Mỗi Ngày Một Chuyện
BÊN KIA ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
BÊN KIA ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Có một loài hoa mà suốt
ngày, suốt tháng, suốt năm, tới suốt đời, không hề phai sắc, nếu trời sinh ra
nó mang mầu hồng, đỏ, cam, vàng, tím, trắng vv...
Thì nó cứ thế, chẳng
nhạt đi chút nào, dù thời gian có chồng chất thêm, và dù khuôn viên có "xơ
xác điêu tàn vì ai", hoa vẫn rỡ ràng, thắm thiết cùng người, mới là
chung thủy lạ lùng ...
Nhưng loài hoa đó không
hề có mùi hương, nó khiến cho người yêu quý hoa phải thương cảm, sót sa, đôi
khi còn không trân trọng hoa đó nữa .
Chưa nói hết cảm nghĩ
của một người lúc nào cũng tha thiết với hoa, quý vị cũng biết là... hoa giấy .
Người ta kêu hoa đó là
hoa giấy vì những cánh hoa khô khan và xốp như...giấy vậy. Nhưng cũng có
nghĩa hoa không có hương thơm dù phảng phất thôi.
Thế mà để giữ thể diện
cho hoa "hữu sắc vô hương" hoa giấy cũng trang bị cho mình những cành
gai nhọn hoắt như hoa hồng, mới là đa sự.
Dọc đường Quốc lộ 1 ngày
xưa, trước 30 - 4 - 1975, đoạn đường từ Saigon ra chưa tới Phan Thiết hay
ngược lại từ ngoài Trung vô Nam, bên tay phải, có một giàn hoa giấy mầu đỏ
cánh sen, phủ trên một bức tường dài cả trăm thước.
Có vẻ bên trong bức
tường hoa giấy đó là một trang trại đồ sộ, khoảng khoát lắm .
Mỗi lần xe chạy ngang
bức tường hoa giấy vừa nêu, tâm hồn tôi như đắm chìm vào cõi mơ hồ
của thần thoại, cổ tích...nơi một thế giới đầy hoa và mộng.
Mê thích thế giới hoa
quá, khi vô tù cải tạo, ở trại tập trung HT 7590 HT - T.20, là một trung
tâm nữ tù như tôi đã nhiều lần kể. Có lần tạm cư ở một doanh trại cũ
của quân đội VNCH trong "Thành ông Năm" Hóc Môn, bạn tù ai cũng
lo trồng rau, củ, quả để gọi là có thức ăn " cải thiện", tôi
tự ý trồng một luống hoa. ..sao nháy, sát bên hàng rào để ngắm mỗi buổi chiều
đi dạo quanh đường trại, vừa giữ gìn sức khỏe, vừa ngắm hoa cho đỡ
buồn chán.
Trồng hoa giấy ở sân
thượng, ở hàng hiên, quanh bờ tường hầu như là thường thấy nơi các nhà lớn,
nhỏ khắp đô thành Saigon, Chợ lớn ... Bởi hoa giấy dễ trồng,
ít phải chăm sóc hơn các loại hoa khác ...
Con đường Công Lý xưa,
từ cầu Bạc Má Hồng, trước chùa Vĩnh Nghiêm, lên tới Phi trường Tân Sơn Nhứt, 2
bên nhà cao tầng, nhà nào nhà nấy thả giàn hoa giấy từ tầng cao xuống tới
hàng hiên trước nhà, khiến dân Hà Nội sau 1975 vô miền nam cứ ước ao
được ở trong những ngôi nhà đó.
Họ trầm trồ với nhau là miền
Nam đẹp thế mà "trên" tức bọn bạo quyền nói phồn vinh giả tạo, bịp
bợm dân chúng quá .
Thế rồi bọn bạo quyền
và cánh thế của chúng xâm nhập Saigon và khắp miền Nam, cướp trắng trợn
từ những gì đẹp đẽ nhất tới cả những gì bình thường nhất.
Hoa giấy phải chịu đắng
cay, cùng với số phận chủ nhân những ngôi nhà nêu trên, thất tung thất
tán, khách "cố nhân" có dịp đi ngang những ngôi nhà ấy, nghe như
có chút gì bẽ bàng, thương tiếc thủa xa xưa ...Ngôi nhà bé nhỏ của tôi cũng có
giàn hoa giấy mầu xác pháo... Có lẽ hoa giấy mầu xác pháo mang sắc thái tột
đỉnh của sự rực rỡ. ..lộng lẫy hơn tất cả những mầu hoa giấy khác, nhưng
đồng thời lại là sắc hoa biểu lộ lòng đam mê, tính hiếu thắng, nhưng đầy
nghị lực.
Qua tới Hoa Kỳ, thoạt
thì tôi thấy hoa giấy chỉ rải rác đó đây, nơi tôi ở hoa giấy không được
đãi ngộ lắm, vì Los Angeles rất nhiều sắc tộc, họ không chung cách
nhìn về mọi phương diện từ vật chất đến tinh thần.
Hoa được tập trung ở
những vườn, nhà kiểng lớn, ở những lò hoa... Họ chỉ mua hoa, trưng hoa khi có
việc cần thiết gì, như vui buồn chẳng hạn.
Trước mỗi sân, vườn nhà,
là những cụm hoa, cũng đủ loại sắc tộc hoa, nên đi tìm một giàn hoa
giấy quả là khôi hài nếu bảo là hiếm...
Tuy nhiên, từ ngày người
Việt hiện diện ở thủ đô tị nạn Bolsa, thì hình như hoa giấy thấy nhiều hơn trên
các đường phố Nam CaLi ...
Bên kia đường đối diện
nhà tôi đang ở, từ cửa sổ phòng tôi ngó qua, có một cây hoa giấy mảnh mai, thấp
độ 1m thôi, chủ nhà mua từ Home depot, mang về đặt trước thềm tam cấp lên nhà
họ.
Chậu hoa giấy đó chết
nỗi nó lại mầu đỏ xác pháo, nên trong nắng sớm nó gợi cho tôi nhớ Saigon,
nơi lan can căn nhà bé nhỏ của tôi, cách đây cũng đã hơn hai mươi năm...
Chủ nhân chậu hoa giấy
trước nhà, là một người Mỹ đen bị khiếm thị, vợ ông bán hàng hoa ở Home depot,
bà từng nói với ông là mầu hoa tươi thắm nhất...
Nhưng ông lắc đầu,
ông bảo: " đối với ông, hoa phải có hương...ông mới đoán được, và từ
đó mới hình dung được .
Một lần nữa tôi sót sa thương
hoa giấy, vì đến người mù cũng không thích nó, bởi nó thiếu một mùi
hương mà thôi .
Thật buồn, vợ chồng
người Mỹ đen khiếm thị đó lại không còn ở với nhau.
Họ kín đáo đến nỗi, cả
nửa năm sau, hàng xóm mới để ý, là chiếc xe hơi thật đẹp của bà vợ đã không
xuất hiện mỗi sáng đi làm, 2 đứa bé lưng chừng được gởi ở đâu, còn 2 đứa lớn
gần 20 tuổi thì đã vô lính ...
Cho tới khi mọi người
thấy ông chồng Mỹ đen mù đó
lang thang mỗi dịp lùa
chiếc gậy mầu trắng, đi ra mấy cửa hàng ăn ngoài khu quán chợ ở ngã tư đường
lớn, mới hay gia đình họ tan vỡ tự bao giờ.
Rồi tới khi người đàn
ông mù đó biến mất. Mấy xe
U haul tới chở đồ nhà cũ
đi, rồi đồ nhà mới vô, mới ngậm ngùi là số phận hẩm hiu đã chẳng chừa ai, cho
dẫu cuộc sống họ tối tăm, buồn phiền, khốn khổ ...
Người chủ nhà mới ấy là
dân da trắng, họ đã phá bỏ toàn diện phía trước nhà, sửa theo mô hình mới nhất,
mẫu mã mầu mè hiện
đại...
Mà sân cỏ trước nhà có
những chậu hoa...dã chiến, đã được quăng đi tức khắc, trong đó có chậu hoa giấy
buồn tênh mầu xác pháo, ẹp mình dưới nắng xuân rực rỡ mấy hôm nay...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BÊN KIA ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
BÊN KIA ĐƯỜNG - CAO MỴ NHÂN
Có một loài hoa mà suốt
ngày, suốt tháng, suốt năm, tới suốt đời, không hề phai sắc, nếu trời sinh ra
nó mang mầu hồng, đỏ, cam, vàng, tím, trắng vv...
Thì nó cứ thế, chẳng
nhạt đi chút nào, dù thời gian có chồng chất thêm, và dù khuôn viên có "xơ
xác điêu tàn vì ai", hoa vẫn rỡ ràng, thắm thiết cùng người, mới là
chung thủy lạ lùng ...
Nhưng loài hoa đó không
hề có mùi hương, nó khiến cho người yêu quý hoa phải thương cảm, sót sa, đôi
khi còn không trân trọng hoa đó nữa .
Chưa nói hết cảm nghĩ
của một người lúc nào cũng tha thiết với hoa, quý vị cũng biết là... hoa giấy .
Người ta kêu hoa đó là
hoa giấy vì những cánh hoa khô khan và xốp như...giấy vậy. Nhưng cũng có
nghĩa hoa không có hương thơm dù phảng phất thôi.
Thế mà để giữ thể diện
cho hoa "hữu sắc vô hương" hoa giấy cũng trang bị cho mình những cành
gai nhọn hoắt như hoa hồng, mới là đa sự.
Dọc đường Quốc lộ 1 ngày
xưa, trước 30 - 4 - 1975, đoạn đường từ Saigon ra chưa tới Phan Thiết hay
ngược lại từ ngoài Trung vô Nam, bên tay phải, có một giàn hoa giấy mầu đỏ
cánh sen, phủ trên một bức tường dài cả trăm thước.
Có vẻ bên trong bức
tường hoa giấy đó là một trang trại đồ sộ, khoảng khoát lắm .
Mỗi lần xe chạy ngang
bức tường hoa giấy vừa nêu, tâm hồn tôi như đắm chìm vào cõi mơ hồ
của thần thoại, cổ tích...nơi một thế giới đầy hoa và mộng.
Mê thích thế giới hoa
quá, khi vô tù cải tạo, ở trại tập trung HT 7590 HT - T.20, là một trung
tâm nữ tù như tôi đã nhiều lần kể. Có lần tạm cư ở một doanh trại cũ
của quân đội VNCH trong "Thành ông Năm" Hóc Môn, bạn tù ai cũng
lo trồng rau, củ, quả để gọi là có thức ăn " cải thiện", tôi
tự ý trồng một luống hoa. ..sao nháy, sát bên hàng rào để ngắm mỗi buổi chiều
đi dạo quanh đường trại, vừa giữ gìn sức khỏe, vừa ngắm hoa cho đỡ
buồn chán.
Trồng hoa giấy ở sân
thượng, ở hàng hiên, quanh bờ tường hầu như là thường thấy nơi các nhà lớn,
nhỏ khắp đô thành Saigon, Chợ lớn ... Bởi hoa giấy dễ trồng,
ít phải chăm sóc hơn các loại hoa khác ...
Con đường Công Lý xưa,
từ cầu Bạc Má Hồng, trước chùa Vĩnh Nghiêm, lên tới Phi trường Tân Sơn Nhứt, 2
bên nhà cao tầng, nhà nào nhà nấy thả giàn hoa giấy từ tầng cao xuống tới
hàng hiên trước nhà, khiến dân Hà Nội sau 1975 vô miền nam cứ ước ao
được ở trong những ngôi nhà đó.
Họ trầm trồ với nhau là miền
Nam đẹp thế mà "trên" tức bọn bạo quyền nói phồn vinh giả tạo, bịp
bợm dân chúng quá .
Thế rồi bọn bạo quyền
và cánh thế của chúng xâm nhập Saigon và khắp miền Nam, cướp trắng trợn
từ những gì đẹp đẽ nhất tới cả những gì bình thường nhất.
Hoa giấy phải chịu đắng
cay, cùng với số phận chủ nhân những ngôi nhà nêu trên, thất tung thất
tán, khách "cố nhân" có dịp đi ngang những ngôi nhà ấy, nghe như
có chút gì bẽ bàng, thương tiếc thủa xa xưa ...Ngôi nhà bé nhỏ của tôi cũng có
giàn hoa giấy mầu xác pháo... Có lẽ hoa giấy mầu xác pháo mang sắc thái tột
đỉnh của sự rực rỡ. ..lộng lẫy hơn tất cả những mầu hoa giấy khác, nhưng
đồng thời lại là sắc hoa biểu lộ lòng đam mê, tính hiếu thắng, nhưng đầy
nghị lực.
Qua tới Hoa Kỳ, thoạt
thì tôi thấy hoa giấy chỉ rải rác đó đây, nơi tôi ở hoa giấy không được
đãi ngộ lắm, vì Los Angeles rất nhiều sắc tộc, họ không chung cách
nhìn về mọi phương diện từ vật chất đến tinh thần.
Hoa được tập trung ở
những vườn, nhà kiểng lớn, ở những lò hoa... Họ chỉ mua hoa, trưng hoa khi có
việc cần thiết gì, như vui buồn chẳng hạn.
Trước mỗi sân, vườn nhà,
là những cụm hoa, cũng đủ loại sắc tộc hoa, nên đi tìm một giàn hoa
giấy quả là khôi hài nếu bảo là hiếm...
Tuy nhiên, từ ngày người
Việt hiện diện ở thủ đô tị nạn Bolsa, thì hình như hoa giấy thấy nhiều hơn trên
các đường phố Nam CaLi ...
Bên kia đường đối diện
nhà tôi đang ở, từ cửa sổ phòng tôi ngó qua, có một cây hoa giấy mảnh mai, thấp
độ 1m thôi, chủ nhà mua từ Home depot, mang về đặt trước thềm tam cấp lên nhà
họ.
Chậu hoa giấy đó chết
nỗi nó lại mầu đỏ xác pháo, nên trong nắng sớm nó gợi cho tôi nhớ Saigon,
nơi lan can căn nhà bé nhỏ của tôi, cách đây cũng đã hơn hai mươi năm...
Chủ nhân chậu hoa giấy
trước nhà, là một người Mỹ đen bị khiếm thị, vợ ông bán hàng hoa ở Home depot,
bà từng nói với ông là mầu hoa tươi thắm nhất...
Nhưng ông lắc đầu,
ông bảo: " đối với ông, hoa phải có hương...ông mới đoán được, và từ
đó mới hình dung được .
Một lần nữa tôi sót sa thương
hoa giấy, vì đến người mù cũng không thích nó, bởi nó thiếu một mùi
hương mà thôi .
Thật buồn, vợ chồng
người Mỹ đen khiếm thị đó lại không còn ở với nhau.
Họ kín đáo đến nỗi, cả
nửa năm sau, hàng xóm mới để ý, là chiếc xe hơi thật đẹp của bà vợ đã không
xuất hiện mỗi sáng đi làm, 2 đứa bé lưng chừng được gởi ở đâu, còn 2 đứa lớn
gần 20 tuổi thì đã vô lính ...
Cho tới khi mọi người
thấy ông chồng Mỹ đen mù đó
lang thang mỗi dịp lùa
chiếc gậy mầu trắng, đi ra mấy cửa hàng ăn ngoài khu quán chợ ở ngã tư đường
lớn, mới hay gia đình họ tan vỡ tự bao giờ.
Rồi tới khi người đàn
ông mù đó biến mất. Mấy xe
U haul tới chở đồ nhà cũ
đi, rồi đồ nhà mới vô, mới ngậm ngùi là số phận hẩm hiu đã chẳng chừa ai, cho
dẫu cuộc sống họ tối tăm, buồn phiền, khốn khổ ...
Người chủ nhà mới ấy là
dân da trắng, họ đã phá bỏ toàn diện phía trước nhà, sửa theo mô hình mới nhất,
mẫu mã mầu mè hiện
đại...
Mà sân cỏ trước nhà có
những chậu hoa...dã chiến, đã được quăng đi tức khắc, trong đó có chậu hoa giấy
buồn tênh mầu xác pháo, ẹp mình dưới nắng xuân rực rỡ mấy hôm nay...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)