Mỗi Ngày Một Chuyện
BƠI TRONG BỂ CẠN - CAO MỴ NHÂN
BƠI TRONG BỂ CẠN - CAO MỴ NHÂN
Cô
bạn mới quen cứ nhìn tôi từng chặp, hết ngó thẳng, lại liếc nghiêng, nhưng tôi
không...ngại một chút nào, vì trước khi ra đường, không phải tôi sửa soạn kỹ
đâu, mà tôi tự nhủ lòng tôi, là chớ để sơ xuất những điều đáng tiếc, rồi ân
hận...
Khi
ban tổ chức hội hè đình đám ấy giới thiệu quý khách dự hội, tên tôi được xướng
lên như tất cả mọi người, thì cô đó bắt chuyện ngay:
"Có
phải chị viết những bài tình buồn không?"
Tôi
ngạc nhiên hết sức, là vì lâu nay chỉ quý bà cỡ tôi, mới kêu tôi là "chị
", cô bạn trẻ quá mà kêu tôi là chị, thì có hơi quên năm tháng ở đời rồi.
Tôi
buồn cười quá, bèn hỏi ngay:
"Em
đọc ở đâu, những bài viết thế nào vậy?".
Thỉnh
thoảng em đọc báo này báo kia. Nói chung em đọc thơ chị cũng lâu rồi .
Tôi
cám ơn và ngẫm nghĩ: "Có lẽ tại tôi viết thơ tình ... buồn quá, nên thơ
văn tôi nhiễm cảm lạnh cho khách mộ điệu.
Không
khí buổi hội có vẻ rộn ràng hơn, khiến tôi cũng trở nên vui vẻ lúc nào không
hay, cô bạn mới quen lại không cười nói như tôi, vì ngồi chung bàn với tôi, nên
tôi nghe rõ tiếng thở dài thườn thượt...
Thế
nên có vui tới đâu, tôi cũng phải kềm bớt sự phấn khởi, lạc quan ...Tôi bắt đầu
làm quen với cô bạn mới gặp đó, tôi hỏi thăm nhiệt tình:
"Sao
em không rủ bạn cùng đi cho vui ? "
"Em
không có bạn chị à "
"Thế
ai mời em tới đây hôm nay ? "
"Ông
bà cùng thuê nhà chỗ em ở bảo rằng em nên ra ngoài gặp gỡ người này, người kia
cho vui, và biết đâu có được bạn mới ..."
Tôi
được biết cô ấy từ VN qua đây mới có 2 năm, diện hôn phu bảo lãnh hôn thê, song
tới bến rồi, cô cảm thấy không thích ứng được với hoàn cảnh bên này, cô muốn
trở về, nhưng nghĩ mọi sự đều đã trễ.
Thế
là thế nào, đã định thay đổi cuộc sống, thì phải bắt đầu hành trình mới chứ.
"
Hành trình mới " như thế nào ?
Hành
trình mới từ cô hoạch định, chứ ai mở sẵn cho mình tấm bản đồ đâu.
Cô
bạn mới gặp lại tiếp tục nhìn tôi đủ 3 chiều không gian, như các nhà văn kiểu
điêu khắc gia, viết tâm cảm, rằng có bề mặt nào đó không bằng phẳng, khiến con
người bị mất thăng bằng .
Cô
hỏi tôi rằng:
"Xin
lỗi chị bao nhiêu tuổi, sống đơn thân hay sao ạ? "
Cô
này cũng bạo, mới gặp một lão bà bà mà dám hỏi tình trạng sinh sống của người
ta rồi, dù cùng là phụ nữ, cho dẫu bất kể tuổi nào, cũng phải tôn trọng tư
riêng chứ.
Tôi
bắt đầu chán nói chuyện với cô.
Cô
cứ kể tiếp dù tôi không hỏi: "Người đưa cô qua đây, là một tay buôn tình
nghĩa...Anh ta bằng tuổi cô, nhưng giỏi giang nhiều. Anh ta thực sự có vợ và
một đứa con gái 5 tuổi, cũng đang ở "thành phố VN" này..."
Anh
ta không dấu gì cô cả, vì lúc khởi sự, cô cũng muốn qua đây để thay đổi hoàn
cảnh, xem có vui vẻ không, nên cứ nhận lời tạm như thế.
Tới
khi biết được người vợ anh ta bị bịnh nan y, có lẽ sắp mất, anh ta phải trực
luôn ở nhà, vừa trông vợ, vừa coi con 5 tuổi bé bỏng, tội nghiệp.
Tôi
hỏi thế anh ta không đi làm gì à, và bản thân cô cũng không đi làm thì sống thế
nào?
Cô
bạn mới nói: "Anh ta có đi làm hay không thì cô hoàn toàn không biết, còn
cô đang làm nail, tạm qua ngày.
Tới
lượt tôi nhìn cô, xem cách phục sức của cô có giống mấy cô làm nail mà tôi quen
không.
Thì
hoàn toàn khác hẳn, tất nhiên đi tiệc tùng có thể ăn mặc khác lúc đi làm thẩm
mỹ. Nhưng thực tế cho tôi biết là phụ nữ làm thảm mỹ diện hết biết, có diện mới
update, mới tô điểm cho khách văn minh được ...
Tôi
thẫn thờ hỏi thăm: "Làm có khá không, có biết lái xe không? "
Cô
gật đầu, lương tiền cũng khá, biết lái xe .
Sở
dĩ tôi hỏi những điều trên là vì tôi đã từng biết ...quan niệm sống của phụ nữ
làm cosmetology như vầy:
"Đã
đến Mỹ, làm thẩm mỹ, thì cố gắng dinh được 3 tấm bằng phổ thông, để tự sinh tồn
nơi xứ sở này là: bằng lái xe để di chuyển, bằng nail để hành nghề dễ kiếm tiền
nhất, và bằng quốc tịch Mỹ để ở lại vĩnh viễn, khỏi lo không an cư thì không
lạc nghiệp được".
Thôi
thì hoàn cảnh đã lỡ vậy rồi, hãy cố gắng duy trì cuộc sống, mọi chuyện trời
tính cho, yên tâm.
Cô
bạn mới gật đầu, rằng sẽ bơi trong bể cạn hiện nay ...
Tôi
khuyến khích cô ta: "Tưởng khó khăn, chứ đi đã nửa đường rồi, không có gì
gọi là lỡ làng cả ...
Bất
giác tôi cũng buồn lây nỗi "bế tắc" tạm thời của, cô chợt ánh lên
niềm vui thấp thoáng: "Anh ấy cũng nói em vậy, là cuộc sống còn thiên hình
vạn trạng, không có gì gọi là lỡ cả.
Chu choa, ông này cũng tinh tế lắm. Ít
nhất cũng nói với cô
mấy
lời cảm luỵ và khích lệ mơ hồ.
Người
trên sân khấu mời tôi lên đọc một bài thơ ...
Tôi
xin phép đọc bài thơ mới viết hôm qua: Tình buồn, và xin tặng cô bạn mới, ngồi
cùng bàn.
Đồng
thời tôi mời cô đứng lên chào quý vị dự hội, để cũng có ý giới thiệu cô với ai
đó muốn quen biết cô, thì hậu tính cho vui...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BƠI TRONG BỂ CẠN - CAO MỴ NHÂN
BƠI TRONG BỂ CẠN - CAO MỴ NHÂN
Cô
bạn mới quen cứ nhìn tôi từng chặp, hết ngó thẳng, lại liếc nghiêng, nhưng tôi
không...ngại một chút nào, vì trước khi ra đường, không phải tôi sửa soạn kỹ
đâu, mà tôi tự nhủ lòng tôi, là chớ để sơ xuất những điều đáng tiếc, rồi ân
hận...
Khi
ban tổ chức hội hè đình đám ấy giới thiệu quý khách dự hội, tên tôi được xướng
lên như tất cả mọi người, thì cô đó bắt chuyện ngay:
"Có
phải chị viết những bài tình buồn không?"
Tôi
ngạc nhiên hết sức, là vì lâu nay chỉ quý bà cỡ tôi, mới kêu tôi là "chị
", cô bạn trẻ quá mà kêu tôi là chị, thì có hơi quên năm tháng ở đời rồi.
Tôi
buồn cười quá, bèn hỏi ngay:
"Em
đọc ở đâu, những bài viết thế nào vậy?".
Thỉnh
thoảng em đọc báo này báo kia. Nói chung em đọc thơ chị cũng lâu rồi .
Tôi
cám ơn và ngẫm nghĩ: "Có lẽ tại tôi viết thơ tình ... buồn quá, nên thơ
văn tôi nhiễm cảm lạnh cho khách mộ điệu.
Không
khí buổi hội có vẻ rộn ràng hơn, khiến tôi cũng trở nên vui vẻ lúc nào không
hay, cô bạn mới quen lại không cười nói như tôi, vì ngồi chung bàn với tôi, nên
tôi nghe rõ tiếng thở dài thườn thượt...
Thế
nên có vui tới đâu, tôi cũng phải kềm bớt sự phấn khởi, lạc quan ...Tôi bắt đầu
làm quen với cô bạn mới gặp đó, tôi hỏi thăm nhiệt tình:
"Sao
em không rủ bạn cùng đi cho vui ? "
"Em
không có bạn chị à "
"Thế
ai mời em tới đây hôm nay ? "
"Ông
bà cùng thuê nhà chỗ em ở bảo rằng em nên ra ngoài gặp gỡ người này, người kia
cho vui, và biết đâu có được bạn mới ..."
Tôi
được biết cô ấy từ VN qua đây mới có 2 năm, diện hôn phu bảo lãnh hôn thê, song
tới bến rồi, cô cảm thấy không thích ứng được với hoàn cảnh bên này, cô muốn
trở về, nhưng nghĩ mọi sự đều đã trễ.
Thế
là thế nào, đã định thay đổi cuộc sống, thì phải bắt đầu hành trình mới chứ.
"
Hành trình mới " như thế nào ?
Hành
trình mới từ cô hoạch định, chứ ai mở sẵn cho mình tấm bản đồ đâu.
Cô
bạn mới gặp lại tiếp tục nhìn tôi đủ 3 chiều không gian, như các nhà văn kiểu
điêu khắc gia, viết tâm cảm, rằng có bề mặt nào đó không bằng phẳng, khiến con
người bị mất thăng bằng .
Cô
hỏi tôi rằng:
"Xin
lỗi chị bao nhiêu tuổi, sống đơn thân hay sao ạ? "
Cô
này cũng bạo, mới gặp một lão bà bà mà dám hỏi tình trạng sinh sống của người
ta rồi, dù cùng là phụ nữ, cho dẫu bất kể tuổi nào, cũng phải tôn trọng tư
riêng chứ.
Tôi
bắt đầu chán nói chuyện với cô.
Cô
cứ kể tiếp dù tôi không hỏi: "Người đưa cô qua đây, là một tay buôn tình
nghĩa...Anh ta bằng tuổi cô, nhưng giỏi giang nhiều. Anh ta thực sự có vợ và
một đứa con gái 5 tuổi, cũng đang ở "thành phố VN" này..."
Anh
ta không dấu gì cô cả, vì lúc khởi sự, cô cũng muốn qua đây để thay đổi hoàn
cảnh, xem có vui vẻ không, nên cứ nhận lời tạm như thế.
Tới
khi biết được người vợ anh ta bị bịnh nan y, có lẽ sắp mất, anh ta phải trực
luôn ở nhà, vừa trông vợ, vừa coi con 5 tuổi bé bỏng, tội nghiệp.
Tôi
hỏi thế anh ta không đi làm gì à, và bản thân cô cũng không đi làm thì sống thế
nào?
Cô
bạn mới nói: "Anh ta có đi làm hay không thì cô hoàn toàn không biết, còn
cô đang làm nail, tạm qua ngày.
Tới
lượt tôi nhìn cô, xem cách phục sức của cô có giống mấy cô làm nail mà tôi quen
không.
Thì
hoàn toàn khác hẳn, tất nhiên đi tiệc tùng có thể ăn mặc khác lúc đi làm thẩm
mỹ. Nhưng thực tế cho tôi biết là phụ nữ làm thảm mỹ diện hết biết, có diện mới
update, mới tô điểm cho khách văn minh được ...
Tôi
thẫn thờ hỏi thăm: "Làm có khá không, có biết lái xe không? "
Cô
gật đầu, lương tiền cũng khá, biết lái xe .
Sở
dĩ tôi hỏi những điều trên là vì tôi đã từng biết ...quan niệm sống của phụ nữ
làm cosmetology như vầy:
"Đã
đến Mỹ, làm thẩm mỹ, thì cố gắng dinh được 3 tấm bằng phổ thông, để tự sinh tồn
nơi xứ sở này là: bằng lái xe để di chuyển, bằng nail để hành nghề dễ kiếm tiền
nhất, và bằng quốc tịch Mỹ để ở lại vĩnh viễn, khỏi lo không an cư thì không
lạc nghiệp được".
Thôi
thì hoàn cảnh đã lỡ vậy rồi, hãy cố gắng duy trì cuộc sống, mọi chuyện trời
tính cho, yên tâm.
Cô
bạn mới gật đầu, rằng sẽ bơi trong bể cạn hiện nay ...
Tôi
khuyến khích cô ta: "Tưởng khó khăn, chứ đi đã nửa đường rồi, không có gì
gọi là lỡ làng cả ...
Bất
giác tôi cũng buồn lây nỗi "bế tắc" tạm thời của, cô chợt ánh lên
niềm vui thấp thoáng: "Anh ấy cũng nói em vậy, là cuộc sống còn thiên hình
vạn trạng, không có gì gọi là lỡ cả.
Chu choa, ông này cũng tinh tế lắm. Ít
nhất cũng nói với cô
mấy
lời cảm luỵ và khích lệ mơ hồ.
Người
trên sân khấu mời tôi lên đọc một bài thơ ...
Tôi
xin phép đọc bài thơ mới viết hôm qua: Tình buồn, và xin tặng cô bạn mới, ngồi
cùng bàn.
Đồng
thời tôi mời cô đứng lên chào quý vị dự hội, để cũng có ý giới thiệu cô với ai
đó muốn quen biết cô, thì hậu tính cho vui...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)