Mỗi Ngày Một Chuyện
BẠN Ở PHƯƠNG TRỜI - CAO MỴ NHÂN
(HNPD) Mỗi người phải có một chiếc kéo trong Tâm hồn, để tự cắt bỏ những sự việc, những điều tiếng không thích hợp với phong cách sống của mình ...
BẠN Ở PHƯƠNG TRỜI - CAO MỴ NHÂN
Thủa còn phục vụ trong QL/VNCH, ở Vùng địa đầu giới tuyến, qua công tác xã hội từ Bến Hải tới Sa Huỳnh, tôi may mắn được quen biết nhiều quý vị quân nhân các cấp và gia đình họ, nên tôi chẳng hề băn khoăn, thắc mắc gì trong suốt đời binh nghiệp của tôi.
Tôi không thấy trở ngại gì khi những sự việc mà ai cũng nghĩ là sẽ gặp khó khăn, bế tắc. ..vv ...
Tôi không đặt vấn đề quan niệm, quan điểm nặng nề trong cuộc sống, có cả một ...hệ thống cấp trên để tôi thừa hành, và có cả một hệ thống thân chủ tức gia đình quân nhân các cấp, cùng nhân viên. .. trực thuộc đồng cam cộng khổ để cùng điều hành, thì làm sao công tác không hanh thông được .
Thế nên tôi nghĩ rằng, mình cứ đầy lòng với bạn bè, thân chủ, tha nhân trong cùng cõi sống, thì chắc ...chả có ai nỡ chán ghét mình, nói cho nhẹ thôi,chẳng có ai thù hại mình.
Tuy nhiên ở đời, mình dẫu có như thế, mà vẫn có ...kẻ thù, nên trong thần thoại mới có Thị Mầu, cô Cám vv...chứ.
Tôi nhớ thời hậu tù cải tạo. .. Cái toán kỹ thuật gồm cụ kỹ sư Cường tư sản và 7 sĩ quan chế độ cũ chúng tôi, bất đắc dĩ lắm mới phải tụ lại với nhau ở chung dưới một mái nhà, mặc dầu người nào cũng có gia đình riêng, để làm cái công việc là đi ...xây dựng nông trường.
Nói tới đây thì có lẽ chúng ta phải ...mặc niệm cái tinh thần khốn khổ của khá đông huynh đệ chi binh ở miền Nam nói chung, và ở Saigon nói riêng. Rằng tại sao tất cả không vùng lên chống đối bạo quyền bắt đi nông trường, kinh tế mới sau cuộc đổi đời 30 -4 1975?
Mà lại ngoan ngoãn tới các địa điểm trên làm lụng qua ngày đoạn tháng chờ phép lạ thay đổi cuộc sống.
Muốn lắm chứ, thì phải có những điều kiện sau:
Phải có tiền để ăn, và để chờ cơ hội vượt biên.
Phải có tiền để ăn, và làm các việc lăng nhăng như đi bán dạo chợ trời, có nhiều tiền nữa thì mở sạp buôn bán ở các chợ trời An Đông, Tân Bình vv...
Ai tài giỏi thì mánh mung tìm khách và dẫn khách đi vượt biên.
Do đó, như tôi không có tiền đi vượt biên, mở sạp bán đồ chợ trời, không lanh lẹn để giật đầu nọ, bán đầu kia, lại không có "hộ khẩu", thì đi nông trường là cái chắc quý vị ạ.
Hồi đó cụ kỹ sư Cường nói với chúng tôi là cụ có một người bà con còn trẻ, anh ta cũng ở trong toán tập trung cải tạo, còn là một nhà văn gốc sinh viên đấu tranh Tong Tong ...tôi, anh ta trốn thoát được trại tù nào đó, vượt biên tới nước kia, đã tuyên bố ngay câu nói xanh rờn về những người còn kẹt lại trong quê cha, đất tổ là: thời đại của những con chó câm.
Với ý chí đấu tranh như thế, lẽ ra anh ta phải là cái đầu tầu lôi kéo những người chung quanh làm ...lịch sử. Chứ ra đi rồi nhìn lại thở dài nhận định, thì cũng như ...ai mà thôi.
Dân gian ta có câu: ở trong chăn mới biết chăn có " rận.", con rận giống con chí trên đầu ở những nơi không có phương tiện vệ sinh, hay không tắm gội, tôi viết đại khái chứ quý vị kinh nghiệm sống nhiều hơn, hẳn biết nhiều hơn.
Trở lại chuyện buồn nản khi người lương thiện gặp kẻ quỷ quyệt, họ muốn chứng minh. họ không tàn tệ, láo khoét vậy, cũng khó vì sẽ rơi vào lối "Tám"
tức là đàm tiếu, hay nôm na là lắm chuyện.
Chỉ có một cách là im lặng, chờ cho cái Kim trong bọc sẽ lòi ra, hay mặc ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Vẫn từ cái toán kỹ thuật ở nông trường Rạch Bắp nêu trên.
Một hôm nhân kể lại tuổi vừa qua của mỗi người, chàng đại uý không quân tên K. có dáng vẻ một trang hiệp khách hào hoa, ông kể từ thủa đi học ông không hề chọc ghẹo, muốn hơn thua với ai, thế mà vẫn có kẻ kiếm chuyện, chỉ vì họ thấy ông ...may mắn quá.
Hai hôm nay tôi bỗng nhớ lại lời kể của K.
Quả tình đời tôi cũng có nhiều may mắn về các mặt, đặc biệt về mặt cảm tình tốt đẹp trong thiên hạ. Và cũng ở mặt này, tôi đã tốn cả ...lít nước mắt vì bao chuyện "Tám" láo .
Cuối năm thì kể lại cho chính mình nghe, nhưng phải bắt chước cụ bà Châu Âu thủa cách đây cả nửa thế kỷ, rằng hãy cắt bớt những gì không cần thiết trong cuộc đời, chỉ để lại những ảnh hình tươi mát, hoan ca, vì cuộc đời vốn đã phức tạp lắm rồi, bà cụ ấy tặng cho người thân trong tình tiết truyện một chiếc kéo thật to., bảo rằng: hãy cắt bỏ dĩ vãng.
Mỗi người phải có một chiếc kéo trong Tâm hồn, để tự cắt bỏ những sự việc, những điều tiếng không thích hợp với phong cách sống của mình ...
Bạn ở phương trời ơi, chắc rõ được tâm tư người viết chứ. Chào nhé.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Thủa còn phục vụ trong QL/VNCH, ở Vùng địa đầu giới tuyến, qua công tác xã hội từ Bến Hải tới Sa Huỳnh, tôi may mắn được quen biết nhiều quý vị quân nhân các cấp và gia đình họ, nên tôi chẳng hề băn khoăn, thắc mắc gì trong suốt đời binh nghiệp của tôi.
Tôi không thấy trở ngại gì khi những sự việc mà ai cũng nghĩ là sẽ gặp khó khăn, bế tắc. ..vv ...
Tôi không đặt vấn đề quan niệm, quan điểm nặng nề trong cuộc sống, có cả một ...hệ thống cấp trên để tôi thừa hành, và có cả một hệ thống thân chủ tức gia đình quân nhân các cấp, cùng nhân viên. .. trực thuộc đồng cam cộng khổ để cùng điều hành, thì làm sao công tác không hanh thông được .
Thế nên tôi nghĩ rằng, mình cứ đầy lòng với bạn bè, thân chủ, tha nhân trong cùng cõi sống, thì chắc ...chả có ai nỡ chán ghét mình, nói cho nhẹ thôi,chẳng có ai thù hại mình.
Tuy nhiên ở đời, mình dẫu có như thế, mà vẫn có ...kẻ thù, nên trong thần thoại mới có Thị Mầu, cô Cám vv...chứ.
Tôi nhớ thời hậu tù cải tạo. .. Cái toán kỹ thuật gồm cụ kỹ sư Cường tư sản và 7 sĩ quan chế độ cũ chúng tôi, bất đắc dĩ lắm mới phải tụ lại với nhau ở chung dưới một mái nhà, mặc dầu người nào cũng có gia đình riêng, để làm cái công việc là đi ...xây dựng nông trường.
Nói tới đây thì có lẽ chúng ta phải ...mặc niệm cái tinh thần khốn khổ của khá đông huynh đệ chi binh ở miền Nam nói chung, và ở Saigon nói riêng. Rằng tại sao tất cả không vùng lên chống đối bạo quyền bắt đi nông trường, kinh tế mới sau cuộc đổi đời 30 -4 1975?
Mà lại ngoan ngoãn tới các địa điểm trên làm lụng qua ngày đoạn tháng chờ phép lạ thay đổi cuộc sống.
Muốn lắm chứ, thì phải có những điều kiện sau:
Phải có tiền để ăn, và để chờ cơ hội vượt biên.
Phải có tiền để ăn, và làm các việc lăng nhăng như đi bán dạo chợ trời, có nhiều tiền nữa thì mở sạp buôn bán ở các chợ trời An Đông, Tân Bình vv...
Ai tài giỏi thì mánh mung tìm khách và dẫn khách đi vượt biên.
Do đó, như tôi không có tiền đi vượt biên, mở sạp bán đồ chợ trời, không lanh lẹn để giật đầu nọ, bán đầu kia, lại không có "hộ khẩu", thì đi nông trường là cái chắc quý vị ạ.
Hồi đó cụ kỹ sư Cường nói với chúng tôi là cụ có một người bà con còn trẻ, anh ta cũng ở trong toán tập trung cải tạo, còn là một nhà văn gốc sinh viên đấu tranh Tong Tong ...tôi, anh ta trốn thoát được trại tù nào đó, vượt biên tới nước kia, đã tuyên bố ngay câu nói xanh rờn về những người còn kẹt lại trong quê cha, đất tổ là: thời đại của những con chó câm.
Với ý chí đấu tranh như thế, lẽ ra anh ta phải là cái đầu tầu lôi kéo những người chung quanh làm ...lịch sử. Chứ ra đi rồi nhìn lại thở dài nhận định, thì cũng như ...ai mà thôi.
Dân gian ta có câu: ở trong chăn mới biết chăn có " rận.", con rận giống con chí trên đầu ở những nơi không có phương tiện vệ sinh, hay không tắm gội, tôi viết đại khái chứ quý vị kinh nghiệm sống nhiều hơn, hẳn biết nhiều hơn.
Trở lại chuyện buồn nản khi người lương thiện gặp kẻ quỷ quyệt, họ muốn chứng minh. họ không tàn tệ, láo khoét vậy, cũng khó vì sẽ rơi vào lối "Tám"
tức là đàm tiếu, hay nôm na là lắm chuyện.
Chỉ có một cách là im lặng, chờ cho cái Kim trong bọc sẽ lòi ra, hay mặc ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Vẫn từ cái toán kỹ thuật ở nông trường Rạch Bắp nêu trên.
Một hôm nhân kể lại tuổi vừa qua của mỗi người, chàng đại uý không quân tên K. có dáng vẻ một trang hiệp khách hào hoa, ông kể từ thủa đi học ông không hề chọc ghẹo, muốn hơn thua với ai, thế mà vẫn có kẻ kiếm chuyện, chỉ vì họ thấy ông ...may mắn quá.
Hai hôm nay tôi bỗng nhớ lại lời kể của K.
Quả tình đời tôi cũng có nhiều may mắn về các mặt, đặc biệt về mặt cảm tình tốt đẹp trong thiên hạ. Và cũng ở mặt này, tôi đã tốn cả ...lít nước mắt vì bao chuyện "Tám" láo .
Cuối năm thì kể lại cho chính mình nghe, nhưng phải bắt chước cụ bà Châu Âu thủa cách đây cả nửa thế kỷ, rằng hãy cắt bớt những gì không cần thiết trong cuộc đời, chỉ để lại những ảnh hình tươi mát, hoan ca, vì cuộc đời vốn đã phức tạp lắm rồi, bà cụ ấy tặng cho người thân trong tình tiết truyện một chiếc kéo thật to., bảo rằng: hãy cắt bỏ dĩ vãng.
Mỗi người phải có một chiếc kéo trong Tâm hồn, để tự cắt bỏ những sự việc, những điều tiếng không thích hợp với phong cách sống của mình ...
Bạn ở phương trời ơi, chắc rõ được tâm tư người viết chứ. Chào nhé.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BẠN Ở PHƯƠNG TRỜI - CAO MỴ NHÂN
(HNPD) Mỗi người phải có một chiếc kéo trong Tâm hồn, để tự cắt bỏ những sự việc, những điều tiếng không thích hợp với phong cách sống của mình ...
BẠN Ở PHƯƠNG TRỜI - CAO MỴ NHÂN
Thủa còn phục vụ trong QL/VNCH, ở Vùng địa đầu giới tuyến, qua công tác xã hội từ Bến Hải tới Sa Huỳnh, tôi may mắn được quen biết nhiều quý vị quân nhân các cấp và gia đình họ, nên tôi chẳng hề băn khoăn, thắc mắc gì trong suốt đời binh nghiệp của tôi.
Tôi không thấy trở ngại gì khi những sự việc mà ai cũng nghĩ là sẽ gặp khó khăn, bế tắc. ..vv ...
Tôi không đặt vấn đề quan niệm, quan điểm nặng nề trong cuộc sống, có cả một ...hệ thống cấp trên để tôi thừa hành, và có cả một hệ thống thân chủ tức gia đình quân nhân các cấp, cùng nhân viên. .. trực thuộc đồng cam cộng khổ để cùng điều hành, thì làm sao công tác không hanh thông được .
Thế nên tôi nghĩ rằng, mình cứ đầy lòng với bạn bè, thân chủ, tha nhân trong cùng cõi sống, thì chắc ...chả có ai nỡ chán ghét mình, nói cho nhẹ thôi,chẳng có ai thù hại mình.
Tuy nhiên ở đời, mình dẫu có như thế, mà vẫn có ...kẻ thù, nên trong thần thoại mới có Thị Mầu, cô Cám vv...chứ.
Tôi nhớ thời hậu tù cải tạo. .. Cái toán kỹ thuật gồm cụ kỹ sư Cường tư sản và 7 sĩ quan chế độ cũ chúng tôi, bất đắc dĩ lắm mới phải tụ lại với nhau ở chung dưới một mái nhà, mặc dầu người nào cũng có gia đình riêng, để làm cái công việc là đi ...xây dựng nông trường.
Nói tới đây thì có lẽ chúng ta phải ...mặc niệm cái tinh thần khốn khổ của khá đông huynh đệ chi binh ở miền Nam nói chung, và ở Saigon nói riêng. Rằng tại sao tất cả không vùng lên chống đối bạo quyền bắt đi nông trường, kinh tế mới sau cuộc đổi đời 30 -4 1975?
Mà lại ngoan ngoãn tới các địa điểm trên làm lụng qua ngày đoạn tháng chờ phép lạ thay đổi cuộc sống.
Muốn lắm chứ, thì phải có những điều kiện sau:
Phải có tiền để ăn, và để chờ cơ hội vượt biên.
Phải có tiền để ăn, và làm các việc lăng nhăng như đi bán dạo chợ trời, có nhiều tiền nữa thì mở sạp buôn bán ở các chợ trời An Đông, Tân Bình vv...
Ai tài giỏi thì mánh mung tìm khách và dẫn khách đi vượt biên.
Do đó, như tôi không có tiền đi vượt biên, mở sạp bán đồ chợ trời, không lanh lẹn để giật đầu nọ, bán đầu kia, lại không có "hộ khẩu", thì đi nông trường là cái chắc quý vị ạ.
Hồi đó cụ kỹ sư Cường nói với chúng tôi là cụ có một người bà con còn trẻ, anh ta cũng ở trong toán tập trung cải tạo, còn là một nhà văn gốc sinh viên đấu tranh Tong Tong ...tôi, anh ta trốn thoát được trại tù nào đó, vượt biên tới nước kia, đã tuyên bố ngay câu nói xanh rờn về những người còn kẹt lại trong quê cha, đất tổ là: thời đại của những con chó câm.
Với ý chí đấu tranh như thế, lẽ ra anh ta phải là cái đầu tầu lôi kéo những người chung quanh làm ...lịch sử. Chứ ra đi rồi nhìn lại thở dài nhận định, thì cũng như ...ai mà thôi.
Dân gian ta có câu: ở trong chăn mới biết chăn có " rận.", con rận giống con chí trên đầu ở những nơi không có phương tiện vệ sinh, hay không tắm gội, tôi viết đại khái chứ quý vị kinh nghiệm sống nhiều hơn, hẳn biết nhiều hơn.
Trở lại chuyện buồn nản khi người lương thiện gặp kẻ quỷ quyệt, họ muốn chứng minh. họ không tàn tệ, láo khoét vậy, cũng khó vì sẽ rơi vào lối "Tám"
tức là đàm tiếu, hay nôm na là lắm chuyện.
Chỉ có một cách là im lặng, chờ cho cái Kim trong bọc sẽ lòi ra, hay mặc ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Vẫn từ cái toán kỹ thuật ở nông trường Rạch Bắp nêu trên.
Một hôm nhân kể lại tuổi vừa qua của mỗi người, chàng đại uý không quân tên K. có dáng vẻ một trang hiệp khách hào hoa, ông kể từ thủa đi học ông không hề chọc ghẹo, muốn hơn thua với ai, thế mà vẫn có kẻ kiếm chuyện, chỉ vì họ thấy ông ...may mắn quá.
Hai hôm nay tôi bỗng nhớ lại lời kể của K.
Quả tình đời tôi cũng có nhiều may mắn về các mặt, đặc biệt về mặt cảm tình tốt đẹp trong thiên hạ. Và cũng ở mặt này, tôi đã tốn cả ...lít nước mắt vì bao chuyện "Tám" láo .
Cuối năm thì kể lại cho chính mình nghe, nhưng phải bắt chước cụ bà Châu Âu thủa cách đây cả nửa thế kỷ, rằng hãy cắt bớt những gì không cần thiết trong cuộc đời, chỉ để lại những ảnh hình tươi mát, hoan ca, vì cuộc đời vốn đã phức tạp lắm rồi, bà cụ ấy tặng cho người thân trong tình tiết truyện một chiếc kéo thật to., bảo rằng: hãy cắt bỏ dĩ vãng.
Mỗi người phải có một chiếc kéo trong Tâm hồn, để tự cắt bỏ những sự việc, những điều tiếng không thích hợp với phong cách sống của mình ...
Bạn ở phương trời ơi, chắc rõ được tâm tư người viết chứ. Chào nhé.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Thủa còn phục vụ trong QL/VNCH, ở Vùng địa đầu giới tuyến, qua công tác xã hội từ Bến Hải tới Sa Huỳnh, tôi may mắn được quen biết nhiều quý vị quân nhân các cấp và gia đình họ, nên tôi chẳng hề băn khoăn, thắc mắc gì trong suốt đời binh nghiệp của tôi.
Tôi không thấy trở ngại gì khi những sự việc mà ai cũng nghĩ là sẽ gặp khó khăn, bế tắc. ..vv ...
Tôi không đặt vấn đề quan niệm, quan điểm nặng nề trong cuộc sống, có cả một ...hệ thống cấp trên để tôi thừa hành, và có cả một hệ thống thân chủ tức gia đình quân nhân các cấp, cùng nhân viên. .. trực thuộc đồng cam cộng khổ để cùng điều hành, thì làm sao công tác không hanh thông được .
Thế nên tôi nghĩ rằng, mình cứ đầy lòng với bạn bè, thân chủ, tha nhân trong cùng cõi sống, thì chắc ...chả có ai nỡ chán ghét mình, nói cho nhẹ thôi,chẳng có ai thù hại mình.
Tuy nhiên ở đời, mình dẫu có như thế, mà vẫn có ...kẻ thù, nên trong thần thoại mới có Thị Mầu, cô Cám vv...chứ.
Tôi nhớ thời hậu tù cải tạo. .. Cái toán kỹ thuật gồm cụ kỹ sư Cường tư sản và 7 sĩ quan chế độ cũ chúng tôi, bất đắc dĩ lắm mới phải tụ lại với nhau ở chung dưới một mái nhà, mặc dầu người nào cũng có gia đình riêng, để làm cái công việc là đi ...xây dựng nông trường.
Nói tới đây thì có lẽ chúng ta phải ...mặc niệm cái tinh thần khốn khổ của khá đông huynh đệ chi binh ở miền Nam nói chung, và ở Saigon nói riêng. Rằng tại sao tất cả không vùng lên chống đối bạo quyền bắt đi nông trường, kinh tế mới sau cuộc đổi đời 30 -4 1975?
Mà lại ngoan ngoãn tới các địa điểm trên làm lụng qua ngày đoạn tháng chờ phép lạ thay đổi cuộc sống.
Muốn lắm chứ, thì phải có những điều kiện sau:
Phải có tiền để ăn, và để chờ cơ hội vượt biên.
Phải có tiền để ăn, và làm các việc lăng nhăng như đi bán dạo chợ trời, có nhiều tiền nữa thì mở sạp buôn bán ở các chợ trời An Đông, Tân Bình vv...
Ai tài giỏi thì mánh mung tìm khách và dẫn khách đi vượt biên.
Do đó, như tôi không có tiền đi vượt biên, mở sạp bán đồ chợ trời, không lanh lẹn để giật đầu nọ, bán đầu kia, lại không có "hộ khẩu", thì đi nông trường là cái chắc quý vị ạ.
Hồi đó cụ kỹ sư Cường nói với chúng tôi là cụ có một người bà con còn trẻ, anh ta cũng ở trong toán tập trung cải tạo, còn là một nhà văn gốc sinh viên đấu tranh Tong Tong ...tôi, anh ta trốn thoát được trại tù nào đó, vượt biên tới nước kia, đã tuyên bố ngay câu nói xanh rờn về những người còn kẹt lại trong quê cha, đất tổ là: thời đại của những con chó câm.
Với ý chí đấu tranh như thế, lẽ ra anh ta phải là cái đầu tầu lôi kéo những người chung quanh làm ...lịch sử. Chứ ra đi rồi nhìn lại thở dài nhận định, thì cũng như ...ai mà thôi.
Dân gian ta có câu: ở trong chăn mới biết chăn có " rận.", con rận giống con chí trên đầu ở những nơi không có phương tiện vệ sinh, hay không tắm gội, tôi viết đại khái chứ quý vị kinh nghiệm sống nhiều hơn, hẳn biết nhiều hơn.
Trở lại chuyện buồn nản khi người lương thiện gặp kẻ quỷ quyệt, họ muốn chứng minh. họ không tàn tệ, láo khoét vậy, cũng khó vì sẽ rơi vào lối "Tám"
tức là đàm tiếu, hay nôm na là lắm chuyện.
Chỉ có một cách là im lặng, chờ cho cái Kim trong bọc sẽ lòi ra, hay mặc ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Vẫn từ cái toán kỹ thuật ở nông trường Rạch Bắp nêu trên.
Một hôm nhân kể lại tuổi vừa qua của mỗi người, chàng đại uý không quân tên K. có dáng vẻ một trang hiệp khách hào hoa, ông kể từ thủa đi học ông không hề chọc ghẹo, muốn hơn thua với ai, thế mà vẫn có kẻ kiếm chuyện, chỉ vì họ thấy ông ...may mắn quá.
Hai hôm nay tôi bỗng nhớ lại lời kể của K.
Quả tình đời tôi cũng có nhiều may mắn về các mặt, đặc biệt về mặt cảm tình tốt đẹp trong thiên hạ. Và cũng ở mặt này, tôi đã tốn cả ...lít nước mắt vì bao chuyện "Tám" láo .
Cuối năm thì kể lại cho chính mình nghe, nhưng phải bắt chước cụ bà Châu Âu thủa cách đây cả nửa thế kỷ, rằng hãy cắt bớt những gì không cần thiết trong cuộc đời, chỉ để lại những ảnh hình tươi mát, hoan ca, vì cuộc đời vốn đã phức tạp lắm rồi, bà cụ ấy tặng cho người thân trong tình tiết truyện một chiếc kéo thật to., bảo rằng: hãy cắt bỏ dĩ vãng.
Mỗi người phải có một chiếc kéo trong Tâm hồn, để tự cắt bỏ những sự việc, những điều tiếng không thích hợp với phong cách sống của mình ...
Bạn ở phương trời ơi, chắc rõ được tâm tư người viết chứ. Chào nhé.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)