Mỗi Ngày Một Chuyện
CƠN MƯA SƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
CƠN MƯA SƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
Buổi
sáng vừa thức dậy, kéo màn cửa nhìn ra vườn...
Một
cơn mưa sương hắt bụi nước nhoà cả cửa kính, như vậy mặt trời không thể mọc
được sớm rồi ...
Đã
hơi lâu không có tin anh, mây phương nam ướt đẫm sương mờ, tan loãng trong
không gian mơ hồ, giá lạnh. Tôi cảm thấy ...hờn anh quá đỗi.
Anh
có biết sắp cuối năm nguyệt lịch không ?
Anh
hỏi tại sao thế, âm lịch với dương lịch có khác gì mà phải nhớ riêng, trong lúc
mới vừa đây, chúng ta mừng Chúa Giáng Sinh, đón giao thừa, chào năm mới 2018...
Thời
gian là cái mốc cho chúng ta sắp xếp tương lai, nhưng cũng không là gì cả đối
với người vô tư, hồn nhiên trước thiên nhiên luôn hoà hợp an bình ...
Nhưng
mình nghĩ gì mà muốn nhắc anh những tờ nguyệt lịch rơi thầm lặng mỗi ngày, bộ
qua năm âm lịch anh với mình phải chung lo một việc lớn lắm sao ?
Lại
cũng lý luận kiểu có hay không như trên, rằng không có gì to lớn cả, nhưng cũng
ngược lại, rằng mọi chuyện ở đời cũng sẽ bé nhỏ tí ti thôi, nhất là tình cảm.
Ôi
tình cảm có hình dạng gì đâu, làm sao đo được tình cảm chứ ...Tình cảm cũng như
thời gian không sắc mầu, có điều bảo rằng tình cảm không kích thước là sai, nó,
tình cảm vẫn có độ ngắn dài của nó đấy.
Hình
như tình cảm bị ở mặt nào đó, nó đồng dạng với thời gian, lâu dài hay ngắn ngủi
tuỳ theo người mang nó, tình cảm, xử dụng cách nào chẳng biết, cứ là nghe khúc
tình ca hay thương ca diễm tuyệt...
Vì
thế cho nên, mỗi lần nhắc chuyện tình cảm, là anh lắc đầu, lịch sự lắm, ô tại
sao nói tình cảm lịch sự hay không lịch sự chứ, đối với tình cảm chỉ nên nhận
định có và không thôi, không phải đưa xã giao, sự kiện ra làm gì.
Tôi
sống với tình cảm, đặt tình cảm lên trên mọi sự, trong lúc anh luôn luôn thực
tế hoá mọi chuyện, song lại không mâu thuẫn. Mà hình như lúc nào cũng hài hoà,
như bổ sung cho nhau mới là quý hiếm.
Viết
tới đây, mặc dù mưa sương ẩm ướt ngoài trời, trong lòng tôi ấm áp lạ kỳ.
Bầu
không gian trước mặt được thu lại gần, nhưng tình cảm lại tự nó kéo dài ra, thế
là tôi ...mừng quá, tôi muốn gọi mùa xuân thật lớn lên, rằng anh hỡi, chúng ta
hiện diện mãi trong cuộc tình này.
Sao
hôm nay tôi có thể bình tĩnh chờ mùa xuân về thế ?
Mùa
xuân sẽ về, mọi sự vật sẽ được thay áo mới, như em thơ, như chị gái chan chứa
xuân tình, như mẹ hiền vén tóc mộng mơ, một thời đã qua, và một thời sẽ tới=...
Chúng
ta chỉ là cái mốc thời gian cho thiên nhiên mơn trớn, vuốt ve, mà " cập
nhật hoá " thì gọi là an ủi, chiều chuộng đấy ...
Anh
bảo: thế thử ngó lại xem, suốt thời gian qua, anh có bao giờ ...hờ hững với
mình đâu, chỉ là không muốn không gian kéo gần lại, phải có một khoảng cách
tương đối để ..." Mỵ tôn thờ ..."
Chu
choa, mình tự phát, tự ý, tự nguyện tôn thờ anh rồi mà .
Mình
đã chứng kiến một chuyện thật buồn về tình yêu, ý quên, tình cảm thôi, quý vị
ấy lớn quá xá rồi, mọi mặt đều lớn cơ, không riêng một phương diện nào, đừng
đưa tình yêu ra vầy vò tội nghiệp nhé.
Bà
phu nhân chứa nặng " tình cảm " với đức phu quân của bà, chật nghẹt
yêu thương, chẳng còn một kẽ hở để luồn thêm vào chút si mê thần thoại nữa.
Vì
một điều hiểu lầm đáng tiếc, nhưng lại ...ngại chứng minh, đức phu quân của bà
đã lý giải đủ cách không xong...Ông bèn vẽ một vòng tròn rộng bằng cái nia,
giữa nền nhà, chuyện xẩy ra thật não nề, là ông đã bắt bà đứng trong cái vòng
tròn đó, rồi lấy doi quất ...
Với
cam kết là, nếu quất X doi, theo ý định thầm kín của ông, bà không chạy ra khỏi vòng tròn, thì xem
như ...huề .
Nếu
bà đau quá, chạy khỏi vòng tròn, xem như ...tan vỡ.
Tôi
không biết rõ nguyên nhân lắm, nhưng sự việc xẩy ra như kể trên, thì thật tàn
nhẫn ...
Đoạn
chót mà tôi biết được, là tôi phải bằng mọi giá thăm hỏi bà phu nhân.
Bà
nằm phủ phục giữa cái vòng tròn có đường kính chưa đầy 2 m. Tay tôi đụng vô chỗ
nào, là vết bầm đau buốt như bị phỏng. Nước mắt ướt đẫm dung nhan bi phẫn...
Phu
quân bà có động lòng không chẳng biết ...ông ta gục mặt xuống vì khổ đau và dằn
vặt ...
Tại
sao thế, đôi bên đều suy nghĩ theo ý nghĩ chủ quan ...
Tại
sao tình cảm lại hằn học, quyết liệt như thế chứ.
Bà
phu nhân không được chở tới bệnh viện, gia đình đã mời y tá đến chăm sóc tại
nhà.
Phu
quân bà không đổi thái độ, mà chỉ vị phu nhân ấy trầm kha nỗi buồn phiền, có lẽ
tới ...chết quá.
Sau
này gặp lại ở bên Mỹ, bà vẫn giữ nụ cười héo hắt, ông chăm sóc bà cũng không
còn một kẽ hở yêu thương ... lọt ra ngoài.
Tôi
thở dài vì hình ảnh cái vòng tròn thảm khốc xa xưa ...
Trong văn phòng bác sĩ tim của ...tôi.
Ông dẫn bà đi khám định kỳ tim mạch, ông nói với những người ngồi ở phòng đợi
là :
"
Tôi phải trả nợ tình cảm bà ấy, ngàn năm không hết, bà ấy đã trèo đèo lội suối
thăm nuôi tôi suốt 12 năm trong tù cải tạo ( 1975 - 1987 ), phải từ nam ra bắc
một mình thôi ...tội lắm..."
Mọi
người có vẻ nể phục ông lắm, ngay chính tôi, người chứng kiến sau trận đòn
khiếp đảm nêu trên, tôi hỏi nhỏ bà phu nhân:
"
Bà đau tim lâu chưa ? "
"
Đau lâu lắm rồi, nhưng lúc này nặng thêm "
"
Lúc này chắc là ...đỡ hơn hồi ở cư xá ngoài Đà Nẵng xưa chứ hả ? "
Bà
trả lời điềm đạm: " Thực sự mình quên hết rồi, ông ấy đi tù cải tạo lâu
quá, mình phải lo lắng cả trăm thứ việc, nên có nhớ gì đâu ..."
Thế
là tốt rồi, thôi tình cảm thăng hoa được là quý lắm.
Mưu
cầu hạnh phúc có vẻ khó hơn " Mưu sinh thoát khổ " ấy chứ...vì hạnh
phúc là ở tâm hồn, còn mưu sinh là cho cái bao tử khỏi đau bịnh thôi .
Bà
phu nhân cách đây 45 năm, đã bát tuần khánh thọ ...
Câu
chuyện tình cảm ...bâng khuâng một chút, có lẽ vì trong lòng tôi nhiệt thành
cầu nguyện quá, nên màn mưa sương sớm nay, đã được trời đất vén mở, trả lại cho
bình minh vạt nắng chan hoà ...
Chuyện
tình cảm nào cũng rối tinh, nhưng rồi như những sợi tơ trời óng ả, sẽ tự êm đềm
thả lỏng sợi buồn, cho thế nhân tràn đầy ngưỡng mộ, vị tha ...
CAO MỴ NHÂN(HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CƠN MƯA SƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
CƠN MƯA SƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
Buổi
sáng vừa thức dậy, kéo màn cửa nhìn ra vườn...
Một
cơn mưa sương hắt bụi nước nhoà cả cửa kính, như vậy mặt trời không thể mọc
được sớm rồi ...
Đã
hơi lâu không có tin anh, mây phương nam ướt đẫm sương mờ, tan loãng trong
không gian mơ hồ, giá lạnh. Tôi cảm thấy ...hờn anh quá đỗi.
Anh
có biết sắp cuối năm nguyệt lịch không ?
Anh
hỏi tại sao thế, âm lịch với dương lịch có khác gì mà phải nhớ riêng, trong lúc
mới vừa đây, chúng ta mừng Chúa Giáng Sinh, đón giao thừa, chào năm mới 2018...
Thời
gian là cái mốc cho chúng ta sắp xếp tương lai, nhưng cũng không là gì cả đối
với người vô tư, hồn nhiên trước thiên nhiên luôn hoà hợp an bình ...
Nhưng
mình nghĩ gì mà muốn nhắc anh những tờ nguyệt lịch rơi thầm lặng mỗi ngày, bộ
qua năm âm lịch anh với mình phải chung lo một việc lớn lắm sao ?
Lại
cũng lý luận kiểu có hay không như trên, rằng không có gì to lớn cả, nhưng cũng
ngược lại, rằng mọi chuyện ở đời cũng sẽ bé nhỏ tí ti thôi, nhất là tình cảm.
Ôi
tình cảm có hình dạng gì đâu, làm sao đo được tình cảm chứ ...Tình cảm cũng như
thời gian không sắc mầu, có điều bảo rằng tình cảm không kích thước là sai, nó,
tình cảm vẫn có độ ngắn dài của nó đấy.
Hình
như tình cảm bị ở mặt nào đó, nó đồng dạng với thời gian, lâu dài hay ngắn ngủi
tuỳ theo người mang nó, tình cảm, xử dụng cách nào chẳng biết, cứ là nghe khúc
tình ca hay thương ca diễm tuyệt...
Vì
thế cho nên, mỗi lần nhắc chuyện tình cảm, là anh lắc đầu, lịch sự lắm, ô tại
sao nói tình cảm lịch sự hay không lịch sự chứ, đối với tình cảm chỉ nên nhận
định có và không thôi, không phải đưa xã giao, sự kiện ra làm gì.
Tôi
sống với tình cảm, đặt tình cảm lên trên mọi sự, trong lúc anh luôn luôn thực
tế hoá mọi chuyện, song lại không mâu thuẫn. Mà hình như lúc nào cũng hài hoà,
như bổ sung cho nhau mới là quý hiếm.
Viết
tới đây, mặc dù mưa sương ẩm ướt ngoài trời, trong lòng tôi ấm áp lạ kỳ.
Bầu
không gian trước mặt được thu lại gần, nhưng tình cảm lại tự nó kéo dài ra, thế
là tôi ...mừng quá, tôi muốn gọi mùa xuân thật lớn lên, rằng anh hỡi, chúng ta
hiện diện mãi trong cuộc tình này.
Sao
hôm nay tôi có thể bình tĩnh chờ mùa xuân về thế ?
Mùa
xuân sẽ về, mọi sự vật sẽ được thay áo mới, như em thơ, như chị gái chan chứa
xuân tình, như mẹ hiền vén tóc mộng mơ, một thời đã qua, và một thời sẽ tới=...
Chúng
ta chỉ là cái mốc thời gian cho thiên nhiên mơn trớn, vuốt ve, mà " cập
nhật hoá " thì gọi là an ủi, chiều chuộng đấy ...
Anh
bảo: thế thử ngó lại xem, suốt thời gian qua, anh có bao giờ ...hờ hững với
mình đâu, chỉ là không muốn không gian kéo gần lại, phải có một khoảng cách
tương đối để ..." Mỵ tôn thờ ..."
Chu
choa, mình tự phát, tự ý, tự nguyện tôn thờ anh rồi mà .
Mình
đã chứng kiến một chuyện thật buồn về tình yêu, ý quên, tình cảm thôi, quý vị
ấy lớn quá xá rồi, mọi mặt đều lớn cơ, không riêng một phương diện nào, đừng
đưa tình yêu ra vầy vò tội nghiệp nhé.
Bà
phu nhân chứa nặng " tình cảm " với đức phu quân của bà, chật nghẹt
yêu thương, chẳng còn một kẽ hở để luồn thêm vào chút si mê thần thoại nữa.
Vì
một điều hiểu lầm đáng tiếc, nhưng lại ...ngại chứng minh, đức phu quân của bà
đã lý giải đủ cách không xong...Ông bèn vẽ một vòng tròn rộng bằng cái nia,
giữa nền nhà, chuyện xẩy ra thật não nề, là ông đã bắt bà đứng trong cái vòng
tròn đó, rồi lấy doi quất ...
Với
cam kết là, nếu quất X doi, theo ý định thầm kín của ông, bà không chạy ra khỏi vòng tròn, thì xem
như ...huề .
Nếu
bà đau quá, chạy khỏi vòng tròn, xem như ...tan vỡ.
Tôi
không biết rõ nguyên nhân lắm, nhưng sự việc xẩy ra như kể trên, thì thật tàn
nhẫn ...
Đoạn
chót mà tôi biết được, là tôi phải bằng mọi giá thăm hỏi bà phu nhân.
Bà
nằm phủ phục giữa cái vòng tròn có đường kính chưa đầy 2 m. Tay tôi đụng vô chỗ
nào, là vết bầm đau buốt như bị phỏng. Nước mắt ướt đẫm dung nhan bi phẫn...
Phu
quân bà có động lòng không chẳng biết ...ông ta gục mặt xuống vì khổ đau và dằn
vặt ...
Tại
sao thế, đôi bên đều suy nghĩ theo ý nghĩ chủ quan ...
Tại
sao tình cảm lại hằn học, quyết liệt như thế chứ.
Bà
phu nhân không được chở tới bệnh viện, gia đình đã mời y tá đến chăm sóc tại
nhà.
Phu
quân bà không đổi thái độ, mà chỉ vị phu nhân ấy trầm kha nỗi buồn phiền, có lẽ
tới ...chết quá.
Sau
này gặp lại ở bên Mỹ, bà vẫn giữ nụ cười héo hắt, ông chăm sóc bà cũng không
còn một kẽ hở yêu thương ... lọt ra ngoài.
Tôi
thở dài vì hình ảnh cái vòng tròn thảm khốc xa xưa ...
Trong văn phòng bác sĩ tim của ...tôi.
Ông dẫn bà đi khám định kỳ tim mạch, ông nói với những người ngồi ở phòng đợi
là :
"
Tôi phải trả nợ tình cảm bà ấy, ngàn năm không hết, bà ấy đã trèo đèo lội suối
thăm nuôi tôi suốt 12 năm trong tù cải tạo ( 1975 - 1987 ), phải từ nam ra bắc
một mình thôi ...tội lắm..."
Mọi
người có vẻ nể phục ông lắm, ngay chính tôi, người chứng kiến sau trận đòn
khiếp đảm nêu trên, tôi hỏi nhỏ bà phu nhân:
"
Bà đau tim lâu chưa ? "
"
Đau lâu lắm rồi, nhưng lúc này nặng thêm "
"
Lúc này chắc là ...đỡ hơn hồi ở cư xá ngoài Đà Nẵng xưa chứ hả ? "
Bà
trả lời điềm đạm: " Thực sự mình quên hết rồi, ông ấy đi tù cải tạo lâu
quá, mình phải lo lắng cả trăm thứ việc, nên có nhớ gì đâu ..."
Thế
là tốt rồi, thôi tình cảm thăng hoa được là quý lắm.
Mưu
cầu hạnh phúc có vẻ khó hơn " Mưu sinh thoát khổ " ấy chứ...vì hạnh
phúc là ở tâm hồn, còn mưu sinh là cho cái bao tử khỏi đau bịnh thôi .
Bà
phu nhân cách đây 45 năm, đã bát tuần khánh thọ ...
Câu
chuyện tình cảm ...bâng khuâng một chút, có lẽ vì trong lòng tôi nhiệt thành
cầu nguyện quá, nên màn mưa sương sớm nay, đã được trời đất vén mở, trả lại cho
bình minh vạt nắng chan hoà ...
Chuyện
tình cảm nào cũng rối tinh, nhưng rồi như những sợi tơ trời óng ả, sẽ tự êm đềm
thả lỏng sợi buồn, cho thế nhân tràn đầy ngưỡng mộ, vị tha ...
CAO MỴ NHÂN(HNPD)