Mỗi Ngày Một Chuyện
CHIỀU VÀNG - CAO MỴ NHÂN
CHIỀU
VÀNG - CAO MỴ
NHÂN
Cái thế hệ " Chiều vàng " của
chúng tôi, đang lần lượt bước qua lằn ranh quá khứ. Tôi chưa kịp nói hết câu mở
đầu, rằng ông trở lại với khán thính giả muốn nghe kỹ hơn về trận chiến Hoàng
Sa ngày 19 - 1- 1974.
Vị Thiếu tá bộ binh Ban Lãnh Thổ thuộc Phòng 3 Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I/ Quân Khu I, tên bình
thường là Phạm Văn Hồng, đã mặc nhiên có tên trong Quân Sử VNCH một cách đương
nhiên phải thế.
Cách đây ít năm, một cơ quan truyền thông
đã phỏng vấn Thiếu Tá Phạm Văn Hồng, trưởng cái đoàn tù binh VNCH bị quân
Trung Cộng đánh chiếm đảo Hoàng Sa bắt, vào giáp tết nguyên đán ngày 19 - 1 -
1974 .
Nhưng trong cuộc phỏng vấn chớp nhoáng ấy
còn nhiều hạn chế về thời gian, cả quý vị hỏi lẫn khách trả lời, nhất là Thiếu
tá đương sự, còn chưa hết bâng khuâng, căm hận khi nhớ lại tình huống Quân ta
bị bắt như có bàn tay " thế sự " xếp đặt.
Nên chi cuộc phỏng vấn mới nhất này, của
một nhóm có thể là biết tình thế thời sự Hoàng Sa chi tiết hơn.
Tất nhiên Thiếu tá Phạm Văn Hồng mở rộng
tầm nhìn thật chính xác về một Hoàng Sa bị đánh cướp như thế nào .
Trước tiên, tôi lại xin phép quý vị là
trong bài viết này, tôi chỉ kể chuyện " cũ ", nên không phải là điều
nhận định như quý vị thường tìm thấy ở các cây bút " tham luận " .
Lý do rất dản dị, là Thiếu tá Phạm Văn
Hồng với tôi cùng phục vụ tại Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI.
Kế tới, sau khi Thiếu tá Hồng và đoàn ta
bị Trung Cộng bắt ở ngay Hoàng Sa, nơi ông phải thực hiện chuyến công tác vào trung tuần tháng Jan / 1974, Phòng Xã Hội QĐI/QKI đã đi thăm
viếng, yểm trợ tinh thần gia đình ông gồm phu nhân ông và con cái.
Sau cùng, Thiếu tá Phạm Văn Hồng đã từ bên
kia bức màn sắt của Trung Cộng trở về VN, cùng với mấy chục bạn tù hiện
diện ở trận Hoàng Sa. ..ông đã viết một tập hồi ký, kèm hình ảnh, với tựa đề :
" Người về từ Trung Cộng."
Ông có nhờ tôi làm sao để phổ biến trong
hàng ngũ huynh đệ chi binh bấy giờ, chứ không phải tham vọng muốn làm nhà văn,
nhà viết gì cả.
Và chính yếu tố thứ 3 này, hôm nay tôi mạo
muội kể lại quý vị lính nghe.
Từ Phòng 3 QĐI/QKI, Thiếu tá Phạm Văn Hồng
xuống Phòng Xã hội QĐI/QKI với tập bản thảo được đánh máy ( kiểu thủ công ngày
xưa trước 1975 ), có kèm một số hình ảnh mà lúc ở trại tù bên Quảng Châu do ông
thu nhặt được.
Thí dụ : Đại trại , đại khánh, kịch văn công
vv...
Tôi rất hào hứng, không phải việc làm của
Thiếu tá Hồng có ý gì khác, ngoài ý muốn để người dân miền nam hiểu thực tế cái xã hội cộng sản Tàu như thế nào.
Tôi thoáng nghĩ tới cụ nhà văn danh tiếng,
hàng xóm nhà ba tôi ở hẻm đầu tiên cư xá Chu Mạnh Trinh Phú Nhuận.
Cư xá có những quý vị tên tuổi ở xã hội
miền nam như: nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ Tuấn Khanh, nhà văn Duyên Anh vv..., và
cụ nhà văn Nguyễn Mạnh Côn.
Chính là tôi điếc không sợ súng, tôi viết
thư gởi cụ lão thành trong nghề báo chí, văn chương là cụ nhà văn Nguyễn Mạnh
Côn nêu trên, coi và cho ý kiến phổ biến sách đó.
Thế là Phạm Văn Hồng hăm hở đi Saigon với
mong muốn được in ấn, phát hành cuốn hồi ký : " Người về từ Trung
Cộng" của ông.
Mấy ngày sau, Thiếu tá Phạm Văn Hồng về
lại Đà Nẵng, nơi Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI đồn trú.
Tất nhiên Thiếu tá Hồng không ôm tập bản
thảo đó xuống gặp tôi, ông ta đi tay không, thong thả và cười một cách rất
lính, rồi nói : " Cụ ấy sợ Cao Mỵ Nhân ạ, cụ ấy bảo in ra, phát hành không
có lợi ..." .
Tôi cắt ngang: Lợi cái gì chứ, sao lại
không có lợi .
Thiếu tá Hồng thốt ngắn gọn : " Thì
thôi, không cần, tôi có muốn làm văn sĩ đâu ."
Sau này tôi mới tiếc , là vì Cục Tâm Lý
Chiến có cả một nhà in riêng. Tôi bận rộn và có chút tự ái, không muốn in thơ ở
đó, nhưng hồi ký quân sự và chính trị " Người về từ Trung Cộng " của
Thiếu tá Phạm Văn Hồng, thì tại sao tôi không nhớ ra, là trong huynh đệ chi
binh có đủ phương tiện, sao tôi không thân chinh cùng Thiếu tá Phạm Văn Hồng đi
gặp vị Cục Trưởng Cục Tâm Lý Chiến, là Đại Tá Hoàng Ngọc Tiếu, tức thi sĩ Cao
Tiêu, đại tá sẽ giúp đỡ ngay.
Bởi vì hồi đó, tôi quá thần phục quý vị
văn nghệ sĩ dân sự. Tôi đã để lỡ một dịp may cho người bạn cùng đơn vị.
Lẽ ra tôi phải hiểu là Thiếu tá Phạm Văn
Hồng có nhiều đặc điểm, một sĩ quan cấp tá xuất thân từ Võ Bị Đà Lạt, một Đại
đội trưởng Biệt Kích, đã bị thương trong mặt trận Quảng Trị, rồi mới được về
Phòng 3 Quân Đoàn. Lại bị tù bên Tàu cộng, vv...
Hôm nay nghe cuộc phỏng vấn mới về trận
chiến Hoàng Sa
ngày 19 -1 -1974, thấy Thiếu tá Khoá 20 Võ
Bị Đà Lạt vẫn phong độ trong cung cách riêng của quân nhân các cấp Quân Lực
VNCH.
Tôi vẫn kính phục ông, như kính phục huynh đệ chi binh khác, và
có chút ân hận là không giúp được ông chuyển tải những gì ông thấy ở trong cũng
như ở ngoài phạm vi Quân Lực VNCH, nhất là chuyện phải đi tù ở Trung Cộng, quan
thày của Cọng sán bắc việt nói riêng và csvn nói chung .
Tôi liên tưởng tới câu nói của bí thư nào đó đảng cộng sản bắc việt xưa: " Chúng ta đánh Mỹ là đánh cho Nga Tàu " mà khinh miệt
đám người vong bản đó, csvn, từ trong trứng nước cái tư tưởng nô lệ một đại cái
bang, tập đoàn bành trướng Bắc Kinh vô thần, vô tổ quốc, vô gia đình ...
Thiếu tá Phạm Văn Hồng chắc đã hiểu rằng
bây giờ cả Thế giới đã đổi khác, bây giờ có computer, internet...không cần phải
ky cóp đánh máy như ông làm cái hồi ký khốn khổ hồi đó nữa...
Nên bây giờ mọi người đều biết , mọi sự
đều được phơi bày nơi truyền thông, báo chí ...Những người ở bên kia bức màn
sắt, đã đang và sẽ được hiểu biết những gì trên thế giới trong phạm vi sinh
hoạt của họ...
Những cái mốc lịch sử đã khiến người ta
trong hay ngoài cuộc, tự nhiên phải nhớ ...để đời.
Tôi được mấy người bạn lính gởi cho cái
" you tube " giới thiệu cuộc phỏng vấn thiếu tá Phạm Văn Hồng,nhân kỷ
niệm cuộc hải chiến Hoàng Sa 19- 1 - 1974.
Nghe lại Thiếu tá Phạm Văn Hồng ở kỳ phỏng
vấn này, tôi thấy rõ ràng hơn, đầy đủ hơn, ông quả là một sĩ quan Phòng3
phân tách kỹ, cung cấp đầy đủ những điều
mà nếu xem thường sẽ rơi vào khuyết điểm, mặc dù trình bầy sự thật ...
Tôi nói với ông là mỗi năm tôi chỉ gặp lại
ông vào ngày kỷ niệm trận chiến buồn đó. Và rất tình cờ mỗi lần điện đàm, là
một lần nghe ông thông báo một chút về thế hệ " Chiều vàng" ở Đà Nẵng
xưa.
Lần này gặp qua phone, ông thông báo đang
thăm người bạn đồng cấp, nguyên là Chánh văn phòng Tham Mưu Trưởng Quân Đoàn
mang số một La Mã mầu đỏ của ...tôi.
Người bạn này đang ở giờ thứ 25, chúng tôi
đều buồn, ôi cái thế hệ " Chiều vàng ", héo hắt những tàn lá mùa thu
vàng võ ... buồn thiu ...lần lượt bay đi mất hút...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHIỀU VÀNG - CAO MỴ NHÂN
CHIỀU
VÀNG - CAO MỴ
NHÂN
Cái thế hệ " Chiều vàng " của
chúng tôi, đang lần lượt bước qua lằn ranh quá khứ. Tôi chưa kịp nói hết câu mở
đầu, rằng ông trở lại với khán thính giả muốn nghe kỹ hơn về trận chiến Hoàng
Sa ngày 19 - 1- 1974.
Vị Thiếu tá bộ binh Ban Lãnh Thổ thuộc Phòng 3 Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I/ Quân Khu I, tên bình
thường là Phạm Văn Hồng, đã mặc nhiên có tên trong Quân Sử VNCH một cách đương
nhiên phải thế.
Cách đây ít năm, một cơ quan truyền thông
đã phỏng vấn Thiếu Tá Phạm Văn Hồng, trưởng cái đoàn tù binh VNCH bị quân
Trung Cộng đánh chiếm đảo Hoàng Sa bắt, vào giáp tết nguyên đán ngày 19 - 1 -
1974 .
Nhưng trong cuộc phỏng vấn chớp nhoáng ấy
còn nhiều hạn chế về thời gian, cả quý vị hỏi lẫn khách trả lời, nhất là Thiếu
tá đương sự, còn chưa hết bâng khuâng, căm hận khi nhớ lại tình huống Quân ta
bị bắt như có bàn tay " thế sự " xếp đặt.
Nên chi cuộc phỏng vấn mới nhất này, của
một nhóm có thể là biết tình thế thời sự Hoàng Sa chi tiết hơn.
Tất nhiên Thiếu tá Phạm Văn Hồng mở rộng
tầm nhìn thật chính xác về một Hoàng Sa bị đánh cướp như thế nào .
Trước tiên, tôi lại xin phép quý vị là
trong bài viết này, tôi chỉ kể chuyện " cũ ", nên không phải là điều
nhận định như quý vị thường tìm thấy ở các cây bút " tham luận " .
Lý do rất dản dị, là Thiếu tá Phạm Văn
Hồng với tôi cùng phục vụ tại Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI.
Kế tới, sau khi Thiếu tá Hồng và đoàn ta
bị Trung Cộng bắt ở ngay Hoàng Sa, nơi ông phải thực hiện chuyến công tác vào trung tuần tháng Jan / 1974, Phòng Xã Hội QĐI/QKI đã đi thăm
viếng, yểm trợ tinh thần gia đình ông gồm phu nhân ông và con cái.
Sau cùng, Thiếu tá Phạm Văn Hồng đã từ bên
kia bức màn sắt của Trung Cộng trở về VN, cùng với mấy chục bạn tù hiện
diện ở trận Hoàng Sa. ..ông đã viết một tập hồi ký, kèm hình ảnh, với tựa đề :
" Người về từ Trung Cộng."
Ông có nhờ tôi làm sao để phổ biến trong
hàng ngũ huynh đệ chi binh bấy giờ, chứ không phải tham vọng muốn làm nhà văn,
nhà viết gì cả.
Và chính yếu tố thứ 3 này, hôm nay tôi mạo
muội kể lại quý vị lính nghe.
Từ Phòng 3 QĐI/QKI, Thiếu tá Phạm Văn Hồng
xuống Phòng Xã hội QĐI/QKI với tập bản thảo được đánh máy ( kiểu thủ công ngày
xưa trước 1975 ), có kèm một số hình ảnh mà lúc ở trại tù bên Quảng Châu do ông
thu nhặt được.
Thí dụ : Đại trại , đại khánh, kịch văn công
vv...
Tôi rất hào hứng, không phải việc làm của
Thiếu tá Hồng có ý gì khác, ngoài ý muốn để người dân miền nam hiểu thực tế cái xã hội cộng sản Tàu như thế nào.
Tôi thoáng nghĩ tới cụ nhà văn danh tiếng,
hàng xóm nhà ba tôi ở hẻm đầu tiên cư xá Chu Mạnh Trinh Phú Nhuận.
Cư xá có những quý vị tên tuổi ở xã hội
miền nam như: nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ Tuấn Khanh, nhà văn Duyên Anh vv..., và
cụ nhà văn Nguyễn Mạnh Côn.
Chính là tôi điếc không sợ súng, tôi viết
thư gởi cụ lão thành trong nghề báo chí, văn chương là cụ nhà văn Nguyễn Mạnh
Côn nêu trên, coi và cho ý kiến phổ biến sách đó.
Thế là Phạm Văn Hồng hăm hở đi Saigon với
mong muốn được in ấn, phát hành cuốn hồi ký : " Người về từ Trung
Cộng" của ông.
Mấy ngày sau, Thiếu tá Phạm Văn Hồng về
lại Đà Nẵng, nơi Bộ Tư Lệnh QĐI/QKI đồn trú.
Tất nhiên Thiếu tá Hồng không ôm tập bản
thảo đó xuống gặp tôi, ông ta đi tay không, thong thả và cười một cách rất
lính, rồi nói : " Cụ ấy sợ Cao Mỵ Nhân ạ, cụ ấy bảo in ra, phát hành không
có lợi ..." .
Tôi cắt ngang: Lợi cái gì chứ, sao lại
không có lợi .
Thiếu tá Hồng thốt ngắn gọn : " Thì
thôi, không cần, tôi có muốn làm văn sĩ đâu ."
Sau này tôi mới tiếc , là vì Cục Tâm Lý
Chiến có cả một nhà in riêng. Tôi bận rộn và có chút tự ái, không muốn in thơ ở
đó, nhưng hồi ký quân sự và chính trị " Người về từ Trung Cộng " của
Thiếu tá Phạm Văn Hồng, thì tại sao tôi không nhớ ra, là trong huynh đệ chi
binh có đủ phương tiện, sao tôi không thân chinh cùng Thiếu tá Phạm Văn Hồng đi
gặp vị Cục Trưởng Cục Tâm Lý Chiến, là Đại Tá Hoàng Ngọc Tiếu, tức thi sĩ Cao
Tiêu, đại tá sẽ giúp đỡ ngay.
Bởi vì hồi đó, tôi quá thần phục quý vị
văn nghệ sĩ dân sự. Tôi đã để lỡ một dịp may cho người bạn cùng đơn vị.
Lẽ ra tôi phải hiểu là Thiếu tá Phạm Văn
Hồng có nhiều đặc điểm, một sĩ quan cấp tá xuất thân từ Võ Bị Đà Lạt, một Đại
đội trưởng Biệt Kích, đã bị thương trong mặt trận Quảng Trị, rồi mới được về
Phòng 3 Quân Đoàn. Lại bị tù bên Tàu cộng, vv...
Hôm nay nghe cuộc phỏng vấn mới về trận
chiến Hoàng Sa
ngày 19 -1 -1974, thấy Thiếu tá Khoá 20 Võ
Bị Đà Lạt vẫn phong độ trong cung cách riêng của quân nhân các cấp Quân Lực
VNCH.
Tôi vẫn kính phục ông, như kính phục huynh đệ chi binh khác, và
có chút ân hận là không giúp được ông chuyển tải những gì ông thấy ở trong cũng
như ở ngoài phạm vi Quân Lực VNCH, nhất là chuyện phải đi tù ở Trung Cộng, quan
thày của Cọng sán bắc việt nói riêng và csvn nói chung .
Tôi liên tưởng tới câu nói của bí thư nào đó đảng cộng sản bắc việt xưa: " Chúng ta đánh Mỹ là đánh cho Nga Tàu " mà khinh miệt
đám người vong bản đó, csvn, từ trong trứng nước cái tư tưởng nô lệ một đại cái
bang, tập đoàn bành trướng Bắc Kinh vô thần, vô tổ quốc, vô gia đình ...
Thiếu tá Phạm Văn Hồng chắc đã hiểu rằng
bây giờ cả Thế giới đã đổi khác, bây giờ có computer, internet...không cần phải
ky cóp đánh máy như ông làm cái hồi ký khốn khổ hồi đó nữa...
Nên bây giờ mọi người đều biết , mọi sự
đều được phơi bày nơi truyền thông, báo chí ...Những người ở bên kia bức màn
sắt, đã đang và sẽ được hiểu biết những gì trên thế giới trong phạm vi sinh
hoạt của họ...
Những cái mốc lịch sử đã khiến người ta
trong hay ngoài cuộc, tự nhiên phải nhớ ...để đời.
Tôi được mấy người bạn lính gởi cho cái
" you tube " giới thiệu cuộc phỏng vấn thiếu tá Phạm Văn Hồng,nhân kỷ
niệm cuộc hải chiến Hoàng Sa 19- 1 - 1974.
Nghe lại Thiếu tá Phạm Văn Hồng ở kỳ phỏng
vấn này, tôi thấy rõ ràng hơn, đầy đủ hơn, ông quả là một sĩ quan Phòng3
phân tách kỹ, cung cấp đầy đủ những điều
mà nếu xem thường sẽ rơi vào khuyết điểm, mặc dù trình bầy sự thật ...
Tôi nói với ông là mỗi năm tôi chỉ gặp lại
ông vào ngày kỷ niệm trận chiến buồn đó. Và rất tình cờ mỗi lần điện đàm, là
một lần nghe ông thông báo một chút về thế hệ " Chiều vàng" ở Đà Nẵng
xưa.
Lần này gặp qua phone, ông thông báo đang
thăm người bạn đồng cấp, nguyên là Chánh văn phòng Tham Mưu Trưởng Quân Đoàn
mang số một La Mã mầu đỏ của ...tôi.
Người bạn này đang ở giờ thứ 25, chúng tôi
đều buồn, ôi cái thế hệ " Chiều vàng ", héo hắt những tàn lá mùa thu
vàng võ ... buồn thiu ...lần lượt bay đi mất hút...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)