Truyện Ngắn & Phóng Sự

Vượt Biển

22 tuổi, không kịp từ giã người yêu, người đang mang giọt máu của tôi trong bụng mà tôi không hề biết,


Image may contain: ocean, outdoor and water

22 tuổi, không kịp từ giã người yêu, người đang mang giọt máu của tôi trong bụng mà tôi không hề biết, bước xuống con tàu định mệnh đưa tôi rời khỏi quê hương, để rồi thay đổi cả số phận của cuộc đời mình.
Từ Saigon, ngày 11-6-1980 tôi về Rạch Giá cùng với gia đình anh Hai, anh của người chị kết nghĩa LNT, người cùng chung mái trường LVC và 3 người con của anh chị hai.
Hôm sau chúng tôi về Tắc Cậu và lên tàu ở Bến cây xăng Đại Thành, nhà bác cả của tôi. Chiếc ghe dài khoảng 20m,ngang 5m, trên ghe chứa 92 người, hầu hết là đàn bà và trẻ em, đa số là người Bắc ở Ông Tạ.
Ghe rời bến khoảng 11 giờ khuya, chạy cặp ven sông Lớn để đón người ở vài điểm hẹn, rồi chạy thẳng ra cửa biển sau khi bị vướng lưới đóng đáy, cũng nhờ 10 em nhỏ ngồi thuyền thúng, đẩy ra khỏi khu vực có đáy rồi các em xin được lên ghe cùng đi tiếp. Khi gần ra khỏi cửa sông, bên phải là vùng trời sáng rực của thị xã Rạch Giá, nơi tôi chào đời, bên trái là vùng biển trời mênh mông, tôi nghe lòng mình như đau tê tái, có bao giờ tôi được nhìn lại nơi này không, má tôi, em tôi, nguời tôi yêu, tất cả kỷ niệm trong đời chợt thoắt hiện ra
Ba tôi và cô Ní, người em họ của ba, đứng trên mũi ghe dẫn đường, vói qua ghe tôi để thu nhận thư từ của người ra đi nhắn gởi cho nguời ở lại, cũng là bằng chứng để trao số tiền còn lại cho những thân nhân đánh đổi tất cả ra đi tìm lẽ sống. Tôi đứng ở phía bánh lái, ba đưa mắt tìm tôi rồi khoát tay, ý như bảo con đi đi. Tôi ráng cầm nước mắt (con trai mà), dõi theo bóng chiếc ghe của ba lui lại, ghe của tôi rẽ trái, bị nuốt chửng vào bóng đêm, bắt đầu cho những thảm cảnh trên biển cả.
Tàu chạy suốt đêm, tới quá trưa thì qua khỏi Hòn Chuối, thấy xa xa có bóng dáng hai chiếc tàu, tưởng sắp tới hải phận, nào ngờ đến gần thấy rõ hàng chữ QUỐC DOANH ĐÁNH CÁ VŨNG TÀU CÔN ĐẢO, ai cũng thất vọng ê chề, thôi rồi chắc là bị bắt lại.
Hai chiếc tàu áp lại bên thuyền vượt biển, bên chiếc thứ nhất, ba người nhảy qua ghe, những người còn lại trên tàu chỉa súng, như sẵn sàng nả đạn bắn nếu có chống cự. Họ đòi tiền và hứa không báo về đất liền, mọi người gom hết tiền bạc tư trang đưa cho họ. Những người bên tàu thứ nhất vừa rời ghe, tách ra một quãng thì chiếc thứ hai sấn tới, lần này họ lục soát trên người và lấy đi vàng của những người đi vượt biển cất dấu. Khi họ rời tàu, mọi người như mất tinh thần, nhưng cũng mừng vì không bị bắt, có điều trước khi rời tàu họ đã đập cong bánh lái để không thể điều khiển và lấy đi cái hải bàn.
Tài công là một vị sĩ quan Hải Quân , tên Tín( tụi tôi gọi lén là Tín mặt rỗ) anh tìm cách sử dụng bánh lái, đầu tiên là đập bỏ ván xung quanh, dạy tôi cách xoay sợi dây xích mỗi khi anh cần bẻ lái, nhờ vậy chiếc ghe có thể đi đúng hướng và anh cứ lấy sao Bắc Đẩu làm chuẩn mà thôi.
Chủ ghe mua thức ăn dự trữ chất trên tàu đầy đủ, nhưng vì thiếu kinh nghiệm, để phía trên boong tàu nên khi tàu ra biển khơi, sóng lớn nhồi vài đợt , mọi thứ bị hất tung xuống nước, đến chừng nhận ra điều đó thì đã muộn, đồ ăn thức uống đã không còn. Trên ghe lúc này ai có thức ăn mang ra chia sẻ, mỗi người chỉ có một chút ít để ăn tạm cho qua cơn đói mà thôi.
Chiếc tàu thứ ba chúng tôi gặp, là tàu của những người ngư phủ đánh cá Thái Lan. Họ cho nước uống và mì gói rồi chỉ hướng cho tài công chạy tới, không ngờ đó là hướng đi định mệnh mà trên tàu ai cũng nghĩ họ đã cấu kết với nhau. Trong sáu ngày sáu đêm, chúng tôi bị tàu Thái Lan chận cuớp 15 lần
Đau lòng nhất là lần cướp thứ 14, không còn gì để vơ vét, bọn cướp Thái xoay qua hãm hiếp 2 đứa bé gái là hai chị em, đứa 14, đứa 16. Mặc cho những người trên tàu van xin, chúng chỉa súng vào mọi người và thay phiên nhau thỏa mãn thú tính. Chúng tôi chỉ biết khóc thương cho các em, trên tàu có cha Hiệp, ông đã cùng chúng tôi cầu nguyện xin chúa ban phước lành cho hai em, sau khi bọn cướp rời bỏ con tàu.
Chiếc tàu thứ 15 lại tấp vào để cướp bóc, lần này rõ ràng là chẳng còn gì, và rồi bọn chúng đã nhẫn tâm gỡ cả máy ghe mang đỉ vì nghĩ rằng những con người khốn khổ, không có khả năng tự vệ này sẽ chìm sâu vào lòng biển cả, chôn vùi những tội ác tày trời đã xảy ra do chính những bàn tay của họ.
Chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng, không có máy để chạy, đói khát, ai cũng kiệt sức, chỉ còn cầu nguyện ơn trên phù hộ, hy vọng một phép lạ mà thôi. Và điều đó đã xảy ra khi chiếc tàu nhỏ đánh cá ở ven biển xuất hiện. Trên tàu chỉ có hai người đánh cá, tuyệt nhiên họ không bước qua ghe mà chỉ ra hiệu chúng tôi quăng dây qua, một anh lấy dây neo cột vào đuôi ghe, rồi kéo đi. Họ nấu cháo mực chuyền qua ghe cho chúng tôi, tất cả mọi người trên ghe đều được ăn uống đầy đủ.
Trên ghe chúng tôi có một người phụ nữ rất đẹp có đứa con trai tên Bình. Chồng chị là sĩ quan QLVNCH, bị đi tù cải tạo, chị dắt con đi vượt biên, cha chị vốn làm việc ở Bộ Ngoại Giao đặt ở Thái Lan nên chị nói được tiếng Thái Lan tuy không lưu loát, có lẽ nhờ vậy nên bọn hải tặc không làm hỗn với chị. Theo chị giải thích, sau khi trao đổi với hai người đánh cá vì sao họ không có ý cuớp mà còn giúp mọi nguời, họ cho biết đó là hai cha con, người cha ngày trước đi lính cho quân đội Đồng Minh có sang đánh trận và bị thương ở Biên Hoà, được người Việt Nam tận tình cứu chữa nên anh rất mang ơn, đây chính là cơ hội để anh trả ơn lại cho người Việt. Chúng tôi bày tỏ sự biết ơn và không biết làm sao để đáp đền, anh chỉ nói rằng vợ anh rất thích vải quần lảnh Mỹ A của người Việt, rất may cũng có một dì còn được cái quần còn nguyên vẹn, gởi tặng vợ của anh.
Anh đã kéo chiếc ghe vào gần bến và cho biết theo luật pháp, anh không có quyền kéo chúng tôi vào bến, anh sẽ gọi cho tuần duyên Thái, rồi chặt dây để họ tới cứu. Điều anh dặn, tôi còn nhớ như in trong đầu là khi thấy tàu cảnh sát tuần duyên Thái tới gần, phải đục lỗ cho tàu vô nước không còn tiếp tục sử dụng được, nếu không, có thể sẽ bị đuổi ra biển sau khi cho lương thực. Đó là ngày 19 tháng 6 năm 1980.
Hơn ba mươi năm, nay đã là công dân Hoa Kỳ, nhưng những kỷ niệm xưa luôn còn sống trong tôi như mới hôm qua. Tôi ra đi mang theo quê hương, mang theo mối tình đầu dang dở, cũng như vẫn mang theo hình bóng đứa con trai mà vì hiểu lầm tôi là kẻ phụ bạc, tôi chưa hề được nó gọi một tiếng...BA.
(Ghi theo lời kể của anh LVT)
Vân Hà.

Lời bàn của Mao Tôn...cương ẩu...:

Qua câu chuyện này tui nhớ chuyện của tui
6 lần tui vượt biên bị bể , nhiếu người bị bắt , tui thoát trong đường tơ kẻ tóc
Vợ tui là Tàu Quảng Đông lai VN nên tin bói toán và bùa ngãi 
Cứ lần nào trước khi vượt biên là vợ tui xuống Chợ Gạo ở Mỹ Tho kiếm Thầy này
Bả kể :
Đường vô nhà Thầy là đường ruông , phải đi bộ , mưa thì lầy lội , có khi phải bò mới đi được tới nhà Thầy , có khi Thầy đi chữa bịnh , phải ngủ lại nhà Thầy , 1 , 2 ngày chờ Thầy về , nhà Thầy nghèo rớt mồng tơi , Thầy cho lá bùa , đem về cho tui uống , tui đốt và khấn theo lời Thầy chỉ , cho vô nước uống - Thầy không lấy tiền , nếu cho chút trái cậy , nhan đèn thì thầy nhận để cúng trên bàn thờ Tổ .
Dòng họ tui , Cha và Ma Sơ áo trắng , áo đen nhiều lắm - Tui là Tu Xuất ở Chủng Viện thánh Giuse đường Cường Để - Q.1 - Mà tui uống bùa đó - Vợ tui và tui có làm Phép Hôn Phối khi cưới ở nhà thờ Chợ Quán - Q.5 - Ai tin tui uống bùa hay không ? Nhưng trước và sau khi uống bùa , tui đọc kinh , xin lổi Mẹ Maria .
Đây là con đường vượt biên thứ 7 của tui :
Hình như sau 2 tuần ra khơi , bị bảo , luơng thực , nước uống bị hư và mất hết
Tui lấy chanh rơi rớt dưới lườn ghe dơ dáy , đem rửa , cho nước biển vô uống , ngon như chanh muối.....hììi...nên tui có nước tiểu - tui tè ra cho vợ tui uống và nhiều người trên ghe uống - Phải nói là nước tiểu rất thần dịu , chỉ 1 hớp thôi mà nghe người khoẻ và hết khác liền .
Vì nước biển , phá ruột nên tui đi cầu liên tục ra máu tươi , kiệt sức và sắp chết thì.....:
May là ghe tới gần giàn khoan dầu của Brunei , tui được Trực thăng kéo vô BV nằm 1 tuần , các người khác được cho vô nước đó khám bịnh và tẫm bổ
Sau 1 tuần nằm BV , vô máu và nước biển liên tục , tui khoẻ ra
Brunei sửa ghe , cho dầu , la bàn , chỉ đường đi tới Fi vì tụi tui muốn đi Fi , thức ăn , quần áo quá nhiều .
Sau 2 ngày , lại bị bảo nửa , ghe tắp vô Mã Lai , được cho lên bờ ăn uống , khám bịnh , sau 2 ngày bảo yên , ghe ra đi
Mới đi mấy ngày lại bị bảo , lần này có ghe đánh cá người Fi tới
Trên ghe có 2 người biết tiếng Anh là tui và 1 người đàn bà làm sở Mỹ - ghe bầu tui là Trưởng Group .
Tui đại diện cho ghe viết giấy cho họ hết mọi thứ kể cả máy , cả ghe đều phải ký tên
Họ đưa ghe vô đảo Mangsee - Sau 1 tuần ở đảo , họ đưa tới đảo Palawan - từ đó mới có Group 42 Mangsee.
Tới Palawan thì trại đóng cửa , phải Thanh Lọc , sau 3 năm tui đâu Thanh Lọc và chuyễn tới Bataan để đi định cư , tui được cho vô Mỹ nhưng tui từ chối , tui muốn đi Canada nên mất gần 2 năm tui mới tới Quebec .
Khi tui tới Bataan , vợ tui làm Thư Tín - tui là Supply Aid và Thông Dịch cho cơ quan ISS = International Social Service , xuất sắc nên được cho du lịch ở Subic Bay 1 tuần , ở KS , ăn uống thoải mái , hình thứ 2 .

Image may contain: 1 person, standing, car and outdoor

PS :

Mối là do tui nhưng vợ tui trước khi đi , dạo đường trước , nên khi đi , tui đi theo vợ tui chứ tui không biết đường .

Đậu Thanh lọc là do tui có giấy tờ do em trai tui là Thái Quang Nhậm gửi qua trại cho tui - Cám ơn em nhiều nhen TQN .


VS chuyen

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Vượt Biển

22 tuổi, không kịp từ giã người yêu, người đang mang giọt máu của tôi trong bụng mà tôi không hề biết,


Image may contain: ocean, outdoor and water

22 tuổi, không kịp từ giã người yêu, người đang mang giọt máu của tôi trong bụng mà tôi không hề biết, bước xuống con tàu định mệnh đưa tôi rời khỏi quê hương, để rồi thay đổi cả số phận của cuộc đời mình.
Từ Saigon, ngày 11-6-1980 tôi về Rạch Giá cùng với gia đình anh Hai, anh của người chị kết nghĩa LNT, người cùng chung mái trường LVC và 3 người con của anh chị hai.
Hôm sau chúng tôi về Tắc Cậu và lên tàu ở Bến cây xăng Đại Thành, nhà bác cả của tôi. Chiếc ghe dài khoảng 20m,ngang 5m, trên ghe chứa 92 người, hầu hết là đàn bà và trẻ em, đa số là người Bắc ở Ông Tạ.
Ghe rời bến khoảng 11 giờ khuya, chạy cặp ven sông Lớn để đón người ở vài điểm hẹn, rồi chạy thẳng ra cửa biển sau khi bị vướng lưới đóng đáy, cũng nhờ 10 em nhỏ ngồi thuyền thúng, đẩy ra khỏi khu vực có đáy rồi các em xin được lên ghe cùng đi tiếp. Khi gần ra khỏi cửa sông, bên phải là vùng trời sáng rực của thị xã Rạch Giá, nơi tôi chào đời, bên trái là vùng biển trời mênh mông, tôi nghe lòng mình như đau tê tái, có bao giờ tôi được nhìn lại nơi này không, má tôi, em tôi, nguời tôi yêu, tất cả kỷ niệm trong đời chợt thoắt hiện ra
Ba tôi và cô Ní, người em họ của ba, đứng trên mũi ghe dẫn đường, vói qua ghe tôi để thu nhận thư từ của người ra đi nhắn gởi cho nguời ở lại, cũng là bằng chứng để trao số tiền còn lại cho những thân nhân đánh đổi tất cả ra đi tìm lẽ sống. Tôi đứng ở phía bánh lái, ba đưa mắt tìm tôi rồi khoát tay, ý như bảo con đi đi. Tôi ráng cầm nước mắt (con trai mà), dõi theo bóng chiếc ghe của ba lui lại, ghe của tôi rẽ trái, bị nuốt chửng vào bóng đêm, bắt đầu cho những thảm cảnh trên biển cả.
Tàu chạy suốt đêm, tới quá trưa thì qua khỏi Hòn Chuối, thấy xa xa có bóng dáng hai chiếc tàu, tưởng sắp tới hải phận, nào ngờ đến gần thấy rõ hàng chữ QUỐC DOANH ĐÁNH CÁ VŨNG TÀU CÔN ĐẢO, ai cũng thất vọng ê chề, thôi rồi chắc là bị bắt lại.
Hai chiếc tàu áp lại bên thuyền vượt biển, bên chiếc thứ nhất, ba người nhảy qua ghe, những người còn lại trên tàu chỉa súng, như sẵn sàng nả đạn bắn nếu có chống cự. Họ đòi tiền và hứa không báo về đất liền, mọi người gom hết tiền bạc tư trang đưa cho họ. Những người bên tàu thứ nhất vừa rời ghe, tách ra một quãng thì chiếc thứ hai sấn tới, lần này họ lục soát trên người và lấy đi vàng của những người đi vượt biển cất dấu. Khi họ rời tàu, mọi người như mất tinh thần, nhưng cũng mừng vì không bị bắt, có điều trước khi rời tàu họ đã đập cong bánh lái để không thể điều khiển và lấy đi cái hải bàn.
Tài công là một vị sĩ quan Hải Quân , tên Tín( tụi tôi gọi lén là Tín mặt rỗ) anh tìm cách sử dụng bánh lái, đầu tiên là đập bỏ ván xung quanh, dạy tôi cách xoay sợi dây xích mỗi khi anh cần bẻ lái, nhờ vậy chiếc ghe có thể đi đúng hướng và anh cứ lấy sao Bắc Đẩu làm chuẩn mà thôi.
Chủ ghe mua thức ăn dự trữ chất trên tàu đầy đủ, nhưng vì thiếu kinh nghiệm, để phía trên boong tàu nên khi tàu ra biển khơi, sóng lớn nhồi vài đợt , mọi thứ bị hất tung xuống nước, đến chừng nhận ra điều đó thì đã muộn, đồ ăn thức uống đã không còn. Trên ghe lúc này ai có thức ăn mang ra chia sẻ, mỗi người chỉ có một chút ít để ăn tạm cho qua cơn đói mà thôi.
Chiếc tàu thứ ba chúng tôi gặp, là tàu của những người ngư phủ đánh cá Thái Lan. Họ cho nước uống và mì gói rồi chỉ hướng cho tài công chạy tới, không ngờ đó là hướng đi định mệnh mà trên tàu ai cũng nghĩ họ đã cấu kết với nhau. Trong sáu ngày sáu đêm, chúng tôi bị tàu Thái Lan chận cuớp 15 lần
Đau lòng nhất là lần cướp thứ 14, không còn gì để vơ vét, bọn cướp Thái xoay qua hãm hiếp 2 đứa bé gái là hai chị em, đứa 14, đứa 16. Mặc cho những người trên tàu van xin, chúng chỉa súng vào mọi người và thay phiên nhau thỏa mãn thú tính. Chúng tôi chỉ biết khóc thương cho các em, trên tàu có cha Hiệp, ông đã cùng chúng tôi cầu nguyện xin chúa ban phước lành cho hai em, sau khi bọn cướp rời bỏ con tàu.
Chiếc tàu thứ 15 lại tấp vào để cướp bóc, lần này rõ ràng là chẳng còn gì, và rồi bọn chúng đã nhẫn tâm gỡ cả máy ghe mang đỉ vì nghĩ rằng những con người khốn khổ, không có khả năng tự vệ này sẽ chìm sâu vào lòng biển cả, chôn vùi những tội ác tày trời đã xảy ra do chính những bàn tay của họ.
Chúng tôi hoàn toàn tuyệt vọng, không có máy để chạy, đói khát, ai cũng kiệt sức, chỉ còn cầu nguyện ơn trên phù hộ, hy vọng một phép lạ mà thôi. Và điều đó đã xảy ra khi chiếc tàu nhỏ đánh cá ở ven biển xuất hiện. Trên tàu chỉ có hai người đánh cá, tuyệt nhiên họ không bước qua ghe mà chỉ ra hiệu chúng tôi quăng dây qua, một anh lấy dây neo cột vào đuôi ghe, rồi kéo đi. Họ nấu cháo mực chuyền qua ghe cho chúng tôi, tất cả mọi người trên ghe đều được ăn uống đầy đủ.
Trên ghe chúng tôi có một người phụ nữ rất đẹp có đứa con trai tên Bình. Chồng chị là sĩ quan QLVNCH, bị đi tù cải tạo, chị dắt con đi vượt biên, cha chị vốn làm việc ở Bộ Ngoại Giao đặt ở Thái Lan nên chị nói được tiếng Thái Lan tuy không lưu loát, có lẽ nhờ vậy nên bọn hải tặc không làm hỗn với chị. Theo chị giải thích, sau khi trao đổi với hai người đánh cá vì sao họ không có ý cuớp mà còn giúp mọi nguời, họ cho biết đó là hai cha con, người cha ngày trước đi lính cho quân đội Đồng Minh có sang đánh trận và bị thương ở Biên Hoà, được người Việt Nam tận tình cứu chữa nên anh rất mang ơn, đây chính là cơ hội để anh trả ơn lại cho người Việt. Chúng tôi bày tỏ sự biết ơn và không biết làm sao để đáp đền, anh chỉ nói rằng vợ anh rất thích vải quần lảnh Mỹ A của người Việt, rất may cũng có một dì còn được cái quần còn nguyên vẹn, gởi tặng vợ của anh.
Anh đã kéo chiếc ghe vào gần bến và cho biết theo luật pháp, anh không có quyền kéo chúng tôi vào bến, anh sẽ gọi cho tuần duyên Thái, rồi chặt dây để họ tới cứu. Điều anh dặn, tôi còn nhớ như in trong đầu là khi thấy tàu cảnh sát tuần duyên Thái tới gần, phải đục lỗ cho tàu vô nước không còn tiếp tục sử dụng được, nếu không, có thể sẽ bị đuổi ra biển sau khi cho lương thực. Đó là ngày 19 tháng 6 năm 1980.
Hơn ba mươi năm, nay đã là công dân Hoa Kỳ, nhưng những kỷ niệm xưa luôn còn sống trong tôi như mới hôm qua. Tôi ra đi mang theo quê hương, mang theo mối tình đầu dang dở, cũng như vẫn mang theo hình bóng đứa con trai mà vì hiểu lầm tôi là kẻ phụ bạc, tôi chưa hề được nó gọi một tiếng...BA.
(Ghi theo lời kể của anh LVT)
Vân Hà.

Lời bàn của Mao Tôn...cương ẩu...:

Qua câu chuyện này tui nhớ chuyện của tui
6 lần tui vượt biên bị bể , nhiếu người bị bắt , tui thoát trong đường tơ kẻ tóc
Vợ tui là Tàu Quảng Đông lai VN nên tin bói toán và bùa ngãi 
Cứ lần nào trước khi vượt biên là vợ tui xuống Chợ Gạo ở Mỹ Tho kiếm Thầy này
Bả kể :
Đường vô nhà Thầy là đường ruông , phải đi bộ , mưa thì lầy lội , có khi phải bò mới đi được tới nhà Thầy , có khi Thầy đi chữa bịnh , phải ngủ lại nhà Thầy , 1 , 2 ngày chờ Thầy về , nhà Thầy nghèo rớt mồng tơi , Thầy cho lá bùa , đem về cho tui uống , tui đốt và khấn theo lời Thầy chỉ , cho vô nước uống - Thầy không lấy tiền , nếu cho chút trái cậy , nhan đèn thì thầy nhận để cúng trên bàn thờ Tổ .
Dòng họ tui , Cha và Ma Sơ áo trắng , áo đen nhiều lắm - Tui là Tu Xuất ở Chủng Viện thánh Giuse đường Cường Để - Q.1 - Mà tui uống bùa đó - Vợ tui và tui có làm Phép Hôn Phối khi cưới ở nhà thờ Chợ Quán - Q.5 - Ai tin tui uống bùa hay không ? Nhưng trước và sau khi uống bùa , tui đọc kinh , xin lổi Mẹ Maria .
Đây là con đường vượt biên thứ 7 của tui :
Hình như sau 2 tuần ra khơi , bị bảo , luơng thực , nước uống bị hư và mất hết
Tui lấy chanh rơi rớt dưới lườn ghe dơ dáy , đem rửa , cho nước biển vô uống , ngon như chanh muối.....hììi...nên tui có nước tiểu - tui tè ra cho vợ tui uống và nhiều người trên ghe uống - Phải nói là nước tiểu rất thần dịu , chỉ 1 hớp thôi mà nghe người khoẻ và hết khác liền .
Vì nước biển , phá ruột nên tui đi cầu liên tục ra máu tươi , kiệt sức và sắp chết thì.....:
May là ghe tới gần giàn khoan dầu của Brunei , tui được Trực thăng kéo vô BV nằm 1 tuần , các người khác được cho vô nước đó khám bịnh và tẫm bổ
Sau 1 tuần nằm BV , vô máu và nước biển liên tục , tui khoẻ ra
Brunei sửa ghe , cho dầu , la bàn , chỉ đường đi tới Fi vì tụi tui muốn đi Fi , thức ăn , quần áo quá nhiều .
Sau 2 ngày , lại bị bảo nửa , ghe tắp vô Mã Lai , được cho lên bờ ăn uống , khám bịnh , sau 2 ngày bảo yên , ghe ra đi
Mới đi mấy ngày lại bị bảo , lần này có ghe đánh cá người Fi tới
Trên ghe có 2 người biết tiếng Anh là tui và 1 người đàn bà làm sở Mỹ - ghe bầu tui là Trưởng Group .
Tui đại diện cho ghe viết giấy cho họ hết mọi thứ kể cả máy , cả ghe đều phải ký tên
Họ đưa ghe vô đảo Mangsee - Sau 1 tuần ở đảo , họ đưa tới đảo Palawan - từ đó mới có Group 42 Mangsee.
Tới Palawan thì trại đóng cửa , phải Thanh Lọc , sau 3 năm tui đâu Thanh Lọc và chuyễn tới Bataan để đi định cư , tui được cho vô Mỹ nhưng tui từ chối , tui muốn đi Canada nên mất gần 2 năm tui mới tới Quebec .
Khi tui tới Bataan , vợ tui làm Thư Tín - tui là Supply Aid và Thông Dịch cho cơ quan ISS = International Social Service , xuất sắc nên được cho du lịch ở Subic Bay 1 tuần , ở KS , ăn uống thoải mái , hình thứ 2 .

Image may contain: 1 person, standing, car and outdoor

PS :

Mối là do tui nhưng vợ tui trước khi đi , dạo đường trước , nên khi đi , tui đi theo vợ tui chứ tui không biết đường .

Đậu Thanh lọc là do tui có giấy tờ do em trai tui là Thái Quang Nhậm gửi qua trại cho tui - Cám ơn em nhiều nhen TQN .


VS chuyen

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm