Mỗi Ngày Một Chuyện
BÓNG NÚI - CAO MỴ NHÂN
BÓNG NÚI - CAO MỴ NHÂN
Thành
phố Palos Verdes được bao bọc bởi những vòng đồi tiếp giáp nhau.
Con
đường chạy vòng vèo chia ngang rặng núi với biển khơi nhìn như chiếc khăn quàng
cổ màu xanh biếc thả lỏng quanh chân đồi luôn luôn có mây phủ.
Ôi,
cả một thiên đường nơi hạ giới đấy chứ .
Đẹp
đẽ quá, văn minh quá, nên không tránh được danh nghĩa giàu sang quá .
Thế
mà tôi, một người tị nạn cộng sản VN nghèo nàn, lạc hậu lại có thể lui tới vùng
trời trong sáng, rực rỡ đó gần 10 năm .
Bấy
giờ, đầu thập niên 90 thế kỷ vừa qua, tôi được một hội từ thiện giới thiệu tới
làm việc,chính là trông nom ngôi nhà tuyệt đẹp ở cạnh nhà thờ.
Chủ
nhân ngôi nhà thật rộng ấy, chỉ là một cặp vợ chổng trẻ người Nhật, phụ trách
xuất nhập cảng phim X, là thành viên của một đại gia đình ở Torrance, dưới phố
thị xa kia.
Tất
cả những ngôi nhà trên vòng đồi ấy đều nhìn ra biển, hoá cho nên không muốn
thấy biển cũng không được.
Khi
người của hội từ thiện chở tôi đến chỗ làm việc, vào mùa thu năm 1992, ông ta
cho xe chạy từ dưới phố lên, dọc đường cứ luôn miệng giới thiệu từng ngã ba hay
ngã tư đèn xanh đỏ, tên đường chạy ngang đại lộ chính, quan trọng hơn cả là
những trạm xe bus, mà kể từ hôm sau, tôi sẽ phải đi một mình.
Tôi
thấy hình như không khó khăn gì. Từ nhà tôi ra trạm bus đầu tiên ở ngã tư đường
147 và Hawthorne.
Xe
đi thẳng một lèo tới bến đổi trạm của city khác, rồi vẫn cứ thẳng đại lộ
Hawthorne đó xuyên thủng miền đá biếc Palos Verdes nêu trên , cuối cùng của nó
là biển khơi.
Nhưng
vẫn ngồi trên xe bus đó, qua vòng đồi cuối cùng, thì tôi xanh lạc cả mắt vì sợ,
mặt biển như khối nước thẳng đứng che ngang tất cả vạn vật, con đường và xe đi,
lại có vẻ muốn chọc thủng tường nước trước mặt.
Đi
mãi rồi cũng quen với hành trình, xe đậu lại một trạm bên lề đường, tôi phải xuống
để vô công việc mình, ngồi ở cái view hay đi loanh quanh suốt ngày, đợi giờ về.
Tôi
vẫn có một chiếc bàn nhỏ, và cái ghế, để gọi là có chỗ ngồi ghi chép nếu cần .
Và
việc này đối với tôi thật thích thú, vì tôi đã viết được liên tục những bài
truyện vừa, để đăng hàng tuần nơi báo giấy Saigontimesusa từ năm đó tới nay.
Song
tôi không trở lại Rancho Palos Verdes, ngay sau đó một năm. Rồi năm sau nữa,
tôi có dịp đi mấy nước châu Âu theo đoàn Văn Bút VNHN gần một tháng, mùa thu
năm 1994.
Trở
về Mỹ, tôi lại nhớ cái thành phố xanh biếc đó.
Tôi
ra trạm bus, đi đúng những trạm đường cũ, nhưng tôi không vô ngôi nhà vẫn vắng
vẻ như hồi tôi lai vãng đó.
Tôi
bước vào khuôn viên nhà thờ ...Tôi có việc làm ngay sau khi than thở mới đi xa
về.
Đó
là chăm sóc một người bịnh hoang tưởng, cô ta rất ngoan hiền, tôi chỉ cần có
mặt hằng ngày, vì các việc khác đã có người lo như ăn, ngủ, chơi loanh quanh và
uống thuốc .
Có
nghĩa là tôi cố
gắng đừng cho cô đó xuống biển trước nhà .
Cái
bờ biển sâu chi lạ, 10 năm ở vùng đồi đó, mà tôi không hề men theo ghềnh đá
xuống bờ cát vàng sạch sẽ dưới xa .
Cả
ngày cô ấy không nói một câu dài hơn 2 chữ " that ok. " , lại một nhà người Nhật trong số
5,6 nhà Nhật ở miền biển cao cấp này .
Làm
việc như thế thì tất nhiên lương tiền không bao nhiêu, vậy mà tôi cũng phải
nhận check.
Họ
bảo không phải bắt tôi đóng thuế, nhưng để họ không quên là đã tiêu tiền cho
những việc gì .
Thế
rồi tôi tự chán công việc, và tự chán tôi sao lại có thể làm cái việc đơn điệu
và vô cảm thế nhỉ, tôi bắt đầu ít nói.
Cho
tới một ngày tôi cám ơn họ, cám ơn tất cả những ai dính líu tới việc làm đó. Cô
bé ngó tôi ngơ ngác, cô không ngờ rằng ngày mai tôi sẽ không đến, như đi nghỉ
phép.
Ở
nhà tôi cảm thấy đôi mắt của cô hoang tưởng vướng đâu đó trong không gian ...
Ấy,
cô đừng nhìn tôi kiểu đôi chút trách móc...
Chúng
ta chẳng phải bà con, hay thân tình trời ạ .
Ít
lâu sau tôi ra bus, lên Rancho Palos Verdes, đi chơi theo thói quen thôi.
Hôm
đó gần cuối đường , tôi xuống trạm có một vườn hoa nhỏ. Vườn hoa chỉ chứa được
10 người đã chật ...Vậy mà có 2 ghế đá, thanh nhã .
Tôi
cảm thấy buồn cười, vì nhà cửa ở đây đẹp quá, lại toàn bộ nhà đều ngó ra biển
khơi, ai dại gì ra cái vườn hoa chật hẹp này ngồi chứ.
Thế
mà tôi lại ngồi đó thật lâu, một mình nghe rõ sóng đại dương dồn về .
Cho
tới khi vạt nắng hoàng hôn chia đôi bóng núi, nửa sáng hiu hắt, nửa tối mờ mờ
...tôi nhìn đồng hồ tay, thấy không đùa được nữa, đã hơn 5 giờ chiều, mà chuyến
bus cuối ngày là 6 giờ, tôi vội qua đường chờ xe về thành phố .
Hai
hôm nay, tôi trở lại Rancho Palos Verdes để "diện bích " . Ngôi nhà tôi
đến có chút họ hàng . Sau 26 năm tôi biết thành phố biển đẹp lạ lùng này, đã có
2 nhà người Việt, nhưng không hoàn toàn Việt, mà có chất lai lai trong đó đang
cư ngụ.
26
năm trôi qua, mầu hoa lan tím thẫm ở quanh đường đồi Rancho Palos Verdes, vẫn
không phai nhạt .
Hoa
đó có vẻ tím sậm hơn, mặc dầu hoa đổi nụ hàng năm, nhưng cánh hoa nào, cũng tím
nguyên sắc đậm mầu mực của học trò xưa.
Mỗi
nhà trên vùng đồi đều cộng thêm 26 năm từ khi tôi biết con đường vòng thơ mộng
Palos Verdes đó, như thế núi rừng hoa cỏ cũng có già thêm .
Chắc
chỉ đại dương là trẻ mãi, vì sóng nước dạt dào cứ vang xa suốt ngày...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BÓNG NÚI - CAO MỴ NHÂN
BÓNG NÚI - CAO MỴ NHÂN
Thành
phố Palos Verdes được bao bọc bởi những vòng đồi tiếp giáp nhau.
Con
đường chạy vòng vèo chia ngang rặng núi với biển khơi nhìn như chiếc khăn quàng
cổ màu xanh biếc thả lỏng quanh chân đồi luôn luôn có mây phủ.
Ôi,
cả một thiên đường nơi hạ giới đấy chứ .
Đẹp
đẽ quá, văn minh quá, nên không tránh được danh nghĩa giàu sang quá .
Thế
mà tôi, một người tị nạn cộng sản VN nghèo nàn, lạc hậu lại có thể lui tới vùng
trời trong sáng, rực rỡ đó gần 10 năm .
Bấy
giờ, đầu thập niên 90 thế kỷ vừa qua, tôi được một hội từ thiện giới thiệu tới
làm việc,chính là trông nom ngôi nhà tuyệt đẹp ở cạnh nhà thờ.
Chủ
nhân ngôi nhà thật rộng ấy, chỉ là một cặp vợ chổng trẻ người Nhật, phụ trách
xuất nhập cảng phim X, là thành viên của một đại gia đình ở Torrance, dưới phố
thị xa kia.
Tất
cả những ngôi nhà trên vòng đồi ấy đều nhìn ra biển, hoá cho nên không muốn
thấy biển cũng không được.
Khi
người của hội từ thiện chở tôi đến chỗ làm việc, vào mùa thu năm 1992, ông ta
cho xe chạy từ dưới phố lên, dọc đường cứ luôn miệng giới thiệu từng ngã ba hay
ngã tư đèn xanh đỏ, tên đường chạy ngang đại lộ chính, quan trọng hơn cả là
những trạm xe bus, mà kể từ hôm sau, tôi sẽ phải đi một mình.
Tôi
thấy hình như không khó khăn gì. Từ nhà tôi ra trạm bus đầu tiên ở ngã tư đường
147 và Hawthorne.
Xe
đi thẳng một lèo tới bến đổi trạm của city khác, rồi vẫn cứ thẳng đại lộ
Hawthorne đó xuyên thủng miền đá biếc Palos Verdes nêu trên , cuối cùng của nó
là biển khơi.
Nhưng
vẫn ngồi trên xe bus đó, qua vòng đồi cuối cùng, thì tôi xanh lạc cả mắt vì sợ,
mặt biển như khối nước thẳng đứng che ngang tất cả vạn vật, con đường và xe đi,
lại có vẻ muốn chọc thủng tường nước trước mặt.
Đi
mãi rồi cũng quen với hành trình, xe đậu lại một trạm bên lề đường, tôi phải xuống
để vô công việc mình, ngồi ở cái view hay đi loanh quanh suốt ngày, đợi giờ về.
Tôi
vẫn có một chiếc bàn nhỏ, và cái ghế, để gọi là có chỗ ngồi ghi chép nếu cần .
Và
việc này đối với tôi thật thích thú, vì tôi đã viết được liên tục những bài
truyện vừa, để đăng hàng tuần nơi báo giấy Saigontimesusa từ năm đó tới nay.
Song
tôi không trở lại Rancho Palos Verdes, ngay sau đó một năm. Rồi năm sau nữa,
tôi có dịp đi mấy nước châu Âu theo đoàn Văn Bút VNHN gần một tháng, mùa thu
năm 1994.
Trở
về Mỹ, tôi lại nhớ cái thành phố xanh biếc đó.
Tôi
ra trạm bus, đi đúng những trạm đường cũ, nhưng tôi không vô ngôi nhà vẫn vắng
vẻ như hồi tôi lai vãng đó.
Tôi
bước vào khuôn viên nhà thờ ...Tôi có việc làm ngay sau khi than thở mới đi xa
về.
Đó
là chăm sóc một người bịnh hoang tưởng, cô ta rất ngoan hiền, tôi chỉ cần có
mặt hằng ngày, vì các việc khác đã có người lo như ăn, ngủ, chơi loanh quanh và
uống thuốc .
Có
nghĩa là tôi cố
gắng đừng cho cô đó xuống biển trước nhà .
Cái
bờ biển sâu chi lạ, 10 năm ở vùng đồi đó, mà tôi không hề men theo ghềnh đá
xuống bờ cát vàng sạch sẽ dưới xa .
Cả
ngày cô ấy không nói một câu dài hơn 2 chữ " that ok. " , lại một nhà người Nhật trong số
5,6 nhà Nhật ở miền biển cao cấp này .
Làm
việc như thế thì tất nhiên lương tiền không bao nhiêu, vậy mà tôi cũng phải
nhận check.
Họ
bảo không phải bắt tôi đóng thuế, nhưng để họ không quên là đã tiêu tiền cho
những việc gì .
Thế
rồi tôi tự chán công việc, và tự chán tôi sao lại có thể làm cái việc đơn điệu
và vô cảm thế nhỉ, tôi bắt đầu ít nói.
Cho
tới một ngày tôi cám ơn họ, cám ơn tất cả những ai dính líu tới việc làm đó. Cô
bé ngó tôi ngơ ngác, cô không ngờ rằng ngày mai tôi sẽ không đến, như đi nghỉ
phép.
Ở
nhà tôi cảm thấy đôi mắt của cô hoang tưởng vướng đâu đó trong không gian ...
Ấy,
cô đừng nhìn tôi kiểu đôi chút trách móc...
Chúng
ta chẳng phải bà con, hay thân tình trời ạ .
Ít
lâu sau tôi ra bus, lên Rancho Palos Verdes, đi chơi theo thói quen thôi.
Hôm
đó gần cuối đường , tôi xuống trạm có một vườn hoa nhỏ. Vườn hoa chỉ chứa được
10 người đã chật ...Vậy mà có 2 ghế đá, thanh nhã .
Tôi
cảm thấy buồn cười, vì nhà cửa ở đây đẹp quá, lại toàn bộ nhà đều ngó ra biển
khơi, ai dại gì ra cái vườn hoa chật hẹp này ngồi chứ.
Thế
mà tôi lại ngồi đó thật lâu, một mình nghe rõ sóng đại dương dồn về .
Cho
tới khi vạt nắng hoàng hôn chia đôi bóng núi, nửa sáng hiu hắt, nửa tối mờ mờ
...tôi nhìn đồng hồ tay, thấy không đùa được nữa, đã hơn 5 giờ chiều, mà chuyến
bus cuối ngày là 6 giờ, tôi vội qua đường chờ xe về thành phố .
Hai
hôm nay, tôi trở lại Rancho Palos Verdes để "diện bích " . Ngôi nhà tôi
đến có chút họ hàng . Sau 26 năm tôi biết thành phố biển đẹp lạ lùng này, đã có
2 nhà người Việt, nhưng không hoàn toàn Việt, mà có chất lai lai trong đó đang
cư ngụ.
26
năm trôi qua, mầu hoa lan tím thẫm ở quanh đường đồi Rancho Palos Verdes, vẫn
không phai nhạt .
Hoa
đó có vẻ tím sậm hơn, mặc dầu hoa đổi nụ hàng năm, nhưng cánh hoa nào, cũng tím
nguyên sắc đậm mầu mực của học trò xưa.
Mỗi
nhà trên vùng đồi đều cộng thêm 26 năm từ khi tôi biết con đường vòng thơ mộng
Palos Verdes đó, như thế núi rừng hoa cỏ cũng có già thêm .
Chắc
chỉ đại dương là trẻ mãi, vì sóng nước dạt dào cứ vang xa suốt ngày...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)