Mỗi Ngày Một Chuyện
CHỈ LÀ THỨ YẾU - CAO MỴ NHÂN
CHỈ LÀ THỨ YẾU - CAO MỴ NHÂN
Vào
khoảng giữa thập niên 80 thế kỷ trước, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội ( 1914 -
2007 ) nói với tôi là bà sẽ cùng tôi đi lang thang thăm các văn nhân thi sĩ lớn
tuổi, ở cả 2 miền nam bắc mà bà quen biết.
Tôi
rất hào hứng chờ dịp đi " lang thang " này.
Trước
nhất, tôi khỏi cần phải đọc sách báo, mới biết được thân thế và sự nghiệp một
nhà văn, thơ nào đó mà mình muốn tìm hiểu, hay là muốn " tham khảo"
để định viết lách gì đó .
Kế
tới, là tự nhiên
tôi không cầu cạnh được giới thiệu, hay muốn diện kiến dung nhan quý vị tên
tuổi ấy, mà bỗng nhiên được thấy tận mắt quý vị danh tiếng như các cụ Giản Chi,
Nguyễn Hiến Lê, Đông Xuyên, Bàng Bá Lân ...vốn sống ở trong nam.
Các
vị nổi tiềng từ tiền chiến, như Thế Lữ, Anh Thơ... vốn sống ở ngoài bắc, sau
30-4-1975 lại vô nam cư trú vv...
Người
đầu tiên là nữ sĩ Anh Thơ ( 1921 - 2005 ), vì nhà bà ấy ở số 11 đường Thiệu Trị, gần với biệt
thự Úc Viên, cuối đường Nguyễn Mình Chiếu, của nữ sĩ Mộng Tuyết và cố thi sĩ
Đông Hồ, giáo sư Hán học trường Đại học Văn Khoa Saigon trước 1975.
Mỗi
lần đi như thế, nếu gần thì đi bộ lại rai, xa thì ngoắc cyclo chạy lài dài,
thích lắm .
Tôi
thua bà đến gần ba chục tuổi, nên được hội thơ Quỳnh Dao của chúng tôi, do tôi
tôn phong nữ sĩ Mộng Tuyết là niên trưởng kỳ 3, tức sau 2 vị niên trưởng đã quá
cố : nữ sĩ Cao Ngọc Anh và nữ sĩ Đào Vân Khanh.
Quý
vị hội viên coi tôi là em út Quỳnh Dao, đồng thời tôi là " cây gậy "
của nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội luôn.
Do
đó, đi đâu tôi cũng được vời tới ...
Tuy
nhiên, cũng là sẵn dịp vừa từ tù cải tạo ra, tôi chưa có công ăn việc làm, mới
rảnh rang như thế, chứ sau này tôi đi làm lụng rồi, thì rong chơi làm sao được
nữa.
Từ
cái thập niên 30, nhị vị nữ sĩ: một trong nam Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội, một
ngoài bắc Anh Thơ đã làm nổi đình đám thơ phụ nữ của nền thi ca mới, không bay
bướm, sâu xa được như quý nam thi sĩ cùng thời: Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan
viên, Thế lữ, không trẻ trung, nội tâm được như Nguyễn Bính, Thâm Tâm vv...
Nhưng
nhị vị Mộng Tuyết, Anh Thơ lại mỗi người tự trải cho mình một cái chiếu thi ca
riêng biệt trong làng thơ bấy giờ .
Đi
song song với quý nữ sĩ đương nêu, về thơ thôi, thì còn có các nữ tác giả khác
như Hằng Phương ( phu nhân nhà phê bình văn học Vũ Ngọc Phan) Vân Đài ( sau theo
Bác Đảng
CSVN
cùng với nữ sĩ Anh Thơ) .
Cũng
thời tiền chiến đó ( trước 1945 ), 2 cây bút nữ thi sĩ rất đáng trân trọng,
quen thuộc trên cả nước là Ngân Giang và Tương Phố .
Tất
nhiên còn quý vị nữ thi sĩ khác nếu có, không nổi bật lên, chẳng hạn Mai Đình (
một trong số nữ nhân vật của nhà thơ hẩm phận Hàn Mặc Tử) vv...
Vì
chỉ nhắc tới thi ca, nên quý vị nữ văn sĩ cùng thời hoặc xê xích, như quý bà
nhà văn Thụy An , Mộng Sơn, Nguyễn Thị Vinh, Lính Bảo ( sau 1945 ) .
Thi
ca phái nữ VN thập niên 30 thế kỷ trước, có một sự kiện riêng biệt, một huyền
thoại, mà khởi sự thì như một hiện tượng lạ, sau mỗi lúc mỗi huyễn ảo hơn, bởi
cái tên ký tắt kín đáo, và nội dung không mới mẻ, nhưng đi vào đại chúng lan
rộng mau chóng, đồng thời năm tháng cứ chất chồng thêm những bí ẩn của tác giả,
chứ không phải câu chuyện.
Đó
là hiện tượng TTKH với hình ảnh " Hai Sắc Hoa Tị Gôn " .
Tôi
đi hơi xa về mục đích bài viết này. Tôi chỉ muốn ghi một chút kỷ niệm về nhị vị
mang chính danh nữ thi sĩ trên thi đàn thế kỷ vừa qua thôi .
Tất
cả những chi tiết như khuynh hướng thơ, sự nghiệp thơ, cuộc đời nhị vị ấy, thì
đã đầy đủ trên sách báo vv...
Có
chăng là một thoáng gần cuối đời quý bà, mà tôi có cơ hội gặp gỡ.
Nữ
sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội và tôi đã ngồi trong căn nhà nhỏ thôi, tầng trệt
và cái lầu có ban công hẹp, bình thường . Tất nhiên nhà đó là của một gia đình
trung lưu miền nam, đã bỏ đi ngoại quốc, vì cộng sản Bắc Việt xâm chiếm miền nam.
Nữ
sĩ Anh Thơ theo " cụ Hồ" cùng với bà Vân Đài, mà tôi chẳng rõ văn
nghiệp bà này thế nào .
Riêng
bà Anh Thơ thì lặn lội theo đảng, theo thâm niên và tuổi tác bà đã lên tới chức
" thứ trưởng hàm" như một số văn nghệ sĩ tiền chiến, đan cử là thi sĩ
Huy Cận.
Tức
là cái chức để đó cho có vị thôi, chớ chả có quyền hạn gì. Một nữ thi sĩ kiêm
họa sĩ miền nam đã thản nhiên kêu đích danh nhà thơ nữ Anh Thơ là " Thợ
thơ bậc 7 "cho phù hợp với giai cấp công nông đi lên.
Nữ
sĩ Mộng Tuyết giới thiệu tôi, Cao Mỵ Nhân, nguyên là thiếu tá VNCH, ngành Chiến
Tranh Chính Trị , đã xong chuyện đi tập trung cải tạo về.
Bà
Anh Thơ im lặng một lúc, rồi cười cười kêu tên tôi, xưng là " chị"
như tất cả các nữ sĩ trong hội thơ Quỳnh Dao đều xưng " chị " với tôi
.
Bà
" Thứ trưởng văn hoá" hay "Thợ thơ bậc 7 " do thi họa sĩ
XXX đặt cho bà, vốn có cái tên rất " mĩ miều xa xưa" do thân sinh đặt
là Vương Kiều Ân, mặc dầu muốn tham gia kháng chiến, để có vẻ tân thời, phá
khuôn thước phong kiến, nhưng trong lòng vẫn thích là những mệnh phụ phu nhân
như hầu hết quý nữ sĩ thi đàn Quỳnh Dao chẳng hạn nữ sĩ Vân Nương phu nhân luật
sư Lê Ngọc Chấn, nguyên đại sứ VNCH ở Anh và Tunisie, như nữ sĩ Thu Nga phu
nhân của kỹ sư Lương Sĩ Phu, như nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh phu nhân của giáo sư
thi sĩ Vũ Hoàng Chương vv...và hàng chục phu nhân quý vị tên tuổi khác ...
Nên
sau này bà thường tới dự tiệc ở các khuôn viên quý bà Quỳnh Dao .
Bà
kể lại giai đoạn bà được giải thưởng thơ của Tự Lực Văn Đoàn, và tìm cái bằng
ghi giải thưởng thơ đó, do 3 thi sĩ ký tên là : Tú Mỡ , Thé Lữ và Xuân Diệu.
Khi
tôi đi Mỹ theo diện HO tị nạn, thì có mấy diễn đàn báo chí đang tranh luận là :
Xuân Diệu có trong Tự Lực Văn Đoàn không ? Lý do cặp bài trùng thi sĩ lớn Huy
Cận, Xuân Diệu như chim liền cánh, mà sao chỉ có Xuân Diệu trong Tự Lực Văn
Đoàn là thế nào ?
Nhà
văn Đặng Trần Huân nêu chi tiết, là Cao Mỵ Nhân đã nhìn thấy tấm bảng ghi giải
thưởng thơ Tự Lực Văn Đoàn do 3 thi sĩ nêu trên ký, nơi nữ sĩ tiền chiến Anh
Thơ, nên thi sĩ Xuân Diệu là thành viên Tự Lực Văn Đoàn.
Như
trên tôi đã trình bầy, là hậu tù cải tạo, tôi chưa có việc làm, nên tôi cứ thế
rong chơi.
Nhị
vị nữ sĩ Mộng Tuyết và Anh Thơ đều đề nghị tôi nên tới giúp bà Anh Thơ cái việc
đọc lại những trang nhật ký của bà Anh Thơ đang viết theo yêu cầu của đâu đó
ngoài trung ương, viết hồi ký mà có tiền ...lương mấy đồng chi đó một trang,
tôi chả nhớ .
Tôi
đang phây phây mỗi sáng ghé nhà bà Anh Thơ để đọc những trang bà viết, cũng chỉ
là đường trường đi...cách mạng, xem một số chấm, phẩy , câu cú vv... văn phạm,
chính tả sơ sài.
Đương
nhiên cũng có lúc tôi ở lại chơi, cơm nước vv...vì bà chỉ có một mình với cuốn
nhật ký dở dang. Phu quân bà lúc đó là bác sĩ trưởng khoa thần kinh Bệnh viện
Chợ Rẫy.
Tôi
chẳng tò mò, nhưng tình cờ một lần nữ sĩ Mộng Tuyết kể rằng vị bác sĩ ấy nguyên
xưa là y tá bệnh viện Chợ Rẫy tập kết ra Bắc năm 1954, nay trở về tiếp thu và
được nhận ngay chức trưởng khoa thần kinh như đương nêu .
Đã
gần xong cuốn hồi ký ấy,có thêm một thanh niên tới đánh máy kiểu tạch tạch ngày
xưa cho tác giả Anh Thơ .
Một
phát cuối cùng cho kêu rang rảng là bà hỏi tôi nên đặt tên cho cuốn hồi ký đó
là gì ?
Bà
đã đặt cho hồi ký cái tên đằng đằng sát khí là: "Sống Chiến Đấu " ,
chỉ còn thiếu mấy chữ " theo gương bác Hồ " nữa là đúng cái câu hằng
ngày của đảng bà : " Sống chiến đấu theo gương bác Hồ vĩ đại..."
Tôi
chưa định trả lời thế nào, thì nữ sĩ Anh Thơ tiền chiến chợt nhớ ra, bà nói:
" ngày xưa nhà mình ở nơi có dòng sông Thương chảy qua đấy " ...
Thế
là tôi đề nghị bà Anh Thơ đặt cho hồi ký bà : " Từ Bến Sông Thương ",
tôi giải thích đã hết chiến đấu rồi, chị cũng muốn kỷ niệm " Từ Bến Sông
Thương" đó chị thoát ly theo ...cách mạng vậy .
Bà
Anh Thơ thú vị lắm, đã hoàn tất có lẽ là tập 1. Còn tập 2 đang coi lại .
Tôi
được nữ sĩ Mộng Tuyết kéo vào một nơi yên lặng nhất của Úc Viên, tư thất của nữ
sĩ , dặn dò rằng : " Thôi Cao Mỵ Nhân đừng ghé nhà chị Anh Thơ nữa, bà ấy
là bà Anh Thơ, không giữ được bản lãnh như những người mình đâu, chị ấy nghe
ông Thọ nào đó, vừa từ Bắc vô, nói rằng tại sao chị dám để cho một sĩ quan
Chiến Tranh Chính Trị đọc hồi ký trước khi phát hành . "
Chu choa cũng may cái mối thân tình của
nữ sĩ Mộng Tuyết với bà Anh Thơ lâu năm, chứ không thì họ vu vạ cho mình tệ hơn
nữa cũng chẳng kêu trời được .
Tiếp
theo có một bữa tiệc ở Úc Viên, cả bà Anh Thơ lẫn tôi đều có
cách nhìn là muốn chào nhau mà cứ ngần ngại, tuy nhiên tôi chỉ là " chiếc
gậy "của nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội niên trưởng Quỳnh Dao của chúng
tôi, việc tới lui với bà Anh Thơ cho dù có thuận thảo, cũng chỉ là thứ yếu. ..
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHỈ LÀ THỨ YẾU - CAO MỴ NHÂN
CHỈ LÀ THỨ YẾU - CAO MỴ NHÂN
Vào
khoảng giữa thập niên 80 thế kỷ trước, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội ( 1914 -
2007 ) nói với tôi là bà sẽ cùng tôi đi lang thang thăm các văn nhân thi sĩ lớn
tuổi, ở cả 2 miền nam bắc mà bà quen biết.
Tôi
rất hào hứng chờ dịp đi " lang thang " này.
Trước
nhất, tôi khỏi cần phải đọc sách báo, mới biết được thân thế và sự nghiệp một
nhà văn, thơ nào đó mà mình muốn tìm hiểu, hay là muốn " tham khảo"
để định viết lách gì đó .
Kế
tới, là tự nhiên
tôi không cầu cạnh được giới thiệu, hay muốn diện kiến dung nhan quý vị tên
tuổi ấy, mà bỗng nhiên được thấy tận mắt quý vị danh tiếng như các cụ Giản Chi,
Nguyễn Hiến Lê, Đông Xuyên, Bàng Bá Lân ...vốn sống ở trong nam.
Các
vị nổi tiềng từ tiền chiến, như Thế Lữ, Anh Thơ... vốn sống ở ngoài bắc, sau
30-4-1975 lại vô nam cư trú vv...
Người
đầu tiên là nữ sĩ Anh Thơ ( 1921 - 2005 ), vì nhà bà ấy ở số 11 đường Thiệu Trị, gần với biệt
thự Úc Viên, cuối đường Nguyễn Mình Chiếu, của nữ sĩ Mộng Tuyết và cố thi sĩ
Đông Hồ, giáo sư Hán học trường Đại học Văn Khoa Saigon trước 1975.
Mỗi
lần đi như thế, nếu gần thì đi bộ lại rai, xa thì ngoắc cyclo chạy lài dài,
thích lắm .
Tôi
thua bà đến gần ba chục tuổi, nên được hội thơ Quỳnh Dao của chúng tôi, do tôi
tôn phong nữ sĩ Mộng Tuyết là niên trưởng kỳ 3, tức sau 2 vị niên trưởng đã quá
cố : nữ sĩ Cao Ngọc Anh và nữ sĩ Đào Vân Khanh.
Quý
vị hội viên coi tôi là em út Quỳnh Dao, đồng thời tôi là " cây gậy "
của nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội luôn.
Do
đó, đi đâu tôi cũng được vời tới ...
Tuy
nhiên, cũng là sẵn dịp vừa từ tù cải tạo ra, tôi chưa có công ăn việc làm, mới
rảnh rang như thế, chứ sau này tôi đi làm lụng rồi, thì rong chơi làm sao được
nữa.
Từ
cái thập niên 30, nhị vị nữ sĩ: một trong nam Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội, một
ngoài bắc Anh Thơ đã làm nổi đình đám thơ phụ nữ của nền thi ca mới, không bay
bướm, sâu xa được như quý nam thi sĩ cùng thời: Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan
viên, Thế lữ, không trẻ trung, nội tâm được như Nguyễn Bính, Thâm Tâm vv...
Nhưng
nhị vị Mộng Tuyết, Anh Thơ lại mỗi người tự trải cho mình một cái chiếu thi ca
riêng biệt trong làng thơ bấy giờ .
Đi
song song với quý nữ sĩ đương nêu, về thơ thôi, thì còn có các nữ tác giả khác
như Hằng Phương ( phu nhân nhà phê bình văn học Vũ Ngọc Phan) Vân Đài ( sau theo
Bác Đảng
CSVN
cùng với nữ sĩ Anh Thơ) .
Cũng
thời tiền chiến đó ( trước 1945 ), 2 cây bút nữ thi sĩ rất đáng trân trọng,
quen thuộc trên cả nước là Ngân Giang và Tương Phố .
Tất
nhiên còn quý vị nữ thi sĩ khác nếu có, không nổi bật lên, chẳng hạn Mai Đình (
một trong số nữ nhân vật của nhà thơ hẩm phận Hàn Mặc Tử) vv...
Vì
chỉ nhắc tới thi ca, nên quý vị nữ văn sĩ cùng thời hoặc xê xích, như quý bà
nhà văn Thụy An , Mộng Sơn, Nguyễn Thị Vinh, Lính Bảo ( sau 1945 ) .
Thi
ca phái nữ VN thập niên 30 thế kỷ trước, có một sự kiện riêng biệt, một huyền
thoại, mà khởi sự thì như một hiện tượng lạ, sau mỗi lúc mỗi huyễn ảo hơn, bởi
cái tên ký tắt kín đáo, và nội dung không mới mẻ, nhưng đi vào đại chúng lan
rộng mau chóng, đồng thời năm tháng cứ chất chồng thêm những bí ẩn của tác giả,
chứ không phải câu chuyện.
Đó
là hiện tượng TTKH với hình ảnh " Hai Sắc Hoa Tị Gôn " .
Tôi
đi hơi xa về mục đích bài viết này. Tôi chỉ muốn ghi một chút kỷ niệm về nhị vị
mang chính danh nữ thi sĩ trên thi đàn thế kỷ vừa qua thôi .
Tất
cả những chi tiết như khuynh hướng thơ, sự nghiệp thơ, cuộc đời nhị vị ấy, thì
đã đầy đủ trên sách báo vv...
Có
chăng là một thoáng gần cuối đời quý bà, mà tôi có cơ hội gặp gỡ.
Nữ
sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội và tôi đã ngồi trong căn nhà nhỏ thôi, tầng trệt
và cái lầu có ban công hẹp, bình thường . Tất nhiên nhà đó là của một gia đình
trung lưu miền nam, đã bỏ đi ngoại quốc, vì cộng sản Bắc Việt xâm chiếm miền nam.
Nữ
sĩ Anh Thơ theo " cụ Hồ" cùng với bà Vân Đài, mà tôi chẳng rõ văn
nghiệp bà này thế nào .
Riêng
bà Anh Thơ thì lặn lội theo đảng, theo thâm niên và tuổi tác bà đã lên tới chức
" thứ trưởng hàm" như một số văn nghệ sĩ tiền chiến, đan cử là thi sĩ
Huy Cận.
Tức
là cái chức để đó cho có vị thôi, chớ chả có quyền hạn gì. Một nữ thi sĩ kiêm
họa sĩ miền nam đã thản nhiên kêu đích danh nhà thơ nữ Anh Thơ là " Thợ
thơ bậc 7 "cho phù hợp với giai cấp công nông đi lên.
Nữ
sĩ Mộng Tuyết giới thiệu tôi, Cao Mỵ Nhân, nguyên là thiếu tá VNCH, ngành Chiến
Tranh Chính Trị , đã xong chuyện đi tập trung cải tạo về.
Bà
Anh Thơ im lặng một lúc, rồi cười cười kêu tên tôi, xưng là " chị"
như tất cả các nữ sĩ trong hội thơ Quỳnh Dao đều xưng " chị " với tôi
.
Bà
" Thứ trưởng văn hoá" hay "Thợ thơ bậc 7 " do thi họa sĩ
XXX đặt cho bà, vốn có cái tên rất " mĩ miều xa xưa" do thân sinh đặt
là Vương Kiều Ân, mặc dầu muốn tham gia kháng chiến, để có vẻ tân thời, phá
khuôn thước phong kiến, nhưng trong lòng vẫn thích là những mệnh phụ phu nhân
như hầu hết quý nữ sĩ thi đàn Quỳnh Dao chẳng hạn nữ sĩ Vân Nương phu nhân luật
sư Lê Ngọc Chấn, nguyên đại sứ VNCH ở Anh và Tunisie, như nữ sĩ Thu Nga phu
nhân của kỹ sư Lương Sĩ Phu, như nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh phu nhân của giáo sư
thi sĩ Vũ Hoàng Chương vv...và hàng chục phu nhân quý vị tên tuổi khác ...
Nên
sau này bà thường tới dự tiệc ở các khuôn viên quý bà Quỳnh Dao .
Bà
kể lại giai đoạn bà được giải thưởng thơ của Tự Lực Văn Đoàn, và tìm cái bằng
ghi giải thưởng thơ đó, do 3 thi sĩ ký tên là : Tú Mỡ , Thé Lữ và Xuân Diệu.
Khi
tôi đi Mỹ theo diện HO tị nạn, thì có mấy diễn đàn báo chí đang tranh luận là :
Xuân Diệu có trong Tự Lực Văn Đoàn không ? Lý do cặp bài trùng thi sĩ lớn Huy
Cận, Xuân Diệu như chim liền cánh, mà sao chỉ có Xuân Diệu trong Tự Lực Văn
Đoàn là thế nào ?
Nhà
văn Đặng Trần Huân nêu chi tiết, là Cao Mỵ Nhân đã nhìn thấy tấm bảng ghi giải
thưởng thơ Tự Lực Văn Đoàn do 3 thi sĩ nêu trên ký, nơi nữ sĩ tiền chiến Anh
Thơ, nên thi sĩ Xuân Diệu là thành viên Tự Lực Văn Đoàn.
Như
trên tôi đã trình bầy, là hậu tù cải tạo, tôi chưa có việc làm, nên tôi cứ thế
rong chơi.
Nhị
vị nữ sĩ Mộng Tuyết và Anh Thơ đều đề nghị tôi nên tới giúp bà Anh Thơ cái việc
đọc lại những trang nhật ký của bà Anh Thơ đang viết theo yêu cầu của đâu đó
ngoài trung ương, viết hồi ký mà có tiền ...lương mấy đồng chi đó một trang,
tôi chả nhớ .
Tôi
đang phây phây mỗi sáng ghé nhà bà Anh Thơ để đọc những trang bà viết, cũng chỉ
là đường trường đi...cách mạng, xem một số chấm, phẩy , câu cú vv... văn phạm,
chính tả sơ sài.
Đương
nhiên cũng có lúc tôi ở lại chơi, cơm nước vv...vì bà chỉ có một mình với cuốn
nhật ký dở dang. Phu quân bà lúc đó là bác sĩ trưởng khoa thần kinh Bệnh viện
Chợ Rẫy.
Tôi
chẳng tò mò, nhưng tình cờ một lần nữ sĩ Mộng Tuyết kể rằng vị bác sĩ ấy nguyên
xưa là y tá bệnh viện Chợ Rẫy tập kết ra Bắc năm 1954, nay trở về tiếp thu và
được nhận ngay chức trưởng khoa thần kinh như đương nêu .
Đã
gần xong cuốn hồi ký ấy,có thêm một thanh niên tới đánh máy kiểu tạch tạch ngày
xưa cho tác giả Anh Thơ .
Một
phát cuối cùng cho kêu rang rảng là bà hỏi tôi nên đặt tên cho cuốn hồi ký đó
là gì ?
Bà
đã đặt cho hồi ký cái tên đằng đằng sát khí là: "Sống Chiến Đấu " ,
chỉ còn thiếu mấy chữ " theo gương bác Hồ " nữa là đúng cái câu hằng
ngày của đảng bà : " Sống chiến đấu theo gương bác Hồ vĩ đại..."
Tôi
chưa định trả lời thế nào, thì nữ sĩ Anh Thơ tiền chiến chợt nhớ ra, bà nói:
" ngày xưa nhà mình ở nơi có dòng sông Thương chảy qua đấy " ...
Thế
là tôi đề nghị bà Anh Thơ đặt cho hồi ký bà : " Từ Bến Sông Thương ",
tôi giải thích đã hết chiến đấu rồi, chị cũng muốn kỷ niệm " Từ Bến Sông
Thương" đó chị thoát ly theo ...cách mạng vậy .
Bà
Anh Thơ thú vị lắm, đã hoàn tất có lẽ là tập 1. Còn tập 2 đang coi lại .
Tôi
được nữ sĩ Mộng Tuyết kéo vào một nơi yên lặng nhất của Úc Viên, tư thất của nữ
sĩ , dặn dò rằng : " Thôi Cao Mỵ Nhân đừng ghé nhà chị Anh Thơ nữa, bà ấy
là bà Anh Thơ, không giữ được bản lãnh như những người mình đâu, chị ấy nghe
ông Thọ nào đó, vừa từ Bắc vô, nói rằng tại sao chị dám để cho một sĩ quan
Chiến Tranh Chính Trị đọc hồi ký trước khi phát hành . "
Chu choa cũng may cái mối thân tình của
nữ sĩ Mộng Tuyết với bà Anh Thơ lâu năm, chứ không thì họ vu vạ cho mình tệ hơn
nữa cũng chẳng kêu trời được .
Tiếp
theo có một bữa tiệc ở Úc Viên, cả bà Anh Thơ lẫn tôi đều có
cách nhìn là muốn chào nhau mà cứ ngần ngại, tuy nhiên tôi chỉ là " chiếc
gậy "của nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội niên trưởng Quỳnh Dao của chúng
tôi, việc tới lui với bà Anh Thơ cho dù có thuận thảo, cũng chỉ là thứ yếu. ..
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)