Mỗi Ngày Một Chuyện
CÁI NƯ - CAO MỴ NHÂN
CÁI NƯ -
CAO MỴ NHÂN
Ở
lứa tuổi "hâm" thôi, tôi đã có 4 đứa con, 2 gái, 2 trai. Sau đó về
hưu đẻ, cho tới sau này, lần lượt tuổi trung niên, cao niên ...
Đi
từ làm vợ, qua làm mẹ, rồi làm bà nội, ngoại ...
Tôi
bước rập khuôn đường trường phức tạp của mẹ chồng tôi, vì mẹ tôi mất khi chưa
40, bấy giờ tôi mới hơn 10 tuổi ...
Do
đó, đi lấy chồng, làm dâu, rồi hoàn toàn trưởng thành, tôi có đủ số vốn kinh
nghiệm, làm một cồ thái thái như các bà mệ, nhưng không có tiền bảo chứng, để
lời "gia huấn ca " được mạ vàng giống các lão bà Trung Hoa phong
kiến, có nhiều cơ ngơi điền sản, con cháu nể nang hơn.
Tôi
vốn con nhà " Bắc Kỳ quốc " di cư năm 1954. Đi học, rồi đi làm, một
lượt với sanh con đẻ cái, khiến bận rộn liên tục.
Đôi
khi còn phải xin phép đức ông xã cho nghỉ phép dài hạn không mang bầu, để được
yên thân làm công tác xã hội trong đơn vị.
Vì
thế, tôi tình cờ biết được "cái nư ", một nết đặc biệt, mà chỉ có
ngôn ngữ Huế mới diễn tả được hết ý nghĩa của "cái nư " đó.
Cái
nư? Tiếng nói rất cũ kỹ trong dân gian, phải nói là dân dã mới đúng.
Bấy
giờ con gái đầu lòng chưa 2 tuổi, mà tôi sắp khai hoa bé gái thứ hai. Trong lúc
tôi vẫn đi làm và đi công tác đều đặn luôn.
Một
hôm tôi từ sở vừa về tới nhà, thì nghe tiếng khóc cứ ngặt đi của con gái bé bỏng
. ..
Thấy
tôi đã làm về, mẹ chồng tôi còn giữ nguyên bộ mặt tức bực, nhưng có dãn ra một
chút, bà nói:
"Mi
ngó tề, cái nư của nó, là con tôi, ghê lắm, cả nhà thay phiên nhau dỗ dành nó
nín, mà nó khôn chịu nín đó " .
Tôi
vội vàng hỏi mẹ chồng tôi:
"Dạ
cái nư đâu má, để con mang nó, cái nư hỏi cho ra lẽ, chứ ngày nào nó cũng khóc
lóc, tím cả người thế kia, thật khổ..."
Bà
mẹ chồng tôi đang giận cũng phải phì cười:
Cái
nư là cái nết giận hờn, khóc ngặt mãi không nín đó . Tau chán chồng con mi quá,
con thì đòi mẹ, chồng thì đòi vợ, mi làm chi, để thằng nớ, là "xã tôi",
nó bỏ đi mấy ngày liền không về hè ?
Tôi
thất kinh hỏi mẹ chồng tôi sao lạ vậy, tôi có làm chi khác thường đâu, vẫn đi
làm, nuôi con, đủ việc nhà vv...sao "xã tôi" lại "làm nư"
chớ...
Mẹ
chồng tôi háy tôi một cái thật dài, rồi bỏ ra vườn, ngồi trên ghế đá, vê thuốc
Cẩm Lệ hút.
Vỗ
về con bé một lúc, nó mới chịu nín . Tức là trẻ con nó có cái ngữ đợi chờ mẹ về
thôi, đã quá giờ trông mẹ, ở đây là tôi, nên nó khóc ngất, tím cả mặt, khan đặc
cổ, nước mắt nước mũi toàm ngoàm, mồ hôi vã ra ướt cả chân tay...
Hút
xong thuốc " rê" ( vê chút thuốc trong mảnh giấy nhỏ xíu mỏng tang )
mẹ chồng tôi vô hỏi :
"
Con Mi nó nín rồi hử, bận sau đi làm mau mau về cho nó khỏi trông, tội lắm con
nờ . À còn mi làm chi mà chồng mi đi mô vắng mấy ngày ni ? "
Trời
đất, xã tôi có việc chi nay bè, mai bạn, làm sao tôi dám ồn ào trong ngôi nhà
còn đủ cha mẹ anh em chồng chớ?
Tôi
quen dần cuộc sống nói là tin chồng 100% , thì không hẳn là đúng, nhưng không
làm gì hơn được, cứ phải sinh hoạt theo hoàn cảnh chộn rộn chung của gia đình
" tam đại đồng đường ..." lúc nào cũng đông đủ thành viên trong nhà .
Phụ
nữ nào sống trong tình cảnh như tôi mới thông cảm kiểu đại gia đình, là không
phải hay bị quên "cái tôi " đi, mà mặc nhiên sống chung trong nhà
bình thường như thế .
Xét
ra có mặt lợi mà cũng có mặt không lợi, thí dụ đời sống cá nhân có vẻ được đùm
bọc, bảo vệ, an tâm sống dưới mái nhà cũ kỹ, cổ kính...nói về giá trị tinh
thần, vật chất thì không đáng kể ...
"
Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm " tục ngữ phong dao VN đã in sâu vào tiềm
thức tôi, khiến chính tôi không cảm thấy bị o ép hay ...bất lợi bao giờ .
"
Xã tôi " càng an tâm, vì vợ con đã ở trong cái nôi, cái tổ của cả nhà, ông
mặc sức ...tung hoành đó đây, không hề sợ hãi tôi có thể rời khỏi mái ấm gia
đình bên chồng ra đi, nếu thích hoàn toàn tự do.
Đã
thế, mẹ chồng tôi còn tỏ vẻ trách tôi không chăm sóc "xã tôi" và tiểu
gia đình tôi, bằng chứng là đã khiến chồng con tôi làm nư đó tề.
Thượng
Đế cho tôi một tâm tính hết sức vô tư và hồn nhiên , anh đừng nói là tôi ngu
ngơ không đặt nặng vấn đề tình cảm nhé .
Chính
vì tôi đặt nặng vấn đề tình cảm, rất tin tưởng ở cuộc sống này, nên tôi hay bị
vấp váp bởi sự cả tin .
Theo
vị Tư Lệnh của ...tôi xưa, ông vừa hút thuốc lá, vừa bấm bàn phím dương cầm ở
một góc phòng khách, khi tôi tới chúc Tết ông bà, vị Tư Lệnh nói rất thiết tha
với lẽ sống của đời nhà binh thủa ấy, rằng:
" Chúng ta sống trong quân ngũ, bất
kể cấp bậc nào, phải có tình thương rành rẽ ...vv..."
Vị
Tư Lệnh có vóc dáng khô khan, nhưng khi ông nói ra, và qua mịt mù khói thuốc,
sao lời nói của ông có sức mạnh truyền cảm đến thế .
Vì
trong quân ngũ bận rộn, quyết đoán, nên lòng tin tưởng, tình thương đồng đội
phải...rành rẽ ...
Tôi
cứ loay hoay tìm cái ý nghĩa của câu nói nêu trên ...
À
thì ra, nghĩa là những liên hệ tình cảm của lính phải được biểu lộ rõ ràng, để
niềm tin được ổn cố giữa huynh đệ chi binh, để cập thời, không khiến chúng ta
nghi ngại nhau, không diễn tả được hết ý tình của nhau, sẽ có thể bị bạn lính " làm nư " trước ý tình trong
sáng của mình ...đôi khi hiểu lầm mình, như anh cũng đã hiểu lầm mình đôi lúc
đó thôi.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CÁI NƯ - CAO MỴ NHÂN
CÁI NƯ -
CAO MỴ NHÂN
Ở
lứa tuổi "hâm" thôi, tôi đã có 4 đứa con, 2 gái, 2 trai. Sau đó về
hưu đẻ, cho tới sau này, lần lượt tuổi trung niên, cao niên ...
Đi
từ làm vợ, qua làm mẹ, rồi làm bà nội, ngoại ...
Tôi
bước rập khuôn đường trường phức tạp của mẹ chồng tôi, vì mẹ tôi mất khi chưa
40, bấy giờ tôi mới hơn 10 tuổi ...
Do
đó, đi lấy chồng, làm dâu, rồi hoàn toàn trưởng thành, tôi có đủ số vốn kinh
nghiệm, làm một cồ thái thái như các bà mệ, nhưng không có tiền bảo chứng, để
lời "gia huấn ca " được mạ vàng giống các lão bà Trung Hoa phong
kiến, có nhiều cơ ngơi điền sản, con cháu nể nang hơn.
Tôi
vốn con nhà " Bắc Kỳ quốc " di cư năm 1954. Đi học, rồi đi làm, một
lượt với sanh con đẻ cái, khiến bận rộn liên tục.
Đôi
khi còn phải xin phép đức ông xã cho nghỉ phép dài hạn không mang bầu, để được
yên thân làm công tác xã hội trong đơn vị.
Vì
thế, tôi tình cờ biết được "cái nư ", một nết đặc biệt, mà chỉ có
ngôn ngữ Huế mới diễn tả được hết ý nghĩa của "cái nư " đó.
Cái
nư? Tiếng nói rất cũ kỹ trong dân gian, phải nói là dân dã mới đúng.
Bấy
giờ con gái đầu lòng chưa 2 tuổi, mà tôi sắp khai hoa bé gái thứ hai. Trong lúc
tôi vẫn đi làm và đi công tác đều đặn luôn.
Một
hôm tôi từ sở vừa về tới nhà, thì nghe tiếng khóc cứ ngặt đi của con gái bé bỏng
. ..
Thấy
tôi đã làm về, mẹ chồng tôi còn giữ nguyên bộ mặt tức bực, nhưng có dãn ra một
chút, bà nói:
"Mi
ngó tề, cái nư của nó, là con tôi, ghê lắm, cả nhà thay phiên nhau dỗ dành nó
nín, mà nó khôn chịu nín đó " .
Tôi
vội vàng hỏi mẹ chồng tôi:
"Dạ
cái nư đâu má, để con mang nó, cái nư hỏi cho ra lẽ, chứ ngày nào nó cũng khóc
lóc, tím cả người thế kia, thật khổ..."
Bà
mẹ chồng tôi đang giận cũng phải phì cười:
Cái
nư là cái nết giận hờn, khóc ngặt mãi không nín đó . Tau chán chồng con mi quá,
con thì đòi mẹ, chồng thì đòi vợ, mi làm chi, để thằng nớ, là "xã tôi",
nó bỏ đi mấy ngày liền không về hè ?
Tôi
thất kinh hỏi mẹ chồng tôi sao lạ vậy, tôi có làm chi khác thường đâu, vẫn đi
làm, nuôi con, đủ việc nhà vv...sao "xã tôi" lại "làm nư"
chớ...
Mẹ
chồng tôi háy tôi một cái thật dài, rồi bỏ ra vườn, ngồi trên ghế đá, vê thuốc
Cẩm Lệ hút.
Vỗ
về con bé một lúc, nó mới chịu nín . Tức là trẻ con nó có cái ngữ đợi chờ mẹ về
thôi, đã quá giờ trông mẹ, ở đây là tôi, nên nó khóc ngất, tím cả mặt, khan đặc
cổ, nước mắt nước mũi toàm ngoàm, mồ hôi vã ra ướt cả chân tay...
Hút
xong thuốc " rê" ( vê chút thuốc trong mảnh giấy nhỏ xíu mỏng tang )
mẹ chồng tôi vô hỏi :
"
Con Mi nó nín rồi hử, bận sau đi làm mau mau về cho nó khỏi trông, tội lắm con
nờ . À còn mi làm chi mà chồng mi đi mô vắng mấy ngày ni ? "
Trời
đất, xã tôi có việc chi nay bè, mai bạn, làm sao tôi dám ồn ào trong ngôi nhà
còn đủ cha mẹ anh em chồng chớ?
Tôi
quen dần cuộc sống nói là tin chồng 100% , thì không hẳn là đúng, nhưng không
làm gì hơn được, cứ phải sinh hoạt theo hoàn cảnh chộn rộn chung của gia đình
" tam đại đồng đường ..." lúc nào cũng đông đủ thành viên trong nhà .
Phụ
nữ nào sống trong tình cảnh như tôi mới thông cảm kiểu đại gia đình, là không
phải hay bị quên "cái tôi " đi, mà mặc nhiên sống chung trong nhà
bình thường như thế .
Xét
ra có mặt lợi mà cũng có mặt không lợi, thí dụ đời sống cá nhân có vẻ được đùm
bọc, bảo vệ, an tâm sống dưới mái nhà cũ kỹ, cổ kính...nói về giá trị tinh
thần, vật chất thì không đáng kể ...
"
Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm " tục ngữ phong dao VN đã in sâu vào tiềm
thức tôi, khiến chính tôi không cảm thấy bị o ép hay ...bất lợi bao giờ .
"
Xã tôi " càng an tâm, vì vợ con đã ở trong cái nôi, cái tổ của cả nhà, ông
mặc sức ...tung hoành đó đây, không hề sợ hãi tôi có thể rời khỏi mái ấm gia
đình bên chồng ra đi, nếu thích hoàn toàn tự do.
Đã
thế, mẹ chồng tôi còn tỏ vẻ trách tôi không chăm sóc "xã tôi" và tiểu
gia đình tôi, bằng chứng là đã khiến chồng con tôi làm nư đó tề.
Thượng
Đế cho tôi một tâm tính hết sức vô tư và hồn nhiên , anh đừng nói là tôi ngu
ngơ không đặt nặng vấn đề tình cảm nhé .
Chính
vì tôi đặt nặng vấn đề tình cảm, rất tin tưởng ở cuộc sống này, nên tôi hay bị
vấp váp bởi sự cả tin .
Theo
vị Tư Lệnh của ...tôi xưa, ông vừa hút thuốc lá, vừa bấm bàn phím dương cầm ở
một góc phòng khách, khi tôi tới chúc Tết ông bà, vị Tư Lệnh nói rất thiết tha
với lẽ sống của đời nhà binh thủa ấy, rằng:
" Chúng ta sống trong quân ngũ, bất
kể cấp bậc nào, phải có tình thương rành rẽ ...vv..."
Vị
Tư Lệnh có vóc dáng khô khan, nhưng khi ông nói ra, và qua mịt mù khói thuốc,
sao lời nói của ông có sức mạnh truyền cảm đến thế .
Vì
trong quân ngũ bận rộn, quyết đoán, nên lòng tin tưởng, tình thương đồng đội
phải...rành rẽ ...
Tôi
cứ loay hoay tìm cái ý nghĩa của câu nói nêu trên ...
À
thì ra, nghĩa là những liên hệ tình cảm của lính phải được biểu lộ rõ ràng, để
niềm tin được ổn cố giữa huynh đệ chi binh, để cập thời, không khiến chúng ta
nghi ngại nhau, không diễn tả được hết ý tình của nhau, sẽ có thể bị bạn lính " làm nư " trước ý tình trong
sáng của mình ...đôi khi hiểu lầm mình, như anh cũng đã hiểu lầm mình đôi lúc
đó thôi.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)