Mỗi Ngày Một Chuyện
BÓNG TÀ DƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
BÓNG TÀ DƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
Có khoảng độ 50 người tới dự tiệc ở nhà chị Khánh Vân buổi tối hôm đó, ở Roseville, sau khi tôi ra mắt thơ thành công trên Minnesota, cách đây đã 14 năm rồi.
Thành công của một buổi ra mắt sách, nhất là thơ, loại sách không được chiếu cố lắm, so với các sách tiết lộ làm thế nào để khuất phục này kia, của các tác giả đây đó, thì chỉ cần nhìn vào 3 yếu tố chính, theo thứ tự:
1/ số lượng khách dự đông đảo.
2/ số tiền bán sách dư dả
3/ số bài phát biểu hay ho ...
Buổi đó mang từ nhà đến hội trường Cộng đồng vài trăm cuốn, bán hết nhẵn, còn nhận thêm 7,8 cái check người dự mua sẵn, tôi sẽ gởi đến nhà họ bằng đường bưu điện sau .
Vậy mà, số khách ông bà Khánh Vân mời ăn nêu trên , ai cũng có vẻ ...ngẩn ngơ, không vui lắm, kể cả tôi, người lẽ ra phải mừng rỡ chứ, nhưng cũng giới hạn niềm vui trong chút khách sáo .
Nơi mời tiệc, tư thất ông bà Khánh Vân , là một ngôi nhà lớn, phía sau còn mấy dãy nhà ngang, tọa lạc giữa khu rừng, tôi chẳng nhớ tên.
Nhưng lại là cơ xưởng trồng trọt, chăn nuôi gì, tôi cũng chẳng dám hỏi thăm, nghe nói muốn vô trong rẫy xa, phải đi bằng tầu ray, người chồng và 3 con trai chị đảm trách công việc này,
Chỉ có chị Khánh Vân, nữ chủ nhân trang trại giữa rừng, người " mạnh thường quân " tiếp tay với " ban tổ chức tiếp đón tác giả là tôi, tặng bữa tiệc ...vui này , là người VN duy nhất nơi trang trại X ấy, còn chồng và 3 con trai chị là người Mỹ .
Làm phu nhân một trại chủ Hoa Kỳ, nhưng khi đã có cơ ngơi điền sản lớn rồi, chị lại hướng lòng về VN.
Nữ thi sĩ Khánh Vân, sáng tác duy nhất tập thơ viết thể luật " Đường thi ", diễn tả những vật dụng chung quanh chị, như con dao, cái kéo, đến những danh lam thắng cảnh Minnesota hiện hữu .
Có lẽ vì thế mà số khách mời hôm ấy, là những người từng quen biết nhau, nên hiểu cách sính hoạt của nhau, vui buồn như hàng xóm, láng giềng kề cận ở xứ người .
Ở những nơi đông người Việt tị nạn, tha phương như Orange county, San Jose, Houston...thì không thấy rõ nỗi buồn xa xứ, chứ ở những tiểu bang phía bắc Mỹ , ban ngày đã buồn rồi, mà tối còn buồn hơn.
Từ trong phòng khách lớn, ngó xuyên qua lớp kiến dày , một mầu đen khủng khiếp , như đang ở ngoài vũ trụ , tưởng rời khỏi cái nơi quây quần đó, là rớt xuống biển khơi ...
Tuy vậy vẫn có những ánh lửa xa xa phía thành phố , tôi đảo mắt nhìn một vòng, và suýt kêu lên sợ hãi, bởi vì 8/10 số khách ở tuổi cao niên, mấy cặp ông bà thực sự già, mà họ vẫn lái xe chở nhau tới được ...
Như vậy họ cũng không thích ...buồn, và cũng quý mến nhau lắm, mới đến tụ họp cùng nhau, tiếp đãi tôi hay bất cứ ai ở xa tới, chỉ là cái cớ hiển nhiên để gặp gỡ vui vẻ, rộn ràng hơn .
Sau tiệc là xum vầy một lúc trước khi chia tay, ai có Tài riêng thì ...biểu diễn cho tất cả chung vui, kỷ niệm hạnh ngộ, để rồi nhớ mãi, chắc chắn thế, vì nếu không, tôi viết lại làm gì.
Phải là nhớ nhung lắm, hay cách trở lắm ...mới cầm bút viết lại được .
Nghệ sĩ diễn ngâm Văn Dzĩnh một thời nào trước 30-4-1975 ở Saigon cũng hay ngâm nga ...nay ông vẫn trình diễn màn Hồ Trường của Nguyễn Bá Trác :
Đại trượng phu
Không hề xé gan, bẻ cật
Phú cương thường
Hà tất tiêu dao...
...bốn bể luân lạc tha phương
Trời Nam, nghìn dặm thẳm
Non nước một màu sương ...
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc
Trăm năm thân thế bóng tà dương ...
.......,( Hồ Trường Nguyễn Bá Trác 1881- 1945 )
Thật buồn, vì những người ngồi đó, tất cả như những bóng tà dương trên đường lưu lạc .
Nhà thơ ở thế giới quan quyền, qua nhiều chức vụ thời triều Nguyễn, đã từng làm Tuần Vũ Quảng Ngãi , trong phong trào Đông Du, đi Nhật , Trung Hoa , trở về nước ...
Năm 1945, nhà thơ Tuần Vũ Quảng Ngãi này, bị Cộng sản VN xử tử ở Bình Định .
Như vậy Hồ Trường được quan thi sĩ Nguyễn Bá Trác nghiền ngẫm trên đường lưu lạc như nêu trên, mà cũng có thể lưu lạc trên chính quê hưong mình nữa .
Thực khách chia tay, cùng biết rằng mọi người đều đang trên đất Mỹ , nhưng không hẹn ngày tái ngộ , để mặc cho những xếp đặt tình cờ ..., bởi vì từ đó tới nay , tôi cũng chưa trở lại xứ vạn hồ Minnesota ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BÓNG TÀ DƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
BÓNG TÀ DƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
Có khoảng độ 50 người tới dự tiệc ở nhà chị Khánh Vân buổi tối hôm đó, ở Roseville, sau khi tôi ra mắt thơ thành công trên Minnesota, cách đây đã 14 năm rồi.
Thành công của một buổi ra mắt sách, nhất là thơ, loại sách không được chiếu cố lắm, so với các sách tiết lộ làm thế nào để khuất phục này kia, của các tác giả đây đó, thì chỉ cần nhìn vào 3 yếu tố chính, theo thứ tự:
1/ số lượng khách dự đông đảo.
2/ số tiền bán sách dư dả
3/ số bài phát biểu hay ho ...
Buổi đó mang từ nhà đến hội trường Cộng đồng vài trăm cuốn, bán hết nhẵn, còn nhận thêm 7,8 cái check người dự mua sẵn, tôi sẽ gởi đến nhà họ bằng đường bưu điện sau .
Vậy mà, số khách ông bà Khánh Vân mời ăn nêu trên , ai cũng có vẻ ...ngẩn ngơ, không vui lắm, kể cả tôi, người lẽ ra phải mừng rỡ chứ, nhưng cũng giới hạn niềm vui trong chút khách sáo .
Nơi mời tiệc, tư thất ông bà Khánh Vân , là một ngôi nhà lớn, phía sau còn mấy dãy nhà ngang, tọa lạc giữa khu rừng, tôi chẳng nhớ tên.
Nhưng lại là cơ xưởng trồng trọt, chăn nuôi gì, tôi cũng chẳng dám hỏi thăm, nghe nói muốn vô trong rẫy xa, phải đi bằng tầu ray, người chồng và 3 con trai chị đảm trách công việc này,
Chỉ có chị Khánh Vân, nữ chủ nhân trang trại giữa rừng, người " mạnh thường quân " tiếp tay với " ban tổ chức tiếp đón tác giả là tôi, tặng bữa tiệc ...vui này , là người VN duy nhất nơi trang trại X ấy, còn chồng và 3 con trai chị là người Mỹ .
Làm phu nhân một trại chủ Hoa Kỳ, nhưng khi đã có cơ ngơi điền sản lớn rồi, chị lại hướng lòng về VN.
Nữ thi sĩ Khánh Vân, sáng tác duy nhất tập thơ viết thể luật " Đường thi ", diễn tả những vật dụng chung quanh chị, như con dao, cái kéo, đến những danh lam thắng cảnh Minnesota hiện hữu .
Có lẽ vì thế mà số khách mời hôm ấy, là những người từng quen biết nhau, nên hiểu cách sính hoạt của nhau, vui buồn như hàng xóm, láng giềng kề cận ở xứ người .
Ở những nơi đông người Việt tị nạn, tha phương như Orange county, San Jose, Houston...thì không thấy rõ nỗi buồn xa xứ, chứ ở những tiểu bang phía bắc Mỹ , ban ngày đã buồn rồi, mà tối còn buồn hơn.
Từ trong phòng khách lớn, ngó xuyên qua lớp kiến dày , một mầu đen khủng khiếp , như đang ở ngoài vũ trụ , tưởng rời khỏi cái nơi quây quần đó, là rớt xuống biển khơi ...
Tuy vậy vẫn có những ánh lửa xa xa phía thành phố , tôi đảo mắt nhìn một vòng, và suýt kêu lên sợ hãi, bởi vì 8/10 số khách ở tuổi cao niên, mấy cặp ông bà thực sự già, mà họ vẫn lái xe chở nhau tới được ...
Như vậy họ cũng không thích ...buồn, và cũng quý mến nhau lắm, mới đến tụ họp cùng nhau, tiếp đãi tôi hay bất cứ ai ở xa tới, chỉ là cái cớ hiển nhiên để gặp gỡ vui vẻ, rộn ràng hơn .
Sau tiệc là xum vầy một lúc trước khi chia tay, ai có Tài riêng thì ...biểu diễn cho tất cả chung vui, kỷ niệm hạnh ngộ, để rồi nhớ mãi, chắc chắn thế, vì nếu không, tôi viết lại làm gì.
Phải là nhớ nhung lắm, hay cách trở lắm ...mới cầm bút viết lại được .
Nghệ sĩ diễn ngâm Văn Dzĩnh một thời nào trước 30-4-1975 ở Saigon cũng hay ngâm nga ...nay ông vẫn trình diễn màn Hồ Trường của Nguyễn Bá Trác :
Đại trượng phu
Không hề xé gan, bẻ cật
Phú cương thường
Hà tất tiêu dao...
...bốn bể luân lạc tha phương
Trời Nam, nghìn dặm thẳm
Non nước một màu sương ...
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc
Trăm năm thân thế bóng tà dương ...
.......,( Hồ Trường Nguyễn Bá Trác 1881- 1945 )
Thật buồn, vì những người ngồi đó, tất cả như những bóng tà dương trên đường lưu lạc .
Nhà thơ ở thế giới quan quyền, qua nhiều chức vụ thời triều Nguyễn, đã từng làm Tuần Vũ Quảng Ngãi , trong phong trào Đông Du, đi Nhật , Trung Hoa , trở về nước ...
Năm 1945, nhà thơ Tuần Vũ Quảng Ngãi này, bị Cộng sản VN xử tử ở Bình Định .
Như vậy Hồ Trường được quan thi sĩ Nguyễn Bá Trác nghiền ngẫm trên đường lưu lạc như nêu trên, mà cũng có thể lưu lạc trên chính quê hưong mình nữa .
Thực khách chia tay, cùng biết rằng mọi người đều đang trên đất Mỹ , nhưng không hẹn ngày tái ngộ , để mặc cho những xếp đặt tình cờ ..., bởi vì từ đó tới nay , tôi cũng chưa trở lại xứ vạn hồ Minnesota ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)