Truyện Ngắn & Phóng Sự
Bài Post Cuối Ngày: Chuyện ngày xưa…thật xưa
những khuôn mặt thân yêu của đám bạn bè ngày xưa của một thời áo rằn mũ xanh, kỷ niệm kéo nhau về chập chùng trong tâm trí như những đọan phim rời, trở lại vây kín trong hồn tôi …
Tôi đã sống những buổi sáng mủ sương nơi Tam thôn Hiệp, Rừng Sát. Ngày nắng hè chói chang ở Giồng Trôm, Bến Tre. Những đêm đen lạnh buốt người với muà đông ở Đông hà, Quảng Trị và nhiều vùng đất nữa của quê hương Việt Nam. Thời gian trãi dài trôi theo từng miền trên những phần đất của quê mẹ tôi đã đi qua. Cố quên đi hận thù chiến tranh, không nghỉ đến những trận chiến điêu tàn, Tôi chỉ muốn nhắm mắt để hình dung lại hình ảnh, những khuôn mặt thân yêu của đám bạn bè ngày xưa của một thời áo rằn mũ xanh, kỷ niệm kéo nhau về chập chùng trong tâm trí như những đọan phim rời, trở lại vây kín trong hồn tôi …
Định nói:
- Hùng tụi mình dzọt về Sàigòn chơi, nhân tiện tao lên Củ Chi thăm bà già tao luôn, lâu quá tao chưa về thăm nhà.
Tôi bảo:
- Được rồi để tao hỏi thằng Tòng và thằng Chúc có dzù theo không?.
Định tiếp:
- Thôi mày ơi đi hết cả đám HSQ, lại những cái mặt của tụi mình “Già Đông” sẻ chưỡi ùm lên cho mà xem. Tao với mày đi thôi, nếu mày không đi thì tao nói với “Bố Lai” một tiếng rồi một mình tao dzọt.
Tôi nói:
- Tao biết thằng Chúc thích em gái mày thế nào cũng đi theo mà, thằng Tòng thi nhất định đi rồi để gặp nhỏ Thơ . Còn tao thì mày khỏi lo, có tao hay không “Bố Lai” hay “Già Đông”cũng chẳng thắc mắc, mấy ổng thấy tao như thấy ma, muốn tao chết bờ chết bụi cho khuất mắt mà tao cứ sờ sờ ra báo mấy ổng.
- À mày kiếm cho mỗi thằng cái giấy phép 24 tiếng nhen, mày là vua mấy cái vụ này mà. Thằng Định nói.
Tôi trả lời:
- Ừ tao lo cho, giấy phép thường niên thì tao chịu thua, chứ 24 tiếng tao nói một tiếng thằng “Khiêm mập” văn phòng trưởng pháo đội, nó sẽ đưa tao liền, lại có cả sẵn chữ ký cùa “Già Đông” nữa kìa..
Chỉ vài giờ, sau khi cả bọn vù qua mặt đám quân cảnh ở xa lộ, với bốn cái giấy phép 24 tiếng do thằng “Khiêm mập” cung cấp, bốn thằng lính TQLC, tôi, Định, Chúc, và Tòng đã có mặt ở Sài gòn.
Sài gòn sáng thứ bảy, thành phố vẫn tưng bừng nhộn nhịp, không khí chiến tranh hình như ở một nơi nào, ở một đất nước nào trên trái đất này chứ không phải trên phần đất, của quê hương khốn khổ này. Tôi bảo thôi bọn mình vô Thanh Thế kiếm cái gì dằn bụng rồi tính đi đâu thì đi. Thằng Chúc xen vào nói ăn xong rồi thì về nhà bà già thằng Định chơi cho rồi còn đi đâu nữa.
Thằng Tòng lên tiếng đùa “Thằng Chúc nó chỉ muốn về gặp em thằng Định thôi chứ nó thiết tha đi đâu. À Định, hay là tụi mình ghé về Phú thọ rủ nhỏ Thơ và nhỏ Cúc về nhà bà già mày chơi luôn”. Thằng Định tiếp lời hôm nay thứ bảy nhưng nhỏ Thơ vẫn còn đi dạy buổi chiều, còn nhỏ Cúc phải coi cửa hàng tạp hóa cho bà chị phải lấy cớ gì đi, nếu không bà chị nhỏ Cúc ca vọng cổ thì tội cho nhỏ Cúc lắm, ngày mai chúa nhật thì được. Thằng Chúc lại xía vô sao tụi mình không chia làm hai, thằng Hùng thì đi với thằng Tòng là hợp lý, nó chỉ muốn theo thằng Tòng về nhà cô thằng Tòng để gặp em gái thằng Tòng. Còn tao đi với thằng Định. Tôi bảo sư tụi mày thôi vô Thanh thế ăn rồi tính sau…
Thế mà đã thấm thoát hơn bốn chục năm qua rồi, tụi mày giờ này ở nơi phương nào hở? Có còn nhớ hay đã quên những ngày xưa…thật xưa …Thằng Chúc chẳng biết trôi về đâu, đã nằm xuống ở xó xỉnh nào nơi quê hương “bác”, hay mày tìm về Cái Bè kiếm lại nhỏ Trâm hoặc đã nổi trôi nơi xứ nào? Thằng Tòng thì tao biết nó về lại Diên Khánh, Nha Trang, hiện sống lây lất bám víu cho những ngày cuối đời trên mãnh đất khô cằn của ông già nó để lại. Riêng tao thì trôi dạt theo giòng người lưu lạc, lang thang nơi xứ người đã gần 38 năm rồi. Còn thằng Định như tụi mày biết, nó đã nằm xuống vào một ngày cuối đông ở Cửa Việt. Định ơi mày và các thằng bạn mũ xanh tụi mình có biết bao thằng nằm xuống, có nhiều thằng thì để lại một phần thân thể trước giờ ngưng bắn cho cái hiệp định tủi nhục ngày nào, trong giờ phút ấy thế mà tụi mũ xanh mình vẫn còn cố giành giựt thêm một ít phân đất vô tri, có cần như thế không hở Định?. Để rồi mày có biết vào cái ngày oan khiên sầu thảm của đất nước, tụi tao cũng đành phải ngoảnh mặt bỏ đi không thể giữ lại được những gì mà tụi mày đã hy sinh mạng sống để giành giựt nó !!!
Nhớ lại ngày đó tao đã bật khóc như thằng con nít, khi hay tin thằng Định mất, rồi khi trở về Sài gòn tao nào có đủ can đảm về Củ Chi thăm mẹ nó, tao sợ phải nhìn vào đôi mắt đẫm lệ cuả mẹ, sợ phải nhìn đôi mắt như trách móc của nhỏ Tuyết, lại càng sợ không khí lạnh lẽo cuả căn nhà ăm ắp đầy kỷ niệm của tụi mình, sẽ không còn những đầm ấm rộn rã tiếng cười của mẹ của nhỏ Tuyết của Cúc, Thơ và của đám con TQLC của mẹ.. , và bây giở ngôi nhà chỉ còn mẹ và đứa em, sẽ cô đơn lủi thũi trong những tháng ngày buồn hiu sắp đến… Tao cũng chẳng dám ghé Phú thọ thăm nhỏ Cúc, vì tao lại càng sợ thêm khi phaỉ nhìn những giọt nước mắt của nhỏ Cúc, người con gái mà nó hẹn ước sẽ cưới vào đầu xuân sắp đến. Tao có tệ quá không hở Định, sao lạ thế, tao vẩn thường tự nghĩ tụi mình vốn dĩ coi sự sống chết không ra gì, thế mà lúc đó tao lại sợ, thật sự sợ hãi những giọt nước mắt từ những người tao thương yêu, tao biết mày hiểu và ở nơi nào lúc đó trong cỏi hư vô chắc mày không trách tao phải không Định?!. Thật buồn cười ghê đi, tụi mình vẫn cứ thường bông đủa sẽ “không bao giở chết ngưởi trai khói lưả, chỉ chết ngưởi em gái nhỏ hậu phương” thế mà mày lại ra đi hở Định?! Mày có biết cái chết mày đã lảm cho bài hát trở nên nhạt nhẽo vô duyên mỗi khi tao nghe nó….
Thởi gian qua lẹ quá, những ngày mới lớn, những ngày vui, buồn, sống chết với tụi mày, chừng như một giấc mơ. Những khổ cực, hiểm nguy, cay đắng, nhưng sao nhớ chi lạ, sao vui và hạnh phúc khôn cùng, nếu thời gian có thể quay ngược lại, nếu có được một phép mầu, tao vẫn cứ mong sẽ được trở lại như ngày xưa, được đội trên đầu chiếc nón xanh, được gặp lại tụi bay, được một lẩn say khướt cùng thằng Chúc bên bến phà Neak luong, Kampuchia thuở nào, để được nghe lại giọng cưởi sảng khoái của thằng Định khi tụi mình chạy thoát đám QC. 202 sau khi choảng nhau cùng tụi thiết giáp ở cái quán gần sân vận động Huế ngày xa xưa…
Tao cứ nhớ và mãi nhớ tụi mày, tao vẫn nhớ như in từng khuôn mặt, từng những cá tánh ngỗ ngáo nhưng thật dễ thương của tụi bay, rồi lại nhớ nét mặt nhăn nhó, rên rỉ của “Bố Lai” thường vụ dành cho tụi mình, nhưng coi tụi mình như con cái. Rồi nhớ tiếng lè nhè cuả “Hiệp sĩ Bốn say”, lại nhớ cái tật lúc nào củng lèng èng của Hạ sĩ Tặc. Còn “Ông già Lê Khắc” thì “Khổ” hơn vì các thằng tụi mình, vì lúc nào cũng làm “gương xấu” cho các binh sỉ !. Tất cả giờ đây đã trở thành những kỷ niệm nhạt nhòa khó quên, “Bố Lai”, ông Khánh , thằng Cường và tài xế Thạch Chiêu cũng đã ra đi trong lần bị trái mìn cuả bọn khốn nạn gài lúc theo đoàn xe từ “Cùa” ra Đông Hà. Các ông anh thì tan tác phương trời, có người đã nằm xuống, sau những năm dài trong ngục tù của kẻ thù phương bắc, người ra tù về thì thân thể đã tàn tạ cùng một tinh thẩn quá suy nhược xuống thấp sau những đòn thù đê tiện của đối phương sau ngảy miền nam cuả mình quấn khăn tang.
- …..Anh Hùng ơi ra phụ tụi tui một tay đi, cái “Anten dù” chỉ có tui và thằng Oanh dựng khó quá, gió lại mạnh.
Tiếng thằng “Hai xích lô” léo nhéo trên nóc hầm cùa toán liên lạc TQLC đi bên cạnh LĐ Dù.
- Từ từ tao biết rồi, thôi làm lẹ lên, trời lại gió mạnh, cát thổi rát cả mặt xen lẩn những tiếng nổ đạn pháo 130 của bắc phương rớt ngoài bờ rào phòng thủ của LĐ Dù, đâu đây vọng lại những tiếng nổ của pháo binh Dù họ cũng đang phản pháo lại.
- Anh Hùng, sao tụi TQLC mình chưa nhảy dzô, mà lại còn biệt phái đám tụi mình theo tụi Dù dzậy anh Hùng. “Hai xích lô” hỏi tôi.
Tôi nói:
- Tao biết cái con mẹ gì đâu mà mày hỏi, ông Phương nhận lịnh đâu ở trên rồi kéo toán mình đi thôi tao chỉ biết chừng ấy, chỉ nghe tụi SĐ3 bộ binh đang rút về từ Ái Tử, Đông Hà, và tụi LĐ147 của tụi mình cũng đang lui về tận Mỹ Chánh rồi. Thôi nhanh tay lên léng phéng ở ngoài hầm rồi lãnh một trái, tụi mày không còn mạng đi Huế mua kẹo mè xửng và nón lá về thăm vợ con tụi mày lúc trở về Sài gòn đó.
Thằng oanh lại rên rỉ:
- Chỗ này anten mẹ anten con tùm lum chỉ tổ ăn pháo của tụi nó, nằm chịu pháo kiểu này chắc hổng thọ đâu anh Hùng ơi “!.
Tôi bảo:
- Kệ thây nó chứ, mới tới hẩm hố kiểu này chịu sao thấu đạn 130 của tụi nó, cứ coi như phước chủ may thầy, hên xui thằng nào xui thì chịu đi. Xong rồi mày và thằng Oanh nấu chút nước sôi làm chút gạo xấy ăn nhen, từ sáng tới giờ này chẳng có con mẹ gì trong bụng, còn tao đi kiếm ông Phương coi ổng có cần gì nữa không…..
Toán sĩ quan liên lạc của PB/SĐ TQLC vừa đến phi trường Phú Bài liền được lịnh đi biệt phái nằm cùng LĐ Dù ở An Lỗ, Th/Tá Phương, tôi cùng hai quân nhân được lệnh di chuyển đến nơi này, trong khi được tin SĐ 3/BB và LĐ 147 đang lui dẩn về phía nam đánh dấu những ngày đẫm máu cho muà hè 1972….
Và những ngày bên LĐ Dù tôi đã có thêm những người bạn mũ đỏ, những tên bạn với những khuôn mặt và kỷ niệm cùng họ đã theo mãi trong tôi cho đến tận bây giờ. Một “Quang đui” tinh nghịch nhanh nhẹn, một “Hùng điếc” điềm đạm và đầy chân tình, rồi một Trần văn Tàu Em HLV Teawondo cho PB/SĐ Dù, vui vẻ khôi hài, không biết tụi bay giờ trôi dạt vể đâu ?! Những người anh em mũ đỏ cùng các mũ xanh tụi tao đã sống chết và thấm máu trên phần đất khốn khổ này, máu anh em tụi mình đã nhuộm thắm và trải dài cho đến ngày mà anh em mũ xanh tụi tao dựng lại ngọn cờ trên hoang tàn đổ nát cuả cổ thành Đinh Công Tráng. Tao viết một lần để được nhớ đến tụi mày đó “Tàu em”, “Hùng điếc” và “Quang đui”, tao mãi nhớ những lần theo thằng “Tàu em” về Bao vinh với nhửng cơn say cùng Tuấn, anh cuả Phúc để rồi tao đã có đêm “Trăng Khuyết” thủơ nào, tao vẫn nhớ, tao cùng “Hùng điếc” một thằng mũ đỏ lang thang cùng một thằng mũ xanh say quên cả trời đất ở quán thịt cầy Xóm Mới, rồi hai thằng lại làm “Lưu Nguyễn lạc thiên thai” ở Hạnh Thông Tây, rồi buổi tối ở một quán bar Thoại Ngọc Hầu Bảy Hiển, mà mày nói cùng tao đó là giang sơn cùa tụi mũ đỏ tụi bay ít có những thằng binh chủng khác dám đi lạc đến đây, đêm đó chung quanh đám mũ đỏ chỉ có một thằng mũ xanh lẻ loi nhưng tao không cảm thấy đơn độc vì có tụi mày đó “Hùng điếc”, “Quang đui” ơi. Rồi tao lại miên man nhớ, tao cùng thằng “Quang đui” đã có những ngày thật hạnh phúc thênh thang với Hân và Phúc ở Thiên Mụ, không hiểu rồi ngày tụi mình bỏ Huế mày có còn gặp lại Hân không hở Quang? Còn Phúc thì mãi mãi lạc mất sau những ngày tất tả ngược xuôi tìm tao trong tang thương hỗn loạn của tháng ba ở Đà nẵng. Thời gian trôi không ngừng nghĩ, thế mà đã hơn bốn mươi năm, mà tao cứ ngỡ như mới ngày hôm qua tụi bay ơi và nổi nhớ cứ mãi day dứt khôn nguôi.
Nơi tao đang sống, cây lá sau vườn nhà tao đang thay màu, mùa thu đã sang, chút nắng hè còn sót lại vẫn không làm lòng tao ấm khi nỗi nhớ về tụi bay cứ mãi đong đầy. Chút tình ngày cũ cứ theo mãi đâu đây. Năm tới 2014 tụi mũ xanh mình sẽ làm ĐH-TQLCVN ở Atlanta GA. để nhớ lại ngày nào thuở xưa anh em tụi mình đã nhìn lá cờ vàng bay nơi thành cổ, và cứ mỗi lần đại hội về tao càng quay quắt nhớ đến tụi mày nhiều hơn, và nhớ những thằng bạn mũ đỏ của tao, tụi nó cũng đã thắm máu cho Cổ thành của chuyện ngày xưa….thật xưa và …thật nhớ.
MX Nguyễn Đức Hùng
Viết để nhớ những người bạn sống và chết cuả một thời đã qua.
*“Già Đông” cố Th/tá Lê Khắc Đông
*“Bố Lai” cố Th/s1 Quách Văn Lai
* “Khiêm Mập” Ts1 Khiêm Và các bạn
Cố Th/s Trương Văn Định
Th/s Nguyễn Văn Chúc
Ts1 Hùynh Tòng
Old Soldiers Never Die; They Just Fade Away
Tân Sơn Hòa chuyển
Tôi đã sống những buổi sáng mủ sương nơi Tam thôn Hiệp, Rừng Sát. Ngày nắng hè chói chang ở Giồng Trôm, Bến Tre. Những đêm đen lạnh buốt người với muà đông ở Đông hà, Quảng Trị và nhiều vùng đất nữa của quê hương Việt Nam. Thời gian trãi dài trôi theo từng miền trên những phần đất của quê mẹ tôi đã đi qua. Cố quên đi hận thù chiến tranh, không nghỉ đến những trận chiến điêu tàn, Tôi chỉ muốn nhắm mắt để hình dung lại hình ảnh, những khuôn mặt thân yêu của đám bạn bè ngày xưa của một thời áo rằn mũ xanh, kỷ niệm kéo nhau về chập chùng trong tâm trí như những đọan phim rời, trở lại vây kín trong hồn tôi …
Định nói:
- Hùng tụi mình dzọt về Sàigòn chơi, nhân tiện tao lên Củ Chi thăm bà già tao luôn, lâu quá tao chưa về thăm nhà.
Tôi bảo:
- Được rồi để tao hỏi thằng Tòng và thằng Chúc có dzù theo không?.
Định tiếp:
- Thôi mày ơi đi hết cả đám HSQ, lại những cái mặt của tụi mình “Già Đông” sẻ chưỡi ùm lên cho mà xem. Tao với mày đi thôi, nếu mày không đi thì tao nói với “Bố Lai” một tiếng rồi một mình tao dzọt.
Tôi nói:
- Tao biết thằng Chúc thích em gái mày thế nào cũng đi theo mà, thằng Tòng thi nhất định đi rồi để gặp nhỏ Thơ . Còn tao thì mày khỏi lo, có tao hay không “Bố Lai” hay “Già Đông”cũng chẳng thắc mắc, mấy ổng thấy tao như thấy ma, muốn tao chết bờ chết bụi cho khuất mắt mà tao cứ sờ sờ ra báo mấy ổng.
- À mày kiếm cho mỗi thằng cái giấy phép 24 tiếng nhen, mày là vua mấy cái vụ này mà. Thằng Định nói.
Tôi trả lời:
- Ừ tao lo cho, giấy phép thường niên thì tao chịu thua, chứ 24 tiếng tao nói một tiếng thằng “Khiêm mập” văn phòng trưởng pháo đội, nó sẽ đưa tao liền, lại có cả sẵn chữ ký cùa “Già Đông” nữa kìa..
Chỉ vài giờ, sau khi cả bọn vù qua mặt đám quân cảnh ở xa lộ, với bốn cái giấy phép 24 tiếng do thằng “Khiêm mập” cung cấp, bốn thằng lính TQLC, tôi, Định, Chúc, và Tòng đã có mặt ở Sài gòn.
Sài gòn sáng thứ bảy, thành phố vẫn tưng bừng nhộn nhịp, không khí chiến tranh hình như ở một nơi nào, ở một đất nước nào trên trái đất này chứ không phải trên phần đất, của quê hương khốn khổ này. Tôi bảo thôi bọn mình vô Thanh Thế kiếm cái gì dằn bụng rồi tính đi đâu thì đi. Thằng Chúc xen vào nói ăn xong rồi thì về nhà bà già thằng Định chơi cho rồi còn đi đâu nữa.
Thằng Tòng lên tiếng đùa “Thằng Chúc nó chỉ muốn về gặp em thằng Định thôi chứ nó thiết tha đi đâu. À Định, hay là tụi mình ghé về Phú thọ rủ nhỏ Thơ và nhỏ Cúc về nhà bà già mày chơi luôn”. Thằng Định tiếp lời hôm nay thứ bảy nhưng nhỏ Thơ vẫn còn đi dạy buổi chiều, còn nhỏ Cúc phải coi cửa hàng tạp hóa cho bà chị phải lấy cớ gì đi, nếu không bà chị nhỏ Cúc ca vọng cổ thì tội cho nhỏ Cúc lắm, ngày mai chúa nhật thì được. Thằng Chúc lại xía vô sao tụi mình không chia làm hai, thằng Hùng thì đi với thằng Tòng là hợp lý, nó chỉ muốn theo thằng Tòng về nhà cô thằng Tòng để gặp em gái thằng Tòng. Còn tao đi với thằng Định. Tôi bảo sư tụi mày thôi vô Thanh thế ăn rồi tính sau…
Thế mà đã thấm thoát hơn bốn chục năm qua rồi, tụi mày giờ này ở nơi phương nào hở? Có còn nhớ hay đã quên những ngày xưa…thật xưa …Thằng Chúc chẳng biết trôi về đâu, đã nằm xuống ở xó xỉnh nào nơi quê hương “bác”, hay mày tìm về Cái Bè kiếm lại nhỏ Trâm hoặc đã nổi trôi nơi xứ nào? Thằng Tòng thì tao biết nó về lại Diên Khánh, Nha Trang, hiện sống lây lất bám víu cho những ngày cuối đời trên mãnh đất khô cằn của ông già nó để lại. Riêng tao thì trôi dạt theo giòng người lưu lạc, lang thang nơi xứ người đã gần 38 năm rồi. Còn thằng Định như tụi mày biết, nó đã nằm xuống vào một ngày cuối đông ở Cửa Việt. Định ơi mày và các thằng bạn mũ xanh tụi mình có biết bao thằng nằm xuống, có nhiều thằng thì để lại một phần thân thể trước giờ ngưng bắn cho cái hiệp định tủi nhục ngày nào, trong giờ phút ấy thế mà tụi mũ xanh mình vẫn còn cố giành giựt thêm một ít phân đất vô tri, có cần như thế không hở Định?. Để rồi mày có biết vào cái ngày oan khiên sầu thảm của đất nước, tụi tao cũng đành phải ngoảnh mặt bỏ đi không thể giữ lại được những gì mà tụi mày đã hy sinh mạng sống để giành giựt nó !!!
Nhớ lại ngày đó tao đã bật khóc như thằng con nít, khi hay tin thằng Định mất, rồi khi trở về Sài gòn tao nào có đủ can đảm về Củ Chi thăm mẹ nó, tao sợ phải nhìn vào đôi mắt đẫm lệ cuả mẹ, sợ phải nhìn đôi mắt như trách móc của nhỏ Tuyết, lại càng sợ không khí lạnh lẽo cuả căn nhà ăm ắp đầy kỷ niệm của tụi mình, sẽ không còn những đầm ấm rộn rã tiếng cười của mẹ của nhỏ Tuyết của Cúc, Thơ và của đám con TQLC của mẹ.. , và bây giở ngôi nhà chỉ còn mẹ và đứa em, sẽ cô đơn lủi thũi trong những tháng ngày buồn hiu sắp đến… Tao cũng chẳng dám ghé Phú thọ thăm nhỏ Cúc, vì tao lại càng sợ thêm khi phaỉ nhìn những giọt nước mắt của nhỏ Cúc, người con gái mà nó hẹn ước sẽ cưới vào đầu xuân sắp đến. Tao có tệ quá không hở Định, sao lạ thế, tao vẩn thường tự nghĩ tụi mình vốn dĩ coi sự sống chết không ra gì, thế mà lúc đó tao lại sợ, thật sự sợ hãi những giọt nước mắt từ những người tao thương yêu, tao biết mày hiểu và ở nơi nào lúc đó trong cỏi hư vô chắc mày không trách tao phải không Định?!. Thật buồn cười ghê đi, tụi mình vẫn cứ thường bông đủa sẽ “không bao giở chết ngưởi trai khói lưả, chỉ chết ngưởi em gái nhỏ hậu phương” thế mà mày lại ra đi hở Định?! Mày có biết cái chết mày đã lảm cho bài hát trở nên nhạt nhẽo vô duyên mỗi khi tao nghe nó….
Thởi gian qua lẹ quá, những ngày mới lớn, những ngày vui, buồn, sống chết với tụi mày, chừng như một giấc mơ. Những khổ cực, hiểm nguy, cay đắng, nhưng sao nhớ chi lạ, sao vui và hạnh phúc khôn cùng, nếu thời gian có thể quay ngược lại, nếu có được một phép mầu, tao vẫn cứ mong sẽ được trở lại như ngày xưa, được đội trên đầu chiếc nón xanh, được gặp lại tụi bay, được một lẩn say khướt cùng thằng Chúc bên bến phà Neak luong, Kampuchia thuở nào, để được nghe lại giọng cưởi sảng khoái của thằng Định khi tụi mình chạy thoát đám QC. 202 sau khi choảng nhau cùng tụi thiết giáp ở cái quán gần sân vận động Huế ngày xa xưa…
Tao cứ nhớ và mãi nhớ tụi mày, tao vẫn nhớ như in từng khuôn mặt, từng những cá tánh ngỗ ngáo nhưng thật dễ thương của tụi bay, rồi lại nhớ nét mặt nhăn nhó, rên rỉ của “Bố Lai” thường vụ dành cho tụi mình, nhưng coi tụi mình như con cái. Rồi nhớ tiếng lè nhè cuả “Hiệp sĩ Bốn say”, lại nhớ cái tật lúc nào củng lèng èng của Hạ sĩ Tặc. Còn “Ông già Lê Khắc” thì “Khổ” hơn vì các thằng tụi mình, vì lúc nào cũng làm “gương xấu” cho các binh sỉ !. Tất cả giờ đây đã trở thành những kỷ niệm nhạt nhòa khó quên, “Bố Lai”, ông Khánh , thằng Cường và tài xế Thạch Chiêu cũng đã ra đi trong lần bị trái mìn cuả bọn khốn nạn gài lúc theo đoàn xe từ “Cùa” ra Đông Hà. Các ông anh thì tan tác phương trời, có người đã nằm xuống, sau những năm dài trong ngục tù của kẻ thù phương bắc, người ra tù về thì thân thể đã tàn tạ cùng một tinh thẩn quá suy nhược xuống thấp sau những đòn thù đê tiện của đối phương sau ngảy miền nam cuả mình quấn khăn tang.
- …..Anh Hùng ơi ra phụ tụi tui một tay đi, cái “Anten dù” chỉ có tui và thằng Oanh dựng khó quá, gió lại mạnh.
Tiếng thằng “Hai xích lô” léo nhéo trên nóc hầm cùa toán liên lạc TQLC đi bên cạnh LĐ Dù.
- Từ từ tao biết rồi, thôi làm lẹ lên, trời lại gió mạnh, cát thổi rát cả mặt xen lẩn những tiếng nổ đạn pháo 130 của bắc phương rớt ngoài bờ rào phòng thủ của LĐ Dù, đâu đây vọng lại những tiếng nổ của pháo binh Dù họ cũng đang phản pháo lại.
- Anh Hùng, sao tụi TQLC mình chưa nhảy dzô, mà lại còn biệt phái đám tụi mình theo tụi Dù dzậy anh Hùng. “Hai xích lô” hỏi tôi.
Tôi nói:
- Tao biết cái con mẹ gì đâu mà mày hỏi, ông Phương nhận lịnh đâu ở trên rồi kéo toán mình đi thôi tao chỉ biết chừng ấy, chỉ nghe tụi SĐ3 bộ binh đang rút về từ Ái Tử, Đông Hà, và tụi LĐ147 của tụi mình cũng đang lui về tận Mỹ Chánh rồi. Thôi nhanh tay lên léng phéng ở ngoài hầm rồi lãnh một trái, tụi mày không còn mạng đi Huế mua kẹo mè xửng và nón lá về thăm vợ con tụi mày lúc trở về Sài gòn đó.
Thằng oanh lại rên rỉ:
- Chỗ này anten mẹ anten con tùm lum chỉ tổ ăn pháo của tụi nó, nằm chịu pháo kiểu này chắc hổng thọ đâu anh Hùng ơi “!.
Tôi bảo:
- Kệ thây nó chứ, mới tới hẩm hố kiểu này chịu sao thấu đạn 130 của tụi nó, cứ coi như phước chủ may thầy, hên xui thằng nào xui thì chịu đi. Xong rồi mày và thằng Oanh nấu chút nước sôi làm chút gạo xấy ăn nhen, từ sáng tới giờ này chẳng có con mẹ gì trong bụng, còn tao đi kiếm ông Phương coi ổng có cần gì nữa không…..
Toán sĩ quan liên lạc của PB/SĐ TQLC vừa đến phi trường Phú Bài liền được lịnh đi biệt phái nằm cùng LĐ Dù ở An Lỗ, Th/Tá Phương, tôi cùng hai quân nhân được lệnh di chuyển đến nơi này, trong khi được tin SĐ 3/BB và LĐ 147 đang lui dẩn về phía nam đánh dấu những ngày đẫm máu cho muà hè 1972….
Và những ngày bên LĐ Dù tôi đã có thêm những người bạn mũ đỏ, những tên bạn với những khuôn mặt và kỷ niệm cùng họ đã theo mãi trong tôi cho đến tận bây giờ. Một “Quang đui” tinh nghịch nhanh nhẹn, một “Hùng điếc” điềm đạm và đầy chân tình, rồi một Trần văn Tàu Em HLV Teawondo cho PB/SĐ Dù, vui vẻ khôi hài, không biết tụi bay giờ trôi dạt vể đâu ?! Những người anh em mũ đỏ cùng các mũ xanh tụi tao đã sống chết và thấm máu trên phần đất khốn khổ này, máu anh em tụi mình đã nhuộm thắm và trải dài cho đến ngày mà anh em mũ xanh tụi tao dựng lại ngọn cờ trên hoang tàn đổ nát cuả cổ thành Đinh Công Tráng. Tao viết một lần để được nhớ đến tụi mày đó “Tàu em”, “Hùng điếc” và “Quang đui”, tao mãi nhớ những lần theo thằng “Tàu em” về Bao vinh với nhửng cơn say cùng Tuấn, anh cuả Phúc để rồi tao đã có đêm “Trăng Khuyết” thủơ nào, tao vẫn nhớ, tao cùng “Hùng điếc” một thằng mũ đỏ lang thang cùng một thằng mũ xanh say quên cả trời đất ở quán thịt cầy Xóm Mới, rồi hai thằng lại làm “Lưu Nguyễn lạc thiên thai” ở Hạnh Thông Tây, rồi buổi tối ở một quán bar Thoại Ngọc Hầu Bảy Hiển, mà mày nói cùng tao đó là giang sơn cùa tụi mũ đỏ tụi bay ít có những thằng binh chủng khác dám đi lạc đến đây, đêm đó chung quanh đám mũ đỏ chỉ có một thằng mũ xanh lẻ loi nhưng tao không cảm thấy đơn độc vì có tụi mày đó “Hùng điếc”, “Quang đui” ơi. Rồi tao lại miên man nhớ, tao cùng thằng “Quang đui” đã có những ngày thật hạnh phúc thênh thang với Hân và Phúc ở Thiên Mụ, không hiểu rồi ngày tụi mình bỏ Huế mày có còn gặp lại Hân không hở Quang? Còn Phúc thì mãi mãi lạc mất sau những ngày tất tả ngược xuôi tìm tao trong tang thương hỗn loạn của tháng ba ở Đà nẵng. Thời gian trôi không ngừng nghĩ, thế mà đã hơn bốn mươi năm, mà tao cứ ngỡ như mới ngày hôm qua tụi bay ơi và nổi nhớ cứ mãi day dứt khôn nguôi.
Nơi tao đang sống, cây lá sau vườn nhà tao đang thay màu, mùa thu đã sang, chút nắng hè còn sót lại vẫn không làm lòng tao ấm khi nỗi nhớ về tụi bay cứ mãi đong đầy. Chút tình ngày cũ cứ theo mãi đâu đây. Năm tới 2014 tụi mũ xanh mình sẽ làm ĐH-TQLCVN ở Atlanta GA. để nhớ lại ngày nào thuở xưa anh em tụi mình đã nhìn lá cờ vàng bay nơi thành cổ, và cứ mỗi lần đại hội về tao càng quay quắt nhớ đến tụi mày nhiều hơn, và nhớ những thằng bạn mũ đỏ của tao, tụi nó cũng đã thắm máu cho Cổ thành của chuyện ngày xưa….thật xưa và …thật nhớ.
MX Nguyễn Đức Hùng
Viết để nhớ những người bạn sống và chết cuả một thời đã qua.
*“Già Đông” cố Th/tá Lê Khắc Đông
*“Bố Lai” cố Th/s1 Quách Văn Lai
* “Khiêm Mập” Ts1 Khiêm Và các bạn
Cố Th/s Trương Văn Định
Th/s Nguyễn Văn Chúc
Ts1 Hùynh Tòng
Old Soldiers Never Die; They Just Fade Away
Tân Sơn Hòa chuyển
Bài Post Cuối Ngày: Chuyện ngày xưa…thật xưa
những khuôn mặt thân yêu của đám bạn bè ngày xưa của một thời áo rằn mũ xanh, kỷ niệm kéo nhau về chập chùng trong tâm trí như những đọan phim rời, trở lại vây kín trong hồn tôi …
Tôi đã sống những buổi sáng mủ sương nơi Tam thôn Hiệp, Rừng Sát. Ngày nắng hè chói chang ở Giồng Trôm, Bến Tre. Những đêm đen lạnh buốt người với muà đông ở Đông hà, Quảng Trị và nhiều vùng đất nữa của quê hương Việt Nam. Thời gian trãi dài trôi theo từng miền trên những phần đất của quê mẹ tôi đã đi qua. Cố quên đi hận thù chiến tranh, không nghỉ đến những trận chiến điêu tàn, Tôi chỉ muốn nhắm mắt để hình dung lại hình ảnh, những khuôn mặt thân yêu của đám bạn bè ngày xưa của một thời áo rằn mũ xanh, kỷ niệm kéo nhau về chập chùng trong tâm trí như những đọan phim rời, trở lại vây kín trong hồn tôi …
Định nói:
- Hùng tụi mình dzọt về Sàigòn chơi, nhân tiện tao lên Củ Chi thăm bà già tao luôn, lâu quá tao chưa về thăm nhà.
Tôi bảo:
- Được rồi để tao hỏi thằng Tòng và thằng Chúc có dzù theo không?.
Định tiếp:
- Thôi mày ơi đi hết cả đám HSQ, lại những cái mặt của tụi mình “Già Đông” sẻ chưỡi ùm lên cho mà xem. Tao với mày đi thôi, nếu mày không đi thì tao nói với “Bố Lai” một tiếng rồi một mình tao dzọt.
Tôi nói:
- Tao biết thằng Chúc thích em gái mày thế nào cũng đi theo mà, thằng Tòng thi nhất định đi rồi để gặp nhỏ Thơ . Còn tao thì mày khỏi lo, có tao hay không “Bố Lai” hay “Già Đông”cũng chẳng thắc mắc, mấy ổng thấy tao như thấy ma, muốn tao chết bờ chết bụi cho khuất mắt mà tao cứ sờ sờ ra báo mấy ổng.
- À mày kiếm cho mỗi thằng cái giấy phép 24 tiếng nhen, mày là vua mấy cái vụ này mà. Thằng Định nói.
Tôi trả lời:
- Ừ tao lo cho, giấy phép thường niên thì tao chịu thua, chứ 24 tiếng tao nói một tiếng thằng “Khiêm mập” văn phòng trưởng pháo đội, nó sẽ đưa tao liền, lại có cả sẵn chữ ký cùa “Già Đông” nữa kìa..
Chỉ vài giờ, sau khi cả bọn vù qua mặt đám quân cảnh ở xa lộ, với bốn cái giấy phép 24 tiếng do thằng “Khiêm mập” cung cấp, bốn thằng lính TQLC, tôi, Định, Chúc, và Tòng đã có mặt ở Sài gòn.
Sài gòn sáng thứ bảy, thành phố vẫn tưng bừng nhộn nhịp, không khí chiến tranh hình như ở một nơi nào, ở một đất nước nào trên trái đất này chứ không phải trên phần đất, của quê hương khốn khổ này. Tôi bảo thôi bọn mình vô Thanh Thế kiếm cái gì dằn bụng rồi tính đi đâu thì đi. Thằng Chúc xen vào nói ăn xong rồi thì về nhà bà già thằng Định chơi cho rồi còn đi đâu nữa.
Thằng Tòng lên tiếng đùa “Thằng Chúc nó chỉ muốn về gặp em thằng Định thôi chứ nó thiết tha đi đâu. À Định, hay là tụi mình ghé về Phú thọ rủ nhỏ Thơ và nhỏ Cúc về nhà bà già mày chơi luôn”. Thằng Định tiếp lời hôm nay thứ bảy nhưng nhỏ Thơ vẫn còn đi dạy buổi chiều, còn nhỏ Cúc phải coi cửa hàng tạp hóa cho bà chị phải lấy cớ gì đi, nếu không bà chị nhỏ Cúc ca vọng cổ thì tội cho nhỏ Cúc lắm, ngày mai chúa nhật thì được. Thằng Chúc lại xía vô sao tụi mình không chia làm hai, thằng Hùng thì đi với thằng Tòng là hợp lý, nó chỉ muốn theo thằng Tòng về nhà cô thằng Tòng để gặp em gái thằng Tòng. Còn tao đi với thằng Định. Tôi bảo sư tụi mày thôi vô Thanh thế ăn rồi tính sau…
Thế mà đã thấm thoát hơn bốn chục năm qua rồi, tụi mày giờ này ở nơi phương nào hở? Có còn nhớ hay đã quên những ngày xưa…thật xưa …Thằng Chúc chẳng biết trôi về đâu, đã nằm xuống ở xó xỉnh nào nơi quê hương “bác”, hay mày tìm về Cái Bè kiếm lại nhỏ Trâm hoặc đã nổi trôi nơi xứ nào? Thằng Tòng thì tao biết nó về lại Diên Khánh, Nha Trang, hiện sống lây lất bám víu cho những ngày cuối đời trên mãnh đất khô cằn của ông già nó để lại. Riêng tao thì trôi dạt theo giòng người lưu lạc, lang thang nơi xứ người đã gần 38 năm rồi. Còn thằng Định như tụi mày biết, nó đã nằm xuống vào một ngày cuối đông ở Cửa Việt. Định ơi mày và các thằng bạn mũ xanh tụi mình có biết bao thằng nằm xuống, có nhiều thằng thì để lại một phần thân thể trước giờ ngưng bắn cho cái hiệp định tủi nhục ngày nào, trong giờ phút ấy thế mà tụi mũ xanh mình vẫn còn cố giành giựt thêm một ít phân đất vô tri, có cần như thế không hở Định?. Để rồi mày có biết vào cái ngày oan khiên sầu thảm của đất nước, tụi tao cũng đành phải ngoảnh mặt bỏ đi không thể giữ lại được những gì mà tụi mày đã hy sinh mạng sống để giành giựt nó !!!
Nhớ lại ngày đó tao đã bật khóc như thằng con nít, khi hay tin thằng Định mất, rồi khi trở về Sài gòn tao nào có đủ can đảm về Củ Chi thăm mẹ nó, tao sợ phải nhìn vào đôi mắt đẫm lệ cuả mẹ, sợ phải nhìn đôi mắt như trách móc của nhỏ Tuyết, lại càng sợ không khí lạnh lẽo cuả căn nhà ăm ắp đầy kỷ niệm của tụi mình, sẽ không còn những đầm ấm rộn rã tiếng cười của mẹ của nhỏ Tuyết của Cúc, Thơ và của đám con TQLC của mẹ.. , và bây giở ngôi nhà chỉ còn mẹ và đứa em, sẽ cô đơn lủi thũi trong những tháng ngày buồn hiu sắp đến… Tao cũng chẳng dám ghé Phú thọ thăm nhỏ Cúc, vì tao lại càng sợ thêm khi phaỉ nhìn những giọt nước mắt của nhỏ Cúc, người con gái mà nó hẹn ước sẽ cưới vào đầu xuân sắp đến. Tao có tệ quá không hở Định, sao lạ thế, tao vẩn thường tự nghĩ tụi mình vốn dĩ coi sự sống chết không ra gì, thế mà lúc đó tao lại sợ, thật sự sợ hãi những giọt nước mắt từ những người tao thương yêu, tao biết mày hiểu và ở nơi nào lúc đó trong cỏi hư vô chắc mày không trách tao phải không Định?!. Thật buồn cười ghê đi, tụi mình vẫn cứ thường bông đủa sẽ “không bao giở chết ngưởi trai khói lưả, chỉ chết ngưởi em gái nhỏ hậu phương” thế mà mày lại ra đi hở Định?! Mày có biết cái chết mày đã lảm cho bài hát trở nên nhạt nhẽo vô duyên mỗi khi tao nghe nó….
Thởi gian qua lẹ quá, những ngày mới lớn, những ngày vui, buồn, sống chết với tụi mày, chừng như một giấc mơ. Những khổ cực, hiểm nguy, cay đắng, nhưng sao nhớ chi lạ, sao vui và hạnh phúc khôn cùng, nếu thời gian có thể quay ngược lại, nếu có được một phép mầu, tao vẫn cứ mong sẽ được trở lại như ngày xưa, được đội trên đầu chiếc nón xanh, được gặp lại tụi bay, được một lẩn say khướt cùng thằng Chúc bên bến phà Neak luong, Kampuchia thuở nào, để được nghe lại giọng cưởi sảng khoái của thằng Định khi tụi mình chạy thoát đám QC. 202 sau khi choảng nhau cùng tụi thiết giáp ở cái quán gần sân vận động Huế ngày xa xưa…
Tao cứ nhớ và mãi nhớ tụi mày, tao vẫn nhớ như in từng khuôn mặt, từng những cá tánh ngỗ ngáo nhưng thật dễ thương của tụi bay, rồi lại nhớ nét mặt nhăn nhó, rên rỉ của “Bố Lai” thường vụ dành cho tụi mình, nhưng coi tụi mình như con cái. Rồi nhớ tiếng lè nhè cuả “Hiệp sĩ Bốn say”, lại nhớ cái tật lúc nào củng lèng èng của Hạ sĩ Tặc. Còn “Ông già Lê Khắc” thì “Khổ” hơn vì các thằng tụi mình, vì lúc nào cũng làm “gương xấu” cho các binh sỉ !. Tất cả giờ đây đã trở thành những kỷ niệm nhạt nhòa khó quên, “Bố Lai”, ông Khánh , thằng Cường và tài xế Thạch Chiêu cũng đã ra đi trong lần bị trái mìn cuả bọn khốn nạn gài lúc theo đoàn xe từ “Cùa” ra Đông Hà. Các ông anh thì tan tác phương trời, có người đã nằm xuống, sau những năm dài trong ngục tù của kẻ thù phương bắc, người ra tù về thì thân thể đã tàn tạ cùng một tinh thẩn quá suy nhược xuống thấp sau những đòn thù đê tiện của đối phương sau ngảy miền nam cuả mình quấn khăn tang.
- …..Anh Hùng ơi ra phụ tụi tui một tay đi, cái “Anten dù” chỉ có tui và thằng Oanh dựng khó quá, gió lại mạnh.
Tiếng thằng “Hai xích lô” léo nhéo trên nóc hầm cùa toán liên lạc TQLC đi bên cạnh LĐ Dù.
- Từ từ tao biết rồi, thôi làm lẹ lên, trời lại gió mạnh, cát thổi rát cả mặt xen lẩn những tiếng nổ đạn pháo 130 của bắc phương rớt ngoài bờ rào phòng thủ của LĐ Dù, đâu đây vọng lại những tiếng nổ của pháo binh Dù họ cũng đang phản pháo lại.
- Anh Hùng, sao tụi TQLC mình chưa nhảy dzô, mà lại còn biệt phái đám tụi mình theo tụi Dù dzậy anh Hùng. “Hai xích lô” hỏi tôi.
Tôi nói:
- Tao biết cái con mẹ gì đâu mà mày hỏi, ông Phương nhận lịnh đâu ở trên rồi kéo toán mình đi thôi tao chỉ biết chừng ấy, chỉ nghe tụi SĐ3 bộ binh đang rút về từ Ái Tử, Đông Hà, và tụi LĐ147 của tụi mình cũng đang lui về tận Mỹ Chánh rồi. Thôi nhanh tay lên léng phéng ở ngoài hầm rồi lãnh một trái, tụi mày không còn mạng đi Huế mua kẹo mè xửng và nón lá về thăm vợ con tụi mày lúc trở về Sài gòn đó.
Thằng oanh lại rên rỉ:
- Chỗ này anten mẹ anten con tùm lum chỉ tổ ăn pháo của tụi nó, nằm chịu pháo kiểu này chắc hổng thọ đâu anh Hùng ơi “!.
Tôi bảo:
- Kệ thây nó chứ, mới tới hẩm hố kiểu này chịu sao thấu đạn 130 của tụi nó, cứ coi như phước chủ may thầy, hên xui thằng nào xui thì chịu đi. Xong rồi mày và thằng Oanh nấu chút nước sôi làm chút gạo xấy ăn nhen, từ sáng tới giờ này chẳng có con mẹ gì trong bụng, còn tao đi kiếm ông Phương coi ổng có cần gì nữa không…..
Toán sĩ quan liên lạc của PB/SĐ TQLC vừa đến phi trường Phú Bài liền được lịnh đi biệt phái nằm cùng LĐ Dù ở An Lỗ, Th/Tá Phương, tôi cùng hai quân nhân được lệnh di chuyển đến nơi này, trong khi được tin SĐ 3/BB và LĐ 147 đang lui dẩn về phía nam đánh dấu những ngày đẫm máu cho muà hè 1972….
Và những ngày bên LĐ Dù tôi đã có thêm những người bạn mũ đỏ, những tên bạn với những khuôn mặt và kỷ niệm cùng họ đã theo mãi trong tôi cho đến tận bây giờ. Một “Quang đui” tinh nghịch nhanh nhẹn, một “Hùng điếc” điềm đạm và đầy chân tình, rồi một Trần văn Tàu Em HLV Teawondo cho PB/SĐ Dù, vui vẻ khôi hài, không biết tụi bay giờ trôi dạt vể đâu ?! Những người anh em mũ đỏ cùng các mũ xanh tụi tao đã sống chết và thấm máu trên phần đất khốn khổ này, máu anh em tụi mình đã nhuộm thắm và trải dài cho đến ngày mà anh em mũ xanh tụi tao dựng lại ngọn cờ trên hoang tàn đổ nát cuả cổ thành Đinh Công Tráng. Tao viết một lần để được nhớ đến tụi mày đó “Tàu em”, “Hùng điếc” và “Quang đui”, tao mãi nhớ những lần theo thằng “Tàu em” về Bao vinh với nhửng cơn say cùng Tuấn, anh cuả Phúc để rồi tao đã có đêm “Trăng Khuyết” thủơ nào, tao vẫn nhớ, tao cùng “Hùng điếc” một thằng mũ đỏ lang thang cùng một thằng mũ xanh say quên cả trời đất ở quán thịt cầy Xóm Mới, rồi hai thằng lại làm “Lưu Nguyễn lạc thiên thai” ở Hạnh Thông Tây, rồi buổi tối ở một quán bar Thoại Ngọc Hầu Bảy Hiển, mà mày nói cùng tao đó là giang sơn cùa tụi mũ đỏ tụi bay ít có những thằng binh chủng khác dám đi lạc đến đây, đêm đó chung quanh đám mũ đỏ chỉ có một thằng mũ xanh lẻ loi nhưng tao không cảm thấy đơn độc vì có tụi mày đó “Hùng điếc”, “Quang đui” ơi. Rồi tao lại miên man nhớ, tao cùng thằng “Quang đui” đã có những ngày thật hạnh phúc thênh thang với Hân và Phúc ở Thiên Mụ, không hiểu rồi ngày tụi mình bỏ Huế mày có còn gặp lại Hân không hở Quang? Còn Phúc thì mãi mãi lạc mất sau những ngày tất tả ngược xuôi tìm tao trong tang thương hỗn loạn của tháng ba ở Đà nẵng. Thời gian trôi không ngừng nghĩ, thế mà đã hơn bốn mươi năm, mà tao cứ ngỡ như mới ngày hôm qua tụi bay ơi và nổi nhớ cứ mãi day dứt khôn nguôi.
Nơi tao đang sống, cây lá sau vườn nhà tao đang thay màu, mùa thu đã sang, chút nắng hè còn sót lại vẫn không làm lòng tao ấm khi nỗi nhớ về tụi bay cứ mãi đong đầy. Chút tình ngày cũ cứ theo mãi đâu đây. Năm tới 2014 tụi mũ xanh mình sẽ làm ĐH-TQLCVN ở Atlanta GA. để nhớ lại ngày nào thuở xưa anh em tụi mình đã nhìn lá cờ vàng bay nơi thành cổ, và cứ mỗi lần đại hội về tao càng quay quắt nhớ đến tụi mày nhiều hơn, và nhớ những thằng bạn mũ đỏ của tao, tụi nó cũng đã thắm máu cho Cổ thành của chuyện ngày xưa….thật xưa và …thật nhớ.
MX Nguyễn Đức Hùng
Viết để nhớ những người bạn sống và chết cuả một thời đã qua.
*“Già Đông” cố Th/tá Lê Khắc Đông
*“Bố Lai” cố Th/s1 Quách Văn Lai
* “Khiêm Mập” Ts1 Khiêm Và các bạn
Cố Th/s Trương Văn Định
Th/s Nguyễn Văn Chúc
Ts1 Hùynh Tòng
Old Soldiers Never Die; They Just Fade Away
Tân Sơn Hòa chuyển