Mỗi Ngày Một Chuyện
CHỈ LÀ MỘT CHUYỆN TÌNH - CAO MỴ NHÂN
CHỈ LÀ MỘT CHUYỆN TÌNH - CAO
MỴ NHÂN
Khi đứng trước một ngã 3 đường, 2 người đàn ông
trung niên cứ dùng dằng chưa biết chọn hướng nào bước tới, cả 2 cùng xuất
phát ở con đường thứ 3, sau lưng họ.
Một người lên tiếng trước: Thì anh cứ đi
bên đó, phía trái, còn tôi đi bên đây phía phải của mặt trời đang
lên. .
Người thứ 2 ngần ngừ: Thì đành vậy rồi, vô
lẽ chúng ta đứng mãi ở đây, và cả 2 chúng ta cùng không muốn trở lại
con đường dĩ vãng sau lưng.
Nhưng có thể lúc nào chúng ta cùng trở lại
con đường phía sau ấy, nơi có người đàn bà không là người tình của ai, cứ thích
chắt chiu hoài những năm tháng cũ.
Người thứ nhất thêm vào câu nói dở dang của
người thứ 2 vừa. nêu:
Còn cả 2 chúng ta đều thích phải bước tới,mong
kiếm cho ra một nơi để đếntrong tương lai.
Họ cùng gật đầu và cùng dứt khoát lên đường.
Người phụ nữ ở sau lưng họ là một phần đời của mỗi
người vừa rời khỏi ngã 3, bà là một tiên tri hay một phù thủy cũng
được, vì suốt đời chỉ sống với ước mơ, hy vọng, hay với những mê lầm, hoang tưởng...song
xét ra lại thực tế vô cùng, mới chút gì mâu thuẫn riêng tư ...
15 năm sau, bỗng tình cờ họ gặp lại nhau, cả 3
người.
2 vị Nam trung niên xưa chẳng ai còn phong
độ như thủa vừa rời xa dĩ vãng, người phụ nữ khác hẳn, lại như một đóa Hoa mãn
khai, tươi tốt, đẹp rỡ ràng. Bây giờ cả 3 vị đều cao niên rồi, không đến nỗi
lụ khụ, mà chững chạc thì đúng hơn.
Buổi đó mặt trời cũng lên giữa đỉnh đầu quý
vị cố nhân một thời, ngó thấy 3 con đường đều có những ổ gà, những
hư hao không ai sửa chữa. ..Họ vẫn là bạn thân như xưa . ..
Người thứ 1 chỉ tay về con đường bên phải mặt trời,
nói:
Cũng có nhiều thay đổi nơi tôi đến, nhưng chậm
quá.
Người thứ 2 ngó qua con đường bên
trái mặt trời, nói:
Bên đó toàn đổ nát nhưng không ai có ý định dựng
xây ...
Người đàn bà duy nhất năm xưa, sống trọn vẹn với
dĩ vãng cười dịu dàng nhưng quyết đoán:
Chẳng có gì khác lạ, tôi thấy dĩ vãng cứ chồng
chất lên nhau, cứ phải dọn dẹp, tách riêng từng đoạn thời gian và không
gian ...
Cả 2 vị Nam trung, cao niên ngạc
nhiên:
Khi chúng tôi đi rồi, còn ai làm nên cái dĩ vãng
của bà nhỉ?
Người phụ nữ nói ngay: Chẳng ai trong chúng
ta là dĩ vãng của nhau, vì tôi nhận ra là dĩ vãng hay quá khứ của riêng mỗi người như
trên suốt hành trình cuộc đời người đó, thành vui buồn cũng do chính
người đó nhận ra thôi.
Như vậy thì cho tới khi nhắm mắt suối tay,
tất cả chỉ là những đoạn đời tiếp nối cho những tháng năm miên viễn
không dứt ...
Bạn không thấy à: hôm qua là dĩ vãng của
ngày nay, và hôm nay là dĩ vãng của ngày mai.
Có tiếng chim kêu trên đồng cỏ bát ngát, nơi
3 người đứng lặng nhìn đất trời lặng lẽ mông mênh...
Họ, cả 3 người không hề làm ... những sự việc
gì to lớn, mơ hồ...Chỉ là một chuyện tình buồn bình thường, tầm thường
...mà các nhà văn, nhà thơ Khi kể lại đã mượn những lời lẽ óng ả,
chải chuốt cho...lạ đó thôi ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHỈ LÀ MỘT CHUYỆN TÌNH - CAO MỴ NHÂN
CHỈ LÀ MỘT CHUYỆN TÌNH - CAO
MỴ NHÂN
Khi đứng trước một ngã 3 đường, 2 người đàn ông
trung niên cứ dùng dằng chưa biết chọn hướng nào bước tới, cả 2 cùng xuất
phát ở con đường thứ 3, sau lưng họ.
Một người lên tiếng trước: Thì anh cứ đi
bên đó, phía trái, còn tôi đi bên đây phía phải của mặt trời đang
lên. .
Người thứ 2 ngần ngừ: Thì đành vậy rồi, vô
lẽ chúng ta đứng mãi ở đây, và cả 2 chúng ta cùng không muốn trở lại
con đường dĩ vãng sau lưng.
Nhưng có thể lúc nào chúng ta cùng trở lại
con đường phía sau ấy, nơi có người đàn bà không là người tình của ai, cứ thích
chắt chiu hoài những năm tháng cũ.
Người thứ nhất thêm vào câu nói dở dang của
người thứ 2 vừa. nêu:
Còn cả 2 chúng ta đều thích phải bước tới,mong
kiếm cho ra một nơi để đếntrong tương lai.
Họ cùng gật đầu và cùng dứt khoát lên đường.
Người phụ nữ ở sau lưng họ là một phần đời của mỗi
người vừa rời khỏi ngã 3, bà là một tiên tri hay một phù thủy cũng
được, vì suốt đời chỉ sống với ước mơ, hy vọng, hay với những mê lầm, hoang tưởng...song
xét ra lại thực tế vô cùng, mới chút gì mâu thuẫn riêng tư ...
15 năm sau, bỗng tình cờ họ gặp lại nhau, cả 3
người.
2 vị Nam trung niên xưa chẳng ai còn phong
độ như thủa vừa rời xa dĩ vãng, người phụ nữ khác hẳn, lại như một đóa Hoa mãn
khai, tươi tốt, đẹp rỡ ràng. Bây giờ cả 3 vị đều cao niên rồi, không đến nỗi
lụ khụ, mà chững chạc thì đúng hơn.
Buổi đó mặt trời cũng lên giữa đỉnh đầu quý
vị cố nhân một thời, ngó thấy 3 con đường đều có những ổ gà, những
hư hao không ai sửa chữa. ..Họ vẫn là bạn thân như xưa . ..
Người thứ 1 chỉ tay về con đường bên phải mặt trời,
nói:
Cũng có nhiều thay đổi nơi tôi đến, nhưng chậm
quá.
Người thứ 2 ngó qua con đường bên
trái mặt trời, nói:
Bên đó toàn đổ nát nhưng không ai có ý định dựng
xây ...
Người đàn bà duy nhất năm xưa, sống trọn vẹn với
dĩ vãng cười dịu dàng nhưng quyết đoán:
Chẳng có gì khác lạ, tôi thấy dĩ vãng cứ chồng
chất lên nhau, cứ phải dọn dẹp, tách riêng từng đoạn thời gian và không
gian ...
Cả 2 vị Nam trung, cao niên ngạc
nhiên:
Khi chúng tôi đi rồi, còn ai làm nên cái dĩ vãng
của bà nhỉ?
Người phụ nữ nói ngay: Chẳng ai trong chúng
ta là dĩ vãng của nhau, vì tôi nhận ra là dĩ vãng hay quá khứ của riêng mỗi người như
trên suốt hành trình cuộc đời người đó, thành vui buồn cũng do chính
người đó nhận ra thôi.
Như vậy thì cho tới khi nhắm mắt suối tay,
tất cả chỉ là những đoạn đời tiếp nối cho những tháng năm miên viễn
không dứt ...
Bạn không thấy à: hôm qua là dĩ vãng của
ngày nay, và hôm nay là dĩ vãng của ngày mai.
Có tiếng chim kêu trên đồng cỏ bát ngát, nơi
3 người đứng lặng nhìn đất trời lặng lẽ mông mênh...
Họ, cả 3 người không hề làm ... những sự việc
gì to lớn, mơ hồ...Chỉ là một chuyện tình buồn bình thường, tầm thường
...mà các nhà văn, nhà thơ Khi kể lại đã mượn những lời lẽ óng ả,
chải chuốt cho...lạ đó thôi ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)