Mỗi Ngày Một Chuyện
CHIẾC BÓNG - CAO MỴ NHÂN
CHIẾC BÓNG - CAO MỴ NHÂN
Có
thể anh cũng bình thường như thiên hạ, nhưng sao mình lại thấy anh tuyệt vời
quá chứ.
Viết
câu này xong, mình đã hít một hơi thật dài, để gọi là "méo mó" nghề
nghiệp huấn luyện viên dưỡng sinh của mình, mình đã đưa oxy vào cơ thể gầy ốm
của mình, ngõ hầu "tám..." tiếp.
Số
là sự việc gì ở đời, nếu không thật trên 50%, chính là "tám", hay
phải "tám" thôi, trong lý luận lại được kêu là hùng biện cơ đấy.
Thế
thì điều mình nói về anh, có khiến "ai" sốt ruột, rằng: cứ nói toạc
móng heo ra đi, hà cớ phải lý luận kiểu "Tam đoạn luận", không phải
các khoản a,b,c ... trong kinh điển "Das Kapital" (Tư Bản Luận) của
ông cố vô sản Karl Marx đâu nhé.
Cái
Tam đoạn luận của tôi, đơn giản như là: "Tôi thích anh, anh thích nó, nó
thích tôi" đó mà. Cứ lòng vòng như thế, thì có mà thiên niên kỷ thứ 4, vẫn
chưa dứt được cái điều luẩn quẩn nào là chủ nhân, nào là vốn liếng, nào là hàng
hoá vv...của kinh tế Marxisme.
Tư
bản luận với tôi luận về cái vốn riêng của tôi hay cho tôi, chỉ một kho tàng
"Anh" là đủ rồi.
Để
chứng minh kiểu hạ tầng cở sở, hay nói tắt theo phe ta, là nói năng một hơi
bình dân học vụ của tôi, trước sau cứ đưa anh vào cuộc ...chiến, anh bực lắm.
Anh
sẽ ...phát biểu thế này: "Này, này, thích tôi quá, thì cứ lặng thinh đi,
như mặt nước hồ, tới đó mà soi bóng, chớ có khuấy động nước, hồ nổi sóng, chiếc
bóng vốn đã cô đơn sẽ vỡ tan đi bây giờ".
Mình
mang cái tâm hồn đi vắng của anh về, dấu vào tâm tư, thỉnh thoảng ngó tâm hồn
không hiện diện của người ta trong não bộ, tư duy mình, mà thổn thức cho sáng
mắt.
Đúng
rồi, vẫn cái kiểu cãi cối, cãi chày muôn thủa của giới bình dân học vụ tôi, tôi
thử đặt lại vấn đề như thế này, xem có ổn không nhá: "Tôi thích anh, anh
thích bạn ấy, tức là nó nêu trên, nhưng dùng tiếng nó, không lịch sự chút nào,
bạn ấy thích ngược lại anh, và anh có thích mình không cà? "
Chu
choa, đó là vấn đề then chốt trong kinh tế chính trị của ông Marx đấy, cái gọi
là quan hệ sản xuất đó mờ, thôi bỏ qua đi Tám, chúng ta đang nói chuyện tình
cảm, chỉ có tình cảm bộc phát thế nào, mới thẩm định thực hư, chân giả thôi.
Và
từ cái thực hư, chân giả đó, tôi tự xếp tôi vào đội ngũ những người thích anh
nhiều hay ít, theo bảng hiệu a, b, c...Tôi khẳng định tôi ở hạng a.
Để
anh an tâm đón nhận mình, tôi nói thầm với anh rằng: Không soi bóng trên mặt hồ
nữa, sau một tuần nắng đẹp, tôi nhìn ra cửa sổ lớn chiếm 1/3 chiều dài cái vách
phòng ngủ của tôi, một cơn mưa trĩu nước đang đùn mây xám từ hướng nam lên đỉnh
trời Los Angeles, nơi tôi đang ở, dại gì đưa thân gầy ra cái khuôn viên
"xơ xác điêu tàn vì ai" mà soi bóng nước chớ.
Không
soi bóng thì làm sao biết được nỗi nhớ, niềm thương...anh, tới mức nào?
Qua
kính viễn vọng, mình thấy anh cười một cách khôi hài:
"Biết
rồi, khổ lắm, nói mãi...", thì ...tui vậy đó.
Cơn
mưa lớn quá, khiến mình phải đóng cửa sổ, để không chứng kiến cái cảnh vần vũ
gió mưa cuộn lên như một cơn đau khiếp đảm, giống người anh rể mình trước khi
ông nhắm mắt, từ giã cõi đời ...
Dù
đóng cửa, ban ngày vẫn chưa đủ sáng cho bằng một phần chút xíu ánh sáng từ mặt
trời, nên tôi phải thắp một ngọn đèn nhỏ ở góc phòng.
Tôi
bỗng a lên, chiếc bóng, phải rồi chiếc bóng của mình chính là anh.
Mình
chỉ có cái thân hình gầy ốm này thôi, còn anh là cái bóng vậy.
Nói
gì lạ thế ? Anh đường đường một đấng anh hào, là một sĩ quan QL/VNCH, đâu phải Từ Hải côn quyền hơn sức, lược thao gồm
tài trong Đoạn Trường Tân Thanh của cụ Nguyễn Du, đi hàng giặc đâu nhé.
Anh
bảo: Tôi nói rồi đấy, tôi đã không thích chuyện Tàu, đừng lôi tôi vào tình tiết
truyện Thanh Tâm Tài Nhân đó nhé, tôi là lính VNCH 100% nghe chưa? Thế sắp sửa
" tám" gì đây ?
À,
thế rồi, mình đứng sát vào ngọn đèn vừa thắp, thấy cái bóng to ù, gấp mấy lần
cái thân hình mình luôn.
Sau
cứ bước xa dần ngọn đèn ấy, cái bóng mình cứ nhỏ dần đi.
Có
nghĩa là cái bóng to nhất của mình lúc này là anh trong lẽ sống một trăm năm
này.
Như
thế cả anh lẫn mình phải có chung một điểm gì nói " khiêm cung" một
chút, chứ thẳng thừng ra, Anh với mình phải chung một lý tưởng, ấy đấy, chính
là thực thể Quân Lực VNCH, tức cái đèn đương nêu đó .
À
thì ra vậy, chứ nào phải anh chỉ là cái bóng của mình đâu.
Nên
chi anh quan trọng hơn mình, tức là anh gần gũi cái đèn lý tưởng đó, cái bóng
bự chảng, che luôn cả hình đấy chứ.
Ô có thế mà vòng vo tam quốc làm gì.
Song
le, làm gì thì làm, nói gì thì nói, mình với anh như hình với bóng.
Nói
văn chương mà cũng thực tế hơn, ấy là có mình
(
hình) mới có anh (bóng) chứ.
Nếu
chỉ có hình mà không có bóng, các cụ ta xưa bảo là hình ma, hay chỉ có bóng
thôi, lại càng ma quỷ nữa, kêu là bóng quế đó kìa.
Nên
phải có cả hình lẫn bóng đó nghe " ông trời" của tôi ạ.
Không
" tám " kỹ về hình với bóng, anh lại ung dung ngồi nghe mình hết lời
suy tụng anh, rồi cười khẩy :
"
Nào tôi có thích nghe ba cái lời véo von mật ngọt của giới nữ, người viết cứ
việc bàn ra tán vào, càng bí hiểm bao nhiêu càng khiến người nghe thấy rõ quý
thiên bẩm là khó mà đạt chân tu lắm đó".
Tuy
nhiên, tôi vừa muốn biết, vừa không muốn biết những lời châu ngọc của quý nhân
vật thiền động, giống như người đau sợ nghe kết quả tái khám ấy, nghĩ thà rằng
cứ đau, rồi lỡ không thuyên giảm thì cứ chết bình thường thôi, không có giai
đoạn chờ xem được sống hay phải chết, sợ hãi, mất tinh thần và thất vọng trước
khi sự thực được phơi bầy.
Trời
đất, luận về bóng với hình đã ma ma Phật Phật rồi, nay lại đưa hình ảnh chư vị
thiền động ra so sánh với quý độc giả thì hơi lạm dụng tình thân bạn đọc quá.
Trở
lại hình ma bóng quế, tất cả đều không thật, nhưng rõ ràng rất thật, nên lâu
nay mình cứ gọi là cõi ảo, có người tình ảo là vậy.
Ôi,
một thế giới ảo sinh hoạt song song với " thế giới thật "xưa nay ở khắp
nơi trên ...trái đất.
Và
bây giờ là lúc những nhà khoa học tiến bộ đang gia sức khai thác cái phần hồn
của nhân loại, cũng có nghĩa là từng bước một người ta thấy rõ điều mơ hồ đã
lục tục trở thành hiện thực.
Với
riêng tư, thì mình chẳng còn điều gì trách cứ hay thở than anh, anh chính là sự
kiện thực ảo xen kẽ, để không lộ cho ai đó biết cái phòng tuyến, đấu tranh tin
học nếu như mặt trận ảo, cứ mỗi lúc mỗi thiên hình vạn trạng đổi thay cuộc sống
hiện tại của mọi người.
Trong đó có tôi, vừa lạc hậu, vừa không
chịu học hỏi thế giới sẽ đi về đâu, ở trạng thái nào.
Cũng
không còn dịp quẩn quanh trong cái " tam đoạn luận " sơ đẳng ghi ở
đầu bài: tôi thích anh, anh thích người ta, người ta thích kẻ thứ tư, không
phải anh, càng chẳng phải tôi trong tam đoạn luận i tờ tôi kể từ mơi chừ đó
nờ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHIẾC BÓNG - CAO MỴ NHÂN
CHIẾC BÓNG - CAO MỴ NHÂN
Có
thể anh cũng bình thường như thiên hạ, nhưng sao mình lại thấy anh tuyệt vời
quá chứ.
Viết
câu này xong, mình đã hít một hơi thật dài, để gọi là "méo mó" nghề
nghiệp huấn luyện viên dưỡng sinh của mình, mình đã đưa oxy vào cơ thể gầy ốm
của mình, ngõ hầu "tám..." tiếp.
Số
là sự việc gì ở đời, nếu không thật trên 50%, chính là "tám", hay
phải "tám" thôi, trong lý luận lại được kêu là hùng biện cơ đấy.
Thế
thì điều mình nói về anh, có khiến "ai" sốt ruột, rằng: cứ nói toạc
móng heo ra đi, hà cớ phải lý luận kiểu "Tam đoạn luận", không phải
các khoản a,b,c ... trong kinh điển "Das Kapital" (Tư Bản Luận) của
ông cố vô sản Karl Marx đâu nhé.
Cái
Tam đoạn luận của tôi, đơn giản như là: "Tôi thích anh, anh thích nó, nó
thích tôi" đó mà. Cứ lòng vòng như thế, thì có mà thiên niên kỷ thứ 4, vẫn
chưa dứt được cái điều luẩn quẩn nào là chủ nhân, nào là vốn liếng, nào là hàng
hoá vv...của kinh tế Marxisme.
Tư
bản luận với tôi luận về cái vốn riêng của tôi hay cho tôi, chỉ một kho tàng
"Anh" là đủ rồi.
Để
chứng minh kiểu hạ tầng cở sở, hay nói tắt theo phe ta, là nói năng một hơi
bình dân học vụ của tôi, trước sau cứ đưa anh vào cuộc ...chiến, anh bực lắm.
Anh
sẽ ...phát biểu thế này: "Này, này, thích tôi quá, thì cứ lặng thinh đi,
như mặt nước hồ, tới đó mà soi bóng, chớ có khuấy động nước, hồ nổi sóng, chiếc
bóng vốn đã cô đơn sẽ vỡ tan đi bây giờ".
Mình
mang cái tâm hồn đi vắng của anh về, dấu vào tâm tư, thỉnh thoảng ngó tâm hồn
không hiện diện của người ta trong não bộ, tư duy mình, mà thổn thức cho sáng
mắt.
Đúng
rồi, vẫn cái kiểu cãi cối, cãi chày muôn thủa của giới bình dân học vụ tôi, tôi
thử đặt lại vấn đề như thế này, xem có ổn không nhá: "Tôi thích anh, anh
thích bạn ấy, tức là nó nêu trên, nhưng dùng tiếng nó, không lịch sự chút nào,
bạn ấy thích ngược lại anh, và anh có thích mình không cà? "
Chu
choa, đó là vấn đề then chốt trong kinh tế chính trị của ông Marx đấy, cái gọi
là quan hệ sản xuất đó mờ, thôi bỏ qua đi Tám, chúng ta đang nói chuyện tình
cảm, chỉ có tình cảm bộc phát thế nào, mới thẩm định thực hư, chân giả thôi.
Và
từ cái thực hư, chân giả đó, tôi tự xếp tôi vào đội ngũ những người thích anh
nhiều hay ít, theo bảng hiệu a, b, c...Tôi khẳng định tôi ở hạng a.
Để
anh an tâm đón nhận mình, tôi nói thầm với anh rằng: Không soi bóng trên mặt hồ
nữa, sau một tuần nắng đẹp, tôi nhìn ra cửa sổ lớn chiếm 1/3 chiều dài cái vách
phòng ngủ của tôi, một cơn mưa trĩu nước đang đùn mây xám từ hướng nam lên đỉnh
trời Los Angeles, nơi tôi đang ở, dại gì đưa thân gầy ra cái khuôn viên
"xơ xác điêu tàn vì ai" mà soi bóng nước chớ.
Không
soi bóng thì làm sao biết được nỗi nhớ, niềm thương...anh, tới mức nào?
Qua
kính viễn vọng, mình thấy anh cười một cách khôi hài:
"Biết
rồi, khổ lắm, nói mãi...", thì ...tui vậy đó.
Cơn
mưa lớn quá, khiến mình phải đóng cửa sổ, để không chứng kiến cái cảnh vần vũ
gió mưa cuộn lên như một cơn đau khiếp đảm, giống người anh rể mình trước khi
ông nhắm mắt, từ giã cõi đời ...
Dù
đóng cửa, ban ngày vẫn chưa đủ sáng cho bằng một phần chút xíu ánh sáng từ mặt
trời, nên tôi phải thắp một ngọn đèn nhỏ ở góc phòng.
Tôi
bỗng a lên, chiếc bóng, phải rồi chiếc bóng của mình chính là anh.
Mình
chỉ có cái thân hình gầy ốm này thôi, còn anh là cái bóng vậy.
Nói
gì lạ thế ? Anh đường đường một đấng anh hào, là một sĩ quan QL/VNCH, đâu phải Từ Hải côn quyền hơn sức, lược thao gồm
tài trong Đoạn Trường Tân Thanh của cụ Nguyễn Du, đi hàng giặc đâu nhé.
Anh
bảo: Tôi nói rồi đấy, tôi đã không thích chuyện Tàu, đừng lôi tôi vào tình tiết
truyện Thanh Tâm Tài Nhân đó nhé, tôi là lính VNCH 100% nghe chưa? Thế sắp sửa
" tám" gì đây ?
À,
thế rồi, mình đứng sát vào ngọn đèn vừa thắp, thấy cái bóng to ù, gấp mấy lần
cái thân hình mình luôn.
Sau
cứ bước xa dần ngọn đèn ấy, cái bóng mình cứ nhỏ dần đi.
Có
nghĩa là cái bóng to nhất của mình lúc này là anh trong lẽ sống một trăm năm
này.
Như
thế cả anh lẫn mình phải có chung một điểm gì nói " khiêm cung" một
chút, chứ thẳng thừng ra, Anh với mình phải chung một lý tưởng, ấy đấy, chính
là thực thể Quân Lực VNCH, tức cái đèn đương nêu đó .
À
thì ra vậy, chứ nào phải anh chỉ là cái bóng của mình đâu.
Nên
chi anh quan trọng hơn mình, tức là anh gần gũi cái đèn lý tưởng đó, cái bóng
bự chảng, che luôn cả hình đấy chứ.
Ô có thế mà vòng vo tam quốc làm gì.
Song
le, làm gì thì làm, nói gì thì nói, mình với anh như hình với bóng.
Nói
văn chương mà cũng thực tế hơn, ấy là có mình
(
hình) mới có anh (bóng) chứ.
Nếu
chỉ có hình mà không có bóng, các cụ ta xưa bảo là hình ma, hay chỉ có bóng
thôi, lại càng ma quỷ nữa, kêu là bóng quế đó kìa.
Nên
phải có cả hình lẫn bóng đó nghe " ông trời" của tôi ạ.
Không
" tám " kỹ về hình với bóng, anh lại ung dung ngồi nghe mình hết lời
suy tụng anh, rồi cười khẩy :
"
Nào tôi có thích nghe ba cái lời véo von mật ngọt của giới nữ, người viết cứ
việc bàn ra tán vào, càng bí hiểm bao nhiêu càng khiến người nghe thấy rõ quý
thiên bẩm là khó mà đạt chân tu lắm đó".
Tuy
nhiên, tôi vừa muốn biết, vừa không muốn biết những lời châu ngọc của quý nhân
vật thiền động, giống như người đau sợ nghe kết quả tái khám ấy, nghĩ thà rằng
cứ đau, rồi lỡ không thuyên giảm thì cứ chết bình thường thôi, không có giai
đoạn chờ xem được sống hay phải chết, sợ hãi, mất tinh thần và thất vọng trước
khi sự thực được phơi bầy.
Trời
đất, luận về bóng với hình đã ma ma Phật Phật rồi, nay lại đưa hình ảnh chư vị
thiền động ra so sánh với quý độc giả thì hơi lạm dụng tình thân bạn đọc quá.
Trở
lại hình ma bóng quế, tất cả đều không thật, nhưng rõ ràng rất thật, nên lâu
nay mình cứ gọi là cõi ảo, có người tình ảo là vậy.
Ôi,
một thế giới ảo sinh hoạt song song với " thế giới thật "xưa nay ở khắp
nơi trên ...trái đất.
Và
bây giờ là lúc những nhà khoa học tiến bộ đang gia sức khai thác cái phần hồn
của nhân loại, cũng có nghĩa là từng bước một người ta thấy rõ điều mơ hồ đã
lục tục trở thành hiện thực.
Với
riêng tư, thì mình chẳng còn điều gì trách cứ hay thở than anh, anh chính là sự
kiện thực ảo xen kẽ, để không lộ cho ai đó biết cái phòng tuyến, đấu tranh tin
học nếu như mặt trận ảo, cứ mỗi lúc mỗi thiên hình vạn trạng đổi thay cuộc sống
hiện tại của mọi người.
Trong đó có tôi, vừa lạc hậu, vừa không
chịu học hỏi thế giới sẽ đi về đâu, ở trạng thái nào.
Cũng
không còn dịp quẩn quanh trong cái " tam đoạn luận " sơ đẳng ghi ở
đầu bài: tôi thích anh, anh thích người ta, người ta thích kẻ thứ tư, không
phải anh, càng chẳng phải tôi trong tam đoạn luận i tờ tôi kể từ mơi chừ đó
nờ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)