Kinh Khổ
CON PHẢI LÀM GÌ HẢ CHÚ ?
CON PHẢI LÀM GÌ HẢ CHÚ ?
Khi tôi kể ra câu chuyện này có thể hệ lụy không hay sẽ đến với nó, nhưng nếu không kể thì không thể dằn lòng .
Tại sao tôi nói hệ lụy không hay bởi có rất nhiều thân nhân, con em của các tù nhân chính trị khác đã từng bị sách nhiễu đủ trò, thậm chí tìm mọi cách để hành hạ họ, như chị Tân - vợ anh Điếu Cày, như Trí Dũng con trai anh và con gái anh, hay như cô bé Thảo con của nhà giáo Đinh Đăng Định và biết bao người khác nữa ...
Nó - con trai ông Ngô Hào, người bị kết án 15 năm tù giam trong vụ Công Áng Bia Sơn cùng với bao đồng đạo khác nữa cùng với một tội danh là " âm mưu lật đổ chính quyền " .
Âm mưu - là một hành vi chỉ mới nằm trong tiền thức, trong suy nghĩ, trong tư tường . Nếu ở một đất nước tự do nào khác ngoài cái đất nước có thể chế cộng sản cai trị thì hẳn những người có " âm mưu " đó họ vẫn sống khơi khơi tự do tự tại ngoài xã hội vì đó cũng chỉ là một quyền biểu đạt tự do tư tưởng ( nếu có ), còn ở Việt Nam - một quốc gia cộng sản thì lại hoàn toàn khác . Chỉ cần đọc, nghe cái tội danh và bản án kinh người thì ai cũng có thể hiểu được sự dã man, sự sợ hãi của nhà cầm quyền về cái gọi là sợ từ trong trứng nước, sợ từ trong sự suy nghĩ của người dân cho nên ai ai cũng có thể bị kết tội bị tù đày, hôm nay là người khác, chưa phải là anh, là bạn ... nhưng biết đâu ngày mai đây sẽ chính là anh là bạn .
Ông Trần Thu cùng tội danh ấy bị án tù chung thân, anh con trai ông cũng bị trên chục năm có lẻ ...
Tôi không biết sâu lắm về cái vụ án này, càng không dám bàn sâu hơn nhưng nghe đâu cái cơ sở của cái đám " tội đồ âm mưu lật đổ chính quyền " kia trước đây đang xây dựng là một khu du lịch sinh thái, một nơi mà những người đồng đạo theo một tôn chỉ là thờ phụng và khuếch trương đạo pháp của người tu hành đã bị tịch thu và được bàn giao cho một đơn vị khác quản lý và xây dựng thêm trên nền tảng cũ và tương lai sẽ đưa vào khai thác thành một khu du lịch sinh thái .
- Hiện tình của ba con cực xấu chú ạ . Ba con vén bụng cho coi cái u nổi lên trong bụng, to bằng nắm đấm, ba con xin đi khám và cũng được khám nhưng người ta lại nói ba con có triệu chứng máu nhiễm mỡ ... chứ không nói gì về cái u ở bụng kia . Con lo quá, mẹ con khóc suốt ... và cả mấy đêm nay con không ngủ được . Con phải làm gì hả chú ?
Tội lặng im không nói, như đã thành thông lệ, mỗi khi có chuyện gì bức bách, mỗi khi bất an trong lòng, nó đều tìm đến tôi như tìm đến một nơi để nương tựa, cả nó, cả tôi đều hiểu rằng cái nơi nương tựa ấy không thể làm cho hiện trạng của ba nó khác đi, không thể làm cho bệnh tình của ba nó lành lại, không thể làm cho mẹ nó - một người phụ nữ cũng bệnh tật hiểm nghèo thôi rỏ những giọt nước mắt xót thương, lo lắng khôn nguôi . Vâng, đúng là không thể !
Tôi và nó hay ba má nó không họ hàng bà con thân thích, không máu mủ ruột già, nhưng tôi đã từng sống trong những phút giây cô đơn khủng khiếp khi những nỗi bất hạnh, mất mát đớn đau ập đến mà không có lấy một người thân, không một ánh nhìn cảm thông, không một lời chia sẻ của tình ruột thịt, cuả tình người ... và tôi đã biết cách đứng vững, biết cách bình thản và tạo ra sự bình thản để vượt qua giây khắc ấy nên tôi hiểu được cái mà người ta cần nhất ban đầu để vượt qua cơn nguy khốn, cơn tuyệt vong là điểm tựa về tinh thần, một bờ vai chở che, một ánh mắt cảm thông, một lời thăm hỏi chân thành sẽ là một điểm tựa vững chắc .
- Con nên nhớ câu này : thua không loạn ! Trong lúc này chưa thể gọi là thua nên điều đầu tiên là không được loạn, loạn là bấn loạn, là rối trí, là mất tinh thần ... con đang bị mất tinh thần nên cần phải bình tâm lại, con bình tâm, nơi ấy ba con bình tâm khi thấy ở ngoài con, em con ... mẹ con bình tâm là cách tốt nhất trong lúc này, muốn thế con phải dũng cảm và tìm sự bình tâm trong công việc, trong học hành ... trong tình anh em bè bạn, tình cảm với mọi người khác mà con cảm thấy thương mến .
Tôi nhìn nó, nhìn sâu vào mắt nó như muốn truyền cho nó nghị lực, như thể nói với nó rằng dù thế nào, dù trong hoàn cảnh nào thì nó, ba nó, gia đình nó không đơn độc, tôi tin nó hiểu và tin vào điều đó, nhưng nó còn quá trẻ để gánh cái gánh nặng trên đôi vai của nó .
- Có lúc nó như một ông già .
Tôi đã từng nói như thế với một anh bạn về nó khi nhắc đến gia cảnh nó .
- Con vẫn cố gắng đeo đuổi việc học hành, con vẫn làm thêm, dạy thêm ... con không bỏ đâu chú ạ .
Nó nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lôi tôi trở lại với ly cafe đắng, với điếu thuốc đang cháy dở trên tay .
Chia tay nó, câu hỏi của nó cứ văng vẳng bên tai tôi như một lời nhắn nhủ, như một lời nhắc làm tôi cảm thấy mình sức mình thật bé nhỏ .
- Con phải làm sao hả chú ?
- Hãy tựa vào chú và buông lỏng khi con cảm thấy mệt mỏi, vô vọng, hãy thư giãn, hãy cố để đầu óc trống rỗng trong giây lát ... có thể, rồi sau đó con sẽ bình tâm .
Tôi chỉ còn biết nói với nó như thế và có cảm giác rằng nó như là một người ruột thịt của tôi .
- Thu Nguyet Nguyen, Dominic Pham, Lê Đức Triết and 68 others like this.
- Luu Gia Lạc Jodie Tran bạn hỏi thế tôi không thể trả lời cho câu hỏi của bạn, vì sao thì chắc bạn nghĩ thêm một chút bạn sẽ hiểu . Tôi hơi ngạc nhiên không hiểu sao bạn lại có trong list friends của tôi vì nguyên tắc của tôi là không chơi với một cái bóng, tranh luận thì lại càng không, ta sẽ lại trở thành bạn khi trên tường nhà bạn thể hiện một cái gì đó hiện diện thay cho bạn chứ không phải là cái bóng như hiện nay .
- Lưu Gia Lạc
- https://www.facebook.com/gialac.luu/posts/667542506696559:0
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
CON PHẢI LÀM GÌ HẢ CHÚ ?
CON PHẢI LÀM GÌ HẢ CHÚ ?
Khi tôi kể ra câu chuyện này có thể hệ lụy không hay sẽ đến với nó, nhưng nếu không kể thì không thể dằn lòng .
Tại sao tôi nói hệ lụy không hay bởi có rất nhiều thân nhân, con em của các tù nhân chính trị khác đã từng bị sách nhiễu đủ trò, thậm chí tìm mọi cách để hành hạ họ, như chị Tân - vợ anh Điếu Cày, như Trí Dũng con trai anh và con gái anh, hay như cô bé Thảo con của nhà giáo Đinh Đăng Định và biết bao người khác nữa ...
Nó - con trai ông Ngô Hào, người bị kết án 15 năm tù giam trong vụ Công Áng Bia Sơn cùng với bao đồng đạo khác nữa cùng với một tội danh là " âm mưu lật đổ chính quyền " .
Âm mưu - là một hành vi chỉ mới nằm trong tiền thức, trong suy nghĩ, trong tư tường . Nếu ở một đất nước tự do nào khác ngoài cái đất nước có thể chế cộng sản cai trị thì hẳn những người có " âm mưu " đó họ vẫn sống khơi khơi tự do tự tại ngoài xã hội vì đó cũng chỉ là một quyền biểu đạt tự do tư tưởng ( nếu có ), còn ở Việt Nam - một quốc gia cộng sản thì lại hoàn toàn khác . Chỉ cần đọc, nghe cái tội danh và bản án kinh người thì ai cũng có thể hiểu được sự dã man, sự sợ hãi của nhà cầm quyền về cái gọi là sợ từ trong trứng nước, sợ từ trong sự suy nghĩ của người dân cho nên ai ai cũng có thể bị kết tội bị tù đày, hôm nay là người khác, chưa phải là anh, là bạn ... nhưng biết đâu ngày mai đây sẽ chính là anh là bạn .
Ông Trần Thu cùng tội danh ấy bị án tù chung thân, anh con trai ông cũng bị trên chục năm có lẻ ...
Tôi không biết sâu lắm về cái vụ án này, càng không dám bàn sâu hơn nhưng nghe đâu cái cơ sở của cái đám " tội đồ âm mưu lật đổ chính quyền " kia trước đây đang xây dựng là một khu du lịch sinh thái, một nơi mà những người đồng đạo theo một tôn chỉ là thờ phụng và khuếch trương đạo pháp của người tu hành đã bị tịch thu và được bàn giao cho một đơn vị khác quản lý và xây dựng thêm trên nền tảng cũ và tương lai sẽ đưa vào khai thác thành một khu du lịch sinh thái .
- Hiện tình của ba con cực xấu chú ạ . Ba con vén bụng cho coi cái u nổi lên trong bụng, to bằng nắm đấm, ba con xin đi khám và cũng được khám nhưng người ta lại nói ba con có triệu chứng máu nhiễm mỡ ... chứ không nói gì về cái u ở bụng kia . Con lo quá, mẹ con khóc suốt ... và cả mấy đêm nay con không ngủ được . Con phải làm gì hả chú ?
Tội lặng im không nói, như đã thành thông lệ, mỗi khi có chuyện gì bức bách, mỗi khi bất an trong lòng, nó đều tìm đến tôi như tìm đến một nơi để nương tựa, cả nó, cả tôi đều hiểu rằng cái nơi nương tựa ấy không thể làm cho hiện trạng của ba nó khác đi, không thể làm cho bệnh tình của ba nó lành lại, không thể làm cho mẹ nó - một người phụ nữ cũng bệnh tật hiểm nghèo thôi rỏ những giọt nước mắt xót thương, lo lắng khôn nguôi . Vâng, đúng là không thể !
Tôi và nó hay ba má nó không họ hàng bà con thân thích, không máu mủ ruột già, nhưng tôi đã từng sống trong những phút giây cô đơn khủng khiếp khi những nỗi bất hạnh, mất mát đớn đau ập đến mà không có lấy một người thân, không một ánh nhìn cảm thông, không một lời chia sẻ của tình ruột thịt, cuả tình người ... và tôi đã biết cách đứng vững, biết cách bình thản và tạo ra sự bình thản để vượt qua giây khắc ấy nên tôi hiểu được cái mà người ta cần nhất ban đầu để vượt qua cơn nguy khốn, cơn tuyệt vong là điểm tựa về tinh thần, một bờ vai chở che, một ánh mắt cảm thông, một lời thăm hỏi chân thành sẽ là một điểm tựa vững chắc .
- Con nên nhớ câu này : thua không loạn ! Trong lúc này chưa thể gọi là thua nên điều đầu tiên là không được loạn, loạn là bấn loạn, là rối trí, là mất tinh thần ... con đang bị mất tinh thần nên cần phải bình tâm lại, con bình tâm, nơi ấy ba con bình tâm khi thấy ở ngoài con, em con ... mẹ con bình tâm là cách tốt nhất trong lúc này, muốn thế con phải dũng cảm và tìm sự bình tâm trong công việc, trong học hành ... trong tình anh em bè bạn, tình cảm với mọi người khác mà con cảm thấy thương mến .
Tôi nhìn nó, nhìn sâu vào mắt nó như muốn truyền cho nó nghị lực, như thể nói với nó rằng dù thế nào, dù trong hoàn cảnh nào thì nó, ba nó, gia đình nó không đơn độc, tôi tin nó hiểu và tin vào điều đó, nhưng nó còn quá trẻ để gánh cái gánh nặng trên đôi vai của nó .
- Có lúc nó như một ông già .
Tôi đã từng nói như thế với một anh bạn về nó khi nhắc đến gia cảnh nó .
- Con vẫn cố gắng đeo đuổi việc học hành, con vẫn làm thêm, dạy thêm ... con không bỏ đâu chú ạ .
Nó nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lôi tôi trở lại với ly cafe đắng, với điếu thuốc đang cháy dở trên tay .
Chia tay nó, câu hỏi của nó cứ văng vẳng bên tai tôi như một lời nhắn nhủ, như một lời nhắc làm tôi cảm thấy mình sức mình thật bé nhỏ .
- Con phải làm sao hả chú ?
- Hãy tựa vào chú và buông lỏng khi con cảm thấy mệt mỏi, vô vọng, hãy thư giãn, hãy cố để đầu óc trống rỗng trong giây lát ... có thể, rồi sau đó con sẽ bình tâm .
Tôi chỉ còn biết nói với nó như thế và có cảm giác rằng nó như là một người ruột thịt của tôi .
- Thu Nguyet Nguyen, Dominic Pham, Lê Đức Triết and 68 others like this.
- Luu Gia Lạc Jodie Tran bạn hỏi thế tôi không thể trả lời cho câu hỏi của bạn, vì sao thì chắc bạn nghĩ thêm một chút bạn sẽ hiểu . Tôi hơi ngạc nhiên không hiểu sao bạn lại có trong list friends của tôi vì nguyên tắc của tôi là không chơi với một cái bóng, tranh luận thì lại càng không, ta sẽ lại trở thành bạn khi trên tường nhà bạn thể hiện một cái gì đó hiện diện thay cho bạn chứ không phải là cái bóng như hiện nay .
- Lưu Gia Lạc
- https://www.facebook.com/gialac.luu/posts/667542506696559:0