Mỗi Ngày Một Chuyện
BUỔI TRỄ - CAO MỴ NHÂN
BUỔI TRỄ - CAO MỴ NHÂN
Bây
giờ đã là buổi trưa, anh có biết không? Thời gian như đứng lại đợi chờ ...
Anh
nháy mắt...làm mình nhớ lại một lần mình phone cho anh, anh hút gió, rồi chưa
nghe rõ tiếng...ai đầu giây bên kia, anh đã trả lời rất nhiệt thành :
"đang
lái xe, đang lái xe".
Mình
tưởng tượng anh đang ôm tay lái xe Jeep ngày xưa, và bộ mặt luôn luôn vui tươi,
lạc quan... có vẻ yêu đời quá thế: "đang lái xe, đang lái xe", mới ồn
ào chất lính chứ.
Tưởng
sau khi hết lái xe, tức là đã xong việc, anh sẽ phone lại cho mình, mà lẽ ra
anh phải phone lại mới đúng ...Tây phương.
Nhưng
cả ngày, mình đợi anh không lái xe nữa, anh cũng có kêu mình đâu.
Ố
ô, "khi xưa ta bé ta chơi...Beng Beng", mình sẽ kêu anh cho được
...rồi muốn ra sao thì ra...
Còn
bây giờ, mình đã chẳng là cái ...thớ gì, chẳng có một chút liên hệ tình cảm,
dựa trên điều gì để bắt lỗi anh, mình đành cho qua mọi việc ...
Từ
đó, những buổi trưa rảnh, mình cũng không kêu anh, để...nhắn nhủ rằng: trưa tức
là trễ rồi !
Thế
nên trưa nay, trễ cả những chuyến rời nhà đi đây, đi đó. Có người lái xe tới
hỏi mình muốn hay cần đi đâu không, mình lắc đầu buồn bã:" trễ rồi, cám ơn thôi..."
Và
nếu còn trẻ trung hơn mấy lần, mình sẽ ngồi khóc cho đã vì buồn giận, nhưng đã
trễ chuyến đi trưa , mình chỉ còn thầm lặng hờn tủi ...lẽ đời, đúng ra là hờn
anh với cái IPhone vô tội của mình .
Thực
ra, anh đã nhiều lần dặn mình là anh bận lắm, tất nhiên có bận thực, và bận
...giả.
Nhưng
mình phải hiểu ra điều ấy.
Ngày
xưa...cách đây mấy lần như nêu trên, có một người đến làm quen mình, trong hoàn
cảnh ...cố ý thân tình, nhưng mình mới lớn lên, nên ...chả hiểu gì cả.
Người
ấy không nỡ đi sâu vào tình cảm " dại khờ mơ mộng " của một thiếu nữ,
đã tự dừng bước trước cửa trường "ma sơ" Thevenet, bảo rằng người ấy phải đi xa .
Thì
cứ đi xa, mình có băn khoăn đâu, té ra không phải đi xa đi gần gì cả, mà bạn gái
cùng học trường sơ ấy thầm nói cho mình hay: " nhà ổng ở gần nhà tao, có ...bà xã
và 5 con cơ mày ạ".
Mình
buồn cười quá, có gì ghê gớm đâu mà phải ...đau khổ chứ.
Sau
đó, mình biến
thành tri kỷ của người ấy, đến nỗi người ấy phải khóc trước sự ngơ ngác của một
đôi mắt mở lớn, mà thốt: "trời ơi, tôi chỉ muốn bơi trong đôi mắt M
thôi..."
Rồi
mình thực sự vào ...đời,người ấy mang đến tặng mình một giỏ hoa hồng trắng Lại còn " bắt " mình hát lúc
chia tay, bài " Cành hoa trắng " của Phạm Duy .
Buổi
đó mình hát rất buồn, vì bài đó âm điệu buồn, vì mình biết chắc, sẽ khó có dịp
gặp lại...cố nhân sau này .
Trưa
nay, mình cũng đã nghe ca sĩ Thanh Thuý rền rĩ lời bài. "Cành Hoa Trắng
" của nhạc sĩ Phạm Duy. Vị nhạc sĩ phù thuỷ của tình yêu...
Song
không thấy một hình ảnh nào hiện ra trước mắt ngoài anh, trời ạ, chỉ có anh
thôi, mới là day dứt ...
Đã
thế, anh còn tặng mình những đóa hoa hồng trắng, dẫu chẳng hẹn hò:
Trời
đầy cô tiên nữ xuống đầu thai thành hoa
Giữa
đêm mờ hoa nở chóng phai ...
Người
về trong đêm tối ôm
cành hoa tả tơi
Bóng
in dài , rã rời , lẻ loi ...
(Phạm Duy)
Nhạc
đã phù thuỷ rồi, ca lại liêu trai như Thanh Thuý, thì ...mất nước theo truyền
thuyết, làm sao hệ lụy chẳng vương đầy, bất giác mình viết gởi ...anh, nhân vật thơ của
..mình, giữa không
gian đang chuyển nắng sang chiều mấy câu thơ...tình vui:
Tiếng
hát hôm nay ẩn ức nhiều
Người
tình đang lại nhớ người yêu
Tôi
không ai nhớ, nên nghe hát
Thương
nỗi buồn riêng đến hắt hiu ...
(Thơ Mỵ - Sau Cuộc Chiến)
Anh
không cố ý tìm hiểu mình, bởi vì như đã trình bầy trên, là anh với mình vĩnh
viễn ở trong hoàn cảnh có thiện cảm với nhau thôi.
"Thêm một chút là anh giúp mình giai
đoạn " Vạn sự khởi đầu nan " cho một công việc đầy
...hứng thú
viết và đọc giai phẩm " Lá Cải
".
Tuy
nhiên, có một điều mình cảm thấy như hoa có đời sống nội tâm giống người vậy.
Có
những loài hoa mang tới cho mình tính đằm thắm, thiết tha... cũng có loài hoa
lại khiến mình lo âu, sợ hãi ...
Nên
anh đối với mình, đúng là vị " Hoa học gia" ...mặc dầu mình vẫn tham
kiến cuộc sống tích cực, hoan ca...nhưng anh vẫn muốn cân bằng những suy nghĩ
quyết đoán, hiếu thắng vô ích của mình bằng ngôn ngữ của hoa .
Anh
gởi cho mình những bông hoa tinh khiết, thanh cao...
Những
bông hoa trắng muốt bên nỗi nhớ nhung, che dấu đôi giọt nước mắt ...trong vắt
thủy tinh...
Để
chỉ có thể bình yên được khi đứng trước bàn thờ Chúa thiêng liêng đầy quyền
phép...
Bông
hoa trắng là chấp nhận sự thất bại, bất lực, tuyệt vọng trong hoà bình, nhân ái
...Đồng thời là sự biểu lộ lòng vâng lời , tính ngoan cường, hướng thiện .
Anh
đứng ở xa rình mình, anh có biết mình đang thanh thản , đang sắp rời bỏ nỗi đắm
say, mê cuồng, si dại không? Ta sẽ gặp nhau ở cuối 2 con đường song song một
chiều về vô cực thênh thang...ở đó có cả một rừng hoa trắng nở như mây...
Để
sẽ quên luôn cả đường về ký ức
...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BUỔI TRỄ - CAO MỴ NHÂN
BUỔI TRỄ - CAO MỴ NHÂN
Bây
giờ đã là buổi trưa, anh có biết không? Thời gian như đứng lại đợi chờ ...
Anh
nháy mắt...làm mình nhớ lại một lần mình phone cho anh, anh hút gió, rồi chưa
nghe rõ tiếng...ai đầu giây bên kia, anh đã trả lời rất nhiệt thành :
"đang
lái xe, đang lái xe".
Mình
tưởng tượng anh đang ôm tay lái xe Jeep ngày xưa, và bộ mặt luôn luôn vui tươi,
lạc quan... có vẻ yêu đời quá thế: "đang lái xe, đang lái xe", mới ồn
ào chất lính chứ.
Tưởng
sau khi hết lái xe, tức là đã xong việc, anh sẽ phone lại cho mình, mà lẽ ra
anh phải phone lại mới đúng ...Tây phương.
Nhưng
cả ngày, mình đợi anh không lái xe nữa, anh cũng có kêu mình đâu.
Ố
ô, "khi xưa ta bé ta chơi...Beng Beng", mình sẽ kêu anh cho được
...rồi muốn ra sao thì ra...
Còn
bây giờ, mình đã chẳng là cái ...thớ gì, chẳng có một chút liên hệ tình cảm,
dựa trên điều gì để bắt lỗi anh, mình đành cho qua mọi việc ...
Từ
đó, những buổi trưa rảnh, mình cũng không kêu anh, để...nhắn nhủ rằng: trưa tức
là trễ rồi !
Thế
nên trưa nay, trễ cả những chuyến rời nhà đi đây, đi đó. Có người lái xe tới
hỏi mình muốn hay cần đi đâu không, mình lắc đầu buồn bã:" trễ rồi, cám ơn thôi..."
Và
nếu còn trẻ trung hơn mấy lần, mình sẽ ngồi khóc cho đã vì buồn giận, nhưng đã
trễ chuyến đi trưa , mình chỉ còn thầm lặng hờn tủi ...lẽ đời, đúng ra là hờn
anh với cái IPhone vô tội của mình .
Thực
ra, anh đã nhiều lần dặn mình là anh bận lắm, tất nhiên có bận thực, và bận
...giả.
Nhưng
mình phải hiểu ra điều ấy.
Ngày
xưa...cách đây mấy lần như nêu trên, có một người đến làm quen mình, trong hoàn
cảnh ...cố ý thân tình, nhưng mình mới lớn lên, nên ...chả hiểu gì cả.
Người
ấy không nỡ đi sâu vào tình cảm " dại khờ mơ mộng " của một thiếu nữ,
đã tự dừng bước trước cửa trường "ma sơ" Thevenet, bảo rằng người ấy phải đi xa .
Thì
cứ đi xa, mình có băn khoăn đâu, té ra không phải đi xa đi gần gì cả, mà bạn gái
cùng học trường sơ ấy thầm nói cho mình hay: " nhà ổng ở gần nhà tao, có ...bà xã
và 5 con cơ mày ạ".
Mình
buồn cười quá, có gì ghê gớm đâu mà phải ...đau khổ chứ.
Sau
đó, mình biến
thành tri kỷ của người ấy, đến nỗi người ấy phải khóc trước sự ngơ ngác của một
đôi mắt mở lớn, mà thốt: "trời ơi, tôi chỉ muốn bơi trong đôi mắt M
thôi..."
Rồi
mình thực sự vào ...đời,người ấy mang đến tặng mình một giỏ hoa hồng trắng Lại còn " bắt " mình hát lúc
chia tay, bài " Cành hoa trắng " của Phạm Duy .
Buổi
đó mình hát rất buồn, vì bài đó âm điệu buồn, vì mình biết chắc, sẽ khó có dịp
gặp lại...cố nhân sau này .
Trưa
nay, mình cũng đã nghe ca sĩ Thanh Thuý rền rĩ lời bài. "Cành Hoa Trắng
" của nhạc sĩ Phạm Duy. Vị nhạc sĩ phù thuỷ của tình yêu...
Song
không thấy một hình ảnh nào hiện ra trước mắt ngoài anh, trời ạ, chỉ có anh
thôi, mới là day dứt ...
Đã
thế, anh còn tặng mình những đóa hoa hồng trắng, dẫu chẳng hẹn hò:
Trời
đầy cô tiên nữ xuống đầu thai thành hoa
Giữa
đêm mờ hoa nở chóng phai ...
Người
về trong đêm tối ôm
cành hoa tả tơi
Bóng
in dài , rã rời , lẻ loi ...
(Phạm Duy)
Nhạc
đã phù thuỷ rồi, ca lại liêu trai như Thanh Thuý, thì ...mất nước theo truyền
thuyết, làm sao hệ lụy chẳng vương đầy, bất giác mình viết gởi ...anh, nhân vật thơ của
..mình, giữa không
gian đang chuyển nắng sang chiều mấy câu thơ...tình vui:
Tiếng
hát hôm nay ẩn ức nhiều
Người
tình đang lại nhớ người yêu
Tôi
không ai nhớ, nên nghe hát
Thương
nỗi buồn riêng đến hắt hiu ...
(Thơ Mỵ - Sau Cuộc Chiến)
Anh
không cố ý tìm hiểu mình, bởi vì như đã trình bầy trên, là anh với mình vĩnh
viễn ở trong hoàn cảnh có thiện cảm với nhau thôi.
"Thêm một chút là anh giúp mình giai
đoạn " Vạn sự khởi đầu nan " cho một công việc đầy
...hứng thú
viết và đọc giai phẩm " Lá Cải
".
Tuy
nhiên, có một điều mình cảm thấy như hoa có đời sống nội tâm giống người vậy.
Có
những loài hoa mang tới cho mình tính đằm thắm, thiết tha... cũng có loài hoa
lại khiến mình lo âu, sợ hãi ...
Nên
anh đối với mình, đúng là vị " Hoa học gia" ...mặc dầu mình vẫn tham
kiến cuộc sống tích cực, hoan ca...nhưng anh vẫn muốn cân bằng những suy nghĩ
quyết đoán, hiếu thắng vô ích của mình bằng ngôn ngữ của hoa .
Anh
gởi cho mình những bông hoa tinh khiết, thanh cao...
Những
bông hoa trắng muốt bên nỗi nhớ nhung, che dấu đôi giọt nước mắt ...trong vắt
thủy tinh...
Để
chỉ có thể bình yên được khi đứng trước bàn thờ Chúa thiêng liêng đầy quyền
phép...
Bông
hoa trắng là chấp nhận sự thất bại, bất lực, tuyệt vọng trong hoà bình, nhân ái
...Đồng thời là sự biểu lộ lòng vâng lời , tính ngoan cường, hướng thiện .
Anh
đứng ở xa rình mình, anh có biết mình đang thanh thản , đang sắp rời bỏ nỗi đắm
say, mê cuồng, si dại không? Ta sẽ gặp nhau ở cuối 2 con đường song song một
chiều về vô cực thênh thang...ở đó có cả một rừng hoa trắng nở như mây...
Để
sẽ quên luôn cả đường về ký ức
...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)