Mỗi Ngày Một Chuyện
CHẤT NHA PHIẾN HUẾ - CAO MỴ NHÂN
CHẤT NHA PHIẾN HUẾ - CAO MỴ NHÂN
Cha
ơi, đã nói rồi, mà thề rồi nữa, là không đụng tới " Huế của anh", chỉ
vì anh làm quyền với tui quá mức đi ...
Nhưng
chết nỗi tui lại ưa cái vẻ " làm quyền" của anh, khiến khổ như rứa mờ
răng tui vẫn chịu phép anh mới lạ.
Bởi
ri, buổi trưa, tui bỗng cảm thấy giận anh quá, anh đừng cười ghẹo tui chớ, tui
thấy anh lúc mô cũng không muốn thua một ai.
Anh
ngó tui sắp ca tụng ông mô Huế, quả là tui đang khen ông Huế nớ thiệt. Biết ai
không đố quý vị ?
Khen
ai thì nói huỵch toẹt ra, ai giựt mô mà giấu giếm chớ .
Số
là tui nghe lại cái bài thơ " Giọng Huế" của thi sĩ tiêu lang Tô Kiều
Ngân, vì chẳng ai nói giọng Huế cho tui nghe ở xứ này.
Anh
giả bộ như không quen tui, không nói giọng Huế cho tui nghe, thì tui phải kiếm tay tổ
giọng Huế thủ thỉ bên tai cho bõ nhớ...
Ngắt
một chút mây trên lăng Tự Đức
Thả
vào mắt em thêm một dáng u hoài
Đôi
mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm
mây vào, e tan nát lòng ai ...
( Giọng Huế
- Tô Kiều Ngân )
Tui
thấy anh giả đò quay đi, làm như Huế không ăn nhậu chì với anh vậy. Nói ra,
anh sẽ bảo: " Mắt mấy o Huế buồn thăm thẳm, chớ có ai mắt xếch như ...
Như
ai hở? Phải biết là đôi mắt Điêu Thuyền này thực sự đã có mấy người lận, không
phải một mô, đòi ...bơi
trong nớ, khổ lắm tề, nhưng đây không màng, đây chỉ thích bơi trên dòng sông
Hương, khúc cầu Lòn, nhà ông chú ở đó.
Anh
không háy, răng ngỡ như anh háy vậy .
Mình
tiếp luôn:
Anh
quỳ xuống, hôn lên đôi mắt đó
Bỗng
dưng sao thương nhớ Huế lạ lùng
Chắc
tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Tiếng
quê hương xao động đến vô cùng
( Giọng Huế-
Tô Kiều Ngân)
Anh
lúc lắc cái đầu, nở nụ cười thật kẻ cả : " ông ni ghê thật, mới thấy đôi
mắt o Huế buồn tan nát lòng, đã vội quỳ xuống, để nói lên...chi rứa ?
Nói
lên gì đâu chưa thấy, có lẽ 2 tiếng " thỏ thẻ " là bao gồm tình tiết
chuyện rồi.
Anh
gật đầu ngay, dù tui đang tưởng tượng thôi, nhưng chắc chắn anh phê phán, vì có
Huế đi nữa, anh vẫn không quên cái thiên chức huấn luyện tác chiến, phải rõ
ràng, không lính đi sai mục
tiêu của anh thì sao ?
Do
đó, anh lên giọng ...trầm với tui, bởi vốn anh giọng trầm ấm, nên tăng độ âm thanh cho vui vẻ đó mờ.
Ông
nhà thơ thiếu tá QL/ VNCH này dùng " thỏ thẻ " là vừa nói lên tất cả,
thay cho việc gạch đầu dòng, vừa diễn tả giọng Huế đó .
Chưa
hết, thi sĩ Tô Kiều Ngân còn đốt thêm giai đoạn: Mới gặp thôi, đã có cuộc hẹn
hò ...
Song
mục đích vẫn là trưng ra từ ngữ Huế, mà ai Huế cũng biết : " Em sợ lắm
", tiếng thân quen của các o Huế gần như là câu trả lời sẵn sàng cho các
câu hỏi của người tình ...
Hẹn
chi rứa, răng chừ, em sợ lắm
Mạ
ngày xưa cũng từng nói như em
Anh
mất mạ, càng thương em tha thiết
Như
từng thương câu hát Huế êm đềm...
( Giọng Huế-
Tô Kiều Ngân )
Họ
gặp nhau không phải ở cố đô Huế, mà 2 người nớ hạnh ngộ bên sông Saigon, nhưng
hình ảnh và ngôn ngữ đã khiến họ xích lại gần nhau, cùng nhớ về nơi họ đã ra
đi, nếu không có tiếng nói của người phụ nữ Huế, có thể còn trẻ, cũng có thể đã
hết tuổi thanh xuân...
Nhưng
những o Huế thường giữ vóc dáng thanh tú, mộng mơ, nên nhà thơ Tô Kiều Ngân có
được cảm giác Huế giữa lòng Saigon:
Cám
ơn em, đã cho anh nhìn lại
Dòng
sông Hương trên Bến Cảng Saigon
Nước
như ngọc in bóng thuyền lấp lánh
Mái
chèo khua vương nhẹ nhánh rong non
( Giọng Huế
- Tô Kiều Ngân )
Tới
đây thì tui lại phải thú thiệt lòng mình, tui có lẽ ...không là gì của Huế.
Không phải đờn ông đa tình lãng mạn như thi sĩ Tô Kiều Ngân, lại không được may
mắn là một o Huế, để mặt nào cũng có thể mộng mơ hết biết.
Đó
là ...chết vì chất Huế, bởi chỉ vì giọng Huế có một ma lực tiềm tàng, tiếng hò
mái đẩy cất lên hoà cùng tranh tỳ nhị nguyệt, thì ôi thôi trường thành cũng có
lúc ngả nghiêng :
Nếu
lại được em ru bằng giọng Huế
Được
vỗ về như mạ hát ngày xưa
Câu
mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết
cũng đành không nuối tiếc chi mô...
( Giọng Huế-
Tô Kiều Ngân )
Tui
chạnh nhớ ngày ra trại tù cải tạo. Một giáo sư chế độ cũ, mang nghệ danh ngâm
sĩ Vân Khanh, vốn là chủ tiệm đồ cổ X tọa lạc cuối đường Tự Do ( sau bạo quyền
đổi là Đồng Khởi) . Vân Khanh thường đi cặp với mệ Bửu Lộc để đôi bên thi thố
hết tài năng, mệ Bửu Lộc thì chơi đàn tranh hoặc đàn bầu. Vân Khanh cứ nương
theo tiếng đàn, đưa lời ngâm dặt dìu ra xa bát ngát...trời ạ.
Có
điều nhị vị nớ đều gốc Thần Kinh, nên bắt nhịp và ăn nhịp rất hoà hợp ...
Tiếng
đàn thì ẩn ức thê lương, đôi khi cũng vui như mây lượn, hạc bay, còn tiếng thơ,
thì chả làm sao nói hết được, nó Huế một cách " tàn nhẫn " luôn, là
người nghe nếu thâm ý, đậm tình thì chao ôi, có thể chết được, đúng như nhà thơ
Tô Kiều Ngân viết lời kết:
Câu
mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết
cũng đành không nuối tiếc chi mô ...
Điều
này chắc chắn anh sẽ ngạo mạn hỏi mình: " có thật chết vì giọng Huế không
hè ?" .
Thì
đồng thời mình nhớ câu nói của anh tự buổi nào : "Đừng ca tụng đàn ông Huế
nhiều lắm nghe, họ cũng có chút điếm đàng "
Điếm
đàng, sao lại điếm đàng ? Cũng như hoang đàng của người bắc và người nam vậy
thôi phải không? Nhưng khi
thốt ra câu này, dẫu ôn mệ hay tao nhân mặc khách thường kèm theo nụ cười vui
vẻ, chớ không phải nặng trịch dung nhan oán trách, chê bai mô.
Chao
ôi, chẳng lẽ mình lại mê cả cái tính điếm đàng của ông Huế đó chăng?
Lẽ
ra mình phải khóc ngất đi, thì lòng mình lại mở toang ra, đón nhận một hiện
tượng khó giải thích, có phải là mình thích cả cái tốt, lẫn cái không tốt của
anh, cái chất nha phiến Huế mà hết cả đời mình khổ sở vì nó .
Thôi
tui chẳng nói nữa mô, giá bậc đàn anh tui là nhà thơ Tô Kiều Ngân chưa mệnh
chung, thì tui còn bao điều để nói, nay ông đã về thiên cổ, bạn thơ nhớ tiếc
một giọng Huế lững lờ ...
Thỉnh
thoảng lại vang lên giọng ngâm Huế đâu đó .
Tuyệt
nhiên, anh đã cất kỹ ngôn ngữ Huế, để ...hành mình quay quắt đắm say, cho bõ
...ghét.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHẤT NHA PHIẾN HUẾ - CAO MỴ NHÂN
CHẤT NHA PHIẾN HUẾ - CAO MỴ NHÂN
Cha
ơi, đã nói rồi, mà thề rồi nữa, là không đụng tới " Huế của anh", chỉ
vì anh làm quyền với tui quá mức đi ...
Nhưng
chết nỗi tui lại ưa cái vẻ " làm quyền" của anh, khiến khổ như rứa mờ
răng tui vẫn chịu phép anh mới lạ.
Bởi
ri, buổi trưa, tui bỗng cảm thấy giận anh quá, anh đừng cười ghẹo tui chớ, tui
thấy anh lúc mô cũng không muốn thua một ai.
Anh
ngó tui sắp ca tụng ông mô Huế, quả là tui đang khen ông Huế nớ thiệt. Biết ai
không đố quý vị ?
Khen
ai thì nói huỵch toẹt ra, ai giựt mô mà giấu giếm chớ .
Số
là tui nghe lại cái bài thơ " Giọng Huế" của thi sĩ tiêu lang Tô Kiều
Ngân, vì chẳng ai nói giọng Huế cho tui nghe ở xứ này.
Anh
giả bộ như không quen tui, không nói giọng Huế cho tui nghe, thì tui phải kiếm tay tổ
giọng Huế thủ thỉ bên tai cho bõ nhớ...
Ngắt
một chút mây trên lăng Tự Đức
Thả
vào mắt em thêm một dáng u hoài
Đôi
mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm
mây vào, e tan nát lòng ai ...
( Giọng Huế
- Tô Kiều Ngân )
Tui
thấy anh giả đò quay đi, làm như Huế không ăn nhậu chì với anh vậy. Nói ra,
anh sẽ bảo: " Mắt mấy o Huế buồn thăm thẳm, chớ có ai mắt xếch như ...
Như
ai hở? Phải biết là đôi mắt Điêu Thuyền này thực sự đã có mấy người lận, không
phải một mô, đòi ...bơi
trong nớ, khổ lắm tề, nhưng đây không màng, đây chỉ thích bơi trên dòng sông
Hương, khúc cầu Lòn, nhà ông chú ở đó.
Anh
không háy, răng ngỡ như anh háy vậy .
Mình
tiếp luôn:
Anh
quỳ xuống, hôn lên đôi mắt đó
Bỗng
dưng sao thương nhớ Huế lạ lùng
Chắc
tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Tiếng
quê hương xao động đến vô cùng
( Giọng Huế-
Tô Kiều Ngân)
Anh
lúc lắc cái đầu, nở nụ cười thật kẻ cả : " ông ni ghê thật, mới thấy đôi
mắt o Huế buồn tan nát lòng, đã vội quỳ xuống, để nói lên...chi rứa ?
Nói
lên gì đâu chưa thấy, có lẽ 2 tiếng " thỏ thẻ " là bao gồm tình tiết
chuyện rồi.
Anh
gật đầu ngay, dù tui đang tưởng tượng thôi, nhưng chắc chắn anh phê phán, vì có
Huế đi nữa, anh vẫn không quên cái thiên chức huấn luyện tác chiến, phải rõ
ràng, không lính đi sai mục
tiêu của anh thì sao ?
Do
đó, anh lên giọng ...trầm với tui, bởi vốn anh giọng trầm ấm, nên tăng độ âm thanh cho vui vẻ đó mờ.
Ông
nhà thơ thiếu tá QL/ VNCH này dùng " thỏ thẻ " là vừa nói lên tất cả,
thay cho việc gạch đầu dòng, vừa diễn tả giọng Huế đó .
Chưa
hết, thi sĩ Tô Kiều Ngân còn đốt thêm giai đoạn: Mới gặp thôi, đã có cuộc hẹn
hò ...
Song
mục đích vẫn là trưng ra từ ngữ Huế, mà ai Huế cũng biết : " Em sợ lắm
", tiếng thân quen của các o Huế gần như là câu trả lời sẵn sàng cho các
câu hỏi của người tình ...
Hẹn
chi rứa, răng chừ, em sợ lắm
Mạ
ngày xưa cũng từng nói như em
Anh
mất mạ, càng thương em tha thiết
Như
từng thương câu hát Huế êm đềm...
( Giọng Huế-
Tô Kiều Ngân )
Họ
gặp nhau không phải ở cố đô Huế, mà 2 người nớ hạnh ngộ bên sông Saigon, nhưng
hình ảnh và ngôn ngữ đã khiến họ xích lại gần nhau, cùng nhớ về nơi họ đã ra
đi, nếu không có tiếng nói của người phụ nữ Huế, có thể còn trẻ, cũng có thể đã
hết tuổi thanh xuân...
Nhưng
những o Huế thường giữ vóc dáng thanh tú, mộng mơ, nên nhà thơ Tô Kiều Ngân có
được cảm giác Huế giữa lòng Saigon:
Cám
ơn em, đã cho anh nhìn lại
Dòng
sông Hương trên Bến Cảng Saigon
Nước
như ngọc in bóng thuyền lấp lánh
Mái
chèo khua vương nhẹ nhánh rong non
( Giọng Huế
- Tô Kiều Ngân )
Tới
đây thì tui lại phải thú thiệt lòng mình, tui có lẽ ...không là gì của Huế.
Không phải đờn ông đa tình lãng mạn như thi sĩ Tô Kiều Ngân, lại không được may
mắn là một o Huế, để mặt nào cũng có thể mộng mơ hết biết.
Đó
là ...chết vì chất Huế, bởi chỉ vì giọng Huế có một ma lực tiềm tàng, tiếng hò
mái đẩy cất lên hoà cùng tranh tỳ nhị nguyệt, thì ôi thôi trường thành cũng có
lúc ngả nghiêng :
Nếu
lại được em ru bằng giọng Huế
Được
vỗ về như mạ hát ngày xưa
Câu
mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết
cũng đành không nuối tiếc chi mô...
( Giọng Huế-
Tô Kiều Ngân )
Tui
chạnh nhớ ngày ra trại tù cải tạo. Một giáo sư chế độ cũ, mang nghệ danh ngâm
sĩ Vân Khanh, vốn là chủ tiệm đồ cổ X tọa lạc cuối đường Tự Do ( sau bạo quyền
đổi là Đồng Khởi) . Vân Khanh thường đi cặp với mệ Bửu Lộc để đôi bên thi thố
hết tài năng, mệ Bửu Lộc thì chơi đàn tranh hoặc đàn bầu. Vân Khanh cứ nương
theo tiếng đàn, đưa lời ngâm dặt dìu ra xa bát ngát...trời ạ.
Có
điều nhị vị nớ đều gốc Thần Kinh, nên bắt nhịp và ăn nhịp rất hoà hợp ...
Tiếng
đàn thì ẩn ức thê lương, đôi khi cũng vui như mây lượn, hạc bay, còn tiếng thơ,
thì chả làm sao nói hết được, nó Huế một cách " tàn nhẫn " luôn, là
người nghe nếu thâm ý, đậm tình thì chao ôi, có thể chết được, đúng như nhà thơ
Tô Kiều Ngân viết lời kết:
Câu
mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết
cũng đành không nuối tiếc chi mô ...
Điều
này chắc chắn anh sẽ ngạo mạn hỏi mình: " có thật chết vì giọng Huế không
hè ?" .
Thì
đồng thời mình nhớ câu nói của anh tự buổi nào : "Đừng ca tụng đàn ông Huế
nhiều lắm nghe, họ cũng có chút điếm đàng "
Điếm
đàng, sao lại điếm đàng ? Cũng như hoang đàng của người bắc và người nam vậy
thôi phải không? Nhưng khi
thốt ra câu này, dẫu ôn mệ hay tao nhân mặc khách thường kèm theo nụ cười vui
vẻ, chớ không phải nặng trịch dung nhan oán trách, chê bai mô.
Chao
ôi, chẳng lẽ mình lại mê cả cái tính điếm đàng của ông Huế đó chăng?
Lẽ
ra mình phải khóc ngất đi, thì lòng mình lại mở toang ra, đón nhận một hiện
tượng khó giải thích, có phải là mình thích cả cái tốt, lẫn cái không tốt của
anh, cái chất nha phiến Huế mà hết cả đời mình khổ sở vì nó .
Thôi
tui chẳng nói nữa mô, giá bậc đàn anh tui là nhà thơ Tô Kiều Ngân chưa mệnh
chung, thì tui còn bao điều để nói, nay ông đã về thiên cổ, bạn thơ nhớ tiếc
một giọng Huế lững lờ ...
Thỉnh
thoảng lại vang lên giọng ngâm Huế đâu đó .
Tuyệt
nhiên, anh đã cất kỹ ngôn ngữ Huế, để ...hành mình quay quắt đắm say, cho bõ
...ghét.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)