Truyện Ngắn & Phóng Sự

Vợ ốm liệt giường nhưng ngày nào chồng cũng ở khách sạn, tìm đến định đánh ghen, cô bất ngờ bật khóc nức nở…

Yếu tố quan trọng nhất trong tình yêu là gì? Cảm xúc? Sự quan tâm? Sự hy sinh, hay sự tin tưởng? Khi sóng gió đến, điều một người nghĩ đến cũng thể hiện chính con người của họ.

Yếu tố quan trọng nhất trong tình yêu là gì? Cảm xúc? Sự quan tâm? Sự hy sinh, hay sự tin tưởng? Khi sóng gió đến, điều một người nghĩ đến cũng thể hiện chính con người của họ. 

Tôi và anh quen nhau từ thưở còn e ấp trong tà áo trắng tinh khôi. Anh cao to và khá điển trai, được biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, còn tôi chỉ là một thiếu nữ bé nhỏ quê mùa, thường được bạn bè nhận xét là hiền lành, suốt ngày chỉ biết học. 

http://baomai.blogspot.com/
Ảnh minh họa
Nhà nghèo nên tôi thường phải đảm đương mọi việc giúp bố mẹ, chính cuộc sống khổ cực đã dạy cho tôi nghị lực phấn đấu và tấm lòng thương người. Một ngày của tôi chẳng mấy khi rảnh rỗi, sau khi phụ giúp bố mẹ tôi phải tranh thủ học bài trên lớp, sau đó buổi tối tôi sắp xếp thời gian dạy chữ cho mấy đứa trẻ con nghèo nghèo trong xóm. 

Tình cờ một lần anh đi ngang qua chỗ tôi dạy bọn trẻ thường ngày, không biết anh đã lén nhìn tôi bao lâu và rời đi khi nào. Nhưng kể từ lúc đó, trên con đường đi học về anh luôn tìm cách trò chuyện với tôi, ban đầu tôi khá ngại ngùng vì ánh mắt ghen tỵ của nhiều bạn gái nhưng sau khi quen dần tôi cũng cảm thấy rất thích anh. Anh yêu sự hiền lành và tốt bụng của tôi, còn tôi yêu anh vì bất cứ khi nào bên anh tôi cũng thấy mình hạnh phúc và cười rất nhiều. Mối tình trong sáng hồn nhiên ấy đã theo mãi cùng chúng tôi đến lúc đi học đại học rồi ra trường. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã cưới nhau và không lâu sau thì có một cậu con trai kháu khỉnh.

Tuy cuộc sống ở thành phố đắt đỏ, chúng tôi đều làm nhà nước lại ở nhà thuê, kinh tế không dư giả nhưng vẫn rất hạnh phúc. Anh vẫn luôn giữ được sự phong độ của mình, còn tôi vẫn là cô gái giản dị quê mùa chất phác. Tuy những lúc cùng đi ra ngoài, nhiều người xì xầm bảo ngoại hình tôi không xứng với anh, nhưng mặc bao ánh mắt soi mói, anh luôn khiến tôi cảm thấy được yêu thương che chở.

Cuộc sống hạnh phúc yên bình cứ như vậy qua đi cho đến năm con tôi tròn hai tuổi. Một ngày, tôi lên cơn sốt nặng, mê man bất tỉnh, anh vội vã đưa tôi đi bệnh viện.

Tại phòng cấp cứu, hai mắt tôi nhắm nghiền nhưng vẫn nghe thấy mọi viêc diễn ra xung quanh. Tôi biết tôi nằm đó rất rất lâu, và anh luôn ngồi kề bên cầm tay tôi. Vì tưởng tôi không nghe được, nên một lúc sau bác sỹ vào phòng ngồi nói chuyện với anh về bệnh tình của tôi. Bác sỹ bảo rằng tôi bị một căn bệnh hiếm gặp, sau khi phục hồi đợt sốt này vẫn có thể đi làm bình thường nhưng sức khỏe sẽ dần suy giảm và bị liệt vĩnh viễn trong 2 năm tới nếu không chữa trị kịp thời. Nhưng số tiền để chữa được căn bệnh này khá lớn, trong khi kinh tế chúng tôi còn khó khăn và còn con nhỏ phải lo…

Rồi tôi nghe tiếng tiếng bác sĩ ra ngoài, để lại chúng tôi trong một không gian lạnh lẽo vắng lặng. Tôi vẫn đang truyền dịch và không thể mở mắt được nhưng vẫn nhận biết được mọi thứ xung quanh.

Tôi cố gắng từ từ mở mắt, tôi thấy anh nhìn tôi đầy yêu thương, cho dù ánh mắt có đôi chút hoang mang, anh mỉm cười và nói: “Em à, bác sỹ bảo em bị sốt thôi không sao đâu. Chỉ cần nghỉ dưỡng môt thời gian là khỏi “.

Tôi biết anh giấu tôi, nhưng để anh vui tôi vẫn gật đầu giả vờ tin đó là sự thật.

Ngày xuất viện, anh không cho tôi đi làm nữa, anh bảo tôi ở nhà chăm con và nghỉ dưỡng. Những ngày đầu tôi chăm chỉ là một người mẹ người vợ đảm đang. Dần dần vài tuần sau, cuộc sống với bốn bức tường khiến tôi ngày càng trầm cảm và suy nghĩ nhiều hơn. Tôi luôn ám ảnh với cảnh bản thân phải bị liệt giường. Con tôi thì sao, nhìn ánh mắt tròn xoe ngây ngô của con tôi như xé từng khúc ruột. Và anh thì sao, anh liệu có thể chung sống cả đời với một người vợ tật nguyền như tôi không? Càng suy nghĩ nhiều tôi càng héo hon tiều tụy, đến mức có lúc sinh ra cáu gắt vô cớ. 

Những ngày đầu sau khi tôi xuất viện, anh thường ở nhà cùng mẹ con tôi, nhưng dần dần về sau anh đi làm về càng ngày càng muộn, cũng chẳng có thời gian nói chuyện với tôi. Khi được tôi hỏi anh chỉ trả lời rằng, gần đây cơ quan có nhiều việc nên anh phải làm nhiều hơn. Tôi nghe vậy chỉ im lặng, vì tôi biết ngay cả cuối tuần anh cũng không ở nhà, tôi biết điều anh nói chỉ là một cái cớ. 

Dần dần chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn hẳn, bốn bức tường kia càng khiến tôi tiều tụy xấu xí và trầm cảm, tủi thân. Nhìn vào gương tôi càng tự ti về mình nhiều hơn.

Tối hôm ấy, ngồi đợi anh về, tôi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ và nhớ về những kỷ niệm mà chúng tôi đã có với nhau, những lần đi học về cùng nhau, những lần hai đứa cùng nhau giải những bài toán khó rồi mỗi người ra một đáp số, rồi những món quà sinh nhật bé nhỏ đơn sơ anh tặng tôi ngày ấy, cả những năm học đại học cả hai cùng làm thêm kiếm tiền sau đó chở nhau đi ăn quà vặt để tự thưởng cho thành quả lao động vất vả…

Rồi tôi nhìn lại mình… xót xa khi đối diện một thực tại là tôi bây giờ mang bệnh tật, không còn nhanh nhẹn như xưa, thân thể tàn úa… còn anh vẫn là chàng trai hoạt bát điển trai ngày nào. Tôi chợt nghĩ, nếu quả thật anh có một mối tình khác ngoài kia, thì đó cũng là điều dễ hiểu. Vừa thoáng nghĩ vậy, tim tôi đã đau nhói, nước mắt tuôn trào, tôi nghĩ về con trai nhỏ của mình, về tương lai của mình, của thằng bé, lại càng không thể ngừng khóc nổi. 

Nhưng tôi quyết định thông cảm cho anh, vì anh còn trẻ, cuộc sống còn rất dài và nhiều điều chưa làm, tôi không muốn vì tôi mà cánh cửa của anh phải khép lại. Nếu có điều ấy, tôi sẽ dũng cảm chúc phúc cho anh.

Tiếng mở khóa quen thuộc lúc 11h, tôi nhanh chóng lên giường đắp chăn giả vờ đã ngủ. Anh nhẹ nhàng bước vào tắm rửa nhanh chóng, rồi vừa đặt lưng lên giường, chỉ mấy phút sau đã nghe thấy tiếng ngáy của anh. Nhưng cả đêm hôm ấy, tôi đã không ngủ, chờ anh ngủ say được hơn một tiếng, tôi bí mật cài định vị điện thoại lên máy anh, rồi cả đêm thao thức suy nghĩ về chuyện mình sẽ phải đối diện vào ngày mai.

Ngày hôm sau anh lại vội vã đi làm sớm. Chưa bao giờ trong đời tôi trải qua một ngày nào dài như thế, suốt cả sáng tôi bồn chồn đứng ngồi không yên. Đến 5 giờ chiều, tôi thấy định vị điện thoại của anh di chuyển từ sở làm đến một khách sạn lớn nhất thành phố.

Tim tôi đập loạn nhịp, điều tôi sợ hãi nhất cuối cùng đã đến, tai tôi ù đi và đầu tôi bắt đầu choáng váng. Con tôi kêu khóc bên cạnh nhưng tay chân tôi bủn rủn không làm được gì, trong đầu tôi hàng trăm suy nghĩ hiện lên chồng chéo. Đến 11 giờ tối, tôi vẫn thấy anh rời khỏi nơi đó rồi trở về nhà. Tôi chui vào chăn, khóc mê mệt rồi ngủ lúc nào không biết.

Ngày hôm sau, khi thức dậy tôi thấy mình không còn buồn nữa, mà trái lại là một cảm giác bất công, tức giận vô cùng, tôi cảm giác như bị phụ bạc. Chiều hôm đó, tôi gửi con cho nhà hàng xóm rồi bắt xe đi đến chỗ anh.

Nhưng khi ở trên đường đi, qua bờ hồ, qua những quán ăn mà chúng tôi đã từng đi qua, trong tôi lại ngập tràn một cảm giác yếu đuối và bất lực. Bản tính hiền lành từ nhỏ không cho phép tôi làm điều gì khiến người khác tổn thương. Tôi tự hỏi, mình đang định làm gì thế này? Cuối cùng tôi quyết định, tôi sẽ không xuất hiện gây rắc rối cho anh, tôi chỉ xin được tận mắt chứng kiến sự thật. Rồi sau đó, tôi sẽ lặng lẽ về nhà chờ anh và nói với anh rằng tôi thật sự chúc anh hạnh phúc và cảm ơn anh về những tháng ngày đã ở bên tôi, tôi sẽ nói với gia đình là lỗi do tôi, tôi thực sự muốn anh có được hạnh phúc, vì anh xứng đáng! Nghĩ đến đấy, tôi lại càng thấy mình thật vô lý và ích kỷ khi muốn đòi hỏi anh đủ thứ trong khi chưa làm được gì cho anh, tôi xấu hổ vì cảm giác giận dữ và oán hận của mình.

Gạt nước mắt, tôi mỉm cười nhìn vào bóng đêm mịt mờ trước mắt, trong lòng có một cảm giác vừa đau xót mất mát, vừa thanh thản lạ thường, tôi không khóc nữa và sẵn sàng đón nhận sự thật.

Chầm chậm bước vào khách sạn, tôi hỏi cô lễ tân tên của anh và được ngay lập tức nhận được câu trả lời: “Anh ấy đang ở phòng 301 chị ạ.”

Tôi lên phòng 301, cửa đóng nhưng không khóa, cánh tay tôi run rẩy, mồ hôi toát ra đầm đìa, trống ngực đập liên hồi, tôi cắn răng đẩy cửa bước vào phòng.

Trước mắt tôi là căn phòng ngăn nắp, nhưng không có một ai.

Bỗng nghe tiếng động từ nhà tắm, tội giật mình định lùi lại thì thấy một người bước ra. Đấy là anh, trong trang phục khách sạn, anh đang dọn dẹp nhà tắm…?

“Sao em biết anh ở đây, em ở nhà nghỉ cho khỏe đi chứ.”

Tôi như bừng tỉnh, chân tay run rẩy, tôi ngồi sụp xuống sàn, khóc nức nở:

“Em…em xin lỗi anh nhé!”

Như hiểu được chuyện, anh ôm chầm lấy tôi:

“Cô vợ ngốc nghếch của anh…anh không muốn em lo lắng nên không nói với em là anh đến đây làm thêm ca tối… Thời gian qua anh đã mượn được tiền của bạn bè rồi, sắp đủ tiền chữa bệnh cho vợ của anh rồi, em ráng đợi vài tháng nữa nhé…”

Trên đường về nhà anh kể với tôi rất nhiều, anh bảo tôi rằng trước kia anh là người không mấy khi quan tâm đến nỗi khổ của ai, nhưng từ cái ngày thấy tôi dạy học cho bọn trẻ dưới quê, hình ảnh ấy như đánh thức con người lương thiện của anh, anh cảm ơn tôi vì nhờ ở bên tôi, anh đã học được hai chữ “yêu thương và cho đi” nhiều hơn. Anh yêu tôi vì điều đó và không có môt ai trên đời có thể thay đổi được tình yêu của anh.

love friends sad story channing tatum

Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi không kiềm chế được bản thân mà tức giận và làm ầm lên, có lẽ anh sẽ bị tổn thương và mất mặt ghê gớm, và tôi sẽ không bao giờ còn có thể có lại được thứ tình cảm hy sinh âm thầm mà anh luôn dành cho tôi nữa. Và cả giây phút mà tôi quyết định ‘buông’ anh, gạt bỏ cảm giác bị đối xử bất công và bình tĩnh nhìn nhận lại mình, đặt hạnh phúc và lợi ích của anh lên trên cảm giác cá nhân để có thể thực sự mỉm cười chấp nhận số phận, có lẽ chính vì suy nghĩ ấy mà tôi lại ‘một lần nữa’ có anh ở bên. Dù tất cả đều chỉ là do suy diễn và tưởng tượng của tôi, nhưng nếu không xảy ra hiểu lầm ấy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu rõ được bản thân mình cũng như tấm lòng và tình cảm của anh dành cho tôi.

Nhã Thanh 

(Đại Kỷ Nguyên)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Vợ ốm liệt giường nhưng ngày nào chồng cũng ở khách sạn, tìm đến định đánh ghen, cô bất ngờ bật khóc nức nở…

Yếu tố quan trọng nhất trong tình yêu là gì? Cảm xúc? Sự quan tâm? Sự hy sinh, hay sự tin tưởng? Khi sóng gió đến, điều một người nghĩ đến cũng thể hiện chính con người của họ.

Yếu tố quan trọng nhất trong tình yêu là gì? Cảm xúc? Sự quan tâm? Sự hy sinh, hay sự tin tưởng? Khi sóng gió đến, điều một người nghĩ đến cũng thể hiện chính con người của họ. 

Tôi và anh quen nhau từ thưở còn e ấp trong tà áo trắng tinh khôi. Anh cao to và khá điển trai, được biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, còn tôi chỉ là một thiếu nữ bé nhỏ quê mùa, thường được bạn bè nhận xét là hiền lành, suốt ngày chỉ biết học. 

http://baomai.blogspot.com/
Ảnh minh họa
Nhà nghèo nên tôi thường phải đảm đương mọi việc giúp bố mẹ, chính cuộc sống khổ cực đã dạy cho tôi nghị lực phấn đấu và tấm lòng thương người. Một ngày của tôi chẳng mấy khi rảnh rỗi, sau khi phụ giúp bố mẹ tôi phải tranh thủ học bài trên lớp, sau đó buổi tối tôi sắp xếp thời gian dạy chữ cho mấy đứa trẻ con nghèo nghèo trong xóm. 

Tình cờ một lần anh đi ngang qua chỗ tôi dạy bọn trẻ thường ngày, không biết anh đã lén nhìn tôi bao lâu và rời đi khi nào. Nhưng kể từ lúc đó, trên con đường đi học về anh luôn tìm cách trò chuyện với tôi, ban đầu tôi khá ngại ngùng vì ánh mắt ghen tỵ của nhiều bạn gái nhưng sau khi quen dần tôi cũng cảm thấy rất thích anh. Anh yêu sự hiền lành và tốt bụng của tôi, còn tôi yêu anh vì bất cứ khi nào bên anh tôi cũng thấy mình hạnh phúc và cười rất nhiều. Mối tình trong sáng hồn nhiên ấy đã theo mãi cùng chúng tôi đến lúc đi học đại học rồi ra trường. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã cưới nhau và không lâu sau thì có một cậu con trai kháu khỉnh.

Tuy cuộc sống ở thành phố đắt đỏ, chúng tôi đều làm nhà nước lại ở nhà thuê, kinh tế không dư giả nhưng vẫn rất hạnh phúc. Anh vẫn luôn giữ được sự phong độ của mình, còn tôi vẫn là cô gái giản dị quê mùa chất phác. Tuy những lúc cùng đi ra ngoài, nhiều người xì xầm bảo ngoại hình tôi không xứng với anh, nhưng mặc bao ánh mắt soi mói, anh luôn khiến tôi cảm thấy được yêu thương che chở.

Cuộc sống hạnh phúc yên bình cứ như vậy qua đi cho đến năm con tôi tròn hai tuổi. Một ngày, tôi lên cơn sốt nặng, mê man bất tỉnh, anh vội vã đưa tôi đi bệnh viện.

Tại phòng cấp cứu, hai mắt tôi nhắm nghiền nhưng vẫn nghe thấy mọi viêc diễn ra xung quanh. Tôi biết tôi nằm đó rất rất lâu, và anh luôn ngồi kề bên cầm tay tôi. Vì tưởng tôi không nghe được, nên một lúc sau bác sỹ vào phòng ngồi nói chuyện với anh về bệnh tình của tôi. Bác sỹ bảo rằng tôi bị một căn bệnh hiếm gặp, sau khi phục hồi đợt sốt này vẫn có thể đi làm bình thường nhưng sức khỏe sẽ dần suy giảm và bị liệt vĩnh viễn trong 2 năm tới nếu không chữa trị kịp thời. Nhưng số tiền để chữa được căn bệnh này khá lớn, trong khi kinh tế chúng tôi còn khó khăn và còn con nhỏ phải lo…

Rồi tôi nghe tiếng tiếng bác sĩ ra ngoài, để lại chúng tôi trong một không gian lạnh lẽo vắng lặng. Tôi vẫn đang truyền dịch và không thể mở mắt được nhưng vẫn nhận biết được mọi thứ xung quanh.

Tôi cố gắng từ từ mở mắt, tôi thấy anh nhìn tôi đầy yêu thương, cho dù ánh mắt có đôi chút hoang mang, anh mỉm cười và nói: “Em à, bác sỹ bảo em bị sốt thôi không sao đâu. Chỉ cần nghỉ dưỡng môt thời gian là khỏi “.

Tôi biết anh giấu tôi, nhưng để anh vui tôi vẫn gật đầu giả vờ tin đó là sự thật.

Ngày xuất viện, anh không cho tôi đi làm nữa, anh bảo tôi ở nhà chăm con và nghỉ dưỡng. Những ngày đầu tôi chăm chỉ là một người mẹ người vợ đảm đang. Dần dần vài tuần sau, cuộc sống với bốn bức tường khiến tôi ngày càng trầm cảm và suy nghĩ nhiều hơn. Tôi luôn ám ảnh với cảnh bản thân phải bị liệt giường. Con tôi thì sao, nhìn ánh mắt tròn xoe ngây ngô của con tôi như xé từng khúc ruột. Và anh thì sao, anh liệu có thể chung sống cả đời với một người vợ tật nguyền như tôi không? Càng suy nghĩ nhiều tôi càng héo hon tiều tụy, đến mức có lúc sinh ra cáu gắt vô cớ. 

Những ngày đầu sau khi tôi xuất viện, anh thường ở nhà cùng mẹ con tôi, nhưng dần dần về sau anh đi làm về càng ngày càng muộn, cũng chẳng có thời gian nói chuyện với tôi. Khi được tôi hỏi anh chỉ trả lời rằng, gần đây cơ quan có nhiều việc nên anh phải làm nhiều hơn. Tôi nghe vậy chỉ im lặng, vì tôi biết ngay cả cuối tuần anh cũng không ở nhà, tôi biết điều anh nói chỉ là một cái cớ. 

Dần dần chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn hẳn, bốn bức tường kia càng khiến tôi tiều tụy xấu xí và trầm cảm, tủi thân. Nhìn vào gương tôi càng tự ti về mình nhiều hơn.

Tối hôm ấy, ngồi đợi anh về, tôi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ và nhớ về những kỷ niệm mà chúng tôi đã có với nhau, những lần đi học về cùng nhau, những lần hai đứa cùng nhau giải những bài toán khó rồi mỗi người ra một đáp số, rồi những món quà sinh nhật bé nhỏ đơn sơ anh tặng tôi ngày ấy, cả những năm học đại học cả hai cùng làm thêm kiếm tiền sau đó chở nhau đi ăn quà vặt để tự thưởng cho thành quả lao động vất vả…

Rồi tôi nhìn lại mình… xót xa khi đối diện một thực tại là tôi bây giờ mang bệnh tật, không còn nhanh nhẹn như xưa, thân thể tàn úa… còn anh vẫn là chàng trai hoạt bát điển trai ngày nào. Tôi chợt nghĩ, nếu quả thật anh có một mối tình khác ngoài kia, thì đó cũng là điều dễ hiểu. Vừa thoáng nghĩ vậy, tim tôi đã đau nhói, nước mắt tuôn trào, tôi nghĩ về con trai nhỏ của mình, về tương lai của mình, của thằng bé, lại càng không thể ngừng khóc nổi. 

Nhưng tôi quyết định thông cảm cho anh, vì anh còn trẻ, cuộc sống còn rất dài và nhiều điều chưa làm, tôi không muốn vì tôi mà cánh cửa của anh phải khép lại. Nếu có điều ấy, tôi sẽ dũng cảm chúc phúc cho anh.

Tiếng mở khóa quen thuộc lúc 11h, tôi nhanh chóng lên giường đắp chăn giả vờ đã ngủ. Anh nhẹ nhàng bước vào tắm rửa nhanh chóng, rồi vừa đặt lưng lên giường, chỉ mấy phút sau đã nghe thấy tiếng ngáy của anh. Nhưng cả đêm hôm ấy, tôi đã không ngủ, chờ anh ngủ say được hơn một tiếng, tôi bí mật cài định vị điện thoại lên máy anh, rồi cả đêm thao thức suy nghĩ về chuyện mình sẽ phải đối diện vào ngày mai.

Ngày hôm sau anh lại vội vã đi làm sớm. Chưa bao giờ trong đời tôi trải qua một ngày nào dài như thế, suốt cả sáng tôi bồn chồn đứng ngồi không yên. Đến 5 giờ chiều, tôi thấy định vị điện thoại của anh di chuyển từ sở làm đến một khách sạn lớn nhất thành phố.

Tim tôi đập loạn nhịp, điều tôi sợ hãi nhất cuối cùng đã đến, tai tôi ù đi và đầu tôi bắt đầu choáng váng. Con tôi kêu khóc bên cạnh nhưng tay chân tôi bủn rủn không làm được gì, trong đầu tôi hàng trăm suy nghĩ hiện lên chồng chéo. Đến 11 giờ tối, tôi vẫn thấy anh rời khỏi nơi đó rồi trở về nhà. Tôi chui vào chăn, khóc mê mệt rồi ngủ lúc nào không biết.

Ngày hôm sau, khi thức dậy tôi thấy mình không còn buồn nữa, mà trái lại là một cảm giác bất công, tức giận vô cùng, tôi cảm giác như bị phụ bạc. Chiều hôm đó, tôi gửi con cho nhà hàng xóm rồi bắt xe đi đến chỗ anh.

Nhưng khi ở trên đường đi, qua bờ hồ, qua những quán ăn mà chúng tôi đã từng đi qua, trong tôi lại ngập tràn một cảm giác yếu đuối và bất lực. Bản tính hiền lành từ nhỏ không cho phép tôi làm điều gì khiến người khác tổn thương. Tôi tự hỏi, mình đang định làm gì thế này? Cuối cùng tôi quyết định, tôi sẽ không xuất hiện gây rắc rối cho anh, tôi chỉ xin được tận mắt chứng kiến sự thật. Rồi sau đó, tôi sẽ lặng lẽ về nhà chờ anh và nói với anh rằng tôi thật sự chúc anh hạnh phúc và cảm ơn anh về những tháng ngày đã ở bên tôi, tôi sẽ nói với gia đình là lỗi do tôi, tôi thực sự muốn anh có được hạnh phúc, vì anh xứng đáng! Nghĩ đến đấy, tôi lại càng thấy mình thật vô lý và ích kỷ khi muốn đòi hỏi anh đủ thứ trong khi chưa làm được gì cho anh, tôi xấu hổ vì cảm giác giận dữ và oán hận của mình.

Gạt nước mắt, tôi mỉm cười nhìn vào bóng đêm mịt mờ trước mắt, trong lòng có một cảm giác vừa đau xót mất mát, vừa thanh thản lạ thường, tôi không khóc nữa và sẵn sàng đón nhận sự thật.

Chầm chậm bước vào khách sạn, tôi hỏi cô lễ tân tên của anh và được ngay lập tức nhận được câu trả lời: “Anh ấy đang ở phòng 301 chị ạ.”

Tôi lên phòng 301, cửa đóng nhưng không khóa, cánh tay tôi run rẩy, mồ hôi toát ra đầm đìa, trống ngực đập liên hồi, tôi cắn răng đẩy cửa bước vào phòng.

Trước mắt tôi là căn phòng ngăn nắp, nhưng không có một ai.

Bỗng nghe tiếng động từ nhà tắm, tội giật mình định lùi lại thì thấy một người bước ra. Đấy là anh, trong trang phục khách sạn, anh đang dọn dẹp nhà tắm…?

“Sao em biết anh ở đây, em ở nhà nghỉ cho khỏe đi chứ.”

Tôi như bừng tỉnh, chân tay run rẩy, tôi ngồi sụp xuống sàn, khóc nức nở:

“Em…em xin lỗi anh nhé!”

Như hiểu được chuyện, anh ôm chầm lấy tôi:

“Cô vợ ngốc nghếch của anh…anh không muốn em lo lắng nên không nói với em là anh đến đây làm thêm ca tối… Thời gian qua anh đã mượn được tiền của bạn bè rồi, sắp đủ tiền chữa bệnh cho vợ của anh rồi, em ráng đợi vài tháng nữa nhé…”

Trên đường về nhà anh kể với tôi rất nhiều, anh bảo tôi rằng trước kia anh là người không mấy khi quan tâm đến nỗi khổ của ai, nhưng từ cái ngày thấy tôi dạy học cho bọn trẻ dưới quê, hình ảnh ấy như đánh thức con người lương thiện của anh, anh cảm ơn tôi vì nhờ ở bên tôi, anh đã học được hai chữ “yêu thương và cho đi” nhiều hơn. Anh yêu tôi vì điều đó và không có môt ai trên đời có thể thay đổi được tình yêu của anh.

love friends sad story channing tatum

Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi không kiềm chế được bản thân mà tức giận và làm ầm lên, có lẽ anh sẽ bị tổn thương và mất mặt ghê gớm, và tôi sẽ không bao giờ còn có thể có lại được thứ tình cảm hy sinh âm thầm mà anh luôn dành cho tôi nữa. Và cả giây phút mà tôi quyết định ‘buông’ anh, gạt bỏ cảm giác bị đối xử bất công và bình tĩnh nhìn nhận lại mình, đặt hạnh phúc và lợi ích của anh lên trên cảm giác cá nhân để có thể thực sự mỉm cười chấp nhận số phận, có lẽ chính vì suy nghĩ ấy mà tôi lại ‘một lần nữa’ có anh ở bên. Dù tất cả đều chỉ là do suy diễn và tưởng tượng của tôi, nhưng nếu không xảy ra hiểu lầm ấy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu rõ được bản thân mình cũng như tấm lòng và tình cảm của anh dành cho tôi.

Nhã Thanh 

(Đại Kỷ Nguyên)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm