Mỗi Ngày Một Chuyện
CHỈ NHÌN THÔI - CAO MỴ NHÂN
CHỈ NHÌN THÔI - CAO MỴ NHÂN
Lâu
lắm mới thấy lại những tảng mây trắng đè lên nhau, che kín cả bầu trời hướng
nam...
Tôi
đang ngồi trong phòng của mình, ngó ra mây trắng trưa nay, giờ này mới 2:00 pm,
sau khi tất cả các khách trong nhà đã ra xe rời cái khuôn viên " xơ xác
điêu tàn vì ai " của tôi...
Khách
toàn là trẻ con, gồm con cháu mình và bạn của chúng , vừa gặp nhau đây, đã lại
mỗi kẻ một phương trời ...
Bây
giờ thì những người ở hải ngoại, bất cứ nơi xứ sở nào, đông tây vòng quanh trái
đất, đều tạo cho nhau những dịp gặp gỡ, không còn là điều xa lạ.
Khiến
các hội hè đình đám đã gần như thi nhau mọc lên như nấm, để được tái ngộ, hạnh
ngộ, dẫu xưa quý vị có thể không hoàn toàn thích nhau lắm đâu.
Và
thế mới hiểu vì sao người ta hay nói " tha hương ngộ cố tri" là vậy .
Đứa
con gái đầu lòng của tôi, vốn học Cao đẳng Sư phạm Saigon vào những năm giữa
thập niên 80 thế kỷ vừa qua.
Trước
đó, thi vào cấp nào cũng thủ khoa, nhưng con nhà "nguỵ ", nên không
bén mảng vô đại học được.
Ngó
thẳng trước mặt, nam thanh nữ tú con nhà VNCH, có cha mẹ đi tù cải tạo, ngồi
chật giảng đường ...
Thế
rồi thì kẻ trước, người sau, thi nhau vượt biển, tất nhiên có đứa tới, đứa phải
quay về ở tù vượt biên, khổ nhất là có đứa không tới, cũng chẳng về, ấy là đã
đi tìm bóng cá Nemo, thế nên, nay gặp lại nhau thì mừng quá trời rồi còn gì.
Bỗng
chúng trưởng thành trong nhiều cách nghĩ lắm ...chúng quý trọng thời gian đến
nỗi, có lẽ già nua như tôi cũng phải học hỏi cái kinh nghiệm sống ở đời .
Các
nam thanh nữ tú con nhà " nguỵ " nêu trên, vững trong xử thế, từ quê
hương đau khổ, nghiệt ngã ...chúng đã trưởng thành trọn vẹn nơi...tạm dung muôn
mặt .
Bây
giờ thì phụ huynh chúng, trong đó có tôi, đã lùi lại nhiều bước cho con cháu đi
lên, bất cứ ngành nghề nào, đầy khí thế.
Khi
tôi mang giấy Ra Trại từ VN qua đây theo chương trình HO tị nạn, tôi phải làm
đầu tầu cho 3 toa xe lửa, tức tôi, và 2 con trai, để lại VN 2 toa, là 2 con gái
mà chúng đã biết sẽ ra đi " đoàn tụ" nhưng cứ nhất định sang sông,
chỉ vì là " cô giáo " sợ mang tiếng ế.
Trước
30-4-1975, cả mấy đứa con tôi, đều theo chương trình Pháp, sau khi Bên Cướp
Cuộc tràn vô miền nam, có đứa phải học tiếng Nga, nhưng rồi tự nó dẹp bỏ, vì
khó tìm được sự đồng cảm trong ngôn ngữ mà ở mặt nào cũng không thấy hứng thú.
Mãi
sau 1995, khi Hoa Kỳ đã bang giao CSVN, phong trào học tiếng Anh mới nở rộ .
Hành
trình đi tìm chân lý sống Tự Do của ...tôi, khởi sự từ đầu 1992, nên tôi phơi
phới xài 3 chữ tiếng Anh thủa đi học thôi.
Đến
Hoa Kỳ, thì giữa 3 mẹ con tôi, tôi đầu tầu như nêu trên . Chúng tôi phải học
...việt dã luôn, vì nhu cầu cần thiết, 2 con trai tôi vượt qua trước mặt tôi,
tôi mỗi lúc mỗi tụt lại đằng sau không kềm hãm được ...
Thế
là đi đâu cũng phải theo một đứa con trai hướng dẫn và thông dịch luôn. Sự việc
lại khiến tôi lùi sâu hơn vào quá khứ, tôi có vẻ ỷ lại, đợi ngày tháng qua đi
mau chóng, mà không mong ước một điều gì gọi là ...lý tưởng .
Tôi
già lúc nào không hay ...
Tụi
con trai đã vượt lên, kéo được gia đình 2 chị chúng qua
"
đoàn tụ", thay vì tôi phải làm chuyện bảo lãnh con cháu một cách mau chóng
chứ.
Do
đó như trình bầy trên, 2 con gái tôi cùng gia đình chúng đã hiện diện ở Hoa Kỳ
gần chục năm nay...
Thành
tôi tiếp tục già thêm nữa, để như mau chóng tổng kết danh sách thế hệ mình.
Thế
nên các con cháu tôi cứ việc hội hè đình đám cho bõ những ngày cam khổ ở Bến
Nghé xa mù .
Các
thế hệ của con cháu tôi chỉ xê xích nhau vài ba tuổi là nhiều ... Như tôi đã kể
ở đoạn đầu, rằng các nam thanh nữ tú con nhà " nguỵ" giờ đây một số
đã làm nên lịch sử tha hương, những ông nghè ông cống tân thời, văn minh tiên
tiến...
Hoá
cho nên quý con cháu ...chúng ta đã mặc nhiên trở thành những cái phao cho ông
bà cha mẹ hết thời, lỡ vận bám lấy, để tiếp tục vượt qua hành trình khác ...
Lớp
trẻ hội ngộ trong một ngày thôi, nhưng từ khắp nơi đổ về thủ đô tị nạn này,
Bolsa trở thành địa danh lịch sử, địa lý VN hải ngoại.
Thành
sẵn ngày hội ngộ trường lớp xưa, tiện dịp chúng đi " du lịch " luôn,
với cái phép một tuần, có khi ít hơn nữa, vì chúng còn phải đi làm, đây cũng
chưa hẳn là cái vacation, vì thời gian có khi thuận cho đứa này, lại không tiện
cho đứa khác.
Song,
sự thực thời nay, có đi ra ngoài nhiều rồi, có thực tiễn, trải nghiệm các sinh
hoạt ở đời, cuối cùng mới thấy là tình cảm trẻ trung, thơ dại, mộng mơ chỉ có
được ở dưới một mái trường ...
Chúng
đã tìm nhau vì nhớ lại cái mái trường thân yêu nào đó.
Con
gái tôi cho tôi coi 2 tấm hình cách nhau 30 năm, tức là từ hôm nay, rồi ngược
về 30 năm trước .
Tấm
hình có 3 nhân vật, gồm chị bạn lớn hơn con gái tôi vài tuổi, con gái tôi, và
cậu sinh viên, cả 3 cùng học Cao đẳng Sư phạm nhưng khác lớp...
Tấm
hình giữ vị trí cậu bé đứng giữa, 2 cô đứng 2 bên cậu bé, thủa xa xưa đó ...
Hôm
nay gặp lại, 2 cô tiếp tục đứng 2 bên cậu sinh viên xưa, nhưng nay đã là các
ông bà rồi . 2 tấm hình với 3 chỗ đứng nguyên vẹn, ai bên trái vẫn trái, ai bên
phải vẫn phải, đấng nam nhi vẫn đứng gánh 2 cô bạn cũ rích thời gian...
Người
ta có thể gặp lại, chụp hình lại với nhau, nhưng các vị trí thay đổi, 3 cô cậu
này " ngẵng đời ", tưởng là tình dự hội hè đình đám thôi, có đâu tái
ngộ đã đành mà tấm ảnh thời nào vẫn còn nguyên kỷ niệm êm đềm ...
Nắng
trưa nay tuyệt đẹp ...
Nắng
trắng muốt như mây trắng nõn nà, phương nam vẫn rực nắng" trọng đông
" ...
Thời
điểm này là giữa mùa giá rét, vừa qua mấy ngày thấp nhiệt, trưa nay nắng như
hong ấm khí hậu tuyết băng, một mình tôi ngồi kéo lại không gian nồng nàn tình
nghĩa ...ở đời !
Viết
thế thì sai phạm nhiều lắm đối với anh, là vì anh có khi nào không tình không
nghĩa với mình đâu .
Thời
gian rất hắt hiu, anh với mình đâu có tấm hình nào gần nhất, thì làm sao có ảnh
...ảo hôm nay, dù chỉ là cái bóng huyễn.
Hèn
chi hôm trước lâu rồi, anh cứ nhắc mình tất cả chỉ là trừu tượng...
Có
lẽ trong trừu tượng thì tha hồ tưởng tượng chăng, như mây trên trời kìa, nhìn
đó, mà cũng không giữ được trong tay, chỉ nhìn thôi, chỉ nhìn thôi, đã đủ đổi
thay mầu trời như ý nghĩ trong tích tắc ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHỈ NHÌN THÔI - CAO MỴ NHÂN
CHỈ NHÌN THÔI - CAO MỴ NHÂN
Lâu
lắm mới thấy lại những tảng mây trắng đè lên nhau, che kín cả bầu trời hướng
nam...
Tôi
đang ngồi trong phòng của mình, ngó ra mây trắng trưa nay, giờ này mới 2:00 pm,
sau khi tất cả các khách trong nhà đã ra xe rời cái khuôn viên " xơ xác
điêu tàn vì ai " của tôi...
Khách
toàn là trẻ con, gồm con cháu mình và bạn của chúng , vừa gặp nhau đây, đã lại
mỗi kẻ một phương trời ...
Bây
giờ thì những người ở hải ngoại, bất cứ nơi xứ sở nào, đông tây vòng quanh trái
đất, đều tạo cho nhau những dịp gặp gỡ, không còn là điều xa lạ.
Khiến
các hội hè đình đám đã gần như thi nhau mọc lên như nấm, để được tái ngộ, hạnh
ngộ, dẫu xưa quý vị có thể không hoàn toàn thích nhau lắm đâu.
Và
thế mới hiểu vì sao người ta hay nói " tha hương ngộ cố tri" là vậy .
Đứa
con gái đầu lòng của tôi, vốn học Cao đẳng Sư phạm Saigon vào những năm giữa
thập niên 80 thế kỷ vừa qua.
Trước
đó, thi vào cấp nào cũng thủ khoa, nhưng con nhà "nguỵ ", nên không
bén mảng vô đại học được.
Ngó
thẳng trước mặt, nam thanh nữ tú con nhà VNCH, có cha mẹ đi tù cải tạo, ngồi
chật giảng đường ...
Thế
rồi thì kẻ trước, người sau, thi nhau vượt biển, tất nhiên có đứa tới, đứa phải
quay về ở tù vượt biên, khổ nhất là có đứa không tới, cũng chẳng về, ấy là đã
đi tìm bóng cá Nemo, thế nên, nay gặp lại nhau thì mừng quá trời rồi còn gì.
Bỗng
chúng trưởng thành trong nhiều cách nghĩ lắm ...chúng quý trọng thời gian đến
nỗi, có lẽ già nua như tôi cũng phải học hỏi cái kinh nghiệm sống ở đời .
Các
nam thanh nữ tú con nhà " nguỵ " nêu trên, vững trong xử thế, từ quê
hương đau khổ, nghiệt ngã ...chúng đã trưởng thành trọn vẹn nơi...tạm dung muôn
mặt .
Bây
giờ thì phụ huynh chúng, trong đó có tôi, đã lùi lại nhiều bước cho con cháu đi
lên, bất cứ ngành nghề nào, đầy khí thế.
Khi
tôi mang giấy Ra Trại từ VN qua đây theo chương trình HO tị nạn, tôi phải làm
đầu tầu cho 3 toa xe lửa, tức tôi, và 2 con trai, để lại VN 2 toa, là 2 con gái
mà chúng đã biết sẽ ra đi " đoàn tụ" nhưng cứ nhất định sang sông,
chỉ vì là " cô giáo " sợ mang tiếng ế.
Trước
30-4-1975, cả mấy đứa con tôi, đều theo chương trình Pháp, sau khi Bên Cướp
Cuộc tràn vô miền nam, có đứa phải học tiếng Nga, nhưng rồi tự nó dẹp bỏ, vì
khó tìm được sự đồng cảm trong ngôn ngữ mà ở mặt nào cũng không thấy hứng thú.
Mãi
sau 1995, khi Hoa Kỳ đã bang giao CSVN, phong trào học tiếng Anh mới nở rộ .
Hành
trình đi tìm chân lý sống Tự Do của ...tôi, khởi sự từ đầu 1992, nên tôi phơi
phới xài 3 chữ tiếng Anh thủa đi học thôi.
Đến
Hoa Kỳ, thì giữa 3 mẹ con tôi, tôi đầu tầu như nêu trên . Chúng tôi phải học
...việt dã luôn, vì nhu cầu cần thiết, 2 con trai tôi vượt qua trước mặt tôi,
tôi mỗi lúc mỗi tụt lại đằng sau không kềm hãm được ...
Thế
là đi đâu cũng phải theo một đứa con trai hướng dẫn và thông dịch luôn. Sự việc
lại khiến tôi lùi sâu hơn vào quá khứ, tôi có vẻ ỷ lại, đợi ngày tháng qua đi
mau chóng, mà không mong ước một điều gì gọi là ...lý tưởng .
Tôi
già lúc nào không hay ...
Tụi
con trai đã vượt lên, kéo được gia đình 2 chị chúng qua
"
đoàn tụ", thay vì tôi phải làm chuyện bảo lãnh con cháu một cách mau chóng
chứ.
Do
đó như trình bầy trên, 2 con gái tôi cùng gia đình chúng đã hiện diện ở Hoa Kỳ
gần chục năm nay...
Thành
tôi tiếp tục già thêm nữa, để như mau chóng tổng kết danh sách thế hệ mình.
Thế
nên các con cháu tôi cứ việc hội hè đình đám cho bõ những ngày cam khổ ở Bến
Nghé xa mù .
Các
thế hệ của con cháu tôi chỉ xê xích nhau vài ba tuổi là nhiều ... Như tôi đã kể
ở đoạn đầu, rằng các nam thanh nữ tú con nhà " nguỵ" giờ đây một số
đã làm nên lịch sử tha hương, những ông nghè ông cống tân thời, văn minh tiên
tiến...
Hoá
cho nên quý con cháu ...chúng ta đã mặc nhiên trở thành những cái phao cho ông
bà cha mẹ hết thời, lỡ vận bám lấy, để tiếp tục vượt qua hành trình khác ...
Lớp
trẻ hội ngộ trong một ngày thôi, nhưng từ khắp nơi đổ về thủ đô tị nạn này,
Bolsa trở thành địa danh lịch sử, địa lý VN hải ngoại.
Thành
sẵn ngày hội ngộ trường lớp xưa, tiện dịp chúng đi " du lịch " luôn,
với cái phép một tuần, có khi ít hơn nữa, vì chúng còn phải đi làm, đây cũng
chưa hẳn là cái vacation, vì thời gian có khi thuận cho đứa này, lại không tiện
cho đứa khác.
Song,
sự thực thời nay, có đi ra ngoài nhiều rồi, có thực tiễn, trải nghiệm các sinh
hoạt ở đời, cuối cùng mới thấy là tình cảm trẻ trung, thơ dại, mộng mơ chỉ có
được ở dưới một mái trường ...
Chúng
đã tìm nhau vì nhớ lại cái mái trường thân yêu nào đó.
Con
gái tôi cho tôi coi 2 tấm hình cách nhau 30 năm, tức là từ hôm nay, rồi ngược
về 30 năm trước .
Tấm
hình có 3 nhân vật, gồm chị bạn lớn hơn con gái tôi vài tuổi, con gái tôi, và
cậu sinh viên, cả 3 cùng học Cao đẳng Sư phạm nhưng khác lớp...
Tấm
hình giữ vị trí cậu bé đứng giữa, 2 cô đứng 2 bên cậu bé, thủa xa xưa đó ...
Hôm
nay gặp lại, 2 cô tiếp tục đứng 2 bên cậu sinh viên xưa, nhưng nay đã là các
ông bà rồi . 2 tấm hình với 3 chỗ đứng nguyên vẹn, ai bên trái vẫn trái, ai bên
phải vẫn phải, đấng nam nhi vẫn đứng gánh 2 cô bạn cũ rích thời gian...
Người
ta có thể gặp lại, chụp hình lại với nhau, nhưng các vị trí thay đổi, 3 cô cậu
này " ngẵng đời ", tưởng là tình dự hội hè đình đám thôi, có đâu tái
ngộ đã đành mà tấm ảnh thời nào vẫn còn nguyên kỷ niệm êm đềm ...
Nắng
trưa nay tuyệt đẹp ...
Nắng
trắng muốt như mây trắng nõn nà, phương nam vẫn rực nắng" trọng đông
" ...
Thời
điểm này là giữa mùa giá rét, vừa qua mấy ngày thấp nhiệt, trưa nay nắng như
hong ấm khí hậu tuyết băng, một mình tôi ngồi kéo lại không gian nồng nàn tình
nghĩa ...ở đời !
Viết
thế thì sai phạm nhiều lắm đối với anh, là vì anh có khi nào không tình không
nghĩa với mình đâu .
Thời
gian rất hắt hiu, anh với mình đâu có tấm hình nào gần nhất, thì làm sao có ảnh
...ảo hôm nay, dù chỉ là cái bóng huyễn.
Hèn
chi hôm trước lâu rồi, anh cứ nhắc mình tất cả chỉ là trừu tượng...
Có
lẽ trong trừu tượng thì tha hồ tưởng tượng chăng, như mây trên trời kìa, nhìn
đó, mà cũng không giữ được trong tay, chỉ nhìn thôi, chỉ nhìn thôi, đã đủ đổi
thay mầu trời như ý nghĩ trong tích tắc ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)