Mỗi Ngày Một Chuyện
CÁNH HẠC CÔ ĐƠN - CAO MỴ NHÂN
CÁNH HẠC CÔ ĐƠN - CAO MỴ NHÂN
Phải
đợi mấy hôm, mới có thể quên đi cái hình ảnh, một mình dắt chiếc xe đạp chở đầy
đồ lỉnh kỉnh, đi lạc quanh mấy ngả đường Chợ Lớn, mỗi lúc mỗi xa Saigon hơn,
rồi tuột xuống ...9 tầng địa ngục.
Đó
là một khoảng trống hình vuông, 4 cạnh đều đặn, mỗi cạnh mở đầu cho một hình
thang nhọn, cách đều mỗi tầng địa ngục, kết thúc 4 cái thang dựa 4 vách sâu
thăm thẳm là chỗ đứng của một tử tội nào đó.
Không
giới hạn các ngành, nghề ở đời, nhưng giống nhau trên mọi hình thức ...ác, đến
phải đền tội tử mới xong.
Cũng
không giới hạn mức độ ...ác, cái đỉnh nhọn địa ngục xiết chặt lại , khí lạnh vô
cùng, cả triệu độ dưới O độ.
Cõi
âm mà, kết liễu lần thứ 2. người tử tội, miệng bị khí âm khoá kín, chẳng có
ngôn ngữ nào thoát ra được, kể cả ...thơ .
Có
thể hàng trăm thi sĩ, bị chứng kiến tức tưởi, đã thét lên vì bức xúc ...thơ làm
gì có tội ác .
Nhưng
thơ quả là nhiều ...tội lỗi, ác lầm hơn mọi thể hiện khác, vì nó, thơ đấy, đã
huyễn hoặc tâm tư, mê man tình cảm, sai lạc nhịp tim .
Như
vậy có gì là ...tội ác, đến phải rớt xuống 9 tầng địa ngục, lãnh án ...tử hình
trong tăm tối, u trầm nhỉ ?
Không
đâu, nguy hiểm lắm, từ nguyên sơ, thơ thanh cao, trong sáng, chỉ có phong hoa
tuyết nguyệt ...
Tới
nửa chừng ngàn niên kỷ, thơ bắt đầu nhuốm mùi tục luỵ, sầu muộn đau thương.
Giai
đoạn sau nhất, cách đây không lâu, thơ như một gáo nước lạnh xối vào mặt thi
sĩ, hay là tàn tệ nhất, thơ đã bất thần hoặc cố ý, văng tục cho có vẻ xốc nổi ,
thời trang ...
Thơ
loã thể, không cần năm, bảy lớp xiêm y mơ màng, khâm liệm hồn thơ đang lịm chết
giữa tang thương tục luỵ ...
Tôi
dắt chiếc xe đạp, chở đầy đồ lỉnh kỉnh, leo từng nấc lên cao ...
Tất
nhiên khi leo, có nghĩa là phải níu, từ tầng 9 lên tầng 8, rồi 7 , 6, 5...dựng
xe ở nấc nghỉ .
Ngó
xuống đỉnh nhọn của tội ác thế gian ...sợ quá ...
Bỗng
có tiếng nói khào khào sau lưng, tôi quay lại nhìn, thấy một khuôn mặt nữ lem
luốc, bà ta cười nhăn nhở :
Cố
lên, nhưng khi nào leo tới tầng 1, thì dừng lại nhé ..
chờ
có những bàn tay đưa ra cho nắm bắt, hãy níu thật chặt những bàn tay ấy, vì họ
là ân nhân, là khách yêu thơ đấy ...
À,
vậy hả ?
Nhưng
cũng chính họ, sẽ là những ác giả, những nhà bảo thủ thơ, sẽ một lần nữa hất
tay, đẩy tiếp bạn xuống đỉnh nhọn của địa ngục tội ác, để không bao giờ cho ta
thấy mặt vần điệu nữa...
Tôi
làm thinh, trông lên mảnh trời trong xanh, sáng rỡ trên đầu, buồn bã và nôn
nóng leo tiếp ...
Đã
đứng ở tầng 1, tầng địa ngục đầu tiên, mắt tôi mấp mí ngang mặt phẳng của thảo
nguyên ...thơ bát ngát, cỏ mướt, có những đốm hoa mầu vàng dịu dàng ...
Không
một bàn tay nào đưa ra, tức là không một bóng người lai vãng, kể cả anh, nhân
vật thơ của ...tôi .
Tôi
sẽ phải một mình trèo lên mặt bằng hoa mộng ấy, một mình thôi, rồi sau đây,
hành trình thơ của mình sẽ khác ...
Ố
ô, chiếc xe đạp chở đầy đồ lỉnh kỉnh, là những tập thơ, những bản thảo cuốn lại
từ nhiều năm, đã rớt xuống 9 tầng địa ngục dưới xa ...
Tôi
hốt hoảng, nhưng mắt đã từ từ mở ra, trong cái khoảng thời gian âm dương chuyển
dịch, tôi không thức dậy như mọi ngày, mà ngủ thiếp đi một lúc ...
Sao
chỉ một lúc, lại như cả một đời thơ đi qua, và lần đầu tiên tôi không hồn
nhiên, mơ ước đi bên anh...
Lạ
thế nhỉ, à thì ra, tại bức hình anh gửi cho tôi: một con hạc trắng xoải cánh
bay giữa đêm trăng, vầng trăng cũng trắng bạch như cánh hạc cô đơn miệt mài,
buồn bã trong bao la tịch mịch ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CÁNH HẠC CÔ ĐƠN - CAO MỴ NHÂN
CÁNH HẠC CÔ ĐƠN - CAO MỴ NHÂN
Phải
đợi mấy hôm, mới có thể quên đi cái hình ảnh, một mình dắt chiếc xe đạp chở đầy
đồ lỉnh kỉnh, đi lạc quanh mấy ngả đường Chợ Lớn, mỗi lúc mỗi xa Saigon hơn,
rồi tuột xuống ...9 tầng địa ngục.
Đó
là một khoảng trống hình vuông, 4 cạnh đều đặn, mỗi cạnh mở đầu cho một hình
thang nhọn, cách đều mỗi tầng địa ngục, kết thúc 4 cái thang dựa 4 vách sâu
thăm thẳm là chỗ đứng của một tử tội nào đó.
Không
giới hạn các ngành, nghề ở đời, nhưng giống nhau trên mọi hình thức ...ác, đến
phải đền tội tử mới xong.
Cũng
không giới hạn mức độ ...ác, cái đỉnh nhọn địa ngục xiết chặt lại , khí lạnh vô
cùng, cả triệu độ dưới O độ.
Cõi
âm mà, kết liễu lần thứ 2. người tử tội, miệng bị khí âm khoá kín, chẳng có
ngôn ngữ nào thoát ra được, kể cả ...thơ .
Có
thể hàng trăm thi sĩ, bị chứng kiến tức tưởi, đã thét lên vì bức xúc ...thơ làm
gì có tội ác .
Nhưng
thơ quả là nhiều ...tội lỗi, ác lầm hơn mọi thể hiện khác, vì nó, thơ đấy, đã
huyễn hoặc tâm tư, mê man tình cảm, sai lạc nhịp tim .
Như
vậy có gì là ...tội ác, đến phải rớt xuống 9 tầng địa ngục, lãnh án ...tử hình
trong tăm tối, u trầm nhỉ ?
Không
đâu, nguy hiểm lắm, từ nguyên sơ, thơ thanh cao, trong sáng, chỉ có phong hoa
tuyết nguyệt ...
Tới
nửa chừng ngàn niên kỷ, thơ bắt đầu nhuốm mùi tục luỵ, sầu muộn đau thương.
Giai
đoạn sau nhất, cách đây không lâu, thơ như một gáo nước lạnh xối vào mặt thi
sĩ, hay là tàn tệ nhất, thơ đã bất thần hoặc cố ý, văng tục cho có vẻ xốc nổi ,
thời trang ...
Thơ
loã thể, không cần năm, bảy lớp xiêm y mơ màng, khâm liệm hồn thơ đang lịm chết
giữa tang thương tục luỵ ...
Tôi
dắt chiếc xe đạp, chở đầy đồ lỉnh kỉnh, leo từng nấc lên cao ...
Tất
nhiên khi leo, có nghĩa là phải níu, từ tầng 9 lên tầng 8, rồi 7 , 6, 5...dựng
xe ở nấc nghỉ .
Ngó
xuống đỉnh nhọn của tội ác thế gian ...sợ quá ...
Bỗng
có tiếng nói khào khào sau lưng, tôi quay lại nhìn, thấy một khuôn mặt nữ lem
luốc, bà ta cười nhăn nhở :
Cố
lên, nhưng khi nào leo tới tầng 1, thì dừng lại nhé ..
chờ
có những bàn tay đưa ra cho nắm bắt, hãy níu thật chặt những bàn tay ấy, vì họ
là ân nhân, là khách yêu thơ đấy ...
À,
vậy hả ?
Nhưng
cũng chính họ, sẽ là những ác giả, những nhà bảo thủ thơ, sẽ một lần nữa hất
tay, đẩy tiếp bạn xuống đỉnh nhọn của địa ngục tội ác, để không bao giờ cho ta
thấy mặt vần điệu nữa...
Tôi
làm thinh, trông lên mảnh trời trong xanh, sáng rỡ trên đầu, buồn bã và nôn
nóng leo tiếp ...
Đã
đứng ở tầng 1, tầng địa ngục đầu tiên, mắt tôi mấp mí ngang mặt phẳng của thảo
nguyên ...thơ bát ngát, cỏ mướt, có những đốm hoa mầu vàng dịu dàng ...
Không
một bàn tay nào đưa ra, tức là không một bóng người lai vãng, kể cả anh, nhân
vật thơ của ...tôi .
Tôi
sẽ phải một mình trèo lên mặt bằng hoa mộng ấy, một mình thôi, rồi sau đây,
hành trình thơ của mình sẽ khác ...
Ố
ô, chiếc xe đạp chở đầy đồ lỉnh kỉnh, là những tập thơ, những bản thảo cuốn lại
từ nhiều năm, đã rớt xuống 9 tầng địa ngục dưới xa ...
Tôi
hốt hoảng, nhưng mắt đã từ từ mở ra, trong cái khoảng thời gian âm dương chuyển
dịch, tôi không thức dậy như mọi ngày, mà ngủ thiếp đi một lúc ...
Sao
chỉ một lúc, lại như cả một đời thơ đi qua, và lần đầu tiên tôi không hồn
nhiên, mơ ước đi bên anh...
Lạ
thế nhỉ, à thì ra, tại bức hình anh gửi cho tôi: một con hạc trắng xoải cánh
bay giữa đêm trăng, vầng trăng cũng trắng bạch như cánh hạc cô đơn miệt mài,
buồn bã trong bao la tịch mịch ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)