Mỗi Ngày Một Chuyện
CUNG KIẾM NGHỈ - CAO MỴ NHÂN
CUNG
KIẾM NGHỈ -
CAO MỴ NHÂN
Ngày xưa quý vị tráng sĩ trước lúc lên đường
đi hành hiệp, nếu vào một đêm trăng tỏ, thường đem kiếm ra luyện dưới vầng cổ
nguyệt ấy, để nghe sức hút của càn khôn vũ trụ với ...kiếm khí có hài hoà
không?
Mình nói với anh : hình như đúng một con
trăng rồi, không " mài gươm vấn nguyệt ? "
Anh cười trùm lấp cả khuôn viên xa xa, trả
lời mình rằng : "thế định xài tiếng nôm hay tiếng Hán ? "
Ôi chao, tiếng quốc ngữ, không phải Tàu Tây
gì cả, chỉ là "
mài gươm hỏi trăng thôi ", còn có thể nói " trăng soi trường kiếm
" cũng tạm . Để nói lên trăng kiếm chính là đôi tri kỷ .
Chứ không phải " kiếm đàn " mới là
đôi bạn tâm giao
sao ?
Đúng vậy, tất cả, trăng kiếm hay kiếm đàn
đều là bạn tương tri của nhau.
Mình gật đầu liên tiếp, ý nói có khi anh cũng mơ màng như hình ảnh
một hiệp khách tài hoa, sau này súng đạn có khác chi kiếm thép.
Anh cũng gật gật đầu như mình :" lưỡi lê
biết không ? Bọn tôi khi sáp lá cà, xử dụng lưỡi lê là chuyện dễ xẩy ra thôi .
.."
Lưỡi lê là một nửa kiếm một nửa đao đấy, vì
thế nói chuyện " đao kiếm ", thì ngầm hiểu rằng, có ai trên đời thích
chuyện kiếm dài, đao lớn, để thi thố tài năng đấu đá nhau đâu .
Mà trong thâm tâm kiểm khách, khao khát một
sự nghỉ ngơi trọn vẹn giữa chốn thảo nguyên bát ngát . ..
Nói thế thì tại sao không tìm lều cỏ nào để
ẩn mình ?
Ôi sao khách mày râu anh hùng mã thượng, lại
không ngựa hí tung trời, đi khắp bốn phương giúp tha nhân qua cơn bĩ cực, mà
sớm để kiếm nghỉ dưới ánh trăng thơ ?
Mài kiếm dưới trăng còn là một thái độ thử
thách bên trời của hiệp sĩ, khổ công đợi chờ thời vận đổi thay.
Kiếm khách thu mình trong lều cỏ, ẩn am cho
tới bao giờ, là tuỳ chí khí ...
Nhưng trong bao la rừng thẳm, kiếm khách dãi
dầu lửa thép phù hoa, đi lại một đường gươm cho yên lòng bá tánh đợi chờ.
Đó là công phu, đó là ôn luyện, là không còn cảm thấy quạnh hiu,
bởi vì đã có tri âm trăng kiếm cận kề .
Thời đại này những hình ảnh đó chỉ còn là
biểu tượng, chỉ còn là kỷ niệm ...
Chúng ta không thể nuôi mãi một hiện tượng,
nhưng cũng không thể dồn ngay những hình ảnh trên vào ký ức chúng ta, như nhiều
lần chùng chân trước một dĩ vãng huy hoàng, để biết được rằng quá khứ không bao
giờ hết, phải không ?
Anh lắc đầu : đã biết thời gian mãi cứ còn,
thì cứ sống cho hôm nay trọn vẹn, để ngày mai nhìn lại hôm nay, thấy dĩ vãng
của tương lai ... đẹp buồn .
Tôi vẫn sống với hôm nay hết lòng, vì chắc
chắn ngày mai ...sẽ có một dĩ vãng tươi đẹp mà không ai đoán được. Đó là dĩ
vãng của tương lai...
Ô, té ra giang hồ khí cốt mà có hồi cũng
lẩn thẩn như người trăm họ à ?
Ở đời chẳng thà là một ...thế nhân bình dị,
vô tư, sống thoải mái ngay tử thủa đầu tiên bước trên đường viễn hành.
Còn hơn kinh qua bao nhiêu thử thách, khiến
không còn tính chất hồn nhiên được nữa.
Kiếm khách, tráng sĩ vv...cũng không ngoại
lệ, mà còn khá nhiều hệ luỵ ..,để có một tâm tư tình cảm uyên nguyên, trong
sáng ...người lỡ si mê đao kiếm, đành
phải hoà mình vào một hình tượng cao cả hơn.
Như dưới vầng trăng, như trên đỉnh núi, như
bên sông dài, như ngoài biển rộng ...lấy sự kiện đó làm tri âm, tri kỷ tĩnh
lặng, trầm tư .
Nên chi, người thế gian không lạ khi bỗng
được chiêm ngưỡng một hình ảnh tráng lệ vô cùng, là dưới ánh trăng thu chan
chứa sắc vàng, kiếm khách đang bay chơi vơi trong không gian, như có ý muốn chia
đôi đĩa ngọc, tặng tráng sĩ bên trời .
Tuy nhiên bảo kiếm có sắc bén tới đâu, cũng
không thu ngắn được cuộn thời gian dài dằng dặc, từ khai sinh tới cuối cuộc đời
...
Đó là lúc cung kiếm mỏi mệt thực sự, kiếm
khách cần
cho cung kiếm nghỉ ngơi, đợi mùa trăng sau
xuống núi
hoà nhập cùng bốn phương tri kỷ...hành hiệp
.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CUNG KIẾM NGHỈ - CAO MỴ NHÂN
CUNG
KIẾM NGHỈ -
CAO MỴ NHÂN
Ngày xưa quý vị tráng sĩ trước lúc lên đường
đi hành hiệp, nếu vào một đêm trăng tỏ, thường đem kiếm ra luyện dưới vầng cổ
nguyệt ấy, để nghe sức hút của càn khôn vũ trụ với ...kiếm khí có hài hoà
không?
Mình nói với anh : hình như đúng một con
trăng rồi, không " mài gươm vấn nguyệt ? "
Anh cười trùm lấp cả khuôn viên xa xa, trả
lời mình rằng : "thế định xài tiếng nôm hay tiếng Hán ? "
Ôi chao, tiếng quốc ngữ, không phải Tàu Tây
gì cả, chỉ là "
mài gươm hỏi trăng thôi ", còn có thể nói " trăng soi trường kiếm
" cũng tạm . Để nói lên trăng kiếm chính là đôi tri kỷ .
Chứ không phải " kiếm đàn " mới là
đôi bạn tâm giao
sao ?
Đúng vậy, tất cả, trăng kiếm hay kiếm đàn
đều là bạn tương tri của nhau.
Mình gật đầu liên tiếp, ý nói có khi anh cũng mơ màng như hình ảnh
một hiệp khách tài hoa, sau này súng đạn có khác chi kiếm thép.
Anh cũng gật gật đầu như mình :" lưỡi lê
biết không ? Bọn tôi khi sáp lá cà, xử dụng lưỡi lê là chuyện dễ xẩy ra thôi .
.."
Lưỡi lê là một nửa kiếm một nửa đao đấy, vì
thế nói chuyện " đao kiếm ", thì ngầm hiểu rằng, có ai trên đời thích
chuyện kiếm dài, đao lớn, để thi thố tài năng đấu đá nhau đâu .
Mà trong thâm tâm kiểm khách, khao khát một
sự nghỉ ngơi trọn vẹn giữa chốn thảo nguyên bát ngát . ..
Nói thế thì tại sao không tìm lều cỏ nào để
ẩn mình ?
Ôi sao khách mày râu anh hùng mã thượng, lại
không ngựa hí tung trời, đi khắp bốn phương giúp tha nhân qua cơn bĩ cực, mà
sớm để kiếm nghỉ dưới ánh trăng thơ ?
Mài kiếm dưới trăng còn là một thái độ thử
thách bên trời của hiệp sĩ, khổ công đợi chờ thời vận đổi thay.
Kiếm khách thu mình trong lều cỏ, ẩn am cho
tới bao giờ, là tuỳ chí khí ...
Nhưng trong bao la rừng thẳm, kiếm khách dãi
dầu lửa thép phù hoa, đi lại một đường gươm cho yên lòng bá tánh đợi chờ.
Đó là công phu, đó là ôn luyện, là không còn cảm thấy quạnh hiu,
bởi vì đã có tri âm trăng kiếm cận kề .
Thời đại này những hình ảnh đó chỉ còn là
biểu tượng, chỉ còn là kỷ niệm ...
Chúng ta không thể nuôi mãi một hiện tượng,
nhưng cũng không thể dồn ngay những hình ảnh trên vào ký ức chúng ta, như nhiều
lần chùng chân trước một dĩ vãng huy hoàng, để biết được rằng quá khứ không bao
giờ hết, phải không ?
Anh lắc đầu : đã biết thời gian mãi cứ còn,
thì cứ sống cho hôm nay trọn vẹn, để ngày mai nhìn lại hôm nay, thấy dĩ vãng
của tương lai ... đẹp buồn .
Tôi vẫn sống với hôm nay hết lòng, vì chắc
chắn ngày mai ...sẽ có một dĩ vãng tươi đẹp mà không ai đoán được. Đó là dĩ
vãng của tương lai...
Ô, té ra giang hồ khí cốt mà có hồi cũng
lẩn thẩn như người trăm họ à ?
Ở đời chẳng thà là một ...thế nhân bình dị,
vô tư, sống thoải mái ngay tử thủa đầu tiên bước trên đường viễn hành.
Còn hơn kinh qua bao nhiêu thử thách, khiến
không còn tính chất hồn nhiên được nữa.
Kiếm khách, tráng sĩ vv...cũng không ngoại
lệ, mà còn khá nhiều hệ luỵ ..,để có một tâm tư tình cảm uyên nguyên, trong
sáng ...người lỡ si mê đao kiếm, đành
phải hoà mình vào một hình tượng cao cả hơn.
Như dưới vầng trăng, như trên đỉnh núi, như
bên sông dài, như ngoài biển rộng ...lấy sự kiện đó làm tri âm, tri kỷ tĩnh
lặng, trầm tư .
Nên chi, người thế gian không lạ khi bỗng
được chiêm ngưỡng một hình ảnh tráng lệ vô cùng, là dưới ánh trăng thu chan
chứa sắc vàng, kiếm khách đang bay chơi vơi trong không gian, như có ý muốn chia
đôi đĩa ngọc, tặng tráng sĩ bên trời .
Tuy nhiên bảo kiếm có sắc bén tới đâu, cũng
không thu ngắn được cuộn thời gian dài dằng dặc, từ khai sinh tới cuối cuộc đời
...
Đó là lúc cung kiếm mỏi mệt thực sự, kiếm
khách cần
cho cung kiếm nghỉ ngơi, đợi mùa trăng sau
xuống núi
hoà nhập cùng bốn phương tri kỷ...hành hiệp
.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)