Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
mà gian nan vẫn còn đấy…
Đỗ Trung Quân
Luật biển đã được thông qua từ cấp quốc gia. Gã nhà thơ ham chơi không nhảy tưng, không hét lên ầm ĩ. Hắn nằm ngả người trên ghế dựa, nghĩ và nhớ.
Hắn nhớ những gương mặt bừng bừng hào khí lẫn niềm phẫn nộ xuống đường một năm trước. Hắn nhớ những gương mặt hắc ám lén lút hay công khai của bọn sai nha tấn công, đàn áp những con người trẻ tuổi đang đòi công lý , chủ quyền cho lãnh hải Việt Nam. Hắn nhớ những tên bồi bút bôi nhọ chính đồng bào mình bằng phương tiện đang có trong tay. Hắn nhớ những kẻ từng đập bàn và lệnh cấm bằng mồm khi chiếc áo U-NO được in và chương trình “cùng ngư dân bám biển” phát động trên tờ báo mang tên Sài Gòn Tiếp Thị mà mỗi chiếc áo góp vào đấy số tiền cộng lại không bé mọn để ngư dân Việt Nam mua sắm lại phương tiện bị tịch thu , tài sản bị cướp bóc, sinh mệnh bị đe dọa bằng tiền chuộc.Hắn nhớ và cười khẩy vào tư cách không còn Việt Nam của những kẻ ấy.
Hắn nhớ mồ hôi, máu đã đổ xuống của những con người thực sự bám biển. Đối mặt với hiểm nghèo hàng ngày không chỉ vì miếng cơm manh áo mà còn là để im lặng nhưng quyết liệt khẳng định từng bãi đá, từng luồng cá của vùng biển thuộc chủ quyền đất nước hằng bao đời của cha ông mình. Hắn nhớ những gương mặt mỗi ngày hả hê vục xuống nồi lẩu cá trên bàn rượu linh đình mà chưa từng biết ngậm ngùi lẫn cảm ơn những ngư dân, đồng bào nghèo khó ấy.
Hắn nghĩ và nhớ một năm của đời mình. Chỉ một năm ngắn ngủi mà dài,mà đáng sống như cả một đời dù biết rõ, không có điều gì của cuộc đời mà không trả giá. Huống chi đấy là vấn đề sống còn của đất nước. Hắn nhớ đến sự phản bội, sự đê tiện và nhớ cả đến lòng can đảm, sự trung thực, bất khuất trước cường quyền từ những con người trẻ tuổi lẫn không còn trẻ tuổi.
Nụ cười không nở ra trên môi hắn. Nó âm thầm nở ra trong tâm hồn hắn cùng giọt lệ cũng âm thầm…Sao gian nan quá, vất vả đến thế chỉ để TÁI KHẲNG ĐỊNH chủ quyền lãnh hải của đất nước mình.
Mà gian nan vẫn còn đấy.
Suốt bao đời chưa thấy hết…
(Theo Facebook ĐTQ)
mà gian nan vẫn còn đấy…
Đỗ Trung Quân
Luật biển đã được thông qua từ cấp quốc gia. Gã nhà thơ ham chơi không nhảy tưng, không hét lên ầm ĩ. Hắn nằm ngả người trên ghế dựa, nghĩ và nhớ.
Hắn nhớ những gương mặt bừng bừng hào khí lẫn niềm phẫn nộ xuống đường một năm trước. Hắn nhớ những gương mặt hắc ám lén lút hay công khai của bọn sai nha tấn công, đàn áp những con người trẻ tuổi đang đòi công lý , chủ quyền cho lãnh hải Việt Nam. Hắn nhớ những tên bồi bút bôi nhọ chính đồng bào mình bằng phương tiện đang có trong tay. Hắn nhớ những kẻ từng đập bàn và lệnh cấm bằng mồm khi chiếc áo U-NO được in và chương trình “cùng ngư dân bám biển” phát động trên tờ báo mang tên Sài Gòn Tiếp Thị mà mỗi chiếc áo góp vào đấy số tiền cộng lại không bé mọn để ngư dân Việt Nam mua sắm lại phương tiện bị tịch thu , tài sản bị cướp bóc, sinh mệnh bị đe dọa bằng tiền chuộc.Hắn nhớ và cười khẩy vào tư cách không còn Việt Nam của những kẻ ấy.
Hắn nhớ mồ hôi, máu đã đổ xuống của những con người thực sự bám biển. Đối mặt với hiểm nghèo hàng ngày không chỉ vì miếng cơm manh áo mà còn là để im lặng nhưng quyết liệt khẳng định từng bãi đá, từng luồng cá của vùng biển thuộc chủ quyền đất nước hằng bao đời của cha ông mình. Hắn nhớ những gương mặt mỗi ngày hả hê vục xuống nồi lẩu cá trên bàn rượu linh đình mà chưa từng biết ngậm ngùi lẫn cảm ơn những ngư dân, đồng bào nghèo khó ấy.
Hắn nghĩ và nhớ một năm của đời mình. Chỉ một năm ngắn ngủi mà dài,mà đáng sống như cả một đời dù biết rõ, không có điều gì của cuộc đời mà không trả giá. Huống chi đấy là vấn đề sống còn của đất nước. Hắn nhớ đến sự phản bội, sự đê tiện và nhớ cả đến lòng can đảm, sự trung thực, bất khuất trước cường quyền từ những con người trẻ tuổi lẫn không còn trẻ tuổi.
Nụ cười không nở ra trên môi hắn. Nó âm thầm nở ra trong tâm hồn hắn cùng giọt lệ cũng âm thầm…Sao gian nan quá, vất vả đến thế chỉ để TÁI KHẲNG ĐỊNH chủ quyền lãnh hải của đất nước mình.
Mà gian nan vẫn còn đấy.
Suốt bao đời chưa thấy hết…
(Theo Facebook ĐTQ)