Mỗi Ngày Một Chuyện
CHIẾC GƯƠNG 157 NĂM - CAO MỴ NHÂN
CHIẾC GƯƠNG 157 NĂM - CAO MỴ NHÂN
Chiếc gương ấy rất trong và rất sáng, hình
bồ dục, được gắn vào cái khung bằng gỗ mầu đen rất nặng, trạm trổ, giống kiểu
sập gụ tủ chè như ở VN.
Nhưng, đặc biệt là phía lưng chừng viền
khung bên phải, có một chiếc lược bạc, để lâu chất bạc đã xỉn thành mầu xám
tro, lược được đóng hẳn vào khung, không ai có thể kéo nó ra khỏi chiếc khung
gỗ đó được.
Chiếc gương treo trên bức tường phía trong
nhà bếp của ngôi nhà thứ hai mà tôi vừa tới mấy ngày vừa qua, để trông nhà cho
bà họ Lã đi chơi vắng, ngôi nhà tọa lạc tại làng El Camino đầy truyền thuyết ly
kỳ của người México.
Chiếc gương ghi ngày sinh của nó là JULY
-4- 1860 Alonso. Như vậy nó đã hiện diện ở cõi đời này 157 năm .
Nhưng tại sao nó lại không đi đâu, mà ở
đây ?
Bà họ Lã kể rằng: " Tôi mua ngôi nhà
này của người cháu gái chủ chiếc gương, Người tạm gọi chủ chiếc gương hiện nay
đã ngoài 80 tuổi, lứa tuổi bà Lã, nhưng khỏe mạnh lắm.
Bà ta đi tour châu Âu, bà có ý định về
thăm quê vài ngày, nhưng bây giờ chẳng còn ai, bà đứng giữa biên giới Tây Ban
Nha và Pháp, có cảm tưởng như đứng trên lằn ranh México với Mỹ ...
Bà đó tên Vandetta, làm gì đó ở Díneyland
hồi trước.
Cũng có chồng con mà rồi mỗi người mỗi
đường, bây giờ đang tá túc nhà người cùng làng El Camino xưa...
Lý do bà vẫn xin được gởi chiếc gương hình
bồ dục ở bếp nhà bà Lã, vì thế này:
Bà muốn chờ đứa con gái út của bà trở về
tìm bà, để bà cho tiền bán nhà và chiếc gương này.
Cho tiền bán nhà thì đúng rồi, nhà bank
vẫn giữ tiền cho bà xưa nay, nhưng cho chiếc gương thì thật quả là ...vô bổ .
Bà nhìn tôi ngạc nhiên suýt cười lớn, thì
chỉ dòng chữ sau khung gương, suýt soa:
Nếu nó về nhận tiền và chiếc gương này,
thì nó là đời thứ 5 thừa kế đó bà .
Tôi hỏi có một chiếc gương thôi, sao bà
Vandetta không đem theo bên mình ?
Bà Lã cười lớn: Trời, tôi tưởng chỉ có
người VN có tánh vậy thôi, bà biết không, cái nhà bà Vandetta hiện ở nhờ đó là
dân bán chợ trời ngay ngoài này nè, nó cứ nói bà đem cái gương đó về cho nó đi
bán đấu giá ở đâu đó, vì xem như đồ cổ có lai lịch, nhưng bà không chịu, vì bà
ấy có thiếu tiền đâu .
Tôi góp ý: " Thì bà Lã cứ để cái
gương đó có sao đâu "
Bà Lã dãy nảy lên: Phiền lắm, phiền lắm.
Ông chồng bà thủa sinh thời tin phong
thủy, đã rất khó chịu về việc chiếc gương để trong bếp, nó soi tỏ từng chén
cơm, ly nước uống, không khấm khá được.
Tôi lại ra lời: ôi tại sao bà không giao
hẹn với bà chủ gương là ngày nào đó, nếu không lấy đi, thì bà vất bỏ.
Rồi, rồi, tụi tôi nói rồi, nhưng thầy
phong thủy dặn: Phải tự chủ nó mang đi, hay ai đánh cắp, chứ mình triệt hạ là
không được.
Tôi chán quá, thì bây giờ bà cứ ráo pháo
việc vậy, đứa nào nó muốn đánh cắp cho nó cắp đi. Nhà thì kín cổng cao tường,
ai vô đánh cắp được chứ.
Song cảm thấy cái gương quỷ quái đó nó có
vấn đề ...
Thí dụ như một buổi tối trời kia, xuống
bếp, bỗng nhìn vô gương, thấy nhân diện không phải là mình, có nước ngã quay
xuống đất mà chết mất.
Cả bà Lã và tôi đều cười mà không vui.
Tôi bỗng nhớ chuyện cũng xưa rồi, khi
chúng tôi tình cờ nói chuyện về thú chơi đồ cổ. Ở VN và nhất là Saigon thì ai
mà không biết cụ Vương Hồng Sển, là chuyên gia sưu tầm đồ cổ .
Ngôi nhà vườn của cụ có vườn rộng mênh
mông. Thủa đó, thấy sao nói vậy thôi, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội bảo tôi
đưa bà đi thăm cụ Vương Hồng Sển bên Gia Định, gần chợ Bà Chiểu.
Đậu cyclo, rồi thong thả vô khuôn viên cụ
Vương.
Ngoài sân vườn cụ cho kê bàn ghế thường
thôi, để tiếp khách bàng quang.
Gian phía trong gọi là phòng khách, tiếp
quý tao nhân mặc khách, và những nhân vật quan trọng chẳng hạn .
Còn lớp nhà trong cùng, chính là trung tâm
gìn giữ đồ cổ của cụ .
Cụ Vương Hồng Sển với quý cụ Đông Hồ, Mộng
Tuyết đương nhiên là bạn quá đỗi thân tình rồi .
Cụ chỉ vài ba món đồ cổ, mà chỉ nghe xuất
xứ và lịch sử của các món đồ cổ ấy đã lạnh gáy vì sợ.
Thời gian mấy trăm năm thì không kể, mà
cái điều quý linh vật ấy là những chứng nhân ngàn niên kỷ lận.
Cụ Vương đùa rằng : Đồ cổ nó cũng có hồn
như người ta chứ chơi đâu .
Thí dụ như chiếc kiến này, từ đời nhà chi
đó bên Tàu, hay món này từ triều đại vân vân ...quý vị thì thấy thường thôi ,
còn tui, là cụ, chỉ ngó vô là tui thấy tất cả như sống lại một thời của chúng
vậy .
Đại tỷ Mộng Tuyết niên trưởng Quỳnh Dao của chúng tôi thì cười
nhẹ nhàng cho phải phép xã giao, tôi thì sợ quá . Nhất là đã được nghe một bạn văn nói về tấm kiến, tức tấm gương cổ của
cụ Vương Hồng Sển mấy trăm năm, và chiếc khay đồng, có khi phát ra âm thanh lạ
kỳ ...
Tôi không bàn thêm chuyện chiếc gương hình
bồ dục đó nữa , nhưng cũng mơ hồ nghe chuyện tầm phơ. ...
Mấy ngày tôi qua nhà bà Lã, trông nhà cho
bà vắng mặt, tôi đã lân la xuống bếp, không phải để ăn vụng, mà để lặng lẽ soi
thử tấm gương trong sáng tuyệt vời đó...
Tôi đã thoáng nghĩ: sao tấm gương này
không là thiên lý kính, thần kỳ hơn chiếc kính viễn vọng của tôi, lâu nay tôi
vẫn mang ra coi thử anh đang làm gì, cười nói với bất cứ ai, không phải là tôi.
Bấy giờ tôi sẽ giả vờ đánh cắp chiếc gương
157 năm này...tôi sẽ tha hồ thấy anh trong tích tắc, nhà họ Lã sẽ không bị ảnh
hưởng phong thủy, bà Vandetta đỡ băn khoăn việc gởi nhờ gương cho một người xa
lạ.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHIẾC GƯƠNG 157 NĂM - CAO MỴ NHÂN
CHIẾC GƯƠNG 157 NĂM - CAO MỴ NHÂN
Chiếc gương ấy rất trong và rất sáng, hình
bồ dục, được gắn vào cái khung bằng gỗ mầu đen rất nặng, trạm trổ, giống kiểu
sập gụ tủ chè như ở VN.
Nhưng, đặc biệt là phía lưng chừng viền
khung bên phải, có một chiếc lược bạc, để lâu chất bạc đã xỉn thành mầu xám
tro, lược được đóng hẳn vào khung, không ai có thể kéo nó ra khỏi chiếc khung
gỗ đó được.
Chiếc gương treo trên bức tường phía trong
nhà bếp của ngôi nhà thứ hai mà tôi vừa tới mấy ngày vừa qua, để trông nhà cho
bà họ Lã đi chơi vắng, ngôi nhà tọa lạc tại làng El Camino đầy truyền thuyết ly
kỳ của người México.
Chiếc gương ghi ngày sinh của nó là JULY
-4- 1860 Alonso. Như vậy nó đã hiện diện ở cõi đời này 157 năm .
Nhưng tại sao nó lại không đi đâu, mà ở
đây ?
Bà họ Lã kể rằng: " Tôi mua ngôi nhà
này của người cháu gái chủ chiếc gương, Người tạm gọi chủ chiếc gương hiện nay
đã ngoài 80 tuổi, lứa tuổi bà Lã, nhưng khỏe mạnh lắm.
Bà ta đi tour châu Âu, bà có ý định về
thăm quê vài ngày, nhưng bây giờ chẳng còn ai, bà đứng giữa biên giới Tây Ban
Nha và Pháp, có cảm tưởng như đứng trên lằn ranh México với Mỹ ...
Bà đó tên Vandetta, làm gì đó ở Díneyland
hồi trước.
Cũng có chồng con mà rồi mỗi người mỗi
đường, bây giờ đang tá túc nhà người cùng làng El Camino xưa...
Lý do bà vẫn xin được gởi chiếc gương hình
bồ dục ở bếp nhà bà Lã, vì thế này:
Bà muốn chờ đứa con gái út của bà trở về
tìm bà, để bà cho tiền bán nhà và chiếc gương này.
Cho tiền bán nhà thì đúng rồi, nhà bank
vẫn giữ tiền cho bà xưa nay, nhưng cho chiếc gương thì thật quả là ...vô bổ .
Bà nhìn tôi ngạc nhiên suýt cười lớn, thì
chỉ dòng chữ sau khung gương, suýt soa:
Nếu nó về nhận tiền và chiếc gương này,
thì nó là đời thứ 5 thừa kế đó bà .
Tôi hỏi có một chiếc gương thôi, sao bà
Vandetta không đem theo bên mình ?
Bà Lã cười lớn: Trời, tôi tưởng chỉ có
người VN có tánh vậy thôi, bà biết không, cái nhà bà Vandetta hiện ở nhờ đó là
dân bán chợ trời ngay ngoài này nè, nó cứ nói bà đem cái gương đó về cho nó đi
bán đấu giá ở đâu đó, vì xem như đồ cổ có lai lịch, nhưng bà không chịu, vì bà
ấy có thiếu tiền đâu .
Tôi góp ý: " Thì bà Lã cứ để cái
gương đó có sao đâu "
Bà Lã dãy nảy lên: Phiền lắm, phiền lắm.
Ông chồng bà thủa sinh thời tin phong
thủy, đã rất khó chịu về việc chiếc gương để trong bếp, nó soi tỏ từng chén
cơm, ly nước uống, không khấm khá được.
Tôi lại ra lời: ôi tại sao bà không giao
hẹn với bà chủ gương là ngày nào đó, nếu không lấy đi, thì bà vất bỏ.
Rồi, rồi, tụi tôi nói rồi, nhưng thầy
phong thủy dặn: Phải tự chủ nó mang đi, hay ai đánh cắp, chứ mình triệt hạ là
không được.
Tôi chán quá, thì bây giờ bà cứ ráo pháo
việc vậy, đứa nào nó muốn đánh cắp cho nó cắp đi. Nhà thì kín cổng cao tường,
ai vô đánh cắp được chứ.
Song cảm thấy cái gương quỷ quái đó nó có
vấn đề ...
Thí dụ như một buổi tối trời kia, xuống
bếp, bỗng nhìn vô gương, thấy nhân diện không phải là mình, có nước ngã quay
xuống đất mà chết mất.
Cả bà Lã và tôi đều cười mà không vui.
Tôi bỗng nhớ chuyện cũng xưa rồi, khi
chúng tôi tình cờ nói chuyện về thú chơi đồ cổ. Ở VN và nhất là Saigon thì ai
mà không biết cụ Vương Hồng Sển, là chuyên gia sưu tầm đồ cổ .
Ngôi nhà vườn của cụ có vườn rộng mênh
mông. Thủa đó, thấy sao nói vậy thôi, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội bảo tôi
đưa bà đi thăm cụ Vương Hồng Sển bên Gia Định, gần chợ Bà Chiểu.
Đậu cyclo, rồi thong thả vô khuôn viên cụ
Vương.
Ngoài sân vườn cụ cho kê bàn ghế thường
thôi, để tiếp khách bàng quang.
Gian phía trong gọi là phòng khách, tiếp
quý tao nhân mặc khách, và những nhân vật quan trọng chẳng hạn .
Còn lớp nhà trong cùng, chính là trung tâm
gìn giữ đồ cổ của cụ .
Cụ Vương Hồng Sển với quý cụ Đông Hồ, Mộng
Tuyết đương nhiên là bạn quá đỗi thân tình rồi .
Cụ chỉ vài ba món đồ cổ, mà chỉ nghe xuất
xứ và lịch sử của các món đồ cổ ấy đã lạnh gáy vì sợ.
Thời gian mấy trăm năm thì không kể, mà
cái điều quý linh vật ấy là những chứng nhân ngàn niên kỷ lận.
Cụ Vương đùa rằng : Đồ cổ nó cũng có hồn
như người ta chứ chơi đâu .
Thí dụ như chiếc kiến này, từ đời nhà chi
đó bên Tàu, hay món này từ triều đại vân vân ...quý vị thì thấy thường thôi ,
còn tui, là cụ, chỉ ngó vô là tui thấy tất cả như sống lại một thời của chúng
vậy .
Đại tỷ Mộng Tuyết niên trưởng Quỳnh Dao của chúng tôi thì cười
nhẹ nhàng cho phải phép xã giao, tôi thì sợ quá . Nhất là đã được nghe một bạn văn nói về tấm kiến, tức tấm gương cổ của
cụ Vương Hồng Sển mấy trăm năm, và chiếc khay đồng, có khi phát ra âm thanh lạ
kỳ ...
Tôi không bàn thêm chuyện chiếc gương hình
bồ dục đó nữa , nhưng cũng mơ hồ nghe chuyện tầm phơ. ...
Mấy ngày tôi qua nhà bà Lã, trông nhà cho
bà vắng mặt, tôi đã lân la xuống bếp, không phải để ăn vụng, mà để lặng lẽ soi
thử tấm gương trong sáng tuyệt vời đó...
Tôi đã thoáng nghĩ: sao tấm gương này
không là thiên lý kính, thần kỳ hơn chiếc kính viễn vọng của tôi, lâu nay tôi
vẫn mang ra coi thử anh đang làm gì, cười nói với bất cứ ai, không phải là tôi.
Bấy giờ tôi sẽ giả vờ đánh cắp chiếc gương
157 năm này...tôi sẽ tha hồ thấy anh trong tích tắc, nhà họ Lã sẽ không bị ảnh
hưởng phong thủy, bà Vandetta đỡ băn khoăn việc gởi nhờ gương cho một người xa
lạ.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)