Truyện Ngắn & Phóng Sự
Vị ngọt của nước mắt (Sâm Cầm)
Có lẽ là do duyên phận, hoặc có lẽ là do tin lời của thầy bói nói hai đứa trẻ sinh ra phải được đính ước hứa hôn với nhau thì mới giữ được mạng sống của hai bé và thế là hai gia đình đã đính ước với nhau.
Vị ngọt của nước mắt
Hai sinh linh nhỏ bé cùng được sinh ra trong một con ngõ của một thị trấn nhỏ, một bé trai và một bé gái.
Có lẽ là do duyên phận, hoặc có lẽ là do tin lời của thầy bói nói hai đứa trẻ sinh ra phải được đính ước hứa hôn với nhau thì mới giữ được mạng sống của hai bé và thế là hai gia đình đã đính ước với nhau.
Khi mẹ bé trai chỉ vào bé gái và nói: “Sau này cô bé sẽ là vợ của con”, cậu bé cười rất tươi, còn cô bé lại khóc thét lên, khi đó hai đứa bé đều chưa biết gì.
4 năm cười và khóc cứ thế trôi qua, một hôm cậu bé học được cách cầm đũa liền đòi mẹ đưa sang nhà cô bé. Cô bé đã khóc sau khi nhìn thấy cậu bé biết cầm đũa, cô khóc vì cậu bé biết cầm đũa mà cô thì không, sau khi về nhà cậu bé cũng khóc, cậu khóc vì nhìn thấy cô bé khóc. Sau đó mỗi khi ăn cơm cậu bé đều kiên quyết không dùng đũa. Sau đó cuối cùng cô bé cũng đã học được cách cầm đũa, thế nhưng cậu bé đã quên mất cách dùng đũa.
Năm 5 tuổi, cậu bé và cô bé cùng đi mẫu giáo, một hôm ngủ trưa cô bé trót tè dầm ra giường, khi cô giáo bực bội hỏi là ai tè ra giường, cô bé sợ quá khóc, cậu bé giơ tay nhận là mình tè dầm. Nhưng sau đó cô giáo phát hiện ra quần của cô bé ướt và nói lại với mẹ cô bé, cô bé tức giận nói với cậu bé: “Nhất định là do cậu mách với cô giáo, tớ sẽ không thèm chơi với cậu nữa”. Ngày hôm sau cậu bé tè ở trên giường của mình sau đó báo với cô giáo là mình tè dầm, cậu bé cũng khóc khi bị cô giáo mắng.
Năm 6 tuổi vào lớp một, học kỳ đầu tiên thành tích học tập của cậu bé đứng đầu lớp, thầy cô giáo và phụ huynh đều khen ngợi cậu bé, thành tích học tập của cô bé cũng rất tốt nhưng cô vẫn tức giận đi về nhà. Thế rồi mấy năm sau đó thành tích học tập của cậu bé không còn tốt như trước nữa, và mãi đến lớp 5 cô bé mới dành được thành tích đứng đầu lớp, còn thành tích học tập của cậu bé không có gì nổi bật, mẹ cậu bé tức giận, đánh cậu bé một trận. Sau đó thông qua thầy cô giáo, mẹ cậu bé mới biết không hiểu vì sao mà mỗi lần kiểm tra hoặc thi cậu bé đều cố tình không làm hết bài hoặc làm sai một hai câu, nhưng có lần thầy cho cậu bé kiểm tra riêng không lấy điểm thì cậu đã làm đúng hết các bài trong đề kiểm tra một cách nhanh chóng.
4 năm cười và khóc cứ thế trôi qua, một hôm cậu bé học được cách cầm đũa liền đòi mẹ đưa sang nhà cô bé. Cô bé đã khóc sau khi nhìn thấy cậu bé biết cầm đũa, cô khóc vì cậu bé biết cầm đũa mà cô thì không, sau khi về nhà cậu bé cũng khóc, cậu khóc vì nhìn thấy cô bé khóc. Sau đó mỗi khi ăn cơm cậu bé đều kiên quyết không dùng đũa. Sau đó cuối cùng cô bé cũng đã học được cách cầm đũa, thế nhưng cậu bé đã quên mất cách dùng đũa.
Năm 5 tuổi, cậu bé và cô bé cùng đi mẫu giáo, một hôm ngủ trưa cô bé trót tè dầm ra giường, khi cô giáo bực bội hỏi là ai tè ra giường, cô bé sợ quá khóc, cậu bé giơ tay nhận là mình tè dầm. Nhưng sau đó cô giáo phát hiện ra quần của cô bé ướt và nói lại với mẹ cô bé, cô bé tức giận nói với cậu bé: “Nhất định là do cậu mách với cô giáo, tớ sẽ không thèm chơi với cậu nữa”. Ngày hôm sau cậu bé tè ở trên giường của mình sau đó báo với cô giáo là mình tè dầm, cậu bé cũng khóc khi bị cô giáo mắng.
Năm 6 tuổi vào lớp một, học kỳ đầu tiên thành tích học tập của cậu bé đứng đầu lớp, thầy cô giáo và phụ huynh đều khen ngợi cậu bé, thành tích học tập của cô bé cũng rất tốt nhưng cô vẫn tức giận đi về nhà. Thế rồi mấy năm sau đó thành tích học tập của cậu bé không còn tốt như trước nữa, và mãi đến lớp 5 cô bé mới dành được thành tích đứng đầu lớp, còn thành tích học tập của cậu bé không có gì nổi bật, mẹ cậu bé tức giận, đánh cậu bé một trận. Sau đó thông qua thầy cô giáo, mẹ cậu bé mới biết không hiểu vì sao mà mỗi lần kiểm tra hoặc thi cậu bé đều cố tình không làm hết bài hoặc làm sai một hai câu, nhưng có lần thầy cho cậu bé kiểm tra riêng không lấy điểm thì cậu đã làm đúng hết các bài trong đề kiểm tra một cách nhanh chóng.
Năm lớp 10, cậu bé và cô bé giờ đã là chàng trai và cô gái trưởng thành, họ cùng thi đỗ vào trường chuyên cấp 3, lúc này bố mẹ cô bé cậu bé đều bị nghỉ việc và phải kiếm sống bằng các công việc thời vụ, hai gia đình đều rất khó khăn. Trong 3 năm học phổ thông, vẫn là một người luôn đạt thành tích cao nhất, một người thành tích học tập trung bình. Khi thi tốt nghiệp cấp 3 cô gái đạt thành tích cao nhất trường, còn chàng trai thì thi trượt. Cô gái khóc hỏi chàng trai tại sao lại như thế, chàng trai nói: “Mình bỏ bê sách vở từ lâu rồi, nhưng vì mình không yên tâm để cậu đi học một mình nên chưa nghỉ học mà thôi”. Năm đó, cô gái đã thi đỗ vào trường đại học mà cô mơ ước. Còn chàng trai từ bỏ ước mơ học đại học để đi làm. Mùa hè năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chàng trai, bởi vì cô gái ngày ngày ở bên anh, không tức giận hay giận dỗi gì anh, chàng trai cảm thấy cuộc sống như đang ở trên thiên đường, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô gái là khởi nguồn cho mọi niềm vui của chàng trai.
Để có tiền đi học đại học, cô gái đi làm gia sư, chàng trai đi làm thêm một số việc vặt ở ngoài, khi sắp lên thành phố nhập học, cô gái cầm toàn bộ số tiền mình kiếm được và tiền bố mẹ gom góp trong nhà cùng chàng trai bắt xe lên thành phố phồn hoa hiện đại. Cô gái cố gắng tiết kiệm mọi chi phí còn chàng trai tiếp tục đi làm để kiếm tiền phụ giúp cô gái đóng học. Một hôm khi cô gái đến thăm chàng trai, cô kể với chàng trai: “Có một bạn nam nói thích tớ, tớ nên làm thế nào?”. Chàng trai ngồi ngây người một lúc rồi nói với cô: “Cậu cứ cố gắng học thật tốt là được, khi nào ra trường hãy tính”. Chàng trai không dám nhìn cô gái, cô cười nói với anh: “Tớ nói dối là tớ có bạn trai rồi”. Chàng trai cũng cười nói: “Sau khi ra trường chắn chắn cậu sẽ tìm được bạn trai tốt hơn anh chàng đó mà”. Sau khi cô gái về, mấy ngày liền sau đó chàng trai đều không nói câu nào, anh chỉ miệt mài làm việc, trong những giọt mồ hôi còn lẫn cả nước mắt của anh.
Một hôm có người nói với cô gái: “Có người tìm gặp bạn ở ngoài cổng ký túc xá đấy, họ nói là nhặt được đồ của bạn đánh rơi”. Cô gái đi ra thì nhìn thấy chàng trai đứng chờ ở phía xa, anh mặc quần áo công nhân, người toàn đất cát. Cô gái bước lại vừa lấy tay phủi đất cát trên quần áo của chàng trai vừa hỏi: “Sao cậu lại nói là nhặt được đồ của tớ? Sao cậu không nói là là bạn tớ hoặc đồng hương của tớ?”. Chàng trai cười nói: “Cậu nhìn tớ ăn mặc thế này mà bảo là bạn cậu thì tớ sợ cậu sẽ xấu hổ”. Cô gái nghe xong bật khóc và nói với chàng trai: “Sao cậu lại nghĩ thế chứ? Tớ có bao giờ coi thường cậu đâu”. Chàng trai dỗ dành cô gái đừng khóc nữa, anh cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc đính đá đặt vào tay cô gái và nói: “Tớ thấy con gái thành phố hay dùng cái này, cậu mà dùng chắc chắn sẽ đẹp hơn họ”. Cô gái càng khóc to hơn.
Không lâu sau, cô gái nhận được một cuộc điện thoại của một người làm cùng chàng trai gọi đến, nói chàng trai khi làm việc do sơ ý đã bị ngã gãy tay, hiện đang được cấp cứu ở trong bệnh viện. Khi cô gái đến bệnh viên thì một cánh tay của chàng trai đã không giữ được, anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái nước mặt nhạt nhòa đi đến trước mặt chàng trai, chàng trai nhìn thấy cô gái liền vui vẻ thông báo với cô: “Chúng ta có tiền rồi, ngày mai cậu có thể nộp tiền học được rồi”. Cô gái nghe mà không hiểu. Chàng trai liền bảo cô gái: “Mấy hôm trước tớ mới mua bảo hiểm, hì hì”.
Giờ thì cô gái đã hiểu, chàng trai sợ không có tiền đóng tiền học phí cho cô gái nên đã mua bảo hiểm rồi cố ý gây ra sự cố làm gãy tay mình. Cô gái khóc và nói: “Tớ thà bỏ học cũng không thể cầm những đồng tiền này được”. Ngày hôm sau cô gái nhận được thông báo đã nộp tiền học phí của nhà trường. Chàng trai cầm theo vài triệu còn thừa lại đi về quê mở một cửa hàng nho nhỏ buôn bán đủ sống. Sau khi chàng trai về quê, cô gái viết thư cho anh, nhưng chàng trai không hề viết thư hồi âm, đền kỳ nghỉ hè cô gái không về nhà mà ở lại đi làm thêm, chàng trai cố gắng kìm nén tình cảm không đi thăm cô, chỉ có ông trời biết là anh nhớ cô nhiều như thế nào. Cuối cùng khi cô gái học năm thứ 4 thì chàng trai đi thăm cô, cô gái hiện nay đã hoàn toàn thay đổi và trở thành một cô gái xinh đẹp. Trái tim chàng trai như thắt lại, trước kia anh vốn không dám tỏ tình với cô, giờ nhìn thấy cô như vậy anh càng chỉ biết cất giấu những lời yêu thương tận trong sâu thẳm trái tim mình. Hai người gặp nhau đáng ra phải vui vẻ ôm chầm lấy nhau, nhưng cô gái chỉ lạnh lùng nhìn chàng trai. Cô gái giận anh, giận anh năm đó tại sao lại tự hủy hoại cả tương lai của mình, giận anh mấy năm nay cô viết thư cho anh mà anh không hề hồi âm, giận anh tại sao nói không quan tâm đến cô nữa là không quan tâm đến cô luôn, giận anh từng nói đến khi cô học đại học sẽ tính chuyện yêu đương thế nhưng giờ cô đã học năm thứ 4 rồi mà anh không hề nói gì với cô. Hai người họ im lặng ngồi bên nhau không ai nói lời nào. Sau đó chàng trai về quê, cô gái đứng ngây người ở nhà ga cả buổi tối, hôm đó về ký túc xá cô đã khóc cả đêm.
Mấy tháng sau, một người người quen giới thiệu bạn gái cho anh, rất nhanh sau đó anh chuẩn bị đám cưới. Chàng trai gọi điện thông báo cho cô gái là anh sẽ lấy vợ, cô gái giọng run run hỏi cô dâu là ai, chàng trai nói: “Là một cô gái ở làng bên, cô ấy rất tốt chỉ có điều bị mù một mắt”. Sau khi ngắt điện thoại cô gái vội vàng xin nghỉ học rồi ra bắt xe về quê. Cô đến nhà chàng trai nhìn thấy chàng trai đang cố dùng một cánh tay còn lại để nấu cơm, cô định bước vào giúp anh thì nhìn thấy một cô gái bê rổ rau bước ra. Cô gái khóc, cô khóc chạy đến trước mặt chàng trai nói: “Là em đã đính ước với anh trước, anh không nhớ sao? Chúng ta đã đính ước với nhau từ khi mới sinh ra mà”. Chàng trai cũng khóc và nói với cô gái: “Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, giờ anh đã là người tàn phế rồi, anh không thể chăm sóc cho em được nữa, hơn nữa gia đình hai bên cũng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau”.
Cô gái chạy về nhà quỳ trước mặt bố mẹ, cô nhắc lại mọi chuyện trong quá khứ “lúc nhỏ chàng trai sợ cô gái không chơi với anh nên đã cố tình tè dầm ra giường để cô giáo mắng mình, từ khi học tiểu học đến khi học cấp 3 chàng trai sợ thành tích học tập của cô gái không tốt bằng mình nên thường cố tình không làm hết bài kiểm tra và bài thi vì thế mà bị mẹ chàng trai đánh cho một trận không ngồi dậy đi lại được, để cô gái có tiền đóng tiền học phí đại học mà chàng trai đã cố tình làm cụt một cánh tay của mình...”. Cô gái nói xong bố mẹ cô cũng khóc, nước mắt nhạt nhòa bố cô nói: “Con mà không lấy chàng trai để báo đáp ân tình của nó thì con không còn là con của bố mẹ nữa”.
Sau khi tốt nghiệp đại học cô gái nhanh chóng tìm được việc ở một công ty liên doanh nước ngoài, lương tháng mười mấy triệu, đi làm được 4 tháng thì cô gái về quê, tất cả mọi người trong làng đều rất ngưỡng mộ cô, đồng thời cũng thấy thương cho chàng trai. Cách ăn mặc của cô gái bây giờ khác xa với mọi người trong ngôi làng nhỏ nghèo khó này, chàng trai sau khi nhìn thấy cô gái thì càng hết hy vọng, cô thuộc về tầng lớp khác trong xã hội chứ không thuộc về một người tàn tật nghèo khó như anh.
Cô gái đưa cho cô gái mù 10 triệu đồng, cô gái mù cầm tiền định đi rồi nghĩ thế nào cô bỗng đứng lại nói với cô gái: “Sống trên đời này có thể có được một tình yêu thật sự không hề đơn giản chút nào, anh ấy đã làm tất cả vì cô, cô nên dùng cả phần đời còn lại của mình để báo đáp anh ấy”. Đúng vậy, cô cũng định sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời này để báo đáp cho anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lưng lại với anh. Từ nhỏ đến lớn, từ giây phút anh nói anh sẽ rời xa cô là cô biết cả đời này cô đã thuộc về anh.
Cô gái mù đi rồi, cô gái vui mừng bước đến trước mặt chàng trai và nói: “Bây giờ anh có thể nói những lời mà anh định nói với em khi em học đại học rồi chứ?”. Chàng trai đã thầm nói hàng trăm hàng vạn lần trong trái tim mình, thế nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại không dám nói. Chàng trai ngây người nhìn cô, không phải anh không hiểu ý cô, mà chỉ là anh không dám tin một cô gái xinh đẹp tài giỏi như cô lại yêu anh và lựa chọn ở bên anh. Chàng trai lắc đầu nói: “Anh không muốn làm lỡ dở tương lai của em”. Cô gái tức giận khóc nói: “Từ khi anh bỏ học đi làm vì em thì trái tim em đã thuộc về anh rồi, tất cả những việc anh làm vì em bao nhiêu năm nay người khác liệu có thể làm được không?”. Cô gái ôm lấy chàng trai và hôn anh, nước mắt chàng trai chảy xuống môi, là vị ngọt, anh biết tất cả những gì đang diễn ra đều là sự thật. Cuối cùng anh dùng toàn bộ sức lực mình có để ôm chặt lấy cô gái, anh run run nói một câu mà cả đời này anh muốn nói với cô: “Anh… yêu… em!”.
Để có tiền đi học đại học, cô gái đi làm gia sư, chàng trai đi làm thêm một số việc vặt ở ngoài, khi sắp lên thành phố nhập học, cô gái cầm toàn bộ số tiền mình kiếm được và tiền bố mẹ gom góp trong nhà cùng chàng trai bắt xe lên thành phố phồn hoa hiện đại. Cô gái cố gắng tiết kiệm mọi chi phí còn chàng trai tiếp tục đi làm để kiếm tiền phụ giúp cô gái đóng học. Một hôm khi cô gái đến thăm chàng trai, cô kể với chàng trai: “Có một bạn nam nói thích tớ, tớ nên làm thế nào?”. Chàng trai ngồi ngây người một lúc rồi nói với cô: “Cậu cứ cố gắng học thật tốt là được, khi nào ra trường hãy tính”. Chàng trai không dám nhìn cô gái, cô cười nói với anh: “Tớ nói dối là tớ có bạn trai rồi”. Chàng trai cũng cười nói: “Sau khi ra trường chắn chắn cậu sẽ tìm được bạn trai tốt hơn anh chàng đó mà”. Sau khi cô gái về, mấy ngày liền sau đó chàng trai đều không nói câu nào, anh chỉ miệt mài làm việc, trong những giọt mồ hôi còn lẫn cả nước mắt của anh.
Một hôm có người nói với cô gái: “Có người tìm gặp bạn ở ngoài cổng ký túc xá đấy, họ nói là nhặt được đồ của bạn đánh rơi”. Cô gái đi ra thì nhìn thấy chàng trai đứng chờ ở phía xa, anh mặc quần áo công nhân, người toàn đất cát. Cô gái bước lại vừa lấy tay phủi đất cát trên quần áo của chàng trai vừa hỏi: “Sao cậu lại nói là nhặt được đồ của tớ? Sao cậu không nói là là bạn tớ hoặc đồng hương của tớ?”. Chàng trai cười nói: “Cậu nhìn tớ ăn mặc thế này mà bảo là bạn cậu thì tớ sợ cậu sẽ xấu hổ”. Cô gái nghe xong bật khóc và nói với chàng trai: “Sao cậu lại nghĩ thế chứ? Tớ có bao giờ coi thường cậu đâu”. Chàng trai dỗ dành cô gái đừng khóc nữa, anh cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc đính đá đặt vào tay cô gái và nói: “Tớ thấy con gái thành phố hay dùng cái này, cậu mà dùng chắc chắn sẽ đẹp hơn họ”. Cô gái càng khóc to hơn.
Không lâu sau, cô gái nhận được một cuộc điện thoại của một người làm cùng chàng trai gọi đến, nói chàng trai khi làm việc do sơ ý đã bị ngã gãy tay, hiện đang được cấp cứu ở trong bệnh viện. Khi cô gái đến bệnh viên thì một cánh tay của chàng trai đã không giữ được, anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái nước mặt nhạt nhòa đi đến trước mặt chàng trai, chàng trai nhìn thấy cô gái liền vui vẻ thông báo với cô: “Chúng ta có tiền rồi, ngày mai cậu có thể nộp tiền học được rồi”. Cô gái nghe mà không hiểu. Chàng trai liền bảo cô gái: “Mấy hôm trước tớ mới mua bảo hiểm, hì hì”.
Giờ thì cô gái đã hiểu, chàng trai sợ không có tiền đóng tiền học phí cho cô gái nên đã mua bảo hiểm rồi cố ý gây ra sự cố làm gãy tay mình. Cô gái khóc và nói: “Tớ thà bỏ học cũng không thể cầm những đồng tiền này được”. Ngày hôm sau cô gái nhận được thông báo đã nộp tiền học phí của nhà trường. Chàng trai cầm theo vài triệu còn thừa lại đi về quê mở một cửa hàng nho nhỏ buôn bán đủ sống. Sau khi chàng trai về quê, cô gái viết thư cho anh, nhưng chàng trai không hề viết thư hồi âm, đền kỳ nghỉ hè cô gái không về nhà mà ở lại đi làm thêm, chàng trai cố gắng kìm nén tình cảm không đi thăm cô, chỉ có ông trời biết là anh nhớ cô nhiều như thế nào. Cuối cùng khi cô gái học năm thứ 4 thì chàng trai đi thăm cô, cô gái hiện nay đã hoàn toàn thay đổi và trở thành một cô gái xinh đẹp. Trái tim chàng trai như thắt lại, trước kia anh vốn không dám tỏ tình với cô, giờ nhìn thấy cô như vậy anh càng chỉ biết cất giấu những lời yêu thương tận trong sâu thẳm trái tim mình. Hai người gặp nhau đáng ra phải vui vẻ ôm chầm lấy nhau, nhưng cô gái chỉ lạnh lùng nhìn chàng trai. Cô gái giận anh, giận anh năm đó tại sao lại tự hủy hoại cả tương lai của mình, giận anh mấy năm nay cô viết thư cho anh mà anh không hề hồi âm, giận anh tại sao nói không quan tâm đến cô nữa là không quan tâm đến cô luôn, giận anh từng nói đến khi cô học đại học sẽ tính chuyện yêu đương thế nhưng giờ cô đã học năm thứ 4 rồi mà anh không hề nói gì với cô. Hai người họ im lặng ngồi bên nhau không ai nói lời nào. Sau đó chàng trai về quê, cô gái đứng ngây người ở nhà ga cả buổi tối, hôm đó về ký túc xá cô đã khóc cả đêm.
Mấy tháng sau, một người người quen giới thiệu bạn gái cho anh, rất nhanh sau đó anh chuẩn bị đám cưới. Chàng trai gọi điện thông báo cho cô gái là anh sẽ lấy vợ, cô gái giọng run run hỏi cô dâu là ai, chàng trai nói: “Là một cô gái ở làng bên, cô ấy rất tốt chỉ có điều bị mù một mắt”. Sau khi ngắt điện thoại cô gái vội vàng xin nghỉ học rồi ra bắt xe về quê. Cô đến nhà chàng trai nhìn thấy chàng trai đang cố dùng một cánh tay còn lại để nấu cơm, cô định bước vào giúp anh thì nhìn thấy một cô gái bê rổ rau bước ra. Cô gái khóc, cô khóc chạy đến trước mặt chàng trai nói: “Là em đã đính ước với anh trước, anh không nhớ sao? Chúng ta đã đính ước với nhau từ khi mới sinh ra mà”. Chàng trai cũng khóc và nói với cô gái: “Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, giờ anh đã là người tàn phế rồi, anh không thể chăm sóc cho em được nữa, hơn nữa gia đình hai bên cũng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau”.
Cô gái chạy về nhà quỳ trước mặt bố mẹ, cô nhắc lại mọi chuyện trong quá khứ “lúc nhỏ chàng trai sợ cô gái không chơi với anh nên đã cố tình tè dầm ra giường để cô giáo mắng mình, từ khi học tiểu học đến khi học cấp 3 chàng trai sợ thành tích học tập của cô gái không tốt bằng mình nên thường cố tình không làm hết bài kiểm tra và bài thi vì thế mà bị mẹ chàng trai đánh cho một trận không ngồi dậy đi lại được, để cô gái có tiền đóng tiền học phí đại học mà chàng trai đã cố tình làm cụt một cánh tay của mình...”. Cô gái nói xong bố mẹ cô cũng khóc, nước mắt nhạt nhòa bố cô nói: “Con mà không lấy chàng trai để báo đáp ân tình của nó thì con không còn là con của bố mẹ nữa”.
Sau khi tốt nghiệp đại học cô gái nhanh chóng tìm được việc ở một công ty liên doanh nước ngoài, lương tháng mười mấy triệu, đi làm được 4 tháng thì cô gái về quê, tất cả mọi người trong làng đều rất ngưỡng mộ cô, đồng thời cũng thấy thương cho chàng trai. Cách ăn mặc của cô gái bây giờ khác xa với mọi người trong ngôi làng nhỏ nghèo khó này, chàng trai sau khi nhìn thấy cô gái thì càng hết hy vọng, cô thuộc về tầng lớp khác trong xã hội chứ không thuộc về một người tàn tật nghèo khó như anh.
Cô gái đưa cho cô gái mù 10 triệu đồng, cô gái mù cầm tiền định đi rồi nghĩ thế nào cô bỗng đứng lại nói với cô gái: “Sống trên đời này có thể có được một tình yêu thật sự không hề đơn giản chút nào, anh ấy đã làm tất cả vì cô, cô nên dùng cả phần đời còn lại của mình để báo đáp anh ấy”. Đúng vậy, cô cũng định sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời này để báo đáp cho anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lưng lại với anh. Từ nhỏ đến lớn, từ giây phút anh nói anh sẽ rời xa cô là cô biết cả đời này cô đã thuộc về anh.
Cô gái mù đi rồi, cô gái vui mừng bước đến trước mặt chàng trai và nói: “Bây giờ anh có thể nói những lời mà anh định nói với em khi em học đại học rồi chứ?”. Chàng trai đã thầm nói hàng trăm hàng vạn lần trong trái tim mình, thế nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại không dám nói. Chàng trai ngây người nhìn cô, không phải anh không hiểu ý cô, mà chỉ là anh không dám tin một cô gái xinh đẹp tài giỏi như cô lại yêu anh và lựa chọn ở bên anh. Chàng trai lắc đầu nói: “Anh không muốn làm lỡ dở tương lai của em”. Cô gái tức giận khóc nói: “Từ khi anh bỏ học đi làm vì em thì trái tim em đã thuộc về anh rồi, tất cả những việc anh làm vì em bao nhiêu năm nay người khác liệu có thể làm được không?”. Cô gái ôm lấy chàng trai và hôn anh, nước mắt chàng trai chảy xuống môi, là vị ngọt, anh biết tất cả những gì đang diễn ra đều là sự thật. Cuối cùng anh dùng toàn bộ sức lực mình có để ôm chặt lấy cô gái, anh run run nói một câu mà cả đời này anh muốn nói với cô: “Anh… yêu… em!”.
Sâm Cầm
QuynhMai Post
Vị ngọt của nước mắt (Sâm Cầm)
Có lẽ là do duyên phận, hoặc có lẽ là do tin lời của thầy bói nói hai đứa trẻ sinh ra phải được đính ước hứa hôn với nhau thì mới giữ được mạng sống của hai bé và thế là hai gia đình đã đính ước với nhau.
Vị ngọt của nước mắt
Hai sinh linh nhỏ bé cùng được sinh ra trong một con ngõ của một thị trấn nhỏ, một bé trai và một bé gái.
Có lẽ là do duyên phận, hoặc có lẽ là do tin lời của thầy bói nói hai đứa trẻ sinh ra phải được đính ước hứa hôn với nhau thì mới giữ được mạng sống của hai bé và thế là hai gia đình đã đính ước với nhau.
Khi mẹ bé trai chỉ vào bé gái và nói: “Sau này cô bé sẽ là vợ của con”, cậu bé cười rất tươi, còn cô bé lại khóc thét lên, khi đó hai đứa bé đều chưa biết gì.
4 năm cười và khóc cứ thế trôi qua, một hôm cậu bé học được cách cầm đũa liền đòi mẹ đưa sang nhà cô bé. Cô bé đã khóc sau khi nhìn thấy cậu bé biết cầm đũa, cô khóc vì cậu bé biết cầm đũa mà cô thì không, sau khi về nhà cậu bé cũng khóc, cậu khóc vì nhìn thấy cô bé khóc. Sau đó mỗi khi ăn cơm cậu bé đều kiên quyết không dùng đũa. Sau đó cuối cùng cô bé cũng đã học được cách cầm đũa, thế nhưng cậu bé đã quên mất cách dùng đũa.
Năm 5 tuổi, cậu bé và cô bé cùng đi mẫu giáo, một hôm ngủ trưa cô bé trót tè dầm ra giường, khi cô giáo bực bội hỏi là ai tè ra giường, cô bé sợ quá khóc, cậu bé giơ tay nhận là mình tè dầm. Nhưng sau đó cô giáo phát hiện ra quần của cô bé ướt và nói lại với mẹ cô bé, cô bé tức giận nói với cậu bé: “Nhất định là do cậu mách với cô giáo, tớ sẽ không thèm chơi với cậu nữa”. Ngày hôm sau cậu bé tè ở trên giường của mình sau đó báo với cô giáo là mình tè dầm, cậu bé cũng khóc khi bị cô giáo mắng.
Năm 6 tuổi vào lớp một, học kỳ đầu tiên thành tích học tập của cậu bé đứng đầu lớp, thầy cô giáo và phụ huynh đều khen ngợi cậu bé, thành tích học tập của cô bé cũng rất tốt nhưng cô vẫn tức giận đi về nhà. Thế rồi mấy năm sau đó thành tích học tập của cậu bé không còn tốt như trước nữa, và mãi đến lớp 5 cô bé mới dành được thành tích đứng đầu lớp, còn thành tích học tập của cậu bé không có gì nổi bật, mẹ cậu bé tức giận, đánh cậu bé một trận. Sau đó thông qua thầy cô giáo, mẹ cậu bé mới biết không hiểu vì sao mà mỗi lần kiểm tra hoặc thi cậu bé đều cố tình không làm hết bài hoặc làm sai một hai câu, nhưng có lần thầy cho cậu bé kiểm tra riêng không lấy điểm thì cậu đã làm đúng hết các bài trong đề kiểm tra một cách nhanh chóng.
4 năm cười và khóc cứ thế trôi qua, một hôm cậu bé học được cách cầm đũa liền đòi mẹ đưa sang nhà cô bé. Cô bé đã khóc sau khi nhìn thấy cậu bé biết cầm đũa, cô khóc vì cậu bé biết cầm đũa mà cô thì không, sau khi về nhà cậu bé cũng khóc, cậu khóc vì nhìn thấy cô bé khóc. Sau đó mỗi khi ăn cơm cậu bé đều kiên quyết không dùng đũa. Sau đó cuối cùng cô bé cũng đã học được cách cầm đũa, thế nhưng cậu bé đã quên mất cách dùng đũa.
Năm 5 tuổi, cậu bé và cô bé cùng đi mẫu giáo, một hôm ngủ trưa cô bé trót tè dầm ra giường, khi cô giáo bực bội hỏi là ai tè ra giường, cô bé sợ quá khóc, cậu bé giơ tay nhận là mình tè dầm. Nhưng sau đó cô giáo phát hiện ra quần của cô bé ướt và nói lại với mẹ cô bé, cô bé tức giận nói với cậu bé: “Nhất định là do cậu mách với cô giáo, tớ sẽ không thèm chơi với cậu nữa”. Ngày hôm sau cậu bé tè ở trên giường của mình sau đó báo với cô giáo là mình tè dầm, cậu bé cũng khóc khi bị cô giáo mắng.
Năm 6 tuổi vào lớp một, học kỳ đầu tiên thành tích học tập của cậu bé đứng đầu lớp, thầy cô giáo và phụ huynh đều khen ngợi cậu bé, thành tích học tập của cô bé cũng rất tốt nhưng cô vẫn tức giận đi về nhà. Thế rồi mấy năm sau đó thành tích học tập của cậu bé không còn tốt như trước nữa, và mãi đến lớp 5 cô bé mới dành được thành tích đứng đầu lớp, còn thành tích học tập của cậu bé không có gì nổi bật, mẹ cậu bé tức giận, đánh cậu bé một trận. Sau đó thông qua thầy cô giáo, mẹ cậu bé mới biết không hiểu vì sao mà mỗi lần kiểm tra hoặc thi cậu bé đều cố tình không làm hết bài hoặc làm sai một hai câu, nhưng có lần thầy cho cậu bé kiểm tra riêng không lấy điểm thì cậu đã làm đúng hết các bài trong đề kiểm tra một cách nhanh chóng.
Năm lớp 10, cậu bé và cô bé giờ đã là chàng trai và cô gái trưởng thành, họ cùng thi đỗ vào trường chuyên cấp 3, lúc này bố mẹ cô bé cậu bé đều bị nghỉ việc và phải kiếm sống bằng các công việc thời vụ, hai gia đình đều rất khó khăn. Trong 3 năm học phổ thông, vẫn là một người luôn đạt thành tích cao nhất, một người thành tích học tập trung bình. Khi thi tốt nghiệp cấp 3 cô gái đạt thành tích cao nhất trường, còn chàng trai thì thi trượt. Cô gái khóc hỏi chàng trai tại sao lại như thế, chàng trai nói: “Mình bỏ bê sách vở từ lâu rồi, nhưng vì mình không yên tâm để cậu đi học một mình nên chưa nghỉ học mà thôi”. Năm đó, cô gái đã thi đỗ vào trường đại học mà cô mơ ước. Còn chàng trai từ bỏ ước mơ học đại học để đi làm. Mùa hè năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chàng trai, bởi vì cô gái ngày ngày ở bên anh, không tức giận hay giận dỗi gì anh, chàng trai cảm thấy cuộc sống như đang ở trên thiên đường, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô gái là khởi nguồn cho mọi niềm vui của chàng trai.
Để có tiền đi học đại học, cô gái đi làm gia sư, chàng trai đi làm thêm một số việc vặt ở ngoài, khi sắp lên thành phố nhập học, cô gái cầm toàn bộ số tiền mình kiếm được và tiền bố mẹ gom góp trong nhà cùng chàng trai bắt xe lên thành phố phồn hoa hiện đại. Cô gái cố gắng tiết kiệm mọi chi phí còn chàng trai tiếp tục đi làm để kiếm tiền phụ giúp cô gái đóng học. Một hôm khi cô gái đến thăm chàng trai, cô kể với chàng trai: “Có một bạn nam nói thích tớ, tớ nên làm thế nào?”. Chàng trai ngồi ngây người một lúc rồi nói với cô: “Cậu cứ cố gắng học thật tốt là được, khi nào ra trường hãy tính”. Chàng trai không dám nhìn cô gái, cô cười nói với anh: “Tớ nói dối là tớ có bạn trai rồi”. Chàng trai cũng cười nói: “Sau khi ra trường chắn chắn cậu sẽ tìm được bạn trai tốt hơn anh chàng đó mà”. Sau khi cô gái về, mấy ngày liền sau đó chàng trai đều không nói câu nào, anh chỉ miệt mài làm việc, trong những giọt mồ hôi còn lẫn cả nước mắt của anh.
Một hôm có người nói với cô gái: “Có người tìm gặp bạn ở ngoài cổng ký túc xá đấy, họ nói là nhặt được đồ của bạn đánh rơi”. Cô gái đi ra thì nhìn thấy chàng trai đứng chờ ở phía xa, anh mặc quần áo công nhân, người toàn đất cát. Cô gái bước lại vừa lấy tay phủi đất cát trên quần áo của chàng trai vừa hỏi: “Sao cậu lại nói là nhặt được đồ của tớ? Sao cậu không nói là là bạn tớ hoặc đồng hương của tớ?”. Chàng trai cười nói: “Cậu nhìn tớ ăn mặc thế này mà bảo là bạn cậu thì tớ sợ cậu sẽ xấu hổ”. Cô gái nghe xong bật khóc và nói với chàng trai: “Sao cậu lại nghĩ thế chứ? Tớ có bao giờ coi thường cậu đâu”. Chàng trai dỗ dành cô gái đừng khóc nữa, anh cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc đính đá đặt vào tay cô gái và nói: “Tớ thấy con gái thành phố hay dùng cái này, cậu mà dùng chắc chắn sẽ đẹp hơn họ”. Cô gái càng khóc to hơn.
Không lâu sau, cô gái nhận được một cuộc điện thoại của một người làm cùng chàng trai gọi đến, nói chàng trai khi làm việc do sơ ý đã bị ngã gãy tay, hiện đang được cấp cứu ở trong bệnh viện. Khi cô gái đến bệnh viên thì một cánh tay của chàng trai đã không giữ được, anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái nước mặt nhạt nhòa đi đến trước mặt chàng trai, chàng trai nhìn thấy cô gái liền vui vẻ thông báo với cô: “Chúng ta có tiền rồi, ngày mai cậu có thể nộp tiền học được rồi”. Cô gái nghe mà không hiểu. Chàng trai liền bảo cô gái: “Mấy hôm trước tớ mới mua bảo hiểm, hì hì”.
Giờ thì cô gái đã hiểu, chàng trai sợ không có tiền đóng tiền học phí cho cô gái nên đã mua bảo hiểm rồi cố ý gây ra sự cố làm gãy tay mình. Cô gái khóc và nói: “Tớ thà bỏ học cũng không thể cầm những đồng tiền này được”. Ngày hôm sau cô gái nhận được thông báo đã nộp tiền học phí của nhà trường. Chàng trai cầm theo vài triệu còn thừa lại đi về quê mở một cửa hàng nho nhỏ buôn bán đủ sống. Sau khi chàng trai về quê, cô gái viết thư cho anh, nhưng chàng trai không hề viết thư hồi âm, đền kỳ nghỉ hè cô gái không về nhà mà ở lại đi làm thêm, chàng trai cố gắng kìm nén tình cảm không đi thăm cô, chỉ có ông trời biết là anh nhớ cô nhiều như thế nào. Cuối cùng khi cô gái học năm thứ 4 thì chàng trai đi thăm cô, cô gái hiện nay đã hoàn toàn thay đổi và trở thành một cô gái xinh đẹp. Trái tim chàng trai như thắt lại, trước kia anh vốn không dám tỏ tình với cô, giờ nhìn thấy cô như vậy anh càng chỉ biết cất giấu những lời yêu thương tận trong sâu thẳm trái tim mình. Hai người gặp nhau đáng ra phải vui vẻ ôm chầm lấy nhau, nhưng cô gái chỉ lạnh lùng nhìn chàng trai. Cô gái giận anh, giận anh năm đó tại sao lại tự hủy hoại cả tương lai của mình, giận anh mấy năm nay cô viết thư cho anh mà anh không hề hồi âm, giận anh tại sao nói không quan tâm đến cô nữa là không quan tâm đến cô luôn, giận anh từng nói đến khi cô học đại học sẽ tính chuyện yêu đương thế nhưng giờ cô đã học năm thứ 4 rồi mà anh không hề nói gì với cô. Hai người họ im lặng ngồi bên nhau không ai nói lời nào. Sau đó chàng trai về quê, cô gái đứng ngây người ở nhà ga cả buổi tối, hôm đó về ký túc xá cô đã khóc cả đêm.
Mấy tháng sau, một người người quen giới thiệu bạn gái cho anh, rất nhanh sau đó anh chuẩn bị đám cưới. Chàng trai gọi điện thông báo cho cô gái là anh sẽ lấy vợ, cô gái giọng run run hỏi cô dâu là ai, chàng trai nói: “Là một cô gái ở làng bên, cô ấy rất tốt chỉ có điều bị mù một mắt”. Sau khi ngắt điện thoại cô gái vội vàng xin nghỉ học rồi ra bắt xe về quê. Cô đến nhà chàng trai nhìn thấy chàng trai đang cố dùng một cánh tay còn lại để nấu cơm, cô định bước vào giúp anh thì nhìn thấy một cô gái bê rổ rau bước ra. Cô gái khóc, cô khóc chạy đến trước mặt chàng trai nói: “Là em đã đính ước với anh trước, anh không nhớ sao? Chúng ta đã đính ước với nhau từ khi mới sinh ra mà”. Chàng trai cũng khóc và nói với cô gái: “Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, giờ anh đã là người tàn phế rồi, anh không thể chăm sóc cho em được nữa, hơn nữa gia đình hai bên cũng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau”.
Cô gái chạy về nhà quỳ trước mặt bố mẹ, cô nhắc lại mọi chuyện trong quá khứ “lúc nhỏ chàng trai sợ cô gái không chơi với anh nên đã cố tình tè dầm ra giường để cô giáo mắng mình, từ khi học tiểu học đến khi học cấp 3 chàng trai sợ thành tích học tập của cô gái không tốt bằng mình nên thường cố tình không làm hết bài kiểm tra và bài thi vì thế mà bị mẹ chàng trai đánh cho một trận không ngồi dậy đi lại được, để cô gái có tiền đóng tiền học phí đại học mà chàng trai đã cố tình làm cụt một cánh tay của mình...”. Cô gái nói xong bố mẹ cô cũng khóc, nước mắt nhạt nhòa bố cô nói: “Con mà không lấy chàng trai để báo đáp ân tình của nó thì con không còn là con của bố mẹ nữa”.
Sau khi tốt nghiệp đại học cô gái nhanh chóng tìm được việc ở một công ty liên doanh nước ngoài, lương tháng mười mấy triệu, đi làm được 4 tháng thì cô gái về quê, tất cả mọi người trong làng đều rất ngưỡng mộ cô, đồng thời cũng thấy thương cho chàng trai. Cách ăn mặc của cô gái bây giờ khác xa với mọi người trong ngôi làng nhỏ nghèo khó này, chàng trai sau khi nhìn thấy cô gái thì càng hết hy vọng, cô thuộc về tầng lớp khác trong xã hội chứ không thuộc về một người tàn tật nghèo khó như anh.
Cô gái đưa cho cô gái mù 10 triệu đồng, cô gái mù cầm tiền định đi rồi nghĩ thế nào cô bỗng đứng lại nói với cô gái: “Sống trên đời này có thể có được một tình yêu thật sự không hề đơn giản chút nào, anh ấy đã làm tất cả vì cô, cô nên dùng cả phần đời còn lại của mình để báo đáp anh ấy”. Đúng vậy, cô cũng định sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời này để báo đáp cho anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lưng lại với anh. Từ nhỏ đến lớn, từ giây phút anh nói anh sẽ rời xa cô là cô biết cả đời này cô đã thuộc về anh.
Cô gái mù đi rồi, cô gái vui mừng bước đến trước mặt chàng trai và nói: “Bây giờ anh có thể nói những lời mà anh định nói với em khi em học đại học rồi chứ?”. Chàng trai đã thầm nói hàng trăm hàng vạn lần trong trái tim mình, thế nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại không dám nói. Chàng trai ngây người nhìn cô, không phải anh không hiểu ý cô, mà chỉ là anh không dám tin một cô gái xinh đẹp tài giỏi như cô lại yêu anh và lựa chọn ở bên anh. Chàng trai lắc đầu nói: “Anh không muốn làm lỡ dở tương lai của em”. Cô gái tức giận khóc nói: “Từ khi anh bỏ học đi làm vì em thì trái tim em đã thuộc về anh rồi, tất cả những việc anh làm vì em bao nhiêu năm nay người khác liệu có thể làm được không?”. Cô gái ôm lấy chàng trai và hôn anh, nước mắt chàng trai chảy xuống môi, là vị ngọt, anh biết tất cả những gì đang diễn ra đều là sự thật. Cuối cùng anh dùng toàn bộ sức lực mình có để ôm chặt lấy cô gái, anh run run nói một câu mà cả đời này anh muốn nói với cô: “Anh… yêu… em!”.
Để có tiền đi học đại học, cô gái đi làm gia sư, chàng trai đi làm thêm một số việc vặt ở ngoài, khi sắp lên thành phố nhập học, cô gái cầm toàn bộ số tiền mình kiếm được và tiền bố mẹ gom góp trong nhà cùng chàng trai bắt xe lên thành phố phồn hoa hiện đại. Cô gái cố gắng tiết kiệm mọi chi phí còn chàng trai tiếp tục đi làm để kiếm tiền phụ giúp cô gái đóng học. Một hôm khi cô gái đến thăm chàng trai, cô kể với chàng trai: “Có một bạn nam nói thích tớ, tớ nên làm thế nào?”. Chàng trai ngồi ngây người một lúc rồi nói với cô: “Cậu cứ cố gắng học thật tốt là được, khi nào ra trường hãy tính”. Chàng trai không dám nhìn cô gái, cô cười nói với anh: “Tớ nói dối là tớ có bạn trai rồi”. Chàng trai cũng cười nói: “Sau khi ra trường chắn chắn cậu sẽ tìm được bạn trai tốt hơn anh chàng đó mà”. Sau khi cô gái về, mấy ngày liền sau đó chàng trai đều không nói câu nào, anh chỉ miệt mài làm việc, trong những giọt mồ hôi còn lẫn cả nước mắt của anh.
Một hôm có người nói với cô gái: “Có người tìm gặp bạn ở ngoài cổng ký túc xá đấy, họ nói là nhặt được đồ của bạn đánh rơi”. Cô gái đi ra thì nhìn thấy chàng trai đứng chờ ở phía xa, anh mặc quần áo công nhân, người toàn đất cát. Cô gái bước lại vừa lấy tay phủi đất cát trên quần áo của chàng trai vừa hỏi: “Sao cậu lại nói là nhặt được đồ của tớ? Sao cậu không nói là là bạn tớ hoặc đồng hương của tớ?”. Chàng trai cười nói: “Cậu nhìn tớ ăn mặc thế này mà bảo là bạn cậu thì tớ sợ cậu sẽ xấu hổ”. Cô gái nghe xong bật khóc và nói với chàng trai: “Sao cậu lại nghĩ thế chứ? Tớ có bao giờ coi thường cậu đâu”. Chàng trai dỗ dành cô gái đừng khóc nữa, anh cẩn thận lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc đính đá đặt vào tay cô gái và nói: “Tớ thấy con gái thành phố hay dùng cái này, cậu mà dùng chắc chắn sẽ đẹp hơn họ”. Cô gái càng khóc to hơn.
Không lâu sau, cô gái nhận được một cuộc điện thoại của một người làm cùng chàng trai gọi đến, nói chàng trai khi làm việc do sơ ý đã bị ngã gãy tay, hiện đang được cấp cứu ở trong bệnh viện. Khi cô gái đến bệnh viên thì một cánh tay của chàng trai đã không giữ được, anh đang nằm trên giường bệnh, cô gái nước mặt nhạt nhòa đi đến trước mặt chàng trai, chàng trai nhìn thấy cô gái liền vui vẻ thông báo với cô: “Chúng ta có tiền rồi, ngày mai cậu có thể nộp tiền học được rồi”. Cô gái nghe mà không hiểu. Chàng trai liền bảo cô gái: “Mấy hôm trước tớ mới mua bảo hiểm, hì hì”.
Giờ thì cô gái đã hiểu, chàng trai sợ không có tiền đóng tiền học phí cho cô gái nên đã mua bảo hiểm rồi cố ý gây ra sự cố làm gãy tay mình. Cô gái khóc và nói: “Tớ thà bỏ học cũng không thể cầm những đồng tiền này được”. Ngày hôm sau cô gái nhận được thông báo đã nộp tiền học phí của nhà trường. Chàng trai cầm theo vài triệu còn thừa lại đi về quê mở một cửa hàng nho nhỏ buôn bán đủ sống. Sau khi chàng trai về quê, cô gái viết thư cho anh, nhưng chàng trai không hề viết thư hồi âm, đền kỳ nghỉ hè cô gái không về nhà mà ở lại đi làm thêm, chàng trai cố gắng kìm nén tình cảm không đi thăm cô, chỉ có ông trời biết là anh nhớ cô nhiều như thế nào. Cuối cùng khi cô gái học năm thứ 4 thì chàng trai đi thăm cô, cô gái hiện nay đã hoàn toàn thay đổi và trở thành một cô gái xinh đẹp. Trái tim chàng trai như thắt lại, trước kia anh vốn không dám tỏ tình với cô, giờ nhìn thấy cô như vậy anh càng chỉ biết cất giấu những lời yêu thương tận trong sâu thẳm trái tim mình. Hai người gặp nhau đáng ra phải vui vẻ ôm chầm lấy nhau, nhưng cô gái chỉ lạnh lùng nhìn chàng trai. Cô gái giận anh, giận anh năm đó tại sao lại tự hủy hoại cả tương lai của mình, giận anh mấy năm nay cô viết thư cho anh mà anh không hề hồi âm, giận anh tại sao nói không quan tâm đến cô nữa là không quan tâm đến cô luôn, giận anh từng nói đến khi cô học đại học sẽ tính chuyện yêu đương thế nhưng giờ cô đã học năm thứ 4 rồi mà anh không hề nói gì với cô. Hai người họ im lặng ngồi bên nhau không ai nói lời nào. Sau đó chàng trai về quê, cô gái đứng ngây người ở nhà ga cả buổi tối, hôm đó về ký túc xá cô đã khóc cả đêm.
Mấy tháng sau, một người người quen giới thiệu bạn gái cho anh, rất nhanh sau đó anh chuẩn bị đám cưới. Chàng trai gọi điện thông báo cho cô gái là anh sẽ lấy vợ, cô gái giọng run run hỏi cô dâu là ai, chàng trai nói: “Là một cô gái ở làng bên, cô ấy rất tốt chỉ có điều bị mù một mắt”. Sau khi ngắt điện thoại cô gái vội vàng xin nghỉ học rồi ra bắt xe về quê. Cô đến nhà chàng trai nhìn thấy chàng trai đang cố dùng một cánh tay còn lại để nấu cơm, cô định bước vào giúp anh thì nhìn thấy một cô gái bê rổ rau bước ra. Cô gái khóc, cô khóc chạy đến trước mặt chàng trai nói: “Là em đã đính ước với anh trước, anh không nhớ sao? Chúng ta đã đính ước với nhau từ khi mới sinh ra mà”. Chàng trai cũng khóc và nói với cô gái: “Em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, giờ anh đã là người tàn phế rồi, anh không thể chăm sóc cho em được nữa, hơn nữa gia đình hai bên cũng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau”.
Cô gái chạy về nhà quỳ trước mặt bố mẹ, cô nhắc lại mọi chuyện trong quá khứ “lúc nhỏ chàng trai sợ cô gái không chơi với anh nên đã cố tình tè dầm ra giường để cô giáo mắng mình, từ khi học tiểu học đến khi học cấp 3 chàng trai sợ thành tích học tập của cô gái không tốt bằng mình nên thường cố tình không làm hết bài kiểm tra và bài thi vì thế mà bị mẹ chàng trai đánh cho một trận không ngồi dậy đi lại được, để cô gái có tiền đóng tiền học phí đại học mà chàng trai đã cố tình làm cụt một cánh tay của mình...”. Cô gái nói xong bố mẹ cô cũng khóc, nước mắt nhạt nhòa bố cô nói: “Con mà không lấy chàng trai để báo đáp ân tình của nó thì con không còn là con của bố mẹ nữa”.
Sau khi tốt nghiệp đại học cô gái nhanh chóng tìm được việc ở một công ty liên doanh nước ngoài, lương tháng mười mấy triệu, đi làm được 4 tháng thì cô gái về quê, tất cả mọi người trong làng đều rất ngưỡng mộ cô, đồng thời cũng thấy thương cho chàng trai. Cách ăn mặc của cô gái bây giờ khác xa với mọi người trong ngôi làng nhỏ nghèo khó này, chàng trai sau khi nhìn thấy cô gái thì càng hết hy vọng, cô thuộc về tầng lớp khác trong xã hội chứ không thuộc về một người tàn tật nghèo khó như anh.
Cô gái đưa cho cô gái mù 10 triệu đồng, cô gái mù cầm tiền định đi rồi nghĩ thế nào cô bỗng đứng lại nói với cô gái: “Sống trên đời này có thể có được một tình yêu thật sự không hề đơn giản chút nào, anh ấy đã làm tất cả vì cô, cô nên dùng cả phần đời còn lại của mình để báo đáp anh ấy”. Đúng vậy, cô cũng định sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời này để báo đáp cho anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lưng lại với anh. Từ nhỏ đến lớn, từ giây phút anh nói anh sẽ rời xa cô là cô biết cả đời này cô đã thuộc về anh.
Cô gái mù đi rồi, cô gái vui mừng bước đến trước mặt chàng trai và nói: “Bây giờ anh có thể nói những lời mà anh định nói với em khi em học đại học rồi chứ?”. Chàng trai đã thầm nói hàng trăm hàng vạn lần trong trái tim mình, thế nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại không dám nói. Chàng trai ngây người nhìn cô, không phải anh không hiểu ý cô, mà chỉ là anh không dám tin một cô gái xinh đẹp tài giỏi như cô lại yêu anh và lựa chọn ở bên anh. Chàng trai lắc đầu nói: “Anh không muốn làm lỡ dở tương lai của em”. Cô gái tức giận khóc nói: “Từ khi anh bỏ học đi làm vì em thì trái tim em đã thuộc về anh rồi, tất cả những việc anh làm vì em bao nhiêu năm nay người khác liệu có thể làm được không?”. Cô gái ôm lấy chàng trai và hôn anh, nước mắt chàng trai chảy xuống môi, là vị ngọt, anh biết tất cả những gì đang diễn ra đều là sự thật. Cuối cùng anh dùng toàn bộ sức lực mình có để ôm chặt lấy cô gái, anh run run nói một câu mà cả đời này anh muốn nói với cô: “Anh… yêu… em!”.
Sâm Cầm
QuynhMai Post