cố nhớ những chi tiết đã quá lâu theo thời gian mà tôi thì thấy rõ câu chuyện của ông có những điều nghe không suông. Ông nói tiếp:
- Từ ngày đó cho đến nay tôi chưa thấy mùa xuân nào là mùa xuân vui thật sự cả. Hơn bốn mươi năm trôi qua rồi mà người Việt Nam vẫn còn thù hận nhau như thuở đất nước bị chia đôi. Vẫn là những mùa xuân buồn vì đa số người dân… quên cười khi đón xuân bởi cái nghèo và thiếu ăn luôn hiện hữu. Của cải, đất đai của một số người thì luôn bị nhà cầm quyền hăm he cướp lấy bằng một thứ luật… rừng. Và, đó chính là vết sẹo đau nhất trong người tôi.Vết sẹo ghi hằn lên trái tim tôi mà chưa biết đến khi nào mới phai mờ.Nhưng,cũng nhờ bởi có những mùa xuân buồn thảm đó mà thế giới đã hiểu rõ hơn về quân dân miền Nam và chúng ta tự hào rằng chính chúng ta mới có chính nghĩa.
Cuộc gặp gỡ giữa ông và tôi ngày đầu xuân và được nghe câu chuyện từ miệng một người gọi là trong cuộc nói ra mà giờ đây như vẫn còn bên tai tôi. Bây giờ ông đã ra sao rồi, ông vẫn bị cái sẹo hành hạ nhưng tâm hồn ông có được bình an không?
Tôi âm thầm chúc ông luôn may mắn đến một ngày không xa nữa vết sẹo thôi làm ông đau đớn ./.
Topa (Hòa Lan)
( HNPĐ )
Vẫn Là Những Mùa Xuân Buồn.- Topa
( HNPĐ )- Cứ mỗi mùa xuân đến là tôi lại nghĩ đến hắn, bởi tôi gặp hắn cũng đúng vào mùa xuân và chia tay cũng vào mùa xuân. Những mùa xuân năm đó rực rỡ thương yêu tình tự, những mùa xuân sau này là những mùa xuân ảm đạm
( HNPĐ ) - Cứ mỗi mùa xuân đến là tôi lại nghĩ đến hắn, bởi tôi gặp hắn cũng đúng vào mùa xuân và chia tay cũng vào mùa xuân. Những mùa xuân năm đó rực rỡ thương yêu tình tự, những mùa xuân sau này là những mùa xuân ảm đạm và hãi hùng. Hắn vốn là tên hèn nhát nên không bao giờ có can đảm dám nói ra những điều mà những tên xảo trá hèn hạ và tàn ác đã hành động từ mấy chục năm qua mà ai ai cũng thấy rõ. Thật ra thì hắn cũng thấy như mọi người chứ chẳng phải không, nhưng từ đầu, từ mấy chục năm trước hắn đã nói bậy viết bậy quá nhiều rồi và nay chỉ vì tham vọng quyền lợi cộng với sự hèn nhát, một lần nữa hắn lại quỳ mọp trước bọn người xảo quyệt; mọi người gọi hắn là thằng mặt mẹt thằng lập... dị hợm.
Nói xong và với vẻ mặt không có gì là giận, ông liền bỏ tấm hình của người mà ông gọi là hèn nhát xuống đất rồi lấy chân dí lên cho đến khi tấm hình rách nát ra. Liền sau đó ông vạch lưng cho tôi thấy hai vết sẹo hằn trên lưng và kéo dài lên đến tận vai tạo thành hai đường thẳng song song... vẫn luôn ửng một màu đỏ. Ông nói tiếp:
- Vết sẹo trên lưng tôi không phải là sẹo thật. Tôi tự tạo vào mỗi ngày đầu xuân để tưởng nhớ lại một lần tôi bị bọn hắn chém nhưng may mắn thoát chết. Trước khi bị chém tôi đã kịp nằm xuống để tránh lưỡi dao vì bọn hắn cố ý chém vô đầu chứ không phải vô lưng. May mắn là tôi đã kịp lấy tấm tôn và che lên đầu. Khắp mình tôi có rất nhiều vết sẹo. Sẹo do dao chém, sẹo do súng đạn của kẻ thù bắn, nhưng, có một cái sẹo thật lớn đã hằn sâu trong trái tim tôi làm cho tôi cứ bị đau đớn mãi, cái sẹo đó thì tôi không thể trưng ra cho anh thấy được.
Tôi muốn kể cho anh nghe vì sao tôi lại có nhiều vết sẹo đến như vậy nhưng chỉ có một cái sẹo làm cho tôi thấy đau đớn dằng dai mà thôi. Một ngày đầu xuân từ vùng hỏa tuyến, vùng biên giới mà tôi đang làm nhiệm vụ giữ an ninh, biên giới giữa chúng ta và kẻ thù đã được phân định lằn ranh bởi các cường quốc nhưng, kẻ thù thì luôn luôn và bất cứ thời điểm nào cũng muốn tấn công, muốn xâm lăng qua phần đất bên này. Tôi bị thương và được chuyển về Tổng-Y-Viện Cộng-Hoà. Sàigòn ngày đầu xuân khắp nơi tràn ngập những bông hoa rực rỡ khoe sắc trong ánh mặt trời chói chang nhưng nồng ấm, hoà cùng âm thanh nhộn nhịp người và xe cộ trên đường phố tạo thành bản tình ca bất hủ ghi khắc sâu đậm trong lòng người. Lần về này tôi được gặp lại bạn bè và sau đó tôi được gặp hắn, người thanh niên lớn hơn tôi vài tuổi nhưng có thân hình lực lưỡng, một thân hình làm cho các quý bà có cuộc sống vợ chồng không trọn vẹn phải mơ ước. Người thanh niên đó nói với tôi là hắn cũng có tên tuổi đàng hoàng nhưng mọi người lại gọi hắn là thằng lập... dị hợm. Khi gặp hắn lần đầu tôi thấy đúng là tôi đang đứng trước một người lập dị thật, vì hắn không phải như tôi, như nhiều trăm ngàn thanh niên khác đang cầm súng chiến đấu để ngăn chận kẻ thù với dã tâm xâm lăng. Hắn được yên thân ăn học, được tự do muốn đi đâu và muốn làm gì thì làm. Hắn được tự do yêu... trong không khí thanh bình giữa thủ đô không chiến tranh nên không có tiếng súng, nhưng hắn lại không biết mang ơn những người đã bỏ thân ngoài chiến trường, mà lại giở trò nghiên cứu những chủ thuyết xa lạ rồi tụ tập những tên bị kẻ thù mê hoặc để chống lại chính phủ, chống lại những người đang cho hắn và nhóm bạn của hắn cơ hội sống và có việc làm lương đủ nuôi cả gia đình. Hắn đi đâu cũng ôm kè kè bên mình một chồng sách dầy cộm và những tập nhạc viết dở dang mà tôi thì không hiểu hắn nghiên cứu cái gì trong những quyển sách dầy và đầy chữ đó. Hắn tỏ ra bực mình khi nghe người ta nói là hắn đang… làm dáng để tỏ cho mọi người thấy hắn thông thái hơn người. Tôi ở gần hắn nên tôi biết đó là điều mà mọi người nói rất đúng về hắn. Hắn luôn tỏ ra ngạo mạn vì cho rằng mọi người đã sai lầm khi chịu nhẫn nhục sống trong xã hội hiện tại. Theo hắn thì xã hội tốt đẹp nhất là phải tạo ra công ăn việc làm cho từng mỗi một con người. Qua đó, người làm nhiều thì hưởng nhiều, người làm ít thì hưởng ít, không làm gì hết thì... nhịn. Đã nhiều lần tôi nói với hắn là không bao giờ có một xã hội nào như hắn mong muốn sẽ hiện diện, nhất là với xã hội mà chúng ta đang sống vì mọi người trong gia đình luôn thương yêu và đùm bọc lẫn nhau nhưng, hắn giả điếc và không muốn nghe tôi nói. Hắn ca ngợi và cổ võ cho những người ở bên kia biên giới mau sớm đánh bại cái chính phủ đang dung dưỡng hắn. Hắn cho rằng một cuộc cách mạng phải được tiến hành đồng thời với lòng hận thù sâu đậm và tàn nhẫn thì mới đem đến thành công. Hắn và tôi thường thảo luận ở bất cứ chỗ nào và khi nào, kể cả những khi đêm khuya cần sự yên tĩnh cho mọi người mà tôi thì chỉ muốn cho hắn nhìn thấy sự tuyên truyền xảo trá và sự tàn ác dã man của những người bên kia biên giới đối với những người cùng dòng máu mà hắn đang hết lòng ủng hộ. Trong những cuộc thảo luận đầy tình người của những người cùng có trình độ và tấm lòng yêu dân tộc và quê hương, nhưng cuối cùng thì luôn luôn hắn tỏ vẻ ngạo mạn và tỏ ra tức giận. Hắn phê phán quân đội quốc gia chỉ là đám lính đánh thuê và rằng kẻ thù mới có chính nghĩa.
Có một lần đang đi trên đường phố, hắn và tôi gặp một chiếc xe chở quan tài người lính chết trận chạy ngang trước mặt. Tôi hỏi hắn:
- Người lính đó còn sống hay đã chết rồi?
Hắn nhìn tôi vẻ ngạc nhiên rồi nhìn theo chiếc xe chở quan tài và nói:
- Làm sao một người nằm trong quan tài từ mặt trận đưa về và đã qua một thời gian lại còn sống được.
- Tôi nghĩ người lính - những người lính Việt-Nam Cộng-Hòa - nằm trong quan tài sau khi đã làm một việc can đảm là cầm súng chiến đấu với kẻ thù đến quên cả thân mình để giữ an bình cho mọi người, trong đó có anh và gia đình anh, thì họ sẽ lưu lại hình ảnh tốt đẹp và oai hùng trong lòng mọi người. Như vậy người lính vẫn còn sống.
Một hôm hắn đưa tôi đến Viện-Đại-Học Sàigòn để nghe hắn và nhóm bạn của hắn nói về những ngày tươi sáng một khi cách mạng thành công. Có cả những người gọi là trí thức và cả những người lãnh đạo các tôn giáo cũng cùng tham dự vì lầm tưởng bọn người của hắn là những tinh hoa của dân tộc nên hết lòng ủng hộ. Một nhóm sinh viên đối lập và yêu nước thật sự đã lấy bàn ghế của phòng họp quăng về phía nhóm của hắn. Một sự hỗn loạn mà tôi chắc chắn sẽ đưa đến đổ máu diễn ra ngay sau những đường bay của các cái ghế và những cái bàn. Thế là tôi kéo hắn chạy tránh xa chỗ đang diễn ra cảnh chẳng khác gì ngoài chiến trường, chỉ có điều là ở đây không có những tiếng nổ. Hắn phản đối và nói không muốn đi đâu hết vì hắn muốn, sau khi nói chuyện xong sẽ còn phải hát cho đồng bào nghe nữa. Tôi biết những lời hát đó chỉ là những lời kích động mọi người chống lại cuộc chiến tranh đã quá lâu dài làm nhiều gia đình phải ly tan. Sở dĩ hắn và nhóm bạn của hắn không sợ bất cứ ai hoặc chướng ngại vật nào chỉ vì, thứ nhất là chính phủ đã cho mọi người dân được hưởng quyền tự do quá rộng rãi, kể cả quyền được phê phán chính phủ. Điều thứ hai là có vị Tướng “gà mờ chính trị” luôn sẵn sàng đưa hai tay ra cứu rỗi mỗi khi hắn và đồng bọn bị nguy khốn.
Tôi hỏi ngay khi ông vừa dứt câu và đang nuốt nước miếng:
- Làm sao ông biết được vị Tướng đó gà mờ chính trị?
Ông trợn tròn hai con mắt nhìn tôi như không tin là tôi không biết tại sao. Ông nói:
- Thì chính ông ta đã xác nhận về sau này mà. Ông ta nói trước các ký giả phỏng vấn là ông ta ít học và cũng không rành về chính trị. Cũng vì ít học và... gà mờ nên sau này vị Tướng đó đã... mừng húm khi được kẻ thù chìa tay ra cho ông bắt và ông liền quay đầu lại chửi những người đã từng ủng hộ ông là bọn phản quốc. Ngày ông Tướng mất đi bọn chúng liền gọi ông là đứa con hư đã trở về nhưng, không cho cái xác của ông Tướng được chôn tại quê hương. Đó là điều nhục nhã mà sử sách sẽ ghi lại để ngàn đời sau con cháu chúng ta không quên.
- Ông quả là tay... Ông biết nhiều quá.
- Cám ơn lời khen của anh nhưng tôi chỉ biết về thằng lập... dị hợm này thôi anh à. Tôi kể tiếp anh nghe nhé. Thế rồi ông Tướng đó đã đưa nhóm của hắn về dinh của ông ta trú ngụ. Nhờ ở trong dinh của viên Tướng nên có ai dám hó hé gì đâu. Dinh của ông Tướng to lớn và dĩ nhiên là có rất nhiều phòng dư chỗ cho bọn hắn. Ngoài ra trong các phòng còn có rất nhiều sách mà phần nhiều là để trưng cho oai thôi chứ tôi chẳng thấy ai lấy đọc cả. Tôi đã nói với hắn là trong cuộc chiến xâm lăng này có thể - có thể thôi - chúng tôi sẽ thua chỉ vì chúng tôi có vị Tướng lãnh gà mờ đang nắm vận mạng đất nước và chỉ huy binh sĩ. Hắn gật đầu tán thành lời tôi và, đây là lần duy nhất. Những ngày ở trong dinh ông Tướng hắn tha hồ tung hoành và ra sức sáng tác những bản nhạc gọi là để phổ biến cho đồng bào hắn nghe. Thế rồi... Kết cuộc chỉ có hơn ba mươi ngày đêm thì thủ đô đã bị những con người man rợ tràn ngập. Những tên lính với vẻ mặt ngơ ngác nhìn thủ đô giàu có mà thèm thuồng đến chảy cả nước miếng. Những tên lính mà mới hơn tháng trước còn trốn chui trốn nhũi giữa rừng già và đói khát thì nay tỏa ra khắp các ngỏ trong thủ đô để lùng sục bắt người và chiếm đoạt của cải. Tháng đầu tiên thành phố có nhiều xác chết bị kéo bỏ ngoài đường lộ bởi sự cộng tác của bọn chỉ điểm mặt mẹt. Và, hắn đã đề nghị bắt giữ tôi khi tôi tình cờ gặp lại hắn trên đường phố. Hắn và bọn mặt mẹt đuổi theo tôi cho đến khu nhà của tôi. Tôi chạy trốn trên những mái nhà nhưng tên mặt mẹt là hắn nắm rõ về khu nhà này nên chẳng bao lâu sau tôi bị bọn hắn dồn đến một góc của căn nhà mà người chủ đã kịp bỏ đi trước khi lũ man rợ kéo đến. Tôi chộp được một khúc cây và toan đập lại bọn hắn, nhưng một tên trong bọn đã kịp chộp được một con dao dài giống như cây mã tấu và chém vô đầu tôi nhưng tôi đã kịp nằm xuống và kéo tấm tôn để che thân. Tôi nằm giả chết và một lúc thật lâu sau thì bọn hắn bỏ đi.
- Tên... hèn nhát đó rồi ra sao? Tôi hỏi.
- Tên hèn nhát đó được thưởng công làm nhân viên của cái gọi là Sở Văn Hóa - Thông Tin...
Ông ngưng lại như để cố nhớ những chi tiết đã quá lâu theo thời gian mà tôi thì thấy rõ câu chuyện của ông có những điều nghe không suông. Ông nói tiếp:
- Từ ngày đó cho đến nay tôi chưa thấy mùa xuân nào là mùa xuân vui thật sự cả. Hơn bốn mươi năm trôi qua rồi mà người Việt Nam vẫn còn thù hận nhau như thuở đất nước bị chia đôi. Vẫn là những mùa xuân buồn vì đa số người dân… quên cười khi đón xuân bởi cái nghèo và thiếu ăn luôn hiện hữu. Của cải, đất đai của một số người thì luôn bị nhà cầm quyền hăm he cướp lấy bằng một thứ luật… rừng. Và, đó chính là vết sẹo đau nhất trong người tôi.Vết sẹo ghi hằn lên trái tim tôi mà chưa biết đến khi nào mới phai mờ.Nhưng,cũng nhờ bởi có những mùa xuân buồn thảm đó mà thế giới đã hiểu rõ hơn về quân dân miền Nam và chúng ta tự hào rằng chính chúng ta mới có chính nghĩa.
Cuộc gặp gỡ giữa ông và tôi ngày đầu xuân và được nghe câu chuyện từ miệng một người gọi là trong cuộc nói ra mà giờ đây như vẫn còn bên tai tôi. Bây giờ ông đã ra sao rồi, ông vẫn bị cái sẹo hành hạ nhưng tâm hồn ông có được bình an không?
Tôi âm thầm chúc ông luôn may mắn đến một ngày không xa nữa vết sẹo thôi làm ông đau đớn ./.
Topa (Hòa Lan)
( HNPĐ )