Mỗi Ngày Một Chuyện
CHUYỆN MỘT CÂY ĐỀ - CAO MỴ NHÂN
CHUYỆN
MỘT CÂY ĐỀ - CAO MỴ NHÂN
Cây đa là một hình ảnh quen thuộc của hầu hết dân chúng VN từ thủa nào đến giờ
.
Người ta hay nhắc đến cây đa đầu làng ,cây đa ở bến đò , hay cây đa đứng giữa
đồng không mông quạnh trên một giải đất hoang ...
Quý cây đa nêu trên , đã hiện diện trong văn học sử từ hàng trăm năm trước ,
bây giờ còn đứng lừng lững trong các tác phẩm văn học thời mới ,một cách khiêm
tốn , như khách lữ ở xa về .
Một buổi sớm kia , tôi quen lệ đi bộ từ nhà chị tôi ở cư xá Kiến Thiết ,thuộc
khu Nhà Thờ Ba Chuông lên hướng Lăng Cha Cả xưa , để sẽ cùng nữ sĩ Mộng Tuyết
Thất Tiểu Muội , đi thăm một cụ bạn của vị nữ lưu viết lách từ hồi tiền chiến
.
Thời gian đó khoảng đầu thập niên 80 thế kỷ trước .
Chúng tôi rời Úc Viên ở cuối đường Nguyễn Minh Chiếu cũ , sau đổi là Nguyễn
Trọng Tuyển thuộc quận Tân Bình , đi bộ ra đại lộ Công Lý .
Hồi đó cyclo còn chạy thong dong đó đây trong thành phố , nên nữ sĩ Mộng Tuyết
và tôi kêu xe chạy dọc con đường Công Lý từ đoạn vô Sân bay Tân Sơn Nhất xuống
Trung Tâm thành phố Saigon , để hưởng không khí trong lành của một sáng mùa hè
rực rỡ .
Chúng tôi có thì giờ nói chuyện về ...cây Đa , và đặc biệt hơn là cây Đề
.
Có lẽ quý vị ở tuổi cổ lai hy thời nay trở xuống , ít có dịp nghe và thấy cây
đề . Cây họ nhà đa , nhưng không phổ thông như cây đa .
Để chứng minh cho Saigon có ...một cây đề ngay trung tâm thành phố , nữ sĩ Mộng
Tuyết dặn chú lái cyclo là , tới gần dinh Độc Lập xưa , thì chạy chậm một chút
, vì bà nhớ cây đề " tọa lạc " ở quanh đó .
Xe qua khỏi ngã tư Công Lý , Hồng Thập Tự , thì thấy một nhân vật xuất chúng
trong làng văn , làng báo cổ VN ...đang tất tả đi trên lề đường trước dinh Độc
Lập vừa nêu .
Cụ Vương Hồng Sển đang đi bộ , chân bước thật mau , 2 tay đánh đồng xa liên tục
, mái tóc bạc phơ , lơ thơ để dài chấm ngang vai ...Bộ đồ bụi , quần tây chật
cũ , áo sơ mi vừa cũ vừa thả tả tơi , đi đôi dép cũ .
Nữ sĩ Mộng Tuyết bảo chú xe cyclo ghé sát lề đường bên tay mặt , ngay đoạn hàng
rào phía trước dinh Độc Lập , gật đầu chào cụ Vương , bà cười rộn ràng :
- Chớ anh đi đâu mà gấp gáp , te tua dzậy ?
Cụ Vương Hồng Sển thoắt dừng chân , thở hổn hển , ngó sững nữ sĩ Mộng Tuyết
:
- Còn bà đi đâu đây , đi thăm ai hướng này cà ?
- Tui tính qua thăm ông Giản Chi nè .
Tức là sẽ qua Khánh Hội thăm cụ Giản Chi .
Nữ sĩ Mộng Tuyết vẫn cười , vì thấy cụ Vương năng nổ quá , trên tám chục thủa
ấy, mà đi bộ ...ào ào , bà nói :
- Nè anh rành đồ cổ , anh có nhớ quanh đây có một cây đề , mấy năm trước tui
thấy nó , mà giờ nhìn chưa ra .
Cụ Vương Hồng Sển vốn là nhà báo cổ , nhà văn chuyên viết các cuốn sách có tính
cách lịch sử ...từ việc chúa Nguyễn mở mang bờ cõi , thời đại vua Gia Long và
các danh tướng miền Nam , làm cách mạng chống Pháp vv...
Đặc biệt nhất là các sách viết về Saigon tiền bán thế kỷ thứ 20 , về đất đai
sông núi vv...
Song song công việc viết lách , là cả một sự nghiệp về sưu tầm đồ cổ đông tây
...của cụ Vương .
Đã có giai thoại , mà một nhà thơ trước 30-4-1975 kể rằng : đồ cổ trong
nhà cụ , có một tấm gương đã thành ...tinh , có thể hiểu được gưong đó biết
chúng ta muốn nói gì nữa chứ .
Tôi càng tò mò , quan sát , thấy cụ cũng có vẻ cổ tích , huyền thoại lắm
.
Cụ Vương cười kẻ cả :
Phải bà nói cái cây không cao lớn lắm , lá lúc nào cũng thưa thớt thôi , mầu
hơi vàng vàng không , nó ở chỗ kia kìa , nhưng " chúng " đã
chặt bỏ lâu rồi , vì nó cũng như mấy cây bên kia cái cổng dinh , cũng chặt rồi
, để tránh bọn đu vào hàng rào làm thích khách .
Thích khách , giờ chỉ là nơi cho " nhân dân " vô coi dinh Tổng Thống
xưa , chứ ai ở trỏng mà thích với khách .
Nhưng hỏi để coi anh có nhớ cái cây đề , mà có lẽ tui chỉ thấy nó ở đây thôi .
Muốn cho nhỏ này , là tôi hồi đầu thập niên 80 ấy , coi cây đề vì cổ không biết
dzậy .
Cụ Vương chỉ ngó sơ tôi , nói trống không : Ngoài Bắc có nhiều cây đề lắm mà
.
Cây đề kém cây đa ở độ tuổi đại thụ , lá tương tự nhưng có vẻ lớn hơn .
Thế là không được ngắm cây đề bên ngoài dinh Độc Lập xưa .
Sau này nghe tin cụ Vương Hồng Sển đã hiến y ngôi nhà cổ , cùng tất cả đồ cổ cụ
sưu tầm cho nhà nước đương thời làm nhà bảo tàng đồ cổ .
Cụ không để lại chút gì cho con cháu họ Vương .
Nữ sĩ Mộng Tuyết đã mãn phần năm 2007 , thọ 93 tuổi , cụ Vương nếu còn tại thế
, tới nay phải trên trăm tuổi nhiều năm nữa ...
Còn cây đề thì vĩnh viễn trong trí tưởng của tôi từ buổi rong chơi ấy , tới bây
giờ ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CHUYỆN MỘT CÂY ĐỀ - CAO MỴ NHÂN
CHUYỆN
MỘT CÂY ĐỀ - CAO MỴ NHÂN
Cây đa là một hình ảnh quen thuộc của hầu hết dân chúng VN từ thủa nào đến giờ
.
Người ta hay nhắc đến cây đa đầu làng ,cây đa ở bến đò , hay cây đa đứng giữa
đồng không mông quạnh trên một giải đất hoang ...
Quý cây đa nêu trên , đã hiện diện trong văn học sử từ hàng trăm năm trước ,
bây giờ còn đứng lừng lững trong các tác phẩm văn học thời mới ,một cách khiêm
tốn , như khách lữ ở xa về .
Một buổi sớm kia , tôi quen lệ đi bộ từ nhà chị tôi ở cư xá Kiến Thiết ,thuộc
khu Nhà Thờ Ba Chuông lên hướng Lăng Cha Cả xưa , để sẽ cùng nữ sĩ Mộng Tuyết
Thất Tiểu Muội , đi thăm một cụ bạn của vị nữ lưu viết lách từ hồi tiền chiến
.
Thời gian đó khoảng đầu thập niên 80 thế kỷ trước .
Chúng tôi rời Úc Viên ở cuối đường Nguyễn Minh Chiếu cũ , sau đổi là Nguyễn
Trọng Tuyển thuộc quận Tân Bình , đi bộ ra đại lộ Công Lý .
Hồi đó cyclo còn chạy thong dong đó đây trong thành phố , nên nữ sĩ Mộng Tuyết
và tôi kêu xe chạy dọc con đường Công Lý từ đoạn vô Sân bay Tân Sơn Nhất xuống
Trung Tâm thành phố Saigon , để hưởng không khí trong lành của một sáng mùa hè
rực rỡ .
Chúng tôi có thì giờ nói chuyện về ...cây Đa , và đặc biệt hơn là cây Đề
.
Có lẽ quý vị ở tuổi cổ lai hy thời nay trở xuống , ít có dịp nghe và thấy cây
đề . Cây họ nhà đa , nhưng không phổ thông như cây đa .
Để chứng minh cho Saigon có ...một cây đề ngay trung tâm thành phố , nữ sĩ Mộng
Tuyết dặn chú lái cyclo là , tới gần dinh Độc Lập xưa , thì chạy chậm một chút
, vì bà nhớ cây đề " tọa lạc " ở quanh đó .
Xe qua khỏi ngã tư Công Lý , Hồng Thập Tự , thì thấy một nhân vật xuất chúng
trong làng văn , làng báo cổ VN ...đang tất tả đi trên lề đường trước dinh Độc
Lập vừa nêu .
Cụ Vương Hồng Sển đang đi bộ , chân bước thật mau , 2 tay đánh đồng xa liên tục
, mái tóc bạc phơ , lơ thơ để dài chấm ngang vai ...Bộ đồ bụi , quần tây chật
cũ , áo sơ mi vừa cũ vừa thả tả tơi , đi đôi dép cũ .
Nữ sĩ Mộng Tuyết bảo chú xe cyclo ghé sát lề đường bên tay mặt , ngay đoạn hàng
rào phía trước dinh Độc Lập , gật đầu chào cụ Vương , bà cười rộn ràng :
- Chớ anh đi đâu mà gấp gáp , te tua dzậy ?
Cụ Vương Hồng Sển thoắt dừng chân , thở hổn hển , ngó sững nữ sĩ Mộng Tuyết
:
- Còn bà đi đâu đây , đi thăm ai hướng này cà ?
- Tui tính qua thăm ông Giản Chi nè .
Tức là sẽ qua Khánh Hội thăm cụ Giản Chi .
Nữ sĩ Mộng Tuyết vẫn cười , vì thấy cụ Vương năng nổ quá , trên tám chục thủa
ấy, mà đi bộ ...ào ào , bà nói :
- Nè anh rành đồ cổ , anh có nhớ quanh đây có một cây đề , mấy năm trước tui
thấy nó , mà giờ nhìn chưa ra .
Cụ Vương Hồng Sển vốn là nhà báo cổ , nhà văn chuyên viết các cuốn sách có tính
cách lịch sử ...từ việc chúa Nguyễn mở mang bờ cõi , thời đại vua Gia Long và
các danh tướng miền Nam , làm cách mạng chống Pháp vv...
Đặc biệt nhất là các sách viết về Saigon tiền bán thế kỷ thứ 20 , về đất đai
sông núi vv...
Song song công việc viết lách , là cả một sự nghiệp về sưu tầm đồ cổ đông tây
...của cụ Vương .
Đã có giai thoại , mà một nhà thơ trước 30-4-1975 kể rằng : đồ cổ trong
nhà cụ , có một tấm gương đã thành ...tinh , có thể hiểu được gưong đó biết
chúng ta muốn nói gì nữa chứ .
Tôi càng tò mò , quan sát , thấy cụ cũng có vẻ cổ tích , huyền thoại lắm
.
Cụ Vương cười kẻ cả :
Phải bà nói cái cây không cao lớn lắm , lá lúc nào cũng thưa thớt thôi , mầu
hơi vàng vàng không , nó ở chỗ kia kìa , nhưng " chúng " đã
chặt bỏ lâu rồi , vì nó cũng như mấy cây bên kia cái cổng dinh , cũng chặt rồi
, để tránh bọn đu vào hàng rào làm thích khách .
Thích khách , giờ chỉ là nơi cho " nhân dân " vô coi dinh Tổng Thống
xưa , chứ ai ở trỏng mà thích với khách .
Nhưng hỏi để coi anh có nhớ cái cây đề , mà có lẽ tui chỉ thấy nó ở đây thôi .
Muốn cho nhỏ này , là tôi hồi đầu thập niên 80 ấy , coi cây đề vì cổ không biết
dzậy .
Cụ Vương chỉ ngó sơ tôi , nói trống không : Ngoài Bắc có nhiều cây đề lắm mà
.
Cây đề kém cây đa ở độ tuổi đại thụ , lá tương tự nhưng có vẻ lớn hơn .
Thế là không được ngắm cây đề bên ngoài dinh Độc Lập xưa .
Sau này nghe tin cụ Vương Hồng Sển đã hiến y ngôi nhà cổ , cùng tất cả đồ cổ cụ
sưu tầm cho nhà nước đương thời làm nhà bảo tàng đồ cổ .
Cụ không để lại chút gì cho con cháu họ Vương .
Nữ sĩ Mộng Tuyết đã mãn phần năm 2007 , thọ 93 tuổi , cụ Vương nếu còn tại thế
, tới nay phải trên trăm tuổi nhiều năm nữa ...
Còn cây đề thì vĩnh viễn trong trí tưởng của tôi từ buổi rong chơi ấy , tới bây
giờ ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)