Lịch Sử, Quân Sử & Huyền Thoại
Vui buồn đời lính
LTS: Tôi có mấy người em nhỏ. Các em thỉnh thoảng về chơi, bảo tôi kể chuyện đời lính cho nghe. Tôi ngại, mình chưa lão nhưng cũng đã già rồi, nói năng đôi lúc bị cho là lẩm cẩm, khó chịu, e các em không hiểu rõ lại nghĩ ngợi đâm buồn phiền, ảnh hưởng tình anh em, nên cứ tìm cách từ khước. Một hôm có em bảo “ chuyện đời lính của anh chúng em chả biết gì, chỉ biết anh đi lính hành quân biền biệt. Nếu anh không kể, mai sau các cháu lớn lên muốn tìm hiểu chuyện cha, ông đi lính Việt Nam Cộng Hoà bảo vệ đất nước thế nào chẳng ai biết gì mà kể. Nhỡ các cháu đi đọc sách Mỹ thì chỉ thấy toàn chuyện lính Mỹ đánh nhau với Việt Cộng thì hỏng …”. Nghe xong thấy em cũng có phần hữu lý. Bởi thế nên có ít chuyện tâm sự với các em, kể các em nghe chuyện ngày xưa lính Thuỷ Quân Lục Chiến thế nào. Vậy thôi, chứ tôi chẳng có tham vọng viết sách, làm chuyện văn chương gì. Chỉ là tâm sự vài chuyện xưa cho các em vui. Mong đừng ai hiểu lầm. Cám ơn. (ĐS)
Đời quân ngũ của tôi gắn liền với Đại Úy Nguyễn Thành Yên. Sau này ông là Đại Tá Tư lệnh phó SĐ/TQLC. Kế đến là Thiếu Tá Tôn Thất Soạn, ông đã nhiều năm chỉ huy Chiến Đoàn B, Lữ Đoàn B rồi Lữ Đoàn 258.
Hồi làm việc với ông Yên, thật sự mà nói, ông Yên giao hết mọi chuyện cho tôi là Trưởng ban 3. Khi nào quan trọng lắm thì ông mới trực tiếp giải quyết.
Một hôm có một anh Trung sĩ làm gì lôi thôi ở ngoài chợ Kontum, ông Già gọi vào trình diện. Ông không đánh roi nào mà lại đánh bằng … Nhu đạo. Thay vì nhường cho ông Già, mình chịu thua đi thì êm; đằng này, anh ta lại là võ sĩ nên gài cho ông Già té. Thế là ông Già nổi giận đét cho mấy hèo làm mọi người cười ầm cả lên. (Anh HSQ/ TĐ2 Trâu Điên này tên là Phạm Văn Hai sau là Thượng sĩ, trưởng toán cận vệ cho Thiếu Tướng Tư lệnh Bùi Thế Lân. Anh Hai hiện giờ ở VN, thỉnh thoảng có gọi điện thoại sang thăm, và tôi thỉnh thoảng có gửi tặng anh ít tiền để đi cà phê cà pháo).
Đại Uý Yên TĐT/TĐ2 bị thương nặng năm 1960 ở Cà Mau, lúc này Trung Úy Soạn làm TĐ Phó. (Ông Yên bị thương nặng, đúng luật thì Tiểu đoàn phó lên thay hoặc XLTV. Đằng này không hiểu sao lại khác. Trung Uý Dương Hạnh Phước khoá 10 Đà Lạt đang làm Tiểu Đoàn phó ở TĐ1, về làm XLTV thay ông Yên, còn ông Soạn vẫn ở TĐ2 làm TĐP. 6 tháng sau ông Già Yên lành vết thương trở về thì ông Phước về lại TĐ1, và ông Soạn tiếp tục làm phó cho ông Yên). Trận này ông Yên được Đệ Ngũ Đẳng BQHC. Theo tôi thì có lẽ đây là huy chương đệ ngũ đẳng đầu tiên trong binh chủng TQLC. Kế đến là các ông Chùa, Bắc Ninh, Phạm Nhã và ĐS năm 1963 sau chiến thắng Đầm Dơi.
Năm 1960 TĐ2 có cuộc hành quân ở Kontum Tân Cảnh (hành quân bảo vệ an ninh cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm đến kinh lý Tân Cảnh). TĐ vào sâu trong núi, mang theo 7 ngày lương thực. Đến khi chưa có lệnh ra, hết lương thực, mà trời mưa tầm tã nên không có C47 thả dù tiếp tế, cả TĐ nằm dài chịu đói bên bờ sông chờ tiếp tế.
Một hôm có 1 thằng Thượng cộng đi qua chỗ Tiểu đoàn đang nằm chờ tiếp tế, ĐS thấy thằng Thượng cộng này đi tới, cũng chẳng muốn bắt nó làm gì (nó có súng nhưng chỉ 1 mình nên thấy mình nó cũng sợ). ĐS kêu lại, nó cũng biết chút chút tiếng Việt. ĐS đưa cho nó 20 đồng bảo đi mua dùm vài ký gạo. Nó cầm tiền đi 2 ngày rồi trở lại với 1 túi gạo và thóc lẫn lộn. Thầy trò đem nấu cháo ăn cũng ấm bụng (tuy khó nuốt vì lẫn thóc bị mắc cổ). Anh em binh sĩ thì thỉnh thoảng thảy 1 trái lựu đạn xuống sông làm 1 ít cá và rau rừng nấu ăn lót dạ chờ.
Mấy ngày sau có C47 thả dù thực phẩm nhưng phần lớn bị rơi lạc xuống sông, vì trời mưa lớn, nước sông chẩy xiết, nên bị cuốn đi mất. Còn lại một ít nhặt được thì chia cho anh em. Ăn no quá, thì anh em lại bị … bội thực, một số bị bệnh đến nỗi cần tản thương (bệnh thật cũng có mà bệnh giả cũng có.) Khổ nỗi là phải làm bãi đáp cho trực thăng. Trên rừng cao nguyên chặt cây bằng tay khó nhọc như thế nào thì khỏi nói anh em đều biết.
Ông Già Yên thưòng không ngủ chỗ nào nhất định, thích chỗ nào ông mắc võng lên ngủ chỗ đó. Một đêm trưởng toán gác đi gọi người thay phiên gác. Đến ngay chỗ võng ông Yên ngủ anh nói lớn “Ê, dậy gác đi mày, quá giờ rồi”. Không thấy người nằm võng trả lời, anh ta nổi nóng la “Đ.M có dậy đổi gác không ông cho mấy đá bây giờ”. Thế nhưng người trong võng vẫn nằm yên, anh này bèn mở mền đắp trên võng ra lấy tay xoa vào đầu tính để gọi cho anh này dậy gác. Khi xoa đầu thấy … đầu không có tóc, anh này biết ngay đó là ông TĐT, vì cả TĐ chỉ có 1 ông Già Yên là trọc đầu. Anh hốt hoảng chạy ngay đến nói với ĐS “Chết em rồi, em gọi gác nhằm phải ông Già. ĐS cứu em”. ĐS nói không sao, tại ông ấy hay ngủ lang thang nên nhầm thôi, đâu có cố ý mà lo.
Sáng dậy ông Yên cười và nói “Đêm qua có đứa nào gọi tôi đi gác“.
Năm 1963 hành quân Sóng tình thương ở vùng 4. Đi hành quân, các đại đội đi trên bờ kinh, còn ông Yên và ban 3 đi xuồng 3 lá. Trên bộ vì đi phải mở đường nên chậm, còn dưới xuồng ông Già Yên và biệt kích chèo nên xuồng đi nhanh, nên kể như là tiểu đội đi tiền phong. Ông Già còn phụ lấy tay kéo cỏ để cho xuồng đi mau hơn. Nhè đâu ông kéo đúng cây súng trường của 1 thằng VC nằm núp dưới bờ kinh. May mà nó không bắn, nếu nó liều bắn đại là ông Già đi luôn rồi!
VC pháo cối 61 ly vào khu phố chợ Tân Ân, ông Yên cứ thủng thẳng “đi đâu mà vội”. Ở đây là phố của người Tàu bán những hàng hoá gia dụng. Đang pháo kích thì có 2 Sĩ quan khoá 16 Đà Lạt là Nguyễn Xuân Phúc và Nguyễn Văn Kim về trình diện TĐ. Ông Yên nói “Cậu cho 2 ông này về với ông Chuà và ông Bảo”, ĐS thi hành ngay.
Hết pháo kích, ĐS đi tìm ông Già để báo cáo là đã đưa 2 tân SQ về đại đội, tìm mãi mới thấy ông Già Yên và Cố Vấn trưởng tại 1 căn nhà của người Tàu trong phố. Bước vào thì thấy ông Già đang huấn luyên cho ông Đại Úy Cố vấn tập bắn “Bazooka”. Nể tình ông Già, anh Cố Vấn nhận thực tập (có lẽ vì cũng tò mò, ngàn năm một thuở bỏ uổng). Mới tập nên CV ói tùm lum, còn ông già bình an vô sự!
*
Năm 1964, TĐ2 của ông Già Yên và TĐ4 của Đại Úy Lân hành quân trực thăng vận vào mật khu Đỗ Xá, TĐ2 đổ trước, TĐ4 đổ sau. Hành quân vào vùng Quảng Tín của Quế tướng công, chạm địch lẻ tẻ, phá được nhiều căn trại và bệnh xá. Rừng Quế nên dù ăn uống có không vệ sinh cũng không sợ bị Tào tháo đuổi vì có quế làm bùa hộ mạng.
Sau gần 1 tháng hành quân, lẽ thường tình là khi đi thì bao nhiêu trực thăng cũng có, còn khi về thì Bộ chỉ huy hành quân nói là không đủ trực thăng nên một tiểu đoàn phải đi bộ ra. Ông Già tôi mau mắn tình nguyện ngay không cần chờ lệnh trên chỉ định tiểu đoàn nào ra bằng trực thăng, tiểu đoàn nào phải đi bộ. Chắc là cũng khó cho BCH quyết định, nên đàn anh nhường đàn em, 2 nhường 4. Đi bộ qua rừng quế , suốt dọc đường anh em tha hồ lấy vỏ quế. Đứng núi này trông núi nọ cao hơn, cứ lấy đầy túi rồi khi thấy cây quế khác to hơn lại bỏ thứ non lấy thứ già … cho cay hơn. Cứ vậy suốt dọc đường. Có anh vừa vứt bỏ hết lần cuối thì ra tới lộ. Thế là sôi hỏng bỏng không, cười ra nước mắt. (ĐS cũng là một người lâm vào cảnh này, hành quân qua rừng quế về mà trắng tay không có quà cho người ở hậu phương. May mà có anh em thương cho một ít để làm quà không phải mua!).
Năm 1965 TĐ2 đánh trận Phụng Dư, khi đó tôi là Đại Đội trưởng ĐĐ4. Tôi cắt 1 tiểu đội đi phục kích xa. Tiểu đội này do HS1 Luạ chỉ huy, anh là 1 MX giỏi . Đêm hôm ấy 8/4 khoảng nửa đêm thấy VC đông quá, anh cho anh em rút lui về đằng sau gần quân bạn. Đúng vào đêm 30 âm lịch trời tối, tiểu đội vào trong nhà dân thay quần áo lính, cất dấu quần áo giầy trận, lấy quần áo thường dân của chủ nhà ra mặc. Sáng ra khi trận chiến kết thúc, ĐĐ4 đi truy kích và bắt được 1 trung đội VC chưa kịp rút đi, thấy trong nhà gần đó có người lố nhố mặc toàn đồ trắng. Vào khám xét thi bắt được… 1 tiểu đội TQLC. Hóa ra vì trời tối, vào ngay nhà dân vừa mới có tang lễ nên đã ngụy trang thường dân bằng quần áo tang mà đến sáng mới biết.
Anh em lại cùng cười đến chảy nước mắt.
Vẫn chuyện ông Già …
Hành quân trời nắng, mệt ngồi nghỉ. Ông Già thấy có đống lá cây bèn ngồi lên cho sạch và êm. ĐS đi ngang nhìn thấy sao dưới đống lá mà ông Già đang ngồi lại có sợi dây bèn kéo ông Già đi ra và cho Công Binh đến xem. Mọi người ngỡ ngàng khi thấy dưới đống lá có một trái mìn to bằng cái Pizza và sợi dây là để điều khiển cho mìn nổ từ xa. Công Binh bèn tháo gỡ. Nếu quả mìn này mà phát nổ khi ông Già đang ngồi trên đó thì 100% là ông Già bay đi luôn không còn biết tìm đâu ra vì nát băm như như thịt làm Pizza. Chắc VC chưa gài xong thì mình đến. Hú vía, cũng còn may.
Chuyện ông Già đi coi cải lương 1 mình một xuất (anh em nào ở TĐ2 cũ cũng biết).
Lúc TĐ2 hành quân ở Cà Mau gặp đúng dịp có đoàn cải lương có mặt hát cho đồng bào nơi tận cùng của đất nước xem. Dân chúng ít khi có dịp được thưởng thức nên kéo nhau đi xem rất đông. Ông Già cũng muốn đi xem nhưng đông quá. Giám đốc đoàn thấy thế đề nghị sau xuất hát cho đồng bào xem sẽ hát riêng xuất thứ hai cho anh em TQLC. Ông Già vui vẻ đồng ý. Tuy nhiên đêm khuya chỉ có một số rất ít đi xem được, còn thì đa phải ở đơn vị lo canh gác làm sao mà đi xem được. Thế là rút cục chỉ có ông Già và 5, 7 anh em đi thôi. Coi như xuất hát diễn riêng cho 1 mình ông Già và đoàn cũng vẫn hát nguyên vẹn cả chương trình chứ không cắt bớt phần nào. Ông Già vui lắm. Một mình một rạp không phải chen lấn với ai. Thành thử anh em nói “ông Già đi xem là đoàn hát phải hát cho một mình ông Già xem mà thôi.” Đầu đuôi câu chuyện là như vậy.
Năm 1967, Chiến đoàn B hành quân ở Tam quan Bồng sơn. TĐ2 hoạt động ở vùng dương liễu khu gần bờ biển. Hàng ngày BTL/SĐ1 Không Kỵ Hoa Kỳ có cho Chiến đoàn B dùng 1 trực thăng để bay quan sát và thăm viếng các đơn vị. Một hôm Sàigòn và Cố vấn đi thăm TĐ2 ở gần biển có làng chài lưới. Sàigòn xuống thăm TĐ2, thì phi công cũng lợi dụng cơ hội này muốn xuống chụp hình xem dân cho biết sự tình. Làng chài có cá bống mú tươi nên anh em TĐ2 nấu ngay một nồi cháo cá ngay tại bờ biển tiếp đãi Sàigòn, Cố vấn và phi công. Phi công còn xin Sàigòn cho tắm biển rồi mới về. Mọi người đều vui vẻ. Tiền rừng bạc biển cũng không được ăn cháo cá ở ngay bờ biển như vậy.
Cũng vẫn năm 1967 hành quân ở Tam Quan, Bồng Sơn, TĐ2 đóng quân nơi 1 rừng dừa mênh mông. Trong khu vườn dừa có một nhà thờ công giáo cũng khá lớn, BCH/TĐ đóng trong nhà thờ nơi một góc gần cửa ra vào. Việt cộng ở đây tương đối hoạt động mạnh. (Tháng 2 năm 1966, TĐ2 do Thiếu tá Lê Hằng Minh chỉ huy đã đụng VC ở làng An Qúy. Sau trận này TĐ2 về Hậu cứ và bắt đầu được chấp thuận mang phù hiệu Trâu Điên trên tay áo. Tiếp theo thì các TĐ khác cũng có phù hiệu riêng từ đó).
Có đêm ĐS nằm ngoài hè, lúc này chưa dọn hẳn vào trong nhà thờ. ĐS đang đọc sách, không biết làm sao mà du kích len lỏi vào gần và bắn bể bóng đèn nhỏ thắp bằng pin rồi nó bỏ chạy. Sáng hôm sau ĐS cho sơn trắng hết thảy những gốc cây trong rừng dừa bằng vôi để ban đêm dễ quan sát .
Có 1 đêm thức dậy lúc 1 giờ sáng, (ĐS có thói quen dậy nói chuyện với anh em gác để họ không buồn ngủ), mới ra khỏi cửa chính nhà thờ thì nghe 1 tràng AK nổ dòn. Có lẽ thằng VC vừa bắn vừa run và trờí độ nên không trúng ĐS. Bắn xong nó chạy biến mất, tất cả anh em đều thức đậy báo động. Khi tìm lính gác thì lính gác không thấy đâu, chắc là đã bi chúng bắt đem ra ngoài hàng rào mất rồi và VC đã gác thế cho đồng bọn vào. May mà mình phát giác kịp chứ không thì chắc là tiêu tùng vì giờ ấy anh em thường ngủ như chết!
Ít ngày sau TĐ2 về đóng quân gần Chiến đoàn B của Trung tá Soạn ở đồi 10 dương liễu. ĐS đi xuống Chiến đoàn họp, cho tài xế Danh lái một mình về TĐ ăn cơm, vì 2 nơi cách nhau chỉ khoảng nửa cây số. Trời còn sáng, HS1 Danh lái về dọc đường thì bị VC phục kích. VC nhắm vào xe của ĐS thế nhưng ĐS lại chưa về! Chúng bắt HS1 Danh và giết anh khi bị tiểu đoàn đi giải cứu truy tìm.
Vài ngày sau TĐ2 hành quân phối hợp với 1 Tiểu đoàn của Sư Đoàn Không kỵ Hoa Kỳ (1st Cav). Trâu Điên đổ trực thăng trước, xong mới tới TĐ Không Kỵ Mỹ đổ sau. Viên Tiểu đoàn trưởng đơn vị này xuống trước tiên. Một chiếc trực thăng vừa đổ quân Mỹ xong cất cánh lên thì có 1 anh lính Mỹ bị cướp cò súng. Phi công tưởng bị VC bắn lên, quay lại xả súng làm viên TĐT Mỹ chết ngay tại chỗ. Rồi cũng chiếc trực thăng đó xuống đem xác ông này đi!
TĐ di chuyển sâu vào rừng gặp 1 doanh trại khá lớn của VC. Cạnh đó có 1 chiếc trực thăng trông còn như mới bị dùng làm… phòng tắm cho mấy VC “gái”. Quần áo lót thiếu vải đủ màu phơi đầy trên trực thăng! Lục soát kỹ nhưng chỉ thấy hầm tránh bom chứ VC thì đã chạy thoát vào rừng hết.
Trong trận Chiến đoàn B, TĐ2 và TĐ3 vào giải tỏa áp lực địch đè nặng lên quận An Lão, đại đội đi đầu thấy chuối chín, anh em xúm lại làm thịt buồng chuối. Nhè đâu có tổ ong vẽ ở đó, cả TĐ bị ong rượt chạy có cờ. Mấy Cồ Vấn Mỹ cũng chạy né ong thục mạng, nhưng bù lại được ăn chuối thay cơm.
*
Cuộc hành quân … có hậu!
Sau Tết Mậu Thân đợt 1 ở Sài Gòn, TĐ2 và TĐ3 cùng Chiến đoàn B của Trung Tá Tôn Thất Soạn hành quân vùng 4. Được về Cần Thơ nghỉ quân, TĐ2 và TĐ3 đóng quân ở Rạch Ngỗng. Ở nơi đặt BCH/TĐ, ĐS xin chủ nhà một chỗ để kê chiếc ghế bố nơi góc phòng khách. Nhà có nhiều con gái nên ông bà chủ nhà luôn phải xem chừng (mấy ông lính). Sau vài lần trò chuyện, ĐS biết gia chủ là ông bà Đốc phủ sứ Huỳnh Văn Liêm. Ngược lại, sau vài ngày tạm trú, tiếp xúc qua lại, ông bà cũng có cảm tình với ĐS. Thấy nhà ông bà có đến 5 cô con gái ai cũng dễ thương, ĐS nghĩ tới ông Sàigòn lúc ấy vẫn còn độc thân. ĐS kiếm cớ mời SG đến họp tại nhà và giới thiệu SG với ông bà. Đến lúc này thì ông bà đã dành cho SG và ĐS một tình cảm đặc biệt, coi như người trong nhà. Thỉnh thoảng ông bà lại mời cả SG lẫn Bắc Ninh đến nhà dùng cơm gia đình. Buổi tối thì ĐS cũng hay mời SG lại chơi để … cà phê trò chuyện, khi đó ông bà cũng đã cho các cô con gái xuống phòng khách. (Hồi mới tới thì ông bà bắt các cô phải lên trên lầu hết, không ai được xuống phòng khách). Thời gian ở Rạch Ngỗng cũng lâu, lúc này thì Sàigòn đã để ý đến cô con gái ông bà là cô giáo dậy Pháp văn. ĐS lúc đó đã có gia đình rồi, nên chỉ ra sức… làm bia đỡ đạn cho Sàigòn, tận dụng mọi cơ hội nói chuyện về SG cho ông bà nghe để gây lòng tin tưởng cho gia đình với ông. (Cũng dễ hiểu khi ông bà phải lo điều tra tường tận vì thời ấy kiếm đâu ra một ông Trung Tá trên 30 tuổi rất đẹp trai mà vẫn còn độc thân!)
Sau này, khi Chiến đoàn B về hậu cứ thì SG tổ chức đám cưới với con gái của ông bà, người mà ĐS giới thiệu. Đám cưới đông đủ thân nhân, bạn bè tổ chức tại Câu Lạc Bộ Sóng Thần trong trại Nguyễn Văn Nho Thị Nghè. Cô dâu là cô giáo dạy Pháp văn có tên gồm cả 2 cuờng quốc trên thế giới (Mỹ Nga). Bây giờ thì SG và cô giáo xưa cùng gia đình cả con gái, con rể và cháu ngoại định cư tại Iowa. Kỷ niệm hành quân kết thúc vui, thật là cuộc hành quân có hậu!
Phần Bắc Ninh giờ này có thể BN đang lang thang ở Thủ Đức, ra quán 3 con Gà Quay nhậu với anh em Sói Biển, hoặc ra Tân Tiến nhậu Lươn um với Trâu Điên, hoặc biết đâu BN làm một ít ngày phép xuống thăm lại Rạch Ngỗng ở Cần Thơ để tìm lại kỷ niệm của những ngày chinh chiến cũ.
*
Một ngày khi Trâu Điên hành quân ở Bời Lời, chiến khu D, ĐS đang ngồi trên trực thăng để chỉ huy cuộc đổ quân. Nội trong 1 buổi sáng mà ĐĐ1 của Đại Úy Tô Văn Cấp thay Cố vấn 2 lần, vì nhiều lý do khác nhau. Đến lần thứ 3 thì ĐS nhận được phiá Mỹ cho biết là sẽ có Cố vấn đến thay thế cho viên CV mới được đưa ra khỏi vùng HQ. ĐS báo Đại Úy Cấp chuẩn bị 1 trái khói vàng làm dấu cho trực thăng xuống. Trong lúc điện đàm vô tình không ngụy hóa công điện nên bị VC nghe được. Khi ĐĐ1 ném trái khói vàng, VC… cũng ném khói vàng. Trực thăng thấy 2 nơi có khói vàng cùng bốc lên, phi công tưởng cả 2 nơi cùng là của bạn. Ai nhè 1 điểm là của VC và lại đáp vào ngay khu của VC. Vừa xuống đất anh Đại Úy CV bị VC bắt ngay. Từ trên trực thăng, ĐS nhìn thấy rõ máy bay đã đáp nhầm chỗ vào nơi không có quân bạn. Tuy nhiên vì VC không chuẩn bị kịp nên trực thăng chỉ thả CV rồi cất cánh an toàn. ĐS quan sát thấy rõ anh CV bị VC kéo vào bià rừng bèn liên lạc báo Đại Úy Cấp cho ngay 1 trung đội đi giải cứu. ĐĐ1/TĐ2 đã làm hết sức mình, nhưng bên ta cũng có gần 1 tiểu đội bị thương. May là cứu lại được anh CV từ tay VC đem về, anh này cũng chỉ bị xây sát, và rồi cũng chiếc trực thăng đổ nhầm anh xuống không đúng chỗ khiến anh bị VC bắt lại đến để đem anh về Saigon. Khi lên phi cơ anh mừng hết lớn, đồng hồ, máy hình lấy hết ra tặng lại cho anh em ĐĐ1.
Đêm đó ĐĐ1 của Đại Uý Cấp và Đại Đội 3 của Đại Úy Thương đụng mạnh. ĐS và Saigon cùng Lâm Đồng Đinh Xuân Lãm ban 3 Tiểu đoàn đã bay thường trực trên không phận suốt từ tối đến sáng hôm sau để yểm trợ cho ĐĐ1 và ĐĐ3. Đại Úy Tô Văn Cấp và Đại Úy Trần Văn Thương cho biết là trong đêm đen nhưng thấy ấm lòng. (Mới đầu năm nay, hôm 15/2/2011 ĐS còn hướng dẫn Thiếu Tướng Tư lệnh đến thăm Lâm Đồng tại nhà. Lúc ấy anh vẫn vui khoẻ chỉ hơi run tay một chút. Ấy thế mà cách đây mới 2 ngày Lâm Đồng đã vĩnh biệt gia dình và đồng đội ra đi khi căn bệnh của anh không có gì nguy hiểm, khiến cả gia đình lẫn bạn hữu đều sửng sốt vì tin bất ngờ).
Tại mặt trận Bời Lời sáng sớm hôm sau, khi cả Tiểu đoàn đã xuống nơi trận tuyến, Trung Tướng Dư Quốc Đống Tư lệnh QĐ3 đến thăm khi chiến trường còn vang tiếng súng. Ông đến tận tuyến ĐĐ1 thăm hỏi anh em và chứng kiến tận mắt xác VC chết ngổn ngang ngay tuyến phòng thủ của ĐĐ1.
Đêm hôm sau vẫn còn đụng lai rai, có thương vong. ĐS vừa cho đóng quân đêm để anh em nghỉ thì lại nhận được lệnh phải di chuyển ra khỏi vùng 3 cây số để B52 đánh bom. Tình thế thật là nan giải. Đi thì nguy hiểm vì biết địch bao đầy xung quanh, nhưng không đi mà B52 nó ném bom thì cũng chết. ĐS nghĩ, số chết thì ở cũng chết mà đi cũng chết, thôi thì nhất chín nhì bù chấp nhận không đi, nằm tại chỗ chờ sáng và báo cáo lên trên là trở ngại không thể đi được. Cuối cùng, B52 nhường ĐS và huỷ bỏ phi vụ.
Xong trận này TĐ2 đi Khiêm Hạnh Tây Ninh, đụng mạnh vói TĐ 14 D chủ lực VC ở Tây Ninh. Cũng lại ĐĐ1 của Đại Úy Cấp đổ chuyến trực thăng đầu, gặp khó khăn được ĐĐ2 của Đại Úy Trần Kim Đệ đi giải cứu. (Trước đó mấy tháng khi ĐĐ2 bị bao vây ở Phú Lâm trong kỳ Mậu Thân 2 thì ĐĐ1 của Đại Úy Cấp đã chạy từ Gia Định xuống Phú Lâm giải vây cho ĐĐ2. Gần 200 VC chết trong trận Mậu Thân ở Phú Lâm. Trong trận này CV của ĐĐ2 là Carl White bị 1 viên AK vào trán nhưng may nhờ nón sắt nên chỉ bị thương không nặng lắm.)
Xong trận này TĐ2 về Hậu Cứ. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đích thân tới thăm anh em tại Thủ Đức, có Trung Tướng Khang đi cùng. Dịp này TT cũng tặng cho anh em 1 số tiền để liên hoan (ĐS cũng được 1 bao thơ riêng). Cả 1 buổi sáng ông Thiệu đến thăm hỏi từng anh em và cùng anh em vui chơi. Quả là một dịp đáng ghi nhận vì một vị Tổng thống mà đến thăm 1 TĐ từ sáng đến trưa. Mọi người rất vui vẻ. Có tiền, làm tiệc khao quân, lúc nào vui được thì cứ vui, vì biết đâu ngày mai lại phải lên đường.
Mà đúng thật, chỉ vài tuần sau đầu năm 1969 TĐ2 lại trực chỉ xuống Cần Thơ, và được trực thăng vận vào U Minh Thượng, còn TĐ3 thì cùng với Bộ Chỉ huy CĐ B của Trung Tá Soạn đi tàu của Lục lương sông ngòi HQVN vào vùng hành quân.
TĐ2 đổ bộ trực thăng đi gần đến tối, không chạm địch, dừng quân không kiểm soát được kỹ vì rậm rạp và kinh rạch nên vẫn còn những thành phần VC ẩn núp trong khu vực. Ban đêm chúng nghe được tiếng Cố vấn điện đàm trên máy, dò biết được vị trí và cho vài quả B40 vào khu vực ĐS và CV tạm nghỉ đêm. ĐS tham nên lãnh riêng 1 mình 1 quả (24 miểng khoảng cỡ 1 inch vào lưng ĐS nên phải đi ra tàu Bệnh viện Sanctuary của Hải quân Mỹ khẩn cấp. Nếu chậm một chút thì chắc ngày nay cũng đã đi luôn rồi) còn CV may không hề gì. Thế là ĐS từ giã thôi trực tiếp tham chiến cùng anh em Trâu Điên từ tháng 3-1969 sau 4 năm cùng Trâu Điên lặn lội khắp 4 vùng chiến thuật, trong thời gian chiến trường sôi động và khốc liệt trên toàn quốc. Lúc đó Trâu Điên đã có 8 lần đụng độ mạnh với VC ở :
1- Vùng Côn Thiên,
2- Tam Quan Bồng Sơn,
3- An Lão,
4- Phủ Mỹ,
5- Chiến Khu Đ,
6- Bời Lời,
7- Mậu Thân
8- Khiêm Hạnh Tây Ninh rồi vào U Minh Thượng.
Tổng cộng 21 năm TQLC thì tôi có 9 năm lặn lôi với anh em TĐ2, từ Trưởng ban 3, ĐĐT rồi đến Tiểu Đoàn Trưởng. Mạng sống như chỉ mành treo chuông, bao nhiêu anh em phục vụ dưới hiệu kỳ Trâu Điên đã hy sinh. Minh, Phúc, Hợp, Chính, Điệp, Mai, Khôi vv… và còn bao nhiêu anh em bị thương làm sao kể hết. ĐS tuy thương trận nặng nhưng sự may mắn không phải là ít thế nên nay vẫn còn sống và còn có dịp gặp lại anh em trong tuổi cao niên nơi xứ lạ quê người.
Chấm dứt 21 năm chinh chiến trong tủi nhục vì thua trận.
Nỗi buồn này chỉ hết khi thôi không còn hiện diện trên cõi đời này.
Trận “Kinh Cái Thia”
Lâm Đồng vừa nằm xuống, Cần Thơ khóc Lâm Đồng nhắc chuyện trận đánh “đêm hưu chiến 31/12/1967 ở Cái Thia”. Đồ Sơn cũng xin ôn lại chuyện Cái Thia để anh em biết không phải ai, không phải đơn vị nào cũng làm được như TQLC.
*
Cuối năm 1967, Chiến Đoàn B của Trung Tá Tôn Thất Soạn đi vùng 4. SG dẫn quân về Đồng Tâm, Định Tường, chỉ huy TĐ1 và TĐ 2 đánh trận Cái Thia vùng Giáo Đức, Cai Lậy để lùng Tiểu đoàn chủ lực Mỹ Tho của Việt Cộng. Trận này TĐ2 đánh tan TĐ chủ lực Mỹ Tho còn TĐ1 của Thiếu Tá Phan Văn Thắng tịch thu được cả 1 kho súng K54 còn nguyên trong thùng bọc giấy không thấm nước (khi cánh quân ĐĐ4 cuả TĐ1 dàn hàng ngang vào làng thì khám phá được VC mới chuyển đến tồn trữ tại rạch Cái Thia). Lúc đó Thiếu tá Thắng có cho ĐS 1 khẩu K54 làm kỷ niệm. (Ông Thắng hiện đang định cư tại California ).
Sáng ngày 31/12/1967 TĐ2 được trực thăng bốc từ căn cứ Đồng Tâm nhảy vào vùng rạch Cái Thia. Cần nói cho rõ một chút, kinh Cái Thia không phải chỉ là một con kinh như những con kinh nước đen ở Saigon, mà là cả một hệ thống kinh rạch chằng chịt có cây cối bao phủ kín cả một vùng rừng sình lầy. ĐĐ1 của Trung Úy Cấp và ĐĐ3 của Trung Úy Thương ở cánh B của Tiểu Đoàn phó Đại Úy Nguyễn Kim Đễ, BCH/TĐ đi với ĐĐ2 của Đại Úy Lãm và ĐĐ4 của Trung Úy Hợp.
Cánh B nhẩy trực thăng xuống bên tay trái, cánh A nhẩy trực thăng xuống bên tay phải, 2 cánh quân cách nhau vài cây số (khoảng 3 km) chưa tập trung được vì xuống trực thăng chỗ nào cũng đụng địch mà tiểu đoàn VC nằm ở giữa, núp vào các bờ kinh, di chuyển xuồng theo các con kinh nên Trâu Điên đánh từ sáng tới chiều vẫn chưa được.
Đêm cuối năm, theo thông lệ là đêm hưu chiến (đón năm mới) nhưng VC thì có bao giờ tôn trọng hưu chiến. Nửa đêm BCH/TĐ bị tấn công dữ dội, ĐĐ2 của Đại Úy Lãm bảo vệ BCH/TĐ quần thảo kịch liệt với địch, đã có lúc phòng tuyến vỡ, ĐĐCH tất cả nhào ra vá lại. Vì là đêm hưu chiến nên không có phi cơ vũ trang cũng chẳng có pháo binh bắn đạn nổ yểm trợ. Chỉ có hỏa châu soi sáng khu vực cho Trâu Điên tự túc chiến đấu mà thôi.
Ban ngày cánh B chưa chiếm được mục tiêu là ở giữa các con kinh, ban đêm nghe cánh A bị địch vây đánh, ĐĐ1 của Tô Văn Cấp và ĐĐ3 của Trần Văn Thương cùng với TĐ Phó Nguyễn Kim Đễ bỏ lại những vật dụng lỉnh kỉnh, chôn dấu những quân dụng nặng (ngày hôm sau mới quay lại lấy) chỉ đem theo vũ khí cá nhân để vượt sông rạch, băng qua vùng đầm lầy đi đêm để tiếp cứu.
Cánh B may mắn không đụng VC trong mục tiêu, một phần vì chúng đã rút hết để tập trung vào đánh cánh A, một phần chúng không ngờ ban đêm mà Trâu Điên lại dám băng xuyên qua mục tiêu trong đầm lầy để đánh từ sau lưng chúng. (Đó là chuyện nói thì dễ nhưng không phải ai cũng làm được).
Cánh B băng đồng suốt đêm, đến bắt tay được cánh A thì trời cũng vừa có ánh bình minh. Thấy đoàn quân tiếp viện VC sợ nên bắt đầu chém vè, không ăn được thì bỏ chạy. Trâu Điên tha hồ bắn. VC bỏ lại chiến trường nhiều “liệt sĩ”, toàn ở trần, quần ngắn, trên cổ đứa nào cũng choàng huy chương (?) Mười mấy tên nằm chết chỉ cách vị trí của ĐS khoảng 10 mét. Trong đêm chúng bu lại nơi ĐS vì nghe tiếng anh bạn CV Mỹ nhí nhố trong máy PRC-25, tìm tới như kiến thấy mật nên hầu hết bị anh em toán bảo vệ BCH/TĐ tiêu diệt. ĐS đi hành quân đã bao lần suýt chết hay bị thương thì đều là do mấy anh CV điện đàm oang oang trong đêm hay ban ngày. VC cứ nghe chỗ nào có tiếng Mỹ là nhả đạn vào. Trong trận này ta có mười mấy anh em tử trận. Trờ sáng hẳn thì trực thăng xuống bốc đưa anh em bị thương về Cần Thơ và tử thương về Saigon . Trên chiếc trực thăng chở xác mấy anh em tử trận, ĐS ra cửa máy bay tiễn anh em lần cuối. Bất chợt thấy có 1 túi poncho động đậy, ĐS nói phi công Mỹ khoan cất cánh, để xem lại. Chiếc Poncho động đậy được mang xuống. Mở ra thì thấy anh lính này còn sống. Hỏi ra thì mới biết anh ta ngủ say quá, anh em nhặt xác tưởng đã chết bèn cho vào túi đưa lên máy bay. Anh nói “cả đêm mêt quá , đến sáng xong rồi em ngủ như chết, không biết gì hết”. Đó là Hạ sĩ Lê Hè thuộc ĐĐCH/2. Đúng là Trâu Điên điếc không sợ súng, chút nữa chắc là đi luôn! Nói điếc không sợ súng, thực ra là quá căng thẳng và mệt mỏi, súng nổ nhiều quá ù cả tai, sau khi địch rút lui là nằm tại hố ngủ như chết, thêm nữa là trên người có nhiều vết máu nên anh em lầm là xác chết cũng chẳng lạ. Nếu không kể chi tiết người ngoài không hiểu dám bảo rằng TQLC tuyển mộ cả những người điếc (!).
*
Một tháng sau, TĐ2 được về quận Cai Lậy ăn Tết. Tối 30 Tết chuẩn bị đón giao thừa, SG mời mấy anh em TĐT và ĐĐT lên BCH/CĐ uống ly rượu nhưng ai cũng buồn. Trong cuộc hành quân này, TĐ2 mất Trung Úy Nguyễn Quốc Chính K20 VB, Tô Văn Cấp ôm Chính khóc sướt mướt kể “Chính mới hỏi vợ thì tử trận, dù nhiệm vụ của anh không phải nhẩy trực thăng xuống trước tiên với trung đội đầu, nhưng vì lòng tận tâm muốn hướng dẫn, giúp đỡ đàn em Th/U Huỳnh Vinh Quang K22 mới ra trường nên Chính tình nguyện đi đầu chung với Quang”. TĐ còn mất một số SQ, HSQ và BS, toàn những anh em Trâu Điên hăng say. Đáng kể nhất là trong trận này, TĐ2 có hai anh em ruột là Thiếu Úy Thể và Thiếu Úy Lệ củng vừa mới ra trường Võ Bị, cùng tình nguyện về Trâu Điên và lại cùng về Tổng Y Viện Cộng Hoà một lượt. Anh thì bị đạn gẫy tay, em gẫy chân trong cùng 1 trận, cùng một ngày, cùng 1 chỗ. (Hai anh em về TYV Cộng Hoà để làm người mẫu cho khoá thực tập “Cưa, Cắt “).
Vậy mới nói chuyện chiến trận có những khôi hài, bi thương, cười mà ra nước mắt là như thế!
Đồ Sơn Ngô Văn Định
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Người Do Thái và Nước Mỹ" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Ý Kiến Về Hai Chữ GIAO CHỈ" - Tôn Thất Tuệ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm Nhà tiên tri của Việt tộc" - Trần Văn Giang (ghi lại)
- "Giao Chỉ hay Giao Châu?" - Hồ Bạch Thảo - Trần Văn Giang (ghi lại)
Vui buồn đời lính
LTS: Tôi có mấy người em nhỏ. Các em thỉnh thoảng về chơi, bảo tôi kể chuyện đời lính cho nghe. Tôi ngại, mình chưa lão nhưng cũng đã già rồi, nói năng đôi lúc bị cho là lẩm cẩm, khó chịu, e các em không hiểu rõ lại nghĩ ngợi đâm buồn phiền, ảnh hưởng tình anh em, nên cứ tìm cách từ khước. Một hôm có em bảo “ chuyện đời lính của anh chúng em chả biết gì, chỉ biết anh đi lính hành quân biền biệt. Nếu anh không kể, mai sau các cháu lớn lên muốn tìm hiểu chuyện cha, ông đi lính Việt Nam Cộng Hoà bảo vệ đất nước thế nào chẳng ai biết gì mà kể. Nhỡ các cháu đi đọc sách Mỹ thì chỉ thấy toàn chuyện lính Mỹ đánh nhau với Việt Cộng thì hỏng …”. Nghe xong thấy em cũng có phần hữu lý. Bởi thế nên có ít chuyện tâm sự với các em, kể các em nghe chuyện ngày xưa lính Thuỷ Quân Lục Chiến thế nào. Vậy thôi, chứ tôi chẳng có tham vọng viết sách, làm chuyện văn chương gì. Chỉ là tâm sự vài chuyện xưa cho các em vui. Mong đừng ai hiểu lầm. Cám ơn. (ĐS)
Đời quân ngũ của tôi gắn liền với Đại Úy Nguyễn Thành Yên. Sau này ông là Đại Tá Tư lệnh phó SĐ/TQLC. Kế đến là Thiếu Tá Tôn Thất Soạn, ông đã nhiều năm chỉ huy Chiến Đoàn B, Lữ Đoàn B rồi Lữ Đoàn 258.
Hồi làm việc với ông Yên, thật sự mà nói, ông Yên giao hết mọi chuyện cho tôi là Trưởng ban 3. Khi nào quan trọng lắm thì ông mới trực tiếp giải quyết.
Một hôm có một anh Trung sĩ làm gì lôi thôi ở ngoài chợ Kontum, ông Già gọi vào trình diện. Ông không đánh roi nào mà lại đánh bằng … Nhu đạo. Thay vì nhường cho ông Già, mình chịu thua đi thì êm; đằng này, anh ta lại là võ sĩ nên gài cho ông Già té. Thế là ông Già nổi giận đét cho mấy hèo làm mọi người cười ầm cả lên. (Anh HSQ/ TĐ2 Trâu Điên này tên là Phạm Văn Hai sau là Thượng sĩ, trưởng toán cận vệ cho Thiếu Tướng Tư lệnh Bùi Thế Lân. Anh Hai hiện giờ ở VN, thỉnh thoảng có gọi điện thoại sang thăm, và tôi thỉnh thoảng có gửi tặng anh ít tiền để đi cà phê cà pháo).
Đại Uý Yên TĐT/TĐ2 bị thương nặng năm 1960 ở Cà Mau, lúc này Trung Úy Soạn làm TĐ Phó. (Ông Yên bị thương nặng, đúng luật thì Tiểu đoàn phó lên thay hoặc XLTV. Đằng này không hiểu sao lại khác. Trung Uý Dương Hạnh Phước khoá 10 Đà Lạt đang làm Tiểu Đoàn phó ở TĐ1, về làm XLTV thay ông Yên, còn ông Soạn vẫn ở TĐ2 làm TĐP. 6 tháng sau ông Già Yên lành vết thương trở về thì ông Phước về lại TĐ1, và ông Soạn tiếp tục làm phó cho ông Yên). Trận này ông Yên được Đệ Ngũ Đẳng BQHC. Theo tôi thì có lẽ đây là huy chương đệ ngũ đẳng đầu tiên trong binh chủng TQLC. Kế đến là các ông Chùa, Bắc Ninh, Phạm Nhã và ĐS năm 1963 sau chiến thắng Đầm Dơi.
Năm 1960 TĐ2 có cuộc hành quân ở Kontum Tân Cảnh (hành quân bảo vệ an ninh cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm đến kinh lý Tân Cảnh). TĐ vào sâu trong núi, mang theo 7 ngày lương thực. Đến khi chưa có lệnh ra, hết lương thực, mà trời mưa tầm tã nên không có C47 thả dù tiếp tế, cả TĐ nằm dài chịu đói bên bờ sông chờ tiếp tế.
Một hôm có 1 thằng Thượng cộng đi qua chỗ Tiểu đoàn đang nằm chờ tiếp tế, ĐS thấy thằng Thượng cộng này đi tới, cũng chẳng muốn bắt nó làm gì (nó có súng nhưng chỉ 1 mình nên thấy mình nó cũng sợ). ĐS kêu lại, nó cũng biết chút chút tiếng Việt. ĐS đưa cho nó 20 đồng bảo đi mua dùm vài ký gạo. Nó cầm tiền đi 2 ngày rồi trở lại với 1 túi gạo và thóc lẫn lộn. Thầy trò đem nấu cháo ăn cũng ấm bụng (tuy khó nuốt vì lẫn thóc bị mắc cổ). Anh em binh sĩ thì thỉnh thoảng thảy 1 trái lựu đạn xuống sông làm 1 ít cá và rau rừng nấu ăn lót dạ chờ.
Mấy ngày sau có C47 thả dù thực phẩm nhưng phần lớn bị rơi lạc xuống sông, vì trời mưa lớn, nước sông chẩy xiết, nên bị cuốn đi mất. Còn lại một ít nhặt được thì chia cho anh em. Ăn no quá, thì anh em lại bị … bội thực, một số bị bệnh đến nỗi cần tản thương (bệnh thật cũng có mà bệnh giả cũng có.) Khổ nỗi là phải làm bãi đáp cho trực thăng. Trên rừng cao nguyên chặt cây bằng tay khó nhọc như thế nào thì khỏi nói anh em đều biết.
Ông Già Yên thưòng không ngủ chỗ nào nhất định, thích chỗ nào ông mắc võng lên ngủ chỗ đó. Một đêm trưởng toán gác đi gọi người thay phiên gác. Đến ngay chỗ võng ông Yên ngủ anh nói lớn “Ê, dậy gác đi mày, quá giờ rồi”. Không thấy người nằm võng trả lời, anh ta nổi nóng la “Đ.M có dậy đổi gác không ông cho mấy đá bây giờ”. Thế nhưng người trong võng vẫn nằm yên, anh này bèn mở mền đắp trên võng ra lấy tay xoa vào đầu tính để gọi cho anh này dậy gác. Khi xoa đầu thấy … đầu không có tóc, anh này biết ngay đó là ông TĐT, vì cả TĐ chỉ có 1 ông Già Yên là trọc đầu. Anh hốt hoảng chạy ngay đến nói với ĐS “Chết em rồi, em gọi gác nhằm phải ông Già. ĐS cứu em”. ĐS nói không sao, tại ông ấy hay ngủ lang thang nên nhầm thôi, đâu có cố ý mà lo.
Sáng dậy ông Yên cười và nói “Đêm qua có đứa nào gọi tôi đi gác“.
Năm 1963 hành quân Sóng tình thương ở vùng 4. Đi hành quân, các đại đội đi trên bờ kinh, còn ông Yên và ban 3 đi xuồng 3 lá. Trên bộ vì đi phải mở đường nên chậm, còn dưới xuồng ông Già Yên và biệt kích chèo nên xuồng đi nhanh, nên kể như là tiểu đội đi tiền phong. Ông Già còn phụ lấy tay kéo cỏ để cho xuồng đi mau hơn. Nhè đâu ông kéo đúng cây súng trường của 1 thằng VC nằm núp dưới bờ kinh. May mà nó không bắn, nếu nó liều bắn đại là ông Già đi luôn rồi!
VC pháo cối 61 ly vào khu phố chợ Tân Ân, ông Yên cứ thủng thẳng “đi đâu mà vội”. Ở đây là phố của người Tàu bán những hàng hoá gia dụng. Đang pháo kích thì có 2 Sĩ quan khoá 16 Đà Lạt là Nguyễn Xuân Phúc và Nguyễn Văn Kim về trình diện TĐ. Ông Yên nói “Cậu cho 2 ông này về với ông Chuà và ông Bảo”, ĐS thi hành ngay.
Hết pháo kích, ĐS đi tìm ông Già để báo cáo là đã đưa 2 tân SQ về đại đội, tìm mãi mới thấy ông Già Yên và Cố Vấn trưởng tại 1 căn nhà của người Tàu trong phố. Bước vào thì thấy ông Già đang huấn luyên cho ông Đại Úy Cố vấn tập bắn “Bazooka”. Nể tình ông Già, anh Cố Vấn nhận thực tập (có lẽ vì cũng tò mò, ngàn năm một thuở bỏ uổng). Mới tập nên CV ói tùm lum, còn ông già bình an vô sự!
*
Năm 1964, TĐ2 của ông Già Yên và TĐ4 của Đại Úy Lân hành quân trực thăng vận vào mật khu Đỗ Xá, TĐ2 đổ trước, TĐ4 đổ sau. Hành quân vào vùng Quảng Tín của Quế tướng công, chạm địch lẻ tẻ, phá được nhiều căn trại và bệnh xá. Rừng Quế nên dù ăn uống có không vệ sinh cũng không sợ bị Tào tháo đuổi vì có quế làm bùa hộ mạng.
Sau gần 1 tháng hành quân, lẽ thường tình là khi đi thì bao nhiêu trực thăng cũng có, còn khi về thì Bộ chỉ huy hành quân nói là không đủ trực thăng nên một tiểu đoàn phải đi bộ ra. Ông Già tôi mau mắn tình nguyện ngay không cần chờ lệnh trên chỉ định tiểu đoàn nào ra bằng trực thăng, tiểu đoàn nào phải đi bộ. Chắc là cũng khó cho BCH quyết định, nên đàn anh nhường đàn em, 2 nhường 4. Đi bộ qua rừng quế , suốt dọc đường anh em tha hồ lấy vỏ quế. Đứng núi này trông núi nọ cao hơn, cứ lấy đầy túi rồi khi thấy cây quế khác to hơn lại bỏ thứ non lấy thứ già … cho cay hơn. Cứ vậy suốt dọc đường. Có anh vừa vứt bỏ hết lần cuối thì ra tới lộ. Thế là sôi hỏng bỏng không, cười ra nước mắt. (ĐS cũng là một người lâm vào cảnh này, hành quân qua rừng quế về mà trắng tay không có quà cho người ở hậu phương. May mà có anh em thương cho một ít để làm quà không phải mua!).
Năm 1965 TĐ2 đánh trận Phụng Dư, khi đó tôi là Đại Đội trưởng ĐĐ4. Tôi cắt 1 tiểu đội đi phục kích xa. Tiểu đội này do HS1 Luạ chỉ huy, anh là 1 MX giỏi . Đêm hôm ấy 8/4 khoảng nửa đêm thấy VC đông quá, anh cho anh em rút lui về đằng sau gần quân bạn. Đúng vào đêm 30 âm lịch trời tối, tiểu đội vào trong nhà dân thay quần áo lính, cất dấu quần áo giầy trận, lấy quần áo thường dân của chủ nhà ra mặc. Sáng ra khi trận chiến kết thúc, ĐĐ4 đi truy kích và bắt được 1 trung đội VC chưa kịp rút đi, thấy trong nhà gần đó có người lố nhố mặc toàn đồ trắng. Vào khám xét thi bắt được… 1 tiểu đội TQLC. Hóa ra vì trời tối, vào ngay nhà dân vừa mới có tang lễ nên đã ngụy trang thường dân bằng quần áo tang mà đến sáng mới biết.
Anh em lại cùng cười đến chảy nước mắt.
Vẫn chuyện ông Già …
Hành quân trời nắng, mệt ngồi nghỉ. Ông Già thấy có đống lá cây bèn ngồi lên cho sạch và êm. ĐS đi ngang nhìn thấy sao dưới đống lá mà ông Già đang ngồi lại có sợi dây bèn kéo ông Già đi ra và cho Công Binh đến xem. Mọi người ngỡ ngàng khi thấy dưới đống lá có một trái mìn to bằng cái Pizza và sợi dây là để điều khiển cho mìn nổ từ xa. Công Binh bèn tháo gỡ. Nếu quả mìn này mà phát nổ khi ông Già đang ngồi trên đó thì 100% là ông Già bay đi luôn không còn biết tìm đâu ra vì nát băm như như thịt làm Pizza. Chắc VC chưa gài xong thì mình đến. Hú vía, cũng còn may.
Chuyện ông Già đi coi cải lương 1 mình một xuất (anh em nào ở TĐ2 cũ cũng biết).
Lúc TĐ2 hành quân ở Cà Mau gặp đúng dịp có đoàn cải lương có mặt hát cho đồng bào nơi tận cùng của đất nước xem. Dân chúng ít khi có dịp được thưởng thức nên kéo nhau đi xem rất đông. Ông Già cũng muốn đi xem nhưng đông quá. Giám đốc đoàn thấy thế đề nghị sau xuất hát cho đồng bào xem sẽ hát riêng xuất thứ hai cho anh em TQLC. Ông Già vui vẻ đồng ý. Tuy nhiên đêm khuya chỉ có một số rất ít đi xem được, còn thì đa phải ở đơn vị lo canh gác làm sao mà đi xem được. Thế là rút cục chỉ có ông Già và 5, 7 anh em đi thôi. Coi như xuất hát diễn riêng cho 1 mình ông Già và đoàn cũng vẫn hát nguyên vẹn cả chương trình chứ không cắt bớt phần nào. Ông Già vui lắm. Một mình một rạp không phải chen lấn với ai. Thành thử anh em nói “ông Già đi xem là đoàn hát phải hát cho một mình ông Già xem mà thôi.” Đầu đuôi câu chuyện là như vậy.
Năm 1967, Chiến đoàn B hành quân ở Tam quan Bồng sơn. TĐ2 hoạt động ở vùng dương liễu khu gần bờ biển. Hàng ngày BTL/SĐ1 Không Kỵ Hoa Kỳ có cho Chiến đoàn B dùng 1 trực thăng để bay quan sát và thăm viếng các đơn vị. Một hôm Sàigòn và Cố vấn đi thăm TĐ2 ở gần biển có làng chài lưới. Sàigòn xuống thăm TĐ2, thì phi công cũng lợi dụng cơ hội này muốn xuống chụp hình xem dân cho biết sự tình. Làng chài có cá bống mú tươi nên anh em TĐ2 nấu ngay một nồi cháo cá ngay tại bờ biển tiếp đãi Sàigòn, Cố vấn và phi công. Phi công còn xin Sàigòn cho tắm biển rồi mới về. Mọi người đều vui vẻ. Tiền rừng bạc biển cũng không được ăn cháo cá ở ngay bờ biển như vậy.
Cũng vẫn năm 1967 hành quân ở Tam Quan, Bồng Sơn, TĐ2 đóng quân nơi 1 rừng dừa mênh mông. Trong khu vườn dừa có một nhà thờ công giáo cũng khá lớn, BCH/TĐ đóng trong nhà thờ nơi một góc gần cửa ra vào. Việt cộng ở đây tương đối hoạt động mạnh. (Tháng 2 năm 1966, TĐ2 do Thiếu tá Lê Hằng Minh chỉ huy đã đụng VC ở làng An Qúy. Sau trận này TĐ2 về Hậu cứ và bắt đầu được chấp thuận mang phù hiệu Trâu Điên trên tay áo. Tiếp theo thì các TĐ khác cũng có phù hiệu riêng từ đó).
Có đêm ĐS nằm ngoài hè, lúc này chưa dọn hẳn vào trong nhà thờ. ĐS đang đọc sách, không biết làm sao mà du kích len lỏi vào gần và bắn bể bóng đèn nhỏ thắp bằng pin rồi nó bỏ chạy. Sáng hôm sau ĐS cho sơn trắng hết thảy những gốc cây trong rừng dừa bằng vôi để ban đêm dễ quan sát .
Có 1 đêm thức dậy lúc 1 giờ sáng, (ĐS có thói quen dậy nói chuyện với anh em gác để họ không buồn ngủ), mới ra khỏi cửa chính nhà thờ thì nghe 1 tràng AK nổ dòn. Có lẽ thằng VC vừa bắn vừa run và trờí độ nên không trúng ĐS. Bắn xong nó chạy biến mất, tất cả anh em đều thức đậy báo động. Khi tìm lính gác thì lính gác không thấy đâu, chắc là đã bi chúng bắt đem ra ngoài hàng rào mất rồi và VC đã gác thế cho đồng bọn vào. May mà mình phát giác kịp chứ không thì chắc là tiêu tùng vì giờ ấy anh em thường ngủ như chết!
Ít ngày sau TĐ2 về đóng quân gần Chiến đoàn B của Trung tá Soạn ở đồi 10 dương liễu. ĐS đi xuống Chiến đoàn họp, cho tài xế Danh lái một mình về TĐ ăn cơm, vì 2 nơi cách nhau chỉ khoảng nửa cây số. Trời còn sáng, HS1 Danh lái về dọc đường thì bị VC phục kích. VC nhắm vào xe của ĐS thế nhưng ĐS lại chưa về! Chúng bắt HS1 Danh và giết anh khi bị tiểu đoàn đi giải cứu truy tìm.
Vài ngày sau TĐ2 hành quân phối hợp với 1 Tiểu đoàn của Sư Đoàn Không kỵ Hoa Kỳ (1st Cav). Trâu Điên đổ trực thăng trước, xong mới tới TĐ Không Kỵ Mỹ đổ sau. Viên Tiểu đoàn trưởng đơn vị này xuống trước tiên. Một chiếc trực thăng vừa đổ quân Mỹ xong cất cánh lên thì có 1 anh lính Mỹ bị cướp cò súng. Phi công tưởng bị VC bắn lên, quay lại xả súng làm viên TĐT Mỹ chết ngay tại chỗ. Rồi cũng chiếc trực thăng đó xuống đem xác ông này đi!
TĐ di chuyển sâu vào rừng gặp 1 doanh trại khá lớn của VC. Cạnh đó có 1 chiếc trực thăng trông còn như mới bị dùng làm… phòng tắm cho mấy VC “gái”. Quần áo lót thiếu vải đủ màu phơi đầy trên trực thăng! Lục soát kỹ nhưng chỉ thấy hầm tránh bom chứ VC thì đã chạy thoát vào rừng hết.
Trong trận Chiến đoàn B, TĐ2 và TĐ3 vào giải tỏa áp lực địch đè nặng lên quận An Lão, đại đội đi đầu thấy chuối chín, anh em xúm lại làm thịt buồng chuối. Nhè đâu có tổ ong vẽ ở đó, cả TĐ bị ong rượt chạy có cờ. Mấy Cồ Vấn Mỹ cũng chạy né ong thục mạng, nhưng bù lại được ăn chuối thay cơm.
*
Cuộc hành quân … có hậu!
Sau Tết Mậu Thân đợt 1 ở Sài Gòn, TĐ2 và TĐ3 cùng Chiến đoàn B của Trung Tá Tôn Thất Soạn hành quân vùng 4. Được về Cần Thơ nghỉ quân, TĐ2 và TĐ3 đóng quân ở Rạch Ngỗng. Ở nơi đặt BCH/TĐ, ĐS xin chủ nhà một chỗ để kê chiếc ghế bố nơi góc phòng khách. Nhà có nhiều con gái nên ông bà chủ nhà luôn phải xem chừng (mấy ông lính). Sau vài lần trò chuyện, ĐS biết gia chủ là ông bà Đốc phủ sứ Huỳnh Văn Liêm. Ngược lại, sau vài ngày tạm trú, tiếp xúc qua lại, ông bà cũng có cảm tình với ĐS. Thấy nhà ông bà có đến 5 cô con gái ai cũng dễ thương, ĐS nghĩ tới ông Sàigòn lúc ấy vẫn còn độc thân. ĐS kiếm cớ mời SG đến họp tại nhà và giới thiệu SG với ông bà. Đến lúc này thì ông bà đã dành cho SG và ĐS một tình cảm đặc biệt, coi như người trong nhà. Thỉnh thoảng ông bà lại mời cả SG lẫn Bắc Ninh đến nhà dùng cơm gia đình. Buổi tối thì ĐS cũng hay mời SG lại chơi để … cà phê trò chuyện, khi đó ông bà cũng đã cho các cô con gái xuống phòng khách. (Hồi mới tới thì ông bà bắt các cô phải lên trên lầu hết, không ai được xuống phòng khách). Thời gian ở Rạch Ngỗng cũng lâu, lúc này thì Sàigòn đã để ý đến cô con gái ông bà là cô giáo dậy Pháp văn. ĐS lúc đó đã có gia đình rồi, nên chỉ ra sức… làm bia đỡ đạn cho Sàigòn, tận dụng mọi cơ hội nói chuyện về SG cho ông bà nghe để gây lòng tin tưởng cho gia đình với ông. (Cũng dễ hiểu khi ông bà phải lo điều tra tường tận vì thời ấy kiếm đâu ra một ông Trung Tá trên 30 tuổi rất đẹp trai mà vẫn còn độc thân!)
Sau này, khi Chiến đoàn B về hậu cứ thì SG tổ chức đám cưới với con gái của ông bà, người mà ĐS giới thiệu. Đám cưới đông đủ thân nhân, bạn bè tổ chức tại Câu Lạc Bộ Sóng Thần trong trại Nguyễn Văn Nho Thị Nghè. Cô dâu là cô giáo dạy Pháp văn có tên gồm cả 2 cuờng quốc trên thế giới (Mỹ Nga). Bây giờ thì SG và cô giáo xưa cùng gia đình cả con gái, con rể và cháu ngoại định cư tại Iowa. Kỷ niệm hành quân kết thúc vui, thật là cuộc hành quân có hậu!
Phần Bắc Ninh giờ này có thể BN đang lang thang ở Thủ Đức, ra quán 3 con Gà Quay nhậu với anh em Sói Biển, hoặc ra Tân Tiến nhậu Lươn um với Trâu Điên, hoặc biết đâu BN làm một ít ngày phép xuống thăm lại Rạch Ngỗng ở Cần Thơ để tìm lại kỷ niệm của những ngày chinh chiến cũ.
*
Một ngày khi Trâu Điên hành quân ở Bời Lời, chiến khu D, ĐS đang ngồi trên trực thăng để chỉ huy cuộc đổ quân. Nội trong 1 buổi sáng mà ĐĐ1 của Đại Úy Tô Văn Cấp thay Cố vấn 2 lần, vì nhiều lý do khác nhau. Đến lần thứ 3 thì ĐS nhận được phiá Mỹ cho biết là sẽ có Cố vấn đến thay thế cho viên CV mới được đưa ra khỏi vùng HQ. ĐS báo Đại Úy Cấp chuẩn bị 1 trái khói vàng làm dấu cho trực thăng xuống. Trong lúc điện đàm vô tình không ngụy hóa công điện nên bị VC nghe được. Khi ĐĐ1 ném trái khói vàng, VC… cũng ném khói vàng. Trực thăng thấy 2 nơi có khói vàng cùng bốc lên, phi công tưởng cả 2 nơi cùng là của bạn. Ai nhè 1 điểm là của VC và lại đáp vào ngay khu của VC. Vừa xuống đất anh Đại Úy CV bị VC bắt ngay. Từ trên trực thăng, ĐS nhìn thấy rõ máy bay đã đáp nhầm chỗ vào nơi không có quân bạn. Tuy nhiên vì VC không chuẩn bị kịp nên trực thăng chỉ thả CV rồi cất cánh an toàn. ĐS quan sát thấy rõ anh CV bị VC kéo vào bià rừng bèn liên lạc báo Đại Úy Cấp cho ngay 1 trung đội đi giải cứu. ĐĐ1/TĐ2 đã làm hết sức mình, nhưng bên ta cũng có gần 1 tiểu đội bị thương. May là cứu lại được anh CV từ tay VC đem về, anh này cũng chỉ bị xây sát, và rồi cũng chiếc trực thăng đổ nhầm anh xuống không đúng chỗ khiến anh bị VC bắt lại đến để đem anh về Saigon. Khi lên phi cơ anh mừng hết lớn, đồng hồ, máy hình lấy hết ra tặng lại cho anh em ĐĐ1.
Đêm đó ĐĐ1 của Đại Uý Cấp và Đại Đội 3 của Đại Úy Thương đụng mạnh. ĐS và Saigon cùng Lâm Đồng Đinh Xuân Lãm ban 3 Tiểu đoàn đã bay thường trực trên không phận suốt từ tối đến sáng hôm sau để yểm trợ cho ĐĐ1 và ĐĐ3. Đại Úy Tô Văn Cấp và Đại Úy Trần Văn Thương cho biết là trong đêm đen nhưng thấy ấm lòng. (Mới đầu năm nay, hôm 15/2/2011 ĐS còn hướng dẫn Thiếu Tướng Tư lệnh đến thăm Lâm Đồng tại nhà. Lúc ấy anh vẫn vui khoẻ chỉ hơi run tay một chút. Ấy thế mà cách đây mới 2 ngày Lâm Đồng đã vĩnh biệt gia dình và đồng đội ra đi khi căn bệnh của anh không có gì nguy hiểm, khiến cả gia đình lẫn bạn hữu đều sửng sốt vì tin bất ngờ).
Tại mặt trận Bời Lời sáng sớm hôm sau, khi cả Tiểu đoàn đã xuống nơi trận tuyến, Trung Tướng Dư Quốc Đống Tư lệnh QĐ3 đến thăm khi chiến trường còn vang tiếng súng. Ông đến tận tuyến ĐĐ1 thăm hỏi anh em và chứng kiến tận mắt xác VC chết ngổn ngang ngay tuyến phòng thủ của ĐĐ1.
Đêm hôm sau vẫn còn đụng lai rai, có thương vong. ĐS vừa cho đóng quân đêm để anh em nghỉ thì lại nhận được lệnh phải di chuyển ra khỏi vùng 3 cây số để B52 đánh bom. Tình thế thật là nan giải. Đi thì nguy hiểm vì biết địch bao đầy xung quanh, nhưng không đi mà B52 nó ném bom thì cũng chết. ĐS nghĩ, số chết thì ở cũng chết mà đi cũng chết, thôi thì nhất chín nhì bù chấp nhận không đi, nằm tại chỗ chờ sáng và báo cáo lên trên là trở ngại không thể đi được. Cuối cùng, B52 nhường ĐS và huỷ bỏ phi vụ.
Xong trận này TĐ2 đi Khiêm Hạnh Tây Ninh, đụng mạnh vói TĐ 14 D chủ lực VC ở Tây Ninh. Cũng lại ĐĐ1 của Đại Úy Cấp đổ chuyến trực thăng đầu, gặp khó khăn được ĐĐ2 của Đại Úy Trần Kim Đệ đi giải cứu. (Trước đó mấy tháng khi ĐĐ2 bị bao vây ở Phú Lâm trong kỳ Mậu Thân 2 thì ĐĐ1 của Đại Úy Cấp đã chạy từ Gia Định xuống Phú Lâm giải vây cho ĐĐ2. Gần 200 VC chết trong trận Mậu Thân ở Phú Lâm. Trong trận này CV của ĐĐ2 là Carl White bị 1 viên AK vào trán nhưng may nhờ nón sắt nên chỉ bị thương không nặng lắm.)
Xong trận này TĐ2 về Hậu Cứ. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đích thân tới thăm anh em tại Thủ Đức, có Trung Tướng Khang đi cùng. Dịp này TT cũng tặng cho anh em 1 số tiền để liên hoan (ĐS cũng được 1 bao thơ riêng). Cả 1 buổi sáng ông Thiệu đến thăm hỏi từng anh em và cùng anh em vui chơi. Quả là một dịp đáng ghi nhận vì một vị Tổng thống mà đến thăm 1 TĐ từ sáng đến trưa. Mọi người rất vui vẻ. Có tiền, làm tiệc khao quân, lúc nào vui được thì cứ vui, vì biết đâu ngày mai lại phải lên đường.
Mà đúng thật, chỉ vài tuần sau đầu năm 1969 TĐ2 lại trực chỉ xuống Cần Thơ, và được trực thăng vận vào U Minh Thượng, còn TĐ3 thì cùng với Bộ Chỉ huy CĐ B của Trung Tá Soạn đi tàu của Lục lương sông ngòi HQVN vào vùng hành quân.
TĐ2 đổ bộ trực thăng đi gần đến tối, không chạm địch, dừng quân không kiểm soát được kỹ vì rậm rạp và kinh rạch nên vẫn còn những thành phần VC ẩn núp trong khu vực. Ban đêm chúng nghe được tiếng Cố vấn điện đàm trên máy, dò biết được vị trí và cho vài quả B40 vào khu vực ĐS và CV tạm nghỉ đêm. ĐS tham nên lãnh riêng 1 mình 1 quả (24 miểng khoảng cỡ 1 inch vào lưng ĐS nên phải đi ra tàu Bệnh viện Sanctuary của Hải quân Mỹ khẩn cấp. Nếu chậm một chút thì chắc ngày nay cũng đã đi luôn rồi) còn CV may không hề gì. Thế là ĐS từ giã thôi trực tiếp tham chiến cùng anh em Trâu Điên từ tháng 3-1969 sau 4 năm cùng Trâu Điên lặn lội khắp 4 vùng chiến thuật, trong thời gian chiến trường sôi động và khốc liệt trên toàn quốc. Lúc đó Trâu Điên đã có 8 lần đụng độ mạnh với VC ở :
1- Vùng Côn Thiên,
2- Tam Quan Bồng Sơn,
3- An Lão,
4- Phủ Mỹ,
5- Chiến Khu Đ,
6- Bời Lời,
7- Mậu Thân
8- Khiêm Hạnh Tây Ninh rồi vào U Minh Thượng.
Tổng cộng 21 năm TQLC thì tôi có 9 năm lặn lôi với anh em TĐ2, từ Trưởng ban 3, ĐĐT rồi đến Tiểu Đoàn Trưởng. Mạng sống như chỉ mành treo chuông, bao nhiêu anh em phục vụ dưới hiệu kỳ Trâu Điên đã hy sinh. Minh, Phúc, Hợp, Chính, Điệp, Mai, Khôi vv… và còn bao nhiêu anh em bị thương làm sao kể hết. ĐS tuy thương trận nặng nhưng sự may mắn không phải là ít thế nên nay vẫn còn sống và còn có dịp gặp lại anh em trong tuổi cao niên nơi xứ lạ quê người.
Chấm dứt 21 năm chinh chiến trong tủi nhục vì thua trận.
Nỗi buồn này chỉ hết khi thôi không còn hiện diện trên cõi đời này.
Trận “Kinh Cái Thia”
Lâm Đồng vừa nằm xuống, Cần Thơ khóc Lâm Đồng nhắc chuyện trận đánh “đêm hưu chiến 31/12/1967 ở Cái Thia”. Đồ Sơn cũng xin ôn lại chuyện Cái Thia để anh em biết không phải ai, không phải đơn vị nào cũng làm được như TQLC.
*
Cuối năm 1967, Chiến Đoàn B của Trung Tá Tôn Thất Soạn đi vùng 4. SG dẫn quân về Đồng Tâm, Định Tường, chỉ huy TĐ1 và TĐ 2 đánh trận Cái Thia vùng Giáo Đức, Cai Lậy để lùng Tiểu đoàn chủ lực Mỹ Tho của Việt Cộng. Trận này TĐ2 đánh tan TĐ chủ lực Mỹ Tho còn TĐ1 của Thiếu Tá Phan Văn Thắng tịch thu được cả 1 kho súng K54 còn nguyên trong thùng bọc giấy không thấm nước (khi cánh quân ĐĐ4 cuả TĐ1 dàn hàng ngang vào làng thì khám phá được VC mới chuyển đến tồn trữ tại rạch Cái Thia). Lúc đó Thiếu tá Thắng có cho ĐS 1 khẩu K54 làm kỷ niệm. (Ông Thắng hiện đang định cư tại California ).
Sáng ngày 31/12/1967 TĐ2 được trực thăng bốc từ căn cứ Đồng Tâm nhảy vào vùng rạch Cái Thia. Cần nói cho rõ một chút, kinh Cái Thia không phải chỉ là một con kinh như những con kinh nước đen ở Saigon, mà là cả một hệ thống kinh rạch chằng chịt có cây cối bao phủ kín cả một vùng rừng sình lầy. ĐĐ1 của Trung Úy Cấp và ĐĐ3 của Trung Úy Thương ở cánh B của Tiểu Đoàn phó Đại Úy Nguyễn Kim Đễ, BCH/TĐ đi với ĐĐ2 của Đại Úy Lãm và ĐĐ4 của Trung Úy Hợp.
Cánh B nhẩy trực thăng xuống bên tay trái, cánh A nhẩy trực thăng xuống bên tay phải, 2 cánh quân cách nhau vài cây số (khoảng 3 km) chưa tập trung được vì xuống trực thăng chỗ nào cũng đụng địch mà tiểu đoàn VC nằm ở giữa, núp vào các bờ kinh, di chuyển xuồng theo các con kinh nên Trâu Điên đánh từ sáng tới chiều vẫn chưa được.
Đêm cuối năm, theo thông lệ là đêm hưu chiến (đón năm mới) nhưng VC thì có bao giờ tôn trọng hưu chiến. Nửa đêm BCH/TĐ bị tấn công dữ dội, ĐĐ2 của Đại Úy Lãm bảo vệ BCH/TĐ quần thảo kịch liệt với địch, đã có lúc phòng tuyến vỡ, ĐĐCH tất cả nhào ra vá lại. Vì là đêm hưu chiến nên không có phi cơ vũ trang cũng chẳng có pháo binh bắn đạn nổ yểm trợ. Chỉ có hỏa châu soi sáng khu vực cho Trâu Điên tự túc chiến đấu mà thôi.
Ban ngày cánh B chưa chiếm được mục tiêu là ở giữa các con kinh, ban đêm nghe cánh A bị địch vây đánh, ĐĐ1 của Tô Văn Cấp và ĐĐ3 của Trần Văn Thương cùng với TĐ Phó Nguyễn Kim Đễ bỏ lại những vật dụng lỉnh kỉnh, chôn dấu những quân dụng nặng (ngày hôm sau mới quay lại lấy) chỉ đem theo vũ khí cá nhân để vượt sông rạch, băng qua vùng đầm lầy đi đêm để tiếp cứu.
Cánh B may mắn không đụng VC trong mục tiêu, một phần vì chúng đã rút hết để tập trung vào đánh cánh A, một phần chúng không ngờ ban đêm mà Trâu Điên lại dám băng xuyên qua mục tiêu trong đầm lầy để đánh từ sau lưng chúng. (Đó là chuyện nói thì dễ nhưng không phải ai cũng làm được).
Cánh B băng đồng suốt đêm, đến bắt tay được cánh A thì trời cũng vừa có ánh bình minh. Thấy đoàn quân tiếp viện VC sợ nên bắt đầu chém vè, không ăn được thì bỏ chạy. Trâu Điên tha hồ bắn. VC bỏ lại chiến trường nhiều “liệt sĩ”, toàn ở trần, quần ngắn, trên cổ đứa nào cũng choàng huy chương (?) Mười mấy tên nằm chết chỉ cách vị trí của ĐS khoảng 10 mét. Trong đêm chúng bu lại nơi ĐS vì nghe tiếng anh bạn CV Mỹ nhí nhố trong máy PRC-25, tìm tới như kiến thấy mật nên hầu hết bị anh em toán bảo vệ BCH/TĐ tiêu diệt. ĐS đi hành quân đã bao lần suýt chết hay bị thương thì đều là do mấy anh CV điện đàm oang oang trong đêm hay ban ngày. VC cứ nghe chỗ nào có tiếng Mỹ là nhả đạn vào. Trong trận này ta có mười mấy anh em tử trận. Trờ sáng hẳn thì trực thăng xuống bốc đưa anh em bị thương về Cần Thơ và tử thương về Saigon . Trên chiếc trực thăng chở xác mấy anh em tử trận, ĐS ra cửa máy bay tiễn anh em lần cuối. Bất chợt thấy có 1 túi poncho động đậy, ĐS nói phi công Mỹ khoan cất cánh, để xem lại. Chiếc Poncho động đậy được mang xuống. Mở ra thì thấy anh lính này còn sống. Hỏi ra thì mới biết anh ta ngủ say quá, anh em nhặt xác tưởng đã chết bèn cho vào túi đưa lên máy bay. Anh nói “cả đêm mêt quá , đến sáng xong rồi em ngủ như chết, không biết gì hết”. Đó là Hạ sĩ Lê Hè thuộc ĐĐCH/2. Đúng là Trâu Điên điếc không sợ súng, chút nữa chắc là đi luôn! Nói điếc không sợ súng, thực ra là quá căng thẳng và mệt mỏi, súng nổ nhiều quá ù cả tai, sau khi địch rút lui là nằm tại hố ngủ như chết, thêm nữa là trên người có nhiều vết máu nên anh em lầm là xác chết cũng chẳng lạ. Nếu không kể chi tiết người ngoài không hiểu dám bảo rằng TQLC tuyển mộ cả những người điếc (!).
*
Một tháng sau, TĐ2 được về quận Cai Lậy ăn Tết. Tối 30 Tết chuẩn bị đón giao thừa, SG mời mấy anh em TĐT và ĐĐT lên BCH/CĐ uống ly rượu nhưng ai cũng buồn. Trong cuộc hành quân này, TĐ2 mất Trung Úy Nguyễn Quốc Chính K20 VB, Tô Văn Cấp ôm Chính khóc sướt mướt kể “Chính mới hỏi vợ thì tử trận, dù nhiệm vụ của anh không phải nhẩy trực thăng xuống trước tiên với trung đội đầu, nhưng vì lòng tận tâm muốn hướng dẫn, giúp đỡ đàn em Th/U Huỳnh Vinh Quang K22 mới ra trường nên Chính tình nguyện đi đầu chung với Quang”. TĐ còn mất một số SQ, HSQ và BS, toàn những anh em Trâu Điên hăng say. Đáng kể nhất là trong trận này, TĐ2 có hai anh em ruột là Thiếu Úy Thể và Thiếu Úy Lệ củng vừa mới ra trường Võ Bị, cùng tình nguyện về Trâu Điên và lại cùng về Tổng Y Viện Cộng Hoà một lượt. Anh thì bị đạn gẫy tay, em gẫy chân trong cùng 1 trận, cùng một ngày, cùng 1 chỗ. (Hai anh em về TYV Cộng Hoà để làm người mẫu cho khoá thực tập “Cưa, Cắt “).
Vậy mới nói chuyện chiến trận có những khôi hài, bi thương, cười mà ra nước mắt là như thế!
Đồ Sơn Ngô Văn Định