Mỗi Ngày Một Chuyện
BÓNG CÂU QUA CỬA SỔ - CAO MỴ NHÂN
BÓNG CÂU QUA CỬA SỔ - CAO MỴ NHÂN
Mỗi lần cầm bút để định viết một chuyện cho ngày hôm sau, tôi lại bị lúng túng,
vì trước mặt tôi, cả chục đề tài ...đứng xếp hàng, cứ lấn lướt nhau bước tới,
khiến tôi phải định thần, chiêm ngẫm xem mình nên chọn " me sừ " đề
tài nào, cho ngòi bút không bị vấp váp khi kể lể với quý vị độc giả HNPĐ
nói chung ...
Nhưng mùa mới vào thu nửa tháng nay, sao không thư giãn, mà cứ viết hoài, viết
mãi ...như sợ thời gian ngắn bớt đi ...
Và hình ảnh đầu tiên, vẫn là quan "Đồ Ngu" với chiếc roi dài tung
lên không trung, để sẽ quất lên lưng ngựa, tức là quất thẳng vào thời gian mà
tôi vừa nêu ...sợ, ở đoạn trên .
Chắc quý vị không ngạc nhiên lắm, tại sao tôi lại ví thân ngựa hữu hình, với
chuỗi thời gian vô ảnh, nhưng thể hiện rõ ràng qua dáng vẻ : "bóng câu qua
cửa sổ" đó thôi ...
Tức thủa xưa, đâu có hoả tiễn để ví von thời gian như phi thuyền vượt không
gian, mà chỉ ví được với vó ngựa phi nước đại, trên đường trường gió bụi mịt mù
.
Vâng biết rồi, thời gian trôi nhanh như vó câu dồn bước, thì làm sao với chuyện
HNPĐ tuy ảo, nhưng mà thực nhỉ ?
Hay tôi muốn nói: quan "Đồ Ngu" tuy thực nhưng lại ảo đối với tôi
(?).
Đúng thế, kể chuyện thiên hạ mãi, bỗng muốn kể chuyện ...nhà HNPĐ quý vị ạ.
Chỉ tại mùa thu đang mong manh, thấp thoáng ngoài trời, mà tôi thấy ông ta,
quan "Đồ Ngu" cứ diện bích, đóng cửa sửa qua, sửa lại hai cái
...mạng đầy chữ nghĩa tha nhân.
Chẳng biết quan đồ có ...vui không, nhưng tôi thấy ông ta rất quan tâm tới bốn
phương đào lý, mà trong đó may mắn cũng có ...tôi.
Trong lúc điện đàm, quan " Đồ Ngu " vẫn có những nụ cười ...nhưng sao
tôi đa đoan quá, lại cứ tưởng tượng ông ta, chủ biên ...tôi, có những giọt mồ
hôi lẫn trong nước ...mắt .
Ố Ô, quan " Đồ Ngu " lạc quan, tích cực có lẽ không ai bằng, có như
tôi đâu mà buồn vui lẫn lộn...
Chủ biên ...tôi, vẫn thẳng một đường trường bước tới, thậm chí có lần ông nghĩ
đến cái ... nghiệp truyền thông, chắc thế, như tôi có cái nghiệp thích làm thơ
vậy .
Tôi phải khai thông tư tưởng mồ hôi hoà nước mắt ở đời, với bất cứ ai, không
riêng gì chủ biên ...tôi , nếu như cái hoàn cảnh nó tương tự .
Thí dụ : quan " Đồ Ngu " có thể không thích làm báo ảo nữa, thì cứ
viết sách, cứ chăm sóc cây kiểng, cứ rong chơi hàng chục thú tiêu khiển khác
...
Thầy đồ ở tuổi hưu rồi, ông lại sinh hoạt cuộc sống thong thả, có cần chi phải
bươn chải mưu sinh...hay vv gì khác chứ ...
Mà " Lá Cải " của chủ biên ...tôi, là chỉ để thư giãn, buồn vui đời
lính đúng nghĩa , mưu cầu chi ở đó khiến băn khoăn ...
Thành quan " Đồ Ngu " vẫn cứ làm ...cái công việc đang làm ?
Thậm chí còn không tôn phong bản thân cùng tác phẩm của quan đồ nữa.
Bởi nếu quan đồ ham danh lợi, thì bộ mặt "vườn cải" của ông đã
khác.
Do đó, đôi khi tôi cũng ...ốt dột, là thích khoe khoang tiểu phẩm quá, cứ thấy
Nhị ca Lính Dù quên trưng bài vở mình lên, là la làng, hay ghi tên tác giả
...tôi không đầy đủ, cũng vùng vằng hờn giận.
Quan "Đồ Ngu" có cả một mặt bằng sinh hoạt chữ nghĩa, song
ông cứ muốn nhường cho quý vị huynh đệ chi binh...trang trải tâm tình hậu chiến.
Vì cái điều thâm sâu nơi đáy cốc trà xanh của ông, chính là ông nhất định
nhường huynh đệ chi binh và thân hữu, hơn 20 cái box ở điện báo HNPĐ tặng quý
vị và chúng tôi, mặc sức gởi gấm tình ...riêng .
Tưởng không gì vui hơn nếu thích cầm bút , thì sân chơi dành cho lính nói
chung, và giai phẩm " Lá cải " của chủ biên ...tôi, vẫn
hằng ngày đầy ắp nghĩa tình trận mạc ngày xưa ...
Hôm nay lòng tôi cũng chùng xuống ít nhiều, cả buổi trưa nghe những bài hát
lính cũ, rồi nằm khóc tả tơi ...
Có thể quý vị không tin lắm, làm gì có chuyện một lão bà bà nhớ nhung lính đến
thế .
Nhớ lắm chứ, vì suốt đời cái hình ảnh lính tráng VNCH cùng hàng loạt những
người lính đó hiển hiện trước mắt, như một nỗi buồn dài dằng dặc ...
Xưa đã kẻ còn người mất vì trực diện chiến tranh, nay lại tiếp tục kẻ còn người
mất, vì "bóng câu qua cửa
sổ", ai ...bất tử để nói chuyện trường sinh?
Nên, ngày tháng có thoi đưa, giờ dẫu thêm xa cách , quý vị và chúng tôi
vẫn có "mỗi ngày một chuyện" , và đã có cái roi của
thầy " Đồ Ngu " chặn cho bánh xe thời gian chạy chậm lại ...
Tất nhiên, không ai níu kéo được sự biến hoá của đất trời cao rộng ...nhưng vẫn
là thiện chí cùng chân tình của quan "Đồ Ngu" kính mến . ..đối với
bạn bè ...bốn phương . ..lâu nay .
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BÓNG CÂU QUA CỬA SỔ - CAO MỴ NHÂN
BÓNG CÂU QUA CỬA SỔ - CAO MỴ NHÂN
Mỗi lần cầm bút để định viết một chuyện cho ngày hôm sau, tôi lại bị lúng túng,
vì trước mặt tôi, cả chục đề tài ...đứng xếp hàng, cứ lấn lướt nhau bước tới,
khiến tôi phải định thần, chiêm ngẫm xem mình nên chọn " me sừ " đề
tài nào, cho ngòi bút không bị vấp váp khi kể lể với quý vị độc giả HNPĐ
nói chung ...
Nhưng mùa mới vào thu nửa tháng nay, sao không thư giãn, mà cứ viết hoài, viết
mãi ...như sợ thời gian ngắn bớt đi ...
Và hình ảnh đầu tiên, vẫn là quan "Đồ Ngu" với chiếc roi dài tung
lên không trung, để sẽ quất lên lưng ngựa, tức là quất thẳng vào thời gian mà
tôi vừa nêu ...sợ, ở đoạn trên .
Chắc quý vị không ngạc nhiên lắm, tại sao tôi lại ví thân ngựa hữu hình, với
chuỗi thời gian vô ảnh, nhưng thể hiện rõ ràng qua dáng vẻ : "bóng câu qua
cửa sổ" đó thôi ...
Tức thủa xưa, đâu có hoả tiễn để ví von thời gian như phi thuyền vượt không
gian, mà chỉ ví được với vó ngựa phi nước đại, trên đường trường gió bụi mịt mù
.
Vâng biết rồi, thời gian trôi nhanh như vó câu dồn bước, thì làm sao với chuyện
HNPĐ tuy ảo, nhưng mà thực nhỉ ?
Hay tôi muốn nói: quan "Đồ Ngu" tuy thực nhưng lại ảo đối với tôi
(?).
Đúng thế, kể chuyện thiên hạ mãi, bỗng muốn kể chuyện ...nhà HNPĐ quý vị ạ.
Chỉ tại mùa thu đang mong manh, thấp thoáng ngoài trời, mà tôi thấy ông ta,
quan "Đồ Ngu" cứ diện bích, đóng cửa sửa qua, sửa lại hai cái
...mạng đầy chữ nghĩa tha nhân.
Chẳng biết quan đồ có ...vui không, nhưng tôi thấy ông ta rất quan tâm tới bốn
phương đào lý, mà trong đó may mắn cũng có ...tôi.
Trong lúc điện đàm, quan " Đồ Ngu " vẫn có những nụ cười ...nhưng sao
tôi đa đoan quá, lại cứ tưởng tượng ông ta, chủ biên ...tôi, có những giọt mồ
hôi lẫn trong nước ...mắt .
Ố Ô, quan " Đồ Ngu " lạc quan, tích cực có lẽ không ai bằng, có như
tôi đâu mà buồn vui lẫn lộn...
Chủ biên ...tôi, vẫn thẳng một đường trường bước tới, thậm chí có lần ông nghĩ
đến cái ... nghiệp truyền thông, chắc thế, như tôi có cái nghiệp thích làm thơ
vậy .
Tôi phải khai thông tư tưởng mồ hôi hoà nước mắt ở đời, với bất cứ ai, không
riêng gì chủ biên ...tôi , nếu như cái hoàn cảnh nó tương tự .
Thí dụ : quan " Đồ Ngu " có thể không thích làm báo ảo nữa, thì cứ
viết sách, cứ chăm sóc cây kiểng, cứ rong chơi hàng chục thú tiêu khiển khác
...
Thầy đồ ở tuổi hưu rồi, ông lại sinh hoạt cuộc sống thong thả, có cần chi phải
bươn chải mưu sinh...hay vv gì khác chứ ...
Mà " Lá Cải " của chủ biên ...tôi, là chỉ để thư giãn, buồn vui đời
lính đúng nghĩa , mưu cầu chi ở đó khiến băn khoăn ...
Thành quan " Đồ Ngu " vẫn cứ làm ...cái công việc đang làm ?
Thậm chí còn không tôn phong bản thân cùng tác phẩm của quan đồ nữa.
Bởi nếu quan đồ ham danh lợi, thì bộ mặt "vườn cải" của ông đã
khác.
Do đó, đôi khi tôi cũng ...ốt dột, là thích khoe khoang tiểu phẩm quá, cứ thấy
Nhị ca Lính Dù quên trưng bài vở mình lên, là la làng, hay ghi tên tác giả
...tôi không đầy đủ, cũng vùng vằng hờn giận.
Quan "Đồ Ngu" có cả một mặt bằng sinh hoạt chữ nghĩa, song
ông cứ muốn nhường cho quý vị huynh đệ chi binh...trang trải tâm tình hậu chiến.
Vì cái điều thâm sâu nơi đáy cốc trà xanh của ông, chính là ông nhất định
nhường huynh đệ chi binh và thân hữu, hơn 20 cái box ở điện báo HNPĐ tặng quý
vị và chúng tôi, mặc sức gởi gấm tình ...riêng .
Tưởng không gì vui hơn nếu thích cầm bút , thì sân chơi dành cho lính nói
chung, và giai phẩm " Lá cải " của chủ biên ...tôi, vẫn
hằng ngày đầy ắp nghĩa tình trận mạc ngày xưa ...
Hôm nay lòng tôi cũng chùng xuống ít nhiều, cả buổi trưa nghe những bài hát
lính cũ, rồi nằm khóc tả tơi ...
Có thể quý vị không tin lắm, làm gì có chuyện một lão bà bà nhớ nhung lính đến
thế .
Nhớ lắm chứ, vì suốt đời cái hình ảnh lính tráng VNCH cùng hàng loạt những
người lính đó hiển hiện trước mắt, như một nỗi buồn dài dằng dặc ...
Xưa đã kẻ còn người mất vì trực diện chiến tranh, nay lại tiếp tục kẻ còn người
mất, vì "bóng câu qua cửa
sổ", ai ...bất tử để nói chuyện trường sinh?
Nên, ngày tháng có thoi đưa, giờ dẫu thêm xa cách , quý vị và chúng tôi
vẫn có "mỗi ngày một chuyện" , và đã có cái roi của
thầy " Đồ Ngu " chặn cho bánh xe thời gian chạy chậm lại ...
Tất nhiên, không ai níu kéo được sự biến hoá của đất trời cao rộng ...nhưng vẫn
là thiện chí cùng chân tình của quan "Đồ Ngu" kính mến . ..đối với
bạn bè ...bốn phương . ..lâu nay .
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)