Truyện Ngắn & Phóng Sự

“Con” Bính.

( HNPD )Trong phòng chờ đợi để ra máy bay hôm nay đầy người. Có nhiều người phải đứng. Trong số những người đứng có nhiều người đưa mắt nhìn



Trong phòng chờ đợi để ra máy bay hôm nay đầy người. Có nhiều người phải đứng. Trong số những người đứng có nhiều người đưa mắt nhìn đến những cái ghế không có người ngồi với vẻ mặt không vui. Những cái ghế trống đó đã bị những hành khách có hành lý xách tay để lên nên họ phải đứng.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho không khí lạnh buốt vào những ngày cuối đông. Trong phòng chờ có để sưởi vậy mà một người đàn ông Việt Nam tuổi trung niên lấy cái khăn quàng cổ định quàng cho người đàn bà - có lẽ là vợ của ông - nhưng bị người đàn bà phản đối. Người đàn bà có dáng thật sang trọng nên đã làm cho Thành, trưởng toán nhóm làm vệ sinh máy bay, phải chú ý đến, để rồi, anh nhận ra người đàn bà sang trọng đó chính là “con” Bính… của anh ngày xa xưa.

Thời gian bốn mươi hai năm dài không một lần gặp lại, nhưng, Thành dễ dàng nhận ra “con” Bính vì sự thay đổi trên khuôn mặt của nàng không nhiều. Không những đã không thay đổi nhiều mà “con” Bính còn đẹp hơn ngày trước nữa. “Người có tiền khác với người nghèo là vậy”. Thành nghĩ vậy rồi anh lại đảo mắt nhìn khắp phòng, nhìn những người sẽ đi chuyến bay hôm nay mà phần đông là người Á châu. Thành lại nhìn “con” Bính và chợt nhớ năm nay là năm Bính Thân thì “con” Bính, mà tên đầy đủ trong giấy khai sinh là Ngô Thị Hoàng Bính; cũng được đúng sáu mươi tuổi. Ngày trước người đàn bà sáu mươi tuổi, như má của Thành, đã là bà già. Nhưng, với “con” Bính và với rất nhiều người đàn bà thời nay thì khác. Hình ảnh “con” Bính của những ngày xa xưa thân ái, của một thời tuổi thơ khi đất nước còn thanh bình, và, của một thời chinh chiến chợt hiện ra trong đầu của Thành…

 

***

Năm Bính Thân 1956, khi đó Thành được năm tuổi, một hôm má của Thành nói:

- Con theo má qua bên nhà bác Hai hàng xóm có chút việc. Bác Hai mới sinh em bé gái chắc con thích lắm.

Sở dĩ má của Thành nói vậy vì Thành cứ hỏi khi nào má sinh em bé. Trong lúc má của Thành và bác Hai nói chuyện thì Thành đến cầm tay em bé và nựng nó cách sung sướng như thể đó chính là em ruột của Thành vậy. Thành quay đầu nhìn má hỏi:

- Má ơi con nhỏ này  tên gì hả má?

Bác Hai trả lời thay:

- Tên của em là Bính. Con thương em không?

- Dạ…

Má của Thành trách yêu:

- Con phải gọi là em chứ sao lại gọi con.

- Nó là con gái thì phải gọi nó là con chứ. Mà… mà sao nó giống con khỉ quá vậy má?

Hai người đàn bà nhìn nhau cười thật lớn nhưng không ai giải thích tại sao. Còn Thành thì đinh ninh cách gọi của mình là đúng. Sau này khi lớn lên một chút,Thành được má nói về “con” Bính ngày mới sinh: “Con của bác Hai khi mới sinh không hiểu tại sao cái mặt của nó nhăn nhiều quá nhìn cứ như con khỉ con vậy. Bác Hai định đặt tên cho con là Bính Thân vì cũng là năm Bính Thân, nhưng rồi… bác Hai chỉ đặt tên Bính thôi”.

Sau đó má của “con” Bính cầm tờ giấy một đồng đưa cho Thành và nói:

- Mỗi sáng con cầm cái tô đựng nước tiểu của con qua đây rồi bác lại cho con một đồng.

Thành còn đang ngơ ngác không hiểu má của “con” Bính nói gì thì má của Thành đã giục:

- Con cám ơn bác và chào bác rồi đi về con.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, má của Thành cầm một cái tô mà thường ngày dùng để đựng canh, má để cái tô ngay chân giường và căn dặn:

- Sáng ra con cứ đái vào cái tô này rồi cầm đem qua cho má của bé Bính và bác ấy sẽ cho con tiền. Còn cái tô thì con cứ để ở bên ấy chiều má qua lấy, hoặc bác ấy sẽ đem qua sau.

Từ đó, mỗi sáng Thành đều làm đúng như má dặn và Thành cũng không thắc mắc tại sao má của “con” Bính lại… mua nước tiểu của Thành để làm gì. Cho đến một buổi sáng kia, sau khi Thành đưa tô nước tiểu và nhận một đồng, rồi thay vì Thành đi ăn sáng ngay như mọi khi, nhưng vì muốn nựng “con” Bính nên Thành được chứng kiến má của “con” Bính cầm tô nước tiểu của Thành và uống một hơi cạn hết tô. Thành vội vàng chạy thật nhanh về nhà để nói cho má nghe điều mà Thành cho là… khủng khiếp.

Vừa bước chân vào đến nhà Thành liền kêu lên thật lớn:

- Má ơi má. Má ơi má.

- Chuyện gì vậy Thành.

Má của Thành vội vã đi từ nhà sau lên và vừa đi vừa hỏi với vẻ lo lắng.

- Má của “con” Bính cầm cái tô nước tiểu của con rồi uống một hơi hết trơn hết trọi luôn… má ơi.

Má của Thành vội đưa một ngón tay trỏ lên miệng của mình ra dấu cho Thành đừng nói lớn.

- S…u…ỵ…t… Sao con lại la toáng lên như vậy là sao hả… thằng quỷ. Bác ấy bị… gì đó nên thầy Hòa dặn bác là mỗi sáng phải uống nước tiểu của đứa con trai còn nhỏ như con thì mới tốt. Nhà bác ấy giàu và hơn nữa bác ấy thương con nên cho một đồng chứ có ai lại làm vậy bao giờ. Con đừng nói cho ai biết chuyện này nghe hôn. Con mà nói thì bác ấy không cho con tiền nữa đâu.

Thành gật đầu và từ đó cũng không nói cho ai biết vì Thành sợ không được một đồng. Trước đó thì mỗi sáng má của Thành chỉ cho Thành năm cắc thôi. Tuy chỉ là năm cắc nhưng Thành cũng mua được gói xôi bắp, hoặc khúc bánh mì bì ăn no căng bụng luôn. Bây giờ có một đồng thì Thành ăn sáng cũng chỉ năm cắc, còn năm cắc Thành để đến giờ ra chơi sẽ mua một cây cà-rem ba cắc và một bịch nước đá nhận si-rô hai cắc.

Một thời gian ngắn sau đó khi má của “con” Bính không cần uống nước tiểu nữa thì cũng vừa lúc Thành được má cho lên học nội trú trên Đàlạt. Từ đó Thành cũng quên “con” Bính và chuyện tô nước tiểu luôn. Vì gia đình của Thành cách Đàlạt khá xa, và hơn nữa kinh tế gia đình cũng không khá giả nên một vài năm Thành mới về thăm nhà một lần. Khi Thành về thăm nhà lần đầu vào dịp Tết năm 1960, Thành có qua thăm gia đình “con” Bính và có vài lần nắm tay dẫn nó đi loanh quanh nhà. Năm năm sau cũng vào dịp Tết, Thành trở về thăm gia đình thì anh nhìn thấy một cô bé khoảng chín tuổi rất xinh trong bộ đầm mới toanh đứng trong sân nhà của Thành. Thấy Thành nhìn con bé với vẻ thích thú nên má của Thành nói:

- Bé Bính đó con. Con nhìn nó không ra là đúng rồi. Lớn cứ như thổi và xinh vô cùng.

Khi nghe má nói vậy  thì hình ảnh… tiểu vào tô những buổi sáng vừa thức dậy chợt hiện ra nên Thành vội vã hỏi:

- Má của “con” Bính…

- Bác ấy mất khoảng hai năm nay rồi con à.

Thành cảm thấy như bị một vật gì chận ngay cổ làm cho anh bị nghẹn và làm cho hai con mắt của anh cay cay. Thành tội nghiệp má của “con” Bính vì bác ấy đối xử rất tốt với Thành. Thành liền đi ra sân gặp “con” Bính. Thành gọi:

- Bính.

“Con” Bính quay nhìn Thành với hai con mắt mở lớn ngạc nhiên. “Con” Bính thấy người lạ nên quay người toan bỏ đi thì má của Thành cũng vừa đến bên. Má nói:

- Bính à, đây là anh Thành con của bác đó con. Vô đây con. Vô đây bác cho con ăn mứt bí ngon lắm con.

“Con” Bính liền tươi nét mặt và vui vẻ đi theo má của Thành vô nhà. “Con” Bính tỏ ra dạn dĩ với Thành ngay chứ không rụt rè. “Con” Bính vừa ăn mứt vừa nghe Thành kể chuyện. Khi Thành kể chuyện ma thì “con” Bính nói:

- Em sợ ma quá à.

Thành cười thật lớn và nói:

- Em đừng có sợ. Đâu có ma đâu mà sợ.

“Con” Bính nhìn Thành không nói nhưng Thành nghĩ là nó không tin không có ma.

Những ngày sau đó Thành dẫn “con” Bính, lúc thì đi xem hội chợ rồi sau đó đi ăn chè. Hôm khác thì đi xi-nê rồi sau đó đi ăn hủ tiếu bò viên. “Con” Bính tỏ ra quyến luyến Thành nên thường xin ba cho qua ăn cơm tối với Thành. Ba của “con” Bính khen Thành còn nhỏ mà đã tỏ ra chững chạc và trí thức lắm. Ngày Thành từ giã gia đình để trở về Đàlạt học tiếp thì “con” Bính khóc lóc đòi đi theo làm cho anh phải dỗ mãi với những lời hứa sẽ mau về và đưa nó đi hội chợ và đi ăn hủ tiếu bò viên là món mà nó rất thích, thì nó mới chịu nín. Vậy mà mãi đến tám năm sau, tức năm 1973 khi Thành tốt nghiệp trường Võ Bị Quốc Gia Đàlạt, khi đó Thành hai mươi hai tuổi, anh mới quay trở về lại căn nhà xưa. Lúc này má của Thành đã già nhưng vẫn còn mạnh khỏe lắm. Khi Thành vừa bước chân vô nhà anh nhìn thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp và cao ráo đang định bước ra khỏi nhà. Thành vội vã chào:

- Chào cô.

Cô gái nhìn ngay Thành và nở nụ cười thật tươi đưa ra hai hàm răng trắng muốt và thật đều. Cô gái nhí nhảnh hỏi Thành vẻ thật thân mật:

- Anh Thành phải không? Anh nhớ em không?

Thành còn đang ngơ ngác thì cô gái bĩu cái môi dưới ra và hỏi vẻ thách đố:

- Chắc anh quên rồi chứ gì?

Thành còn đang ngờ ngợ thì cô gái đã tự giới thiệu:

- Em là… con Bính nè.

Thành vội buông cái túi xách xuống đất rồi hai tay chắp lại với nhau như tỏ vẻ muốn xin lỗi. Thành nói:

- Cô… em… em Bính… mau lớn quá… làm anh nhìn không ra. Anh không ngờ…

Bính nhắc lại chuyện xưa mà Thành đã hứa làm cho anh ngượng vô cùng:

- Anh không ngờ anh hứa lèo mà… con Bính này thì không quên phải hông?

Thành ấp úng nói:

- Anh… Anh thật có lỗi… với em quá….

- Ủa, sao anh Thành không gọi em là “con” Bính nữa mà lại gọi là em?

Bất chợt hình ảnh của đôi song ca kích động rất nổi tiếng Mai lệ Huyền và Hùng Cường chợt hiện ra làm cho Thành mỉm cười. Trong một bài hát kích động mà đôi song ca nổi tiếng này trình diễn, có câu: “Sao không kêu người ta như ngày xưa, không kêu người ta con nhỏ…”

Má của Thành nãy giờ đứng nhìn Thành và Bính, bây giờ bà mới lên tiếng:

- Bính à. Con về nói với ba là bác mời ba và con chiều nay qua nhà bác ăn cơm mừng anh Thành về phép nghe con.

- Dạ.

Bính nhìn Thành với ánh mắt thật tình cảm:

- Em về nha… anh Thành.

Khi tiễn “con” Bính ra tới cổng, Thành nói nhỏ:

- Em và ba nhớ qua sớm nghe… em Bính.

 

***

Cuối năm sau 1974 Trung uý Thành về phép thăm gia đình. Bây giờ “con” Bính đang làm việc trong trường mẫu giáo có hai mươi bốn em. Thời gian gần một năm qua Thành gởi về sáu cái thư cho “con” Bính với những lời lẽ thật  tình cảm, nhưng “con” Bính chỉ hồi âm có một lần. Vừa gặp mặt Thành liền gặng hỏi:

- Em lười viết thư hay em không thích viết cho anh?

- Em sợ…

- Em sợ ma?

- Không. Bây giờ em không còn sợ ma nữa. Nhưng em sợ… anh đi rồi không về thì chắc em sẽ là ma.

- Em không bao giờ là ma đâu Bính ơi. Em là thiên thần. Thiên thần thì chế ngự được ma quỷ và sẽ… phù hộ cho anh; cho… cả hai đứa mình.

- Anh có giận em không?

- Giận em thì anh không gặp lại em hôm nay. Má anh có cho biết tin về em nên anh cũng yên tâm. Anh chỉ sợ em… có người khác rồi quên anh thôi.

- Em không bao giờ quên anh đâu. Mãi mãi không bao giờ em quên anh Thành đâu.

Thành mạnh dạn tỏ tình:

- Bính à, chắc em cũng hiểu lòng anh như thế nào rồi. Chiến tranh đã làm cho chúng mình phải tạm thời xa cách, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ quên em, quên “con” Bính của anh được. Nếu em đồng ý thì má anh sẽ qua nhà nói chuyện với ba em rồi khoảng giữa năm sau hai đứa mình sẽ làm lễ cưới. Em thấy anh tính như vậy có được không?

“Con” Bính e lệ cúi mặt nhìn xuống chân và nói:

- Anh… tính sao cũng được hết.

Thế nhưng lễ cưới của Thành và “con” Bính đã không bao giờ được thực hiện như dự tính… Mãi cho đến một ngày đầu xuân năm 1983, Thành mới được thả ra khỏi trại tù sau tám năm bị giam cầm trong cái gọi là, trại học tập cải tạo. Đơn vị màThành là Đại úy Đại đội trưởng đã bị hai tiểu đoàn của Bắc quân tràn ngập trong những ngày sau cùng của cuộc chiến.Trong tám năm tù Thành không được một lần thăm viếng vì gia đình tưởng anh bị mất tích. Tang thương đã đến với gia đình Thành khi má của anh qua đời trong cô đơn và đói nghèo mà anh thì hoàn toàn không nhận được tin tức; kể cả tin của người vợ sắp cưới. Ngày ra tù Thành phải sống lang thang rày đây mai đó cho đến một năm sau anh mới thoát được ra khỏi nước và đến định cư tại thủ đô Paris.

 

***

Hành khách đang lần lượt đi vào máy bay. Khi “con” Bính và chồng đi ngang qua chỗ Thành đứng anh liền quay mặt qua hướng khác. Thành rất muốn gặp lại “con” Bính nhưng lại sợ làm cuộc sống của nàng bị xáo trộn. Tự trong thâm tâm Thành vẫn tin tuyệt đối là “con” Bính không quên anh như anh không bao giờ quên. Thành nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn tám phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

Thành tiếc thương mối tình đầu tuyệt đẹp nên cứ đứng một chỗ nhìn cánh cửa phi cơ đang từ từ đóng lại. Thành muốn biết “con” Bính đang ở thành phố nào. Trong danh sách hành khách của chuyến bay, tên Ngô Thị Hoàng Bính là công dân Mỹ và sinh sống ở tiểu bang Texas.

Thành nhìn chiếc máy bay đang từ từ chạy ra phi đạo. Anh nói nhỏ như đang nói với “con” Bính: “Vĩnh biệt em. Vĩnh biệt “con” Bính yêu quý của anh”.

Lần thứ hai trong đời Thành thấy như bị một vật nào đó chận ngay cổ và hai con mắt bị cay cay./.

Topa ( Hòa Lan )


Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

“Con” Bính.

( HNPD )Trong phòng chờ đợi để ra máy bay hôm nay đầy người. Có nhiều người phải đứng. Trong số những người đứng có nhiều người đưa mắt nhìn



Trong phòng chờ đợi để ra máy bay hôm nay đầy người. Có nhiều người phải đứng. Trong số những người đứng có nhiều người đưa mắt nhìn đến những cái ghế không có người ngồi với vẻ mặt không vui. Những cái ghế trống đó đã bị những hành khách có hành lý xách tay để lên nên họ phải đứng.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho không khí lạnh buốt vào những ngày cuối đông. Trong phòng chờ có để sưởi vậy mà một người đàn ông Việt Nam tuổi trung niên lấy cái khăn quàng cổ định quàng cho người đàn bà - có lẽ là vợ của ông - nhưng bị người đàn bà phản đối. Người đàn bà có dáng thật sang trọng nên đã làm cho Thành, trưởng toán nhóm làm vệ sinh máy bay, phải chú ý đến, để rồi, anh nhận ra người đàn bà sang trọng đó chính là “con” Bính… của anh ngày xa xưa.

Thời gian bốn mươi hai năm dài không một lần gặp lại, nhưng, Thành dễ dàng nhận ra “con” Bính vì sự thay đổi trên khuôn mặt của nàng không nhiều. Không những đã không thay đổi nhiều mà “con” Bính còn đẹp hơn ngày trước nữa. “Người có tiền khác với người nghèo là vậy”. Thành nghĩ vậy rồi anh lại đảo mắt nhìn khắp phòng, nhìn những người sẽ đi chuyến bay hôm nay mà phần đông là người Á châu. Thành lại nhìn “con” Bính và chợt nhớ năm nay là năm Bính Thân thì “con” Bính, mà tên đầy đủ trong giấy khai sinh là Ngô Thị Hoàng Bính; cũng được đúng sáu mươi tuổi. Ngày trước người đàn bà sáu mươi tuổi, như má của Thành, đã là bà già. Nhưng, với “con” Bính và với rất nhiều người đàn bà thời nay thì khác. Hình ảnh “con” Bính của những ngày xa xưa thân ái, của một thời tuổi thơ khi đất nước còn thanh bình, và, của một thời chinh chiến chợt hiện ra trong đầu của Thành…

 

***

Năm Bính Thân 1956, khi đó Thành được năm tuổi, một hôm má của Thành nói:

- Con theo má qua bên nhà bác Hai hàng xóm có chút việc. Bác Hai mới sinh em bé gái chắc con thích lắm.

Sở dĩ má của Thành nói vậy vì Thành cứ hỏi khi nào má sinh em bé. Trong lúc má của Thành và bác Hai nói chuyện thì Thành đến cầm tay em bé và nựng nó cách sung sướng như thể đó chính là em ruột của Thành vậy. Thành quay đầu nhìn má hỏi:

- Má ơi con nhỏ này  tên gì hả má?

Bác Hai trả lời thay:

- Tên của em là Bính. Con thương em không?

- Dạ…

Má của Thành trách yêu:

- Con phải gọi là em chứ sao lại gọi con.

- Nó là con gái thì phải gọi nó là con chứ. Mà… mà sao nó giống con khỉ quá vậy má?

Hai người đàn bà nhìn nhau cười thật lớn nhưng không ai giải thích tại sao. Còn Thành thì đinh ninh cách gọi của mình là đúng. Sau này khi lớn lên một chút,Thành được má nói về “con” Bính ngày mới sinh: “Con của bác Hai khi mới sinh không hiểu tại sao cái mặt của nó nhăn nhiều quá nhìn cứ như con khỉ con vậy. Bác Hai định đặt tên cho con là Bính Thân vì cũng là năm Bính Thân, nhưng rồi… bác Hai chỉ đặt tên Bính thôi”.

Sau đó má của “con” Bính cầm tờ giấy một đồng đưa cho Thành và nói:

- Mỗi sáng con cầm cái tô đựng nước tiểu của con qua đây rồi bác lại cho con một đồng.

Thành còn đang ngơ ngác không hiểu má của “con” Bính nói gì thì má của Thành đã giục:

- Con cám ơn bác và chào bác rồi đi về con.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, má của Thành cầm một cái tô mà thường ngày dùng để đựng canh, má để cái tô ngay chân giường và căn dặn:

- Sáng ra con cứ đái vào cái tô này rồi cầm đem qua cho má của bé Bính và bác ấy sẽ cho con tiền. Còn cái tô thì con cứ để ở bên ấy chiều má qua lấy, hoặc bác ấy sẽ đem qua sau.

Từ đó, mỗi sáng Thành đều làm đúng như má dặn và Thành cũng không thắc mắc tại sao má của “con” Bính lại… mua nước tiểu của Thành để làm gì. Cho đến một buổi sáng kia, sau khi Thành đưa tô nước tiểu và nhận một đồng, rồi thay vì Thành đi ăn sáng ngay như mọi khi, nhưng vì muốn nựng “con” Bính nên Thành được chứng kiến má của “con” Bính cầm tô nước tiểu của Thành và uống một hơi cạn hết tô. Thành vội vàng chạy thật nhanh về nhà để nói cho má nghe điều mà Thành cho là… khủng khiếp.

Vừa bước chân vào đến nhà Thành liền kêu lên thật lớn:

- Má ơi má. Má ơi má.

- Chuyện gì vậy Thành.

Má của Thành vội vã đi từ nhà sau lên và vừa đi vừa hỏi với vẻ lo lắng.

- Má của “con” Bính cầm cái tô nước tiểu của con rồi uống một hơi hết trơn hết trọi luôn… má ơi.

Má của Thành vội đưa một ngón tay trỏ lên miệng của mình ra dấu cho Thành đừng nói lớn.

- S…u…ỵ…t… Sao con lại la toáng lên như vậy là sao hả… thằng quỷ. Bác ấy bị… gì đó nên thầy Hòa dặn bác là mỗi sáng phải uống nước tiểu của đứa con trai còn nhỏ như con thì mới tốt. Nhà bác ấy giàu và hơn nữa bác ấy thương con nên cho một đồng chứ có ai lại làm vậy bao giờ. Con đừng nói cho ai biết chuyện này nghe hôn. Con mà nói thì bác ấy không cho con tiền nữa đâu.

Thành gật đầu và từ đó cũng không nói cho ai biết vì Thành sợ không được một đồng. Trước đó thì mỗi sáng má của Thành chỉ cho Thành năm cắc thôi. Tuy chỉ là năm cắc nhưng Thành cũng mua được gói xôi bắp, hoặc khúc bánh mì bì ăn no căng bụng luôn. Bây giờ có một đồng thì Thành ăn sáng cũng chỉ năm cắc, còn năm cắc Thành để đến giờ ra chơi sẽ mua một cây cà-rem ba cắc và một bịch nước đá nhận si-rô hai cắc.

Một thời gian ngắn sau đó khi má của “con” Bính không cần uống nước tiểu nữa thì cũng vừa lúc Thành được má cho lên học nội trú trên Đàlạt. Từ đó Thành cũng quên “con” Bính và chuyện tô nước tiểu luôn. Vì gia đình của Thành cách Đàlạt khá xa, và hơn nữa kinh tế gia đình cũng không khá giả nên một vài năm Thành mới về thăm nhà một lần. Khi Thành về thăm nhà lần đầu vào dịp Tết năm 1960, Thành có qua thăm gia đình “con” Bính và có vài lần nắm tay dẫn nó đi loanh quanh nhà. Năm năm sau cũng vào dịp Tết, Thành trở về thăm gia đình thì anh nhìn thấy một cô bé khoảng chín tuổi rất xinh trong bộ đầm mới toanh đứng trong sân nhà của Thành. Thấy Thành nhìn con bé với vẻ thích thú nên má của Thành nói:

- Bé Bính đó con. Con nhìn nó không ra là đúng rồi. Lớn cứ như thổi và xinh vô cùng.

Khi nghe má nói vậy  thì hình ảnh… tiểu vào tô những buổi sáng vừa thức dậy chợt hiện ra nên Thành vội vã hỏi:

- Má của “con” Bính…

- Bác ấy mất khoảng hai năm nay rồi con à.

Thành cảm thấy như bị một vật gì chận ngay cổ làm cho anh bị nghẹn và làm cho hai con mắt của anh cay cay. Thành tội nghiệp má của “con” Bính vì bác ấy đối xử rất tốt với Thành. Thành liền đi ra sân gặp “con” Bính. Thành gọi:

- Bính.

“Con” Bính quay nhìn Thành với hai con mắt mở lớn ngạc nhiên. “Con” Bính thấy người lạ nên quay người toan bỏ đi thì má của Thành cũng vừa đến bên. Má nói:

- Bính à, đây là anh Thành con của bác đó con. Vô đây con. Vô đây bác cho con ăn mứt bí ngon lắm con.

“Con” Bính liền tươi nét mặt và vui vẻ đi theo má của Thành vô nhà. “Con” Bính tỏ ra dạn dĩ với Thành ngay chứ không rụt rè. “Con” Bính vừa ăn mứt vừa nghe Thành kể chuyện. Khi Thành kể chuyện ma thì “con” Bính nói:

- Em sợ ma quá à.

Thành cười thật lớn và nói:

- Em đừng có sợ. Đâu có ma đâu mà sợ.

“Con” Bính nhìn Thành không nói nhưng Thành nghĩ là nó không tin không có ma.

Những ngày sau đó Thành dẫn “con” Bính, lúc thì đi xem hội chợ rồi sau đó đi ăn chè. Hôm khác thì đi xi-nê rồi sau đó đi ăn hủ tiếu bò viên. “Con” Bính tỏ ra quyến luyến Thành nên thường xin ba cho qua ăn cơm tối với Thành. Ba của “con” Bính khen Thành còn nhỏ mà đã tỏ ra chững chạc và trí thức lắm. Ngày Thành từ giã gia đình để trở về Đàlạt học tiếp thì “con” Bính khóc lóc đòi đi theo làm cho anh phải dỗ mãi với những lời hứa sẽ mau về và đưa nó đi hội chợ và đi ăn hủ tiếu bò viên là món mà nó rất thích, thì nó mới chịu nín. Vậy mà mãi đến tám năm sau, tức năm 1973 khi Thành tốt nghiệp trường Võ Bị Quốc Gia Đàlạt, khi đó Thành hai mươi hai tuổi, anh mới quay trở về lại căn nhà xưa. Lúc này má của Thành đã già nhưng vẫn còn mạnh khỏe lắm. Khi Thành vừa bước chân vô nhà anh nhìn thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp và cao ráo đang định bước ra khỏi nhà. Thành vội vã chào:

- Chào cô.

Cô gái nhìn ngay Thành và nở nụ cười thật tươi đưa ra hai hàm răng trắng muốt và thật đều. Cô gái nhí nhảnh hỏi Thành vẻ thật thân mật:

- Anh Thành phải không? Anh nhớ em không?

Thành còn đang ngơ ngác thì cô gái bĩu cái môi dưới ra và hỏi vẻ thách đố:

- Chắc anh quên rồi chứ gì?

Thành còn đang ngờ ngợ thì cô gái đã tự giới thiệu:

- Em là… con Bính nè.

Thành vội buông cái túi xách xuống đất rồi hai tay chắp lại với nhau như tỏ vẻ muốn xin lỗi. Thành nói:

- Cô… em… em Bính… mau lớn quá… làm anh nhìn không ra. Anh không ngờ…

Bính nhắc lại chuyện xưa mà Thành đã hứa làm cho anh ngượng vô cùng:

- Anh không ngờ anh hứa lèo mà… con Bính này thì không quên phải hông?

Thành ấp úng nói:

- Anh… Anh thật có lỗi… với em quá….

- Ủa, sao anh Thành không gọi em là “con” Bính nữa mà lại gọi là em?

Bất chợt hình ảnh của đôi song ca kích động rất nổi tiếng Mai lệ Huyền và Hùng Cường chợt hiện ra làm cho Thành mỉm cười. Trong một bài hát kích động mà đôi song ca nổi tiếng này trình diễn, có câu: “Sao không kêu người ta như ngày xưa, không kêu người ta con nhỏ…”

Má của Thành nãy giờ đứng nhìn Thành và Bính, bây giờ bà mới lên tiếng:

- Bính à. Con về nói với ba là bác mời ba và con chiều nay qua nhà bác ăn cơm mừng anh Thành về phép nghe con.

- Dạ.

Bính nhìn Thành với ánh mắt thật tình cảm:

- Em về nha… anh Thành.

Khi tiễn “con” Bính ra tới cổng, Thành nói nhỏ:

- Em và ba nhớ qua sớm nghe… em Bính.

 

***

Cuối năm sau 1974 Trung uý Thành về phép thăm gia đình. Bây giờ “con” Bính đang làm việc trong trường mẫu giáo có hai mươi bốn em. Thời gian gần một năm qua Thành gởi về sáu cái thư cho “con” Bính với những lời lẽ thật  tình cảm, nhưng “con” Bính chỉ hồi âm có một lần. Vừa gặp mặt Thành liền gặng hỏi:

- Em lười viết thư hay em không thích viết cho anh?

- Em sợ…

- Em sợ ma?

- Không. Bây giờ em không còn sợ ma nữa. Nhưng em sợ… anh đi rồi không về thì chắc em sẽ là ma.

- Em không bao giờ là ma đâu Bính ơi. Em là thiên thần. Thiên thần thì chế ngự được ma quỷ và sẽ… phù hộ cho anh; cho… cả hai đứa mình.

- Anh có giận em không?

- Giận em thì anh không gặp lại em hôm nay. Má anh có cho biết tin về em nên anh cũng yên tâm. Anh chỉ sợ em… có người khác rồi quên anh thôi.

- Em không bao giờ quên anh đâu. Mãi mãi không bao giờ em quên anh Thành đâu.

Thành mạnh dạn tỏ tình:

- Bính à, chắc em cũng hiểu lòng anh như thế nào rồi. Chiến tranh đã làm cho chúng mình phải tạm thời xa cách, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ quên em, quên “con” Bính của anh được. Nếu em đồng ý thì má anh sẽ qua nhà nói chuyện với ba em rồi khoảng giữa năm sau hai đứa mình sẽ làm lễ cưới. Em thấy anh tính như vậy có được không?

“Con” Bính e lệ cúi mặt nhìn xuống chân và nói:

- Anh… tính sao cũng được hết.

Thế nhưng lễ cưới của Thành và “con” Bính đã không bao giờ được thực hiện như dự tính… Mãi cho đến một ngày đầu xuân năm 1983, Thành mới được thả ra khỏi trại tù sau tám năm bị giam cầm trong cái gọi là, trại học tập cải tạo. Đơn vị màThành là Đại úy Đại đội trưởng đã bị hai tiểu đoàn của Bắc quân tràn ngập trong những ngày sau cùng của cuộc chiến.Trong tám năm tù Thành không được một lần thăm viếng vì gia đình tưởng anh bị mất tích. Tang thương đã đến với gia đình Thành khi má của anh qua đời trong cô đơn và đói nghèo mà anh thì hoàn toàn không nhận được tin tức; kể cả tin của người vợ sắp cưới. Ngày ra tù Thành phải sống lang thang rày đây mai đó cho đến một năm sau anh mới thoát được ra khỏi nước và đến định cư tại thủ đô Paris.

 

***

Hành khách đang lần lượt đi vào máy bay. Khi “con” Bính và chồng đi ngang qua chỗ Thành đứng anh liền quay mặt qua hướng khác. Thành rất muốn gặp lại “con” Bính nhưng lại sợ làm cuộc sống của nàng bị xáo trộn. Tự trong thâm tâm Thành vẫn tin tuyệt đối là “con” Bính không quên anh như anh không bao giờ quên. Thành nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn tám phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

Thành tiếc thương mối tình đầu tuyệt đẹp nên cứ đứng một chỗ nhìn cánh cửa phi cơ đang từ từ đóng lại. Thành muốn biết “con” Bính đang ở thành phố nào. Trong danh sách hành khách của chuyến bay, tên Ngô Thị Hoàng Bính là công dân Mỹ và sinh sống ở tiểu bang Texas.

Thành nhìn chiếc máy bay đang từ từ chạy ra phi đạo. Anh nói nhỏ như đang nói với “con” Bính: “Vĩnh biệt em. Vĩnh biệt “con” Bính yêu quý của anh”.

Lần thứ hai trong đời Thành thấy như bị một vật nào đó chận ngay cổ và hai con mắt bị cay cay./.

Topa ( Hòa Lan )


BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm