Mỗi Ngày Một Chuyện
CUỐI XA LỘ - CAO MỴ NHÂN
CUỐI XA LỘ - CAO MỴ NHÂN
Có lẽ nào ở cuối cái
Fwy 91 ấy, có một khu nhà vườn in hệt những ngôi nhà vườn ở Huế ngày xưa, và
chủ ngôi nhà này, là một thanh niên lai Mỹ Việt đang bước vào tuổi trung niên,
mẹ anh ta đặt tên cho anh ta là Sâm, từ những ngày còn ở VN.
Bà mẹ Việt của anh vốn
sinh trưởng ở quận Duy Xuyên, tên Hường, ngày tôi lập gia đình ở Đà Nẵng,
bà đã có chồng trước tôi vài năm, nhưng không có nghĩa là bà lớn hơn tôi, may
ra thì 2 đứa bằng tuổi nhau.
Chồng bà Hường là một
người trong họ nhà ông xã tôi. Chưa hết tuổi đi lính, nên ông ta xin được vô
ngành cảnh sát, để không phải đi tác chiến.
Ngoài thì giờ làm việc
ở Ty Cảnh Sát, ông ấy đi tới đi lui quanh đường Độc Lập, đại lộ chính của thành
phố Đà Nẵng.
Cặp ấy có 2 đứa con thì
rã đám, bà Hường theo người cùng làng đi bán "bar" để kiếm tiền nhiều
hơn làm vợ một cảnh sát viên hào hoa phong nhã, tiền lương chỉ đủ xài cho 2 thú
vui riêng của ông ta là uống bia lon và hút thuốc lá đầu lọc, sản phẩm được
chuồi ra từ P/X trong quân đội Hoa Kỳ.
Do thế bà Hường có một
đứa bé lai Mỹ trắng, chính đứa bé này, là quý nhân giúp cho gia đình bà
tới Mỹ theo diện con lai, năm 1990, năm đó cậu ta 20 tuổi, năm nay thì 47 tuổi.
Ngó Sâm, ra hẳn một mr
Mỹ trắng. Với 27 năm sống ở quê cha, học hành tới bến, cậu đang làm việc cho sở
di trú Hoa Kỳ.
Từ ngày nhận quốc tịch
USA, tất cả những trớ trêu chiến tranh VN, cậu chẳng cần u hoài. Nếu không có
20 năm sống lay lắt bên quê mẹ, nói được tiếng mẹ đẻ ra, thì quả là Sâm nhìn
quê hương VN như một đất trích.
Từ ngày vừa nêu trên,
cậu đã là Sam chi đó, không phải KiềuVăn Sâm như trong khai sinh VN nữa.
Tuy vậy Sam cũng quen
mấy người bạn đồng lứa con nhà HO/ VN, vì ở quê xưa, là dân cùng xóm vậy thôi.
Tôi kể hơi dài về nhân
thân Sam như mấy hôm nay người ta nói Sam là con lai ông Mỹ già kia, mà nào có
được hưởng chút tiếng tăm hay của cải gì nơi ông Mỹ ấy.
Sam nhận trợ cấp
hồi mới từ VN qua đây, được mượn tiền để đi học, may mà học được tới nơi
tới chốn, đi làm vv...chứ cứ vất vưởng như hồi còn kẹt ở VN, thì có lẽ suốt đời
thầm lặng ôm nỗi buồn không tên, không tuổi cho tới lúc chết.
Tôi vừa nhìn thấy chữ
"end freeway", thì cũng bắt kịp chiếc xe lái quặt vào trong sân một
ngôi nhà vườn bơ thờ hoa lá...
Mẹ cậu Sam đã chờ
chúng tôi ở tam cấp cửa ra vào. Bà mặc đầm, trông trẻ hơn tuổi đến cả chục năm,
cười nói hơi ồn ào:
" Sao bà qua đây
mà vẫn cứ như ở VN vậy?"
Tôi ngơ ngác: "Là
sao hả bà, tôi không hiểu?"
Mẹ Sam lấy tay kéo kéo
cái áo thung mầu tím của bạn cho tôi, quần cũng mầu tím nhưng lạt hơn tím áo.
Với tôi, như thế là
đẹp lắm rồi, vả lại đi thăm bạn bè thường chứ có đại yến, tiểu yến gì cho cam.
Tôi hỏi thăm 2 cháu
con ông chồng VN của bà. Bà cười thú vị: "dễ sợ lắm, cả 2 đứa đều có chồng
Mỹ, chị em nó rủ nhau đưa chồng Mỹ về VN chào ông bà cố, rồi còn đi du lịch VN
cho biết đó biết đây nữa."
" Chưa về lại đây
mô "
Rời VN, chúng còn đi
Thái Lan coi voi, coi rắn nữa cơ, tôi nghĩ ở đời không tính trước được đâu,
ngày xưa bà, là tôi đấy, đã từng đưa phái đoàn bà trung tướng Lễ vô làng tôi ở
Duy Xuyên cứu trợ nạn lụt.
Bà thấy làng ông trung
tướng Lễ quê tôi nghèo dễ sợ chưa?
Cha mẹ tôi, bà Hường,
cũng là một nhà nghèo ở Duy Xuyên, có khi nào nghĩ được bọn tôi như vầy không
hà?
Bà nói gì thì nói, quả
tình tôi chán cái mớ đời đi,vì có một chút họ hàng xa bên ông xã, ghé thăm bà
cho có tình, có nghĩa quê hương, bản quán thôi, hình như tôi vô cảm với giới
này.
Tôi tự hỏi có phải cái
gốc họ nghèo khổ, giờ được dịp phất lên, hay tại tôi không thật lòng thương mến
họ.
Có lẽ cả 2 lý do đều
không phải. Vậy thì chỉ tại đi tìm cái chân thiện mỹ ở đời, sự việc phải được
lọc qua một lớp vỏ dày văn hoá, mới san bằng tư duy chung chung được, chao
ôi, đời có là bể khổ không?
Tôi hỏi trống không:
" Ai trồng loại hoa hồng tỉ muội này vậy ?
Tới lượt mẹ Sam ngơ
ngác: " Có ai đâu, thằng Sam nó rước ở home depot về đấy.
Nghe mẹ nó nhắc tên
Sam, nó vội chạy ra vườn xem chúng tôi định nhờ nó gì chăng.
Biết chuyện hoa hồng
tỉ muội trồng trong vườn, Sam cười: " loại hoa hồng nhỏ này, có rất nhiều
trong nghĩa địa Rose Hill, những người Nhật đầu tiên gởi xác ở quê người, đã
nhớ nhung nước Nhật, nên trồng hoa hồng nhỏ để thay thế hoa anh đào cho đỡ bâng
khuâng, trầm cảm.
Mới chỉ nghe thế thôi,
tôi đã thấy mình như người bị bỏ rơi, không bám vào chỗ nào ở nơi này được.
Ngày từ Saigon ra Đà
Nẵng nhận nhiệm sở mới, hình như tôi cũng lênh đênh như hôm nay, đến một xứ lạ.
Phải có cái gì, điều
gì lôi kéo mình, cho mình bám chặt vào, như là cha con chồng vợ vv...ruột thịt,
hoạ may mới đứng vững được ...không thì dễ bị suôi tay, tự đánh rớt mình xuống
vực sâu thôi.
Sam nghe tôi nói về
những ràng buộc thiêng liêng, cậu bé bỗng thở một hơi dài: " chính cháu có
bố mẹ ở đây, nhưng không có những rung động thật sự, chắc phải có một tình
yêu để an ủi, vuốt ve tình cảm cháu, e mới đứng vững được.
Có lẽ thế thực cháu ạ...
CAO MỴ NHÂN
(HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CUỐI XA LỘ - CAO MỴ NHÂN
CUỐI XA LỘ - CAO MỴ NHÂN
Có lẽ nào ở cuối cái
Fwy 91 ấy, có một khu nhà vườn in hệt những ngôi nhà vườn ở Huế ngày xưa, và
chủ ngôi nhà này, là một thanh niên lai Mỹ Việt đang bước vào tuổi trung niên,
mẹ anh ta đặt tên cho anh ta là Sâm, từ những ngày còn ở VN.
Bà mẹ Việt của anh vốn
sinh trưởng ở quận Duy Xuyên, tên Hường, ngày tôi lập gia đình ở Đà Nẵng,
bà đã có chồng trước tôi vài năm, nhưng không có nghĩa là bà lớn hơn tôi, may
ra thì 2 đứa bằng tuổi nhau.
Chồng bà Hường là một
người trong họ nhà ông xã tôi. Chưa hết tuổi đi lính, nên ông ta xin được vô
ngành cảnh sát, để không phải đi tác chiến.
Ngoài thì giờ làm việc
ở Ty Cảnh Sát, ông ấy đi tới đi lui quanh đường Độc Lập, đại lộ chính của thành
phố Đà Nẵng.
Cặp ấy có 2 đứa con thì
rã đám, bà Hường theo người cùng làng đi bán "bar" để kiếm tiền nhiều
hơn làm vợ một cảnh sát viên hào hoa phong nhã, tiền lương chỉ đủ xài cho 2 thú
vui riêng của ông ta là uống bia lon và hút thuốc lá đầu lọc, sản phẩm được
chuồi ra từ P/X trong quân đội Hoa Kỳ.
Do thế bà Hường có một
đứa bé lai Mỹ trắng, chính đứa bé này, là quý nhân giúp cho gia đình bà
tới Mỹ theo diện con lai, năm 1990, năm đó cậu ta 20 tuổi, năm nay thì 47 tuổi.
Ngó Sâm, ra hẳn một mr
Mỹ trắng. Với 27 năm sống ở quê cha, học hành tới bến, cậu đang làm việc cho sở
di trú Hoa Kỳ.
Từ ngày nhận quốc tịch
USA, tất cả những trớ trêu chiến tranh VN, cậu chẳng cần u hoài. Nếu không có
20 năm sống lay lắt bên quê mẹ, nói được tiếng mẹ đẻ ra, thì quả là Sâm nhìn
quê hương VN như một đất trích.
Từ ngày vừa nêu trên,
cậu đã là Sam chi đó, không phải KiềuVăn Sâm như trong khai sinh VN nữa.
Tuy vậy Sam cũng quen
mấy người bạn đồng lứa con nhà HO/ VN, vì ở quê xưa, là dân cùng xóm vậy thôi.
Tôi kể hơi dài về nhân
thân Sam như mấy hôm nay người ta nói Sam là con lai ông Mỹ già kia, mà nào có
được hưởng chút tiếng tăm hay của cải gì nơi ông Mỹ ấy.
Sam nhận trợ cấp
hồi mới từ VN qua đây, được mượn tiền để đi học, may mà học được tới nơi
tới chốn, đi làm vv...chứ cứ vất vưởng như hồi còn kẹt ở VN, thì có lẽ suốt đời
thầm lặng ôm nỗi buồn không tên, không tuổi cho tới lúc chết.
Tôi vừa nhìn thấy chữ
"end freeway", thì cũng bắt kịp chiếc xe lái quặt vào trong sân một
ngôi nhà vườn bơ thờ hoa lá...
Mẹ cậu Sam đã chờ
chúng tôi ở tam cấp cửa ra vào. Bà mặc đầm, trông trẻ hơn tuổi đến cả chục năm,
cười nói hơi ồn ào:
" Sao bà qua đây
mà vẫn cứ như ở VN vậy?"
Tôi ngơ ngác: "Là
sao hả bà, tôi không hiểu?"
Mẹ Sam lấy tay kéo kéo
cái áo thung mầu tím của bạn cho tôi, quần cũng mầu tím nhưng lạt hơn tím áo.
Với tôi, như thế là
đẹp lắm rồi, vả lại đi thăm bạn bè thường chứ có đại yến, tiểu yến gì cho cam.
Tôi hỏi thăm 2 cháu
con ông chồng VN của bà. Bà cười thú vị: "dễ sợ lắm, cả 2 đứa đều có chồng
Mỹ, chị em nó rủ nhau đưa chồng Mỹ về VN chào ông bà cố, rồi còn đi du lịch VN
cho biết đó biết đây nữa."
" Chưa về lại đây
mô "
Rời VN, chúng còn đi
Thái Lan coi voi, coi rắn nữa cơ, tôi nghĩ ở đời không tính trước được đâu,
ngày xưa bà, là tôi đấy, đã từng đưa phái đoàn bà trung tướng Lễ vô làng tôi ở
Duy Xuyên cứu trợ nạn lụt.
Bà thấy làng ông trung
tướng Lễ quê tôi nghèo dễ sợ chưa?
Cha mẹ tôi, bà Hường,
cũng là một nhà nghèo ở Duy Xuyên, có khi nào nghĩ được bọn tôi như vầy không
hà?
Bà nói gì thì nói, quả
tình tôi chán cái mớ đời đi,vì có một chút họ hàng xa bên ông xã, ghé thăm bà
cho có tình, có nghĩa quê hương, bản quán thôi, hình như tôi vô cảm với giới
này.
Tôi tự hỏi có phải cái
gốc họ nghèo khổ, giờ được dịp phất lên, hay tại tôi không thật lòng thương mến
họ.
Có lẽ cả 2 lý do đều
không phải. Vậy thì chỉ tại đi tìm cái chân thiện mỹ ở đời, sự việc phải được
lọc qua một lớp vỏ dày văn hoá, mới san bằng tư duy chung chung được, chao
ôi, đời có là bể khổ không?
Tôi hỏi trống không:
" Ai trồng loại hoa hồng tỉ muội này vậy ?
Tới lượt mẹ Sam ngơ
ngác: " Có ai đâu, thằng Sam nó rước ở home depot về đấy.
Nghe mẹ nó nhắc tên
Sam, nó vội chạy ra vườn xem chúng tôi định nhờ nó gì chăng.
Biết chuyện hoa hồng
tỉ muội trồng trong vườn, Sam cười: " loại hoa hồng nhỏ này, có rất nhiều
trong nghĩa địa Rose Hill, những người Nhật đầu tiên gởi xác ở quê người, đã
nhớ nhung nước Nhật, nên trồng hoa hồng nhỏ để thay thế hoa anh đào cho đỡ bâng
khuâng, trầm cảm.
Mới chỉ nghe thế thôi,
tôi đã thấy mình như người bị bỏ rơi, không bám vào chỗ nào ở nơi này được.
Ngày từ Saigon ra Đà
Nẵng nhận nhiệm sở mới, hình như tôi cũng lênh đênh như hôm nay, đến một xứ lạ.
Phải có cái gì, điều
gì lôi kéo mình, cho mình bám chặt vào, như là cha con chồng vợ vv...ruột thịt,
hoạ may mới đứng vững được ...không thì dễ bị suôi tay, tự đánh rớt mình xuống
vực sâu thôi.
Sam nghe tôi nói về
những ràng buộc thiêng liêng, cậu bé bỗng thở một hơi dài: " chính cháu có
bố mẹ ở đây, nhưng không có những rung động thật sự, chắc phải có một tình
yêu để an ủi, vuốt ve tình cảm cháu, e mới đứng vững được.
Có lẽ thế thực cháu ạ...
CAO MỴ NHÂN
(HNPD)