Mỗi Ngày Một Chuyện
CHIÊM BAO XUÂN - CAO MỴ NHÂN
CHIÊM BAO XUÂN - CAO MỴ NHÂN
Vừa
ca tụng thu hôm qua, tuy mới thoáng sương bay thôi, mà sao chẳng thấy heo may,
lá vàng .
Vốn
từ xưa mình không thích mùa thu buồn...trong lòng đã không vui rồi, dan díu nỗi
buồn làm chi, nhất là năm nay, nhuận 2 tháng sáu âm lịch, sắc hạ chưa phai trên
môi thắm, thu cứ việc chậm về .
Anh
lững lờ như một cánh chim rời tổ ấm, đi tìm địa đàng,
Rồi
lại rời địa đàng, tìm về tổ ấm, hơn 3 tháng rồi, e gần 4 tháng, mà cánh dù cứ
tít tắp bay xa...
Mình
buộc phải thân thiết với thơ, nói chuyện thì thầm với thơ cho vơi niềm thương
nhớ ...
Ố
ô, bây giờ mình ...hết cả giai đoạn nhớ nhung một hiện trạng rõ rệt, như là nhớ
quê hương, nhớ gia đình, nhớ học đường, hay nhớ công ăn, việc làm như ngày xưa, thủa mới
lớn, nhớ một hình ảnh ai đâu đó vv...
Bây
giờ mình nhớ tổng quát, nhớ ôm đồm. Sư kiện gì, nhân vật nào hay ho, mình cũng
có thể nhớ, hay là nhớ kiểu nhớ ...
chùa.
Tức
là nhớ đấy, nhưng không phải mất mát, không phải thiếu thốn, khốn khổ vì nhớ,
vì tiếc, vì thương trời ạ, nói một cách văn chương bình dân học vụ của mình,
thì nếu trong lòng thấy như trống vắng, thiết tha một ...yếu tố gì đó, kiếm cách giải tỏa được là OK liền à.
Cái
tính dễ dãi cho tình cảm bộc phát, mình thấy lúc này mình gần gụi thơ Bùi Giáng
dễ sợ.
Thí
dụ như trưa nay, ngó về phương nam, nắng nồng nàn, chan chứa yêu thương, mình
ngẫm nghĩ tới cái điều mình đang yêu thương gì đó nhất.
Đơn
giản, mình trả lời chính mình, yêu thương cuộc sống này . Nếu ai hỏi tại sao,
cuộc sống này cũng bình thường, còn có thể tầm xoàng thế mà yêu với thương nỗi
gì ?
Thì
mình sẽ trả lời là tại quý vị nào đó, nghĩ nó tầm xoàng thì xoàng xĩnh thôi.
Chứ tôi vốn trân trọng nó, cái cuộc sống tầm xoàng của tôi, tôi yêu thương nó
trên cả kim đá quý, thậm chí quên cả bổn mệnh nữa, dễ sợ chưa?
Nếu
ai đó hỏi gặng thêm: rằng hiểu vậy thôi, nhưng bên trong cuộc sống ấy, nó có gì cụ thể mà người
nào ngó thấy cũng phải gật đầu: " Đúng quá !"
Thì
ra lại muốn chứng minh cái cuộc sống đẹp hay vừa ý của mình, ấy là mỗi ngày
viết thư cho anh ít nhất một lần, dù vài dòng, và nghe thơ Bùi Giáng lúc nào
cũng được, hân hoan, hồn nhiên:
Xin
chào nhau giữa con đường
Mùa
xuân phía trước, miên trường phía sau ... ( Bùi Giáng )
Tôi
nhớ cuối thập niên 60 thế kỷ trước, một sự tình cờ, ở đâu thì tôi quên bẵng,
nhà thơ Viên Linh bảo rằng : " Ở VN, tức miền nam, Văn thì chỉ cần ông Võ
Phiến, Thơ thì Bùi Giáng là đủ " .
Như
vậy, chứng tỏ một thi sĩ cũng khá tiếng tăm rồi, như Viên Linh, mà khen thơ một
thi sĩ khác, và nhận định thơ Bùi Giáng là đã đủ cho nền thi ca VN .
Ngay
thời đó, tôi mang một tập
thơ Bùi Giáng từ Saigon về Đà Nẵng, và thú thật, ngày ấy chắc tôi
chưa đủ trình độ đánh giá được cái hay của thơ Bùi Giáng :
Em
sẽ bảo rằng anh say rượu quá
Anh
say sưa từ bấy tới bây giờ
Anh
huậy mãi cuồng điên anh đập phá
Anh
điên rồ anh có rõ hay không ?
Anh
đáp lại rằng anh rất say rượu
Anh
mê man chẳng rõ ràng rằng
Từ
vạn đại tới thiên thu bừng nở
Một
mùa xuân thịnh vượng vốn thường hằng
Đó
là 2 đoạn thơ xem như tiêu biểu cuộc đối đáp giữa 2 người trong một cuộc nhậu,
mà vẫn chỉ Bùi Giáng viết lại vào khoảng đầu thập niên 90 thế kỷ trước, khi ông
đã thực sự ...điên
rồi .
Trong
cơn say, khi điên, ông còn tỉnh táo viết một bài thơ 8 chữ dài trên một trăm
câu, với 2 câu lục bát làm lời kết:
Tuyệt
trù non biển vời trông
Tần
thân thổ lộ vân mòng đã xa...
Ghi
rằng viết tại Lê gia trang 1991 .
Câu
chuyện giữa một người được thi sĩ Bùi Giáng tôn phong là đại ca Ngô Văn Tao, còn thi sĩ tự xưng là Bùi
Văn Trẫm .
Ngay
trong cơn say, nhà thơ điên loạn vẫn có những câu thơ xuất thần và biểu lộ lòng
chân thành với cuộc đời ông:
Anh
đã định sẽ yêu đời suốt kiếp
Suốt
thiên từ vạn thuở phiêu bồng
Rồi
anh chợt thấy mình luôn liên tiếp
Nửa
điên cuồng nửa rồ dại bông lông
( Bùi
Giáng. 1991. )
Nghĩa
là nhà thơ Bùi Giáng biết ông điên trong nỗi điên lạ kỳ, biết điên rồ, muốn
tỉnh lại nhưng không tỉnh được vì cuộc đời ông là những phiêu bồng,
điên cuồng, rồ dại , bông lông.
Trong
thơ ca điên của Thi sĩ Bùi Giáng nó mang cái chất hay của điên, huống hồ bài
thơ viết khi ông còn tỉnh táo, thì đúng là thi sĩ của cả miền nam thi sĩ cộng
lại :
Hỏi rằng người ở quê đâu
Thưa
rằng tôi ở rất lâu quê nhà .
Đó
là cái giọng văn, giọng thơ Bùi Giáng, không thể lẫn lộn với thơ ai được . Song
không phải thơ Bùi Giáng đứng lại nơi thềm hoang toàn những ngữ ngôn ngô nghê,
dân giã ...như vậy.
Thơ
ông, Bùi Giáng, người thi sĩ tài hoa trong ngôi đền văn chương, có những vần thơ hết sức
truyền thuyết hoang đường, huyền thoại...Đan cử là bài thơ " Chiêm
bao" mà tôi đã nhắc nhở tới nhiều lần...
Anh
thân kính ơi, rõ ràng cuộc sống là cái mốc cho người đời chúng ta, hay là quý
vị và chúng tôi, tìm thấy niềm vui ở bất cứ lứa tuổi nào. Nó,cuộc sống, sẽ
kèm theo hoài bão hay ước mơ của mỗi người dù tỉnh dù say .
Không
phải là tham sinh uý tử, nhưng ngay từ lúc Thượng Đế
sanh
ra ta, Ngài có muốn chúng ta phải tự hủy diệt bao giờ.
Vì
thế cho nên dẫu có thể bất như ý tình cờ, thi sĩ Bùi Giáng vẫn là người yêu đời
nhất,lạc quan tin vào cuộc sống
một
cách ... trầm mê, hồn nhiên tự tại ...
Trong
thơ thi sĩ Bùi Giáng luôn chứa đựng mùa xuân và chiêm bao,
với mình anh cũng là mùa xuân và chiêm bao, nên mình rất thích những huyễn ảo,
hoang đường này ...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHIÊM BAO XUÂN - CAO MỴ NHÂN
CHIÊM BAO XUÂN - CAO MỴ NHÂN
Vừa
ca tụng thu hôm qua, tuy mới thoáng sương bay thôi, mà sao chẳng thấy heo may,
lá vàng .
Vốn
từ xưa mình không thích mùa thu buồn...trong lòng đã không vui rồi, dan díu nỗi
buồn làm chi, nhất là năm nay, nhuận 2 tháng sáu âm lịch, sắc hạ chưa phai trên
môi thắm, thu cứ việc chậm về .
Anh
lững lờ như một cánh chim rời tổ ấm, đi tìm địa đàng,
Rồi
lại rời địa đàng, tìm về tổ ấm, hơn 3 tháng rồi, e gần 4 tháng, mà cánh dù cứ
tít tắp bay xa...
Mình
buộc phải thân thiết với thơ, nói chuyện thì thầm với thơ cho vơi niềm thương
nhớ ...
Ố
ô, bây giờ mình ...hết cả giai đoạn nhớ nhung một hiện trạng rõ rệt, như là nhớ
quê hương, nhớ gia đình, nhớ học đường, hay nhớ công ăn, việc làm như ngày xưa, thủa mới
lớn, nhớ một hình ảnh ai đâu đó vv...
Bây
giờ mình nhớ tổng quát, nhớ ôm đồm. Sư kiện gì, nhân vật nào hay ho, mình cũng
có thể nhớ, hay là nhớ kiểu nhớ ...
chùa.
Tức
là nhớ đấy, nhưng không phải mất mát, không phải thiếu thốn, khốn khổ vì nhớ,
vì tiếc, vì thương trời ạ, nói một cách văn chương bình dân học vụ của mình,
thì nếu trong lòng thấy như trống vắng, thiết tha một ...yếu tố gì đó, kiếm cách giải tỏa được là OK liền à.
Cái
tính dễ dãi cho tình cảm bộc phát, mình thấy lúc này mình gần gụi thơ Bùi Giáng
dễ sợ.
Thí
dụ như trưa nay, ngó về phương nam, nắng nồng nàn, chan chứa yêu thương, mình
ngẫm nghĩ tới cái điều mình đang yêu thương gì đó nhất.
Đơn
giản, mình trả lời chính mình, yêu thương cuộc sống này . Nếu ai hỏi tại sao,
cuộc sống này cũng bình thường, còn có thể tầm xoàng thế mà yêu với thương nỗi
gì ?
Thì
mình sẽ trả lời là tại quý vị nào đó, nghĩ nó tầm xoàng thì xoàng xĩnh thôi.
Chứ tôi vốn trân trọng nó, cái cuộc sống tầm xoàng của tôi, tôi yêu thương nó
trên cả kim đá quý, thậm chí quên cả bổn mệnh nữa, dễ sợ chưa?
Nếu
ai đó hỏi gặng thêm: rằng hiểu vậy thôi, nhưng bên trong cuộc sống ấy, nó có gì cụ thể mà người
nào ngó thấy cũng phải gật đầu: " Đúng quá !"
Thì
ra lại muốn chứng minh cái cuộc sống đẹp hay vừa ý của mình, ấy là mỗi ngày
viết thư cho anh ít nhất một lần, dù vài dòng, và nghe thơ Bùi Giáng lúc nào
cũng được, hân hoan, hồn nhiên:
Xin
chào nhau giữa con đường
Mùa
xuân phía trước, miên trường phía sau ... ( Bùi Giáng )
Tôi
nhớ cuối thập niên 60 thế kỷ trước, một sự tình cờ, ở đâu thì tôi quên bẵng,
nhà thơ Viên Linh bảo rằng : " Ở VN, tức miền nam, Văn thì chỉ cần ông Võ
Phiến, Thơ thì Bùi Giáng là đủ " .
Như
vậy, chứng tỏ một thi sĩ cũng khá tiếng tăm rồi, như Viên Linh, mà khen thơ một
thi sĩ khác, và nhận định thơ Bùi Giáng là đã đủ cho nền thi ca VN .
Ngay
thời đó, tôi mang một tập
thơ Bùi Giáng từ Saigon về Đà Nẵng, và thú thật, ngày ấy chắc tôi
chưa đủ trình độ đánh giá được cái hay của thơ Bùi Giáng :
Em
sẽ bảo rằng anh say rượu quá
Anh
say sưa từ bấy tới bây giờ
Anh
huậy mãi cuồng điên anh đập phá
Anh
điên rồ anh có rõ hay không ?
Anh
đáp lại rằng anh rất say rượu
Anh
mê man chẳng rõ ràng rằng
Từ
vạn đại tới thiên thu bừng nở
Một
mùa xuân thịnh vượng vốn thường hằng
Đó
là 2 đoạn thơ xem như tiêu biểu cuộc đối đáp giữa 2 người trong một cuộc nhậu,
mà vẫn chỉ Bùi Giáng viết lại vào khoảng đầu thập niên 90 thế kỷ trước, khi ông
đã thực sự ...điên
rồi .
Trong
cơn say, khi điên, ông còn tỉnh táo viết một bài thơ 8 chữ dài trên một trăm
câu, với 2 câu lục bát làm lời kết:
Tuyệt
trù non biển vời trông
Tần
thân thổ lộ vân mòng đã xa...
Ghi
rằng viết tại Lê gia trang 1991 .
Câu
chuyện giữa một người được thi sĩ Bùi Giáng tôn phong là đại ca Ngô Văn Tao, còn thi sĩ tự xưng là Bùi
Văn Trẫm .
Ngay
trong cơn say, nhà thơ điên loạn vẫn có những câu thơ xuất thần và biểu lộ lòng
chân thành với cuộc đời ông:
Anh
đã định sẽ yêu đời suốt kiếp
Suốt
thiên từ vạn thuở phiêu bồng
Rồi
anh chợt thấy mình luôn liên tiếp
Nửa
điên cuồng nửa rồ dại bông lông
( Bùi
Giáng. 1991. )
Nghĩa
là nhà thơ Bùi Giáng biết ông điên trong nỗi điên lạ kỳ, biết điên rồ, muốn
tỉnh lại nhưng không tỉnh được vì cuộc đời ông là những phiêu bồng,
điên cuồng, rồ dại , bông lông.
Trong
thơ ca điên của Thi sĩ Bùi Giáng nó mang cái chất hay của điên, huống hồ bài
thơ viết khi ông còn tỉnh táo, thì đúng là thi sĩ của cả miền nam thi sĩ cộng
lại :
Hỏi rằng người ở quê đâu
Thưa
rằng tôi ở rất lâu quê nhà .
Đó
là cái giọng văn, giọng thơ Bùi Giáng, không thể lẫn lộn với thơ ai được . Song
không phải thơ Bùi Giáng đứng lại nơi thềm hoang toàn những ngữ ngôn ngô nghê,
dân giã ...như vậy.
Thơ
ông, Bùi Giáng, người thi sĩ tài hoa trong ngôi đền văn chương, có những vần thơ hết sức
truyền thuyết hoang đường, huyền thoại...Đan cử là bài thơ " Chiêm
bao" mà tôi đã nhắc nhở tới nhiều lần...
Anh
thân kính ơi, rõ ràng cuộc sống là cái mốc cho người đời chúng ta, hay là quý
vị và chúng tôi, tìm thấy niềm vui ở bất cứ lứa tuổi nào. Nó,cuộc sống, sẽ
kèm theo hoài bão hay ước mơ của mỗi người dù tỉnh dù say .
Không
phải là tham sinh uý tử, nhưng ngay từ lúc Thượng Đế
sanh
ra ta, Ngài có muốn chúng ta phải tự hủy diệt bao giờ.
Vì
thế cho nên dẫu có thể bất như ý tình cờ, thi sĩ Bùi Giáng vẫn là người yêu đời
nhất,lạc quan tin vào cuộc sống
một
cách ... trầm mê, hồn nhiên tự tại ...
Trong
thơ thi sĩ Bùi Giáng luôn chứa đựng mùa xuân và chiêm bao,
với mình anh cũng là mùa xuân và chiêm bao, nên mình rất thích những huyễn ảo,
hoang đường này ...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)