Kinh Khổ
Chân dài và con vẹt
Nhà thơ 11 năm làm trưởng ban giám khảo các cuộc thi hoa hậu kiêm giám khảo hoa hậu quốc tế vừa có một câu trả lời thật như đếm. Đại ý, người đẹp Việt mỗi khi rời ao làng chỉ kém về ngoại hình, ngoại ngữ và khả năng ứng xử.
Đào Tuấn/ Lao động
![]() |
Ảnh minh họa |
Nhà thơ 11 năm làm trưởng ban giám khảo các cuộc thi hoa hậu kiêm giám
khảo hoa hậu quốc tế vừa có một câu trả lời thật như đếm. Đại ý, người
đẹp Việt mỗi khi rời ao làng chỉ kém về ngoại hình, ngoại ngữ và khả
năng ứng xử.
“Thí sinh các nước khác rất tự tin, thoải mái, nghĩ gì sẽ nói đấy thì
thí sinh của chúng ta thường có thói quen học thuộc lòng các câu trả
lời, điều đó khiến thí sinh không được tự nhiên khi giao tiếp với BGK và
bạn bè quốc tế”, ông nói, và mở ngoặc thêm rằng: “Còn về nhan sắc, các
thí sinh của Việt Nam không hề thua kém so với thế giới”.
Chỉ kém về ngoại hình. Chỉ kém về ngoại ngữ. Chỉ kém về khả năng ứng
xử, hội nhập. Thật khó để kể ra được, thế thì trong các cuộc thi sắc
đẹp, người ta còn thi cái gì khác để những người đẹp Việt không thua
kém.
Còn “thói quen học thuộc lòng các câu trả lời” ư? Giống y như những
con vẹt - những con vẹt kém ngoại hình, kém ngoại ngữ, ấp a ấp úng, chỉ
biết thuộc lòng như… những con vẹt.
Vậy thì chúng ta có gì mỗi khi rời ao làng khi mang chuông đi đấm xứ
người, khi mà nhan sắc là “một loại tài sản xuống giá theo cấp số nhân”.
“Một loại tài sản xuống giá theo cấp số nhân” là đánh giá đầy hóm
hỉnh và thâm thúy của Giám đốc Ngân hàng J.P. Morgan trong bức thư ngỏ
trả lời cô gái “có mỗi cái tội là quá đẹp” khi cô đăng đàn tìm kiếm một
người chồng giàu lương mỗi năm trên 500.000USD.
“Dưới cái nhìn của một nhà kinh doanh, cưới cô là một quyết định tồi -
Giám đốc J.P. Morgan viết - Bỏ qua một bên các chi tiết, thì cô đang
làm một cuộc trao đổi giữa “sắc đẹp” và “tiền bạc”: Bên A cung cấp sắc
đẹp và bên B trả tiền để được nó, rất sòng phẳng. Tuy nhiên, có một trở
ngại chết người ở đây: Sắc đẹp của cô sẽ tàn phai, nhưng tiền của tôi sẽ
không ra đi nếu không có lý do chính đáng. Thực tế là lương của tôi có
thể tăng lên theo thời gian mỗi năm, nhưng cô không thể xinh đẹp hơn năm
này qua năm khác được.
Do đó, theo quan điểm kinh tế học, tài sản tôi có ngày càng tăng giá,
còn tài sản cô có ngày càng xuống giá. Không phải xuống giá bình thường
mà là xuống giá theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất của cô,
thì giá trị của cô sẽ tệ hơn rất nhiều sau 10 năm.
Bất cứ ai có lương hàng năm trên 500.000USD thì không phải là một
thằng ngu. Tôi khuyên cô hãy quên đi việc tìm kiếm manh mối để lấy một
người giàu. Và nhân đây, cô có thể tự làm cho mình trở thành người giàu
có. Điều này có thể dễ xảy ra hơn là đi tìm một người giàu mà ngu”.
Trở lại với các người đẹp Việt Nam, nếu rời ao làng với “tài sản” duy
nhất là cái chân dài và một cái “phao thi” để sẵn trong đầu thì họ nên
“mùng 4, mùng 9” lên thi ở chợ Bưởi (Hà Nội), nơi duy nhất trả tiền
nhiều cho những con vẹt biết nói lắm.
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
Chân dài và con vẹt
Nhà thơ 11 năm làm trưởng ban giám khảo các cuộc thi hoa hậu kiêm giám khảo hoa hậu quốc tế vừa có một câu trả lời thật như đếm. Đại ý, người đẹp Việt mỗi khi rời ao làng chỉ kém về ngoại hình, ngoại ngữ và khả năng ứng xử.
Đào Tuấn/ Lao động
![]() |
Ảnh minh họa |
Nhà thơ 11 năm làm trưởng ban giám khảo các cuộc thi hoa hậu kiêm giám
khảo hoa hậu quốc tế vừa có một câu trả lời thật như đếm. Đại ý, người
đẹp Việt mỗi khi rời ao làng chỉ kém về ngoại hình, ngoại ngữ và khả
năng ứng xử.
“Thí sinh các nước khác rất tự tin, thoải mái, nghĩ gì sẽ nói đấy thì
thí sinh của chúng ta thường có thói quen học thuộc lòng các câu trả
lời, điều đó khiến thí sinh không được tự nhiên khi giao tiếp với BGK và
bạn bè quốc tế”, ông nói, và mở ngoặc thêm rằng: “Còn về nhan sắc, các
thí sinh của Việt Nam không hề thua kém so với thế giới”.
Chỉ kém về ngoại hình. Chỉ kém về ngoại ngữ. Chỉ kém về khả năng ứng
xử, hội nhập. Thật khó để kể ra được, thế thì trong các cuộc thi sắc
đẹp, người ta còn thi cái gì khác để những người đẹp Việt không thua
kém.
Còn “thói quen học thuộc lòng các câu trả lời” ư? Giống y như những
con vẹt - những con vẹt kém ngoại hình, kém ngoại ngữ, ấp a ấp úng, chỉ
biết thuộc lòng như… những con vẹt.
Vậy thì chúng ta có gì mỗi khi rời ao làng khi mang chuông đi đấm xứ
người, khi mà nhan sắc là “một loại tài sản xuống giá theo cấp số nhân”.
“Một loại tài sản xuống giá theo cấp số nhân” là đánh giá đầy hóm
hỉnh và thâm thúy của Giám đốc Ngân hàng J.P. Morgan trong bức thư ngỏ
trả lời cô gái “có mỗi cái tội là quá đẹp” khi cô đăng đàn tìm kiếm một
người chồng giàu lương mỗi năm trên 500.000USD.
“Dưới cái nhìn của một nhà kinh doanh, cưới cô là một quyết định tồi -
Giám đốc J.P. Morgan viết - Bỏ qua một bên các chi tiết, thì cô đang
làm một cuộc trao đổi giữa “sắc đẹp” và “tiền bạc”: Bên A cung cấp sắc
đẹp và bên B trả tiền để được nó, rất sòng phẳng. Tuy nhiên, có một trở
ngại chết người ở đây: Sắc đẹp của cô sẽ tàn phai, nhưng tiền của tôi sẽ
không ra đi nếu không có lý do chính đáng. Thực tế là lương của tôi có
thể tăng lên theo thời gian mỗi năm, nhưng cô không thể xinh đẹp hơn năm
này qua năm khác được.
Do đó, theo quan điểm kinh tế học, tài sản tôi có ngày càng tăng giá,
còn tài sản cô có ngày càng xuống giá. Không phải xuống giá bình thường
mà là xuống giá theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất của cô,
thì giá trị của cô sẽ tệ hơn rất nhiều sau 10 năm.
Bất cứ ai có lương hàng năm trên 500.000USD thì không phải là một
thằng ngu. Tôi khuyên cô hãy quên đi việc tìm kiếm manh mối để lấy một
người giàu. Và nhân đây, cô có thể tự làm cho mình trở thành người giàu
có. Điều này có thể dễ xảy ra hơn là đi tìm một người giàu mà ngu”.
Trở lại với các người đẹp Việt Nam, nếu rời ao làng với “tài sản” duy
nhất là cái chân dài và một cái “phao thi” để sẵn trong đầu thì họ nên
“mùng 4, mùng 9” lên thi ở chợ Bưởi (Hà Nội), nơi duy nhất trả tiền
nhiều cho những con vẹt biết nói lắm.