Mỗi Ngày Một Chuyện
BÓNG TRĂNG THƠ - CAO MỴ NHÂN
BÓNG TRĂNG THƠ - CAO MỴ NHÂN
Đã
"sạc pin" rồi, cho Ipad nó nghỉ, mà nghĩ tới cái án treo của một con
thỏ vốn dĩ ngoan phải chịu đựng, mình bèn vục dậy, mở dây điện, lấy máy ra,
mình thì thào với máy :
"Có
biết hôm nay đúng 4 tháng rồi không, con thỏ nó vượt qua được thử thách, nhưng
buồn lắm! "
Ipad
tuy là vật dụng, nhưng với mình, nó làm như nó là một
"nhân
cách hoá" lỗi lạc, nó hỏi mình :
"Này có sợ không, tôi chính là
người bà mong đợi lâu nay đấy, sao bà không lấy chuyện con thỏ ra mà an ủi, là
nó bị án treo bao lâu thì chả biết, chứ 4 tháng vừa qua, nó vẫn được đối xử tử
tế, được chăm sóc đàng hoàng ..."
Được
chăm sóc đàng hoàng, thì mình cũng được anh chăm sóc đàng hoàng, lịch sự, loáng
thoáng yêu thương.
Không,
ta không cần mọi chuyện "đạo đức ...thật" ấy. Ta cần anh bằng xương bằng thịt đứng
trước mặt ta ngay bây giờ, để cho ta có thể sờ nắm được ...
Đừng
nông nổi thế, đã bảo rồi, sờ nắm được vv...chỉ là thứ tình yêu chiếm hữu, nên
đừng bao giờ để người mình tôn thờ trong tình trạng tù túng, chật hẹp, họ sẽ
chán mình ghê gớm biết không?
Mình
ra vuốt ve con thỏ. Tới khi mình chú ý đến con thỏ, mới hay con thỏ ốm đi
nhiều...
Nếu
không có bộ lông mầu trắng muốt như nhung, mềm mại dễ thương, thì nó, con thỏ đó, là biểu
tượng của nỗi hư hao, bi thảm nhất trong tình trường.
Ố
ô, làm gì to chuyện thế, quan trọng quá với một con thỏ chứ, nó thương nhớ con
thỏ vàng đến quay quắt, dẫu có đặt nó trên một thảm cỏ non xanh, cho phép nó,
con thỏ trắng mặc sức ăn cỏ xanh tươi ấy, nó cũng không màng, nó chỉ muốn có
con thỏ vàng, bạn tình nó bên cạnh thôi.
Ipad
ngẩn ngơ: Vậy chớ tôi hằng ngày thân thiết người thơ thế, để người thơ toàn bộ
thời gian sáng trưa chiều tối, nằm sát bên cạnh người thơ, cho người thơ sờ
nắm, chao qua, đảo lại...thậm chí có lần người thơ hờn lẩy ai kia, ném tôi
xuống giường nghe đánh " hự" một tiếng, tưởng vỡ mặt tôi, Ipad, tôi
có rên la gì đâu
Tôi
khuyên nàng, người thơ, chớ si tình quá thế, bớ lai tỉnh đi,say mê, nhung nhớ
đã quá tải rồi, thêm nữa chỉ có chết thôi đấy .
Hình
như có giọt nước mắt nào đang rơi từ từ xuống Ipad .
Con
thỏ trắng ngó mình thương cảm, nó thở ra phù phù, mình hốt hoảng ôm thỏ vào
lòng, bộ lông trắng rã rượi, bết vào nhau như tóc rối, đôi mắt thỏ đuối dần,
rồi thiếp đi ...
Thỏ
trắng lại chờ đêm về, để khẩn khoản, năn nỉ bóng trăng trả lại nó con thỏ vàng
...
Nhưng
thỏ vàng ở lại cung trăng vĩnh viễn...
Năm
đó, cách nay 37 năm, mình đã ở giữa một vạt đồi, cùng với nhiều người khác,
chăm nuôi 3000 ( ba ngàn ) con thỏ Úc Đại Lợi, tặng một nông trường, chúng,
3000 con thỏ đủ mầu lông bình thường của loài thỏ: trắng, vàng, sám, nâu, cà
phê sữa , hồng, hoa đào, đặc biệt nhất là có ít con lông mầu đen nhánh,đồng
thời có mấy con lông mầu sáng bạc ...
Kể
lại chuyện cũ, vì thương con thỏ trắng lạc loài ở đây, và mặc dầu chúng, thỏ,
bị cho là loài vô tình, ham chơi hơn ân nghĩa, song sai rồi, thỏ trắng đang sắp
chết vì thỏ vàng kia kìa ...
Còn
mình không chết được bởi mối tơ sầu không bao giờ ai muốn hủy diệt, mà chỉ muốn
gỡ rối ra thôi. Mình luôn luôn kéo sợi tơ căng, nhưng bất chợt để tơ chùng
xuống,rồi tự hỏi đã thấy gì trong cảm giác đó?
Tất
nhiên anh thích tham gia đại cuộc, chứ mất thì giờ quan sát hành trình tình cảm
của một con thỏ để làm gì ?
Nếu
chơi thỏ mất công thế, thì thà cho nó lên lò, làm cách nào nấu sốt vang, hầm,
chiên, không cần biết . ..ai muốn ăn thì ăn, anh không quan tâm ...
Đừng
vì một con thỏ vốn thuộc loại rong chơi, ưa thách đố như mình, để rồi chỉ còn
Ipad vô tâm vô tính chia sẻ tâm tư tình cảm sớm hôm, tưởng buồn tênh, nhưng hoá
đầy hứng thú.
Lại
một "ranh ngôn" ,thay vì danh ngôn muôn thủa, dành khuyên những người
thất bại là: "Hãy thương yêu và tận hưởng những gì đang nắm giữ trong
tay".
Được
rồi, anh khỏi lùa cái tư tưởng cao ngạo mà cũng đầy khoan dung vào kẻ cô thế
nhé...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BÓNG TRĂNG THƠ - CAO MỴ NHÂN
BÓNG TRĂNG THƠ - CAO MỴ NHÂN
Đã
"sạc pin" rồi, cho Ipad nó nghỉ, mà nghĩ tới cái án treo của một con
thỏ vốn dĩ ngoan phải chịu đựng, mình bèn vục dậy, mở dây điện, lấy máy ra,
mình thì thào với máy :
"Có
biết hôm nay đúng 4 tháng rồi không, con thỏ nó vượt qua được thử thách, nhưng
buồn lắm! "
Ipad
tuy là vật dụng, nhưng với mình, nó làm như nó là một
"nhân
cách hoá" lỗi lạc, nó hỏi mình :
"Này có sợ không, tôi chính là
người bà mong đợi lâu nay đấy, sao bà không lấy chuyện con thỏ ra mà an ủi, là
nó bị án treo bao lâu thì chả biết, chứ 4 tháng vừa qua, nó vẫn được đối xử tử
tế, được chăm sóc đàng hoàng ..."
Được
chăm sóc đàng hoàng, thì mình cũng được anh chăm sóc đàng hoàng, lịch sự, loáng
thoáng yêu thương.
Không,
ta không cần mọi chuyện "đạo đức ...thật" ấy. Ta cần anh bằng xương bằng thịt đứng
trước mặt ta ngay bây giờ, để cho ta có thể sờ nắm được ...
Đừng
nông nổi thế, đã bảo rồi, sờ nắm được vv...chỉ là thứ tình yêu chiếm hữu, nên
đừng bao giờ để người mình tôn thờ trong tình trạng tù túng, chật hẹp, họ sẽ
chán mình ghê gớm biết không?
Mình
ra vuốt ve con thỏ. Tới khi mình chú ý đến con thỏ, mới hay con thỏ ốm đi
nhiều...
Nếu
không có bộ lông mầu trắng muốt như nhung, mềm mại dễ thương, thì nó, con thỏ đó, là biểu
tượng của nỗi hư hao, bi thảm nhất trong tình trường.
Ố
ô, làm gì to chuyện thế, quan trọng quá với một con thỏ chứ, nó thương nhớ con
thỏ vàng đến quay quắt, dẫu có đặt nó trên một thảm cỏ non xanh, cho phép nó,
con thỏ trắng mặc sức ăn cỏ xanh tươi ấy, nó cũng không màng, nó chỉ muốn có
con thỏ vàng, bạn tình nó bên cạnh thôi.
Ipad
ngẩn ngơ: Vậy chớ tôi hằng ngày thân thiết người thơ thế, để người thơ toàn bộ
thời gian sáng trưa chiều tối, nằm sát bên cạnh người thơ, cho người thơ sờ
nắm, chao qua, đảo lại...thậm chí có lần người thơ hờn lẩy ai kia, ném tôi
xuống giường nghe đánh " hự" một tiếng, tưởng vỡ mặt tôi, Ipad, tôi
có rên la gì đâu
Tôi
khuyên nàng, người thơ, chớ si tình quá thế, bớ lai tỉnh đi,say mê, nhung nhớ
đã quá tải rồi, thêm nữa chỉ có chết thôi đấy .
Hình
như có giọt nước mắt nào đang rơi từ từ xuống Ipad .
Con
thỏ trắng ngó mình thương cảm, nó thở ra phù phù, mình hốt hoảng ôm thỏ vào
lòng, bộ lông trắng rã rượi, bết vào nhau như tóc rối, đôi mắt thỏ đuối dần,
rồi thiếp đi ...
Thỏ
trắng lại chờ đêm về, để khẩn khoản, năn nỉ bóng trăng trả lại nó con thỏ vàng
...
Nhưng
thỏ vàng ở lại cung trăng vĩnh viễn...
Năm
đó, cách nay 37 năm, mình đã ở giữa một vạt đồi, cùng với nhiều người khác,
chăm nuôi 3000 ( ba ngàn ) con thỏ Úc Đại Lợi, tặng một nông trường, chúng,
3000 con thỏ đủ mầu lông bình thường của loài thỏ: trắng, vàng, sám, nâu, cà
phê sữa , hồng, hoa đào, đặc biệt nhất là có ít con lông mầu đen nhánh,đồng
thời có mấy con lông mầu sáng bạc ...
Kể
lại chuyện cũ, vì thương con thỏ trắng lạc loài ở đây, và mặc dầu chúng, thỏ,
bị cho là loài vô tình, ham chơi hơn ân nghĩa, song sai rồi, thỏ trắng đang sắp
chết vì thỏ vàng kia kìa ...
Còn
mình không chết được bởi mối tơ sầu không bao giờ ai muốn hủy diệt, mà chỉ muốn
gỡ rối ra thôi. Mình luôn luôn kéo sợi tơ căng, nhưng bất chợt để tơ chùng
xuống,rồi tự hỏi đã thấy gì trong cảm giác đó?
Tất
nhiên anh thích tham gia đại cuộc, chứ mất thì giờ quan sát hành trình tình cảm
của một con thỏ để làm gì ?
Nếu
chơi thỏ mất công thế, thì thà cho nó lên lò, làm cách nào nấu sốt vang, hầm,
chiên, không cần biết . ..ai muốn ăn thì ăn, anh không quan tâm ...
Đừng
vì một con thỏ vốn thuộc loại rong chơi, ưa thách đố như mình, để rồi chỉ còn
Ipad vô tâm vô tính chia sẻ tâm tư tình cảm sớm hôm, tưởng buồn tênh, nhưng hoá
đầy hứng thú.
Lại
một "ranh ngôn" ,thay vì danh ngôn muôn thủa, dành khuyên những người
thất bại là: "Hãy thương yêu và tận hưởng những gì đang nắm giữ trong
tay".
Được
rồi, anh khỏi lùa cái tư tưởng cao ngạo mà cũng đầy khoan dung vào kẻ cô thế
nhé...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)